Đọc truyện Cắn Lên Đầu Ngón Tay Anh – Chương 18
La Gia Hiên dẫn bóng tới bên cạnh Chúc Tri Phi, đập bóng lên xuống, nhìn xung quanh sân bóng, “Lục thần đang làm gì thế, dưới bậc thang để một đống đồ uống không lấy, tại sao nhất định phải tới lấy bình nước đằng sau giáo hoa?”
Ánh mặt trời chiếu vô cùng nóng bức, cậu kéo vạt áo chơi bóng màu đỏ của mình lên lau mặt một vòng.
Chúc Tri Phi thở hổn hển, lấy tay quạt gió, “Có lẽ do thùng đồ uống kia phơi nắng, anh Lục không thích nên đi lấy chai nước không bị phơi nắng ở sau lưng giáo hoa?”
“Có lý!”
La Gia Hiên cao 1m88, thân thể cường tráng, giọng nói to vang vọng, cậu dịch từng bước về phía Chúc Tri Phi, không khống chế được âm lượng, “Cậu nói xem không ngờ rằng hôm nay giáo hoa cũng tới, còn ngồi bên cạnh xem, tôi chơi bóng cũng không thả lỏng được.”
Chúc Tri Phi khó hiểu, “Mộng Ca, cậu có bệnh à, sao chơi bóng lại không thả lỏng được?”
La Gia Hiên vuốt mồ hôi sau gáy, “Cậu chưa từng nghe mấy bạn nữ trên lớp nói à, khuôn mặt kia của giáo hoa có lẽ là do ngày nào cũng uống sương sớm, ăn cánh hoa nên mới đẹp như vậy, tôi lo lắng quả bóng này không may đập qua đó, đập hỏng mất thành quả mà người ta uống sương sớm ăn cánh hoa bao nhiêu năm.
Chúc Tri Phi: “………..”
Cậu lo lắng nhiều thật đấy.
Bọn họ từ đằng xa nhìn thấy Lục Thời uống xong chai nước, vứt chai rỗng đi, không quay lại sân bóng mà đi ngược về hướng kia.
Còn Sở Dụ nhét tất cả chuyện tranh ở trên đầu gối vào cặp sắp, đeo cặp lên theo sau Lục Thời.
La Gia Hiên buồn bực, “Bọn họ làm gì thế, hẹn đánh nhau?”
Cậu ấn tượng rất sâu sắc hai người này vừa mới khai giảng đã mâu thuẫn.
Chúc Tri Phi phủ định, “Không thể nào, quan hệ của anh Lục với giáo hoa không đến nỗi kém như vậy.”
Tốt xấu gì thì ngày hôm qua anh Lục còn tự mình dẫn giáo hoa tới cùng nhau ăn lẩu.
Tuy rằng cả quả trình cũng chẳng mấy nhiệt tình nhưng cũng không tới mức phải hẹn đánh nhau chứ?
La Gia Hiên vỗ vỗ quả bóng rổ mấy cái, nghĩ ra nguyên nhân có khả năng nhất, chắc chắn nói, “Khẳng định bọn họ cùng nhau đi vệ sinh!”
Nhìn theo bóng hai người đi dưới hàng cây, Chúc Tri Phi cũng không suy nghĩ nhiều, “Có lẽ thế, tới đây nào, chơi bóng thôi!”
“Đúng, chơi bóng, chơi xong ông đây còn phải chép bài tập, nắm chắc thời gian!”
Sở Dụ vốn định đi tới vườn thực vật ổn định nhiệt, bên đó căn bản chẳng có người.
Trước đây tuy rằng đói tới hoảng hốt nhưng Sở Dụ tự áp chế mình, miễn cưỡng có thể chịu, còn có tâm tư đọc truyện tranh hay làm việc khác.
Nhưng Lục Thời đứng trước mặt cậu, nói sẽ đút máu cho cậu, Sở Dụ liền không nhịn được.
Loại cảm giác thỏa mãn cùng sung sướng này giống như đã khắc sâu vào trong xương cậu, vừa nhớ tới hương vị máu của Lục Thời, Sở Dụ liền cảm thấy bản thân mình thực sự không còn cách nào đi qua dãy phòng học và sân vận động, đi xuyên qua rừng cây nhỏ, tới vườn thực vật ổn định nhiệt xa như thế.
Lục Thời dẫn người vào phòng thay đồ ở sân vận động.
Cuối tuần, còn chưa bắt đầu quay lại trường, bên trong sân vận động không một bóng người, mở cánh cửa phòng thay đồ ra, bên trong yên lặng không tiếng động.
Ánh mắt của Sở Dụ dừng trên người Lục Thời không rời.
Cảm giác khô ngứa trọng cổ họng thậm chí còn mang theo chút đau đớn, máu chảy nhanh hơn, thân thể nóng giống như đang bị đặt trên giàn hỏa thiêu.
