Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 79


Đọc truyện Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh – Chương 79

Sau khi qua tiết Cốc Vũ (1), trời lại mưa liên tiếp vài ngày. Mẫu đơn mà trường học mới trồng nở rộ, mùi hương quấn người.

Tiết ngữ văn, thầy Diệp mang theo cả lớp, hoạt động tập thể đi tới nhà kính trồng hoa xem mẫu đơn. Đương nhiên không thể xem hoa không, còn nửa tiết sau, thầy Diệp bắt viết cảm nhận sau khi ngắm hoa.

Sở Dụ mờ mịt, ngắm bông hoa, còn có cảm tưởng gì? Lẽ nào viết rằng hoa mẫu đơn cũng không đẹp bằng mình?

Cuối cùng, Sở Dụ quyết định nhìn gì viết đó, viết soàn soạt trên giấy bốn chữ lớn “không có cảm tưởng”, ký tên lên, nộp bài.

Tới trưa bài tập chữa được phát xuống, Sở Dụ nhìn thấy dưới bốn chữ “không có cảm tưởng” của mình, thầy Diệp cũng viết xuống bốn chữ lớn rồng bay phượng múa “vô cùng thành thật!”

Chương Nguyệt Sơn nhìn thấy, không ngừng hối hận, “Sớm biết làm vậy cũng có thể qua cửa, tôi cũng sẽ không lo âu tới nỗi đầu sắp trọc, cưỡng chế viết hai trăm từ cảm nhận sau khi ngắm xong!”

Sở Dụ nâng cằm, đắc ý, “Đây chính là lời khen cho người thành thật!”

Tới buổi chiều, mưa rơi rả rích vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Sở Dụ đứng ở trên hành lang nhìn ra bên ngoài, gió thổi qua, làm mặt cậu bị phả đầy hơi nước.

Hai tay Mộng Ca vịn lan can, tinh lực không có chỗ phát tiết, dứt khoát vừa làm động tác chống đẩy vừa kêu rên, “Trời mưa, trời mưa, ngày nào cũng mưa, nếu như ngày kia cũng mưa, tiết thể dục của chúng ta còn có thể ra sân không? Tôi ghét tiết thể dục trong sân vận động trong nhà, nền trong đó cực kỳ cứng!”

Ngày mai phải viết ám tả, Sở Dụ đang học thơ cổ, “Ai ta chỉ sinh trong chốc lát, ao ước Trường Gian rộng vô cùng, ôm phi tiên ngao du thiên hạ, ôm trăng sáng mà sống dài lâu…..(2) đằng sau là câu gì nhỉ?”

Mộng Ca ngừng kêu rên, đứng thẳng, sờ sờ gáy mình, mờ mịt, “Câu này ở trong bài thơ cổ nào vậy?”

Sở Dụ: “…..”

Giờ phút này, Sở Dụ mới phát hiện, thì ra bản thân mình còn chưa đủ gà.

“Phần học thuộc lòng thơ cổ căn bản tôi cũng không được bao nhiêu điểm, vì điều này mà mỗi lần thi thầy Diệp đều túm tôi vào văn phòng, tiến hành phê bình giáo dục tận bốn mươi phút.”

Mộng Ca dùng khuỷu tay huých huých Sở Dụ, “Nhưng mà, giáo hoa, tôi phát hiện học kỳ này cậu rất cố gắng! Không đúng, cũng không tính là rất cố gắng. Không cố gắng được như bọn lớp phó học tập hay Lý Hoa. Nhưng so với trước kia quả thực như thay da đổi thịt!”

Cậu ta giật tít ngay tại chỗ, “Kinh! Giáo hoa tư lập Gia Ninh đột nhiên vứt bỏ truyện tranh, bắt đầu làm đề đọc sách chăm chỉ học tập, trong đó rốt cuộc có tồn tại chân tướng làm cho người ta chấn động hay không?”

Sở Dụ cười mắng, “Cút! Kinh cái mông cậu ấy mà kinh.”

“Không phải,” Mộng Ca không định cút, cười hì hì, tò mò, “Nói thật, giáo hoa, có phải là nghỉ đông cậu chịu kích thích gì không, hay là linh hồn học bá đột nhiên thức tỉnh?”

