Đọc truyện Canh Bạc Tình Yêu (Canh Bạc) – Chương 44
Chuyển ngữ: Pussycat
***
Một tuần trước Dư Y nói
với Nguỵ Tông Thao: “Trước hết anh hãy chú tâm làm tốt chuyện của mình,
tôi cũng sẽ bình tâm lại trong vài ngày.” Hiện giờ một tuần đã qua, xem
ra cô đã nói ra suy nghĩ của mình.
Nguỵ Tông Thao ôm cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Trả lời tôi, tám năm trước anh ở bên ngoài quán trà, rốt cuộc là vì cái gì!”
“Nhìn em.” Nguỵ Tông Thao rũ mắt xuống, nhìn vào hai mắt của Dư Y, rồi bỏ thêm hai chữ: “Chờ người.”
Dư Y khẽ “À” một tiếng,
tiếp tục dựa vào trong ngực Nguỵ Tông Thao, ánh mắt mịt mù nhìn vào hư
vô, trên vai cảm giác được bàn tay to lớn luôn chậm rãi vuốt ve, thoải
mái ấm áp. Cô im lặng một lát, nói: “Trần Chi Nghị nói anh là đồng loã
hại cha của tôi. Năm đó tôi đã nhìn thấy hoá đơn gởi tiền của cha tôi.”
Cô đã nhìn thấy hoá đơn
gởi tiền, nghe được nội dung của vài cuộc điện, giống như những đứa trẻ
khác khi phát hiện cha mẹ mình có dấu hiệu ngoại tình. Cô vừa lo lắng
vừa sợ hãi, còn có thù địch khó có thể khống chế, cho nên cô bắt đầu học tập theo dõi, muốn cho sự thật sẽ nói cho cô biết rằng tất cả những suy đoán đều là sai.
Dư Y nói: “Trần Chi Nghị
nói, năm đó là có người ở ngân hàng trong một lần làm việc sơ xuất, phát hiện trong đó có một khoản tiền bất thường, cho nên mới bắt đầu âm thầm điều tra cha của tôi. Tiền đến từ một người Singapore, nhất định là có
quan hệ với anh, có phải hay không?”
Bàn tay ở trên vai ngừng lại. Dư Y cười cười: “Là anh phải không, là anh đưa khoản tiền này.”
Cô cảm thấy ngực phập
phồng của Nguỵ Tông Thao dừng lại một chút, lập tức khôi phục ổn định.
Cô cọ cọ, hỏi: “Tại sao lại không nói lời nào?”
“Hy vọng tôi nói cái gì?” Nguỵ Tông Thao thấp giọng nói: “Trong lòng em đang suy nghĩ cái gì?”
Xem ra Trần Chi Nghị đã
nói đúng, quả nhiên khoản tiền này đến từ Nguỵ Tông Thao. Dư Y cọ một
chút, mặt dán vào ngực của anh, hôn anh một cái, nói: “Trần Chi Nghị đã
đoán sai. Nếu là năm năm trước, tôi nhất định sẽ hận chết người này, tôi muốn phải chôn cùng với người đó. Nếu không có khoản tiền này thì cha
của tôi sẽ không bị người ta bắt được nhược điểm. Tiếc là bây giờ tôi đã trưởng thành rồi.”
Giọng nói của Dư Y khàn
khàn, nghe thấy có chút yếu đuối: “Ông ấy đã phạm pháp từ lâu. Năm đó
thành phố Hải Châu có cùng án buôn lậu bị đưa ra ánh sáng, cho dù không
có khoản tiền kia thì cũng sẽ có những người khác khai ra cha tôi. Ông
ấy vẫn là sống không được, tôi rất hiểu rõ.”
Lúc trước cô không hiểu
được ý nghĩa của ông trời có mắt, đã cho rằng nó là một câu thành ngữ
đơn giản. Mấy năm nay cô đã nhìn thấy rất nhiều người tốt chịu khổ, đó
là ông trời bất công. Nhưng cô cũng nhìn thấy rất nhiều người ác bị báo
ứng thì đó là ông trời có mắt. Cô cũng không cho rằng cha cô là một
người ác gì, Nhạc Bình An là người cha tốt nhất tốt nhất ở trên đời,
không có ai tốt hơn ông cả. Nhưng cô cũng không có oán hận luật pháp, có lẽ trong tiềm thức cô đã tiếp nhận “ông trời có mắt” rồi.
“Cho nên, mặc kệ khoản
tiền này đến từ ai, cũng không quan tâm khoản tiền này hối lộ ai, tôi sẽ không oán hận.” Cô cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Nguỵ Tông Thao: “Có
phải tôi vô cùng vĩ đại không?”
