Đọc truyện Càn Khôn Tuyệt Pháp – Chương 9: Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình
Tuệ Nam và Bá Ngôn bước ra hắc phòng. Hai người nhìn thấy Song Hùng Tuyệt Địa Thân Quản Kim và Lưu Chí Nhẫn đang nóng lòng đi tới đi lui.
Vừa thấy Tuệ Nam, Thân Quản Kim đã bước lại hỏi :
– Vô Cát Nhược đâu rồi?
Tuệ Nam nhếch mép nói :
– Các ngươi đã phát tài rồi đó.
Nàng cùng với Bá Ngôn bỏ đi thẳng ra ngoài lan can tòa Ngự Uyển cung. Tuệ Nam rút ngọc tiêu đưa lên miệng thổi, bạch hạc từ trên cao chúc xuống. Hai cánh chim rộng ba trượng vỗ phành phạch, tạo ra những cơn gió lốc muốn thổi tốc cả mái tòa Ngự Uyển cung.
Tuệ Nam và Bá Ngôn khẽ điểm mũi hài, cả hai nhẹ như cánh bướm cất lên cao rồi hạ xuống mình bạch hạc. Bạch hạc vỗ cánh, bay vút lên, chẳng mấy chốc đã khuất dạng cuối chân trời.
Chờ cho Tuệ Nam và Bá Ngôn lên mình hạc bỏ đi, Song Hùng Tuyệt Địa mới băng mình vào phòng. Vừa thấy Vô Cát Nhược tả tơi ngồi dựa vào chiếc đôn, Thân Quản Kim đã băng đến chực choàng tay đỡ.
Cát Nhược thấy Thân Quản Kim tính giúp mình, đã phủi tay, miệng lầu bầu :
– Không cần… Lúc này thì ta chẳng cần ai giúp đỡ hết.
Thân Quản Kim vỗ về chàng :
– Tiểu tử… ngươi không sao chứ?
– Tất nhiên rồi, nếu có sao thì tiểu gia chỉ còn là cái xác không đầu.
Cát Nhược ẹo lưng :
– Ái chà… Con tiện tỳ thúi tha đó đánh tiểu gia một chưởng, trẹo hết bốn đốt cột sống.
– Để lão phu giúp cho ngươi.
Cát Nhược khoát tay :
– Đa tạ… Đa tạ… Lão mà giúp tiểu gia, chắc tiểu gia chưa già mà phải chống gậy quá. Lũ người võ lâm của các ngươi ai cũng hung hăng, mạnh tay. Hở một chút là thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
Cát Nhược le lưỡi. Lưu Chí Nhẫn chen vào :
– Tiểu tử… Vừa rồi ngươi đã đánh cờ thắng Bạch Hạc tiên cô à?
Cát Nhược đứng sỏng lên, tay vỗ ngực, mặt vênh váo nói :
– Nếu tiểu gia không thắng thì cái đầu đã lìa khỏi cổ rồi.
Chỉ chiếc rương chứa mười ngàn thoi vàng nén, Cát Nhược hí hửng nói :
– Cả một rương vàng kia thuộc về tiểu gia. Nhị vị lão bá giúp tiểu gia mang vàng trả cho lão thương nhân.
Lưu Chí Nhẫn chiêm ngưỡng nhìn chàng :
– Trong giang hồ, chưa một ai đánh cờ qua được Bạch Hạc tiên cô, thế mà tiểu tử lại thắng tiên cô. Lão phu hỏi thật ngươi vừa rồi đã dùng thế cờ gì?
Cát Nhược xa xầm mặt xuống :
– Lưu đại thúc tham quá… Tham quá. Đã muốn uống nước tiểu tiện của ta…
Lưu Chí Nhẫn trợn mắt :
– Tiểu tử… Ngươi vừa nói gì?
Thấy vẻ mặt tràn đầy sát khí của Lưu Chí Nhẫn, Thân Quản Kim liền tràn bộ, cản ngăn :
– Lưu huynh đừng chấp nhất tiểu tử Cát Nhược làm gì, y nghĩ sao nói vậy thôi mà.
Cát Nhược thấy mặt Lưu Chí Nhẫn hùng hổ, cũng hoảng hốt khoát tay liên tục :
– Ậy…. ậy… Thân đại thúc nói đúng đấy mà… Ta chỉ muốn nói đến Thiên Nhất thần thủy mà thôi, nhưng không biết dùng từ văn hoa. Lưu đại thúc bỏ qua.
Lưu Chí Nhẫn giũ tay áo rồi quay lưng, tỏ vẻ giận hờn.
Thân Quản Kim vỗ vai Cát Nhược :
– Vừa rồi tiểu tử đã dùng thế cờ gì hạ Bạch Hạc tiên cô? Lão phu nói cho tiểu tử biết, Bạch Hạc tiên cô là thiên hạ đệ nhất cờ, không có ai là đối thủ.
– Thế mà tiểu gia lại thắng ả… Kể từ bây giờ tiểu gia có thể tự xưng là Thiên hạ đệ nhất cờ chứ?
– Tất nhiên… Tiểu tử đã thắng Bạch Hạc tiên cô thì đâu còn ai là đối thủ nữa. Chính vì lẽ đó mà Lưu đại thúc muốn học thế cờ đó của tiểu tử.
Cát Nhược lắc đầu :
– Ậy… Làm sao ta truyền thụ được… Võ công có tuyệt thức, tuyệt chiêu thì cờ cũng có cao có thấp, có biến hóa linh diệu, muốn học đâu phải dễ.
– Đúng đúng…. Thế thì lão phu có một đề nghị thế này nhé. Tiểu tử dạy chúng ta đánh cờ, chúng ta sẽ dạy lại ngươi võ công. Trong bốn mươi chín ngày, chắc chắn ngươi sẽ hàm thụ được một nửa võ học của Song Hùng Tuyệt Địa, có thể dùng võ học đó hộ thân mà chẳng sợ một ai cả.
Cát Nhược cười khà một tiếng :
– Để ta suy nghĩ coi. Bây giờ thì sẵn kim tài đây, tiểu gia nhờ nhị vị đại thúc mang một số trả cho lão thương gia. Còn lại thì tìm một khách điếm nào đó, sang trọng bậc nhất để tiểu gia nghỉ ngơi. Từ bây giờ, Cát Nhược mới chính thức là Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại công tử.
Thân Quản Kim gật đầu :
– Bốn mươi chín ngày, Song Hùng Tuyệt Địa sẽ bảo vệ cho tiểu tử.
Cát Nhược sửa lại y trang, nhặt chiếc nón đội lên đầu :
– Chúng ta đi thôi.
Ba người rời khỏi Ngự Uyển cung, sau đó Cát Nhược vung vải hết một ngàn lạng vàng cho bọn gia nô bảo vệ tòa cung. Từ đó trở đi, tiếng tăm của chàng càng dội giang hồ với cái danh Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử.
Cát Nhược và Song Hùng Tuyệt Địa tậu luôn một cỗ xe song mã đẹp nhất. Có lẽ bởi cái tính ngông nghênh, Cát Nhược chọn chiếc xe thuộc hạng đế vương, mà ngay cả hàng đại phú cũng chưa chắc bỏ ra một số kim ngân mua nổi.
Chễnh chệ trên cỗ song mã cùng với Song Hùng Tuyệt Địa, Cát Nhược rong ruổi trên quan lộ. Đến đâu, Cát Nhược cũng vung vải vàng nén mua sắm, cho người này cho người kia, và khi đến tới Trường An thì chỉ còn vỏn vẹn không quá năm mươi lạng vàng.
Xe song mã vừa qua cổng thành, đã có lố nhố ba bốn chục người chầu chực sẵn. Họ vừa thấy Cát Nhược đã đồng loạt hô vang :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử vạn an… Vạn… Vạn an…
Cát Nhược ôm quyền, mặt vênh váo chào lại, rồi quay sang Song Hùng Tuyệt Địa :
– Tiểu gia nhờ nhị vị đại thúc xuất một trăm nén vàng ròng mua vải vóc tặng cho những người này.
Thân Quản Kim trợn mắt :
– Bộ ngươi tưởng vàng còn nhiều lắm à?
Thân Quản Kim vừa mở rương vừa chỉ năm mươi nén vàng nằm rải rác dưới đáy rương.
Thân Quản Kim nhún vai :
– Chỉ còn khoảng năm mươi lạng là hết, ngươi đã thấy chưa?
Cát Nhược cau mày :
– Mười ngàn lạng vàng làm gì lẹ giữ vậy.
Cát Nhược vừa nói vừa xoi mói nhìn Song Hùng Tuyệt Địa.
Lưu Chí Nhẫn sa sầm mặt xuống :
– Tiểu tử… Ngươi đừng phát ngôn hồ đồ nhé, không lão phu sẽ nổi xung khí cho ngươi một chưởng vỡ sọ đó.
Thân Quản Kim ôn hòa hơn, giải thích :
– Kiểu cách vung kim ngân của ngươi thì vàng núi cũng hết chứ đừng nói cái rương cỏn con này.
Cát Nhược cười khì một tiếng :
– Ôi… Tiểu gia chẳng có gì phải lo. Hết rương vàng này có rương vàng khác. Tiểu gia có cái số là Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại công tử mà. Tạm thời xuất hai mươi nén cho những người này.
Song Hùng Tuyệt Địa không còn cách nào hơn là thực hiện theo lịnh của Vô Cát Nhược. Mười nén vàng được trao người đứng gần nhất, Cát Nhược thò đầu qua ô cửa xe song mã nói :
– Tiểu gia gởi tặng các vị mười nén mua vật dụng, khi nào ta ghé lại sẽ gởi thêm. Xin cáo từ.
