Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 29


Bạn đang đọc Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot – Chương 29

 Tôi có thể sờ đuôi anh một cái không?


23/11/2021

Edit: Nhật Nhật

Nhiếp ảnh gia đã quên mất bản thân còn đang trong buổi chụp hình, hoàn toàn chỉ hành dộng theo phản xạ tự nhiên của cơ thể, tiếng màn trập vang lên không ngừng.

Chủ đề buổi chụp hôm nay vốn là thượng cổ thần linh cùng thần tượng đi nhầm vào Địa Phủ, khác biệt, nhưng lại dung hòa.

Đây là hình thái đặc biệt mà chỉ có Địa Phủ mới có.

Để người phàm mặc trang phục tương tự như thần linh, để thần linh mặc trang phục giống như người phàm, đây là ý tưởng ban đầu vủa Vạn Mạn.

Cô muốn thể hiện ra cảm giác khi thân phận của hai người nghịch chuyển cho nhau.

Cảnh tượng trước mắt không hề giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng lại ma xui quỷ khiến mà phù hợp với ý tưởng nghịch chuyển này.

Cô phảng phất như đang thấy một vị thần trẻ tuổi bị đóa sen của trần thế thu hút, không nhịn được mà dừng chân lại vì nó, từ trong đáy lòng lạnh băng sinh ra dục vọng cùng tình cảm.

Quỳnh Nhân nhẹ nhàng chạm lên cánh hoa sen, chậm rãi đứng thẳng lại, khóe đôi đuôi mắt đều vẽ nên một độ cong vô cùng dịu dàng.

Phụ trách ánh sáng, nhiếp ảnh gia, cùng vô số nhân viên khác đang có mặt tại hiện trường cũng theo động tác của cậu mà hoàn hồn. Trợ lý nhỏ của nhiếp ảnh gia bụm tay che mặt, mặt cô lúc này vừa đỏ vừa nóng giống như phải bỏng vậy.

“Sao, tôi nhìn mà thấy ngại thế này… Không biết…” Tinh thần cô hoảng hốt, không khỏi lẩm bẩm.

Thông Văn Bách chậm rãi thở ra một hơi.

Khi còn sống anh ta là một nhiếp ảnh gia vô cùng nổi tiếng, là đối tượng mà các tạp chí lớn tranh nhau xin hợp tác cùng. Từng chụp ảnh cho không biết bao nhiêu là người mẫu diễn viên.

Vì một bức ảnh anh ta chụp, có thể khiến một cô gái không tên không tuổi biến thành biểu tượng thời trang. Có không ít người nguyện đánh đổi mọi thứ với anh ta, chỉ để đổi lấy một cơ hội nổi tiếng.

Anh vẫn luôn tin rằng, nhiếp ảnh giống như vẽ tranh vậy, hoặc là bất cứ một loại nghệ thuật thị giác nào khác, anh ta phải chắt lọc những gì đặc sắc nhất của một người, chỉ trong khoảnh khắc lưu giữ lại, để khán giả được nhìn thấy.

Mà những người này ngoại trừ khoảnh khắc đó ra, có lẽ chính là một mớ cặn bã không thuốc nào cứu chữa được, một khi ra ngoài thì chính là PA* khủng khiếp. Không có ai so với nhiếp ảnh gia biết ảnh chụp mang tính chất lừa đảo thế nào, mà anh ta chính là đồng lõa của họ.

*Tôi đoán đây là tác giả viết tắt của từ personal accident. Để chỉ những người trên ảnh với ngoài đời khắc nhau một trời một vực ấy.

Nửa đời sau của anh ta cũng từng có một một quãng thời gian cảm thấy mất hết hứng thú với việc chụp ảnh, không phải do đánh mất tình yêu với nó, mà cảm giác như bản thân đang chờ đợi một điều gì đó khác, lại không thể nào đạt được, cũng không thể hiểu rõ mong muốn của bản thân là gì.

Vì thế, anh ta rời xa chốn phồn hoa đô hội, mang theo máy ảnh của mình đi tới rất nhiều nơi để chụp hình. Anh ta nhớ có một ngày mình ra ngoài tản bộ vào lúc hoàng hôn, xuyên qua nóc những tòa nhà cao tầng, bất ngờ nhìn thấy một đám mây vô cùng xinh đẹp.

Đụn mây màu vàng nhạt trải rộng tầng tầng lớp lớp trên nền trời, rồi dần dần chuyển thành màu tím. Mây tím tựa như phượng hoàng đang vỗ cánh bay lên, mang theo cái đuôi vàng óng ánh lao về phương xa vô định.

Khi đó anh ta đột nhiên nhận ra, điều mà mình truy tìm vẫn luôn là cái đẹp thuần túy, trừ nó ra thì không còn gì khác.

Ngày hôm nay, anh ta lại một lần nữa nhìn thấy vẻ đẹp đó.

Đôi mắt Thông Bách Văn hơi nhòe đi.