Hai mắt của cô ướt át,
cũng không giống như là có nước mắt, nụ cười ngọt ngào trong veo, nhưng
nói chuyện lại có chứa giọng mũi chua xót. Người cô trần trụi, trắng nõn nà, tựa như đứa bé sơ sinh vừa mới chào đời, yếu đuối nhưng thánh
thiện, vĩ đại như trong lời nói của cô – không hận không oán, bởi vì ông trời có mắt.
Nguỵ Tông Thao mặt không
chút thay đổi, cúi đầu xuống, nâng cằm của cô lên, trầm giọng nói: “Tôi ở bên ngoài quán trà chờ một người phụ nữ. Cô ta đi vào cùng với cha của
em, cho đến khi đi ra. Năm đó cô ta làm việc cho tôi, phụ trách an bài
thân phận của tôi. Nhiệm vụ hoàn thành, tôi đã sắp xếp cho cô ta di dân, chính là như vậy.”
Anh đã nói hết tất cả, Dư Y rớt nước mắt.
Cô không quên được khuôn
mặt của người phụ nữ kia. Lúc Trần Chi Nghị đưa tài liệu cho cô, cô liếc mắt một cái liền thấy được ảnh chụp kia. Trong ảnh chụp là một người
phụ nữ hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ rất thướt tha. Nhưng người này không
phải là kẻ thứ ba, cô đã hiểu lầm suốt ba năm.
Cô đã nói qua với ông nội và chú của mình, vi phạm pháp luật, trừng phạt đúng tội, cô thừa nhận
ông trời có mắt. Cô biết là cha thật sự đã làm chuyện sai lầm. Người ta
sinh lão bệnh tử, cha của cô chỉ trải qua sinh và tử, còn chưa có già
đi, còn chưa có bệnh nặng. Ông ấy chết rất cực kỳ không vẻ vang.
Dư Y thật sự không oán
không hận. Cô không phải là người hay oán hay giận, nhưng mà nửa đêm nằm mơ, cô luôn khóc nức nở nghẹn ngào. Tại sao cô lại hờ hững với cha, rốt cuộc là bắt đầu từ đâu suốt ngày hờ hững đối với cha? À, chính là ngày
đó, sau một ngày mùa hè gió lớn mưa rào, cô nhận định sự thật kinh khủng này, cô nhớ kỹ một người phụ nữ như vậy, từ đó về sau rốt cuộc không
thể quên được.
Nguỵ Tông Thao cảm thấy
cằm trong tay đang run rẩy, lần thứ hai người phụ nữ ở trước mặt khóc,
tóc dài xoã tung trên vai, hoàn toàn khoả thân ở trong lòng anh, nước
mắt lóng lánh, im lặng chảy xuống, để lại trên gương mặt vệt nước mắt lờ mờ. Dưới ánh đèn đêm khuya, cảnh đẹp này khiến cho người ta rung động.
Nguỵ Tông Thao nói: “Đừng ấu trĩ.”
Dư Y cười nhạt, khoé
miệng hơi nhếch lên, ngay cả nước mắt cũng bị lây ý cười: “Anh đã sớm
biết tôi ấu trĩ. Lần đầu tiên anh nhắc tới tám năm trước, không có nói
cho tôi biết toàn bộ, là bởi vì anh không muốn nói nhiều. Lần thứ hai
tôi nhắc tới tám năm trước, khóc suốt một đêm ở trước mặt anh, anh không nói cho tôi biết toàn bộ, là bởi vì anh biết tôi ‘ấu trĩ’, anh không
dám nói!”
Nguỵ Tông Thao lạnh lùng nói: “Tôi có cái gì không dám?”
“Anh không hy vọng tôi
rời khỏi anh.” Dư Y gắng sức gỡ các ngón tay ở trên cằm ra, chậm rãi
đứng dậy, hai chân quỳ ở trên giường, người không mảnh vải che thân,
trên người còn có vết tích của cuộc hoan ái, nhưng cô lại không đếm xỉa
tới, cười khẽ nói: “Anh rất thích tôi, thích đến nỗi muốn đem tôi về
Singapore, anh luyến tiếc tôi.”
Nguỵ Tông Thao bỗng chốc
cười một tiếng, lại thở dài, nhanh chóng ôm cô vào lòng, kiềm chế cổ của cô, nâng đầu cô lên, nói nhỏ: “Biết mình ấu trĩ là được rồi, bản thân
mình ấu trĩ, sẽ không muốn đi trách người khác hại mình hiểu lầm.”
Dư Y vùng vẫy, vừa đẩy anh vừa rơi nước mắt: “Tôi đã gọi điện thoại cho cô ta, là chính cô ta thừa nhận!”