Mười nén vàng ròng đâu phải ít đối với những kẻ bần vi tại Trường An, thế là tất cả mọi người cùng nhau tung hô Vô Cát Nhược :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử vạn an… Vạn… Vạn an…
– Đa tạ… Đa tạ.
Chiếc xe song mã của Cát Nhược đi đến đâu, ai cũng đứng lại nhìn. Họ nhìn bởi trong chiếc xe đó chính là vị Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng, xài kim ngân có một không hai trên giang hồ, nếu so sánh với bốn nhà đại phú nổi tiếng khắp Trung Nguyên có phần hơn nhiều lần.
Song Hùng Tuyệt Địa vừa dừng xe trước cửa một khách điếm có tên Nhất Dạ Đế Vương cung. Nhìn cấu trúc nguy nga tráng lệ của tòa kỹ viện, so sánh với Ngự Uyển cung, có lẽ hơn bội phần, Cát Nhược gật gù :
– Được à… có lẽ tòa kỹ viện này mới xứng đáng để Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đặt chân vào.
Lưu Chí Nhẫn liếc xéo Cát Nhược :
– Lão phu sợ vào tòa kỹ viện này, ngươi trở ra chẳng còn một xu.
– Không cần Lưu đại thúc lo lắng… Đã mang danh là Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng thì đâu thể vào ngụ trong mấy cái khách điếm rẻ tiền kia được.
Cát Nhược bước xuống xe, từ trong Nhất Dạ Đế Vương cung hơn hai mươi kỹ nữ, nàng nào cũng nhan sắc tuyệt trần tràn ra vây chặt lấy Cát Nhược.
Bị mỹ nhân vây chặt chính giữa, Cát Nhược đâm lúng túng khoát tay như đuổi bầy ruồi nhặn, lố nhố bâu vào mình, miệng thì thét lớn :
– Ậy… Ậy… Để tiểu gia từ từ, đĩnh đạc chứ.
Toán kỹ nữ cười khúc khích khi Cát Nhược nói dứt lời. Ả đứng gần Cát Nhược thỏ thẻ nói :
– Tướng công chọn thiếp nhé.
Cát Nhược nuốt nước miếng :
– Lúc này tiểu gia chưa chọn được, mà muốn chọn một bữa tiệc ra trò thôi.
– Tướng công… Ở đây sẵn sàng phục vụ tướng công bất cứ món cao lương mỹ vị gì. Kể cả gân rồng cũng có.
– Tốt… Tốt lắm.
Cát Nhược nắm tay ả kỹ nữ.
Mấy ả kia thấy vậy cố chòm lên ghịt tay Cát Nhược :
– Tướng công… Thiếp muốn ở gần tướng công à.
Cát Nhược trợn mắt :
– Úi cha… Cả một đám như thế này thì ta chỉ có nước chạy mà thôi.
Cát Nhược vừa nói vừa rảo bước tiến thẳng vào tòa đại sảnh. Lúc đi ngang qua hai gã đại hán chận cửa, Cát Nhược dừng bước, thuận tay nhét vào tay chúng một nén vàng, xì xào mấy câu rồi đi thẳng vào trong.
Chàng đi vào trong tòa Nhất Dạ Đế Vương cung rồi, hai gã đại hán mới bỏ chỗ gác xăm xăm đi lại cỗ xe song mã.
Song Hùng Tuyệt địa vừa buột ngựa xong, ngẩn đầu lên thấy hai gã đại hán đứng cạnh mình.
Lưu Chí Nhẫn hỏi :
– Hai ngươi muốn gì?
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại công tử bảo chúng ta ra khiên hòm vàng của ngươi vào trong.
Nói xong hai gã mở cửa rèm ra, lôi hòm vàng nhẹ tênh thoăn thoắt đi thẳng vào tòa Nhất Dạ Đế Vương cung. Tất nhiên Song Hùng Tuyệt Địa cũng bước ngay sau lưng hai người đó. Lên hết bậc tam cấp, hai gã đại hán trao hòm vàng cho ả kỹ nữ, nói vài câu rồi quay trở lại, vừa lúc Song Hùng Tuyệt Địa bước đến.
Hai gã đại hán đưa tay ngăn Song Hùng Tuyệt Địa lại :
– Nhị vị hãy dừng bước.
Lưu Chí Nhẫn cau mày :
– Sao chúng ta lại không được vào?
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử lịnh cho chúng tôi không được để hai vị vào tòa Nhất Dạ Đế Vương cung nếu chưa có lịnh của người.
Lưu Chí Nhẫn gầm lên :
– Các ngươi đui hay sao không thấy Song Hùng Tuyệt Địa đứng trước mặt mình, mà lại nghe lịnh tên tiểu tử đó.
– Chúng tôi không phân biệt các vị là ai, nhưng muốn vào thì phải có kim ngân.
Thân Quản Kim hằm hằm :
– Các ngươi coi khinh ta quá, vậy chứ vừa rồi hai ngươi đã khiên hòm gì vậy?
– Đó là kim ngân của Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử.
Lưu Chí Nhẫn không dằn được :
– Tiểu tử thối tha kia, muốn trốn Song Hùng Tuyệt Địa đây.
Lưu Chí Nhẫn chiếu hai luồng sát khí vào mặt hai gã đại hán gác cửa :
– Các ngươi tưởng có thể chặn đường lão phu được sao?
Vừa nói Lưu Chí Nhẫn bất thần xuất chưởng vỗ luôn một đạo kìn với tám thành lực đạo tống thẳng vào tâm huyệt hai gã đại hán đó.
Song Hùng Tuyệt Địa đâu phải hạng cao thủ tầm thường, Lưu Chí Nhẫn lại ra chưởng khí bất ngờ, và nhanh không thể tưởng được.
Hai gã đại hán đứng quá gần, mặc dù đã phòng bị từ trước, cũng không thể ngờ chưởng kình của Lưu Chí Nhẫn nhanh nhẹn như vậy. Cả hai chỉ kịp dâng song thủ ngang ngực, thì tâm huyệt đã nhận một đạo khí chưởng nặng như thái sơn đập thẳng vào.
– Bình…
So với Song Hùng Tuyệt Địa thì hai gã đại hán đứng gác cửa Nhất Dạ Đế Vương cung nào đáng gì. Chỉ với tám thành công lực thôi mà hai gã đại hán đó như cánh diều bị cơn trốc dữ cuốn trôi, nhấc bổng lên khỏi mặt đất, đưa đi va lưng vào cây cột bằng đá thạch cương.
– Rầm…
Họ nhanh chóng biến thành hai tảng thịt bét nhừ, giẫy vài cái, hồn lìa khỏi xác.
Một chưởng làm kinh động cả Nhất Dạ Đế Vương cung, tất cả kỹ nữ đứng gần đó lố nhố bỏ chạy vào trong. Song Hùng Tuyệt Địa được nước sấn bước càn thẳng luôn vào trong tòa Nhất Dạ Đế Vương cung.
Vừa đi Lưu Chí Nhân vừa quát :
– Cát Nhược tiểu tử… Ngươi đừng hòng trốn mặt, mau ló mặt ra đây đi, bằng không đừng trách lão phu nhẫn tâm thẳng tay với ngươi.
Tiếng Lưu Chí Nhẫn ồm ồm, làm kinh động tất cả tòa Nhất Dạ Đế Vương cung, khiến nhưng khách quan trong tòa cung cũng nhốn nháo vô cùng.
Đang xăm xăm bước vào chỗ không người, bất thần một dải lụa trắng tinh từ trong một căn phòng bắn chéo ra tợ như một mũi kiếm sắc bén.
Song Hùng Tuyệt Địa chớp thấy dải lụa trắng, liền lạng người thoát lui về sau hai bộ tránh trong đường tơ kẽ tóc.
Dải lụa trắng đâm hụt đối phương, đầu lụa chạm vào chậu sành bằng đá, dùng để chưng bông đặt ngay dưới gốc cột.
– Chát…
Chậu sành bể tan thành từng mảnh vụn. Dùng lụa làm vũ khí chứng tỏ người vừa xuất thủ đánh Song Hùng Tuyệt Địa phải có nội gia chân ngươn cao siêu khó lường.
– Khá lắm… Hai lão già quê lâu ngày xem ra tiến bộ vượt bậc đấy.
Nghe chất giọng nữ nhân thánh thót, Song Hùng Tuyệt Địa bất giác trụ bộ, ngưng thần, song thủ hườm hườm phòng vệ.
Một thiếu nữ vận bạch y, dáng thướt tha từ trong phòng bước ra :
– Hai lão nhà quê hôm nay nhã hứng đến quấy rối Dạ Điệp cung nữ à?
Thân Quản Kim nhìn chằm chằm thiếu phụ :
– Ma nữ Lâm Ỷ Tình.
Lưu Chí Nhẫn gằn giọng :
– Thì ra là dâm nữ Lâm Ỷ Tình… Lâu quá lão phu không gặp ngươi, không ngờ ngươi đã là chủ nhân Nhất Dạ Đế Vương cung.
Dạ Điệp Cung Nữ Lâm Ỷ Tinh bật cười khanh khách rồi nói :
– Hai lão nhà quê lạ lắm sao. Rất tiếc mới gặp nhau mà hai lão đã vội phạm vào môn qui Nhất Dạ Đế Vương cung, bổn nương không hành xử không được.