Quỳnh Nhân xoay người lại, có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, nó đẹp quá, tôi có hơi thất thố, thực sự xin lỗi.”

Chiếc quần bằng vải voan vàng nhạt bị ướt mất một đoạn, Quỳnh Nhân hỏi: “Có cần sấy khô nó không?”

Thông Văn Bách lắc đầu: “Không cần, như thế rất tốt, cậu rất tốt.”

Trước khi chụp hình, bên tạp chí đã xác nhận địa điểm là ở trong khu trưng bày hình cụ, nhưng họ không hề nhắc tới bối cảnh lại là hóa hoa sen xinh đẹp như thế này, Quỳnh Nhân lưu luyến nhìn, nhỏ giọng thầm thì: “Thực muốn bứng nó về nuôi trong nhà, nhưng mà đóa hoa lớn như vậy nhất định rất đắt, nhà mình có muốn nuôi cũng nuôi không nổi.”

Diêm La Vương vẫn đang chăm chỉ làm việc trong Diêm La điện đột nhiên dừng động tác đánh chữ trên tay.

Đúng, Diêm La Vương đã đổi từ sử dụng giấy bút để phê duyệt công văn sang dùng máy vi tính rồi, đồng thời còn học được cánh đánh chữ bằng mười ngón, không cần nhìn bàn phím vẫn có thể đánh 7 nghìn từ mỗi tiếng, là tốc độ mà rất nhiều tác giả tay tàn, một tiếng chỉ gõ được 500 từ nhìn mà muốn rơi lệ.

“Thư ký Nam.”

Thư ký Nam vất vả ló đầu ra khỏi ba cái màn hình trước mặt mình: “Đại Vương.”

“Sắp xếp nhân viên ở văn phòng Dương giúp ta mua một căn nhà ở Long Thành mà có ao sen, trên giấy tờ bất động sản ghi người đứng tên là Quỳnh Nhân.”

Thư ký Nam: “…”

Sau khi mua một đống album cùng goods của Quỳnh Nhân, Đại Vương bây giờ lại muốn mua nhà tặng cậu ấy à.

Rốt cuộc đây là dư nào…

Lẽ nào tình trạng khác thường dạo gần đây của Đại Vương không phải do thần kinh có vấn đề mà là vì mắc bệnh tương tư.

Từ khi bộ máy công tác được xây dựng hoàn thiện, lượng công việc đúng là có hơi giảm xuống chút chút, cho nên dạo này Đại Vương không cần gọi hết tất cả hóa thân của mình ra để xử lý công việc, hôm nay không phải có một hóa thân đi chụp ảnh bìa cho tạp chí đấy à?


Cùng Quỳnh Nhân chụp ảnh bìa.

Cùng Quỳnh Nhân chụp ảnh bìa! !

Thư ký Nam giật bắn mình, cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật rất không tầm thường!

Chẳng lẽ khoảng thời gian này, mỗi lần Đại Vương có biểu hiện và hành vi kỳ lạ, đều là vì hóa thân đang ở…

Trời ạ, sao cô có thể nghĩ ra chuyện này được? Đây chính là Diêm La Vương đấy, mọi người ai mà chả biết Diêm La Vương chỉ yêu công việc.

Thư ký Nam lập tức quét sạch mấy suy nghĩ không nên có trong đầu mình đi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh một chút, dùng thái độ đúng đắn của một thư ký để trả lời: “Vâng.”

Mà ở trong khu trưng bày hình cụ, Quỳnh Nhân đang dùng các dụng cụ hành hình, lấy bối cảnh là đóa sen đỏ kia , chụp một loạt ảnh.

Cậu không nhịn được hỏi: “Không phải nói Diêm La Vương sẽ đến à? Ngài ấy ở đâu rồi?”

Vạn Mạn vội ho khan một tiếng, nói: “Diêm La Vương là người đứng đầu Địa Phủ, trên lý thuyết mà nói, ngài ấy có mặt ở tất cả mọi nơi mà.”

Quỳnh Nhân: “…”

“Vậy lúc mọi người gửi bản kế hoạch cho tôi, nói Diêm La Vương sẽ cùng hợp tác chụp ảnh bìa, cũng là Diêm La Vương trên lý thuyết à?”

Đó không phải lừa dối sao?

Hôm nay cậu chính là ôm tâm trạng kích động, không biết bạn hàng xóm có rơi ngựa không để đến làm việc đấy.

Tuy lần đầu tiên được chụp ảnh bìa cho một tạp chí lớn cũng khiến cậu cảm thấy rất phấn khởi, nhưng mà nghe Diêm La Vương không tới, trong lòng Quỳnh Nhân đột nhiên lại có chút mất mát.

Vạn Mạn thấy khóe mắt của cậu rõ ràng hơi đỏ lên, sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, khóe miệng hơi xị xuống vì tủi thân cũng loáng cái nở nụ cười, một lần nữa tràn đầy năng lượng cùng nhiếp ảnh gia thảo luận về phong cách chụp hình kế tiếp.

