Đọc truyện Can You Feel The Love In The Air? – Chương 16: Phạm Trung Hiếu
Tôi chạy thật nhanh khỏi hành lang. Má ơi… Cái gì vừa nhìn con vậy? Là người hay ma vậy trời?
Đùa…
Hay khi nãy tôi nhìn nhầm cái gì đó rồi, trên đời này làm gì có ma chứ? Đúng, chắc tại nhìn nhầm thôi. Tôi bật cười ha hả. Nhưng trong lòng vẫn bất an. Nhỡ nó nhảy xổ ra vồ ăn thịt tôi thì sao, nhỡ nó dọa cho tôi chết luôn thì sao? Tôi lén nhìn ra phía sau, không có ai, bên phải, bên trái đều không thấy ai. Vậy là mình bị hoa mắt rồi. Tôi trề môi:
– Chắc lại hoa mắt rồi, phù…
Bộp…
Có một bàn tay rắn chắc của ai đó nắm chạt lấy vai phải của tôi. Má ơi, tôi đã suýt thét lên. Các dây thần kinh bỗng cứng đờ, miệng, tim, chân tay như bị bốc hơi hết.
– Em làm gì ở đây? Phan Ngọc Mai?
Tôi xoay người lại. Mặt của người đó đập thẳng vào mặt tôi. Đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi anh ta vươn tay ra, cầm thẻ học sinh của tôi lên nhìn.
– Lớp 10A10. Phan Ngọc Mai. Khóa 1. Em đang làm gì ở đây?
– Ơ,… em…
Tôi ấp úng. Trời ạ, vừa nãy mình còn suýt tưởng, anh ta vươn tay ra để sàm sỡ mình cơ. Thì tại tôi hay có tính đa nghi mà lại nhưng nhìn mặt anh ta khá sáng sủa, đau đến nỗi giống một tên dê già đi sàm sỡ con gái nhà lành chứ!
– Mai?
Đang mải suy nghĩ thì anh ta gào lên. Tôi cố nặn ra một nụ cười thật tươi, vừa nói vừa gãi đầu:
– Ơ, dạ? Em… em…
Bỗng anh ta vươn tay ra, vuốt tóc sau gáy tôi. Rồi nhanh tay giấu cái gì đó vào túi áo khoác. Tôi nói tiếp:
– Ờ. Hôm qua em ngủ ở đây, nên…
– Em chưa tắm? Và chưa thay đồ? – Anh ta nhìn tôi đầy nghi hoặc, gạt mắt kính đầy tri thức lên.
– Ơ. Dạ…
Tôi lúng túng đáp. Ờ thì đúng mẹ nó rồi, tôi chưa tắm, và chưa thay đồ. Từ nãy đến giờ vì cái bóng lạ ở hành lang mà tôi nghĩ đi đâu không biết. Quên mất…
Anh ta gật gù ra vẻ hiểu biết nhăn mũi lại, chẹp miệng nói:
– Vậy mau đi tắm đi, người hôi như chuột chù ấy.
Nói xong, anh ta đi thẳng. Sau khi tôi kịp tiêu hóa hết thì cũng không thấy bóng anh ta đâu nữa. Hừ… Tên đáng ghét! Tôi mà gặp được anh thì anh sẽ biết tay tôi. Tôi phẫn nộ gào:
– TÊN ĐÁNG GHÉT…
Tôi hằn học bước đi, bỗng chân phải giẫm đúng vật gì đó kêu cách một tiếng. Tôi nhìn xuống chân. Là thẻ học sinh của ai đó. Tôi thuận tay nhặt nó lên. Mùi bạc hà thoang thoảng.
Nhìn gương mặt trong ảnh, tôi chợt nhận ra…Là người con trai đeo kính vừa nãy! Tôi mỉm cười ranh ma, đọc từng dòng chữ trong tấm thẻ:
– Phạm Trung Hiếu. 11A11. Khóa 2 trường THPT Thanh Đằng… Hèm,… tên này là dân khối D lớp chọn 1 cơ à? Công nhận học giỏi thật.
Tôi mỉm cười, mừng rỡ như vớ được tiền. Tự dưng lại nhớ ra chưa tắm, tôi vội nhét tấm thẻ vào túi áo khoác ngoài, tung tăng chạy về phía phòng thay đồ.
Khi đang thay đồ thì bỗng có cái bóng rất lạ bên ngoài. Nó rung rung, uốn éo nhìn rất… đôi lúc nó phát ra tiếng cười khục khục. Tôi nuốt nước miếng khan, đang suy nghĩ nên làm gì thì bỗng cái giọng chua lanh lảnh vang lên:
– Ngọc Mai, mày làm cái gì thế? Không định mặc sơ mi vào sao? Cứ thế chạy ra ngoài à?
Không cần quay lại cũng biết đó là giọng của Mỹ Dung. Tôi giật mình quay lại, nó nhìn tôi với ánh mắt rất lạ. Dung rút chiếc sơ mi trắng trên giá, quẳng về phía tôi:
– Mặc vào đi?
Tôi chụp lấy chiếc áo, mặc vào. Lúc này, tôi quay ra nhìn cửa sổ, nhưng chiếc bóng đó đã không còn ở đó nữa. Thuận miệng tôi hỏi:
– Mày tới sớm vậy?
