Bạn đang đọc Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot – Chương 40
Muốn quay, đương nhiên phải quay phim ma thật, thật sự ma quái, thật sự có quỷ, do quỷ thật đóng.
—
05/12/2021
Edit: Nhật Nhật
…
Quỳnh Nhân và người đại diện cùng nhau đi vào khu tổ hợp của truyền thông IKU, khu diễn tập của chương trình “Đêm hội ngàn sao” được tổ chức ngay tại tầng một.
Người đại diện nói: “Vương Dược Thanh cũng tới, năm nay là kỷ niệm một trăm năm ngày sinh Tô Hoài Chương, là thầy giáo của ông ta. Dung Trinh và Lý Quỳ cũng là học trò của thầy Tô, đến lúc đó sẽ có một chuyên đề hoạt động kỷ niệm, thời lượng khoảng mười phút.”
Tô Hoài Chương là một đạo diễn lão thành, có cống hiến rất lớn cho ngành điện ảnh nước nhà, hồi còn sống ông là giảng viên của học viện điện ảnh Long Thành, rất nhiều tên tuổi lớn trong ngành điện ảnh và truyền hình bây giờ đều là học trò của ông ấy.
Quỳnh Nhân từng xem qua bộ phim đen trắng “Vấn Kiếm” của đạo diễn gạo cội này từ rất lâu rồi, phong cách quay phim đen trắng của ông đã thể hiện một cách nhuần nhuyễn vẻ tiêu sái thoát tục của kiếm tiên.
Ông ấy vừa qua đời mấy năm trước, cũng coi như là người trường thọ.
Tiết mục Quỳnh Nhân sẽ biểu diễn là bài hát mới sắp ra mắt của cậu “Chiết Quế Lệnh (折桂令”), lấy cảm hứng từ vở Côn khúc “Đào Hoa Phiến” và “Thương Giang Nam (哀江南*)”.
* là một truyện truyền kỳ được viết bởi Dữu Tín vào thời Nam và Bắc triều, thể hiện nỗi buồn của ông khi phải đi xa xứ và những suy nghĩ của ông về quê hương.
Đây là ca khúc chủ đề của “Đào Hoa Phiến” mà Trương Hạo mời Quỳnh Nhân viết. Ban đầu Trương Hạo vốn định dùng bài “Ly yến đình (离亭宴带歇指煞)” làm ca khúc chủ đạo, nhưng Quỳnh Nhân cảm thấy nó không phù hợp lắm.
Bài hát này tuy rất hay, mấy câu “Ngước nhìn người đi về phía lầu son” dù là ai cũng đã từng nghe qua, nhưng ca từ thể hiện nỗi đau sau khi Nam Minh thất thủ, sục sôi lại chua xót, không thích hợp với bộ phim lắm
Trái lại cậu thấy, nếu nhất quyết muốn chọn ca từ trong “Thương Giang Nam”, vậy “Chiết Quế Lâm” và “Rượu Nhạt (酤美酒)” lại càng hợp hơn, trong ca từ không nói rõ vật hay người, nhưng rất hợp với không khí trầm buồn đau thương của phim điện ảnh “Đào Hoa Phiến”.
Bài hát gốc nói về cảnh Tô Côn về thăm Kim Lăng sau khi Nam Minh thất thủ, bộc lộ cảm xúc khi thấy cảnh quê nhà bị tàn phá. Giọng của Quỳnh Nhân thiếu mất sự tang thương đau buồn do năm tháng mang lại, so với bắt chước bừa, chẳng thà sáng tác luôn một bài mới.
*Mấy ca khúc với lời nhạc ở trên hình như đều là Côn Khúc, nhưng tôi tìm tài liệu thì không có. Thấy tác giả có ghi lại bên dưới, tôi để cả raw nữa nhé.
Thực ra thì “Không có kết quả tốt” cậu đã làm xong rồi, nhưng mà người trong giới giải trí ai nấy đều rất mẫn cảm, cậu sợ người khác lại nghĩ mình hát diss ai đó, nên thôi, vẫn để xuống dưới âm rồi hát thì hơn.
Quỳnh Nhân đang ở phòng nghỉ luyện thanh, nhân viên tới gọi cậu ra tập dượt là một người đàn ông trông chưa đến bốn mươi, Quỳnh Nhân vừa nhìn đã cảm thấy rất quen mắt.
Cậu cẩn thận nghĩ ngợi một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra, người này là Chu Mật, là một đạo diễn mới, mấy năm trước từng quay một bộ phim kinh dị, tên “Bật đèn”.
Bộ phim “Bật đèn” này chính là một những bộ phim kinh dị hiếm hoi mà Quỳnh Nhân từng xem.
Bộ phim đó mặc dù có quỷ, nhưng quỷ không hề xuất hiện trực diện. Nghe mọi người nói xem cực kỳ đáng sợ, nhưng Quỳnh Nhân lại không có cảm giác gì, quỷ xuất hiện cậu mới thấy sợ, còn nếu không xuất hiện, cậu căn bản là không quan tâm bên ngoài màn hình có quỷ hay là không.
Chỉ cần mật độ quỷ hồn trong màn hình bằng không, thì cậu chẳng có vấn đề gì hết.
Mặc dù không dọa sợ được cậu, nhưng mà nội dung phim quả thực rất thú vị. Cậu còn xem hết tất cả tác phẩm của đạo diễn này một lượt, cảm thấy đối phương làm phim rất hay.
