Bạn đang đọc Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot – Chương 2
Đây không phải số chuyên dụng của mấy bộ phim ma à?
—
05/09/2021
Edit: Nhật Nhật (yuukute)
…
“Nghe nói lại có tin xấu ạ.”
Âm sắc Quỳnh Nhân rất trong trẻo, bên trong lại hơi có chút khàn, nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Người đại diện đầu to mặt mập, hơi hói, bụng bia nhỏ ngồi sau bàn làm việc, than thở nhìn cậu thanh niên trước mặt mình.
Quỳnh Nhân năm nay mới vừa hai mươi, gương mặt nhỏ nhắn, eo thon chân dài. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh sáng bóng, không thấy một cái lỗ chân lông nào, mịn màng đến độ khiến người ta đố kỵ muốn chết.
Lông mi của cậu vừa dày vừa dài, sắc môi hồng hào, đôi mắt hạ tam bạch [1], bên dưới còn có một nốt ruồi nhỏ, làm khuôn mặt vốn nên đẹp đẽ ngây thơ có thêm một chút cảm giác lạnh lùng cá tính.
Là kiểu mà chỉ cần khuôn mặt thôi cũng có vô số fan đu theo.
Mười sáu tuổi cậu giành được giải quán quân street dance thế giới, giọng nói bắt tai, ca hát là hạng nhất, vừa hát vừa nhảy mà cũng không bị hụt hơi mất tiếng.
Vẻ ngoài xuất chúng cộng thêm năng lực nghiệp vụ đỉnh cao, được dân trong nghề công nhận là người được sao Tử Vi* chiếu mệnh.
*Sao Tử Vi được mệnh danh là Đế tinh, người được sao này chiếu mệnh thì sinh ra sẽ là người đứng đầu trong lĩnh vực của mình.
Nhưng cậu ấy lại flop đến độ có một không hai, ra mắt ba năm rồi mà vẫn không khác gì người mới.
Fan trên Weibo còn chưa được nổi lấy 10 ngàn, bình luận và chia sẻ dưới bài đăng ngược lại thì không phải hàng đơn vị, vì chỉ có mỗi số 0 thì không thể tính là hàng đơn vị được.
Sắc mặt người đại diện vô cùng rầu rĩ: “Hợp đồng cậu ký với công ty là hợp đồng quản lý mười năm, hiện giờ mới được có ba năm, nhưng họ không định tiếp tục để cậu làm nghệ sĩ nữa.”
Nghĩ đến quyết định của công ty, người đại diện có chút không đành lòng, nói tiếp:
“Lúc cậu còn là thực tập sinh luôn nằm trong tổ A, chi phí huấn luyện của tổ A là cao nhất, bốn năm, vị chi là khoảng 5 triệu 8.”
“Ý của công ty là, chỉ cần cậu đồng ý chuyển hợp đồng từ nghệ sĩ quản lý, thành hợp đồng dạy học, làm giáo viên hướng dẫn cho thực tập sinh, chi phí huấn luyện này công ty có thể xóa bỏ. Nếu cậu không muốn thay đổi hợp đồng… Bọn họ yêu cầu cậu phải trong vòng ba tháng hoàn trả hết số tiền kia.”
Trong lòng Quỳnh Nhân rất rõ, đề nghị của Văn Hóa Chân Thành nghe thì rất có lòng, bọn họ đồng ý trừ 5 triệu 8 phí huấn luyện cho cậu, chỉ vì muốn giữ cậu lại làm huấn luyện viên, khiến người nghe có một loại cảm giác bọn họ rất thưởng thức tài năng của cậu.
Nhưng thực ra cũng chả phải có ý tốt gì cả.
Năm ngoái giám đốc công ty mời đại sư đến xem phong thủy, thuận tiện hỏi vì sao mãi mà Quỳnh Nhân không nổi tiếng.
Đại sư nói, mệnh Quỳnh Nhân và phong thủy của công ty xung đột với nhau, vận số của cậu bị tài vận của công ty đè lại, bát tự của cậu lại cùng nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong công ty là Phó Gia Trạch tương khắc, cho nên mới không thể nổi tiếng được.
