Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh

Chương 29


Đọc truyện Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh – Chương 29

Khi hai người quay lại phòng học, thầy Diệp còn chưa tới.

“Đề đã từng làm mà lại làm sai rồi!”

Phương Tử Kỳ ôm tập đề, đang nện ngực cảm thản nói, “Xong rồi, xong rồi, môn toán tôi thi không tốt, điểm bình quân cũng bị kéo xuống thôi!”

Mộng Ca mở nắp lon coca màu xanh uống ừng ực, nghe thấy Phương Tử Kỳ nói ra câu này, trừng mắt, “Cút con mẹ cậu đi, ông đây còn chưa làm hai câu đề lớn, còn chưa nói gì đây, cậu sai có một câu lựa chọn thôi mà còn có mặt mũi lải nhải sao!”

Nói xong, cậu lại buồn bực uống một ngụm coca lạnh, “Ba câu lựa chọn cuối cùng của toán và vật lý tôi đều dựa vào rút thăm. Giáo viên giám thị đứng ở bên cạnh tôi rất lâu, cmn phải xem xong tôi rút thăm xong mới đi! Tay tôi rút thăm mà run lẩy bẩy!”

Phương Tử Kỳ che miệng, nghẹn cười tới mức bả vai run rẩy.

Chương Nguyệt Sơn an ủi, “Không sao đâu Mộng Ca, có 25% tỷ lệ chính xác, nếu như may mắn, nói không chừng tỷ lệ trúng đáp án đúng còn rất cao!”

“Có lý, kết hợp may mắn!”

Mộng Ca chuyển đề tài, “Lại nói tiếp,”

Liếc mắt nhìn thấy Sở Dụ và Lục Thời đi vào, cậu vội vàng vẫy tay, “Giáo hoa, Lục thần, mau tới đây, cùng nhau nghe!”

Sở Dụ xúm lại gần, “Nghe gì?”

Mộng Ca làm ra vẻ ho khan hai tiếng, gằn giọng, thần thần bí bí nói, “Chắc chắn cậu không đoán ra được, người ngồi trước tôi khi thi là ai chứ!”

Vừa đánh hơi thấy câu chuyện này thú vị, mấy người nhao nhao xúm vào, “Là ai?”

Mộng Ca sờ sờ gáy, dáng vẻ 1m88 cao lớn có chút ngại ngùng, “Chính là, chính là bạn nữ lần trước ở bên sân bóng, bạn nữ mà có gói giấy in hình dâu tây ấy!”

Chương Nguyệt Sơn kinh ngạc, “Đậu, có duyên vậy! Thi cũng có thể chạm mặt!”

Mộng Ca cười càng ngày càng sáng lạn, “Đúng, đúng, đúng, thành tích của bạn nữ ấy tương đối tốt, thi học kỳ trước phát huy không được nên mới ngồi trước mặt tôi. Cô ấy nói cho tôi chép bài, tuy rằng tôi rất động lòng nhưng sao có thể đồng ý chứ!”

Sở Dụ khó hiểu, “Tại sao không chép?” Cậu đột nhiên tỉnh ra, “Thì ra Mộng Ca lại có đạo đức như thế!”

Mộng Ca khoát tay, “Giáo hoa, sao cậu không có giác ngộ gì hết vậy? Nếu như tôi thực sự chép rồi, mất mặt biết bao nhiêu, sao còn có thể để lại ấn tượng rực rỡ trong lòng của cô ấy chứ?”

Tự hỏi mấy giây.

Sở Dụ tỉnh ngộ, “Thì ra là Mộng Ca thích…..”

Mộng Ca che lại miệng Sở Dụ, “Nhỏ giọng, nhỏ giọng, nhỏ giọng!”

Sở Dụ vội vàng gật đầu, Mộng Ca mới bỏ tay ra.

Sở Dụ tưởng thật nhỏ giọng nói, “Mộng Ca không ngờ cậu lại thích người ta!”

