Đọc truyện Căn Phòng Nhung Nhớ – Chương 4: Đảo Lệ
Thái Mãn Tâm – Quá khứ tiếp diễn
Đây chính là cái gì gọi là hiệu ứng cánh bướm[1]. Cú rẽ ngoặt nho nhỏ có lẽ sẽ dẫn tương lai đến một lịch trình hoàn toàn khác.
[1] Tiếng Anh butterfly effect là một khái niệm cho rằng những sự kiện nhỏ có thể gây ra những hệ quả rộng lớn.
Bà Lục làm cơm nắm, gạo trắng trộn lẫn với gạo nếp, bột đậu xanh, rất thơm và mềm, còn có mùi hương ngọt mát. Món ăn kèm là cá khô tự làm, cuốn với rau xà lách, nước từ lá hòa vào vị mặn của cá, rất vừa miệng.
Thái Mãn Tâm chỉ uống một cốc nước cam trên máy bay. Mặc dù vừa ăn phở bò nhưng vẫn ăn một mạch hết hai nắm cơm, một bát cá khô, một đĩa rau. A Tuấn thốt lên vị khách lần này là “người tốt bụng”, không kiếm được chút lời nào. Bà Lục cười đến nỗi các nếp nhăn hằn lên, để lộ hàm răng thiếu hai, ba chiếc.
Thái Mãn Tâm ngủ rất ngon, sáng sớm vác máy ảnh ra bờ biển. Gió biển mát lộng, nước trong, cát trắng. Những chú cua nhỏ giơ càng hốt hoảng đuổi theo bước chân của biển. Cô đi khắp nơi suốt cả ngày, chiều tối ngồi dưới gốc cây dừa, vừa ăn thạch vừa viết du ký. Đứa nhỏ nhà bên cạnh đang đánh cầu lông, không may để cần câu mắc trên cây, nhảy lên lấy vợt đập cầu nhưng vẫn không với tới. Thái Mãn Tâm đứng dậy, phủi bụi trên quần, chạy lại, ném cuốn sổ dày cộp trên tay lên khiến cành cây rung lên bần bật.
Quả cầu rơi xuống, kéo theo rất nhiều lá khô và côn trùng.
Cô hét một tiếng, nhảy lên phủi chúng đi.
Cô khom lưng nhặt cuốn sổ, nhìn thấy một cái bóng dài đổ xuống dưới chân mình. Anh ta khoanh tay, khuôn mặt không chút biểu cảm. Cô nghiêng người đứng trong gió, tay cầm cuốn sổ, không tránh ánh mắt đó. Anh lạnh lùng, tôi càng buốt giá.
Nhìn khoảng nửa phút, A Tuấn gõ bát, nói: “Ăn cơm, ăn cơm nào!”
“Thằng bé này, đi ăn xin à?”. Giọng nói già yếu của Bà Lục vang lên: “Nói cháu bao nhiêu lần rồi mà không chịu sửa. A Hải, cháu cũng phải nói nó đấy”.
Buổi tối ăn cua hấp, ngoài chút gừng, chẳng có gia vị gì cả nhưng ngon tới mức khiến người ta suýt chút nữa thì ăn cả lưỡi của mình. Thái Mãn Tâm nói: “Buổi sáng bên bờ biển, tôi đã nghĩ ra vì sao cua bò ngang”.
“Cần gì biết vì sao, có cái ăn chẳng phải là tốt rồi ư?”. A Tuấn cười.
Thái Mãn Tâm ha một tiếng: “Nhiều chân như vậy, đi thẳng nhất định sẽ giẫm vào chân của mình!”. Cháu nội nhà họ Lục bật cười.
Giang Hải không cho là như vậy: “Chẳng phải rết nhiều chân hơn sao?”.
Thái Mãn Tâm không thèm bận tâm đến anh ta: “Bà đã trồng răng rồi ạ?”. Cô hỏi.