Sở Dụ không tiếp tục học thuộc bài khóa nữa, vươn tay hứng lấy hạt mưa rơi, nụ cười trên mặt thu lại vài phần, cậu nghĩ rồi nói, “Cũng không tính là bị kích thích, có lẽ là….có động lực.”

Mộng Ca nhình chăm chú vẻ mặt Sở Dụ, đột nhiên nhỏ giọng hỏi, “Giáo hoa, có phải là, có phải là cậu yêu đương rồi không?”

Sở Dụ kinh ngạc, cũng hạ thấp giọng, dựa lại gần hỏi, “Tại sao cậu lại nhìn ra được?”

“Đậu má! Làm sao nhìn ra ư? Giáo hoa cậu thật sự….”

Phát hiện ra âm lượng của mình quá lớn, Mộng Ca đột ngột che miệng lại, nhìn trái nhìn phải, xác định là không ai chú ý tới bên này, mới tiếp tục nhỏ giọng nói, “Tôi vừa mới nhìn biểu tình của cậu là nhận ra! Khi cậu nói tới có động lực, biểu tình rất giống như lúc mà bạn gái tôi nói với tôi chúng ta cùng nhau học tập, thi đỗ vào trường đại học tốt, tiếp tục ở bên nhau! Cho nên tôi mới đoán bừa một phen, không ngờ rằng lại đoán đúng!”

Biểu tình của Mộng Ca kích động, rõ ràng muốn đè thấp giọng, rất khổ sở.

Sở Dụ không ngờ rằng, Mộng Ca lại đoán ra được dựa vào điều này.

Mộng Ca không phàn nàn trời mưa nữa, máu hóng hớt lại bùng cháy hừng hực, “Giáo hoa, vậy là cậu là hoa đã có chủ! Không đúng, hoa đã có chủ dường như không dùng như vậy, hừ, kệ mẹ nó, dù sao, giáo hoa, thế mà cậu cũng yêu đương rồi!”

Tới bây giờ Mộng Ca vẫn còn nhớ rõ, ở trong bữa buffet ở nhà ăn, có nữ sinh tới tỏ tình với Sở Dụ, Sở Dụ đưa ra lý do là chỉ yêu đương với những người đẹp hơn mình, nếu không đối tượng yêu đương sẽ tự ti, như vậy không tốt cho sức khỏe.

Nhưng mà, người mà còn đẹp hơn giáo hoa…

“Không đúng, cậu yêu đương với ai? Nhìn chung cả tư lập Gia Ninh này, trừ Lục Thần ra còn có người đẹp hơn cậu sao. Giáo hoa, lẽ nào cậu đang yêu đương với người bên ngoài trường? Kích thích như vậy sao!”

Sở Dụ lắc đầu, “Không, tôi không yêu người ngoài trường, nhưng rất kích thích.”

Mộng Ca nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra được kết quả nào, “Vậy cậu đang yêu đương với ai?”

Sở Dụ trả lời, “Lục Thời đó.”

“Ha ha ha ha, giá trị nhan sắc của Lục Thần quả thật đạt tiêu chuẩn!”

Mộng Ca thuận miệng nói tiếp, nói xong phát hiện có gì đó sai sai…Lục Thời?

Nghĩ lại, cho rằng Sở Dụ đang đùa, đang chuẩn bị cười ha ha mấy tiếng, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Dụ, nét cười trên mặt Mộng Ca dần đông cứng lại.


“Thật, thật hay giả?”

Khóe miệng Mộng Ca giật giật, không nói được ra lời, biểu tình trống rỗng, chỉ khó khăn nghẹn ra một câu, “Thực sự rất kích thích!”

Mộng Ca cảm thấy bản thân mình có chút không khỏe.

Hai mắt vô thần quay về chỗ ngồi, Mộng Ca suy nghĩ sâu xa, rột cuộc trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?

Ban đầu, Lục Thần và giáo hoa rõ ràng thuộc kiểu không đội trời chung, hai người đều ghét bỏ lẫn nhau, còn không muốn làm bạn cùng bàn.