Lúc này, bạn học đứng ở cửa trông chừng hét lớn, “Thầy Diệp tới rồi!”

Mọi người ai về chỗ đó, động tác vô cùng nhanh.

Đợi khi thầy Diệp đi vào phòng, bạn học cả lớp đã ngồi vào vị trí, rất yên tĩnh.

Thầy Diệp rất vừa lòng, ông chống tay lên bàn giáo viên, nhắc nhở nói, “Lát nữa tất cả giáo viên chúng tôi đều phải đi chấm thi, không có thời gian quản các em, mỗi người các em đều tự giác một chút. Ngày mai có điểm rồi, có lẽ tối nay là đêm vui vẻ cuối cùng của cách em, ngày mai người nên khóc thì phải khóc, nên đau lòng thì đau lòng, nên mời phụ huynh thì mời phụ huynh.

Thầy Diệp hiếm khi không nói mấy lời tràn đầy tri thức và cảm xúc, có lẽ là thật sự vội, nói mấy câu xong liền đi.


Bàn ghế di động, lớp học trở nên rất ồn ào.

Cán sự đời sống đang ở bên trên sắp xếp trực nhật, Mộng Ca cao giọng hỏi có người muốn lập đội chơi bóng rổ hay không.

Sở Dụ thu dọn cặp sách.

Nhét hai tập đề vào trong cặp sách, cậu đột nhiên nhớ ra, đã thi xong rồi, tối nay không cần phải thức đêm làm đề đọc sách nữa, lại bỏ sách về chỗ cũ.

Lục Thời thấy động tác của cậu, hỏi, “Tối nay định làm gì?”

Sở Dụ nghĩ một lúc, “Có lẽ là…..đọc truyện tranh? Truyện tranh của tôi đã ba tuần không được nhìn thấy ánh sáng rồi, nếu như tôi không ở cùng chúng nó, chúng nó chắc chắn sẽ rất cô đơn.”

“Ừ.” Lục Thời vuốt cằm, “Tôi đi ăn tối.”

Thấy người ta đi về phía cửa, Sở Dụ bỗng nhiên chú ý tới Lục Thời không cầm theo bút.

Tối nay không định làm đề sao?

Sở Dụ không muốn ăn gì cả, chậm chạp quay lại phòng mình, lấy truyện tranh chưa đọc ra, chọn một quyển.

Trên mặt đất trải thảm nhạt màu, Sở Dụ đi chân trần, mang theo truyện tranh, ngồi xuống dựa vào giường.

Lật vài tờ, Sở Dụ phát hiện bản thân mình có chút thấp thỏm nóng nảy, nhìn chằm chằm tranh trên truyện, cậu đọc không vào, trong đầu lộn xộn toàn là hình ảnh đề thi

Sau khi thi xong, ý chí của cậu rất yếu ớt, để bảo vệ trái tim mỏng manh của cậu, cậu dứt khoát không so đáp án với Lục Thời, khi bọn Chương Nguyệt Sơn so đáp án, cậu cũng không tham gia.

Bài thi đã rời tay rồi, cậu đã cố gắng hết sức.

Chính là…..cùng lắm thì thử lại lần nữa, cố gắng học tập, thi tháng xong còn có thi giữa kỳ, nếu như thi giữa kỳ cũng không được vậy thì vẫn còn thi cuối kỳ.

Dù sao, cuối cùng cũng có thể cho mẹ cậu nhìn thấy, cậu cũng có thể làm được rất tốt.

Suy nghĩ trong lòng một vòng, chuẩn bị tốt tâm lý cho tình huống xấu nhất, Sở Dụ lại cầm quyển truyện tranh lên.

Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa vang lên.

Sở Dụ đứng dậy, mang theo truyện tranh ra mở cửa.

Đợi khi nhìn thấy rõ người đứng ở cửa rồi, cậu sững sờ mấy giây, nhanh chóng nói, “Đợi tôi một phút!”