“Ừ, buổi chiều A Hải đưa bà đi”. Bà lão bỏ răng giả xuống như trẻ con: “Nhìn này, giống như thật vậy. Trước đây những người giàu cũng chỉ trồng răng vàng, làm sao đẹp bằng cái này được”.
“Anh thật nhiệt tình”. Thái Mãn Tâm cười nhạo.
“A Hải ngoan nhất, hơn thằng ranh nhà tôi gấp trăm lần”.
Thái Mãn Tâm và đứa cháu nội cười đùa với nhau. Nét mặt của Giang Hải dần trở nên ôn hòa, thỉnh thoảng cũng mỉm cười. Gió bay qua khu vườn, mang theo hương hoa cỏ thơm mát.
Ở vùng vịnh này có thể nhìn thấy hoàng hôn rực rỡ. Rừng dừa bạt ngàn phía chân núi càng tô điểm cho màu xanh của cây cối trước mắt. Mây đen từ phía ngọn núi gặp ráng chiều trên biển, màu đen hòa quyện với màu hồng phấn, dần dần tan vào nhau. Nước biển tối sâu dần, ngọn hải đăng lập lòe phía xa.
Thái Mãn Tâm chạy đến cây cầu dài. Những chiếc tàu đánh cá đứng thành hàng trên mặt biển, lặng lẽ dập dềnh theo sóng.
Đây là bầu trời đẹp nhất mà tôi đã từng nhìn thấy! Cô đứng ở đầu cầu dang hai cánh tay như muốn nói điều này với ai đó.
Cô nhất thời nổi hứng, dang tay giữa trời biển, tháo giày, nhảy xuống bãi cát làm vài tư thế yoga: cây, mặt trời, chiến sĩ một, chiến sĩ hai… từng tư thế lần lượt hiện ra. Lúc này tâm hồn cô rất thư thái, có thể nghe thấy rất rõ tiếng thủy triều đập vào cột gỗ dưới chân cầu rồi lại rút xuống, chảy róc rách qua những khe hở đổ ra biển.
Toàn thân sảng khoái, cô tỏ ra vô cùng thích thú. Vừa quay người, lại nhìn thấy người ấy: “Vì sao lúc nào anh cũng lén lút như vậy?”. Cô vênh mặt chất vấn.
“Tôi muốn nhìn xem lúc nào thì cô bị thủy triều dâng cao nhấn chìm”. Anh chế nhạo.
Thái Mãn Tâm bốc một nắm cát ướt ném về phía anh ta. Anh ta nghiêng người, dễ dàng tránh được.
Ánh nắng cuối cùng ở phía chân trời chiếu tới, trời đất cùng một màu vàng cam mờ nhạt.
“Nghe nói nước biển bên kia trong hơn”. Thái Mãn Tâm chỉ về phía hòn đảo nhỏ giữa biển. Chiếc đập nối liền với lục địa bị thủy triều che lấp, trông càng xa vời, càng cô đơn.
“Bên ấy cũng hẻo lánh hơn”. Anh ta nói: “Không phải là nơi những cô gái độc thân nên đi”.
“Nhưng tôi rất muốn đến đó”. Thái Mãn Tâm nói: “Bà Lục nói, hòn đảo ấy tên là đảo Lệ. Hồi trước chồng của bà bị đưa sang Đài Loan, bà và các chị em đã khóc cạn nước mắt”.
“Sở dĩ gọi là đảo Lệ là bởi trước đây có một văn nhân bị giáng chức đến đó. Ông ta nói hòn đảo này khiến người ta đau buồn rơi lệ”. Anh ta nói: “Những người từ lục địa đến một nơi không có đường nào để đi, chỉ có biển rộng mênh mông như thế này rất dễ bi quan chán đời”.
“Sao có thể thế được”. Thái Mãn Tâm rất hăm hở: “Bên ấy biển trời rộng lớn hơn mà!”.
“Trời đất mênh mông nhưng không có nhiều chỗ để đi”.
