Cận Vị Lai

Chương:Quyển 1 -


Đọc truyện Cận Vị Lai – Chương 9Quyển 1 –

Tĩnh Nhân xoay người, dự định đi đường vòng, phía trước có một thứ gì đó bất ngờ bay về phía cậu.

Trong lúc nhất thời đại não không kịp phản ứng, cậu vẫn đứng ngốc tại chỗ nhìn nguy hiểm đang hướng mình mà đến.

“Cẩn thận!”

Kèm theo tiếng hét chính là thân ảnh của Bạch từ ven đường lao ra, hắn nhanh chóng kéo Tĩnh Nhân qua một bên, khiến vật nguy hiểm xoẹt qua tai Tĩnh Nhân, may mắn thoát chết.

Tĩnh Nhân quay đầu nhìn lại, “Là súng thuốc mê!”. Viên đạn đâm vào một thân cây phía sau.

“Hiện tại trước tiên cái gì cũng đừng hỏi”, Bạch ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói, “Chờ nguy hiểm trước mắt qua đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

“Ừ.” Tĩnh Nhân gật đầu.

Không kịp nhiều lời, ngay sau đó lại một viên đạn phóng tới, Bạch ôm Tĩnh Nhân xoay người lại lần thứ hai né qua. Sau đó Bạch ôm Tĩnh Nhân lên theo kiểu bế công chúa (:)))))), “Này ─”, Tĩnh Nhân vừa hô xong, theo sau chính là một âm thanh xé rách không khí, Bạch hơi nhún chân trái, sau đó nhảy lên khu phố bên cạnh tường chắn, tiếp theo nghiêng người làm vài động tác khéo léo, khiến cho đạn bay tới đều sượt qua khoảng không. Mặc dù còn mang theo một người là Tĩnh Nhân, cũng vẫn không ảnh hưởng tới thân thủ linh hoạt của hắn, một loạt động tác chỉ trong nháy mắt đã hoàn thành.

Kể phe địch đang nấp trong bóng tối, đều không thể không âm thầm thán phục thân thủ của Bạch thật là siêu…


Đạn bỗng nhiên dừng lại, Bạch ôm Tĩnh Nhân một lần nữa rơi xuống đất, nhìn quanh một chút, “Kết thúc rồi sao?”

“Không đâu, chỉ là hết đạn mà thôi.” Tĩnh Nhân trong lòng hơi ngờ ngợ, “Sao cậu lại ra đây?”

“Những người đó đã đuổi tới nhà cậu.”

Suy đoán của mình tám phần đều không sai. Tĩnh Nhân ở trong đầu phân tích tổng thể một chút, đây là lần thứ hai bị tập kích đột ngột. Nếu như đúng theo mình nghĩ, bọn họ rõ ràng chỉ dám dùng vũ khí không có lực sát thương cao, thậm chí khả năng chỉ có súng thuốc mê, cơ mà….

“Thả tôi xuống đây đi.” Tĩnh Nhân ngẩng đầu nói với Bạch.

Bạch vô cùng ngạc nhiên, “Hả??”

“Không có việc gì, thả tôi xuống đây đi.”

Bởi vì Tĩnh Nhân rất kiên quyết, Bạch bất đắc dĩ buông hắn xuống. Tuy rằng lúc cậu thoát khỏi vòng tay hắn trong nháy mắt có một tâm tình không muốn xuất hiện.

Tĩnh Nhân vừa đứng xuống, xung quanh lại đột nhiên xuất hiện đám người mặc quần áo màu xám trắng đi tới chỗ bọn họ. Tĩnh Nhân lộ ra vẻ cười bình thản.

── cơ mà, tiếp theo cũng chỉ có thể oánh nhau…

Tĩnh Nhân hô, “Bên trái giao cho cậu, bên phải để tôi.”

Bạch toan nói “Cậu vậy có được không?”, căn bản không có biện pháp nói ra, bởi vì trong chớp mắt kẻ địch đã đi tới trước mặt hắn, chỉ có thể hi vọng cậu có năng lực tự vệ, còn mình thì mau chóng giải quyết hết đám người bên này để quay sang trợ giúp cậu.

Đã lâu không hoạt động tay chân. Người vừa mới bị Bạch lo lắng kia hiện tại cũng xắn tay áo, chiến ý ngẩng cao.

“Hự!”


Người trước mặt cầm một cây trường côn đánh xuống, Tĩnh Nhân dùng tay chống đỡ, sau đó thuận thế lôi kéo, quay lại húc khuỷu tay vào mặt gã. Tiếp theo nghiêng thân thể sang trái, tránh một quyền từ phía sau, Tĩnh Nhân gập người xuống, sau đó hắn chưa kịp thu hồi tay lại đã thúc vào mạnh vào sườn hắn, vừa lúc tránh đợt công kích của người bên kia.

Liên tiếp mấy hiệp người xông tới, những người đó căn bản đều bị Tĩnh Nhân đánh cho nằm bẹp không dậy nổi. Tĩnh Nhân phủi phủi tay, “Bây giờ binh sĩ vẫn cần huấn luyện nhiều hơn a.” Cứ thế cảm khái một câu, quay đầu nhìn về phía Bạch, đúng lúc vừa vặn kết thúc.

Bạch quay đầu lại, vốn cho là Tĩnh Nhân vẫn đang trong hoàn cảnh khó khăn chống đỡ, cuối cùng cậu đã đứng chờ mình, khó có thể tin một tên mặt rất ít biểu hiện như Bạch cũng không khỏi mở to hai mắt.

“Cậu…” Bạch nhìn Tĩnh Nhân từ trên xuống dưới, cuối cùng chỉ nói ra một câu, “Tiếp theo sẽ thế nào?”

“Vấn đề đó, hay là để tôi hỏi trước đi.” Tĩnh Nhân nói.

Bạch từ ngạc nhiên khôi phục lại, nhớ lại câu nói lúc đầu kia, đáp, “Ừ.”

“Được không?”

Bạch gật đầu khẳng định, nín thở đợi cậu hỏi.

“Vậy thì…,” Tĩnh Nhân chậm rãi nói, “Cậu vẫn tiếp tục ở lại nhà của tôi chứ?”

Vốn bởi vì hắn không hề nghĩ tới cậu lại hỏi như vậy, dẫn đến phản ứng hơi lùi lại, sau đó mới nói, “Tại sao?” Bạch nhìn về phía nam sinh đối diện.


“Không phải tôi đã nói sao, trực giác nói cho tôi biết, cậu không phải người xấu.”

Mà nam sinh đối diện, đối với hắn từ từ lộ ra nụ cười ấm áp.

Bạch do dự, “Thế nhưng…”

“Nếu theo lời của bọn chúng, tôi nghĩ ta có thể giúp cậu.”

Tĩnh Nhân lấy trong túi áo ra điện thoại di động, nhìn ngày tháng trên màn hình, thầm tính toán thời gian một chút, sau đó liền bấm dãy số mà mẹ cậu đưa cho dự phòng.

Trong quá trình chờ đợi nối máy, Tĩnh Nhân thầm xin lỗi bọn họ vì hành động của mình, sau đó “Tít” một tiếng, điện thoại có người nhận.

“Alo, Tĩnh Nhân?” Chính là thanh âm của mẹ.

Tĩnh Nhân nhìn sang Bạch, “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.