Can You Feel The Love In The Air?

Chương 35


Đọc truyện Can You Feel The Love In The Air? – Chương 35

Tóm lại, người đó là ma. Túm lại, là ai tôi không rõ nữa, nhưng cần thiết hơn cả là: phải ra khỏi lối đi này. 

Chúng tôi không biết nó sẽ dẫn đi đâu, cũng không hề có chút gợi ý gì về lối ra hay một chút thông tin gì về lối đi này. Kệ, cứ chém bừa cũng được.

Chúng tôi vẫn tiếp tục đi men theo lối đi, xuống rất sâu, nơi đây cũng rất lạnh. Lạnh như kiểu âm độ vậy. Mỹ Dung đi trước tôi, trong nó có vẻ gì gì đó lạ lắm, rất lạ. Bình thường nó rất sợ ma, nhất là mấy con ma không rõ nguồn gốc. Nhưng dạo này tôi cảm thấy nó không phải chính nó vậy, kiểu như là một người khác. Hay là nó bị ma nhập nhỉ? Từ nãy giờ thấy nó im lặng hoài, không thấy nói lời nào. Điệu này nó bị ma nhập thật rồi…

– Đến ngõ cụt rồi. 

Mỹ Dung cất lời làm tôi giật bắn mình. Nó tiến lại gần bức tường, sờ khắp nơi rồi gõ. Rồi lại cúi xuống búng búng vào chân tường mấy cái. Chả hiểu nó định làm gì? 

– Đây rồi! Đây là cửa ra!

Dung rút ra trong túi áo một lọ sứ trắng nhỏ, bật nắp rồi đổ loại chất lỏng sền sệt màu đỏ thẫm xuống sàn. Rồi có một cánh cửa tách ra từ bức tường xuất hiện, nhưng rồi lại đóng lại ngay. 

Dung ngó lơ ra đằng sau tôi rồi nói:

– Đứng yên đấy, đừng chạy lung tung đi đâu. Ở đây không có ma nhà, có nhiều ma hoang lắm đấy. Cẩn thận bị nó dọa cho tè ra quần… Mà đứng gọn ra đây đi, khéo “nó” lại giấu trong đám cốt kia thì ta có hóa phép cũng không tìm được ngươi đâu…

Tôi trợn mắt, chả lẽ có nhìn thấy được ma? Mà cách xưng hô của nó cũng lạ cơ: ta-ngươi.

Nhưng Dung không quan tâm mà tập trung hết toàn bộ tâm trí vào bức tường. Nếu đã không phải lối ra thì làm gì nó phải làm quá lên vậy, đi tìm cái khác xem. Đang lùi lại về phía sau thì chân tôi đá phải cái gì cứng cứng, rọi đèn pin xuống chân. 

Mọt bộ xương người trắng xóa. Vừa rồi là tôi đá trúng cái đầu lâu. Kinh quá.

Nhưng không chỉ có một bộ xương… Chiếu đèn ra xa, có hàng đống xương dược xếp cẩn thận đâu ra đấy. Xương đầu xếp thành một khối, xương chân tay xếp thành một khối. Bảo sao nơi này lạnh là phải, vì có nhiều âm khí quá. Mà nếu đúng như Dung nói thì đây toàn những ma hoang. Tôi bắt đầu cảm thấy ghê.

– Ta đã nói rồi mà mi không nghe… Bây giờ thì lại gần đây, mà đừng bỏ quên gì ở đây nhé!


Dung cất giọng trầm trầm, rồi nó quay sang liếc tôi. Và tôi chợt thấy: trong hai hốc mắt của nó là hai khoảng đen kì lạ. Y như mắt của Vi Quỳnh khi trong con hẻm. Giọng nói cũng khiến tôi lạnh hết xương sống. Lại cách xưng hô nữa. Tôi lùi dần lại, rọi đèn vào lưng Dung, hỏi:

– Không phải Mỹ Dung đúng không?

– Nếu đúng thì sao?

– Thế cô không phải là Mỹ Dung đúng chứ?

– Thì sao?

– Tôi đang hỏi cô cơ mà? Có phải Mỹ Dung không?