Sau đó, không biết có chuyện gì xảy ra, biến thành anh em tốt cùng tới cùng về.

Mà hiện tại, không ngờ rằng hai người này lại yêu đương!

Rốt cuộc là đã có phát triển ma huyền bí gì?

Liêp tiếp hai tiết liền không nghe giảng vào đầu, Mộng Ca nằm bò trên bàn đau khổ nghĩ, bản thân mình rốt cuộc có bao nhiêu sơ suất, mới có thể không phát hiện ra anh em tốt đã ở bên nhau!

Phương Tử Kỳ đang múa bút thành văn làm đề, Mộng Ca dịch qua đó, ấp a ấp úng, nhỏ giọng gọi, “Ừm…. lớp phó học tập này,” cậu lo lắng sẽ tiết lộ bí mật nhỏ của Sở Dụ và Lục Thời, nói vô cùng mập mờ, “Hình như, hình như giáo hoa đang yêu rồi.”

Phương Tử Kỳ ngẩng đầu lên từ đống bài tập, đôi mắt có một vòng thâm quầng, nhìn Mộng Ca một cái, ngữ khí không hề gợn sóng, “Đúng vậy, không phải bọn họ đã sớm ở bên nhau rồi sao?”???

Đậu má, lẽ nào chỉ mỗi mình tôi không biết?

Mộng Ca không tin, chạy tới bên cạnh bàn học của Lý Hoa và Chương Nguyệt Sơn, “Ừm…hai người có biết trạng thái tình cảm gần đây của giáo hoa không?”

Chương Nguyệt Sơn không phản ứng lại, trái lại Lý Hoa lập tức rõ ràng những điểm mấu chốt trong đó, trả lời, “Bọn tôi đâu có mù.”

“Đậu má!” Mộng Ca phẫn nộ lên án, “Có còn là anh em hay không? Không ngờ mấy người đều biết cả nhưng lại không nói cho tôi!”

Chương Nguyệt Sơn lúc này mới nhận ra là Mộng Ca đang nói gì, cười lớn, “Tự mình phát hiện ra mới vui, không phải sao? Tôi vẫn luôn gửi gắm kỳ vọng cao vào cậu, tin tưởng rằng cậu nhất định có thể dựa vào ánh mắt sắc bén của mình, phát hiện chân tướng của sự việc! Cậu xem, không phải bây giờ đã phát hiện ra rồi sao?”

Mộng Ca ôm tim, “Kỳ thực, là giáo hoa nói cho tôi, tôi thực sự không phát hiện.”

“…..”

Chương Nguyệt Sơn cũng không biết phải nói gì, thở dài, vỗ vỗ vai Mộng Ca, “Được rồi, con trai à, là bố đã đánh giá cao con rồi!”

Buổi tối thứ sáu, tan tiết tự học tối, các bạn học trên lớp đều chạy rất nhanh, chỉ qua một lát trong phòng học đã trống không.

Sở Dụ chậm chạp, giống như đang tuyển phi tần, rối rắm rất lâu ở vấn đề nên mang quyển sách tham khảo nào về, cuối cùng dứt khoát quyết định bằng rút thăm.

Lục Thời rất kiên nhẫn, đeo cặp sách màu đen ở một bên vai, dựa vào bên cạnh bàn học đợi cậu.

Hai người đi ra khỏi phòng học từ cửa sau, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mộng Ca đứng ở đầu kia.

Mộng Ca dùng túi lưới xách theo bóng rổ, không biết đang tự lẩm bẩm điều gì.

Sở Dụ khó hiểu, “Không phải cậu đã đi từ sớm rồi sao? Tại sao vẫn chưa xuống dưới?”

Mộng Ca nghĩ quá nhập thần, bị dọa nhảy dựng, “Đậu, tại sao các cậu đi đường lại không có tiếng động?”

Sở Dụ cố ý giậm giậm châm, bịch bịch, “Rõ ràng là cậu nghĩ quá nhập tâm!”