“Này, không phải anh bi quan chán đời nên chạy đến đây đấy chứ?”. Thái Mãn Tâm nói: “Đừng có tìm đến cái chết, thời đại này không còn nhiều người đẹp trai nữa đâu”.
“Như thế có được coi là khen không?”. Anh ta mỉm cười.
“À, từ trước tới nay tôi rất giỏi an ủi người khác, đen cũng có thể nói thành trắng”. Thái Mãn Tâm bật cười rồi hỏi: “Này, rốt cuộc anh tên gì, không thể suốt ngày gọi anh là anh này anh kia được”.
“Giang Hải”. Anh ta nói: “Giang Hà Hồ Hải”.
Thái Mãn Tâm vẫn muốn tìm một ngư dân, thuê anh ta chèo thuyền đưa mình sang đảo Lệ. Nghe nói bên đó còn có những giáo đường và chiến hào cũ nát, tìm đường ra trong đống đổ nát, bốn bề đều thông nhau, bốn bề lại đều là lối đi. Cô nghĩ mà thấy tâm trạng kích động hẳn lên, tưởng tượng mình là Lara[2] thứ hai của phim Bí mật đảo hoang.
[2] Lara Croft, nữ chính trong phim Bí mật ngôi mộ cổ (Tomb rider).
Đang mặc cả thì nhìn thấy hình bóng của Giang Hải xuất hiện trên cầu. “Tôi biết ngay là cô không chịu nghe lời khuyên”. Anh ta hấm hứ một tiếng: “Nhà mục cây mục, có gì đáng xem”.
“Mặc kệ tôi!”. Thái Mãn Tâm lè lưỡi: “Người chán đời nhìn cái gì cũng đổ nát, tôi nhìn cái gì cũng là thiên đường”.
“Hứ, thiên đường!”. Anh ta cười nhạo: “Để tôi đưa cô đi”.
“Đi bằng cách nào? Bơi sang?”.
“Cô có thể bơi, nếu có thể đuổi kịp ca nô của tôi”. Giang Hải dẫn cô nhảy qua mấy con thuyền nhỏ, gần cảng có một chiếc ca nô nhỏ. “Nắm chặt lan can”. Anh ta nói.
Động cơ chạy ầm ầm, rẽ sóng lướt đi, nhảy nhót trên đầu sóng giống cá chuồn, cá heo. Thái Mãn Tâm mặc áo phao màu cam đứng ở đầu tàu, dang tay hò hét. Chiếc ca nô nghiêng một cái, suýt chút nữa thì cô rơi xuống nước. Giang Hải nhanh tay nhanh mắt, một tay lái thuyền, một tay nắm lấy cổ tay cô.
“Ngồi xuống đuôi tàu!”. Giang Hải lớn tiếng quát.
Giọng nói liền bị gió biển át đi, Thái Mãn Tâm không nghe thấy. Cô bật cười, mái tóc bay lượn trong gió.
Giữa đảo Lệ giống như một rừng mưa. Chiếc thuyền nhỏ gần như bị chôn vùi trong bụi cây rậm rạp. Giang Hải cầm dao mở đường. Thái Mãn Tâm theo sau, cánh tay bị gai chọc nhưng cô cố nhịn không kêu lên, chỉ sợ bị người dẫn đường chê cười. Đi qua ngọn đồi ở giữa đảo Lệ, một thảm bồ công anh ở khu đất trống giữa rừng xuất hiện trước mắt. Thân cây xanh mướt, những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt, trùng trùng điệp điệp lan ra tận biển. Thái Mãn Tâm chạy lại, không kìm được hét lên: “A…”.
“Tôi rất muốn sống ở đây cả đời”. Cô than thở: “Xây một ngôi nhà bằng đá, ngày nào cũng có thể nhìn ra biển”.
“Thật sao? Cái đó có gì khó”. Giang Hải không kìm được bĩu môi: “Làm người gác hải đăng, còn có thể nhận được tiền lương”.