Bấy giờ cô mới đột nhiên hiểu ra, tại sao Quỳnh Nhân lại có nhiều fan cha fan mẹ như vậy.

Thực sự ngoan quá đi mất! Khiến người khác cảm thấy phải thương cậu nhiều hơn nữa mới đủ.

Đóa sen đỏ bất an run run.

“Xin lỗi, ta tới muộn.”

Giọng nói quen thuộc đột nhiên xuất hiện, Quỳnh Nhân vừa nghe là đã biết, đây là giọng của Diêm La Vương, nhưng so với Diêm La Vương cùng Ngôn Mặc trong trí nhớ của cậu vẫn có chút khác biệt.

Cậu lập tức nhìn về phía chủ nhân của giọng nói.

Người tới không phải bộ dáng mắt đỏ tóc đỏ như trong tưởng tượng của cậu, cũng không dùng ngoại hình giống như Ngôn Mặc.

Đối phương mặc một bộ tây trang màu đen, tóc ngắn màu bạch kim. Dưới hàng lông mày mà một đôi mắt màu xám bạc với đồng tử dựng thẳng, vảy rồng sẫm màu che đi nửa khuôn mặt, giữa trán vẽ hình một đóa hoa sen, trông giống như con mắt thứ ba vậy.

Dáng người so với Ngôn Mặc và Diêm La Vương thì lớn hơn một số, có lẽ vì lý do đó, mà bộ âu phục trên người mặc có hơi căng, tràn đầy hơi thở nguy hiểm mà hấp dẫn.

Quỳnh Nhân: “…”

Nếu không phải Quỳnh Nhân đã biết từ trước Ngôn Mặc chính là Diêm La Vương, thì có khi đã thật sự bị dáng vẻ phi nhân loại này của đối phương làm cho hoang mang rồi.

Tuy là màu da không giống nhau, vảy rồng cũng đã làm thay đổi hình dạng nửa bên khuôn mặt, nhưng đường nét đôi môi cùng quai hàm vẫn giống y như cũ.

Để không làm lộ ra clone của mình, Diêm La Vương thật sự quá cố gắng rồi!

Đám Vạn Mạn thì đã hoàn toàn ngây dại, Diêm La Vương dùng diện mạo thật tham gia quay chụp đã khiến bọn họ vắt nát óc mới lên được kế hoạch, bây giờ ngài lại cho một hóa thân khác đến đây, còn giả bộ là mình tới muộn.

Diêm La Vương đã nói là mình tới muộn, bọn họ còn có thể làm sao được nữa, đương nhiên là chỉ có thể phối hợp hùa theo thôi.

Nhưng mà…

Sao hóa thân nào của Diêm La Vương cũng đẹp vậy chứ.

Nếu Diêm La Vương đồng ý để từng hóa thân một lên chụp ảnh bìa thì tốt biết bao, đến lúc đó tạp chí sẽ thực hiện hình thức phát hành ngẫu nhiên, độc giả muốn sưu tầm đủ bộ hình bìa các hóa thân của Diêm La Vương nhất định sẽ điên cuồng đặt mua cho xem!

Nói không chừng có thể bán ra hơn mười triệu bản!

Nhân viên tạp chí mỗi người lại có một suy nghĩ khác nhau, nhưng mà tựu chung lại thì đều rất phấn khởi. Bình thường Diêm La Vương đều dùng hình tượng tóc đỏ mắt đỏ để gặp mọi người, hôm nay bọn họ lại cùng lúc được nhìn thấy hình dạng nguyên bản cùng hóa thân Long nhân của ngài, chuyện tốt như thế sao không thể ngày nào cũng có chứ?

Tâm trạng Diêm La Vương lúc này cũng rất ảo não.

Rõ ràng chỉ cần dùng hình dáng hoa sen nói thẳng ra mình chính là Diêm La Vương thì được rồi, nhưng mà nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của Quỳnh Nhân, đầu óc của hắn lại chả nghĩ gì được nữa, lập tức biến ra thêm một hóa thân dịch chuyển tức thời lại đây.

“Ta đến muộn. Xin lỗi.” Diêm La Vương nói với Quỳnh Nhân.

“Không sao, chỉ là…” Quỳnh Nhân nhìn lớp vảy bóng loáng trên mặt đối phương, thực sự không kìm được, hỏi: “Tôi có thể sờ thử một chút không?”

Diêm La Vương: “?”

Quỳnh Nhân: “Vảy ý.”


Diêm La Vương mờ mịt đáp: “Được…”

Lần đầu tiên trong đời hắn nghe được yêu cầu như vậy.

Quỳnh Nhân cẩn thận tỉ mỉ, sờ sờ một chút.

Bóng loáng, lành lạnh, rất cứng. Cảm giác so với trong tưởng tượng của cậu còn thích hơn nhiều, sờ có hơi phát nghiện.