Mộng Ca nhìn Sở Dụ, lại nhìn Lục Thời, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Sở Dụ nghi hoặc, “Mộng Ca cậu muốn nói gì hả? Đừng ấp a ấp úng thế, tôi nhìn cũng sốt ruột.”

Mộng Ca nhắm mắt lại, dồn hơi bụng đầy đủ rống lên một câu, “Hai người nhất định phải hạnh phúc!”

Nói xong, cậu xách bóng rổ xoay người bỏ chạy.

Chạy tới cửa thang lầu, Mộng Ca lại quay đầu lại hét lớn, “Hai người siêu xứng!”

Giọng nói còn chưa dứt, người đã chạy “bịch bịch” xuống dưới tầng.

Sở Dụ bị hai câu rống này làm cho mờ mịt.


Lục Thời đứng bên cạnh vươn tay kéo vai Sở Dụ, kéo người đi về phía trước, “Em nói với cậu ta?”

“Chuyện của chúng ta hả? Ừ, nói rồi. Khi nói chuyện đúng lúc nhắc tới nên em nói luôn.”

Sở Dụ cười lên, “Anh không nhìn thấy thì tiếc thật ấy ha ha ha, khi em nói cho cậu ta, biểu tình của cậu ta như ti vi bị lag, hoàn toàn không dám tin! Đáng tiếc em không nhân cơ hội chụp lại làm meme!”

Trên dưới, trong ngoài dãy phòng học chẳng còn lại mấy người, Sở Dụ đeo cặp sách, không nhanh không chậm đi theo Lục Thời cùng nhau xuống tầng, hình bóng của hai người bị ánh đèn kéo dài, lại bị cầu thang gấp thành vài đoạn.

Sở Dụ nhớ ra, “Đúng rồi, Lục Thời sau câu ‘ôm trăng sáng mà sống dài lâu’ là gì? Em học mãi mà không thuộc, nhớ rồi một lát sau lại quên.”

“Biết rằng không thể lập tức có được, gửi tiếng kêu gào vào gió bi thương.”

Sở Dụ rất thích nghe Lục Thời đọc thơ cổ, giọng Lục Thời hay, tùy ý đọc thôi nghe cũng có cảm giác thoải mái.

Cậu diễn trò, “Ôi, em đột nhiên phát hiện hình như em không nhớ cả bài! Dường như, dường như đột nhiên mất trí nhớ ấy, đúng, mất trí nhớ! Lục Thời, anh có thể đọc lại toàn bài một lần không? Chưa biết chừng nghe xong, em lại có thể thuộc được.”

Khi Sở Dụ gọi tên Lục Thời, âm chữ cuối luôn vô thức kéo dài, hàm chứa vài phần nũng nịu và năn nỉ.

Nhìn Sở Dụ diễn kịch chẳng hề chú tâm, Lục Thời thuận theo ý của cậu, đọc, “Mùa thu năm nhâm tuất, tháng bảy vừa qua….”

Giọng của Lục Thời đang đan xen giữa thiếu niên và người trưởng thành, giọng nói nhẹ nhàng chứa gió đêm xuân, làm cho Sở Dụ có một loại xung động muốn kéo dài thời khắc này vô hạn.

Quay lại đường Thanh Xuyên, Sở Dụ vọt vào tắm rửa, mặc áo phông màu xám của Lục Thời đi ra.

Cậu đưa tay ra trước mặt Lục Thời, mở năm ngón tay ra quơ quơ, “Lục Thời, mau xem này, móng tay của em có phải đã dài hơn trước rất nhiều không? Anh có nghĩ ra điều gì hay không?”

Lục Thời buông bút xuống, tìm bấm móng tay trong ngăn kéo ra.

Sở Dụ tự giác ngồi trên đùi Lục Thời, để anh giúp cậu cắt móng tay.

Vừa mới tắm xong, da cậu trắng, ngón tay rõ ràng thon dài, móng tay hồng hào, rất xinh đẹp.

Cửa sổ mở ra, có gió thổi vào, Sở Dụ ban đầu còn ngồi thẳng lưng, chẳng kiên trì được bao lâu lại lười biếng dựa vào lòng Lục Thời.