Cô tìm đủ mọi cách lục ra bản ghi chép cuộc điện thoại của Nhạc Bình An, một lần cuối cùng muốn
cho sự thật nói bản thân mình đã đoán sai. Ngày đó cô mới ra viện không
lâu, lên cơn sốt khiến cho cổ họng vốn yếu đau nhức, cô thông qua điện
thoại chất vấn đối phương. Đầu bên kia im lặng một lát mới trả lời: “Cô
nhìn lầm rồi, tôi không có đến cái quán trà gì đó.”
Dư Y nói dối trong tay có ảnh chụp làm chứng, lúc này đối phương mới nói một câu: “Cô là con gái
của Nhạc Bình An? Nếu không muốn phá hoại gia đình của mình thì không
nên nói lung tung. Tôi sẽ rời đi nhanh thôi.”
Cô ta quả thật đã nhanh
chóng rời khỏi, điện thoại rốt cuộc gọi cũng không thông, biến mất không còn chút tung tích. Thì ra là Nguỵ Tông Thao đã sắp xếp cho cô ta di
dân.
Dư Y thực sự ngây thơ, từ nhỏ cô không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với chuyện này lại trốn
trốn tránh tránh, không muốn làm rõ với cha, không muốn thẳng thắn với
mẹ. Cô dùng cách ấu trĩ để bảo vệ nguyên vẹn gia đình. Nhưng sau đó cô ở trong tù biết được chân tướng sự thật, trong nháy mắt đó cảm giác toàn
thân đều sụp đổ, cô muốn chết cùng với cha, loại đau đớn này cô không có cách nào tiếp nhận.
Trần Chi Nghị thắng, Nhạc Bình An chính là tử huyệt của Dư Y. Bốn năm bị cô hoang phí đó mãi mãi
là vùng cấm cô không muốn nhớ lại. Cô không hận mình không thể chăm sóc
cha đến già, cô chỉ hận bản thân cô vào bốn năm cuối cùng của cha, đã vu khống ông quá sâu. Tất cả những quả đắng này là bản thân cô tự nhận
lấy, nhưng cô không thể khống chế thù hận của mình liên quan tới người
phụ nữ kia.
Dư Y khóc không ngừng:
“Anh nhất định đã sớm biết tôi có gọi điện thoại cho cô ta, làm sao cô
ta lại không báo lại với anh chứ. Anh để cho cô ta rời đi như vậy, không có một câu giải thích dư thừa. Cho dù cô ta nói về cha tôi một tiếng
cũng tốt, vì sao cái gì cũng không nói!”
Cô vùng vẫy kịch liệt,
sắp nhào tới mép giường. Nguỵ Tông Thao mạnh mẽ ngăn cô lại, khiến cho
cô ngay cả một chỗ trống để giãy dụa cũng không có.
Anh nghiến răng nghiến
lợi: “Đừng giận cá chém thớt với người khác. Là chính em làm sai, em
muốn cho lương tâm của mình thanh thản nên trách tôi?”
Dư Y không thể động đậy,
nước mắt thành dòng, trái tim như là bị đóng băng, lạnh đến nỗi toàn
thân đều muốn đông cứng: “Vậy anh nói cho tôi biết, tại sao anh phải
giấu diếm?”
Bởi vì bản thân anh hiểu
rõ, giận cá chém thớt này đây là hợp với lẽ thường. Nếu không, vừa rồi
khi Dư Y chất vấn anh thì anh đã không nói được một lời. Anh thậm chí
biết Dư Y hận bản thân mình bao nhiêu vì đã tự cho mình là đúng năm đó.
Anh hiểu được Dư Y vĩnh viễn cũng không thể vượt qua cái hố này.
Cô không ấu trĩ, cô chỉ ân hận lúc đầu đã làm sai.
Nguỵ Tông Thao vùi vào cổ cô hôn, hai tay giữ lấy hai vai của cô: “Đã qua rồi, em đừng nghĩ đến nữa.”
Dư Y không giãy dụa nữa,
ngoan ngoãn ghé vào mép giường, hai mắt đẫm lệ giữa mông lung giống như
thấy được cha mặc quần áo tù, tươi cười thoải mái: “Nhất Nhất, con nên
nói ra sớm hơn một chút.”
Nhưng cô không còn có cơ hội gọi ông thêm vài tiếng “ba ba”.
Dư Y trở nên buồn bã,
ngược lại cũng không ầm ĩ với Nguỵ Tông Thao nữa. Ngày hôm sau thức dậy, cô hơi nhức đầu, Nguỵ Tông Thao thế nhưng còn chưa có đi công ty.
Dư Y nói: “Gần đây là thời khắc mấu chốt, anh còn ở trên giường?”
