Đọc truyện Cẩn Thận Lừa Đảo FULL – Chương 56: Chúng Ta Có Thể Thử Xem
Triệu Tư Đằng bị Bố Tranh cắn rách khóe miệng, nhưng vẫn rất đắc ý, có điều hôm sau lại không vui vẻ như vậy.
Trên khóe miệng rách một vết kết vảy, nhìn qua rất…!Hơn nữa mới sáng sớm, Bố Tranh đã bắt đầu thu dọn hành lý của em ấy, chuẩn bị tham gia buổi ký bán xong sẽ ngồi xe lửa về nhà.
“Em mới tới mấy ngày còn chưa ra ngoài dạo gì mà,” Bố Tranh thu dọn đồ đạc, Triệu Tư Đằng ở bên xoay qua xoay lại, “Bằng không em về trễ chút đi, ngày mai anh dẫn em đi chơi.”
“Không cần, mấy hôm nữa tôi phải về quê.”
“Đến tết còn mấy cái cuối tuần, không cần gấp vậy chứ.”
“Anh còn xoay nữa tôi sẽ chóng mặt…!Cái kia tôi phải cất vào balô, sao anh cầm đi.
Anh là đang quấy rối hả!” Bố Tranh hết chỗ nói, đoạt lại đồ trên tay Triệu Tư Đằng bỏ vào balô.
Đồ cậu mang đến vốn không nhiều, nhưng thu dọn gần một tiếng đồng hồ mới xong, nhờ ơn Triệu Tư Đằng quấy rối.
Đợi thu dọn xong mọi thứ thì cùng Triệu Tư Đằng ra ngoài đến tham gia buổi ký sách.
Triệu Tư Đằng nhìn một hàng người dài mà buồn bực muốn chết, trước đây đồng ý với Lâm Kỳ làm buổi ký sách này, vốn dự định để gặp Bố Tranh, nhưng hiện tại người anh đã sớm gặp, hơn nữa cũng đã thành thật khai báo…!Vì vậy tình cảnh lại biến thành Hạ Cẩn bắt cóc Bố Bố chuồn đi nơi khác, một mình anh im lặng ký tên.
Hạ Cẩn mua hai ly đồ uống nóng, đưa Bố Tranh một ly, sau đó hai người ngồi trên sô pha ở phòng nghỉ đối diện, ngẩng đầu có thể thấy được trong phòng trước mặt biển người núi người, Triệu Tư Đằng bị chôn vùi.
Bởi vì là buổi ký sách loại nhỏ, nên đặt ở cao ốc công ty Lâm Kỳ, người cũng không tính nhiều lắm.
“Sao em không qua xếp hàng chờ ký tên đi? Anh nghe nói ai đó đặc biệt thích Demon.” Hạ Cẩn cuộn trong sô pha, còn vẫy vẫy tay với Lâm Kỳ ở đối diện, hai người bên kia rảnh không nổi, không giống như bọn họ ung dung thế này.
Bố Tranh miết miết cái ly nhựa, cắn ống hút đến móp méo, nhớ tới Triệu Tư Đằng vẫn luôn trêu chọc mình mà tức giận, “Khỉ, ai thích anh ta.”
“Được rồi, em vẫn luôn rất thích sách của Demon.” Hạ Cẩn đứng lên ra ngoài một chuyến, lúc trở lại trên tay cầm quyển sách, “Cho em, đến đến đến, chúng ta xếp hàng đi.”
“Khỉ, không phải chứ.” Bố Tranh sững sờ, bị Hạ Cẩn kéo từ trên sô pha đứng lên, vội đặt ly xuống bàn trà bên cạnh, thiếu chút làm rơi.
Sau đó liền bị nhét một quyển sách vào tay, đẩy tới phòng đối diện.
Người trong phòng rất nhiều, hàng xếp đã rẽ ngoặt, Bố Tranh cầm sách đứng cuối hàng, nhưng rất nhanh phía sau có thêm nhiều người.
Hạ Cẩn phất phất tay với cậu rồi ung dung xoay người rời đi.
Bố Tranh muốn cùng anh ta ra ngoài, có điều mới một chút như vậy, phía sau đã sắp kín đầy người, nhìn cửa có loại cảm giác gần trong gang tấc xa tận chân trời.