– Nếu là không thì sao? Cô trả lời được không? 

Tiếng nói phát ra từ người Dung quả thực rất đáng sợ. Ế? Có lẽ nào là ma nữ đeo hài đỏ không nhỉ?

– Tại sao tôi phải trả lời?! – Mỹ Dung tiếp tục. Mà không phải Mỹ Dung nữa thì đúng hơn. Nó quay lưng về phía tôi, xem xét lại những chân tường. 

– Tôi đang hỏi cô cơ mà? 

Tôi gắt lên. Kiểu gì mà hỏi lắm thế, trả lời quách đi cho người ta đỡ bực mình có phải không?

– Đến lúc này và mãi mãi về sau, ngươi vẫn thế này, ngươi vẫn ngây thơ… à không, phải nói là ngu ngốc thì đúng hơn… Nói chung là từ lần đầu gặp ngươi đến bây giờ-kiếp sau của ngươi, ta vẫn có thể nhận diện được ngươi, Ngưng Tịch…

Lại một cái tên nữa. Hết Tịch Dương gì gì đó rồi lại đến Ngưng Tích, à nhầm, Ngưng Tịch.


Mỹ Dung quay lại mỉm cười với tôi, rồi nó lại quay lại. 

– Là sao? Rốt cục cô là ai? 

– Nhân cách thứ hai của Trần Mỹ Dung. 

Tạm thời có thể hiểu, nó bị bệnh nhiều-nhân-cách. Tức là, một lúc nào đó nhân cách mới của Dung sẽ xuất hiện, lấn át cái cũ. Rồi đến lúc nhân cách cũ trở về thì không còn nhớ việc mình đã làm, chính xác hơn là không biết nhân cách kia đã làm nhưng gì. Thương thì những người đa nhân cách thường có một mặt xấu và một mặt tốt.

– Thế nó bị chứng đa nhân cách à? Thế bệnh đấy có nguy hiểm gì tới tính mạng của nó không? Và thế cô có hay xuất hiện không? Mà tên cô là gì? Cô ở đâu?

– Không nguy hiểm gì cả, nói chính xác là từ kiếp trước đến nay ta có hai nhân cách. Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng vậy. Còn xuất hiện, vào ngày mười sáu âm mỗi tháng, ta đều hiện thân dưới hình hài này. 

Vẫn chưa hiểu rõ, tôi lại hỏi:

– Kiếp trước? Kiếp này? Cô nói gì tôi chả hiểu?!

Mỹ Dung lại quay sang nói:

– Ta là Triệu Kỳ Nhã. Đó là kiếp trước, ta là nữ nhân cùng thời với ngươi. Còn kiếp này thì ta mang tên Trần Mỹ Dung. Nhưng cứ gọi ta là Tiểu Nhã…

– Hả???

Triệu Kỳ Nhã… Tên cô ta là Nhã. Tức là cô ta là ma, ẩn thân vào hình hài của Dung, cô ta chưa đi đầu thai.


– Không giống như ngươi đang nghĩ đâu, hai nhân cách này hòa hợp với nhau thành một. Nếu cố gắng tách ta ra khỏi người kia thì người kia sẽ chết và ngược lại. Ta cũng nhưng Mỹ Dung và Mỹ Dung cũng là ta. Và thêm nữa, ta không phải là ma, cô rõ chưa? Ta đã đầu thai vào kiếp này. Ngươi cũng nên dẹp ngay suy nghĩ ngớ ngẩn đấy đi, rõ chưa?

Thì theo như cô ả nói, cô ta và Dung là một, thì tôi có thể suy ra: cô ta sẽ là mặt ác, còn Dung sẽ là mặt thiện. 

Bảo sao luôn luôn có những việc lạ xảy ra gần nhà Dung, tức là do Triệu Kỳ Nhã gây ra? Do nhân cách thứ hai?