Chỉ cần Quỳnh Nhân rời khỏi công ty, là lập tức có thể một bước lên trời ngay.
Đại sư còn khuyên giám đốc công ty buông tay thả cá Chép vàng, giúp cậu Hóa Rồng, cũng coi như là tích một phần công đức.
Nhưng trong lòng giám đốc lại nghĩ, nếu cậu muốn Hóa Rồng thì phải hóa trong nhà tôi, nếu đã không thể hóa ở đây, vậy tôi thà để cậu thành con cá chết còn hơn.
Bọn họ lo Quỳnh Nhân đơn phương phá hợp đồng rời đi, sau đó ở bên ngoài vượt long môn, cho nên mới nghĩ ra biện pháp gian trá này.
Lấy phí huấn luyện đắt đỏ làm mồi dụ, khiến Quỳnh Nhân chủ động từ bỏ tư cách nghệ sĩ của mình. Như vậy còn có thể vắt nốt chút giá trị còn lại trên người Quỳnh Nhân, lợi dụng năng lực của cậu, bồi dưỡng ra càng nhiều thực tập sinh ưu tú cho công ty.
Dù sao khả năng biểu diễn sân khấu của Phó Gia Trạch cũng là nhờ một tay Quỳnh Nhân dạy dỗ mới thành.
5 triệu 8 đối với Quỳnh Nhân không nghi ngờ gì chính là một khoản tiền kếch sù, mà trong cái giới này, chỗ đó cũng chỉ bằng giá cát xê hát một bài của Phó Gia Trạch mà thôi.
Tính toán của công ty Quỳnh Nhân biết rất rõ, cậu không khỏi cảm thấy buồn cười. Không ngờ cậu flop đã ba năm mà bọn họ vẫn coi trọng cậu như vậy.
“Trước là cháu tình nguyện giúp công ty hướng dẫn thực tập sinh, mà nói thật, mấy năm nay cháu hướng dẫn bọn họ cũng đâu có ít. Nhưng ước mơ của cháu là được đứng trên sân khấu biểu diễn, chứ không phải là làm giáo viên.”
Người đại diện thở dài.
Nếu Quỳnh Nhân mà là con nhà giàu thì tốt rồi, quẹt thẻ rời đi chính là sự lựa chọn tốt nhất. Nhưng cậu lại là trẻ mồ côi, bị bắt nạt, cũng không có lấy một người có thể giúp cậu ra mặt.
Người đại diện không khỏi tức giận bất bình: “Nói là cung cấp tài nguyên cho cậu ở tổ A huấn luyện, thực ra những cái đó không phải đều dùng trên người Phó Gia Trạch sao, 5 triệu 8 này dựa vào cái gì mà tới đòi cậu?”
“Vũ đạo của Phó Gia Trạch kia đơ như cây cơ vậy, cương thi nhảy trông còn linh hoạt hơn so với cậu ta. Công ty nhiều giáo viên vũ đạo như vậy mà có ai dạy nổi đâu.”
“Nếu không phải cậu dắt tay chỉ từng động tác một cho cậu ta, cậu ta liệu có ngày hôm nay được không? Tuy rằng sau khi cậu ra mắt không nổi tiếng, nhưng giá trị mà cậu đem lại cho công ty sao chỉ dừng lại ở 5 triệu 8 được?”
Người đại diện cắn răng nói: “Bây giờ chú giúp cậu đi bái thần tài, buổi chiều hẹn thầy xem bói cho cậu, ngày mai lại đi hết một lượt tất cả các chùa chiền đạo quán trong thành phố dâng hương, chú không tin không có vị thần nào chịu phù hộ cho cậu.”
Trải qua cái sự flop hết sức vô lý khó giải thích của Quỳnh Nhân, người đại diện của cậu đã làm phản chủ nghĩa tín ngưỡng duy vật, quay người lao vào vòng tay ôm ấp của huyền học*
* Huyền học là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều, ban đầu chính yếu dùng để giải thích “tam huyền” (Lão Tử, Trang Tử và Chu Dịch), về sau phát triển trở thành công cụ thảo luận, giải thích các kinh điển Đạo gia, Nho gia. ý nghĩa của từ “huyền học” đã chuyển biến thành từ để gọi chung các môn thần bí học của Trung Quốc như phong thủy, bói toán, xem tướng, v.v., cho nên hiện nay trào lưu này còn được gọi là Ngụy Tấn huyền học.