Không cần biết là phim kinh dị hay phim ngắn, phong cách làm phim của Chu Mật đều rất thú vị, nội dung nhắm đến đại chúng, anh ta lại rất biết cách dẫn dắt câu chuyện, một chuyện hết sức bình thường qua tay anh ta có thể trở nên vừa thú vị vừa sâu sắc, nếu kịch bản tốt thì càng phát huy được ưu thế này.
Quỳnh Nhân chờ mãi đến ngày đạo diễn này tiếp tục tạo ra những tác phẩm xuất sắc khác, kết quả Chu Mật lại mai danh ẩn tích.
“Xin chào, xin hỏi anh có phải đạo diễn Chu Mật không?”
Nhân viên công tác kinh ngạc gật đầu: “Cậu thế mà nhận ra tôi cơ à?”
Quỳnh Nhân mỉm cười: “Đương nhiên là nhận ra rồi, anh quay phim rất hay.”
Chu Mật nở một nụ cười chua xót, không tiếp lời.
Quỳnh Nhân thấy tinh thần đối phương có chút suy sụp, bèn hỏi: “Em có thể chụp ảnh chung với anh không?”
Chu Mật hơi kinh ngạc.
Quỳnh Nhân cười nói: “Em rất thích phim của anh, bộ Bật đèn em xem đi xem lại rất nhiều lần.”
Chu Mật: “Cậu không sợ à? Nói thật, lúc xem Bật đèn tôi cũng thấy phát run.”
Quỳnh Nhân: “Em ở phương diện này phản ứng hơi chậm, cho nên thấy không sao cả, nhưng em rất thích cốt chuyện và phong cách quay chụp của phim.”
Chu Mật vốn cả người đang có chút ủ dột, nhưng nghe Quỳnh Nhân nói, khóe mắt nâng lên không ít, trông không còn rầu rĩ như trước nữa.
Hai người bèn ở trong hành lang cùng nhau chụp một bức ảnh.
Chu Mật kể vài chuyện thú vị trong lúc quay chụp cho Quỳnh Nhân, hai người vừa đi vừa tán gẫu, rất nhanh đã đi tới khu diễn tập phía trước, Chu Mật chưa nói đã miệng, vẫn còn thòm thèm.
Lâu lắm rồi anh ta không cùng người khác nói về những chuyện lúc quay phim.
Trên đài, người tập dượt trước đó vẫn còn chưa xong. Một cô gái đi tới nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Vương muốn tập thêm lần nữa, rất nhanh là xong rồi, phiền anh đợi thêm một chút nhé.”
Quỳnh Nhân ngẩng lên nhìn, hóa ra là Vương Dược Thanh. Lão đang dùng ngữ điệu trầm bổng du dương kể chuyện ngày xưa thầy Tô đã săn sóc chỉ bảo mình thế nào, bản thân lão cũng coi thầy Tô như cha ruột của mình.
Chỉ hận không thể dán luôn lên mặt mình mấy chữ, học trò cuối cùng của thầy Tô.
Quỳnh Nhân quay đầu nói: “Em nhớ anh cũng tốt nghiệp ở học viện điện ảnh Long Thành, thầy Tô có từng dạy anh không?”
Nghe cậu nói đến trường cũ của mình, Chu Mật rốt cuộc cũng chịu tin, không phải Quỳnh Nhân tốt bụng mở lòng từ bi, nên mới bố thí cho đạo diễn đã hết thời như mình chút quan tâm, trên mặt hiện lên ý cười: “Đúng vậy. Thầy Tô đối với tôi rất tốt. Lúc tôi đi học, tính theo tuổi tác đáng lẽ thầy đã về hưu rồi, nhưng sau đó lại được ban giám hiệu trường mời về.”
“Trường chúng tôi đối với học sinh tương đối thả lỏng, nhưng thầy Tô lại rất nghiêm khắc, ông ấy không cho phép học sinh tùy tiện bỏ tiết trốn giờ. Có một đoạn thời gian, trường học vì muốn hạn chế hiện tượng học sinh trốn tiết, thầy Tô sẽ thường xuyên cầm một quyển sổ nhỏ, đột kích từ cửa sau của phòng học để điểm danh.”
“Cảm giác đó, giống như quay lại hồi cấp ba vậy. Nhà của thầy ở ngay bên cạnh trường học, gia cảnh của tôi cùng các bạn học khác so ra thì không được tốt lắm, ngành này theo học lại tốn tiền, lúc khó khăn, tôi còn không ít lần đến nhà thầy ăn chực cơm.”
Lúc tốt nghiệp anh ta cũng có chút danh tiếng, nhưng tiếc là sau này càng ngày càng không thuận lợi, vét hết tiền của trong người quay một bộ phim kinh dị, kết quả không đủ tiền làm hậu kỳ, cũng không kéo được nhà đầu tư.
Công việc tại IKU bây giờ cũng là nhờ Lý Quỳ giới thiệu cho, vốn ban đầu Lỳ Quỳ muốn kéo anh ta cùng quay show giải trí với mình, nhưng Chu Mật cảm thấy mấy năm qua mình thực sự làm gì cũng không suôn sẻ, không muốn dính lây sang cả đàn anh.
Huống hồ tuy đều là đạo diễn, nhưng quay show giải trí rất khác với quay điện ảnh truyền hình, nhỡ anh ta cố chen chân vào, rating show của Lý Quỳ lại bị kéo tụt thì làm sao bây giờ?
Hai người trò chuyện với nhau, Vương Dược Thanh diễn tập xong, thấy tiếng nói đã ngừng lại, Quỳnh Nhân thản nhiên liếc lên sân khấu một cái.
“Hả?”