Nguỵ Tông Thao cười một
tiếng: “Thay đổi thất thường!” Rốt cuộc anh rời giường mặc quần áo, khi
rời đi thì ôm Dư Y hôn hồi lâu, cười cô đầu lưỡi không linh hoạt, cho
đến khi cô nghẹt thở thì mới buông cô ra.
Đi xuống tới dưới lầu,
rốt cuộc Nguỵ Tông Thao thu hồi tươi cười, cũng không quay đầu lại mà ra lệnh cho Trang Hữu Bách: “Cậu ở lại, trông Dư Y.” Nói xong thì ngồi vào trong xe, để lại Trang Hữu Bách và A Thành ngơ ngác nhìn nhau.
Trên xe, A Tán vừa mới
cúp điện thoại, nói với Nguỵ Tông Thao: “Toà biệt thự kia thuê thời hạn
ba tháng, gần đây Trần Chi Nghị vẫn không có xuất hiện.”
“Ba tháng?” Nguỵ Tông Thao cười nhạt: “Tôi chờ anh ta đem tin tức của tôi tới tay Vĩnh Tân!”
Trong tập đoàn Vĩnh Tân,
Nguỵ Tông Thao đại diện toàn quyền ông lão Nguỵ tiến hành thương lượng
đầu tư, phía ngân hàng rốt cuộc truyền đến tin tức tốt. Mọi người vui
sướng nhìn thấy thái độ của ông Robin cũng đã dao động rồi.
Dư Y ngồi ở bàn cơm,
chống má nhìn về phía hai ông thần giữ cửa, không biết nghĩ đến cái gì,
cười khúc khích. Cho đến nửa đêm Nguỵ Tông Thao trở về, cô trách móc:
“Anh lại kêu A Trang đến làm gì?”
Nguỵ Tông Thao nói: “Gần đây biệt thự luôn có người lạ dò xét. A Trang có thể đánh, có thể bảo vệ em.”
Dư Y cười giễu cợt: “Giả dối!”
Cô quay lưng lại, nhắm
mắt ngủ. Nguỵ Tông Thao sáp đến ôm lấy cô, sau một loạt động tác thấy Dư Y không nhúc nhích, anh than nhẹ: “Thay đổi thất thường.”
Dư Y cười, xoay người
quàng lấy cổ của anh, chủ động ngồi lên người anh. Nguỵ Tông Thao cười
như có như không, sau một hồi thì đoạt lại quyền chủ động.
Dường như Dư Y không tức
giận nữa, có đôi khi cô như chim nhỏ nép vào người, sẽ chủ động chui vào lòng của Nguỵ Tông Thao, nhìn thấy anh cũng híp híp mắt cười, lấy bộ
bài tú lơ khơ ra biểu diễn kỹ thuật trước mặt cô. Nhưng mà có đôi khi cô sẽ trong lúc ngủ mơ nhíu mày, cổ họng không ngừng chuyển động, không
nói gì, chỉ là kêu rên vài tiếng.
Nguỵ Tông Thao ôm cô vào
trong ngực, bàn tay áp vào trên ngực cô, cảm nhận được mềm mại cùng tim
đập. Biết cô đang đau khổ, lần đầu tiên anh không biết nên làm như thế
nào, không khỏi nhíu mày, vẫn nhăn mặt suốt cho đến trước mặt ông Robin. Ông Robin cảm thấy kỳ lạ: “Anh lại có thể thất thần?”
Nguỵ Tông Thao cười cười, cụng ly rượu vang với ông ta, tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất.
Lúc đó Dư Y đang ngồi trong biệt thự chơi bài. A Thành lộ ra một vẻ mặt trẻ con dễ dạy, khen nói: “Cô Dư học coi như mau!”
Dư Y đắc ý hất hất cằm, gọi: “A Trang, cơm trưa làm xong chưa?”
Trang Hữu Bách đứng ở
trong bếp không hé răng, chắc chắn là đang nghiến răng nghiến lợi với
cô. Dư Y cười đến vui sướng khi người gặp hoạ. A Thành thầm nói: “Cô và
tổng giám đốc Nguỵ giận dỗi, cũng đừng lấy chúng tôi ra trút giận, tiền
lương của chúng tôi cũng không cao lắm!”
Dư Y bỏ bài ra, còn chưa
có cười xong, thình lình nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Đến khi A
Thành chạy ra mở cửa, Dư Y rốt cuộc cười không nổi nữa.
Ngoài cửa lớn có một ông
lão đang đứng, tay cầm gậy ba-toong, tóc trắng xoá, đẩy người đang dìu ở bên cạnh ra, chân run rẩy tiến về phía trước, như là sợ sẽ hù doạ cô
gái trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Nhất Nhất…”
Dư Y bình tĩnh tại chỗ, liếc mắt cười mỉm với Trần Chi Nghị đang dìu ông lão, lạnh lùng cong môi.