Chờ y bình tĩnh hơn chút, lại bắt đầu nghĩ xem nên đi chỗ nào xin tiền lẻ, giúp Quỳnh Nhân gom đủ 5 triệu 8 này.
Quỳnh Nhân không có người thân, đương nhiên là chỉ có thể dựa vào y thôi.
*
Tống Đế Vương [2] là người cai quản điện thứ ba trong Thập Điện Diêm La [3], Hắc Thằng Đại Địa.
Hắn vừa mới tan tầm, còn chưa kịp tháo mũ mão cổn phục [4] hai tay đã xách đai ngọc trên lưng*, xông vào điện thứ năm, nổi giận đùng đùng gào lên với Diêm La Vương [5]: “Diêm Ma La Già*! Ngài chính là cái đồ bụng dạ đen tối!”
*Hay còn gọi là thắt lưng ngọc, một trong những phục sức theo kèm.
*Diêm Ma La Già (chữ Hán: 閻魔羅闍, dịch âm từ tiếng Phạn “यमराज” Yamarāja – Quả ma nhật hạ), gọi tắt là Diêm La vương (閻羅王) hoặc Diêm vương (閻王) là chúa tể của địa ngục. Mô tả về Diêm vương thay đổi tùy theo nền văn hóa.
Diêm La Vương đang phê duyệt đơn xin đầu thai của các hồn phách xuống thụ án. Động tác trên tay không chút ngơi nghỉ, dường như không nghe thấy lời Tống Đế Vương nói.
Tống Đế Vương moi từ trong ngực ra một quyển công văn, chỉ vào đó nói: “Ngài xem nội dung của cái Quy định chi tiết dành cho nghệ sĩ dương gian khi tới địa phủ biểu diễn này đi, còn gì gọi là công bằng nữa không?”
Diêm La Vương vẫn vùi đầu làm việc.
Tống Đế Vương: “Quỳnh Nhân chính là siêu sao hàng đầu đấy. Fan trên Sina – Weibo phiên bản cõi âm đã đột phá một tỷ rồi.”
Diêm La Vương vẫn vùi đầu làm việc.
Tống Đế Vương: “Ngài lại đi đặt ra cái quy định là, nghệ sĩ dương gian đến địa phủ biểu diễn, lần đầu tiên cát xê không được vượt quá mười vạn. Có mười vạn, công ty bọn họ chịu đồng ý chắc?”
Diêm La Vương vẫn vùi đầu làm việc.
Tống Đế Vương: “Ngài có biết địa vị của Quỳnh Nhân trong lòng ta đây là gì không hả, chính là con ruột đấy, làm tròn lên thì chính là Thái Tử Diêm La, ta muốn cho con trai mình tiền, tại sao lại cần có sự cho phép của ngài nữa chứ?”
“Ngài mà còn không chịu thay đổi cái điều luật này, thì ngày mai ta, ta đây sẽ…”
Diêm La Vương đột nhiên ngẩng đầu lên từ đống văn kiện chồng chất cao như núi, đôi mắt đỏ đậm phẳng lặng không gợn sóng giống như máu đặc sánh, không chút dao động.
“Ngày mai anh định làm gì?”
Tống Đế Vương bị hắn nhìn mà giật bắn cả mình, hai chữ bỏ việc đành phải nuốt ngược vào trong bụng.
“Ta ngày mai nhất định sẽ hoàn thành tốt công tác, không phụ sự mong đợi của ngài.”
Diêm La Vương khẽ gật đầu.
“Tốt lắm, ngày mai ta trông chờ biểu hiện trong công việc của anh.” Hắn nói chuyện rất ung dung thong thả, ngữ khí cũng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại làm Tống Đế Vương sợ đến độ cả người đờ ra, “Còn có việc gì nữa không?”
Tống Đế Vương ngoan ngoãn lắc đầu.
Không có, không dám có.