Rầm một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Sở Dụ nhìn phòng ngủ của mình, cào cào tóc, vùi đầu vào dọn dẹp.

Vứt hết quần áo vào sọt đồ bẩn, dọn dẹp xong giày, những thứ linh tinh trên mặt bàn vất hết vào trong ngăn kéo tủ, đóng tủ quần áo lại, đặt lại gối đầu ngay ngắn.

Cho tới khi phòng ngủ có thể nhìn, Sở Dụ mới mở cửa ra, “Cậu….vào đi.”

Lục Thời vào trong.

Giả vờ như nhìn thấy ngăn tủ không đóng cẩn thận, góc tủ quần áo lộ ra một mảnh quần áo, ga giường đầy nếp nhăn.

Ánh mắt dừng lại đống truyện tranh bên giường, Lục Thời tự nhiên ngồi xuống thảm dưới đất, dựa lưng vào giường, ngẩng đầu nhìn Sở Dụ, “Đọc cùng nhau?”

“Được.”


Sở Dụ đồng ý, không cảm thấy có vấn đề gì, hỏi Lục Thời, “Cậu thích đọc loại chuyện gì? Tôi tìm cho cậu.”

“Đọc bộ mà cậu thích nhất.”

Sở Dụ đưa truyện cho Lục Thời, còn mình thì ngồi xuống ở bên cạnh.

Lục Thời không nói nhiều, Sở Dụ cũng không nói gì, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng vang nhỏ khi lật trang giấy.

Không biết có phải vì bản thân Lục Thời đã mang theo hiệu quả làm người ta yên lòng hay không, trong lòng Sở Dụ không hoảng sợ như thế nữa, dù sao cuối cùng cũng đọc truyện tranh vào được.

Nhưng mà đọc một lát, Sở Dụ cảm thấy mí mắt mình hơi nặng, đầu óc cũng trầm xuống.

Nền tảng của cậu quá yếu, thời gian chuẩn bị lại ngắn như vậy, ba tuần trước, mỗi ngày đều học tập với cường độ cao, sáng sáu bảy giờ dậy, tối mười hai giờ đi ngủ, nằm mơ cũng mơ thấy mình đang làm đề.

Hoàn toàn là liều mạng.

Thi xong, thần kinh vừa mới được thả lỏng, toàn thân trên dưới đều không dậy nổi, vô cùng mệt mỏi.

Lục Thời duỗi thẳng chân trái, cong đùi phải, đặt chuyện tranh lên đầu gối, lật từng trang một. Chưa đọc tới một nửa anh cảm thấy vai phải mình nặng xuống.

Sở Dụ nhắm mắt lại, mái tóc mềm mại cọ vào làn da bên cổ anh, hô hấp ổn định, dưới mắt có bóng mi nhàn nhạt.

Ngủ rồi sao.

Lục Thời dừng động tác giở trang truyện rất nhỏ của mình, yên lặng ngồi đó, không cử động nữa.

Ngày hôm sau, Sở Dụ xách theo bình giữ nhiệt đựng canh gà đen tới, vừa mới bước vào phòng học đã bị Phương Tử Kỳ chặn lại.

“Giáo hoa, những bức tượng thần tiên mà hôm trước cậu lấy ra vẫn còn chứ?”

“Còn, sao thế?”

Tâm trạng Phương Tử Kỳ bất ổn, “Nhanh, nhanh, nhanh, đưa cho tôi bái lạy, tôi có một dự cảm điềm xấu, sáng sớm tỉnh dậy, mí mắt cứ nháy suốt, tôi cảm thấy có lẽ thành tích của mình bị thụt lùi rồi!”

Sở Dụ hỏi cậu, “Muốn bái vị nào?”

“Văn Khúc Tinh, đúng, Văn Khúc Tinh!”