Cậu chỉ sờ sờ một chút, rồi thu tay về. Bắt đầu nghĩ thầm trong bụng, nói ra thì, nếu đã có vảy rồng thì chắc sẽ có cả sừng với đuôi nhỉ!

Ngoài rồng ra thì còn có rất nhiều động vật khác cũng có vảy, nhưng nếu là Diêm La Vương thì nghe rồng vẫn là hợp lý nhất.

Dù sao nếu đối phương là rồng, vậy cậu có thể hi vọng sau này sờ được cả sừng và đuôi nữa. A, thích quá đi!

Diêm La Vương nhìn đuôi mắt cậu vẫn hơi hồng hồng, trong mắt cũng ứa lệ thì trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Quỳnh nhân quay người lại, chớp chớp mắt, cố nhịn không đưa tay lên dụi.

Phấn mắt bạch tuộc dùng cho cậu không ăn da lắm, chớp cái là rụng, bay vào trong mắt hơi khó chịu, cậu lại không muốn kéo chậm tiến độ chụp hình, cho nên cứ cố nhịn.

Kết quả là mắt cộm cứng lại, trong mắt nhất định cũng bị đỏ lên rồi. Hôm nay có quá nhiều phấn bay vào mắt, nếu cậu đưa tay lên dụi thì chỉ càng tệ hơn thôi, dù sao lát nữa cũng phải tẩy trang thay tạo hình mới, cố chờ thêm chút nữa vậy.

Quỳnh Nhân đi thay quần áo trước, lát cậu còn muốn chụp thêm với hoa sen thêm một tấm nữa, chủ đề kế tiếp sẽ chụp cảnh sinh hoạt trong nhà, chắc chắn không có hoa sen, cậu không nỡ.

Cậu cảm thấy chụp ảnh riêng với hoa sen không cần làm phiền nhiếp ảnh gia, bèn kín đáo đưa điện thoại của mình cho Diêm La Vương, cậu vẫn cảm thấy quen thuộc với bạn hàng xóm hơn.

“Chụp giúp tôi bức ảnh đi.”

Cậu quay người lại chạy về phía hoa sen, giang hai tay ôm lấy nó, cánh tay của cậu chỉ đủ ôm được hai cái cánh hoa, má cũng dán lên phía trên cọ cọ.

Vảy trên người Diêm La Vương tức thì dựng đứng hết cả lên! Thiếu chút nữa đã quăng luôn điện thoại đi.

Đồng tử loài rồng co lại thành một đường thẳng, gần như có thể nói là hoảng loạn. Diêm La Vương muốn ngăn cản động tác của Quỳnh Nhân, nhưng lại không có cách nào nói lý do ra khỏi miệng.

Là người đưa ra phán xét, Diêm Ma La Già rốt cuộc cũng lĩnh hội được câu, nói dối sẽ gặp báo ứng.

Quỳnh Nhân cọ cọ một hồi, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Đóa hoa này rất thơm…

Hoa sen có mùi thơm thì cũng bình thường thôi.

Nhưng cậu cảm thấy, trên thế gian này, sẽ không có đóa hoa sen nào có mùi bạc hà dâu tây cả.

Cho dù đây là chủng loài đặc biệt của Địa Phủ thì cũng không thể có mùi giống như mùi nước giặt cậu cho Ngôn Mặc được.

Quỳnh Nhân: “…”

Quỳnh Nhân chậm rãi, chậm rãi, rụt tay về.

Cái clone Ngôn Mặc này đáng giá bao nhiêu…

Đáng giá để Diêm La Vương cho tận hai hóa thân lại đây ư.

Cậu đột nhiên nhớ ra, ngày đầu tiên Ngôn Mặc tới đã lập tức giúp cậu giải quyết thuật đổi vận, sau đó hình như cũng luôn quan tâm đến những sự kiện siêu nhiên ở nhân gian.

Lẽ nào Ngôn Mặc cảm thấy huyền môn ở dương thế và Sở đặc vụ quá vô dụng cho nên mới muốn đích thân ra tay đả kích phần tử phi pháp?

Quỳnh Nhân càng nghĩ càng cảm thấy rất có lý.

Giống như vụ ma cọp vồ vậy, tuy rất nhỏ nhưng sau đó Diêm La Vương có nói cho cậu biết, Địa Phủ có sắp xếp điểm cứu trợ cô hồn dã quỷ ở điểm cuối tuyến tàu điện ngầm số 9. Nếu có người cố ý phân phát ấn phẩm phi pháp tại tuyến tàu này, dụ dỗ quỷ hồn làm chuyện ác, không đi đầu thai, tính chất về cơ bản, không phải là đang cướp quỷ cùng Địa Phủ sao?

Nếu nhìn từ góc độ đó mà nói, chuyện Diêm La Vương tự mình ra trận hoàn toàn có thể hiểu được.