Tống Đế Vương đi ra khỏi Diêm La điện, ôm trái tim đang đập thình thình chạy về địa bàn của mình. Đáng chết, cái tên Diêm La Vương kia sao mà càng ngày lại càng đáng sợ vậy không biết!?
Thư ký Kim đang ở nhà chờ hắn: “Diêm La Vương có đồng ý sửa lại tiêu chuẩn lương bổng trong quy tắc chi tiết không?”
Tống Đế Vương lắc đầu, trong lòng như có một cơn gió lạnh thổi quét qua, sau đó lại có mưa rào đổ xuống.
Ba năm trước, tài khoản của idol dương gian Quỳnh Nhân này đột nhiên xuất hiện dưới địa phủ. Trong nháy mắt làm bảng hot search cõi âm nổ tung, liên tục xuất hiện trên tờ Địa Phủ Daily, tờ báo tương đương với “Bản tin thời sự” trên dương gian.
Một tháng tăng hàng chục triệu fan, bắt đầu từ đó đi lên con đường đỉnh lưu* dưới Địa Phủ.
*Những người có lưu lượng cao vượt bậc, đạt đỉnh trong một khoảng thời gian nhất định
Ban đầu Tống Đế Vương cũng hoàn toàn không có hứng thú gì với cậu cả.
Nhưng mà hắn là người đứng đầu điện thứ ba trong Thập Điện Diêm La, phụ trách trông coi tình hình an ninh mạng, xuất phát từ ý thức trách nhiệm của bản thân, hắn quyết định tự mình vào Weibo của Quỳnh Nhân xem qua một lượt.
“Chậc, lớn lên trông cũng sáng sủa đẹp trai đấy, nhưng mà làm gì được đến nỗi một tháng tăng mấy chục triệu fan chứ. Tài khoản của ta đây mà cũng chỉ có hai triệu fan… Ầy, thật là hâm mộ.”
“Hát… Nghe cũng được đấy.”
“Ôi, mình muốn nghe lại bài kìa thêm lần nữa.”
“Đáng ghét, sao mình lại muốn nghe lại bài hát kia nữa rồi, thôi thì lại nghe một lần nữa vậy, một lần nữa.”
“Lần cuối cùng, thề, đây là lần cuối cùng.”
Đó là một đêm bình thường như bao đêm khác, Tống Đế Vương phát đi phát lại bài hát kia hơn hai trăm lần, sau đó hắn quyết định không giãy dụa nữa mà đối mặt trực diện với nội tâm của chính mình.
Hắn y như ông cha già có con trai đi học đại học xa nhà, lưu lại từng cái Weibo mà Quỳnh Nhân đăng lên.
Quỳnh Nhân cũng trở thành người được hắn cài chế độ đặc biệt theo dõi, ghi chú là: Thái Tử duy nhất của điện số ba.
Bây giờ Quỳnh Nhân đã nghiễm nhiên trở thành thần tượng hàng đầu dưới Địa Phủ, quỷ sai thủ hạ dưới tay Tống Đế Vương hầu như đều là fan của cậu.
Vì thông tin giữa hai cõi âm dương không có liên hệ, cho nên Tống Đế Vương cũng không rõ Quỳnh Nhân ở trên dương gian có bao nhiêu fan.
Nhưng ở dưới Địa Phủ mà Quỳnh Nhân còn có thể hot đến như vậy, trên dương gian nhất định cũng là hàng siêu sao số một số hai, tùy tiện đăng một cái cap cũng có thể được cả triệu lượt chia sẻ, cả triệu lượt like, cả triệu lượt bình luận, là đỉnh lưu trong giới đỉnh lưu.
Mà cũng chính vì lý do này, công ty của Quỳnh Nhân làm sao có thể đồng ý với mức cát xê thấp như thế được? Vậy không phải nhiễu loạn giá cả thị trường sao.
Ôi, trong nhà có núi tiền mà lại không được tiêu cho con trai cưng của mình, cảm giác nó mới đau khổ làm sao. Muốn cho con trai tí tiền làm quà gặp mặt thôi sao cũng khó như vậy chứ?
Cha già Tống Đế Vương buồn rớt lệ.