Lục Thời đứng ở cạnh bồn rửa tay trong góc, mở vòi nước ra cúi đầu nghiêm túc rửa tay.
Nước trong suốt chảy xuyên qua kẽ hở giữa các đốt ngón tay.
Lục Thời nhìn về phía Sở Dụ qua gương, nhìn thấy trên mặt cậu lộ ra vài phần nôn nóng, anh rũ mi, vặn vòi nước lại.
Anh rút một tờ giấy ra, lau sạch nước trên tay, hỏi Sở Dụ, “Muốn cắn ở đâu?”
“Hả?” Sở Dụ mê mang nhìn Lục Thời, “Còn, còn có thể lựa chọn sao?”
“Ừ.” Lục Thời rất kiên nhẫn.
Sở Dụ chọn ngón tay.
Cho dù là vai hay là cổ đều rất thân mật.
Cậu và Lục Thời không thân thiết tới mức ấy.
Ngón tay không giống như thế, ngón tay tồn tại khoảng cách đủ để khống chế.
Nắm lấy cổ tay của Lục Thời, Sở Dụ cẩn thận đặt ngón tay đối phương vào miệng, dùng răng ngậm lấy.
Lục Thời vừa mới rửa tay xong, vẫn còn hơi lạnh.
Sở Dụ nhẹ nhàng cắn xuống.
Cậu phát hiện, hàm răng của mình dường như đã không giống như hàm răng trước đây, muốn cắt rách da ngón tay của Lục thời cũng không cần dùng nhiều sức.
Mùi hương quen thuộc thoang thoảng nơi đầu mũi.
Nuốt xuống mấy giọt máu, bản năng Sở Dụ liếm liếm đầu ngón tay Lục Thời, buông ngón tay ra, cậu lo lắng hỏi, “Thực sụ không đau sao?”
“Ừ, không đau.”
Lục Thời thu tay lại.
Lúc này có chuông điện thoại vang lên.
Là của Lục Thời.
Sở Dụ cảm rất tự giác, “Vậy…………vậy tôi ra ngoài trước nhé? Có cần tôi đợi cậu cùng đi không?”
Nửa câu sau chỉ đơn giản khách khí hỏi vậy thôi, không ngờ rằng Lục Thời cầm điện thoại, liếc mắt nhìn cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình, “Ừ, hai phút.”
Ý là muốn cậu đợi.
Sở Dụ đi từ phòng thay đồ ra ngoài, còn quan tâm đóng cửa lại.
Khi đóng cửa cậu nghe được giọng nói của Lục Thời truyền tới, “Có chuyện gì?”
Ngữ khí nói chuyện không quá giống bình thường, giống như bỏ đá vào trong ly thủy tinh, lạnh rùng mình.
Sở Dụ đứng bên ngoài chờ.
Ngoài cửa có một tấm gương để sửa sang lại dáng vẻ, cậu không có việc gì làm, dứt khoát đứng trước gương ngắm mặt mình.
Lông mi hình như dài hơn trước một chút. Làn da hình như cũng thế, đẹp hơn trước đây. Sở Dụ lại há miệng lộ ra hàm răng trắng chỉnh tề, lo lắng không biết có thể mọc ra răng nanh không, hình như trong chuyện tranh bất cứ chủng tộc hút máu nào răng nanh đều nhọn cả.
Nhớ tới hình ảnh trong chuyện tranh, Sở Dụ đưa tay mình lên, không hiểu sao lại cắn lên ngón cái của mình.
Chảy ra một giọt máu, Sở Dụ cẩn thận liếm một chút.
Đậu má, đắng quá!!
Sở Dụ nhăn mày lại, che miệng tìm vòi nước, muốn xả trôi vị đắng trong miệng ra. Nhìn trái nhìn phải nhớ tới vòi nước gần nhất trong phòng thay quần áo nhất, Sở Dụ cầm tay cửa, nghĩ tới Lục Thời đang nghe điện thoại, lại ngại ngùng gõ cửa đi vào.
Cách âm không quá tốt, bên trong truyền tới tiếng nói chuyện điện thoại của Lục thời, “……….Tạm thời con vẫn chưa muốn về.”
Lục Thời vội vàng lui về sau một bước.
Bên trong lại trở nên yên tĩnh, qua một lúc cảnh cửa phòng thay đồ bị đẩy ra từ bên trong.
Lục Thời đứng ở cửa, quần áo bóng rổ trên người đã được thay ra, vẻ mặt anh lạnh lùng, đôi mắt đen sâu, Sở Dụ nhìn thấy tự nhiên lại sợ hãi.
Giống như chỉ trong vòng hai phút, chỉ số tâm trạng của Lục Thời trực tiếp rơi xuống đáy vực Mariana.