Triệu Tư Đằng ngồi bên trong, Bố Tranh nghiêng đầu nhìn nhìn, hầu như nhìn không thấy bóng người, chỉ thấy một đống gáy.
Đợi lúc cậu cảm thấy hai chân mình đã sắp đơ, toàn thân cứng ngắc, lúc này mới gần hơn một chút.
Tay phải Triệu Tư Đằng bị bỏng cũng không nghiêm trọng lắm, bôi thuốc rồi hôm nay ký tên đã không còn đau.
Lại nói, anh cảm thấy vết thương trên tay còn tốt hơn vết thương trên miệng rất nhiều, ít nhất không bị người khác chú ý.
Lúc vừa đến Hạ Cẩn và Lâm Kỳ một mặt biểu tình quái dị, sau đó Hạ Cẩn còn tranh thủ thời gian chạy tới hỏi anh một câu, “Không phải là Bá Vương ngạnh thượng cung bị Bố Bố đánh chứ?”
Triệu Tư Đằng ký đến tay rã rời, có một số đọc giả còn nhờ viết chút ít câu kỳ quái, nhưng cái này đối với anh mà nói cũng đã sớm thành thói quen.
Lại nhận một quyển sách, Triệu Tư Đằng đang muốn ngẩng đầu hỏi xem muốn viết gì, vừa ngẩng lên liền ngây ngốc, người trước mặt không phải Bố Tranh thì còn là ai.
Bố Tranh cảm thấy thật sự rất mất mặt, trong lòng mắng Hạ Cẩn mấy lần, càng bị Triệu Tư Đằng nhìn, lại càng muốn quay đầu bỏ chạy.
Có điều Triệu Tư Đằng rất nhanh cười cười, sau đó cũng không hỏi cậu, mở trang bìa bên trong ở chỗ trống xoẹt xoẹt xoẹt viết mấy nét, sau đó khép lại đưa cho cậu.
Lúc anh ta ký tên trang sách nửa mở, Bố Tranh cũng không thấy rõ anh ta viết cái gì, nhanh chóng nhận lấy rồi từ trong đám người chạy đi.
Ra khỏi phòng mới hít một hơi thật sâu không khí tươi mát, sau đó trở lại phòng đối diện ngồi.
“Ái ô, đã trở lại.” Hạ Cẩn bắt chéo hai chân, đang cùng một người bên cạnh nói chuyện, hấp tấp vỗ vỗ sô pha, “Lâu quá nha.”
Cậu trai cùng Hạ Cẩn nói chuyện nhìn qua là học sinh trung học, Ai ya một tiếng rồi nhảy lên, cầm sách trong tay, nói: “Em cũng phải nhanh qua.”
Bố Tranh đứng nhũn chân, ngồi xuống thả sách bên cạnh, bắt lấy ly nước của mình uống mấy ngụm.
Hạ Cẩn hố hố muốn lấy quyển sách kia, miệng nói không ngừng “Anh xem xem A Đằng viết cái gì.”
Bố Tranh không đợi anh ta lấy đã giật sách lại, cậu còn chưa có xem, mở trang bìa liền nhìn thấy trên mặt một hàng chữ màu đen rất đẹp, Anh thích em, Bố Bố.
“Viết cái gì? Ai ô, nhất định là mấy nội dung không thích hợp thiếu nhi rồi, tiểu Bố Bố em đỏ mặt.” Hạ Cẩn thò cổ muốn xem chữ trên sách.
Bố Tranh rất không khách khí khép lại, sau đó cầm sách nhảy ra thật xa, “Khỉ, không cho anh xem, nhanh biến đi, anh mới là không thích hợp với thiếu nhi.”
“Ô ô, chẳng lẽ là viết Bố Bố thật ngon hay sao?” Hạ Cẩn nhíu mày, cũng không đi qua, trên mặt hiện cái biểu tình anh biết mà.
Bố Tranh khinh bỉ nhìn anh ta một cái, sau đó xách balô lên ôm vào ngực, mới lần nữa ngồi xuống chờ.
Cơ bản đến hơn 12 giờ trưa hoạt động cũng sắp kết thúc, Bố Tranh chờ Triệu Tư Đằng cùng đi ăn cơm, sau đó chuẩn bị tới nhà ga chờ lên tàu.
Lâm Kỳ qua nói một câu, có thể đi rồi.