– Đừng đứng đó nữa lại gần đây mà nghĩ cách đi. Đứng ra xa cẩn thận bị ma hoang giấu…

Mà diệu nói của nó, giống như nó là ma hoang thật. Nghĩ vậy tôi chột dạ, nhưng cũng từ từ bước lại gần. Mỗi bước tôi đền chần chừ, bước thấp bước cao. Sẵn tiện nhặt cái xẻng nhỏ dưới chân chắn ngang người làm động tác phòng thủ, nếu lỡ cô ta lao tới thật thì có lẽ tôi cũng không bị “ăn” đâu. 

Triệu Kỳ Nhã đứng dậy, nhìn đăm đăm vào bức tường. Tôi giữ khoảng cách với cô ta, dẫu sao cô ta cũng không phải là Mỹ Dung; rồi nhìn vào tường. Cũng không thấy gì khác ngoài vết cào. Vết cào này của một con thú rất lớn, rộng khoảng một xentimet, dài tầm một mét ba mươi xentimet. Trên tường có hàng loạt vết máu khô. Máu… và con gì đã gây ra vết cào thế này? Tự dưng đầu tôi nghĩ đến ma đói. Rồi não lại thi nhau nghĩ tới những thứ kinh tởm khác.

Rồi sau hơn chục phút, Triệu Kỳ Nhã lầm bầm:

– Không phải cách này rồi…

– Là sao? 

– Tôi nghĩ, không đơn giản mở được cửa này, phải có lộ phí để đi qua… 

Rồi Nhã thò tay vào túi áo, rút ra một con dao bạc, chuôi được dát vàng và nạm đá quý. Nhã đưa tôi con dao, rồi lại rút ra một con khác. 

– Lộ phí bắt buộc để qua cánh cửa là máu…

– Máu? – Tôi kinh ngạc hỏi.

Không thấy trả lời, tôi chỉ thấy một ánh bạc loáng qua và một dòng máu đỏ phun ra từ lòng bàn tay Nhã. Nhã quay sang giục tôi:

– Làm đi…!


– Ừ… ừ…

Tôi chậm chạp đặt con dao trên tay, rồi cắt một đường dài. Máu phun vào bức tường. Kỳ Nhã đẩy tôi lùi lại phía sau. Và rồi có một cánh cửa đá nhô lên, rồi hàng loạt . Nhã nói:

– Đấy là lối ra. Nó chỉ chấp nhận người đưa lộ phí thì được qua, còn không được đưa thì chỉ ở đây chờ chết, như họ. – Nhã hất hàm về phía những đống xương. – Có rất nhiều người muốn thoát ra nhưng vô ích, họ không biết cách mở cửa và họ chết trong này. Do có nhiều xương cốt và người chết oan nên nơi đây âm khí cực thịnh, do vậy ở đây có khá nhiều ma hoang. Hừm… Đi thôi.

Nhã tiến về phía trước nhưng tôi lôi lại: 

– Cửa chưa mở, vẫn còn cửa đá to tướng trước mặt kia kìa… – Tôi nhắc.

– Uả nó chưa mở ra sao? 

– Thế cô nghĩ nó mở rồi à? 

– Vậy nghĩa là lộ phí vẫn chưa đủ… 

Mắt Nhã vẫn đăm chiêu nhìn về phía trước. Rồi cất tiếng khô khốc:

– Lộ phí vẫn chưa đủ. Vẫn thiếu…

Tự dưng tôi lại nhớ đến Phan An Vi Quỳnh, con bé từng xẻo một mảnh thịt trên mu bàn tay để tìm lối ra. Thế chả nhẽ hai đứa lại mất miếng thịt để thoát ra chắc? Vừa nãy cắt tay lấy máu đã đau rồi, xẻo một miếng thịt rời ra chắc khóc mất.

– Thịt và máu vẫn là một. Với Phan An Vi Quỳnh thì đặc biệt hơn. Cô ta là pháp sư nên mở được Qủy Môn Quan là chuyện đương nhiên. Còn tôi là pháp sư bị hạn chế về năng lực nên không làm được. Vì vậy hãy dẹp suy nghĩ đấy đi…

Nhã có một khả năng đặc biệt: Có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Việc đó khiến tôi không thoải mái chút nào.

– Cô làm ơn đừng đọc suy nghĩ của tôi được không?

– Chỉ vô tình, vô tình thôi mà. Tôi xin lỗi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.