Thái Mãn Tâm lườm anh ta rồi ngửa mặt nằm giữa biển hoa.
Từng bông bồ công anh giống như qua cầu nhỏ, gió thổi đến, những hạt màu trắng bay khắp trời, bay qua trước mắt cô, bay đến tận chân trời. Những đám mây trông thật thấp, cảm giác những sợi bông trắng muốt như phủ lên người.
“Dậy đi, tôi đưa cô đến nơi thú vị hơn”. Giang Hải đá chân cô.
Hai người đi vòng qua bãi đá lởm chởm trên bờ biển, nhìn thấy trên sườn núi có những bậc thang gần như hoang phế, bên cạnh là những bụi cỏ dại cao thấp. Thái Mãn Tâm vốn nghĩ rằng nơi đây hoang vu hẻo lánh, nhưng khi lên tới đỉnh, bỗng nhìn thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ, xây trên những phiến đá nhô ra với bức tường bên ngoài màu nâu sậm, cánh cửa màu xanh đậm. Giang Hải mở cửa, đập vào mắt là mặt biển khiến người ta nín thở. Biển như đang ở ngay dưới chân, màu xanh trong vắt, lấp lánh bao trùm tầm mắt.
Thái Mãn Tâm không kìm được bước lên trước một bước nhưng bị Giang Hải kéo lại: “Nhìn kỹ đi, sàn nhà vẫn chưa làm xong”.
“Đây là… nhà của anh?”. Cô nhìn xung quanh, thấy gỗ và đồ nghề chất một bên.
Giang Hải gật đầu: “Một tháng nữa sẽ hoàn thành”.
Anh chỉ vào cái bóng màu xanh dưới mặt nước xanh thẫm, nói dưới đó có rất nhiều san hô, khi thủy triều xuống có thể nhìn thấy những đàn cá theo sóng biển bơi đến vùng nước sâu hơn. Anh nói ở trên đảo có thể nhìn thấy rắn bốn chân màu xanh, ốc sên to hơn ốc sên ở Bắc Kinh rất nhiều. Núi Lam Bình có hai loại khỉ, một loại là khỉ ăn lá, hoạt động theo đàn, im lặng ngồi trên cây ăn lá, một loại nữa là khỉ Macaca[3] nghịch ngợm. Có lần chúng đã cướp bữa trưa của Giang Hải. Anh phải chạy xuống nước mới thoát khỏi sự truy đuổi của chúng.
[3] Macaca là một chi khỉ thuộc họ Khỉ cựu thế giới hay họ Khỉ đuôi dài (Cercopithecidae), là chi linh trưởng phân bố rộng rãi nhất trên thế giới.
Thái Mãn Tâm chăm chú lắng nghe, cảm giác những cây cỏ dại ngổn ngang bên đường cũng thêm chút thi vị. Cô đã sớm quên đi ấn tượng ban đầu nơi này hoang tàn đổ nát thế nào.
Những năm tháng sau này, có lúc Thái Mãn Tâm lại nghĩ đến năm ấy không đến Washington thực tập, không nghe nói đến thị trấn nhỏ tên là Đồng Cảng. Nếu Hà Lạc không từ chối, hai người cùng đi du lịch. Nếu đọc nhiều thông tin trên mạng hơn, đặt trước nhà nghỉ. Thậm chí nếu không tranh giành chiếc áo phông E.T khi đi dạo phố… Vậy thì có phải sẽ không đến quán trọ nhà bà Lục, sẽ không ở lại Đồng Cảng lâu như vậy, sẽ không nghi ngờ điều mà mình cho là có ý nghĩa chân chính, sẽ không cố gắng để tìm ra cái gì mới là ước mơ.
Đây chính là cái gọi là hiệu ứng cánh bướm. Một cái rẽ ngoặt nho nhỏ có lẽ sẽ dẫn tương lai đến một lịch trình hoàn toàn khác.