Sao trên sân khấu lại có một ông cụ…
Quỳnh Nhân đã quen với việc mấy sự kiện thần quái có thể đột ngột phát sinh bất cứ lúc nào, cậu không hỏi mọi người xem là có ai trông thấy ông cụ kia không, cùng không tự hỏi ông cụ này là ai, mà lập tức nhìn về phía màn hình lớn phía sau sân khấu.
Quả nhiên, ông cụ đang đứng trên bục cùng mới hình thầy Tô trên màn hình giống nhau như đúc.
Mái tóc ông bạc trắng, thân thể đứng thẳng tắp, cầm một cây gậy chống chạm trổ hoa văn, không ngừng đánh mạnh lên đầu Vương Dược Thanh.
Đáng tiếc quỷ mới sức không khỏe. Đắng cấp của quỷ hồn ngoại trừ xem thời gian tử vong ra, thì còn phải xem quỷ đó có bao nhiêu oán hận.
Tô Hoài Chương mới qua đời được mấy năm, hơn nữa tính tình ông vốn ôn hòa, vừa nhìn đã biết là không có tố chất làm oán linh.
Vương Dược Thanh thấy dưới đài có một cậu thanh niên cực kỳ bắt mắt, ăn mặc tuy đơn giản, nhưng vẫn đặc biệt dễ thấy. Thị lực của lão không tốt lắm, phải nheo mắt nhìn vài giây mới nhận ra.
Đây không phải thằng nhãi Quỳnh Nhân kia à?
Khí chất này, ngoại hình này, nhìn lướt qua một cái đã cảm thấy chính là thụy thú Kỳ Lân trong phim mới của lão rồi!
Đề tài tiên hiệp Sơn Hải Kinh cần nhất chính là thiết lập tính cách của diễn viên, nhất định phải bám sát với thiết lập của nhân vật, bởi vì thế giới kia cùng hiện thực sinh hoạt của con người cách nhau quá xa, nếu diên viên không giống nhân vật được giao, khán giả rất dễ bỏ phim.
Vương Dược Thanh biết, không ai thích hợp với nhân vật này hơn được Quỳnh Nhân, mà Quỳnh Nhân nhiều lần từ chối, không chịu nhận vai, ở trong mắt lão, chính là cố ý hủy hoại phim mới của lão.
Cho nên lão mới ghét Quỳnh Nhân đến vậy.
Ngoài trừ Quỳnh Nhân, làm gì có thần tượng nhỏ nào dám từ chối lời mới của lão?
Không biết điều.
Lão cười lạnh bước xuống đài, hất đầu kiêu ngạo.
Trong lúc hoảng hốt, lão dường như thấy Kim Tuyết Thành đang mỉm cười với mình, chân Vương Dược Thanh trượt một cái, mông đập bẹp xuống đất, từ trên bậc thang ngã xuống.
Nhân viên công tác sợ hãi vội đến dìu lão dậy, Vương Dược Thanh đau muốn chết, nhưng vẫn cố mỉm cười: “Không sao, không bận gì, chỉ bất cẩn trượt chân thôi, để mọi người chê cười rồi.”
Cụ Tô đi xuống bậc, nhìn thấy Quỳnh Nhân đang đứng bên cạnh Chu Mật, bèn lộ vẻ đau đớn: “Ài, con ngoan, con chịu khổ rồi. Thế đạo bây giờ làm sao vậy, con thì không thể diện mà Vương Dược Thanh lại thành bánh ngọt.”
Lúc này Vương Dược Thanh đi tới trước mặt Quỳnh Nhân, giả vờ giả vịt cười nói: “Tiểu Quỳnh đấy à, được gặp cậu ở đây thật là vui quá.”
Quỳnh Nhân thấy bọng mắt đen thui của đối phương sắp rơi xuống tận gò má rồi, hóa trang cũng không che được hết, bèn đồng tình hỏi: “Đạo diễn Vương buổi tối lại đi tuần tra trên mạng ạ? Sao trông lại như năm ngày rồi chưa ngủ thế này. Tuổi này của ngài là không cố được đâu, một lần hai lần, dễ thành quá cố lắm.”
Đại sư Lâm vẫn còn chưa quay về, Vương Dược Thanh chỉ có thể chịu nhục: “Cảm ơn Tiểu Quỳnh đã quan tâm.”
Lão lại quay sang nhìn Chu Mật bên cạnh, thân thiết vỗ vỗ vai anh ta: “Tiểu Chu, chú làm việc ở IKU thế nào? Chú đừng chê anh nói nhiều, nhưng không thể vì làm đạo diễn mệt mỏi vất vả, mà chú bỏ nghề như thế được, chú rất có thiên phú mà, trước đây thầy Tô còn khen chú suốt.”
Chu Mật miễn cưỡng nhếch môi, nhưng biểu cảm này thực sự rất khó để nói là đang cười.
“Cám ơn đàn anh quan tâm, thực ra tôi luôn muốn quay lại bộ phim mấy năm năm trước…”
Vương Dược Thanh ngẩng đầu, dường như thấy được người nào quan trọng lắm, “Hôm nay còn có việc, để hôm nào lại trò chuyện tiếp nhé, Tiểu Quỳnh, hẹn gặp lại.”
Quỳnh Nhân nhìn tư thế của lão có chút quái dị, nhắc: “Đạo diễn Vương, nhớ đi bệnh viện khám xem, cẩn thận té gãy xương cụt.”
Trong lòng Vương Dược Thanh thầm hận, nhưng vẫn mỉm cười quay đầu lại: “Được, tôi nhớ rồi.”
“Thầy Quỳnh, đến lượt thầy tập dượt rồi.” Cô nhân viên bên cạnh vốn đang lo hai bên sẽ xông vào xáp lá cà, may mắn, họ chỉ nói mấy câu chặt chém, không đánh nhau thật.