Thuật đổi vận, quỷ háo sắc cùng ma cọp vồ, nhưng chuyện này đều xuất hiện xung quanh Quỳnh Nhân, cho nên Diêm La Vương mới coi trọng cái clone Ngôn Mặc này như vậy, lợi dụng thể chất dễ dàng bắt gặp chuyện ma quái của Quỳnh Nhân, vừa có thể bảo vệ công dân lương thiện, là bạn tốt của quỷ hồn như cậu, vừa có thể đả kích đối thủ của mình.

Quỳnh Nhân cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng rồi, cậu chính là thần tượng nhỏ Co – Quỳnh* đây.

*Đã sửa, Co trong Conan nha. 

Nhưng mà Diêm La Vương thực sự quá cực khổ rồi.

Trong lòng Quỳnh Nhân dâng lên lòng tôn kính.

Nếu không phải còn muốn giúp bạn hàng xóm che giấu acc clone, cậu thực sự muốn nắm chặt tay của đối phương, chân thành nói một câu: “Đồng chí, anh vất vả rồi. Nhân dân sẽ không quên sự cống hiến của anh.”

*


Mọi người đều ăn ý làm lơ chuyện Diêm La Vương đến muộn đi.

Quỳnh Nhân đang đổi tạo hình, trên mặt Diêm La Vương có vảy rồng, đương nhiên là không trang điểm được, huống hồ bạch tuộc Tony vừa thấy Diêm La Vương đã nơm nớp lo sợ, mời đối phương ăn xúc tu nướng của mình.

Quỳnh Nhân thất vọng khủng khiếp, cậu còn tưởng trong lòng Tony mình là người đặc biệt, không ngờ Tony thấy ai cũng chào mời người ta ăn xúc tu nướng của mình.

Đúng là sinh vật biển có khác.

Kiểu tóc và trang điểm mới của Quỳnh Nhân khá giống với cậu lúc bình thường, chỉ là nhấn mạnh một số chi tiết nhỏ, cuối cùng có không quên dùng bút kẻ mắt tô đậm nốt ruồi của cậu hơn chút.

Như vậy lúc chụp hình sẽ nhìn thấy rõ hơn.

Quỳnh Nhân mặc một bộ quần áo thường ngày rộng rãi thoải mái, cổ áo khá trễ lên lộ ra xương quai xanh xinh đẹp. Vốn phần này không cần có sự xuất hiện của Diêm La Vương, dù sao hoa sen mà cùng Quỳnh Nhân chụp ảnh sinh hoạt trong nhà thì cũng hơi quái.

Vạn Mạn ngứa mắt với ảnh bìa hôn lễ của “Há bơ bơ ra” lâu lắm rồi, trước kia cô không có cơ hội chụp, bây giờ Diêm La Vương đã tự dâng mình đến tận cửa, vậy không thể trách cô không khách sáo được. Cho dù sau này fan CP bay đầy trời mà bị Diêm La Vương trừng phạt, hôm nay cô cũng nhất định phải thỏa mãn cơn thèm của mình trước đã.

Ngoại hình này của Diêm La Vương mà mặc đồ bình thường thì không ổn lắm, mà cũng không có bộ quần áo nào chuẩn bị trước đó phù hợp với chiều cao của đối phương.

Quỳnh Nhân bèn ra mặt chỉ huy: “Cởi áo vest bên ngoài ra. Cà vạt cũng cởi đi, phanh mấy cúc áo phía trên ra, xắn tay áo lên nữa.”

Diêm La Vương làm theo từng cái một.

Quỳnh Nhân nhìn hiệu quả cuối cùng, yên lặng ở trong lòng đánh ra ba chục cái dấu chấm than.

Tại sao Diêm La Vương da ngăm cộng thêm vảy rồng sẫm màu mà cũng đẹp trai vậy chứ, đáng ghét! Qua bàn tay cải tạo của cậu, đối phương giống như hung thú vừa ra khỏi lồng, không cắn người, mà lại có cảm giác kỳ quái như đang chuẩn bị về nhà nấu cơm cho vợ vậy, ngon giai quá thể đáng!

Hai mắt Vạn Mạn nhìn chằm chằm, cô đột nhiên che miệng rơi lệ, niềm sung sướng khi được chụp ảnh cưới, rốt cuộc hôm nay Vạn Mạn cô cũng có cơ hội trải nghiệm rồi.

Bối cảnh của bộ ảnh thứ hai rất đơn giản, một chiếc giường, thêm nhóm khách mời là hoa yêu đang vắt vẻo ở những địa điểm cụ thể, theo như yêu cầu của Thông Văn Bách để tăng bầu không khí.

Quỳnh Nhân trèo lên giường, trong tay ôm một cái gối mềm, cùng Diêm La Vương dựa vào đầu giường.

Cậu nhỏ giọng hỏi: “Đại Vương, ngài cùng tôi chụp ảnh như vậy, dân mạng nhất định sẽ nghĩ chúng ta đang tạo CP. Nếu ngài thấy phiền thì nhân lúc còn chưa bắt đầu từ chối đi.”