Bị gió đêm thổi mơ mơ màng màng, cảm thấy ngày tháng thế này quá thư thái, nghe thấy bên dưới cửa sổ truyền tới tiếng mắng, vừa ồn ào vừa vang, Sở Dụ theo bản năng nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Bây giờ cậu đã rất quen với tình huống thế này. Thời tiết ấm dần lên, đánh nhau ẩu đả vân vân nảy sinh giống như mầm cây, bắt đầu thịnh hành trên đường Thanh Xuyên.

Sở Dụ dự đoán, đợi thời tiết ấm hơn một chút, khẳng định sẽ không còn đủ địa bàn, vậy mọi người muốn đánh nhau có lẽ phải hẹn trước, lần lượt xếp ngày mới được.

Dùng âm thanh binh khí đánh nhau loảng xoảng làm nhạc bối cảnh, Sở Dụ nhớ ra, “Hôm nay ngày mồng chín, em trai của Phương Vi Vân có lẽ đã được thả ra rồi?”

“Ừ.”

Lục Thời cắt móng tay xong mới trả lời, “Lục Thiệu Chử tận tâm tận lực kéo người ra, đã ra từ hai ngày trước. Ngày kia Phương Vi Thiện có công việc cần tới đây, anh đã hẹn thời gian gặp mặt bàn chuyện với ông ta rồi.”

Bỏ bấm móng tay vào trong ngăn kéo, Lục Thời không nói nhiều về chủ đề này nữa. Nhìn thời gian một cái, “Có muốn đi chơi với anh không?”

Sở Dụ lập tức đứng thẳng dậy, “Được, được, mang em đi với! Nhưng mà chơi gì?”

Lục Thời nắm lấy ngón tay Sở Dụ, ngón tay khẽ cọ vào đầu móng tay đã cắt bằng của cậu, giọng Lục Thời nhẹ nhàng, “Chơi thứ vừa mới mẻ vừa kích thích, có muốn đi không?”

Sở Dụ thật sự không ngờ tới, Lục Thời sẽ dẫn cậu tới sàn đấu ngầm.

Thời gian đã gần tới không giờ, trừ quán nướng và chợ đêm còn có thể nhìn thấy không ít người ra, thì trên đường không còn một bóng người. Cửa sổ của các nhà cũng dần dần tắt đèn.

Nhưng dường như thời điểm này mới là thời điểm sàn đấu ngầm dần dần bắt đầu trở nên nóng hơn.

Sở Dụ vừa mới bước vào trong, đã bị tiếng gào rú huyên náo ở bên trong làm đau cả đầu, nghe thấy các loại lời thô tục bên tai làm cho Sở Dụ có một loại cảm giác mới mẻ “Đậu, không ngờ còn có thể mắng người như vậy”.

Trong sàn đấu rất ồn ào, thậm chí muốn nói chuyện với Lục Thời cũng phải gào lên.

Khi ra ngoài, Lục Thời tìm một chiếc mũ lưỡi trai màu đen đội lên đầu Sở Dụ, mặt Sở Dụ nhỏ, cho nên bị che khuất nửa khuôn mặt.

Bảo Sở Dụ đội mũ, cậu sẽ không tháo xuống. Cậu biết rõ, sàn đấu ngầm phức tạp nhiều người, hạng người nào cũng có, có thể ít đi một chuyện thì ít đi một chuyện.


Đẩy vành mũ rộng lên, chỉ lộ ra cái cằm trắng nõn, Sở Dụ tò mò lặng lẽ quan sát xung quanh.

Trên đài hình vuông, một người đàn ông bị đánh ngã xuống đất, cong lưng, không đứng dậy nổi.

Dưới đài có người hét lớn, “Đứng dậy! Đứng dậy ra chiêu đi! Đánh chết nó!” nhưng rõ ràng chẳng có tác dụng gì.

Nơi này không giống như sàn đấu chính quy, tới một mức nào đó thì sẽ dừng.

Đối thủ vóc dáng vạm vỡ hoàn toàn không có ý dừng tay, một lần nữa khống chế người đàn ông đã ngã xuống, nện xuống từng cú đấm.