Nhìn thủ trưởng của mình buồn bã xác xơ, thư ký Kim gợi ý: “Hay chúng ta cứ gửi thư mời trước xem, nếu không được lại nghĩ biện pháp khác.”
Tống Đế Vương không ôm hi vọng gì, gật gật đầu: “Được, cậu đi xử lý đi. Tiền thù lao thì cứ theo hạn mức tối đa mà Diêm La Vương đặt ra, mười vạn.”
*
Tinh!
Tiếng nhắc nhở có thông báo mới làm đứt mạch suy nghĩ của người đại diện.
Máy tính trên bàn báo có email mới, y ấn mở ra, nhìn lướt qua nội dung một lượt, trên gương mặt béo tròn lập tức hiện lên vẻ khiếp sợ!
“Cận nhận được lời mời biểu diễn… Một công ty TNHH tên là Văn Hóa Hắc Thằng Đại Địa mời cậu đến biểu diễn, cát xê là mười vạn!”
“Quỳnh Nhân nhà ta cuối cùng cũng nhận được lời mời rồi, mười vạn.” Người đại điện vẻ mặt hốt hoảng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là do chú đi bái thần tài có tác dụng?”
Y lắc lắc quả đầu hói tròn xoe của mình: “Cậu đã flop đến độ phải bỏ tiền túi ra trả chi phí sân khấu rồi, ai lại vung những mười vạn để mời biểu diễn chứ? Văn Hóa Hắc Thằng Đại Địa, đừng nói là phải mò ra tận biển để bàn bạc nhé?”
Quỳnh Nhân thấy dáng vẻ đối phương như vừa bị kích thích mạnh lắm, bèn tự mình đi tới xem email.
Cậu vừa nhìn vừa đọc thầm ra miệng: “Chân thành mời anh Quỳnh Nhân đến tham dự lễ tổng kết giữa năm của công ty TNHH Văn Hóa Hắc Thằng Đại Địa. Yêu cầu công tác: Biểu diễn ca múa. Bản nhạc: Người đuổi theo ánh sáng. Thù lao: Mười vạn. Nếu có ý định muốn hợp tác, xin vui lòng gọi đến số 13444444444 vào lúc 00h00.”
Trong lòng Quỳnh Nhân đánh thịch một tiếng.
Cái số điện thoại đuôi một chuỗi số bốn này không phải số chuyên dụng của mấy bộ phim ma à?
Sao Tử Vi chiếu mệnh tiền nhiệm, nam thần tượng hiện tại vô cùng flop của Văn Hóa Chân Thành có một nhược điểm.
Cậu là một tên sợ ma.
Rất rất sợ.
_____________________
Editor có lời muốn nói: Vì là chuyện thần tiên ma quái, mấy anh Đại Vương cai quản dưới Địa Phủ lại đã ngàn tuổi nên tôi để mấy anh xưng ta nhé, nhưng không gọi người khác là ngươi đâu.
—
[1] Mắt tam bạch theo nhân tướng học là đôi mắt có 3 khoảng trắng. Phần nhãn cầu (lòng đen) nằm sát với mí trên và không chạm vào mí dưới gọi là hạ tam bạch. Ngược lại, nhãn cầu dính với mí dưới và cách xa mí trên một khoảng gọi là thượng tam bạch. Đàn ông sở hữu đôi mắt tam bạch thường toát lên sự mạnh mẽ và kiên cường. Là người biết tính toán, cân nhắc rất kỹ càng, lúc nào cũng lập kế hoạch rõ ràng và từng bước xây dựng mục tiêu trong sự nghiệp.
Hạ tam bạch trông vầy nè.
[2] Tống Đế Vương宋帝王, họ Dư; 余, quản Hắc Thằng Đại Địa (có 16 tiểu ngục với các hình phạt: nước mặn, bị gông xiềng, đục sườn, nạo mặt, nạo mỡ, móc gan tim, móc mắt, lột da, căng da, cưa cẳng, rút móng, hút huyết, treo ngược, sả vai, ăn giòi, đập đầu gối, mổ tim). Ai khi sống trên trần gian mà ngỗ ngược, hỗn láo với bề trên, xúi bẩy kiện tụng, gây sự bất hòa… phải vào ngục này và các tiểu ngục chịu khổ, hết kỳ hạn đưa đến điện thứ tư.