Sở Dụ đặt Văn Khúc Tinh lên trên bàn, “Lớp phó học tập, mê tín lạc hậu là không được. Hơn nữa sắp có thành tích rồi, bây giờ cậu bái Văn Khúc Tinh, những con số trên bảng thành tích còn có thể thay đổi sao? Tỉnh táo lại đi.”

“Ai là người trước khi thi còn tích cực bày đồ cúng đấy nhỉ?”

Phương Tử Kỳ mặt mày nặng nề, “Cầu thần bái phật chỉ để bản thân yên tâm hơn, người trẻ tuổi à, cậu không hiểu được đâu.”

Phương Tử Kỳ vừa nói xong, bên kia phòng học vang lên một trận cười.

Một nam sinh cao giọng nói, “Ha ha ha, Quản Dật Dương, cậu sắp thăng chức lên làm bố rồi, có phải chúng tôi cũng được dính chút ánh sáng thăng chức lên làm chú không?”

“Tôi không muốn làm chú, năm mới còn phải mừng tiền cho cháu, chẳng được lãi gì cả!”

“Dù sao người ta cũng có tiền, nói không chừng qua năm mới còn hiếu kính cậu đấy!”


Quản Dật Dương kéo dài giọng, “Khiêm tốn chút đi, còn chưa có thành tích, rốt cuộc thi thế nào còn chưa chắc chắn đâu.”

Nam sinh giọng cao kia cười càng lớn, “Quản Dật Dương, cậu nói vậy không đúng rồi, cậu còn thực sự tin người nào đó mạnh miệng sao?” Nói xong, cậu ta hắng giọng, gọi một tiếng, “Này, cậu là bố của tôi!”

Mấy người cười lớn.

Phương Tử Kỳ trầm mặt xuống, muốn chạy qua đó, Sở Dụ gọi cậu lại, “Sắp có thành tích rồi, bây giờ bọn họ nhảy lên cao như thế, lát nữa mặt sẽ rất rát.”

Phương Tử Kỳ cảm thấy rất có lý, lại đánh giá Sở Dụ, trong mắt có chứa đựng sự chờ mong, “Giáo hoa, tâm thái của cậu siêu tốt, thật bình tĩnh!”

Sở Dụ cười nhạt, “Tôi làm ra vẻ đấy.”

Kỳ thực hiện giờ trong lòng cậu căng thẳng cả đống.

Thầy Diệp chủ nhiệm đi vào dưới con mắt ngóng trông mòn mỏi của mọi người, hôm nay Lục Thời tới muộn, đi đằng sau thầy Diệp.

“Các em đã tới đủ rồi chứ?”

Thầy Diệp đặt tập giấy thành tích xuống, trong mắt có chút tơ đỏ, tinh thần cũng không tệ lắm.

“Tối hôm qua tôi chấm bài thi, được chư vị mở rộng tầm mắt. Lòng tôi đầy kích động đi vào trong văn phòng, đeo kính của tôi vào, cầm bút đỏ của tôi lên, đợi tôi tập trung nhìn vào phát hiện ra những bài phân tích điền những gì? Vận dụng ngôn ngữ lại viết những gì nữa? Tôi đã dạy như vậy sao? Vậy nên tôi quyết định đổi với giáo viên lớp bên cạnh, chấm bài làm văn.”

Vẻ mặt thầy Diệp trầm trọng, vô cùng đau đớn, “Bài tập văn, bài tập văn hướng phát triển phong phú, tôi còn chấm phải một bài thơ, có lẽ chỉ tám câu thôi, không tới bảy mươi chữ. Để góp cho đủ số từ, vị thi sĩ kia còn dám đưa thơ văn xuôi mà cậu ta ca tụng đồ ăn nhà ăn làm thật ngon vào, lặp lại bốn năm mươi lần!”

Mộng Ca ngồi tại chỗ gõ bàn, “Thưa thầy, nếu như thầy không công bố thành tích nữa, em sẽ phát nổ vì tim đập quá nhanh đấy ạ!”