Thân Quản Kim xuống giọng ôn nhu :
– Song Hùng Tuyệt Địa không muốn quấy rối Lâm cô nương. Chỉ mong Lâm cô nương giao lại tiểu tử Cát Nhược chúng ta sẽ đi ngay.
– Ở đây chẳng hề có tiểu tử Cát Nhược. Chẳng lẽ tòa Nhất Dạ Đế Vương cung lập ra để đón con nít sao. Các ngươi thật là hồ đồ.
Lưu Chí Nhẫn quát lớn :
– Tiểu tử Cát Nhược chính là Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử.
Lâm Ỷ Tình lắc đầu :
– Nếu vậy thì lại càng không được. Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử là thượng khách của Nhất Dạ Đế Vương, làm sao ta giao cho hai vị đặng. Nếu Lâm Ỷ Tinh giao chàng cho Song Hùng Tuyệt Địa thì giang hồ còn ai đặt chân đến tòa Nhất Dạ Đế Vương này.
Cát Nhược từ trong phòng Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình lú đầu ra nói :
– Lâm cô nương giúp giùm ta tống khứ hai lão nhà quê đó đi giùm đi. Ta không có hứng thú thấy mặt hai lão đó, chán chết đi mất. Họ cứ nằng nặc bắt ta tiểu tiện ra chén để họ uống vì nghĩ đó là Thiên Nhất thần thủy.
Nghe Cát Nhược nói, Lưu Chí Nhẫn như hỏa diệm sơn bùng cháy, sắc diện biến đổi xanh tái, rồi tím ngắt.
Lưu Chí Nhẫn quát lớn :
– Tiểu tử… chết này.
Cùng với tiếng quát đó, Lưu Chí Nhẫn tống một đạo khí chưởng với tám thành công lực bổ thẳng về phía Vô Cát Nhược.
Đâu thể để cho Lưu Chí Nhẫn tự nhiên xuất chiêu đánh thượng khách của mình, Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình lắc vai đã chắn ngang ngọn khí chưởng của họ Lưu, đồng thời ngọc thủ dựng cao vỗ ngược trở lại một đạo kình âm hàn lạnh buốt, đón chưởng khí của Lưu Chí Nhẫn.
– Ầm…
Lưu Chí Nhẫn dụng dương cương hoa chưởng, chạm vào luồng âm hàn băng giá của Lâm Ỷ Tình, hại ngọn chưởng xoáy chặt lấy nhau phát ra những tiếng xào xào, rồi hóa thành một tiếng nổ khủng khiếp.
Xoáy khí chấn động, hất luôn Cát Nhược vào trong phòng. Sau tiếng nổ dữ dội đó, Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình thối về sau nửa bộ, ngược lại Lưu Chí Nhẫn thối luôn một lúc năm bộ, chứng tỏ chân ngươn trui rèn của lão còn kém Lâm Ỷ Tình những hai bậc.
Ra chưởng đã thất thế trước Lâm Ỷ Tình, Lưu Chí Nhẫn tức tối hơn. Lão xoay nửa vòng, trên tay đã lấp lánh chiếc hoàn răng cưa tua tủa, óng ánh sắc kim loại xanh biếc.
Thấy Lưu Chí Nhẫn đã động thủ đấu với Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình, Thân Quan Kim đâu thể đứng ngoài thị trận, lão cũng rút ra một chiếc hoàn giống như tạc chiếc hoàn của Lưu Chí Nhẫn.
Lâm Ỷ Tình cười khẩy một tiếng :
– Hai lão nhà quê cùng động thủ một lúc đi.
Lưu Chí Nhẫn và Thân Quan Kim hét lớn, cả hai bất ngờ nhập làm một, xoay tròn như chiếc bông vụ, cuốn thẳng về phía Lâm Ỷ Tình. Đôi song hoàn loang loáng tợ những tia chớp sáng ngời tỏa ra chực cắt đôi thân ả Dạ Điệp cung nữ.
Đối phương đã xuất độc chiêu, Lâm Ỷ Tình cũng không xem thường, thân ảnh của Lâm nương như cánh bướm chập chờn, rồi nhanh như cắt điều khiển những dải lụa quay tròn.
Bây giờ thì chẳng còn thấy thân ảnh của Dạ Điệp cung nữ lẫn thân ảnh Song Hùng Tuyệt Địa. Hai bên ngỡ như hai con trốt khi nhập khi tách. Mỗi lần nhập thì tiếng kim loại lại vang lên chan chát nghe đinh tai nhức óc.
Chỉ trong chớp mắt, hai con trốt vần vũ đó đã nhập vào nhau đúng mười lần, mà tuyệt nhiên những đốm sáng kim loại chẳng hề xuyên thủng nổi vòng lụa của Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình.
Cuộc đấu giữa Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình và Song Hùng Tuyệt Địa càng lúc càng quyết liệt, không bên nào chiếm đặng thượng phong, nhưng Song Hùng Tuyệt Địa hai người đánh một thì rõ ràng Lâm Ỷ Tình võ công quá cao thâm.
Hai vòng trốt chạm nhau lần nữa rồi dạt ra.
– Ầm….
Liền theo tiếng sấm động do nội kình dương cương hỏa khí và âm hàn băng chưởng khắc chọi phát ra, có một chớp sáng bạc từ trong vòng lụa trắng bắn xẹt nhanh tợ tia chớp trời.
Ánh chớp sáng ngời đó cắt một đường vòng cung chém xả vào con trốt Song Hùng Tuyệt Địa.
Hàng trăm ngàn tia lửa tóe ra tứ phía.
– Keng…
Ánh chớp bạc nhanh chóng rút luôn vào trong vòng lụa trắng. Bên này hai đôi song hoàn sắc vàng óng ả của Song Hùng Tuyệt Địa gác chéo vào nhau, mỗi chiếc đều bị tiện gãy một chiếc răng cưa.
Trong thư phòng, Vô Cát Nhược bò lồm cồm dưới đất, miệng cứ lẩm bẩm :
– Ông trời có nghĩ đến tiểu gia thì hãy giúp cho Lâm cô nương đánh hai gã nhà quê kia chạy dài. Nếu không họ sẽ lóc thịt Cát Nhược này mất.
Vừa lầu bầu, Cát Nhược vừa tò mò, lút lút, lén lén thò đầu nhìn ra thị trận.
Y vừa thò đầu ra, đã thấy vòng lụa trắng như có khói tỏa ra mù mịt, ngỡ rằng bên trong cớn trốt lụa kia, Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình đang bốc cháy thành bó đuốc không sao dập tắt được.
Quýnh quán, lo lắng cho Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình Cát Nhược hô toáng lên :
– Cháy… cháy.. Chết rồi, chắc chết thành than. Các người ơi, mau cứu Lâm cô nương… Cháy.. cháy.. Cháy chết mất.
Trong lúc Cát Nhược rối bời, nhảy đỏng như một con rối thì Song Hùng Tuyệt Địa vừa chực phát tác tiếp một đòn công nữa. Đột nhiên, cả hai bất thần nắm tay nhau thi triển luôn thuật pháp phi thân bắn ra ngoài cửa Nhất Dạ Đế Vương cung, bỏ chạy.
Thấy Song Hùng Tuyệt Địa bỏ chạy, Cát Nhược nhảy xốc xổ vào chực dập khói trên vòng lụa Lâm Ỷ Tình, nhưng y chưa kịp nhích động thì đầu óc đã tối sầm lại. Cùng lúc đó, Lâm Ỷ Tình thu hồi tuyệt thức hộ thế, nàng chẳng hề có chút gì tỏ ra nhọc mệt, hay bị cháy xém, mà chỉ có mùi thơm thoang thoảng của loài bướm đêm từ cơ thể phảng phất thoát ra chung quanh.
Lâm Ỷ Tình nhìn Vô Cát Nhược lắc đầu, rồi đỡ y lên :
– Vừa rồi bổn cô nương không bị chết cháy đâu mà chỉ phóng Mê hồn hương, bức thúc hai gã nhà quê bỏ chạy mà thôi.
Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình vừa nói đến đây, ngửa mặt cười :
– Công tử cũng trúng phải Mê hồn hương của bổn nương nữa à?
Lâm Ỷ Tình bế xốc Cát Nhược mang vào thư phòng. Vừa đặt Cát Nhược xuống ghế, Lâm Ỷ Tình móc một hoàn thuốc nhét vào miệng chàng :
– Công tử hãy uống thuốc giải đi. Nếu không tâm thần sẽ tán loạn biến thành kẻ ngu si đần độn bởi Mê hồn hương của bổn nương.
Có lẽ Lâm Ỷ Tình đứng quá gần cho Cát Nhược uống thuốc giải, mà tâm thức của y thì đang bị Mê hồn hương khống chế chỉ còn biết hành động theo quán tính của chất độc.
Cát Nhược vừa nuốt hoàn đơn, vừa ôm ghịt lấy Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình vào lòng, bất chấp có sự đồng ý hay không đồng ý của nàng, tay Cát Nhược cứ trượt lên trượt xuống khắp người Dạ Điệp, miệng thì thều thào :
– Hì… Hì… Đang nóng mà gặp băng tuyết… Hi… Hi… Băng tuyết lạnh quá… sướng quá. Mát quá…
Thật ra Cát Nhược ôm Lâm Ỷ Tình do vô tình hít phải Mê hồn hương, mà chất độc phấn của Mê hồn hương có công dụng kích thích tà dục của nam nhân. Còn Lâm Ỷ Tình lại có băng hàn âm chưởng nên cơ thể vốn lạnh như tuyết. Cơ thể Cát Nhược đang nóng hừng hực do hỏa dục Mê hồn hương lại ôm thân thể Lâm Ỷ Tình, y ngờ là băng tuyết hóa giải cái nóng trong người, nên thích thú thốt ra những lời như vậy.
