Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 8: Âm mưu bắt cóc


Đọc truyện Cận Thân Bảo Tiêu – Chương 8: Âm mưu bắt cóc

Tên đầu trọc rất hưng phấn, không chỉ trên cơ thể mà còn trong tâm linh. Nhiệm vụ bắt cóc Đường Quả, đứa con gái duy nhất của chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đổng Thị – Đổng Bố Y là cơ hội làm ăn lớn nhất trong năm nay của chúng, chỉ cần thành công thì tiền thưởng sẽ đủ để chúng tha hồ uống rượu trai gái. Dưới kế hoạch và sự chuẩn bị trong nhiều ngày nay , đêm hôm nay sắp kết thúc rồi.

Đúng lúc tâm trí hắn đang lượn trên chín tầng mây thì tên tiểu tử nghèo xác xơ trên chiếc xe phía trước mà hắn vốn chẳng để tâm đột nhiên đứng lên, dưới ánh đèn soi đường của xe, hắn mỉm cười với mình, lộ ra hàm răng trắng có thể coi là ngay ngắn, sau đó ném đồ vật trong tay tới.

Tên đầu trọc cười khẩy, phía trước xe có tấm kính chắn gió, dựa vào một chai nước khoáng mà có thể đập vào mình sao?

Trong lòng vừa mới nẩy lên ý nghĩ đó, thì loảng xoảng một tiếng vang lên, chai nước khoáng liền đập vào cửa kính xe, cửa kính vang lên tiếng răng rắc, sau đó không chịu nổi áp lực lớn, bịch một tiếng vỡ ra, những mảnh vỡ bay ra tung toé.

Trong mắt tên đầu trọc cũng bị một mảnh vỡ văng vào, đau đến mức làm hắn kêu thét ầm ỹ, mà cô gái như con ong đang chăm chỉ hút mật cũng kêu a á lên, giống như đang lên cao trào, chỉ có điều tiếng cao trào có vẻ như rất đau đớn. Chiếc xe mất đi kiểm soát liền đâm vào vách đá, tên đầu trọc tuy cố gắng nén đau để quay vô lăng sang hướng khác, nhưng do dùng quá lực nên đầu xe đâm thẳng vào tảng đá trên vách núi, thoắt cái bốc lửa cháy.

Chiếc Ferrari màu đỏ chạy đến phía trước một đoạn, sau đó lùi lại, dừng lại ở một nơi cách chỗ Porche bị va chạm không xa.

“Bọn họ chết rồi sao?” Đường Quả kinh ngạc há hốc mồm, vẻ mặt khó tin nhìn chiếc Porche mà người ở bên trong không có động tĩnh gì, đầu xe lại đang âm ỷ cháy nói.

“Không biết” Diệp Thu có một chút buồn bực, người thành phố tại sao lại không biết đánh nhau như thế, vừa mới vứt chai nước khoáng xuống mà đã đập chết người rồi?

“Anh giết người rồi”.


“Tôi không phải cố ý”.

“Bây giờ làm sao đây?”

“Tôi về Lưu gia thôn”.

“…” Đường Quả hận không thể đâm cho tên cầm thú này một trăm lần, giết người rồi lại còn muốn chạy? Tôi thì làm sao đây? Còn là đàn ông không?

Đúng lúc trong đầu Đường Quả hiện lên một ý nghĩ bất lương, thì người trong xe đột nhiên động đậy.

Tên trọc đầu ngóc đầu dậy, con mắt đầy máu nhìn chằm chằm vào Diệp Thu đang ở trên chiếc Ferrari đỏ, rồi lấy tay nhấc đầu cô gái đang gục trên chân mình, cô ta đã ngất đi rồi, trên trán đọng một ít máu. Khi xảy ra sự việc cô ta cơ bản không có thời gian phản ứng, thậm chí cô ta còn không có đeo dây an toàn…

Loảng xoảng!

Tên trọc đầu đạp cánh cửa xe một cái, làm cho người cô gái bị đẩy sang một bên, rồi nhảy ra khỏi chiếc Porche. Đây là xe của đại ca, vì nhiệm vụ này mới mượn dùng mấy ngày, bây giờ bị mình huỷ rồi, nếu như người cũng chạy mất thì hắn – tên đầu trọc sẽ biến thành “quả dứa” mất.

“Loảng xoảng… hai người… xuống xe cho tôi” Tên trọc đầu nhảy ra đứng trước chiếc Ferrari vỗ vỗ vào thùng xe, lớn tiếng quát.

Đường Quả coi chiếc xe này như bảo bối, nhìn thấy tên thô lỗ đó đối đãi với xe của mình như thế cũng bị chọc giận, trợn mắt lên nói: “Anh là ai chứ? Dựa vào cái gì mà muốn tôi xuống xe thì tôi phải xuống? Bà cô đây không xuống đấy”.

