Đọc truyện Cận Thân Bảo Tiêu – Chương 25: Con mồi xuất hiện
Diệp Thu đối với Đường Bố Y luôn có một thái độ yêu mến.
Sớm đã goá vợ, không biết là vì sự nghiệp trì hoãn hay vì sợ con gái chịu ấm ức mà luôn giữ thân phận “Kim cương Vương Lão Ngũ” (*). Với địa vị tiền tài và quyền thế của ông ta, đương nhiên có không ít những những con oanh con yến bám theo, nhưng đều bị ông ta từ chối, ngược lại việc kinh doanh của tập đoàn Đường Thị ngày càng lớn, như một quả cầu tuyết, trở thành chiếc thuyền thương nghiệp hàng đầu.
Tác phong của ông ấy từ trước đến nay đều cực kì ngay thẳng thật thà, tại sao bên cạnh lại đột nhiên xuất hiện thêm một cô gái với quan hệ thân mật như vậy?
Ý nghĩ này cũng chỉ vụt qua, Diệp Thu cũng không nghĩ nhiều. Đường Bố Y cũng là đàn ông, luôn có những nhu cầu cần được giải quyết. Trong âm thầm mà có một người đàn bà cũng không phải là chuyện kì lạ.
Nếu đã như vậy, Diệp Thu cũng không phải bước lên trước để chào hỏi. Hơn nữa, mình còn đang phải giám sát Kim Hải Lợi, nếu như lúc này chạy ra tiếp xúc với Đường Bố Y, lại lọt vào mắt của người khác, thì sẽ không có lợi cho ông ấy.
Trong lúc Diệp Thu đang do dự, Đường Bố Y đã dắt cô gái đó từ phía trước đi tới. Lại không phát hiện ra Diệp Thu đang ở đằng sau cửa kính.
Tách Latte trên bàn đã lại uống hết, nhưng vẫn không thấy hành tung của Kim Hải Lợi. Khi Diệp Thu chuẩn bị vẫy tay gọi một tách café nữa, thì đúng lúc người phục vụ mang đến một tách café đặt trước mặt Diệp Thu, hơn nữa lại đúng là loại café Latte mà Diệp Thu vừa uống hai tách.
Diệp Thu ngẩng đầu nghi hoặc, một nữ phục vụ mặc đồ đen vẻ mặt khả nghi lấy từ trong khay bê đồ ra một tờ giấy nhớ đưa cho Diệp Thu, bên trên có một dòng chữ nhỏ đẹp viết: “Dáng vẻ anh ngồi uống café trông thật cô đơn và đau thương, đừng nên vì những chuyện tầm thường nhỏ nhặt mà phải nhăn mày, trong cuộc sống còn có rất nhiều điều đáng để chờ đợi.”
“Nhăn mày?” Diệp Thu không kìm nổi xoa xoa mặt mình, có thể là vừa nãy suy nghĩ đến chuyện Đường Bố Y hơi quá nhập tâm rồi
“Khì khì…”
Có người đang cười nhỏ, Diệp Thu quay mặt lại, liền nhìn thấy đối diện có hai cô gái đang nhìn về phía này. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc uốn sóng, đang che miệng cười, có thể là do bị vẻ mặt lúc nãy của Diệp Thu chọc cho cười. Còn một cô gái thì tóc xài xù ra như sợi mì luộc xoã xuống vai, giống như Đường Quả, cũng nhuộm thành màu đỏ, cho người ta có cảm giác thời thượng. Cô ta cũng đang nhìn trộm Diệp Thu, khuôn mặt có chút ửng đỏ.
Hai cô gái đều mặc bộ đồ công sở màu trắng nhạt, bên trong là chiếc áo sơ mi bẻ cổ, chân đi tất màu da, cả người ăn mặc như nhân viên văn phòng. Mảnh đất này là thuộc khu Kim Dung của Kinh Yến, công ty nước ngoài và thương nghiệp lớn cũng nhiều, có thể hai người này thuộc một công ty nào đó, nhân thời gian rảnh rỗi nên ra ngoài giải lao.
“Các cô ấy muốn tán mình?” Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Diệp Thu
Quả thật đột nhiên Diệp Thu thay một bộ đồ có vẻ lịch lãm, lại còn mang khuôn mặt thanh tú, rất có “sức sát thương”. Hơn nữa, cũng vì “Phệ hồn giới” mà trên người hắn luôn toát ra một khí chất tà ác. Thứ này không để ý mà bị lộ ra thì đối với phụ nữ mà nói lại càng là thuốc độc.
“Gặp được người ái mộ?” Trong thời gian Diệp Thu đến Yến Kinh chưa tới ba ngày đã có người ái mộ, điều này làm cho hắn một người luôn tự tin đầy mình cảm thấy có chút kinh ngạc. Có thể là vừa nãy khi mình ngồi bên cửa sổ ánh mắt chuyên tâm chú ý nhìn ra bên ngoài, làm họ nghĩ rằng mình là một người đàn ông làm việc chăm chỉ.