Bởi cái nóng bức do hỏa khí tà dục, Cát Nhược ôm Lâm Ỷ Tình cứng như con sam đực bám con sam cái. Miệng cứ lải nhải, phà ra những luồng hơi thở nóng hổi. Vô hình chung những luồng hơi thở đó lại phà đúng vào chiếc gáy của Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình. Không biết do những luồng thở nóng bức của Cát Nhược phà ra hay do mười ngón tay đang chạy dọc chạy xuôi trên cơ thể Lâm nương mà mặt thị đã chuyển sắc qua màu hây hây đỏ, trông tợcánh hoa đào đang khoe sắc, gợi tình với loài bướm săn hoa.
Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình tuổi tác hơn hẳn Cát Nhược một con giáp, nhưng xem chừng khoảng cách ấy cũng không nệ hà với nàng. Nhìn Cát Nhược bằng cặp thu thủy long lanh gợi tình, tưởng chừng chỉ nhìn qua ánh mắt của nàng đã biết được đáy lòng đang rung động dữ dội.
Lâm Ỷ Tình từ từ nép đầu vào ngực Cát Nhược :
– Tướng công…
Cát Nhược chu hai cánh môi, lỗ mũi phồng to, hai con ngươi trờn trợn :
– Hi… Hi… băng tuyết lạnh quá… Băng tuyết lạnh quá… Tiểu gia thích biết chừng nào.
Lâm Ỷ Tình nguýt xéo lên Cát Nhược :
– Tướng công không chê thiếp phải không?
Lâm Ỷ Tình mỉm cười, khẽ giũ ống tay áo bạch y, một đạo khí vô hình, vô sắc xoáy ra cửa, kéo sập cánh cửa đóng sầm lại.
Dùng khí công nội thể trổ hấp lực đóng cửa xong, Lâm Ỷ Tình quay lại ngắm nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Vô Cát Nhược. Bất thình lình nàng hất luôn chiếc mũ trên đầu Cát Nhược rơi xuống đất. Thấy mái tóc cháy xém, lởm chởm.
Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình bật ra tràng cười khanh khách. Nàng không cười sao được khi Cát Nhược tợ như một thằng ngố, quê mùa, kệch cỡm.
Lâm Ỷ Tình vò đầu Cát Nhược nói :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử có cái đầu như thế này đây.
Vừa nói nàng vừa ghịt đầu Cát Nhược áp vào ngực mình vừa nâng niu vừa trìu mến.
Đang bị Mê hồn hương kích thích, Cát Nhược dúi luôn mặt mình vào vùng nhũ hoa của Lâm Ỷ Tình, mũi cứ khìn khịt như con chó con đang hít khúc xương thơm. Và như chẳng còn tri thức Cát Nhược hé miệng, cắn luôn một phát vào thịt Lâm Ỷ Tình.
Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình kêu khẽ một tiếng :
– Ui cha… Tướng công làm đau thiếp.
Nàng kêu như vậy nhưng vẫn không hất Cát Nhược ra, thậm chí còn ghịt cứng chàng hơn. Động tác của Lâm Ỷ Tình cuồng nhiệt hẳn lên, và chính nàng ôm xốc Vô Cát Nhược bê đến chiếc tràng kỷ.
Nằm duỗi dài trên chiếc tràng kỷ, Vô Cát Nhược cứ như đứa bé vòi ăn, bấu lấy hai đầu v* người mẹ, miệng thì cười hì hì.
Lâm Ỷ Tình mỉm cười, mười ngón tay búp măng lần lượt tháo từng chiếc nút trường y của chàng.
Nàng vừa cúi mặt xuống để tháo chiếc nút sau cùng, bất chợt bị Vô Cát Nhược đẩy bật lên.
Cát Nhược ngồi xổm dậy, giẫy nảy :
– Ậy… Ậy… Cháy… Cháy…
Vô Cát Nhược đã uống giải độc Mê hồn hương, giờ được giải, nhất thời mới bừng tỉnh, hình ảnh Lâm Ỷ Tình bốc cháy hiện ra ngay trong tiềm thức nên mới hoảng hốt như vậy.
Lâm Ỷ Tình càng xúc động hơn khi thấy động tác lo lắng của Cát Nhược, liền trìu mến ôm chặt lấy chàng :
– Không ai hại được thiếp đâu… Tướng công đừng lo.
Cát Nhược giật mình. Đến lúc này mới nhận ra vòng tay mỹ nữ đang trói cứng mình, và khuôn mặt giai nhân kề sát cạnh mang tai, quần áo thì xốc xếch sắp xổ tung.
Hoảng hốt, Vô Cát Nhược hất luôn Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình. Chính lúc hoảng hốt đó, thần lực do được uống mật Giao long sắp hóa rồng phát tác, một phần Lâm Ỷ Tình không phòng bị, nên hứng luôn cái hất của Cát Nhược.
– Bình…
Người nàng bị tung về sau, rơi luôn lên chiếc giường, nằm sóng soài.
Lâm Ỷ Tình trợn mắt, bởi quá ngạc nhiên không ngờ Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng công tử lại có thần công tiềm ẩn như vậy.
Lỡ tay hất Lâm Ỷ Tình, Cát Nhược đâm ra bối rối, vội vã hỏi :
– Cô nương… Cô nương có sao không?
Lâm Ỷ Tình nhoẻn miệng cười, ẹo lưng một cái :
– Không sao… thiếp không sao… tướng công xém tí nữa đánh chết thiếp.
Nàng giang hai cánh tay trắng nõn :
– Tướng công hãy đến đây với thiếp… Thiếp đang chờ tướng công mà.
Cát Nhược trợn mắt :
– Nàng chờ ta… Còn hai lão Song Hùng Tuyệt Địa đâu?
– Thiếp đã tống cổ hai lão nhà quê đó đi rồi, tướng công đừng lo nữa.
Cát Nhược vỗ tay đen đét :
– Tốt lắm… tốt lắm… Nàng tống khứ hai lão già đó giùm tiểu gia… Tốt lắm… Bây giờ đến lượt tiểu gia rời chỗ này.
Cát Nhược vừa nói vừa dợm bước quay ra cửa. Nhưng Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình đã chồm dậy, và sau một lần điểm mũi hài, thân ảnh đã bắn xẹt đi chắn ngang mặt Vô Cát Nhược.
– Tướng công tính bỏ thiếp đi sao… Thiếp không xứng đáng với Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại công tử à?
– Tiểu gia không nói như vậy….
Cát Nhược xoa bụng mình tiếp :
– Lúc này ta đang bận.
– Tướng công bận gì?
– Bụng ta đang kêu rồn rột vì đói đây này. Tiểu gia chui vào Nhất Dạ Đế Vương cung để ăn và tìm cách tống khứ hai lão già nhà quê là ta chuồn ngay thôi. Chậm trễ, họ trở lại thì tiểu gia không còn đường thoát chạy nữa.
– Tướng công đừng sợ, có thiếp ở đây thì chẳng một ai dám đụng đến tướng công.
Cát Nhược nheo mày :
– Nàng chắc chứ?
Lâm Ỷ Tình gật đầu :
– Thiếp đoan chắc như vậy.
Lâm Ỷ Tình vừa nói vừa nắm tay Cát Nhược thỏ thẻ :
– Thiếp đã yêu tướng công rồi.
Nàng nhìn Cát Nhược bằng cặp mắt đắm đuối, thỏ thẻ nói :
– Tướng công hãy ôm thiếp đi.
Cát Nhược ngạc nhiên nhìn nàng :
– Cái gì?
Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình sững sờ bởi câu hỏi của Cát Nhược :
– Cái gì là sao? Bộ tướng công lạ lắm à?
Cát Nhược gật đầu :
– Lạ lắm… Nằm mơ cũng không thể tin được, không thể tưởng được.
– Tại sao tướng công lại nói nằm mơ cũng không tin, không tưởng?
– Nàng yêu tiểu gia, và muốn tiểu gia ôm nàng?
Lâm Ỷ Tình ửng mặt rồi gật đầu :
– Quả thật thiếp đã yêu tướng công.
Cát Nhược bất chợt ôm bụng khụp lưng xuống cười nắc nẻ.
Lâm Ỷ Tình liền hỏi :
– Tại sao tướng công lại cười?
– Hi… Hi… Tức cười quá… Ta cười chắc vỡ bụng mà chết mất. Nàng yêu ta, vậy kêu tiểu gia bằng gì?
– Thiếp gọi chàng bằng tướng công.
– Thì ra là thế… Nãy giờ nghe hai chữ tướng công, tiểu gia cứ ngỡ nàng vì quá sùng bái Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử mà thôi.
Cát Nhược lắc đầu rồi nói tiếp :
– Lâm nương khỏi gọi ta bằng hai chữ tướng công nữa… Mắc cỡ lắm… Mắc cỡ lắm.
– Tại sao mắc cỡ?
Cát Nhược cười hi hi rồi nói :
– Năm nay tiểu gia mới tròn mười bảy xuân xanh, so với nàng….
Cát Nhược le lưỡi :
– Ta phải gọi Lâm tiểu thư bằng Lâm nương hay Lâm bà bà mới đúng lẽ đạo. Chớ không dám gọi là Lâm muội muội. Muội mà lớn hơn huynh, thiên hạ cười tiểu gia vỡ mũi mất.
