Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 50: Tôi yêu cô gái Đài Loan


Đọc truyện Cận Thân Bảo Tiêu – Chương 50: Tôi yêu cô gái Đài Loan

Đường Quả lại triển khai chiêu của người đẹp nhất trong toàn vũ trụ, lại được thêm Lâm Bảo Nhi ở ngoài thêm mắm thêm muối cũng muốn ra ngoài chơi, Trầm Mặc dù biết bên ngoài có thể có nguy hiểm, nhưng vẫn chẳng còn cách nào đành phải chấp nhận yêu cầu của hai cô em. Cô biết Đường Quả mặc dù chấp nhận người phụ nữ kia, nhưng vẫn đang khó khăn lắm. Nhìn gương mặt thanh tú đáng yêu của em, cô lại động lòng.

“Diệp Thu, cậu cũng đi cùng chúng tôi đi.” Trầm Mặc Nùng đứng dậy nói. Có con trai đi cùng sẽ an toàn hơn.

“Tôi đói rồi” Diệp Thu nói. “Trước khi lấp đầy bụng, tôi chẳng muốn đi đâu cả.”

“Đến Bar cũng có nhiều đồ ăn ngon lắm.” Đường Quả cười hỳ hỳ nói. Cô tưởng Diệp Thu từ nông thôn đến nên không biết gì. – https://truyenfull.vn

Nghe nói đến đồ ăn, Diệp Thu cũng không phản đối nữa. Anh là một vệ sỹ, chủ nhân ra ngoài, cũng phải có trách nhiệm theo hộ tống.

Bốn người lái chiếc xe BMW, Trầm Mặc Nùng cầm tay lái, Diệp Thu ngồi ở vị trí phụ lái, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi ngồi hàng ghế sau. Ngồi gần Trầm Mặc Nùng thế này, Diệp Thu lại ngửi thấy mùi thơm tự nhiên trên người cô. Được ngồi cạnh người đẹp, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, Diệp Thu liền không thấy đói nữa.

Nhưng Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lại có ý kiến về việc Diệp Thu không lái xe, Đường Quả hừ một tiếng rồi nói: “Diệp Thu, anh nhất định phải đi học lái.”

“Đúng vậy đấy, đàn ông có ai là không biết lái? Lại còn bắt chị Mặc Nùng làm lái xe, anh cũng chịu được à?” Lâm Bảo Nhi là cái đuôi của Đường Quả, Đường Quả chỉ đâu liền đánh đấy. Hai người phối hợp chưa bao giờ có đối thủ. Lần này lại phối hợp với nhau nói đến Trầm Mặc Nùng lãnh đạm thông minh rồi.

Diệp Thu đang mải ăn cơm… Hức, mải ngửi hương thơm chứ, nên chẳng thèm để ý đến hai người bọn họ.


Ai cãi nhau với người điên thì kẻ đó là tên ngốc, ai cãi nhau với tên ngốc thì đó là kẻ điên, ai cãi nhau với đàn bà thì vừa điên vừa ngốc.

Cảnh đêm ở Yến Kinh là một vầng cầu vồng, khắp nơi là đèn điện lấp lánh. Trăng cao trên đầu, dưới đất vô số ánh sao. Dòng xe tấp nập, dòng người đông như kiến, biết bao nam nữ thanh niên quần áo sành điệu gợi cảm, những người hát rong đeo đàn guitar trên vai, tất cả những điều này tạo thành cuộc sống về đêm rất nhộn nhịp ở Yến Kinh.

Theo chỉ dẫn của Đường Quả, xe dừng lại trước một quán rượu tên là “Huyền thoại”. Đây không phải lần đầu tiên Đường Quả đến đây, nên đi trước dẫn đường. Lâm Bảo Nhi và Trầm Mặc Nùng cũng đi theo, Diệp Thu đứng ngoài nhìn một lượt bên ngoài và vị trí quán rượu, mới bước nhanh theo sau hộ tống bọn họ.

Cách bài trí của quán bar huyền thoại có phần giống phương tây, nhưng không phải nông thôn phương tây, mà lại rất thời thượng, có nét phong cách hiện đại. Đặc biệt đường của quán bar là một nơi có thể xem biểu diễn, vì thế ánh đèn màu cứ nhấp nháy suốt.

Âm nhạc, tiếng chào mời hòa vào với khí thế vui tươi, sự nhộn nhịp đã thay thế cho cái lặng lẽ, đèn màu chiếu khắp mọi nơi. Mọi người ồn ào bắt chuyện, mấy người thanh niên ra ra vào vào ai cũng mang vẻ mặt hài lòng, trên người đầy mùi thuốc kích thích.

Tầng 1 là đại sảnh, để mọi người uống rượu và khiêu vũ. Giữa phòng là một cái bệ cao, lúc ấy đang có mấy cô vũ nữ ăn mặc khêu gợi đang nhảy trên đó. Diệp Thu nhìn những phần cơ thể trắng mê hồn người lộ ra mập mờ dưới ánh đèn, liền thở dài một cái. Đến khi nào mình mới có thể thoát nghèo làm giàu, mới bỏ được cái mác trai zin đây?