Lúc này thầy Diệp mới dừng lại không thao thao bất tuyệt nữa, “Được, để tránh cho bạn La Gia Hiên tử vong tại chỗ, vậy tiếp theo tôi sẽ đọc thành tích.”

Phòng học chợt yên lặng, Sở Dụ nắm chặt tay đặt trên đùi, hít vào một hơi thật sâu.

Lý Hoa nhỏ giọng nói, “Bảng thành tích trắng như tuyết, giống như giấy báo tang!”

Vừa nói, vừa xoay bút như cánh quạt quay.

Chương Nguyệt Sơn không đáp lời, khối rubik trong tay lại quay như bay.

Thầy Diệp cầm giấy thành tích lên, bắt đầu đọc.

“Lục Thời, xếp hạng nhất trong lớn, hạng nhất toàn khóa, trừ môn ngữ văn xếp hạng hai, còn lại các môn khác đều hạng nhất toàn khóa, điểm số các môn lần lượt là…..”

Trong phòng học, mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

Người ở cơ sở phụ đều tương đối quen rồi, không phải chỉ là điểm số đè bẹp người khác sao? Tháng nào mà chẳng có, bọn họ đều bình tĩnh, thường thường còn có thể cược với nhau, Lục thần có thể bỏ qua hạng hai bao nhiêu điểm.

Trước đây học sinh ở cơ sở chính không học cùng Lục thời, ai nấy đều quay đầu lại nhìn anh, chiêm ngưỡng ánh sáng của học thần.

Có người nhỏ giọng càm ràm, “Thành tích này là thành tích mà con người có thể thi được sao? Lục thần không phải là máy móc khoác da con người đấy chứ!”

Chương Nguyệt Sơn là một fanboy của Lục Thời, hưng phấn nói, “Lục thần vĩnh viễn là lục thần!”

Lục thần đứng dậy, lên lấy phiếu thành tích, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào.

Thầy Diệp lại đọc tiếp.

“Dương Vũ Sàn………….”

“Chương Nguyệt Sơn………..”

“Phương Tử Kỳ……….”

Thứ tự dựa vào xếp hạng của từng người từng người một, Sở Dụ cảm thấy hô hấp như thắt lại, tiếng tim đập nện vào màng nhĩ, cả lòng bàn đều nóng lên.

Cho tới khi cậu nghe thấy tên của mình.


“Sở Dụ, xếp hạng 21 của lớp, xếp hạng 199 toàn khóa. Tiếng Anh 148 điểm, xếp hạng thứ hai toàn khóa.”

Thầy Diệp đọc điểm số và xếp hạng ra, cũng rất thổn thức.

Phải biết rằng, khi có thành tích này, tất cả giáo viên trong văn phòng đều kinh ngạc rớt hàm.

Giáo viên tiếng Anh còn cố ý lấy bài thi tiếng Anh của Sở Dụ ra nhìn một lần, cuối cùng cảm khái, “Bài viết văn tiếng Anh viết rất hay, nghe nói cấp một, cấp hai em ấy đều học ở trường quốc tế? Nhưng nét chữ của học sinh tiểu học này, nhìn rất hại mắt!”

Nhưng không thể che dấu được nét cười trên mặt.

Sở Dụ ngồi không nhúc nhích.

Cho tới khi Lục Thời ngồi đằng sau gọi một tiếng “Sở Dụ” cậu mới tỉnh táo lại.

Đứng trước bục giảng, thầy Diệp đưa phiếu thành tích cho Sở Dụ, ôn hòa nói, “Tiến bộ vô cùng lớn!”

“Cảm ơn thầy.”

Sở Dụ nhận lấy phiếu thành tích, mơ hồ đi về chỗ ngồi.

Chương Nguyệt Sơn và Lý Hoa đồng thời quay đầu lại, Chương Nguyệt Sơn cảm khái, “Giáo hoa trâu bò thật!”