– Hơ,… Tại hôm qua anh mày gọi điện cho tao, hỏi mày có về nhà tao không. Tao nói có. Ổng có vẻ nghi hoặc lắm, hỏi đi hỏi lại tao hơn chục lần mới tắt máy mà. – Mỹ Dung chun mũi hờn dỗi.
Có vẻ nó không quan tâm tới tôi bơ nó hôm qua. May thật! Tôi thở phào. Ít ra có một con bạn thân như vậy kể cũng tốt.
– Tao ngủ ở đây…
Mỹ Dung há hốc mòm, trợn tròn mắt nhìn tôi. Ách, nó có cần phải ngạc nhiên tới mức như vậy không chứ? Chỉ là ngủ ở phòng y tế trên trường thôi mà…
Dung nhìn tôi đầy nghi ngờ, nói:
– Mày ngủ ở đây? Mày mọi người lo cho mày lắm không? Hả?
Tôi nhún vai, vươn tay lấy áo khoác trên giá, nói:
– Thì sao? Tao biết mày là đứa bạn iu nhất nên chắc mày sẽ bao che cho tao, nhể?
Giọng Dung run run, chứng tỏ nó đang rất sợ thứ gì đó. Tôi chẹp miệng, giũ giũ áo khoác. Nó
– Mày gan hơn tao tưởng đấy… Mày có biết rằng…
Cốp…
Thẻ học sinh của anh chàng vừa nãy rơi xuống, tôi cúi xuống định nhặt lên nhưng Mỹ Dung đã nhanh tay chộp được. Dung cầm lên, nhìn dòng chữ trên tấm thẻ, ròi nó mỉm cười ranh ma nhìn tôi, rồi nhìn chăm chăm lên ngực tôi. Má, không lẽ con này định làm gì tôi? Da gà đua nhau sởn hết lên. Rồi nó ngẩng lên nhìn tôi, suýt xoa:
– Ái chà chà… Quen hội trưởng hội học sinh cơ à? Mày tốt số ghê nha… Phạm Trung Hiếu… Chậc chậc… Lại còn đổi thẻ cho nhau cơ? Ghê…
Lúc này tôi mới để ý trên cổ áo tôi không còn đeo thẻ nữa. Lúc tắm không thấy. Hơ, chả nhẽ anh ta lấy, mà lấy từ lúc nào vậy? À, lấy từ lúc vuốt tóc tôi thì phải, lấy dao cắt dây thẻ là được mà, và thấy tay anh Hiếu giấu cái gì đó vào túi áo, chắc là thẻ của tôi. Cái tên chết bầm này…
– Hội trưởng hội học sinh? Ơ, tao tưởng hội trưởng năm nay là anh Thanh Duy cơ mà? Sao lại là Phạm Trung Hiếu?
Tôi ngạc nhiên. Ơ, rõ ràng đầu năm mới vào lớp 10, tôi đã bầu phiếu cho anh ấy hẳn hoi, và anh ấy được làm hội trưởng. À, đúng rồi, hai tuần trước anh ấy đã chuyển trường. Tự dung tôi lại quên mất. Đầu mấy chả óc. Kể ra thì anh chàng tên Hiếu cũng khá đẹp trai, học giỏi, cũng là “soái cơ” của hàng loạt nữ sinh lẫn nam sinh trong trường tôi. Mái tóc nâu hạt dẻ, đôi mắt đẹp ẩn sau kính cận. Quần áo lúc nào cũng gọn gàng. Nhưng mỗi tội hơi uốn éo giống đàn bà, do vậy, anh ấy thường bị mệnh danh là bê đuê (trong mắt đám con trai)
– Anh ấy vừa đẹp trai, vừa học giỏi lại ngoan ngoãn nữa. Thành tích học toàn nhất… nhất và nhất…
Biết ngay là nó sẽ tuôn một tràng dài về anh ta, nên tôi chỉ im lặng nghe nó nói, tôi vươn tay lấy chiếc cà vạt sọc xanh-đen.
Tôi lừ mắt nhìn Dung, chìa tay ra trước mặt nó:
– Đưa đây đi… !
– Không…
Dung chun mũi, giấu tay ra sau mông. Tôi nhào tới, kết quả là hai đứa nằm đo đất. Tôi đè lên người Dung, ép chặt nó xuống đất. Hai tay tôi kéo ngược tay nó lên trên, tôi gào:
– Có đưa đây không thì bảo?
– Không…
– Đưa đây…
– Đếch đưa đấy? Làm gì được nhau?
Dung vẫn rất ngoan cố. Tôi biết vậy, cũng không làm gì được vì nó rất khỏe. Bỗng một kế lóe lên đầu tôi. Tôi mỉm cười, nói:
– Mày có đưa không? Thế thì đừng trách tao vô tình nhá?
Tôi với tay tới hộc tủ của Như Ngọc, cố mở cánh cửa ra, lấy ra một con cá bằng cao su. Đang định dọa Mỹ Dung để nó hét ầm lên. Đúng lúc ấy…
– Này, các cậu làm gì vậy?
Cái dáng cao cao, dong dỏng cùng giọng nói khàn khàn, tôi biết ngay là ai. Nguyễn Hải Yến. Cùng lớp tôi, chỉ quen chứ không thân.