Quỳnh Nhân nhìn Chu Mật đang ủ dột, cùng ông Tô đang không ngừng vung gập chống về phía bóng lưng Vương Dược Thanh, nói: “Tôi lên dàn dựng và tập luyện tiết mục trước đã, chờ tôi quay lại.”
Ánh mắt của cậu lướt qua Chu Mật, cùng ông Tô đối diện.
Quỳnh Nhân còn cố ý đứng lại chờ ông Tô gật đầu rồi mới đi lên sân khấu.
Ông cụ Tô sửng sốt, đứa nhỏ này có thể nhìn thấy ông à?
Ông cụ kích động, loa đài ở hiện trường đột nhiên ré lên, tiếng ré chói tai vang lên không dứt.
Mọi người bịt kín lỗ tai, không hiểu sao đột nhiên loa lại có tiếng rè kiểu này.
Nhân viên âm thanh tìm mãi không ra được nguyên nhân, toàn thân toát mồ hôi hột.
Quỳnh Nhân đứng trên sân khấu yên lặng nhìn chằm chằm ông cụ Tô, cháu biết là ông rất kích động, nhưng mà ông bình tĩnh tí nào.
Cậu làm một động tác ra hiệu ép xuống.
Ông cụ chắc chắn Quỳnh Nhân có thế nhìn thấy mình rồi, tâm trạng kích động mới bình tĩnh lại một chút, sau đó vội vàng nhìn xung quanh, chỉ lo người phát hiện sự cố âm thanh vừa rồi là tại mình.
Nhưng rất nhanh, ông cụ lại ủ rũ cúi thấp đầu, những người này hoàn toàn không nhìn thấy ông, đương nhiên sẽ không nghi ngờ việc kia là do ông làm.
“Đêm hội ngàn sao” không có ban nhạc, Quỳnh Nhân cũng đỡ đi một bước khớp nhạc, cậu đứng trên sân khấu cũng không hề mất bình tĩnh, cầm micro cất giọng hát.
“Hỏi Tần Hoài những ô cửa ngày xưa.”
Ông cụ Tô nghe rõ lời bài hát xong, tức giận đến độ râu mép dựng ngược cả lên.
Côn khúc đang hay, ca từ tuyệt vời như vậy, sao lại đổi thành cái dạng này?
Chờ đứa bé này diễn tập xong, ông nhất định phải nói chuyện một chút.
Trái lại, Chu Mật nghe đến mê mẩn, anh ta từng nghe qua nguyên khúc rồi, phiên bản của Quỳnh Nhân đương nhiên không giống bài gốc.
Nhưng bản cải biên của cậu không hề giống mấy bản lôi hí kịch truyền thống ra để làm mánh mới quảng cáo, cậu hát nghe rất bi thảm, sầu thương, phát âm lại rõ ràng, hiển nhiên là đã học qua giọng địa phương Kim Lăng, dùng tiếng địa phương để biểu diễn nghe lại càng thấm hơn.
Ca từ đi vào trong tâm khảm, tựa như anh ta cũng đang nhìn thấy Kim Lăng xưa, phủ đầy lá đỏ, nhưng bông hoa nhỏ màu vàng, bươm bướm bay lượn lấp ló bên trong. Hoa cỏ tốt tươi, chim chóc sinh động, trái lại càng làm tăng lên sự tịch mịch hoang vắng nơi nhân thế.
Biểu cảm giận dữ trên mặt cụ Tô cũng dần phải nhạt, lộ ra nét thương cảm.
Nào có ai so với người chết càng hiểu được, cái gọi là cảnh còn người mất đâu?
Chết rồi, tự nhiên mọi chuyện cũng hết.
Tuy Dung Trinh và Lý Quỳ tổ chức tiệc mừng tròn một trăm năm ngày sinh cho ông, nhưng đến lúc đó, bên dưới khán đài, có mấy ai thực sự tới vì ông?
Cho dù là học sinh lên sân khấu kể về những câu chuyện thú vị mình từng gặp với thầy Tô, cũng chắc gì bọn họ thật lòng nhớ đến ông.
Vợ ông mất sớm, con cái lại ở nước ngoài, tuổi già thường có học sinh làm bạn, trái lại cũng không phải chịu cảm đêm tối cô quạnh.
Nhưng không ngờ, trước khi chết đồng như trẩy hội, chết rồi đừng nói là hóa vàng đốt nhang, ngay cả đến thăm mộ tặng bó hoa cũng chả có mấy người. Thế mới biết, những người kia chỉ hướng đến cái danh học trò của ông, thông qua danh tiếng của ông để phát triển mối quan hệ của bản thân mà thôi.
Sống đến gần một thế kỷ, mà những trò vặt này ông cũng nhìn không thấy, dường như đã sống uổng rồi.
Vốn ông còn cảm thấy Vương Dược Thanh tuy tài năng chỉ thường thường, nhưng làm người chân thành, nỗ lực, biết vươn lên, ông đối với đứa học trò này còn đặc biệt chăm sóc.
Nhưng ông vừa chết, tất cả những tư liệu, đĩa phim quý giá tích góp khi còn sống, lập tức bị Vương Dược Thanh trộm hết, bán sạch, tư liệu quý giá bị coi như giấy lộn, cân kí bán đồng nát ráo.
Đồ vật ông dùng cả đời để thu thập, chỉ vì chết quá vội vàng mà cuối cùng bị định giá một tệ một cân, đồng nát còn chê giấy nát quá, ố quá muốn ép giá xuống còn tám xu.
Mỗi khi nhớ đến chuyện này, lòng Tô Hoài Chương lại đau như bị dao cắt.