Nói xong Cát Nhược ôm quyền :
– Cáo từ !
Nghe Cát Nhược nói, Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình biến chuyển sắc diện từ màu trắng qua màu đỏ vì ngượng, từ màu đỏ qua màu tím tái vì thẹn. Nàng gằn từng tiếng :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Vô Cát Nhược, ngươi khinh khi Dạ Điệp cung nữ này quá… Chắc có lẽ số ngươi đã đến rồi.
Nghe giọng nói tràn ngập sát khí của Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình, da thịt Cát Nhược nổi đầy gai ốc. Chợt bụng lo sợ Lâm Ỷ Tình thẳng tay đánh mình, Cát Nhược rối rít nói :
– Ê… Đừng nóng…. Đừng nóng nảy… Lâm nương đừng đánh tiểu gia vì câu nói vừa nãy nhé… ta hay nói chơi thế thôi… Bỏ qua… Bỏ qua…
Lâm Ỷ Tình lắc đầu :
– Xuất ngôn như phá thạch mới là đấng trượng phu.
Cát Nhược thối luôn một bộ, miệng lải nhải :
– Tiểu gia hổng phải là đấng trượng phu nên xuất ngôn rồi vẫn có thể rút lại, thậm chí nói ngược nữa kìa.
– Đã vậy thì bổn nương càng phải giết ngươi để bịt miệng. Nhỡ ngươi đem chuyện phỉ báng ta ra trước mặt thiên hạ thì Dạ Điệp cung nữ còn mặt mũi nào nhìn người đời.
Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình tiến lên một bộ, ngọc thủ vận khí dâng ngang ngực.
Cát Nhược rối quá, hét lớn :
– Dừng tay…
– Tại sao bổn nương lại dừng tay không hạ thủ kẻ khinh miệt mình chứ?
– Lâm nương nên nhớ Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng tiểu gia là thượng khách trong Nhất Dạ Đế Vương cung này. Lâm nương ra tay giết tiểu gia, sau này thiên hạ biết được còn ai dám đến đây vui chơi chứ.
Lâm Ỷ Tình tức giận Cát Nhược vì thẹn, vì yêu, nên buông một câu lạnh nhạt :
– Thượng khách ta cũng giết, hạ khách ta cũng giết mà người ta muốn lấy mạng đầu tiên là Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại công tử Vô Cát Nhược. Sau này không ai đến Nhất Dạ Đế Vương cung ta sẽ dẹp quách nó cho rồi.
– Trời ơi… Tránh hai lão nhà quê, gặp mụ bà La Sát… Cát Nhược ơi… Mi tiêu rồi.
Quá bức bách bởi vì Lâm Ỷ Tình dồn vào chân tường, Cát Nhược nộ khí đánh dứ một chưởng về phía nàng.
Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình vốn đã chứng kiến thần lực của Cát Nhược, nên không dám xem thường liền lách người thoát về bên tả.
Trong lúc bức hối quả nhiên khí công thoát ra tâm trung ban thủ của Vô Cát Nhược, xoáy tròn đập thẳng vào cửa phòng.
– Rầm…
Cánh cửa phòng bể nát.
Vô Cát Nhược ngỡ có người đến cứu mình, chứ không phải do chính thần lực trong nội thể phát tác, bởi từ nhỏ đến lớn, Cát Nhược chưa hàm thụ môn công phu nào.
Lòng mừng khấp khởi, Cát Nhược liền ôm quyền :
– Tiểu gia kính cẩn nghiêng mình vái cao nhân đã xuất hiện đúng lúc… Cứu nguy tính mạng của tiểu gia.
Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình nhất thời không phán đoán được đâu là thực đâu là hư, thấy thái độ quá cung kính của Cát Nhược, nàng cũng nghĩ có người đến, mà người đến chính là Song Hùng Tuyệt Địa, liền trụ bộ giở khuôn mặt đoan chính, hai ngọc thủ ôm quyền hướng về cửa phòng chờ đợi.
Không thấy bóng người xuất hiện, Cát Nhược nghĩ thầm :
– “Quỷ tha ma bắt, sao không có cao nhân nào xuất hiện vậy. Đã thế thì chỉ còn cách chạy trối chết mà thôi”
Ý nghĩ vừa lướt qua, Cát Nhược đã phóng vụt bỏ chạy. Với chủ định chạy nên Cát Nhược nhanh tợ con sóc bay, thoắt cái đã phóng vút qua cửa phòng.
Lâm Ỷ Tình phát giác ra điều gì đó, cười khẩy một tiếng nói :
– Gian trá… Ngươi đừng hòng thoát khỏi tay bổn nương.
Nghe tiếng đay nghiến của Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình thốt sau lưng mình, bụng dạ Cát Nhược càng rối rắm hơn, nên nhắm mắt, cắm đầu liều mạng chỉ biết lao tới mà thôi.
– Rầm…
– Hự…
Đầu của Cát Nhược đụng vào một cái bùn nhùn loạng choạng thối lui về sau, rồi té ngồi dưới đất. Cát Nhược rên khẽ :
– Quỷ tha ma bắt… Tiểu gia hết đường rồi.
Cát Nhược nghe có tiếng rên rất quen thuộc phía trước :
– Ui cha chắc lục phủ ngũ tạng của đại gia bể toẹt ra rồi.
Cát Nhược ngẩng lên, nhận ra người vừa rên đó chính là đại công tử Trầm Lãi, Cát Nhược than thầm :
– “Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa… Oan gia, lại diện ngộ oan gia.”
Trầm Lãi cũng đã nhận ra Cát Nhược, y gằn giọng nói :
– Lại là ngươi… lần này đại gia sẽ băm thịt ngươi ra mới hả giận.
Trầm Lãi đứng xỏng lên. Cùng lúc đó Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình cũng đã xuất hiện sau lưng Cát Nhược.
Phía trước Trầm Lãi, gã đại công tử kiêu căng mà Cát Nhược đã tặng một bài học bằng thuốc sổ mua ở tiệm thuốc, phía sau là Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình khăng khăng đòi giết chàng bằng được. Cát Nhược đâm ra bối rối, lúng túng vô cùng.
Trầm Lãi nhìn chằm chằm vào Cát Nhược. Y bật cười sằng sặc :
– Đại gia may mắn… Đại gia may mắn, bắt gặp ngươi trước. Nhất định lần này Vô Thần giáo chủ sẽ phong tặng đại gia danh hiệu Kim Tài hộ pháp, có thể là Tổng hộ pháp nữa là khác.
Chỉ tay vào mặt Cát Nhược, Trầm Lãi quát lớn :
– Tiểu tử hãy mau quỳ xuống dâng thủ cấp cho đại gia.
Trầm Lãi vừa quát vừa sấn xổ lao đến chực ôm xộc Cát Nhược.
Thấy Trầm Lãi chực dùng thịt đè mình, Cát Nhược nhanh lẹ lạng qua bên tả. Cả tấm thân mập ụt ịt của Trầm Lãi như con trâu nước mất đà, hùng hục lao thẳng vào Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình.
Lâm Ỷ Tình cũng chỉ lắc vai, đã thoát qua bên, đồng thời tung vải lụa chực trói Cát Nhược.
Vồ hụt Cát Nhược, Trầm Lãi như con trâu nước húc luôn vào vách tường :
– Bình!
Y té ngồi xuống sàn gạch, tay ôm đầu, nhưng miệng vẫn thét lớn :
– Bây đâu… Tên tiểu quỷ đó trong này nè… Bắt lấy nó… Bắt lấy nó.
Trong lúc Trầm Lãi thét rối, thét rít, la toán lên như con heo bị chọt tiết, thì Cát Nhược đã ba chân bốn cẳng nhảy năm sáu bậc thang thoát chạy lên lầu Nhất Dạ Đế Vương cung.
Lâm Ỷ Tình phóng hụt vải lụa, liền thu hồi tuyệt chiêu, miệng nói :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Cát Nhược, ngươi đừng hòng thoát khỏi tay Lâm nương này.
Vừa nói, Dạ Điệp cung nữ Lâm Ỷ Tình vừa phi thân rượt Cát Nhược, miệng thì phát hiệu lệnh :
– Bắt gã Giang Hồ Kim Tài công tử cho bổn nương.
Hai tên thuộc hạ đứng gác tầng lầu thứ ba thoát thấy Cát Nhược nhảy cầu thang chạy lên, lại nghe hiệu lệnh của Dạ Điệp cung nữ liền dang chân chắn ngang đường thoát chạy trối chết của chàng.
Quá hoảng hốt, Cát Nhược bặm môi đánh một chưởng theo cách của Song Hùng Tuyệt Địa. Trong tâm Cát Nhược muốn dùng chiêu thức của Song Hùng Tuyệt Địa nộ hai gã kia, khiến chúng phải tránh đường cho chàng, nhưng không, chưởng lực vừa vung tới trưóc, hai gã thuộc hạ Nhất Dạ Đế Vương cung đã chụp hổ khẩu mạch môn của chàng chẳng hề khó khăn gì.
– Ngươi đừng hòng chạy… Hãy đứng lại!
Hồn vía lên mây, Cát Nhược vùng mạnh một cái, lần này bởi sự lo toang, trước sự tuyệt vọng không còn đường thoát thân, hóa thành thần lực phát tác ra ngoài.
Và chỉ một cái vung tay của Cát Nhược, hai gã thuộc hạ Nhất Dạ Đế Vương cung như hai con diều, hay hai viên sỏi bị quẳng đi bởi một lực điền có thần lực vô cùng khủng khiếp.