Diêm La Vương: “CP là gì?”

Quỳnh Nhân: “Nghĩa là mọi người sẽ nghĩ chúng ta là một đôi.”

Còn có chuyện tốt như thế à…

“Ta không để ý.” Đôi mắt màu bạc nhìn Quỳnh Nhân chăm chú, xiết chặt gối ôm trong tay, “Cậu để ý à?”

Quỳnh Nhân: “Tôi không sao cả.” Ship thì ship đi, có fan thì mới có người ship, là một thành viên có thâm niên trong hội flop, có người ship CP của mình, trong lòng cậu chỉ có một loại xúc động: Cuối cùng mình cũng hết flop rồi.

Diêm La Vương gật đầu, buông cái gối trong tay xuống, lông vũ bên trong lòi ra một đống.

Diêm La Vương hết sức bình thản nói: “Xin lỗi, vuốt rồng của hóa thân này quá sắc bén, lỡ làm thủng gối.”

Hai mắt Quỳnh Nhân sáng rực lên.

Tuyệt vời! Đúng là rồng kìa!

Cậu cẩn thận hỏi: “Ừm, cho tôi hỏi một chút, hóa thân này, có… Đuôi không?”

Diêm La Vương đột nhiên có cảm giác hình như mình đã hiểu ra điều gì đó, nghiêm nghị gật đầu: “Có thể có.”

Quỳnh Nhân: “Vậy, tôi có thể sờ một cái không? Không phải nói là ngay bây giờ, đừng làm hỏng quần áo, sau này có cơ hội, thì cho tôi sờ tí nhé.”

Diêm La Vương thất vọng, rụt chóp duôi mới thò ra của mình về, gật đầu.

Quá đã! Quỳnh Nhân âm thầm nắm chặt tay ở dưới chăn.

Bộ ảnh thứ hai chụp rất đơn giản, Thông Văn Bách đối với tính nghệ thuật của bộ ảnh này cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ cần thoải mái là được.

Vạn Mạn vốn còn lo lắng tính cách Diêm La Vương vừa nghiêm túc vừa khắt khe, lại còn trầm mặc ít nói, giữa hai người sẽ không tạo ra được phản ứng hóa học, chỉ đành dựa vào mặt mà kéo lại.

Nhưng khiến cô không ngờ được là, Quỳnh Nhân dường như không sợ Diêm La Vương chút nào.

Cho dù là đối diện hay là tương tác cùng nhau, hai người đều vô cùng hòa hợp.

Bộ ảnh thứ hai tuy là chụp trên giường, nhưng xét thấy không ai dám ra lệnh cho Diêm La Vương tạo dáng gì gì đó, cho nên lúc chụp cũng rất kiềm chế.

Mà bầu không khí thì lại…

Có trách thì chỉ trách Diêm La Vương lại dùng hóa thân long nhân để chụp, rõ ràng là không làm gì cả, nhưng mà cứ có cảm giác khó tả thế nào đó…

Cậu thanh niên tóc quăn xinh đẹp, nụ cười vừa trong sáng vừa mềm mại, người đàn ông mọc vảy rồng sẫm màu chỉ cần vươn tay kéo nhẹ một cái là có thể ôm cả người cậu vào trong ngực.

Nhưng vì có thể mà lại không có hành động nào cho nên mới khiến giữa hai người sinh ra một loại cảm giác giống như đang đưa đẩy.

Cũng có lẽ là do đôi mắt màu bạc rất dễ khiến người ta hiểu lầm, Thông Văn Bách luôn có cảm giác, trong đôi mắt lạnh lùng kia, anh ta nhìn thấy được một loại khao khát yêu thương sâu nặng.

Thông Văn Bách nói một tiếng “Ok”, Quỳnh Nhân lập tức nhảy dựng lên, ống quần rộng lẫn vào với chăn, cậu chân trái giẫm chân phải, trực tiếp ngã nhào vào trong lòng Diêm La Vương.

Quỳnh Nhân không nhịn được phá lên cười, trong mắt Diêm La Vương cũng lộ ra ý cười.

Cảnh tượng này đều được máy ảnh ghi lại.

Kết thúc buổi chụp hình, nhân viên tạp chí muốn mở tiệc ăn mừng. Mời được Diêm La Vương và Quỳnh Nhân hợp tác chụp ảnh bìa, Vạn Mạn có lẽ sẽ trở thành tổng biên tập trong truyền thuyết của “Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ”.

Quỳnh Nhân là người sống không thể tham gia được, bị HBL2003 lái xe tiễn về nhà.

Cậu bò lên cầu thang, vừa đến cửa thì thấy Ngôn Mặc từ trong nhà bước ra.


Ngôn Mặc: “Cậu ăn cơm chưa? Tôi mời cậu đi ăn.”