Chu Mật tuổi còn trẻ, cảm xúc không giống như cụ Tô, nhưng cũng không nhịn được nhớ đến tuổi trẻ hăng hái trước kia của mình, lúc đó, anh ta còn tưởng rằng mình có thể lưu danh vào lịch sử nền điện ảnh.
Sau đó, cho dù không ngừng vấp phải khó khăn, quay phim cực kỳ không suôn sẻ, nhà đầu tư đổi ý rút lại tiền, diễn viên bỏ vai, mỗi ngày anh ta đều vì phim của mình mà bôn ba nỗ lực, nhưng giải quyết xong vấn đề này, lại có vấn đề mới đang chờ phía trước.
Hoặc là nghi ngờ phong cách quay chụp của anh ta, hoặc là nói cốt truyện không đủ hấp dẫn, hoặc là nói diễn viên không nổi tiếng, hoặc là nói phim kinh dị cũng phải được chuyển thể từ tác phẩm nổi tiếng, khăng khăng muốn anh ta quay một bộ phim có hình tượng kinh điển giống như Sadako.
Bị người ta từ chối nhiều lần, anh ta bắt đầu khó tránh khỏi tự nghi ngờ bản thân, phim mình quay ra thực sự nát như thế sao, có lẽ mình thực sự là một đạo diễn không ra gì, thành công trong quá khứ chỉ là do ăn may mà thôi.
Lý Quỳ và Dung Trinh muốn giúp anh ta một tay, nhưng anh ta đã không còn lòng tin vào bản thân mình nữa rồi.
Vợ anh ta là Dư Vi, vừa mang thai đã gặp tai nạn giao thông, người còn chưa khỏe hẳn đã vội vàng muốn đi làm. Cô vẫn luôn ủng hộ mơ ước của anh ta, nhưng anh ta lại không thể dùng thành công của mình để đền đáp lại hi sinh của vợ.
Công việc bây giờ tuy không có liên quan đến nghiệp đạo điễn, nhưng được cái ổn định, có thể giúp vợ không cần vì tiền bỉm sữa của con mà lo lắng nữa.
So sánh quá khứ và hiện tại, Chu Mật vừa hổ thẹn, vừa đau xót.
Để bài hát phù hợp, bám sát theo ý cảnh, Quỳnh Nhân cố ý sửa lại làn điệu một chút, để trong âm sắc êm dịu có chút khàn khàn, tựa như người đang hát cũng không thể giấu nổi bi thương trong lòng nữa.
Chút không hoàn mỹ này, trái lại càng khiến lòng cụ Tô cùng Chu Mật thắt lại, bọn họ lo Quỳnh Nhân quá mức nhập tâm mà khiến biểu diễn bị gián đoạn, lại vì chút khàn khàn đó, khiến nỗi bi thương trong lòng họ chợt bùng lên.
“Nước thu dài, người quá vắng, ánh chiều lạnh tanh, cành dương liễu uốn mình.”
Cảnh phồn hoa xưa kia không còn nữa, khung cảnh hiu quạnh, lòng người quạnh hiu, đâu chỉ có ánh chiều lạnh tanh, lòng người nhìn thấy ánh chiều này càng lạnh hơn thế.
Nỗi sầu muộn lạnh lẽo này không bàn mà hòa cùng mới tâm trạng của cụ Tô, ông vô thức chảy nước mắt. Đứa nhỏ này hát hay quá, hát thực sự rất tốt.
Từng từ từng câu, đều hát đến tâm sự trong lòng ông.
Hai mắt Chu Mật đỏ hoe, anh ta ngẩng đầu lên, hi vọng có thể nhờ động tác này mà ngăn không cho nước mắt rơi xuống.
Nhạc đệm dần thấp xuống, Quỳnh Nhân hát lại hai câu cuối một lần nữa, lúc cất giọng, càng lúc càng bi thương rung động lòng người, âm cuối dần hạ dần, khiến người nghe càng thêm rung cảm.
Một bài hát xong, Quỳnh Nhân đứng trên sân khấu thêm một lúc, lấy tay che mắt.
Chờ hơi nước trong mắt khô đi, cậu mới bỏ tay xuống, cúi người với bên dưới, âm thanh vẫn còn hơi khàn: “Tôi tập dượt xong rồi, cám ơn mọi người.
Dưới đài không có ai vỗ tay, bọn họ đều đứng ngây ra như phỗng, im lặng chảy nước mắt.
*
Chu Mật cùng cụ Tô đi theo sau Quỳnh Nhân, cùng quay lại phòng nghỉ của cậu.
Vừa vào bên trong, Quỳnh Nhân lập tức hỏi luôn: “Đạo diễn Chu, nói thật, em cảm thấy rất có hứng thú với phim của anh, anh có muốn nhận đầu tư không?”
Trong lòng Chu Mật lúc này đang tràn đầy bi thương thất vọng, còn muốn cùng Quỳnh Nhân tâm sự một chút, nghe vậy tức thì không phản ứng kịp, bước chân dừng lại: “Cậu nói gì cơ?”
Cụ Tô thì trái lại, vô cùng phấn khởi: “Cậu bé, cậu thật tinh mắt, phim Tiểu Chu quay được lắm, kiếm lời nhất định không khó, chất lượng lại còn đảm bảo nữa.”
Quỳnh Nhân không phải là đột nhiên nổi lên suy nghĩ muốn làm chúa cứu thế, website chuyên đăng video của cậu dưới cõi âm hiện giờ hoạt động rất ổn, bản cắt nối biên tập đặc biệt “Ma quái 101” của Lý Quỳ cũng đã được đăng lên, lượt xem cực kỳ cao.