Rất nhanh, Sở Dụ nhìn thấy, có máu lẫn nước bọt tràn ra từ khóe môi người đàn ông, nhỏ giọt xuống sàn đấu.

Hành vi bạo ngược như vậy lại kích động tinh thần của người trong phòng, tiếng hò reo xung quanh càng ngày càng cao.

Đúng vào lúc này, người đàn ông bị áp chế giống như bật dậy từ bước đường cùng, đá văng đối thú đang ấn mình xuống đấm, nháy mắt, tình thế biển chuyển lớn!

Mà người xem dưới sân đấu, giống như được châm dầu nóng, cao giọng hét ầm lên, không khi trong sân đạt tới cao điểm.

Sở Dụ cũng nhiệt huyết sôi trào theo, kéo Lục Thời nhìn nhiều thêm hai phút, mới đi tới hậu đài.

Tầm mắt đảo qua góc, ánh mắt Sở Dụ dừng lại, cậu nhỏ giọng nói với Lục Thời, “Đây cũng là vùng của anh Liệt?”

“Không hoàn toàn như vậy, anh Liệt chỉ góp phần.”

Sở Dụ đoán, có lẽ là trước đây Lục Thời đua xe ngầm đã từng tới sàn đấu này với anh Liệt.

Phía trước lại truyền tới tiếng gào thét ồn ào, Sở Dụ cẩn thận lắng nghe một lát, đoán được kết quả thắng bại cuối cùng. Đợi khi cậu quay đầu qua đã thấy hai tay Lục Thời bắt chéo, kéo góc áo lên trên, cởi áo ra.

Sở Dụ còn chưa kịp suy nghĩ ra gì, “Lục Thời, anh nóng lắm hả?” Nói xong, trong lòng kêu lộp bộp, không khống chế được âm điệu, “Đậu, anh muốn lên sân đánh nhau?”

Lục Thời gật đầu, bắt đầu thay quần.

Lục Thời không phủ nhận, Sở Dụ ngược lại không nghĩ tới việc ngăn cản Lục Thời lên đài, cậu tin tưởng Lục Thời tự mình có chừng mực, hơn nữa cậu cũng rất chờ mong cảnh Lục Thời lên đài, đánh ngã đối thủ.

Huống hồ, sau khi hiểu được hết toàn cảnh sự việc năm đó, biết được rốt cuộc chân tướng đằng sau lời nói dối kia là gì, sự tàn bạo áp sâu trong lòng Lục Thời đương nhiên cũng phải phát tiết ra ngoài.

Bây giờ, anh dẫn cậu cùng nhau tới sàn đấu ngầm này, rõ ràng sắp không khống chế nổi nữa rồi.

Lục Thời đã thay quần áo xong.

Anh nhìn thì gầy yếu, cơ bắp không khoa trương, mỏng manh, nhưng chắc chắn cân xứng, không hề yếu ớt chút nào, ngược lại đường cong còn cực kỳ xinh đẹp, có thể nhìn thấy ẩn trong đó sức bật kinh người.

Lục Thời thuận tay quăng áo cho Sở Dụ, anh cong khóe môi mỏng, “Lo cho anh?”

Sở Dụ ôm lấy áo, dùng giọng mũi trả lời, “Không lo cho anh thì lo cho ai? Chủ yếu là lo cho dung mạo của bạn trai em sẽ có tổn thương.”

“Đừng lo.”

Lục Thời xé một quận băng vải, cẩn thận quấn vài vòng lên bả vai, cổ tay và nắm tay, cuối cùng kéo chặt, thắt nút chết lại.

Anh nắm chặt ngón tay, thử độ căng chùng, vừa nói, “Em đứng dưới sàn xem là được.”

Trước khi lên sàn, Lục Thời nhìn về phía Sở Dụ, “Lại đây.”

Sở Dụ đi qua đó, “Làm sao…”

Từ “thế” còn chưa kịp nói ra, đôi môi mỏng của Lục Thời đã bao phủ lên.

Một cái hôn rất nhẹ rất nhanh, như chuồn chuồn lướt nước.