Có một câu không phải đã nói là “Đàn ông chăm chỉ là đẹp trai nhất” hay sao?
Nếu như vừa nãy đã tỏ ra trầm ngâm, vậy thì giả bộ đến cùng đi. Diệp Thu rất nỗ lực nhớ lại thơ của Hugo hoặc triết học của Hegel, muốn tìm một câu nào đó để có thể phù hợp với hoàn cảnh này.
Khi vẫn chưa có kết qủa, thì từ bãi xe của cao ốc Kim Hải chạy ra một chiếc Audi màu đen, rồi lại một chiếc Mercedes-Benz màu đen, chiếc xe mang biển số đặc biệt 111666 ở phía trước làm Diệp Thu trong lòng mừng rỡ, con mồi đã xuất hiện rồi. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Diệp Thu mỉm cười, viết viết lên tờ giấy năm chữ “Có duyên sẽ gặp lại.”, bảo người phục vụ mang đến cho hai cô gái, rồi vội vã rời đi.
“Này, anh ta có ý gì vậy? Mình để ý đến anh ta là phúc cho anh ta, vậy mà lại chạy mất như nhìn thấy khủng long vậy…………..lẽ nào mình thể hiện quá lộ liễu?” Phía sau truyền đến giọng nói bực tức của cô gái, chỉ là bây giờ Diệp Thu không có tâm trí để đi chào hỏi mà thôi.
Vẫy một chiếc taxi, bảo với người lái xe đi theo đoàn xe của Kim Hải Lợi trước mặt. Người này quả thật là cẩn thận, bình thường chắc đắc tội với không ít người, ra cửa cũng phải dè dặt từng chút một, trước và sau đều có một chiếc Audi hộ tống.
Người lái xe là một bác trung niên, râu ria xồm xoàm, nhưng gan lại rất nhỏ. Vốn nghe thấy Diệp Thu nói đi theo mấy chiếc xe phía trước, ông ta liền rút lui. Không cần đoán cũng biết mấy chiếc xe trước mặt là của người quyền quý, người như vậy mình có thể dây nổi không? Nếu như bị họ phát hiện, bị đánh một trận là còn nhẹ, chứ nếu xe mà bị đập thì ăn nói thế nào với công ty?
Diệp Thu không đợi ông ta mở mồm, liền rút từ trong túi ra một tệp tiền đặt trước vôlăng. “Đi theo từ xa cũng được, sẽ không nguy hiểm đâu.”
Người lái xe nhìn thấy tệp tiền, nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không nghe thấy tiếng đuổi Diệp Thu ra khỏi xe.
Kim Hải Lợi đang nhắm mắt nằm ngả xuống ghế dựa mềm, trong đầu lại rất phẳng lặng. Tập đoàn Kim Hải phát triển đến ngày nay đã bước vào những chướng ngại có sức bành trướng với tốc độ cực cao. Đất ở Yến Kinh không nhiều, nhưng đất của những công ty có thế lực thì không ít, có một chút đất lớn bằng cái mông mà cũng có nhiều công ty tranh nhau đến mức đầu rơi máu chảy.
Lần này chính phủ triển khai 300 mẫu đất ở Lang Sơn, mà mấy năm gần đây không có nhiều những khoản thu nhập lớn. Đất thổ là tài nguyên không thể tái sinh, chỉ có ngày càng ít đi thôi. Kim Hải Lợi quyết tâm lấy được mảnh đất đó về tay mình. Như vậy ít nhất có thể làm cho công ty hắn hoà hoãn được 2,3 năm, đợi sau khi lập được mối quan hệ tốt với chính phủ thì mở rộng nó ra cũng không muộn.
Mà lần này đối thủ cạnh tranh lớn nhất chính là công ty bất động sản Lục Thành thuộc tập đoàn Đường Thị, bất luận là so với tình hình thượng tầng, thực lực công ty hay là kinh nghiệm làm việc thì hắn không có nắm chắc phần thắng có thể đánh bại Đường Thị
“Nhất định phải thắng.” Mấy chữ này luôn ở trong mồm Kim Lợi Hải, mà lúc này, vẻ mặt hắn lại trầm xuống.
Đột nhiên, điện thoại của thư kí Tiền đang ngồi ở ghế phụ reo lên. Thư kí Tiền sau khi nhấc điện thoại, liền quay đầu sang nói với Kim Lợi Hải: “Ông chủ, anh em phía sau phát hiện có người đang bám theo.”
Kim Lợi Hải hơi sửng sốt, khuôn mặt trầm ngâm nói: “Bảo bọn họ không được đánh rắn động cỏ, tạm thời không đi gặp khách hàng nữa. đến Cẩm Tú.”
“Vâng. Ông chủ.” Thư kí Tiền mặt không chút biểu cảm trả lời, lại gọi điện thoại cho vệ sĩ.
(*) Kim Cương Lão Ngũ là chỉ những người đàn ông độc thân có tiền.