Đọc truyện Can You Feel The Love In The Air? – Chương 26
– Là Vi Quỳnh thật đúng không? Có phải cậu không? – Mỹ Dung hỏi lại.
– Thì là tôi chứ ai… Sao cậu hỏi nhiều thế???
Quỳnh gắt gỏng, Quỳnh đang tìm gì đó trên nền đất nhưng hình như không thấy. Rồi con bé quay sang tôi, hỏi:
– Cậu có thấy kính của tôi đâu không? Các cậu có cầm không?
Tôi giật bắn người, ngơ ngác nhìn Quỳnh. Dung cũng nhìn tôi. Kính nào vậy? Tôi cúi mặt suy nghĩ, rồi ngẩng đầu:
– Không cầm, con quỷ vừa nãy cũng không cầm.
– À, tôi quên mất! Kính của tôi được làm bằng bạc, tôi còn yểm bùa vào nữa nên chắc quỷ không cầm được. Tìm giùm tôi đi, nhanh lên! Không có nó tôi không nhìn được…
Rồi Quỳnh lại cúi xuống tìm tiếp. Tôi nhìn thấy một khoảng đen kì lạ trong hốc mắt nó. Chả nhẽ nó cũng là quỷ?!
– A…! Thấy rồi. – Quỳnh reo lên sung sướng, nó lau kính, đeo vào rồi mới quay ra chỗ tôi.
Đáng ngờ thật… Không lẽ Quỳnh cũng là ma quỷ ư? Vừa nãy, hai hốc mắt của nó… Nhưng cũng có thể là mình nhìn nhầm.
– Đi thôi.
Quỳnh nháy mắt, tiến gần về cây cột có chữ DỐC MA, nó lấy từ trong túi áo choàng ra một con dao sắc, cắt bàn tay mình chảy máu rồi hứng cho máu chảy vào chữ trên cây cột. Máu chảy vào chữ DỐC MA thì dừng lại, như kiểu hai chữ đó đang hút máu vậy. Mà đúng thật, hai chữ đó đang hút máu, những dòng chữ trên cây cột bắt đầu sáng rực lên. Quỳnh lẩm bẩm một câu có hai từ mà tôi không hiểu, nó nói mấy lần liền. Tôi không hiểu, nhưng đoán thầm đó là một câu thần chú cổ nào đấy.
– Cái gì vậy Vi Quỳnh? – Tôi tò mò hỏi. Nhưng Quỳnh không đáp, có vẻ nó đang rất chú tâm tới cây cột.
Quỳnh đứng lặng một lúc lâu rồi day trán thở dài, miệng lẩm bẩm: “Máu không đủ, phải có vật cống.” rồi nó xoay nhẹ con dao, vạt một miếng thịt trên mu bàn tay vào cây cột. Miếng thịt bỗng teo nhỏ lại, dần dần biến mất. Sau đó, một thứ tiếng ầm ầm như sấm rền vang lên, cây cột bị tách đôi ra. Nhìn vào bên trong tối thui; nhưng khi dõi mắt ra xa, tôi có thể lờ mờ thấy được một cánh cửa sáng, ngó bên dưới mặt đất là hàng loạt các loại dây nhớp nháp tanh tưởi khiến tôi không khỏi nhăn mày.
– Vào đi. – Quỳnh giục, nó nhăn mặt xé vạt áo ra buộc kín miệng vết thương. Nhưng máu vẫn từ tay nó chảy ròng ròng. Mất một miếng thịt không đau mới lạ.
– Nhưng…
Tôi chần chừ, vừa muốn bước vào vừa không. Nhỡ bên trong là một lũ quái vật chờ tôi vào xé xác thì sao? Nhưng tôi cũng không muốn ở đây thêm nữa, chỗ này rõ âm u, lại có nhiều oán khí nữa. Tôi quay sang Dung, cười. Mỹ Dung tròn mắt ngó tôi:
– Mày cười có ý gì thế?
– Tất nhiên là… – Tôi ngừng nói, đẩy Mỹ Dung vào rồi nói – … để cho mày vào trước rồi.