Hắn đã cẩn thận nghĩ trước lý do vì sao mình muốn mời cơm rồi, chỉ cần Quỳnh Nhân hỏi, hắn nhất định có thể trả lời một cách trôi chảy.

Nhưng Quỳnh Nhân không hỏi tại sao đã lập tức đồng ý.

“Được.” Quỳnh Nhân nghĩ, lần đầu tiên trong cuộc đời làm thần tượng được lên trang bìa của một tạp chí lớn, kết thúc bằng việc ăn cơm cùng người hợp tác với mình, quá là hoàn mỹ.

Đây chính là tiệc mừng kết thúc lần hợp tác đầu tiên của cậu với Diêm La Vương nha.

Hai người ra ngoài tìm quán ăn. Quỳnh Nhân bây giờ đã có tí hot đeo khẩu trang lên thật kỹ, giọng nói xuyên qua lớp vải có hơi nghèn nghẹt, hỏi: “Tôi muốn ăn bạch tuộc nướng.”

Ngôn Mặc gật đầu: “Ta cũng vậy.”

Tony Tuộc* thật sự rất biết cách mời chào.

*Chỗ này bên trên quên không note cho các cô, Tony bên Trung là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ thợ cắt tóc nói chung. Nói cái lại nhớ đến Tony Bùi :)))))))))

*

Sau khi “Lên đường nào, bạn ơi” phát sóng, fan hâm mộ của Quỳnh Nhân không ngừng tăng lên, ảnh gif cảnh bắn cung của cậu cũng đã vượt hơn 500 nghìn lượt share.

Dần dần có không ít tài nguyên chủ động tìm tới cửa, nhưng hiện tại bên phía Quỳnh Nhân chỉ có mỗi cậu và người đại diện, nhân lực thật sự rất thiếu, cho nên chỉ có thể chậm rãi lựa chọn.

Chọn nhầm tài nguyên chính là sai lầm trí mạng của một nghệ sĩ.

Thực ra cái Quỳnh Nhân muốn nhất, vẫn là tham gia các chương trình ca nhạc, cậu thích cảm giác được đứng trên sân khấu biểu diễn. Nhưng trong số tài nguyên đang có của cậu, nhiều nhất lại là quay phim truyền hình, có lẽ đều do nhắm đến khuôn mặt của cậu.

Thực sự khiến người ta ta không biết nên khóc hay nên cười.

Lúc này, Quỳnh Nhân đang ngồi xem Tivi.

Là cái mới mua sau khi kiếm được tiền, màn hình lớn, độ phân giải cao, âm thanh vòm [1] sống động.

Lúc xem phim ma, mức độ đáng sợ cũng nâng lên một tầm cao mới, hiệu quả rèn luyện so với trước kia thì năng suất hơn nhiều, thường xuyên làm cậu sợ đến độ nửa đêm cắn khăn, nước mắt lưng tròng.

Cậu muốn tổ chức tour lưu diễn dưới Địa Phủ, không thể ở trên sân khấu vừa ôm thỏ bông vừa nhảy vừa hát được, cho nên dù có sợ, cậu cũng phải cố gắng kiềm chế bản thân, không thể quá ỷ lại vào thỏ bông.

Lúc Quỳnh Nhân đang xem bản tin chiều thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, cậu chạy tới nhòm qua mắt mèo xem, là Lý Quỳ.

“Cha ơi.” Lý Quỳ gọi rất dõng dạc, thái độ hết sức tự nhiên.

Tuy Quỳnh Nhân đã quá hiểu trình độ mặt dày không biết xấu hổ của Lý Quỳ rồi, nhưng nghe Lý Quỳ gọi cha là phải có trả giá.

“Chú muốn làm gì?” Quỳnh Nhân cảnh giác hỏi.

“Chú có một chương trình giải trí thần quái, cậu muốn tham gia không?”

Quỳnh Nhân: “Thần quái thật hay thần quái giả ạ?”

Lý Quỳ: “Ầy, nghe cậu nói kìa, đương nhiên là thần quái thật rồi.”

Trong tivi nghe thấy mấy tiếng Phó Gia Trạch, Quỳnh Nhân liếc mắt nhìn một cái.

Lý Quỳ nói: “Phó Gia Trạch pha này xong thật rồi, bây giờ đang bóc lịch trong nhà đá kìa. Bên ngoài thì nói là do nhiều lần mua bán đồ cấm, tình nghi vi phạm luật kinh tế, nhưng mà theo tin tức của chú, cậu ta dính vào một vụ lớn lắm, là cái loại mà không thể công khai trên báo đài ấy. Nghe nói đến bắt giữ cậu ta không phải cảnh sát bình thường đâu, mà là người ở Sở đặc vụ cơ.”

Quỳnh Nhân nghĩ thầm, cháu còn biết rõ hơn so với chú ấy chứ, cháu chính là người bị hại đây này.