Ánh sáng trong hậu đài mờ tối, cách một cánh cửa, là sàn đầu tràn ngập bạo lực mà máu me, vô số tiếng huýt sáo và reo hò ủng hộ trào dâng như sóng.

Trong mắt Lục Thời lại xen chút ý cười, chạm lên đầu mũi Sở Dụ nói chuyện, giọng nói khàn thấp lại dịu dàng, dỗ dành nói, “Chỉ đánh một trận, đánh xong thì cùng em về nhà ngủ.”

Trước kia, trong lòng Sở Dụ, sàn đấu ngầm chỉ là một khái niệm mơ hồ.

Nhưng khi cậu đứng dưới sàn đấu, nhìn Lục Thời trên đài từ xa, trong lòng đột nhiên có một loại kích động, như nham thạch núi lửa nóng chảy, sục sôi dâng trào.

Khán đài rất tối, gần như không có ánh sáng, chùm sáng duy nhất trong phòng dừng một cách chính xác trên sàn đấu hình vuông.

Vào giờ phút này, tầm mắt mọi người và lực chú ý đều tập trung không hề phân tán.

Đánh cùng với Lục Thời là một người đàn ông thân hình cao lớn vạm vỡ, tai đeo vòng đồng, làn da ngăm đen, cơ bụng giống như đúc sắt, trên ngực xăm hình hổ, khí thế rất mạnh.

Trong sân có người đang gào, “Lão Hổ giết nó đi! Đánh chết nó đi!”

Lão Hổ vô cùng kiêu ngạo làm động tác vặn cổ, cười khiêu khích nhìn về phía Lục Thời.


Bởi vì động tác của hắn, tiếng hét chói tai trong sân lại vang lên.

So sánh thì Lục Thời mới là thiếu niên, tay chân thân thể đều chưa hoàn toàn phát triển, đứng ở trên đài, giống như một cây trúc mỏng, một đòn là gãy.

Nhưng mặt mày anh lại vô cùng trầm tĩnh, con ngươi đen như hồ sâu, không hề gợn sóng. Ánh mắt không thấy kích động, cũng không thấy sợ hãi.

Trái tim vốn đang đập thình thịch của Sở Dụ, dần dần hồi phục quy luật bình thường.

Cậu nên tin tưởng anh, cho dù vào bất kỳ thời điểm nào, bất kỳ nơi nào.

Nghĩ như vậy, Sở Dụ thở ra một hơi, hoàn toàn bình tĩnh lại.

Trên đài, tiếng còi vang lên, trọng tài lui về phía sau.

Lục Thời không hề chần chừ hay né tránh, ngược lại bắt đầu tấn công đối thủ trước tiên.

Tốc độ ra quyền của Lục Thời cực nhanh, nắm đấm chỉ để lại tàn ảnh trên võng mạc. Một đấm nện xuống, sức mạnh trực tiếp đánh đối thủ ngỡ ngàng.

Gần như phải mất năm giây, Lão Hổ mới phản ứng lại, bản thân đã đánh giá sai thực lực của Lục Thời.

Mà giờ phút này, Lục Thời lại muốn ra tay, một đấm nện vào chỗ xương nhô lên giữa mày Lão Hổ, máu trào ra.

Máu dính nhớt chảy xuống, lập tức cản tầm mắt một bên mắt Lão Hổ.

Bởi vì bị thương chảy máu, Lão Hổ bị kích thích sự hung hăng, rất nhanh, hai người trên đài đều tiến vào trạng thái chiến đấu.

Sở Dụ không dám chớp mắt cái nào nhìn chăm chú động tác của hai người trên sàn.

Tuy rằng cậu là ngoại ngành, nhưng cứ xem cũng dần dần phát hiện, Lục Thời có thể nói là tay nghề điêu luyện. Thời gian anh học đánh nhau rất dài, tuy rằng thân hình không vạm vỡ như Lão Hổ, nhưng động tác của anh thoăn thoắt, phản ứng rất nhanh, tốc độ ra chiêu càng nhanh, thường xuyên làm cho Lão Hổ không kịp trở tay.