– Đệt… con chó… Mày…
Dung mới nói tới đó đã ngừng, tôi thấy hơi lạ; bình thường Dung sẽ mắng tôi là cái loại này loại kia nhưng không thấy tiếng Dung nữa. Tôi ngó trân trân vào trong, không thấy ai cả. Tối thui. Tôi òa khóc, giật áo Quỳnh:
– Quỳnh ơi, Mỹ Dung biến mất rồi… Tao biết phải làm sao bây giờ… Huhu…
– Có gì mà ghê thế… Tôi nói đi thì đi đi, lại còn lắm mồm thế…
Quỳnh đứng dậy, kéo tôi đi vào trong… Tôi nhắm chặt mắt, không dám mở ra.
– Này, mở mắt ra đi…
Tiếng Quỳnh làm tôi giật thót. Tôi ngó xung quanh, rồi ngơ ngác thì thầm:
– Đây là đâu?
– Đường về. – Quỳnh đáp gọn.
Tôi im lặng. Để ý thấy trên bàn tay Quỳnh không còn máu rỉ ra nữa, tôi mới yên tâm. Nhưng tôi để ý thấy hai tay Quỳnh đang lần theo một loại dây, một dây xanh, một dây đỏ. Hai dây xanh đỏ gắn với hai bên của cửa. Tôi tò mò:
– Sao chúng ta phải theo hai dây này vậy?
– Đây là lối ra…
Quỳnh đáp. Tôi nhìn xuống chân: Có rất nhiều loại dây xanh đỏ, chúng đều bốc mùi hôi thối không chịu được. Tôi thắc mắc, hỏi tiếp:
– Dưới sàn có rất nhiều loại dây xanh đỏ, sao cậu không dùng chúng?
– Vì nếu chúng ta theo những loại dây đó, chúng ta sẽ bị lạc và bị ăn thịt, bởi chúng…
Quỳnh hất mặt về phía tay phải. Tôi cũng nhìn sang bên phải. Xung quanh toàn những bộ xương người trắng phớ xếp thành hàng dài, quanh đó là hàng loạt những con dài dài, cao tầm hơn hai mét. Da chúng sần sùi, xám ngoét. Đầu nhỏ, tai nhọn hoắt như tai dơi, răng cũng nhọn hoắt, dãi từ miệng chúng dớt đầy nền đất. Trông chúng xấu trông tưởng nổi.
– Chúng là cái loại gì vậy?
– Qủy đói. – Quỳnh đáp.
– Qủy… quỷ đói á…? – Dung há hốc miệng.
– Mỹ Dung, mày từ đâu lòi ra thế?
– Vừa nãy thôi. – Dung nhún vai. – Tao bám theo mày nãy giờ…
– Sắp có một con lướt qua chúng ta rồi kìa. Bình tĩnh nhé? Không được gào lên đâu đấy!
Quỳnh quay lại nhắc tôi, giọng nó có vẻ nghiêm túc, chỉ ngón tay ra phía trước. Cách chúng tôi tầm sáu mét, có một con quỷ đói đang đi ngang qua, bỗng nó quay lại, đi về phía chúng tôi. Trời ơi,… nó thấy tôi rồi… Nó vừa to, vừa cao nữa, nước dãi bắt đầu chảy đầy trên vai áo tôi. Cái mùi tởm không chịu được.
Tôi nín thở.
– Nó trông thấy chứ? – Dung thì thào.
Con quỷ đói nhìn chúng tôi một hồi lâu, trán tôi toát mồ hôi hột. Tôi nghĩ rằng nó sẽ lao vào xé thịt chúng tôi. Nhưng không, nó lại quay đi. Tôi vuốt ngực.
– Chả nhẽ nó không thấy chúng ta sao?
Mỹ Dung bất chợt hỏi. Đúng rồi, rõ ràng có vẻ con quỷ đói trong thấy nhưng nó không xồ ra vồ lấy chúng tôi ăn thịt? Tại sao vậy?
– Qủy đói không có mắt, không có mũi. Nên chúng không nhìn thấy chúng ta. Nhưng… thật may là ta bám vào mấy sợi dây này, mới có thể che mắt được chúng. Kiểu như một tấm kính đen vậy.
– Ồ…
Tôi trầm trồ. Qủa là con thầy pháp, cái gì cũng biết.
– Sắp tới lối ra kìa… Đi lẹ lên…
Quỳnh nhắc, rồi nó dừng lại, đẩy chúng tôi ra trước. Xong nó túm dai đầu dây xanh đỏ kia giật mạnh một phát, cánh cửa kì lạ xoay chuyển và đóng lại.