Tên trọc đầu cười khẩy, chỉ vào Đường Quả mắng: “Con **. Mày có biết đây là nơi nào không? Vẫn còn tưởng mình là thiên kim đại tiểu thư sao? Tao nói cho mày biết, đây là Lang Sơn. Con đường chúng ta đến đây đã bị người phong toả rồi, người khác tạm thời sẽ không thể đến được đây. Tao có làm nhục mày thì người khác cũng không thể làm gì tao… ngoan ngoãn mà xuống xe cho tao”.

Từ nhỏ đến lớn, Đường Quả chưa từng bị người khác chửi như thế này. Cái loại từ sỉ nhục nặng nề này suýt chút nữa làm cho cô ta té ngửa ra sau. Chỉ vào tên trọc đầu nói: “Diệp Thu, hắn… hắn… chửi tôi…”

“Tôi nghe thấy rồi” Diệp Thu gật đầu nói.

“… Vậy anh còn ngồi đây làm cái gì? Anh là vệ sĩ mà cha tôi tìm về cho tôi, còn không lên cho hắn một trận sao…”

Đường Quả nhìn phản ứng của Diệp thu như vậy, tức đến chảy nước mắt.


“Ồ… nhưng nếu tôi đánh chết hắn thì sao?” Diệp Thu không yên tâm hỏi.

“Đánh chết hắn rồi thì anh sẽ đi tù” Đôi mắt to xinh đẹp của Đường Quả chớp chớp nhìn Diệp Thu. “Anh yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho người nhà anh, nếu như có thời gian, tôi sẽ đến nhà lao thăm anh”.

Đường Quả nhớ trong phim đều diễn như thế, cho nên cũng học theo, đưa ra lời hứa với Diệp Thu.

Tên trọc đầu không ngờ rằng Diệp Thu kẻ có tướng mạo chẳng làm ai sợ lại là vệ sĩ mà Đường Bố Y tìm về cho con gái, thế giới này điên rồi sao? Chủ tịch tập đoàn Đường Thị lẽ nào não ngập nước rồi sao?

Mặc dù hoài nghi khả năng của Diệp Thu, nhưng sự việc quan trọng, tên đầu trọc cũng đành phải thận trọng. Rút từ trong bụng ra một khẩu súng, chỉ vào Diệp Thu nói: “Mày xuống trước đi”. Bạn đang đọc truyện được tại

“Ồ” Diệp Thu đẩy cửa xe đi ra.

“Giơ tay lên”.

Nghe thấy mệnh lệnh của tên đầu trọc, Diệp Thu có chút khó xử, chần chờ một lúc rồi hỏi: “Giơ một tay hay giơ hai tay?”

Khì khì!

Đường Quả che miệng cười, nếu không phải là tình hình bây giờ không đúng lắm, thì cô ấy đã ôm bụng cười lớn một trận rồi. Đường Quả bỗng nhiên phát hiện tên cầm thú này cũng có điểm đáng yêu.

Tên trọc đầu cho rằng Diệp Thu đang trêu chọc mình, không chịu được cơn tức liền bốc lên, dùng súng chỉ vào đầu Diệp Thu nói: “Mẹ mày, dám lắm mồm nữa thì tao sẽ cho mày một phát về quê luôn giờ… quỳ xuống đất, đặt hai tay lên đầu”.


Diệp Thu lần này nghe rõ rồi, rất biết điều mà quỳ xuống, lại còn đặt hai tay lên đầu như hắn nói.

Ồ… sao lại nghe lời như thế?

Tên đầu trọc có chút không dám tin vào sự thật trước mắt, còn cho rằng hắn là một nhân vật giả lợn ăn thịt hổ, nhưng nghĩ lại cũng đúng, xem tuổi của hắn, lại xem cách hắn ăn mặc và cơ thể yếu ớt không chịu nổi gió của hắn, tên đầu trọc hoài nghi là Đường Quả cố tình nói hắn là vệ sĩ để doạ mình…

Đáng tiếc, cô ta cho dù nói tên này là cận vệ Trung Nam Hải thì hôm nay cũng đừng mong thoát.

“Bây giờ, con đĩ… đến lượt mày xuống xe rồi đấy” Tên trọc đầu hướng khẩu súng về phía Đường Quả, cười một cách bỉ ổi.

“Anh có biết tôi là ai không?” Đường Quả sắc mặt trắng bệch nói, lại bị người ta mắng hai chữ này, cô ta sắp tức điên lên rồi.

“Đương nhiên là biết. Con gái bảo bối của Đường Bố Y, chủ tịch tập đoàn Đường Thị. Người mà đại gia hôm nay muốn tìm chính là cô. Đừng lảm nhảm nữa, mau xuống xe” Tên trọc đầu hất hất đầu súng nói. Nhìn thấy điện thoại trong tay Đường Quả đang reo lên, liền giật lấy ném một cách thô bạo xuống đất.

Đường Quả há to miệng, cho dù cô ta chưa có trải qua hết thế giới này, nhưng cũng biết bây giờ tình hình không ổn rồi. Đối phương rõ ràng là biết thân phận mình còn dám chĩa súng vào, nhất định là có chỗ dựa.

Bắt cóc? Nghĩ đến khả năng này, Đường Quả liền cảm thấy hơi thở có chút nghẹn lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.