[3]Thập Điện Diêm La (十殿閻羅) theo tín ngưỡng Phật giáo Á Đông, trong đó có Việt Nam, là các vị thần linh cai quản cõi chết và phán xét con người ở Địa ngục căn cứ vào công hay tội họ đã tạo ra khi còn sống. Đúng ra trong kinh Phật thì Diêm Vương không có tên nhưng do ảnh hưởng Đạo Lão và tín ngưỡng dân gian Trung Hoa vào thời nhà Đường mà những chi tiết này nhập vào rồi kết hợp theo. Theo kho tàng văn hóa dân gian: Thập Điện Diêm Vương là 10 vua cai quản cõi âm, nơi sẽ phán xử và trừng phạt kẻ có tội. Trong điện có gương Nghiệt kính đài. Tất cả những hành vi của người chết lúc còn tại thế sẽ hiện ra trong gương. Chiếu theo bản án của Diêm Vương ghi chép, linh hồn có tội sẽ bị quỷ sứ điệu đi thụ hình tại các ngục. Tổng cộng có 8 cửa ngục lớn, và 128 cửa ngục nhỏ. Mỗi cửa ngục lại có kiểu trừng phạt riêng: mổ bụng, moi tim, đun trong vạc dầu sôi, chặt tay, chặt chân, cưa người,…Kiểu nào cũng đáng sợ và đau khổ ghê gớm. Ngoài ra Diêm Vương còn có Bổ kinh Sở để phạt các sư sãi tụng kinh không đủ, phải vào đó tụng bù.
[4] Cổn phục: Đây là một loại trang phục tồn tại từ xa xưa trong văn hóa các nước đồng văn Đông Á.
Tuy nhiên, người Việt hiện đại lại ngộ nhận nó chỉ ở Trung Hoa và ra sức chối bỏ sự thật này. Trang phục bài viết nói đến là Cổn Miện.
Cổn miện (袞冕), còn gọi Miện phục (冕服) hay Cổn phục (袞服), là một loại phục sức dùng để tế tự trong văn hóa Đông Á đồng văn. Loại áo mũ này bắt nguồn bởi văn minh Trung Hoa, và lan truyền đến tận các nước xung quanh như Việt Nam, Triều Tiên và Nhật Bản.
Trong văn hóa Đông Á, đây là trang phục cao quý nhất của một quân chủ, chỉ dùng khi tế trời, một số triều đại dùng khi đăng cơ đại điển.
Từ thời Chu thiên tử cách đây hơn 2000 năm, loại phục sức này đã được quy định là một trong các trang phục cao quý nhất của Thiên tử, người có toàn quyền trị vì một lãnh thổ theo sứ mệnh của trời. Trang phục này thuộc một trong 6 loại trang phục; đó gọi là [Lục miện; 六冕]
Cả 6 loại trang phục này đều dùng Cổn và Miện làm cơ bản. Cổn là loại áo tế thể thức giao lĩnh, màu áo thường là màu đen huyền; còn Miện là loại mũ tế có bản gỗ chữ nhật đặt lên đầu, trước và sau có dây rũ. Các loại trang phục trong 6 loại phân biệt bởi chất liệu và hoa văn trên áo Cổn, cùng số dây rũ của Miện. Trên áo Cổn thêu các hình mặt trời, mặt trăng, ngôi sao,…tượng trưng vạn vật trên thiên hạ của Thiên tử, còn số dây dùng các loại ngọc xỏ vào các màu, tượng trưng ngũ hành.