Hai gã thuộc hạ như hai chiếc hỏa pháo bay vụt lên, đầu chạm vào tầng lầu phía trên.
– Binh !
Đầu của hai gã đó thụt hẳn vào trong, trông thật là dị hình, dị dạng. Chúng rơi xuống, giãy đành đạch vài cái trước khi hồn lìa khỏi xác.
Cát Nhược không khỏi ngớ ngẩn bởi thần lực kỳ lạ của mình, nhưng lúc này, tâm trí chỉ biết chạy tháo thân mà thôi. Cát Nhược băng ra ngoài lan can, nhắm mắt nhảy luôn xuống đất.
Từ độ cao trên dưới bốn trượng, Cát Nhược nhảy liều vô tình lại rơi đúng lên cỗ xe song mã của mình.
– Rầm…
Cát Nhược nhăn mặt, nhưng đã nghe tiếng nhao nhao của đám người lạ hoắc :
– Hắn đã nhảy xuống xe ngựa kìa… Hắn kia kìa.
Mặt tái mét vì sợ, Cát Nhược chồm lên, đánh luôn một phát thật mạnh vào mông ngựa.
– Chát!
Có lẽ quá hấp tất vội vã, và quá lo lắng, một lần nữa thần lực nội khí lại phát tác thành khí chưởng ngàn cân, nên sau cái vỗ của Cát Nhược, con bạch mã đã khụm luôn hai chân sau, hí lên vang dội, lê lết bằng hai chân trước.
Con bạch mã sát bên thấy vậy cũng hoảng hốt, hí vang dội, nện vó lao về phía trước. Con bạch mã kéo cỗ xe, và kéo luôn con ngựa đã gẫy cột sống tạo ra một đám bụi mù mịt.
Trên xe Cát Nhược quýnh quáng hén lên :
– Dừng lại… Dừng lại !
Mặc cho Cát Nhược hét muốn bể cả thanh quản, con bạch mã càng hoảng hốt hơn, càng nện vó cố lôi xe đi.
Cát Nhược nắm dây cương bạch mã, giật lấy giật để. Miệng thì quát :
– Đứng lại… Đứng lại.
Con bạch mã rướm cổ, mấy sợi thừng đứt ngang. Được tự do, bạch mã dựng đứng hai vó trước, rồi như một mũi tên trắng toát phi nước đại.
Đang nắm dây cương, cố ghịt lại, Cát Nhược bị bạch mã lôi phăng đi. Chàng chỉ kịp nhún mình nhảy thót qua lưng ngựa.
Gió rì rào thổi bên mang tai, Cát Nhược biết tuấn mã đang phi nước đại, không còn cách gì có thể kềm hãm nó dừng bước, nên phải cúi rạp xuống vòng tay ôm cứng cổ ngựa. Cát Nhược sợ té, càng ôm cứng chừng nào, tuấn mã càng hoảng sợ lao nhanh chừng nấy.
Cát Nhược thều thào nói :
– Tiểu gia van ngươi, đứng lại đi mà… Chắc ta tiêu mất.
Đang than thở với bạch mã thì bên tai Cát Nhược nghe có tiếng vó ngựa nện thùm thụp phía sau. Cát Nhược liếc nhìn lại, giật thót ruột bởi nhận ra mười con tuấn mã đang miết gió rượt theo mình. Dẫn đầu đoàn tuấn mã là một hán tử trung niên, vai khoát áo choàng đen, tay cầm cờ lịnh cũng màu đen, rạp mình trên lưng ngựa, đang cố rút ngắn khoảng cách.
Nhìn lá tiểu kỳ màu đen, hồn vía Cát Nhược đã lên mây, vì biết chủ nhân hắc kỳ nếu bắt được mình thì chắc chắn đừng hòng thoát khỏi cái chết trước mắt.
Nghĩ như vậy, Cát Nhược vỗ luôn vào cổ ngựa, lần này sợ mình vỗ quá mạnh, con bạch mã sẽ gẫy cổ, nên cái vỗ của Cát Nhược ngỡ như đuổi ruồi thì đúng hơn.
– Chạy nhanh lên… Nhanh lên nữa nào.. Ta van ngươi chạy nhanh lên nào.
Bây giờ thì Cát Nhược lại thấy bạch mã chạy quá chậm nên hối thúc cho nó lao nhanh nữa. Đột ngột bạch mã hí lên một tiếng, trời đang quang đãng, chợt tối sầm lại.
Sau tiếng hí hoảng hốt đó, bạch mã rướm đầu về phía trước lao như tên bắn. Cát Nhược bất ngờ nhỏm lên hét lớn :
– Đứng lại… Đứng lại.. Chết…
Phía trước là miệng vực, Cát Nhược không hoảng hốt sao được. Nhưng muốn dừng ngựa Cát Nhược không có cách nào đành nhắm mắt ôm chặt cổ ngựa.
– Tiểu gia tiêu thật rồi.
Trong lúc Cát Nhược than thì bạch mã không nhận biết phía trước là vực thẳm, nên lao luôn xuống dưới. Cả người lẫn ngựa ào ào rơi xuống trông thật khủng khiếp.
Đột nhiên hai vai Cát Nhược đau nhói, rồi bị nhấc bổng khỏi lưng ngựa.
Ngước mắt nhìn lên, Cát Nhược mới nhận ra con hạc khổng lồ quắp chân vào vai, trên mình hạc là Tuệ Nam đang nhìn mình.
Cát Nhược mừng quá nói :
– Tuệ Nam cô nương… cứu tiểu gia lên… đừng để tiểu gia rơi xuống vực.
Tuệ Nam mỉm cười :
– Nếu bổn nương không cứu thì để mặc cho các hạ rơi tỏm xuống đáy vực rồi.
Chỉ trong chớp mắt, Cát Nhược đã được bạch hạc quắp bỏ qua bên kia miệng vực. Tuệ Nam trên lưng hạc phi thân xuống bước đến cạnh bên Cát Nhược.
Tim còn đập như trống trận bởi vừa thoát khỏi cái chết tan xác dưới vực sâu, nhưng đối mặt với Tuệ Nam, Cát Nhược vẫn làm tỉnh, hai tay ôm quyền :
– Đa tạ cô nương đã cứu sinh mạng tiểu gia… Một ngày nào đó, Cát Nhược sẽ trả lại.
Tuệ Nam nheo mày :
– Tiểu gia cái khỉ mốc…
Cát Nhược cười khì một tiếng :
– Thì không phải tiểu gia cũng được… Cô nương cứ gọi tại hạ là đại gia.
– Đại gia cũng không được luôn.
– Tiểu gia không được, đại gia cũng không thể, gọi tại hạ là gì. À… À.. Cô nương cứ gọi tại hạ là Giang Hồ Kim Tài công tử cũng chẳng sao.
– Trong túi của ngươi chẳng có một xu sao xưng là Giang Hồ Kim Tài được chứ.
Cát Nhược toét miệng cười cầu tình :
– Ậy… cô nương gọi tại hạ sao cũng được…
Cát Nhược dáo dác nhìn quanh.
Tuệ Nam thấy vậy, liền hỏi :
– Ngươi nhìn cái gì vậy?
– Hình như tại hạ và cô nương đang đứng trên một đỉnh núi nào đó thì phải.
Tuệ Nam cười khanh khách :
– Giờ các hạ mới nhận ra à. Các hạ và ta đang đứng trên đỉnh Vân Sơn, đầu của các hạ đã chạm tới đỉnh trời rồi đó. Muốn ly khai khỏi Vân Sơn, phải nhờ vào Bạch nhi mà thôi. Nếu không có Bạch nhi thì coi như chết chắc rồi.
Cát Nhược liền hỏi :
– Bạch nhi là ai?
Tuệ Nam chỉ chim hạc :
– Bạch nhi đó. Không có Bạch nhi các hạ dùng cách chi ly khai khỏi Vân Sơn này?
Cát Nhược nghe Tuệ Nam nói, tay chân muốn rụng rời. Quả thật như vậy, đúng là cái đỉnh có một không hai trên giang hồ, muốn lên cũng không được, và muốn xuống chỉ có cách nhảy xuống vực sinh mạng gởi gấm cho số phận mà thôi.
Cát Nhược méo xệch :
– Tuệ Nam cô nương… tại hạ vốn không thù không oán với cô nương. Cô nương lại đã một lần ra ơn cứu mạng, chắc không nỡ để tại hạ chết trên đỉnh Vân Sơn này !
Tuệ Nam mỉm cười :
– Tất nhiên ta sẽ không để cho các hạ chết ở đây đâu.
Được lời như mở lòng, Cát Nhược chực quỳ xuống, thì Tuệ Nam đã khoát tay :
– Các hạ đừng vội mừng.
Cát Nhược ngẩn ngơ :
– Tại sao tại hạ không được mừng chứ?
– Ta có một yêu cầu, nếu các hạ chu toàn mới được Bạch nhi đưa xuống núi.
Cát Nhược mừng quá nói :
– Một yêu cầu của Tuệ Nam cô nương, chứ mười yêu cầu cũng được, miễn sao những yêu cầu đó không ngoài khả năng của tại hạ.
Tuệ Nam gật đầu :
– Chắc chắn là không ngoài khả năng của các hạ.
– Vậy cô nương hãy nói đi… Tại hạ sẵn sàng làm ngay, dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng.
Tuệ Nam xì một tiếng :
– Các hạ vừa nói có thể nhảy vào dầu sôi lửa bỏng à?