Lượng truy cập khổng lồ của các quỷ hồn khiến trang web đơn sơ của cậu không chịu nổi, một ngày sập 18 lần, có thể sánh ngang với Tấn Giang Địa Phủ.
HBL2003 phải vội vàng thuê thêm rất nhiều máy tính tinh nuôi trong nhà, còn thêm cả máy chủ server, mới miễn cưỡng ổn định lại được đường truyền.
Chỉ trong vài ngày, lượng truy cập của “Ma quái 101” đã vượt xa tổng số lượt xem của phim tài liệu cậu mua về lúc trước.
Tình huống hiện tại rất rõ ràng, dịch vụ webisite đăng video dưới Địa Phủ vô cùng thành công, dân tình thích hóng hớt, cũng có triển vọng về kinh tế.
Cậu vốn có thể tiếp tục mua bản quyền các show giải trí dương gian cùng phim truyền hình của IKU, nhưng Quỳnh Nhân cảm thấy, một tác phẩm, ngoại trừ nhìn đẹp ra thì còn phải ăn sâu vào trong tiềm thức của quần chúng, như vậy sức sống mới lâu dài được.
Phim ảnh trên dương thế có hay đến đâu, thì chung quy vẫn là về con người, không phải quỷ. Cư dân Địa Phủ cũng nên có phim ảnh của riêng họ.
“Nếu chúng ta hợp tác thuận lợi, có khả năng em sẽ không chỉ đầu tư vào những bộ phim anh đang có, mà còn mời anh quay chụp về những đề tài khác nữa.” Quỳnh Nhân nói, “Chỉ là có chút chuyện… Anh có sợ quỷ không?”
Chu Mật giờ phút này còn không biết lực sát thương của câu Quỳnh Nhân vừa nói mạnh đến mức nào, hồn nhiên lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.
“Cụ Tô, anh ấy không sợ quỷ, cụ có muốn nói gì không?”
Quỳnh Nhân nhìn về phía không có bóng người nào, nói.
Người đại diện hốt hoảng, mặt mũi tái mét: “Cậu làm gì thế hả? Chuyện cậu thấy được quỷ sao có thể tùy tiện nói ra ngoài như thế chứ?”
Chu Mật vừa rồi còn nói không sợ, bởi vì anh ta hoàn toàn không tin trên đời này có quỷ, nhưng vừa nghe người đại diện của Quỳnh Nhân nói vậy, trong lòng nhất thời trở nên vi diệu.
Cụ Tô, là thầy giáo Tô Hoài Chương của anh ta sao?
Quỳnh Nhân tiếp tục nói chuyện cùng không khí: “Nếu không cụ nói một vài chuyện có thể giúp chứng mình thân phận của cụ đi.”
Chu Mật thấy Quỳnh Nhân như đang chăm chú lắng nghe gì đó, thỉnh thoảng còn gật đầu một cái, đột nhiên nhớ đến chuyện Quỳnh Nhân làm sao mà hot, cả người hơi run run, trong lòng còn sinh ra chút mong đợi.
“Cụ Tô nói, trước đây anh thường đến nhà ông ấy ăn chực cơm. Có một lần, bạn cũ của ông ấy gửi không vận tới một hộp nấm, hôm đó anh tới ăn chực, bèn lấy nấm đó đi rang cơm ăn, kết quả tối hôm đó gặp ảo giác. Tội nghiệp cụ Tô, đã lớn tuổi còn mà còn phải chăm sóc cho tên ngốc như anh.”
Chu Mật càng nghe càng ngơ ra, Quỳnh Nhân thế mà có thể nói ra chuyện này…
Năm đó lúc nhận được nấm, cụ Tô cũng không nhớ ra, quên mất uy lực của loại nấm dại Nam Chiếu* này, thấy anh ta đến chực cơm, còn nhắc anh ta có thể lấy nấm để rang với cơm ăn, nhất định rất ngon.
*Đây không phải tên nấm mà là gọi theo tên địa phương, vùng Nam Chiếu thuộc tỉnh Vân Nam này nổi tiếng với nấm dại, nhất là món lẩu nấm hoang dã, rất bổ dưỡng, không kém gì tổ yến và bào ngư.
Anh ta đang đói bụng gần chết rồi, bèn tùy tiện xào xào đảo đảo mấy cái rồi ăn, nghĩ chắc đây là nấm trồng, thầy Tô mua trong siêu thị, không vấn đề gì.
… Sau đó thì ngộ độc. Anh ta còn tưởng tại dạo này mình thức đêm lắm quá, cho nên thần kinh rung rinh, nhìn thấy một loạt người tí hon đang nắm tay nhảy xoay tròn ở trên trần nhà.
Chuyện này nói rõ ra thì cũng tại thầy trò họ quá vô ý, cả hai đều thấy chột dạ, bèn hẹn với nhau, sẽ không kể chuyện ngu ngốc này ra cho người thứ ba biết.
Chu Mật tức thì bật khóc: “Thầy, thầy thật sự ở đây ạ?”
Cụ Tô cũng lau nước mắt: “Này đều là duyên phận.”
Quỳnh Nhân chờ hai người họ bình tĩnh lại rồi mới nói: “Là thế này. Bộ phim kia của anh còn thiếu khâu hậu kỳ và kỹ xảo đặc biệt, phương diện này vừa lúc em có ưu thế.”
Chu Mật lập tức tràn đầy kỳ vọng, nhìn về phía Quỳnh Nhân: “Ngài có công ty làm hậu kỳ à?”
Xưng hô cũng thay đổi luôn.