Sở Dụ còn có chút phản ứng lại, nhìn chằm chằm con số trên phiếu thành tích, cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Không, thành tích này, nằm mơ cũng không dám mơ!

Lý Hoa thấp giọng nói, “Tôi thoải mái rồi, khí huyết toàn thân đều thông, tôi vừa mới nhìn chằm chằm Quản Dật Dương, nghe thấy xếp hạng của cậu cùng với môn tiếng Anh thi được 148 điểm, biểu tình của cậu ta cố nén kinh ngạc, trong mắt viết, “Tôi không tin, tôi không tin, đây là giả!” Bây giờ mặt đen như tích mực nước. Bạn cùng bàn của cậu ta vẫn luôn nhìn về phía này, mặt như đưa đám! A, còn người muốn làm chú cậu ấy, cậu muốn quỳ xuống gọi cậu là chú cũng phải xem cậu có cho cơ hội này hay không!”

Sở Dụ không quan tâm tới Quản Dật Dương, cậu xoay người nhìn Lục Thời, “Tôi, tôi…..”

“Ừ.”

Dường như biết cậu muốn nói gì, Lục Thời nhìn vào mắt Sở Dụ, giọng nói khàn khàn mang theo chút ý cười nhàn nhạt, “Vất vả rồi.”

Nghe thấy Lục Thời nói ba từ này, mắt Sở Dụ có hơi xót.

Lúc này đây cậu không biết phải nói gì mới tốt.

Cuối cùng cậu gật đầu, cười lên.

Hết tiết đầu tiên, Mộng Ca lấy tốc độ lên rổ tiêu chuẩn vọt tới bên cạnh Sở Dụ, đập một cái vào vai Sở Dụ, phấn khích lớn tiếng nói, “Con mẹ nó giáo hoa cậu thật trâu bò! Đột kích học tập nhưng lại có thể thi được trước hạng 200! Cậu thực sự có đầu óc!”

Phương Tử Kỳ cũng hưng phấn muốn chết, “Tôi dường như giống như rơi xuống giọt nước mắt của người mẹ già! Rõ ràng tôi mới có mười bảy tuổi thôi!”

Sở Dụ bị Mộng Ca lắc tới lắc lui, cũng rất vui vẻ, cười cong cong mắt, “Tôi cũng cảm thấy bản thân mình rất giỏi, tại sao tôi có thể giỏi như thế nhỉ!”

Mộng Ca cười lớn, “Cmn tôi nói này, muốn để giáo hoa khiêm tốn nói mấy câu kiểu như, “Lần này tôi phát huy cũng được, lần sau tiếp tục cố gắng”, là chuyện không thể!”

Nói xong, cậu lại thở dài, “Chính là có một số người, cũng không biết có cơ hội quỳ xuống gọi cậu là bố hay không!”

Quay đầu qua nhìn một cái, Mộng Ca phát hiện nhân vật quan trọng không có ở đây, “Quản Dật Dương lòng dạ hiểm độc kia đi đâu rồi? Lẽ nào đi tìm một nơi hẻo lánh luyện tập gọi bố thế nào rồi?”

Sở Dụ không để chuyện này trong lòng.

Trong lòng cậu tràn đầy suy nghĩ, mình nên gọi điện thoại cho Thi Nhã Lăng buổi trưa hay đợi tối về mới gọi.

Hay là gọi buổi trưa đi, buổi tối có lẽ mẹ cậu còn tăng ca, giữa trưa chắc là có thời gian nghỉ ngơi. Hơn nữa bây giờ cậu thực sự có chút không kìm nén được kích động, nghĩ muốn nhanh chóng nói tin này cho mẹ mình.

Lúc này, chủ nhiệm giáo dục xuất hiện tại cửa lớp A, “Sở Dụ.”

Sở Dụ ngẩng đầu.

“Tới văn phòng tôi một chuyến.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.