Cậu vốn đang chờ người của Sở đặc vụ tới tìm mình hỏi thăm tình huống, kết quả Phó Gia Trạch vì muốn giữ mạng, lập tức khai ra tông tốc, nhanh chóng nhận tội. Sở đặc vụ cảm thấy không cần tìm cậu lấy lời khai nữa, chỉ gọi điện thông báo để cậu biết phán quyết dành cho Phó Gia Trạch thôi.

Tin tức của Lý Quỳ không sai, đời này Phó Gia Trạch đừng mong ra khỏi tù. Tài sản của gã đã bị tịch thu toàn bộ, Sở đặc vụ nói sẽ căn cứ theo quy định, dùng một phần tài sản của Phó Gia Trạch để bồi thường cho người bị hại.

Nói không chừng, tháng sau là tiền có thể vào tài khoản.

“Cha ơi, nói thế nào thì nói, người ta cũng đã đến tận đây đích thân gửi lời mời rồi, cho tí mặt mũi đi mà.” Lý Quỳ nói, sau đó lập tức để lộ mục đích thật sự của mình, “Cậu nói, liệu đại sư Ngôn Mặc có hứng thú tham gia show giải trí không?”

Ngôn Mặc sao có thể đi ghi hình cho chương trình tạp kỹ được? Người ta bận rộn trăm bề, cũng phải cho Diêm La Vương có thời gian để nghỉ ngơi chứ.

“Anh ấy sẽ không nhận show đâu.” Quỳnh Nhân nói, “Cụ thể là chương trình như thế nào vậy, chú nói rõ hơn chút đi, là kiểu so tài giữa các nhà ngoại cảm như “Cuộc chiến tâm linh” à?”

Lý Quỳ lắc đầu.

Ông ta xúc cảm dạt dào nói: “Ngoại cảm quá là thường, bắt quỷ, tìm quỷ, mạo hiểm khám phá âm trạch* lại càng thường. Lý Quỳ chú mà đã làm, thì phải làm khác với tất cả mọi người.”

*Âm trạch: Là đất dùng để chốn người chết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người chết được chân vào một nơi đất tốt về phong thủy thì sẽ truyền được phúc đức cho con cháu đời sau.

Quỳnh Nhân nghe, hứng thú cũng bị khơi ra, dù sao năng lực làm việc của Lý Quỳ cũng thực sự rất tốt.

“Khác với tất cả mọi người là như thế nào?”

Lý Quỳ đứng lên, hướng mặt về phía đông, tay vỗ vỗ ngực.

“Chú muốn làm một chương trình thực tế thi tài năng ca hát kết hợp với phiêu lưu mạo hiểm bắt quỷ.”

Quỳnh Nhân: “…”

Cá hát thì liên quan gì đến bắt quỷ, rốt cuộc thì chú đặt chúng nó chung một chỗ kiểu gì a a a! Chẳng lẽ chú còn muốn debut nhóm nhạc trong chương trình, đặt lên là “nhóm thiếu niên bắt quỷ 444”, chuyên nhảy múa trừ tà à?

Liveshow thì là hiện trường hành lễ cúng bái cỡ lớn?

_____________________

[1] Âm thanh vòm là một kỹ thuật để làm phong phú độ trung thực và độ sâu của tái tạo âm thanh bằng cách sử dụng nhiều kênh âm thanh từ các loa bao quanh người nghe (các kênh vòm). Ứng dụng đầu tiên của nó là trong rạp chiếu phim. Trước âm thanh vòm, hệ thống âm thanh nhà hát thường có ba “kênh màn hình” âm thanh, từ các loa đặt trước khán giả ở bên trái, giữa và phải. Âm thanh vòm thêm một hoặc nhiều kênh từ loa phía sau người nghe, có thể tạo cảm giác âm thanh phát ra từ bất kỳ hướng ngang 360° nào xung quanh người nghe. Các định dạng âm thanh vòm khác nhau trong các phương pháp tái tạo và ghi âm cùng với số lượng và vị trí của các kênh bổ sung. Thông số âm thanh vòm phổ biến nhất, tiêu chuẩn 5.1 của ITU, yêu cầu 6 loa: Center (C) ở phía trước người nghe, Trái (L) và Phải (R) ở các góc 60 ° ở hai bên của trung tâm, và Left Surround (LS) và Right Surround (RS) ở các góc 100-120°, cộng với một loa siêu trầm có vị trí không quan trọng.

Âm thanh vòm thường có vị trí người nghe hoặc điểm ngọt nơi hiệu ứng âm thanh hoạt động tốt nhất và thể hiện phối cảnh cố định hoặc chuyển tiếp của trường âm thanh cho người nghe tại vị trí này. Kỹ thuật này tăng cường nhận thức về không gian âm thanh bằng cách khai thác việc cục bộ hóa âm thanh; khả năng của người nghe để xác định vị trí hoặc nguồn gốc của âm thanh được phát hiện theo hướng và khoảng cách. Điều này đạt được bằng cách sử dụng nhiều kênh âm thanh riêng biệt được định tuyến đến một dãy loa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.