“Không.” Quỳnh Nhân lắc đầu, “Em và nhà đầu tư bình thường không giống nha, những nhà đầu tư khác có thể cho anh tiền cùng tài nguyên, em đây, tiền không coi là nhiều, mà mạng lưới quan hệ, Dương gian bên này cũng không có ai.”
Chu Mật: “Vậy…”
Anh ta để ý thấy, Quỳnh Nhân nói mấy chữ “Dương gian bên này”, ý là dưới cõi âm cậu có quan hệ à?
Nhưng như vậy có phải ảo quá rồi không?
Quỳnh Nhân: “Là thế này, kỹ xảo đặc hiệu em quả thực không có tiền đầu tư cho anh, nhưng chúng ta có thể quay cảnh thật luôn.”
Chu Mặc: “Cảnh thật…”
“Phim ma bình thường mọi người đã xem quá nhiều rồi.” Quỳnh Nhân nói, “Muốn quay, đương nhiên phải quay phim ma thật, thật sự ma quái, thật sự có quỷ, do quỷ thật đóng, quay xong để quỷ hồn xem, dĩ nhiên, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua khán giả trên Dương gian, anh thấy ý này thế nào?”
“Em thậm chí còn có thể mời quỷ hồn nhạc sĩ viết nhạc nền trong phim giúp anh, anh nói xem, đây chính là điểm đặc sắc nhất, độc nhất vô nhị.”
Chu Mật còn đang cố gắng tiêu hóa lượng thông tin trong lời Quỳnh Nhân, cụ Tô lại vô cùng kích động.
Tại sao ông chết rồi vẫn không đi đầu thai mà lại trở thành cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi như vậy, còn không phải vì nghe một lão quỷ chết trước nói, ở Địa Phủ vô cùng tẻ nhạt, không chỉ phải ngày ngày còng lưng đi làm y như trên nhân gian, mà lại còn không có những hoạt động giải trí phong phú như trên này sao.
Ông tha thiết yêu điện ảnh, tha thiết yêu nghệ thuật, vì thế mới mãi bồi hồi trên dương thế.
“Tiểu Quỳnh, nếu dưới đó cũng có thể quay phim, vậy có phải cụ cũng có thể quay không?”
Mấy năm cuối đời ông không còn quay phim nữa, một mặt là vì chuyên tâm vào đào tạo cho lớp trẻ, mặt khác là vì tuổi cao sức yếu, thể lực thực sự không theo kịp.
Quỳnh Nhân gật đầu: “Đương nhiên là được rồi ạ, chỉ cần cụ đồng ý thì có thể đến công ty của cháu ở dưới đó nhận việc, đầu tiên quay một ít phim ngắn để thăm dò trước. Trước đây không phải cụ đã từng quay phim hoạt hình theo phong cách thủy mặc ạ? Nếu cụ muốn tìm kiếm tài liệu liên quan đến hội họa truyền thống Trung Quốc, vậy đại sư ở dưới Địa Phủ nhiều lắm, Ngô Đạo Tử [1] với Châu Phưởng [2] còn chưa đi đầu thai đâu ạ.”
Tô Hoài Chương nghe mà trong lòng cuộn sóng!
Không ngờ chết rồi còn có chỗ tốt như vậy, có thể cùng họa sĩ ngàn năm trước thảo luận về phong cách điện ảnh, chỉ cần nghĩ tới thôi, cụ đã cảm thấy mình hạnh phúc đến sắp ngất.
“Nhưng mà đầu tiên cụ phải đi theo đúng quy trình đầu thai của Địa Phủ trước đã, trở thành công dân hợp pháp dưới đó rồi mới có thể đến công ty của cháu làm việc, nếu cụ nghĩ thông rồi, cháu có thể báo tin để âm soa tới đón cụ.”
Tô Hoài chương gật đầu lia lịa, nói được được, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, bảo với Quỳnh Nhân: “Tiểu Quỳnh, cháu giúp cụ chuyển lời cho Chu Mật, mấy năm qua nó xui xẻo như vậy chắc chắn là có vấn đề, hồi còn sống cụ không tin những thần thần quỷ quỷ này, chết rồi thành quỷ, mới phát hiện cái nhìn trước giờ của mình quá thiển cận.”
“Mấy năm nay cụ cứ thỉnh thoảng lại tới xem Chu Mật, cụ cảm thấy nó giống như bị người ta hãm hại.”
Quỳnh Nhân nhíu mày, hỏi Chu Mật: “Cụ Tô nói mấy năm qua anh gặp nhiều xui xẻo như vậy rất không bình thường, có phải là…”
Con ngươi của cậu co rút lại.
Xui đến độ không bình thường, một đạo diễn mới được mong chờ một nhiên mất hút, sau đó không thể ngóc đầu lên được, vì cuộc sống mưu sinh mà phải đi làm công việc khác.
Cái trải nghiệm ngày sao nghe quen tai quá vậy?
Không phải giống hệt với tình cảnh của cậu mấy tháng trước sao?
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: Các làn điệu được nhắc đến trong bài liệu kê ở bên dưới:
Chiết Quế Lệnh: Hỏi Tần Hoài những ô cửa ngày xưa, giấy rách gió lọt, trước đê vỡ thủy triều lên, mắt nhắm hồn tan. Má phấn xinh đẹp năm đó, giờ đang sênh tiêu nơi nào? Hội thuyền Đoan Ngọ không còn, rượu thu tiết trùng dương nhạt thếch (ngày 9/9, hay còn gọi là trùng cửu). Chim trắng chấp chới, nước biếc cuồn cuộn, trên luống hoa vàng có chú bướm bay, lá đỏ mới ra không người ngắm.