Theo quy chế Chu lễ, Đại cừu miện (大裘冕) vốn là cao cấp nhất, nhưng trên áo lại không có Chương, dùng chất liệu lông cừu màu đen, còn mũ Miện không lưu. Đến thời Đường, loại mũ này bị bãi bỏ thời Đường Cao Tông, và Cổn Miện với số lưu và chương trở thành loại lễ phục cấp cao nhất của quân vương Đông Á. (Tuy nhiên có nhận định khác rằng Đại cừu miện vốn là dạng 12 lưu 12 chương, đến thời Đường mới sửa thành không lưu không chương, và dồn hết cho Cổn Miện. Tồn nghi chưa rõ ràng, nên ghi chú với các độc giả ở đây)
Các triều đại Trung nguyên về sau cũng có sự tiết chế nhất định về trang phục này, dù vẫn giữ đúng sự cơ bản nhất là áo giao lĩnh, mũ miện bản hình chữ nhật. Thời Đường, mũ Miện này gần như là mũ Thông Thiên chỉ gắng thêm miện bản (xem hình minh họa). Tuy nhiên sang thời Minh, quyết tâm phục hồi văn vật Trung Hoa sau thời kỳ nhà Nguyên, triều đình nhà Minh có hơi hướng phục cổ, đã cho khôi phục lại hình dáng mũ hình ống trụ theo ghi chép cổ, những viên ngọc trên các dây Lưu cũng có các màu xanh, đỏ, vàng, đen, trắng; là những màu tượng trưng các yếu tố ngũ hành. Loại miện phục nhà Minh là hiện vật còn tồn tại duy nhất của Cổn Miện văn minh Trung Hoa (xem hình minh họa).
Nhà Triều Tiên do quy thuộc Đại Minh, về sau là Đại Thanh, nên mũ Miện và áo Cổn của họ đều theo quy chế cấp Vương tước, tước vị cao nhất của một quốc gia chư hầu đối với Thiên tử (là Trung nguyên). Nhật Bản tuy hấp thụ chế độ nhà Đường rất nhiều, nhưng sau đó lại chuyển biến hoàn toàn khác, được củng cố qua các thời kỳ.
Còn ở Việt Nam, tuy bên ngoài hòa hảo với Trung Hoa do nhu cầu kinh tế, nhưng các vị quân chủ Việt Nam từ thời nhà Đinh luôn có tâm lý ngang hàng với Bắc triều, và sẵng sàng dùng mọi đặc quyền mà Thiên tử Bắc triều sử dụng để chứng tỏ tâm lý này. Ngay từ những ghi chép thời nhà Lý cũng cho thấy sự xuất hiện của Cổn Miện. Tuy nhiên, do sự hủy diệt văn hóa thời thuộc Minh, chi tiết quy chế thời Lý-Trần hoàn toàn không khảo được. Đến thời Lê Sơ, Lê Thái Tông trong công cuộc cải chế trang phục, cũng đã cho khôi phục lại, dùng vào các dịp tế tự và một số lễ tiết quan trọng khác. Cũng như Lý-Trần, Cổn Miện thời Lê sơ cũng không được ghi chi tiết quy chế cụ thể do thất lạc tư liệu. Dù không có chứng minh rõ ràng hình dáng Cổn Miện của Việt Nam thời Lý-Trần và Lê, nhưng khi đối chiếu với thời đại đương thời tại Trung Hoa (nhà Đường và nhà Minh), có lẽ ta sẽ có cái nhìn khái quát.
Sang thời Lê trung hưng, cùng sự nổi lên của nhà Trịnh, các Thiên tử nhà Lê bị bãi bỏ Cổn Miện, mà chỉ dùng áo Hoàng bào, mũ Xung Thiên khi tế trời. Điều này khiến trong suốt nhiều thế kỉ, người Việt hoàn toàn quên đi nhận thức về loại trang phục cổ này. Đến khi Minh Mạng Đế nhà Nguyễn lên ngôi, ông cũng cho rằng vốn nước Việt Nam không dùng, và ông là người đầu tiên sử dụng. Vậy là sau nhiều thế kỉ biến mất, Cổn Miện đã chính thức được khôi phục lại dưới triều Minh Mạng Đế năm 1830. Triều Nguyễn đã tham khảo nhiều quy chế nhà Minh để chế ra Cổn Miện riêng cho mình, với hình dáng tuy khác hình ống trụ nhưng cũng theo thể tương tự (hình minh họa), đồng thời lại có những biến đổi nhất định, chỉ xuất hiện trong quy chế triều Nguyễn. Để biết rõ chi tiết, mời các độc giả chờ bài cụ thể về Cổn Miện nhà Nguyễn, hoặc xem trực tiếp trong Ngàn Năm Áo Mũ – vì quy chế đều có trong đó cả, bài viết cũng chỉ sẽ lấy thông tin từ đó mà thôi.