Lúc trên đường, Đường Quả đã đặt ghế ngồi cho chúng tôi, nên đến nơi báo tên và số ghế, liền có người dắt bọn họ đến tầng hai.

Ghế ngồi rất rộng, có thể chứa vừa 20 người. Đường Quả gọi hai bình rượu vang đỏ và một két bia, gọi hoa quả dầm và đồ ăn cho mọi người, rồi gọi thịt dê nướng cho Diệp Thu.

Giám đốc phòng nhìn mấy người Đường Quả, do dự một lúc, rồi vẫn mặt tươi cười hỏi thăm: “Có cần tìm mấy anh chàng đẹp trai đến cho các cô không?”

Giai đẹp á? Chẳng phải là kỹ nam hay sao? Không ngờ trong quán bar này lại có dịch vụ ấy.

“Không cần, chúng tôi mang theo rồi.” Diệp Thu chỉ vào mặt mình nói. Cần gì phải hỏi câu ngu ngốc thế, bản thân mình chẳng phải đã đủ đẹp trai rồi hay sao?

Người chủ quán bar trông dung mạo cũng khả dĩ bị Diệp Thu hạ gục, cụp đuôi chạy mất. Đường Quả và Lâm Bảo Nhi hi hi ha ha cười, ngay đến Trầm Mặc Nùng nghe câu ấy của Diệp Thu cũng không nhịn được cười.

Bỏ ra 100 tệ để bảo công chúa của căn phòng ra ngoài, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi liền vui vẻ chọn bài hát.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi tranh chấp một hồi, cuối cùng cũng đã giành được quyền hát bài hát đầu tiên, chọn bài “Dũng khí” của Lương Tĩnh Nhu. Giọng Đường Quả rất trong, hát gần như hoàn mỹ bài hát được hâm mộ nhất trong hát Karaoke của Lương Tịnh Như, làm cho Diệp Thu phải nhìn cô với con mắt khác.


Nhìn nét mặt chăm chú của cô vào bài hát, Diệp Thu cười thầm, một cô nhóc chưa từng yêu ai, thì làm sao hiểu được tình yêu.

Lâm Bảo Nhi chọn một bài hát dễ thương, “Hai người rất hợp nhau”, thấy cô chân trần nhảy trên sô fa hát bài hát rất buồn cười ấy, Diệp Thu cũng tự nhiên bỏ xiên thịt xuống vỗ tay… Ngực Lâm Bảo Nhi dưới lớp áo nhỏ thật là vĩ đại.

Đường Quả và Lâm Bảo Nhi đều hát rồi, bèn kéo Trầm Mặc Nùng cùng hát. NÓi thực, Diệp Thu cũng rất háo hức xem Trầm Mặc Nùng hát thế nào. Giọng cô hay đến thế, khi hát chắc chắn rất mê hồn người. nhưng với tính cách của cô, chắc sẽ không dễ mở miệng hát.

Quả nhiên, nỗ lực của hai người đều không thuyết phục được Mặc Nùng.

Rượu lên đến nơi rồi, dường như Đường Quả muốn dùng rượu giải sầu, không ngớt đi mời rượu người khác. Thậm chí còn chạy lại chỗ Diệp Thu uống ba li rượu. Uống hết rượu cô mới nghĩ lại chuyện Diệp Thu độc chiến ở nhà ăn rất oai hùng đó, liền cảm thấy rất hối hận.

Mời rượu anh ta, chẳng phải tự tìm đường chết sao?

Bia và vang đỏ cùng một lúc xuống ruột, Diệp Thu lại chẳng từ chối, uống rượu như nước lã. Mà Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lại vô cùng kích động, không ngừng mời rượu. Tửu lượng hai người không tốt như Diệp Thu, uống một lúc đã thấy mặt đỏ gay, mắt lờ đờ. Nhưng say rượu càng làm cho hai người hấp dẫn hơn. Trầm Mặc Nùng uống từng hớp nhỏ, giữ cho mình luôn tỉnh táo.

Khi một luồng âm nhạc mạnh mẽ nổi lên, xuất hiện giọng một người đàn ông khan khan, Đường Quả liếc nhìn Diệp Thu, rồi cầm mic cùng Lâm Bảo Nhi cất giọng hát.

“Tôi yêu gái Đài Loan… Em Đài Loan yêu tôi… Với tôi Lâm Trí Linh có là gì…

Tôi yêu em Đài Loan… Em Đài Loan yêu tôi… Với tôi Hầu Bội Sầm có là gì…

Với những nữ sinh có đôi nét người Đài Loan


Những adrenaline trong tôi đã bật đèn đỏ

Em không phải là thiên sứ và tôi cũng không phải là thần thánh

Quái vật thời hiện đại, xin hãy đi đi, tôi chịu đủ rồi

Anh là animal trong trại huấn luyện thú

Những người mẫu nam và nữ đang làm gì?

Diệp Thu tròn mắt, hai cô gái này cũng bạo quá. Loại ca từ này cũng hát được sao?

Xốc áo lên, vất áo lót lên. Nhìn ba cô gái đẹp tuyệt trần trước mặt, Diệp Thu vô cùng phấn khích. Đúng là một cảnh làm người ta chờ đợi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.