Bố Tranh cầm lấy balô đi tìm Triệu Tư Đằng.
Trong phòng đối diện người hầu như đã đi hết, vốn biển người núi người, giờ chỉ còn mấy nhân viên công tác linh tinh lan tan, có vẻ rất trống trải.
Bố Tranh đi vào thì thấy Triệu Tư Đằng vẫn còn ngồi ở kia, trước bàn còn có người, chính là cậu trai vừa rồi nói chuyện với Hạ Cẩn.
Cậu trai cầm sách mở ra đặt trước mặt Triệu Tư Đằng, sau đó dường như rất hưng phấn nói gì đó.
Triệu Tư Đằng gật gật đầu, ở trên sách viết mấy nét đưa cho cậu ta.
Cậu trai như là vô cùng hưng phấn, Triệu Tư Đằng còn cười cười, tiếp theo lấy tờ ghi chép bên cạnh, viết nửa ngày rồi đưa cho cậu ta.
Cậu trai lại gật đầu như giã tỏi, cuối cùng mới cầm sách cẩn thận từng bước rời đi.
“Ai ô, A Đằng a, cậu bị Bố Bố bắt tại trận, cậu liếc mắt đưa tình với người khác nha, còn lưu tin tức cho người khác.” Hạ Cẩn đột nhiên nhô ra, đứng bên cạnh Bố Tranh cười xấu xa.
“Cậu có phải cả buổi sáng quá nhàn rỗi không, nhanh giúp Lâm Kỳ bọn họ dọn dẹp mấy thứ đi, tớ muốn dẫn Bố Bố đi ăn.” Triệu Tư Đằng ném bút qua một bên, sau đó đến cạnh Bố Tranh, “Đừng để ý cậu ta, nói chuyện nhiều với Hạ Cẩn chỉ số thông minh sẽ giảm xuống.”
“Qua cầu rút ván,” Hạ Cẩn nhận mệnh qua hỗ trợ thu dọn đồ đạc, “Tớ là người bảo Bố Bố đi xếp hàng ký tên a, còn không biết cảm ơn tớ.”
“Chúng ta đi thôi, trước đến bên cạnh ăn, lát nữa đưa em ra nhà ga.” Triệu Tư Đằng không thèm để ý Hạ Cẩn, dẫn Bố Tranh đến nhà hàng bên cạnh ăn cơm.
Lúc chờ thang máy xuống, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi anh viết cho em, xem chưa?”
Bố Tranh bị anh ta hỏi ho nhẹ một tiếng, không trực tiếp trả lời, “Anh không sợ người khác nhìn thấy sao.”
“Người khác thấy hay không không quan trọng, là để cho mình em xem.”
Bố Tranh cảm giác thấy câu này của Triệu Tư Đằng lại đang chuyển thành thổ lộ, tuy những lời như vậy đã nói qua rất nhiều lần, chỉ có điều mỗi lần nghe được đều khiến tim cậu đập sai mấy nhịp.
“Thật ra…!Chúng ta có thể thử xem.” Bố Tranh nghĩ lát nữa mình đi rồi, không biết khi nào có thể gặp lại, có chút không đành lòng, đột nhiên đầu nóng lên, miệng mở ra, nói…
“Em nói cái gì?” Thanh máy đinh một tiếng, Triệu Tư Đằng hiển nhiên ngẩn người, còn cho là mình nghe lầm, theo phản xạ hỏi một câu.
Bố Tranh nhìn anh ta một bộ dáng không thể tin, cửa thang máy đã mở cũng không biết đi ra, còn đứng ngốc đó, bên ngoài có mấy người đang đợi thang máy.
Vội vàng kéo anh ta một cái, lôi người ra khỏi cao ốc, vừa đi vừa nói: “Lời hay không nói hai lần, không nghe thấy thì thôi…!Này!”
Cậu còn chưa kịp nói xong đã bị Triệu Tư Đằng kéo một cái, thiếu chút vấp té ngã, cũng may người phía sau đỡ cậu, ngay sau đó bị người ôm vào lồng ngực, “Em không nói đùa chứ?”
“Khỉ, anh khùng hả, đang trên đường lớn.” Bố Tranh hấp tấp đẩy anh ta ra, “Còn nữa a, giọng ông nói nghe giống đang đùa lắm sao.”