Bởi vì cuộc điện thoại kia sao.
Nhìn thấy dáng vẻ của Sở Dụ, Lục Thời mở miệng, ngữ khí coi như bình thường, “Sao thế?”
Nghe thấy Lục Thời hỏi, Sở Dụ cau mày, oán giận: “Tức quá! Ban nãy tôi có chút tò mò, nếm thử máu của mình, không ngờ rằng lại đắng tới mức suýt nữa thì chết ngay tại chỗ!”
“Rất đắng?”
“Đúng, đúng, đúng, đắng vô cùng, tôi có bóng ma tâm lý rồi! Trên thế giới này sao có thể có vị đắng như thế chứ!”
Sở Dụ từ bé đã bị nuôi tới mỏng manh yếu ớ, sợ đắng, sợ đau, sợ mệt, hồi còn nhỏ uống thuốc nếu không có kẹo ăn cùng thì tuyệt đối không mở miệng. Tiêm một cái thôi cũng làm cậu khóc đỏ mắt, ra ngoài từ trước tới giờ đều có xe đưa xe đón.
Từ nhỏ cậu đã xinh đẹp, dáng vẻ đáng thương có thể dễ dàng làm cho người ta mềm lòng.
“Hay là cậu……..”
Sở Dụ nói mấy từ, đột nhiên dừng lại.
Cậu phát hiện Lục Thời đang nhìn cậu.
“À ừ, cậu….Lục Thời, vẫn ổn chứ?”
Sở Dụ muốn nói, nhìn Lục Thời dường như rất buồn.
“Ừ.”
Lục Thời lui về sau một bước, gọi Sở Dụ, “Vào đây.”
“Ha? Được.”
Sở Dụ lại bước vào phòng, thuận tay kéo cửa vào.
Sau đó cậu nhìn thấy Lục Thời dựa vào hàng tủ đồ sơn màu đỏ, vươn tay lên, chậm rãi cởi từng viên từng viên cúc áo sơ mi của mình.
Cho tới khi lộ ra xương quai xanh và bả vai.
Sở Dụ đứng yên tại chỗ, giọng nói của Lục Thời rất khẽ, “Không phải miệng rất đắng sao.”
Sở Dụ không nhúc nhích.
Lục Thời giương mắt, “Sao thế, không muốn hả?”
Cái liếc mắt này làm cho Sở Dụ có một loại cảm giác nếu như mình từ chối nói không đói không cần thì Lục Thời sẽ ngay lập tức khóc lên.
Đương nhiên, đây nhất định là lỗi giác, đại ca xã hội sao có thể khóc chứ?
Sở Dụ đi lên trước hai bước, dừng lại phía trước Lục Thời, từ từ dựa vào gần.
Ba lần hút máu trước Sở Dụ đều bị đói sinh hoảng loạn không quan tâm tới những thứ khác.
Lần này, bàn tay cậu ôm lấy lưng Lục Thời, môi đặt rất gần xương quai xanh Lục Thời, cậu mới phát hiện, Lục Thời rất gầy, trên người còn có một mùi hương sạch sẽ không biết phải hình dung thế nào.
Cậu khẽ liếm lên làn da sau đó dựa theo bản năng cắn xuống.
Trong giây phút máu tràn ra, Sở Dụ phát hiện, cả người Lục Thời đều nhẹ nhàng run rẩy.
Hương vị ngọt ngào làm thức tỉnh tất cả các dây thần kinh vị giác, Sở Dụ lo hút nhanh Lục Thời sẽ đau, cố gắng khống chế hút từng ngụm nhỏ.
Lục Thời dựa vào tủ đồ, bả vai truyền tới cảm giác hơi nhói đau cùng ngứa ngáy.
Xung quanh rất an tĩnh có thể nghe thấy được tiếng hít thở dồn dập.
Anh nhìn chằm chằm chùm tia sáng chiếu vào qua cửa sổ, những hạt bụi lơ lửng trong không trung, nhớ lại ban nãy trong điện thoại Lục Thiệu Chử lớn tiếng hỏi mình tại sao không về nhà.
Nhà?
Khóe môi Lục Thời chế giễu.
Cảm thấy người đang bám vào mình buông lỏng tay, Lục Thời thuận tay ôm lấy eo Sở Dụ, đỡ người đã sắp mềm nhũn ra, “Đủ rồi?”
Sở Dụ không cắn nữa, đôi mắt hơi hồng, “Ừ, đủ rồi, no quá.”
Cậu phát hiện hút nhiều máu rồi, cả người giống như được ngâm mình trong nước ấm, tay chân mềm ra không còn chút sức lực.
Tay trái Lục Thời mang băng bảo vệ màu đen nâng cằm Sở Dụ lên, dùng ngón tay cẩn thận lau sạch sẽ vết máu trên môi Sở Dụ.