Cát Nhược ưỡn ngực :
– Nam nhi đại trượng phu đã nói là làm.
Tuệ Nam cười khúc khích.
Cát Nhược liền hỏi :
– Tại sao cô nương lại cười?
– Chỉ có những kẻ gian trá, mặt dầy, chẳng có chút tự trọng như các hạ mới nói ra một câu như vậy.
Cát Nhược nheo mày :
– Sao cô nương lại cho tại hạ là kẻ gian trá, mặt dầy?
– Các hạ có sợ chết không?
– Tất nhiên là phải sợ rồi.
– Đã sợ chết sao còn muốn nhảy vào dầu sôi lửa bỏng. Nhảy vào trong đó, các hạ sẽ chết biết chưa. Nếu bây giờ các hạ muốn chết thì khỏi cần nhảy vào vạc dầu sôi làm gì, cứ nhắm mắt nhảy xuống vực, chắc chắn sẽ được chết ngay thôi.
Cát Nhược lắc đầu :
– Tại hạ chỉ muốn chết trong chảo dầu thôi, còn nhảy xuống vực thì tại hạ nhát lắm. Với lại…
– Với lại sao?
Cát Nhược cười hì hì :
– Tại hạ biết cô nương không muốn tại hạ chết bao giờ.
– Lý do nào các hạ khẳng định như vậy?
Cát Nhược chỉ miệng vực :
– Nếu cô nương muốn tại hạ chết, thì đâu cứu tại hạ làm gì.
Tuệ Nam gật đầu :
– Các hạ tự nhận mình là kẻ thông minh, thế được rồi. Vậy các hạ nghe cho rõ đây nhé, nếu các hạ thiếu thông minh, không biết phân xét lợi hại thì mãi mãi ở trên đỉnh Vân Sơn này đó.
– Tất nhiên… Lúc này Cát Nhược không bao giờ làm Tuệ Nam cô nương giận lẫy rồi.
– Các hạ hiểu như vậy, đúng là một kẻ thông minh. Và cái điều Tuệ Nam yêu cầu các hạ cũng chẳng có gì khó khăn lắm đâu.
– Tuệ Nam cô nương cứ nói.
– Bổn nương cần Thiên Nhất thần thủy.
Cát Nhược nhảy đỏng lên :
– Cái gì… Cô nương… cô nương cần… cần Thiên Nhất thần thủy?
Tuệ Nam gật đầu :
– Ta rất cần Thiên Nhất thần thủy.
Cát Nhược lắp bắp :
– Cô nương tính uống Thiên Nhất thần thủy như hai lão nhà quê Song Hùng Tuyệt Địa sao… Vụ này…
Tuệ Nam lắc đầu :
– Ta cần Thiên Nhất thần thủy cho sư phụ uống.
Cát Nhược ngồi xổm xuống đất, miệng lẩm nhẩm.
– Chết tiệt… Thiên Nhất thần thủy.
Tuệ Nam bước đến cạnh bên :
– Ta nghe công tử nói chuyện với Song Hùng Tuyệt Địa có nhắc đến Thiên Nhất thần thủy, lúc này ta rất cần thứ nước đó.
Cát Nhược ngước lên :
– Bộ… Bộ trên giang hồ có Thiên Nhất thần thủy à?
Tuệ Nam cau mày :
– Công tử muốn mãi mãi ngồi bó gối trên đỉnh Vân Sơn này hay sao mà hỏi ta câu đó. Nếu công tử không giao Thiên Nhất thần thủy, thì đừng trách bổn cô nương bỏ mặc ngươi trên đỉnh núi này.
Tuệ Nam nói dứt lời quay lưng bỏ đi về phía chim hạc.
Thấy nàng bỏ đi, Cát Nhược quýnh quáng đứng bật dậy đuổi theo.
– Tuệ Nam cô nương… Hãy dừng bước… Dừng bước.
Tuệ Nam quay lại :
– Chính vì cần Thiên Nhất thần thủy, bổn nương mới cần các hạ. Các hạ bo bo giữ Thiên Nhất thần thủy thì mục xác trên đỉnh núi này, ngược lại sẽ được bổn nương trọng vọng đưa xuống đất, và còn tặng thêm mườn ngàn lạng vàng nữa.
Cát Nhược gãi đầu thở dài, nhăn nhó nói :
– Quả thật tại hạ không tiếc gì cô nương. Nhưng có điều… Tại hạ rất khó giải bày.
Tuệ Nam nhìn thẳng vào mặt Cát Nhược :
– Khó hay không đều do công tử. Ở lại Vân Sơn hay rời khỏi đây cũng do công tử.
Cát Nhược gãi đầu sồn sột.
Tuệ Nam lườm chàng :
– Công tử khó lòng lắm à… Được…. Bổn nuơng sẽ rời Vân Sơn, công tử cứ ở lại đây mà giữ Thiên Nhất thần thủy.
Tuệ Nam vừa nói vừa dợm bước.
Cát Nhược hối hả nắm tay nàng. Tuệ Nam phủi một cái hất Cát Nhược ra.
Nàng buông từng tiếng lạnh như băng giá :
– Bổn nương đã hết lời. Một, công tử giao Thiên Nhất thần thủy, hai là chôn xác trên đỉnh núi này.
– Tuệ Nam cô nương… Cát Nhược quả không tiếc cô nương gì cả… Nhưng vụ Thiên Nhất thần thủy.. khó nói lắm… Tại ta… Ta….
– Bổn nương đã hết lời rồi, tùy công tử định đoạt.
Cát Nhược thở dài, đột ngột vẻ mặt thay đổi, chẳng còn chút sầu muộn nữa.
Chàng nắm tay Tuệ Nam, nàng lại hất ra.
Cát Nhược nói :
– Tuệ Nam cô nương… Quả thật tại hạ có Thiên Nhất thần thủy, nhưng nhất thời chưa thể giao cho cô nương. Thứ hai tại hạ không mang theo nước thánh đó bên mình. Hay là cô nương đưa tại hạ đến diện kiến lịnh sư.
Tuệ Nam suy nghĩ :
– Bổn nương sẽ đưa công tử diện kiến lệnh sư, nhưng công tử phải hứa giao Thiên Nhất thần thủy ra đấy nhé.
Cát Nhược rối rít :
– Tất nhiên rồi… Tại hạ sẽ cho hết… Để giống nước đó trong mình tổ nặng bụng mà thôi.
Tuệ Nam cau mày :
– Cái gì… Các hạ cất Thiên Nhất thần thủy trong bụng mình à?
Cát Nhược khoát tay :
– Không… Tại hạ không dấu Thiên Nhất thần thủy trong bụng mình đâu.
Cát Nhược vừa nói vừa chực cởi áo :
– Cô nương không tin cứ khám xét tại hạ.
Thấy chàng chuẩn bị cởi áo, Tuệ Nam đã đỏ mặt quay đi chỗ khác :
– Không được cởi áo cởi quần, nghe chưa. Nếu ngươi không nghe ta sẽ bỏ đi ngay và chẳng có ai đưa ngươi rời khỏi Vân Sơn đâu.
– Vâng… vâng… tại hạ tuân lịnh cô nương. Tại hạ tính cho cô nương thấy lòng trung thực của mình mà thôi.
– Nếu ngươi là người trung thực thì đừng cởi đồ ra.
– Tại hạ đã vận trang y lại rồi.
Tuệ Nam gật đầu :
– Công tử nói, ta tạm tin, nhưng nếu gian trá đừng trách ta nhẫn tâm với ngươi.
Cát Nhược cùng Tuệ Nam cỡi trên lưng Bạch nhi rời Vân Sơn. Lần đầu tiên cỡi trên mình hạc, lướt qua những tảng mây trôi bồng bềnh, dưới chân là khoảng không hun hút, ao, hồ, rừng cây, dưới mắt Cát Nhược chỉ còn là những đóm xanh nhỏ xíu. Gió thì ào ào vồ hai bên mang tai, khiến Cát Nhược rùng mình.
Chàng nghĩ thầm :
– “Nếu bây giờ mà bị ả la sát này xô xuống mình hạc chắc chắn thịt da sẽ tan thành bụi mất.”
Ý nghĩ đó khiến Cát Nhược rùng mình, liền ôm cứng cổ Bạch nhi. Có lẽ bởi Cát Nhược xiếc cổ quá cứng, nên Bạch nhi rít lên khe khẽ.
Cát Nhược đâu nghe tiếng kêu của chim hạc, mà chỉ sợ té mà thôi, nên mặc kệ, cứ xiếc cứng cổ Bạch nhi.
Cát Nhược thì không hiểu Bạch nhi nhưng Tuệ Nam thì khác. Tiếng rít của Bạch nhi bắt nàng nhìn xuống tay Cát Nhược.
Tuệ Nam buông một tiếng lạnh lùng :
– Ngươi buông ngay cổ Bạch nhi ra.
Cát Nhược lắp bắp :
– Tại hạ buông tay thì té xuống đất chết làm sao?
Tuệ Nam dịu giọng lại :
– Bạch nhi đang bị nghẹt thở bởi công tử đó.
Cát Nhược lắp bắp :
– Làm sao bây giờ… nếu tại hạ buông ra, gió sẽ thổi tại hạ rơi tõm xuống dưới… Chết… Thì làm sao cô nương có Thiên Nhất thần thủy?
Tuệ Nam lắc đầu :
– Cái gan của công tử lúc thì lớn quá, lúc thì nhỏ quá.
Cát Nhược ngoảnh lại nhìn Tuệ Nam :
– Tại hạ sợ té lắm… Nếu buông tay cô nương giữ dùm tại hạ nhé.