〔 折桂令 〕 问秦淮旧日窗寮, 破纸迎风, 坏槛当潮, 目断魂消. 当年粉黛, 何处笙箫? 罢灯船端阳不闹, 收酒旗重九无聊. 白鸟飘飘, 绿水滔滔, 嫩黄花有些蝶飞, 新红叶无个人瞧.
Rượu nhạt: Người có nhớ cầu cũ nửa dặm ngang suối xanh, bảng son đỏ thắm nay còn đâu. Nước thu dài, người quá vắng, ánh chiều lạnh tanh, cành dương liễu uốn mình.
〔 沽美酒 〕 你记得跨青溪半里桥, 旧红板没一条. 秋水长天人过少, 冷清清的落照, 剩一树柳弯腰.
Ly đình yến: Ta từng thấy Kim Lăng điện ngọc sáng bừng, nhà thủy tạ Tần Hoài trăm hoa đua nở, ai ngờ chớp mắt tàn lụi! Ngước nhìn người đi về phía lầu son, thấy người ra kẻ vào, thấy lầu người nơi đó không còn! Rêu phong phủ tấm ngói xanh, ta từng ngủ mê thấy thăng trầm năm mươi năm. Trong ngõ nhỏ không còn nhà họ Vương, quỷ hồ sầu thảm khóc đêm, phượng hoàng đài vắng tiếng chim. Giấc mộng chân thật nhất, cảnh cũ khó quên, không muốn tin những đổi khác! Viết một khúc “Thương Giang Nam”, cất tiếng ca buồn đến hết xuân xanh.
〔 离亭宴带歇指煞 〕 俺曾见金陵玉殿莺啼晓, 秦淮水榭花开早, 谁知道容易冰消! 眼看他起朱楼, 眼看他宴宾客, 眼看他楼塌了! 这青苔碧瓦堆, 俺曾睡风流觉, 将五十年兴亡看饱. 那乌衣巷不姓王, 莫愁湖鬼夜哭, 凤凰台栖枭鸟. 残山梦最真, 旧境丢难掉, 不信这舆图换稿! 诌一套 《 哀江南 》, 放悲声唱到老.
(Ờ thì… Bên trên tôi cũng có chém lại tí nghe cho nó tha thiết, mà có vẻ chả ăn thua, cô nào thích thì đọc thôi, có gì nhớ góp ý nhẹ nhàng, đừng chửi tôi, tôi buồn.)
Ngô Đạo Tử và Châu Phưởng chắc mọi người đều thấy trong sách giáo khoa môn mỹ thuật rồi, người trước có bức “Tống tử thiên vương đồ”, người sau thì có “Trâm hoa sĩ nữ đồ”.
—
Vì “Mọi người” mà tác giả nói không có ở Việt Nam, nên tôi chú thích lại nè.
[1] Ngô Đạo Tử (chữ Hán: 吴道子; 685-758) là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc.
Ngô Đạo Tử mồ côi cha mẹ từ nhỏ, gia đình nghèo. Ông thông minh hiếu học, theo học những nhà thư pháp nổi tiếng như Trương Túc, Hạ Tri Chương. Quãng thời gian theo học thư pháp đã tạo cơ sở cho việc học và phát triển hội họa của ông sau này.
Đối với hội họa, Ngô Đạo Tử tỏ ra ham thích từ bé. Tới năm 17 tuổi, ông đã giỏi vẽ tranh, nắm vững kỹ xảo cao siêu của hội họa. Do có tài năng, ông được Vĩ Tự Lập, một sủng thần của Đường Trung Tông, đồng thời là người ham mê nghệ thuật, chú ý đến và thu nhận làm tiểu lại.
Bức tranh “Tống tử Thiên vương đồ” là tác phẩm hội họa duy nhất của Ngô Đạo Tử còn tồn tại tới ngày nay. Bức tranh miêu tả cảnh Phật Thích ca mâu ni ra đời, được phụ thân Tịnh Phan vương ôm đến thái miếu để chư thần làm lễ. Bức tranh rộng lớn, bút mực thanh thoát, khắc họa nhân vật rất tinh tế. Ngô Đạo Tử đã thay đổi phương pháp cân bằng đường nét, sử dụng phương pháp tương phản: nặng – nhẹ, đậm – nhạt thể hiện, gọi là”thuần thái điều”.
Nhân dân Trung Quốc rất sùng bái Ngô Đạo Tử, coi ông như thần tiên. Người ta gọi ông là họa thánh (thánh vẽ) và có rất nhiều giai thoại thần kỳ về việc vẽ tranh của ông.
(Các cô có thể vào link này để đọc thêm về bức tranh: https://dkn.news/van-hoa/nghe-thuat/tinh-tuy-truyen-thong-tong-tu-thien-vuong-do-buc-hoa-nhung-gio-phut-chao-doi-cua-duc-phat-thich-ca-mau-ni.html )
[2] Châu Phưởng (730—800, tiếng Trung: 周昉, Wade-Giles: Chou Fang), một số tài liệu phiên thành Châu Phong hoặc Chu Phong, Chu Phưởng, là một trong hai họa sĩ có ảnh hưởng trong triều đại nhà Đường – Trường An, mà hiện nay gọi là Tây An, trong thế kỷ thứ 8. Ông xuất thân từ một gia đình cao quý và điều này được phản ánh trong tác phẩm của ông – các đối tượng miêu tả trong tác phẩm hầu như rất giàu có và đa phần nhàn hạ.
Bức họa nổi tiếng nhất của ông còn lưu giữ đến ngày nay là bức Trâm hoa sĩ nữ đồ.