Cũng như triều đại nhà Minh, triều Nguyễn chỉ dùng loại trang phục này trong dịp quan trọng nhất trong các lễ, Tế trời, hay tế Nam Giao, diễn ra mỗi năm một lần. Còn khi đăng cơ, các Hoàng đế nhà Nguyễn dùng mũ Cửu Long Thông Thiên, mặc Long bào bước lên Thái Hòa điện.
Loại trang phục này từ xưa không chỉ dành cho Thiên tử, mà dùng cho cả chư hầu nhưng theo sự biến thể khác nhau, chủ yếu là sự giảm đi số lượng lưu trên Miện, số chương trên Cổn và cả chất liệu linh tinh kèm theo khác nhau. Nhà Minh đã sử dụng hình thức này, và nhà Nguyễn cũng áp dụng cho các hoàng thân và các vị quan cao cấp, chủ yếu là thuộc hàng Tam phẩm trở lên. Nhà Triều Tiên không thể áp dụng quy tắc này.
Mũ miện ở Việt Nam có một lịch sử không thể thê thảm hơn trong các quốc gia đồng văn Đông Á. Sau khi được khôi phục lại cũng chỉ trong thời gian khá ngắn ngủi. Thời kỳ về sau nhà Nguyễn, người Việt Nam hiện đại càng nghi ngờ và chối bỏ loại trang phục này, vì sự nổi lên của phim ảnh Đại lục đã đem đến nhận thức “loại trang phục này chỉ có ở Trung Hoa”.
Có những lúc nhận thức không còn, nhưng ngôn ngữ vẫn nhớ. Chắc hẳn độc giả biết khi nói về các “Crown” hay “Tiara” của phong kiến phương Tây, ngôn ngữ Việt hay dùng từ “Vương miện” để định danh. Và từ “miện” này chính là nói đến loại mũ Miện khi xưa của văn hóa Đông Á, chỉ dùng cho Đế vương, bằng chứng ngoài nghĩa này ra thì từ “miện” cũng không dùng trong trường hợp nào khác nữa cả. (Miện: Mũ nhà vua đội khi đi tế. – Hồ Ngọc Đức, Dự án Từ điển tiếng Việt miễn phí)
Đây là cổn miện thời Lý – Trần
Còn đây là cái dây lưng ngọc, hay mọi người cũng hay gọi nó là ngọc đái đó.
Trong tranh cổ thì nó thế này.
Nói thế nào nhỉ, thời cổ đại quan niệm của người xưa là bụng nam giới ấy là phải to (có câu bụng to có tướng làm quan đấy), thắt lưng này hồi đầu được làm rất to và không ôm sát vào bụng, nên lúc đi lại sẽ phải dùng tay để giữ, thành ra Tống Đế Vương mới có hành động là xách thắt lưng đó.
[5] Diêm La Vương 閻羅王, họ Bao; 包, vốn ngự ở điện thứ nhất nhưng vì thương người chết oan hay trả hồn về sống lại kêu oan, nên bị giáng xuống quản đại địa ngục Khiếu Hoán (tội phạm ở đây lâm vào cảnh buồn chán, đau khổ không gì bằng) và 16 chu tâm tiểu ngục. Những ai đến điện này đều được dẫn đến đài Vọng Hương để nghe và thấy tất cả những điều, những tai ương mà họ đã gây ra trên trần gian, sau đó được đưa vào địa ngục rồi vào chu tâm tiểu ngục, mổ bụng moi tim, ruột ném cho chó ăn. Hết kỳ hạn lại được đưa xuống điện thứ sáu.
Editor có lời muốn nói: Truyện giải trí nên là ngoài mấy cái tên Diêm Vương ra không đúng như trong tài liệu đâu, chú thích để các cô đọc cho vui thôi. Thề đoạn trên có cái chỗ luật nhân quả, tôi đã phải cố gắng lắm để không viết nó thành luật hoa quả. Ở nhà lượn FB nhiều bị ngộ ý.