Quan trọng hơn là, chẳng qua chỉ anh qua tôi lại mấy chiêu thức, Lục Thời dựa vào khả năng quan sát và năng lực phân tích tuyệt vời của mình, đã nhanh chóng thăm dò ra tiết tấu và thế võ của đối phương, bắt đầu dự đoán động tác tiếp theo của Lão Hổ.

Rất nhanh, sau khi Lục Thời quấy rối đối thủ ra chiêu, nhanh chóng khống chế vững vàng tiết tấu trên sân trong tay mình.

Tới hiệp thứ ba, Lục Thời hơn phân nửa chẳng còn nhẫn nại nữa, muốn trực tiếp chấm dứt trận đấu, cố ý để lộ sơ hở.

Quả nhiên, Lão Hổ đã bắt đầu nôn nóng không hề nghĩ nhiều, dựa vào trực giác đánh nhau, nhanh chóng cắn câu.

Mặt mày Lục Thời sắc bén, đánh tan công kích của Lão Hổ, một đấm đánh người ngã xuống đất.

Đối phương muốn đứng dậy lần nữa, nhưng Lục Thời lại không hề cho chút cơ hội, lại nện xuống một đấm.

Rất nhanh, máu tươi đỏ thẫm chảy ra.

Một đấm nối tiếp một đấm, sự tàn ác đấu đá giữa mi Lục Thời cuối cùng cũng tìm được con đường phát tiết, thẳng tới khi trên băng vải quấn trên tay thấm đầy máu tươi.

Cả sân im lặng, sau đó nổ ra tiếng gào thét, reo hò điếc tai.

Đây là gen khắc sâu vào con người, sùng bái với dã tính và quyền lực tuyệt đối.

Sở Dụ đứng ở khán đài, cảm thấy trên dưới toàn thân vô cùng nóng.

Cậu nhìn Lục Khi trên đài không rời mắt, trái tim không kiềm chế được, càng ngày càng đập mạnh mẽ.

Lục Thời đứng trong ánh sáng, dường như từng lỗ chân lông đều tản ra sự tàn bạo kinh người. Thậm chí đáy mắt đen thuần khiết cũng nổi lên màu máu nhàn nhạt.

Trọng tài thổi còi, Lục Thời thắng rồi.

Sở Dụ không nhịn được, mạnh mẽ lách mình qua rào chắn khán đài, chạy tới sân đấu.

Trên gáy, trên trán Lục Thời đều là mồ hôi tràn ra. Mồ hôi chảy dọc theo lông mày xuống dưới, làm ướt lông mi, chợt rơi xuống như ánh sáng nhạt.

Anh không đáp lại sự hò reo cổ vũ của toàn sân đấu, chỉ đi thẳng tới rìa sân, ngồi xổm xuống, một tay nắm dây thừng vây quanh, cúi đầu nhìn Sở Dụ đứng phía dưới, giọng khàn khàn, “Bạn trai của em có ngầu không?”

Lục Thời bị đối thù đấm một đấm, khóe miệng có vết rách.

Nói xong, anh tùy ý nâng tay, dùng ngón cái quẹt qua khóe môi, động tác cẩu thả lưu manh nhưng lại tràn đầy mê hoặc.

Dựa vào rất gần, hormone của Lục Thời tản ra xung quanh, cùng với mùi máu tươi ngọt ngào nhàn nhạt, dường như là thuốc mê, nháy mắt bảo lấy Sở Dụ.

Sở Dụ ngửa đầu, nhìn Lục Thời đứng ngược sáng, cả người dường như được bao bọc bởi ánh sáng mờ, hầu kết khẽ giật, gật gật đầu, nhưng lại không nói ra.

Lục Thời khẽ cười, đầu ngón tay dính máu dán vào môi dưới Sở Dụ, lau dọc theo viền môi, “Đi thôi, về nhà đút máu cho em.”

~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Cốc Vũ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 30° (kinh độ Mặt Trời bằng 30°). Đây là một khái niệm trong công tác lập lịch của các nước Đông Á chịu ảnh hưởng của nền văn hóa Trung Quốc cổ đại. Ý nghĩa của tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại là mưa rào.

(2): Bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.