Tuệ Nam gật đầu :
– Ta không để công tử té xuống đất đâu.
Được Tuệ Nam mở lời, Cát Nhược liền buông tay khỏi cổ chim hạc, mà dựa luôn vào người nàng.
Vô tình ngực nàng áp sát vào lưng chàng, Tuệ Nam thẹn thùng ửng mặt, đồng thời nhận một cảm giác ngây ngây từ Cát Nhược len lỏi qua mình.
Sợ Cát Nhược nhận biết tâm trạng mình, Tuệ Nam nói lảng :
– Được cỡi hạc, tung cánh giữa lưng trời, công tử có thích không?
Cát Nhược trong lòng sợ đến thất sắc, nhưng chẳng lẽ nói sợ thì mất nhuệ khí quá, nên bặm gan lắc đầu :
– Lần đầu được bay ngang với mây ngàn, tại hạ có nằm mơ cũng không tưởng mình được may mắn này. Hơn nữa vừa cỡi hạc vừa có mỹ nhân…
Tuệ Nam thẹn thùng cắt ngang lời Cát Nhược :
– Công tử đừng sàm ngôn… Bằng không….
Cát Nhược vội vã lắc đầu :
– Tuệ Nam cô nương đừng có nghĩ bậy… Tại hạ không có ý gì càn rở đâu… Cát Nhược chỉ muốn nói, Tuệ Nam cỡi hạc như mỹ nhân trên thượng giới, trong thiên hạ đâu còn ai sánh bằng.
Tuệ Nam cười khẽ :
– Cát Nhược công tử nói thật lòng, hay sợ rơi xuống đất mà gian ngôn, xảo trá, vuốt nịnh bổn nương?
– Ậy… Lúc nào Tuệ Nam cô nương cũng nghĩ ta là kẻ gian trá xảo quyệt… Chứ thật lòng ta nói đấy mà. Cô nương nghĩ lại coi, trên giang hồ có ai bì kịp với cô nương chứ. Phong thái như tiên nữ, võ công lại siêu tuyệt, còn có Bạch nhi đi mây về gió, cô nương quả là thần nhân có một không hai trên giang hồ.
Cát Nhược liếc mắt nhìn trộm Tuệ Nam, bụng nghĩ thầm :
– “Mụ La Sát chắc đang hí hửng trong bụng.”
Cái liếc mắt nhìn trộm của Cát Nhược không qua khỏi được đôi thu nhãn tinh tường của Tuệ Nam. Nàng khẽ hừ một tiếng trong cuống họng rồi nói :
– Xem chừng ngươi không có ý tốt như thế đâu.
Cát Nhược giật thót bụng. Chàng nghĩ thầm :
– “Chẳng lẽ Tuệ Nam có thể đọc được ý nghĩ trong đầu mình?”
Nghĩ như vậy Cát Nhược liền giả vờ nhìn xuống đất, nhăn nhó :
– Tuệ Nam cô nương thử đoán xem, từ trên cao này mà rơi xuống dưới kia, thân xác sẽ như thế nào?
– Dù các hạ có luyện thành kim cương bất hoại, nếu chẳng may rơi xuống chắc cũng tan thành tro bụi.
Cát Nhược rùng mình, rút vai lại :
– Tuệ Nam cô nương đã biết như vậy, tất tại hạ cũng phải biết. Đã biết thân mình nằm trong tay cô nương, tại hạ đâu dại gì bỡn cợt với thần nhân chứ.
Tuệ Nam mỉm cười rồi dịu giọng nói :
– Công tử nói như vậy hãy giữ lấy lời của mình đó.
Cát Nhược nhìn trộm nàng lần nữa. Chàng chỉ tay xuống phía dưới :
– Cô nương xem trước mặt chúng ta phải trấn Hàm Dương không?
Tuệ Nam gật đầu :
– Đúng… Đó là trấn Hàm Dương.
Cát Nhược vuốt ve chiếc cổ trắng nõn của Bạch nhi nói :
– Tại hạ nghĩ Bạch nhi chắc cũng mệt rồi, cô nương có thể lịnh cho nó đáp xuống nghỉ ngơi.
Tuệ Nam nguýt Cát Nhược :
– Công tử có ý lo lắng cho Bạch nhi đấy à?
– Bạch nhi là một thần điểu thông minh và hiếm có, thì ai chẳng lo.
Tuệ Nam liền nói với chim hạc :
– Bạch nhi… chúng ta đáp xuống đây nghỉ một chút nghe.
Như hiểu được lời nói của nàng, Bạch nhi chao nhẹ, lạng mình băng luồn xuống đất. Từ trên lưng chừng trời, Bạch nhi như tảng mây trắng khổng lồ là đà bay xuống.
Cát Nhược khen một câu chiếu lệ :
– Bạch nhi quả là thần điểu, hiểu được tiếng người. Hiếm có… Hiếm có.
Cát Nhược vừa khen dứt câu, bất ngờ Bạch nhi kêu lên một tiếng :
– Quoắc…
Bạch nhi chao hẳn qua một bên, Cát Nhược chới với chực rơi khỏi lưng chim hạc, nhưng Tuệ Nam đã kịp thời ôm chàng lại.
Bạch nhi kêu lên một tiếng nữa, rồi lao thẳng xuống như mũi tên đã hết đà vậy.
Tình huống xảy ra vô cùng bất ngờ, Tuệ Nam chỉ kịp ôm ngang lưng Cát Nhược phi thân rời lưng chim hạc. Không có Tuệ Nam và Cát Nhược trên lưng mình, Bạch nhi lấy lại thăng bằng, cũng vừa lúc chân nó chạm xuống đất.
Tuệ Nam bỏ mặc Cát Nhược đứng sững sờ dưới đất, trổ luôn khinh thuật tuyệt luân phi thân đến bên cạnh Bạch nhi.
– Bạch nhi… Ngươi bị gì vậy?
Bạch nhi dúi mỏ vào tay Tuệ Nam, đồng thời giở cánh bên phải.
Tuệ Nam nhận ra, khuỷu cánh của chim hạc máu bầm đen rỉ ra. Nàng hối hả nâng chiếc cánh của Bạch nhi. Trong vết thương của Bạch nhi là một con dơi bằng thép đen kịt, chứng tỏ con dơi sắt đã có tẩm kịch độc.
Tuệ Nam nheo mày lẩm bẩm nói :
– Thiết Bức… Chẳng lẽ Thiết Bức lại còn sống?
Tuệ Nam lấy giải độc trong thắt lưng tán nhuyễn đắp lên cánh Bạch nhi rồi nói :
– Bạch nhi hãy về trước đi. Tuệ Nam sẽ tìm Thiết Bức lấy giải độc trị cho Bạch nhi.
Bạch nhi gục gặt, rồi vỗ cánh bay vụt lên bầu trời xanh, chỉ trong chớp mắt chỉ còn một chấm nhỏ trong tầm mắt của Tuệ Nam và Cát Nhược.
Cát Nhược bước đến cạnh nàng :
– Tuệ Nam cô nương, Bạch nhi bị gì vậy?
Tuệ Nam chìa con dơi thép cho Cát Nhược xem và nói :
– Thiết Bức.
Cát Nhược lỏ mắt hỏi lại nàng :
– Thiết Bức là ai?
Tuệ Nam nhìn lại con dơi thép trong tay mình :
– Trong giang hồ trước đây có ba đỉnh cao, chia thành thế chân vạc, mỗi người hùng cứ một phương đại diện cho một cánh. Một là Đoạt Hồn chung đại diện cho Bạch đạo, với chiếc chuông vàng, Bách Diện nhân xuất quỷ nhập thần, hành tung không phân định nhưng hắc đạo nghe tiếng phải sợ.
Tuệ Nam thở ra :
– Người thứ hai là Tinh Thiên Thiết Bức, đại diện cho hắc đạo. Một ác ma thần công quái dị, hành tung cũng không lường được, và khi Thiết Bức xuất hiện ở đâu, máu chảy thành sông, xương chất thành núi. Tín vật của Thiết Bức chính là con dơi sắt này.
– Còn người thứ ba?
– Người thứ ba là Tiên Hạc cô phụ.
– Lịnh sư của Tuệ Nam cô nương?
– Đúng như vậy.
Cát Nhược nhìn quanh :
– Thế thì nguy quá rồi… Tinh Thiên Thiết Bức sánh ngang với lịnh sư Tiên Hạc cô phụ, giờ y lại xuất hiện ở đây… Chết, chúng ta mau chạy thôi.
Cát Nhược vừa nói, vừa nhìn dáo dác.
Tuệ Nam quắc mắt nhìn thẳng vào Cát Nhược :
– Chưa thấy đối phương, đã tính bỏ chạy, thế mà dám nhận à Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng… Bổn nương quá thất vọng về công tử đó.
Cát Nhược giẩy nảy :
– Tại sao lại coi thường tại hạ chứ. Thiết Bức sánh ngang vai với lịnh sư, tất võ công của tên ma đầu đó đâu phải tầm thường, cô nương đâu phải là đối thủ của y, không chạy thì chết. Tránh voi đâu xấu măt. nào, giữ mạng sống trước, cô nương và tại hạ về báo cho lịnh sư, lịnh sư trừ khử tên ma đầu đó có phải là hữu sách không?
– Tuệ Nam lại có ý khác… Thiết Bức dù có lợi hại thế nào đi nữa bổn cung cũng phải tìm y để lấy giải dược cho Bạch nhi. Nếu trong ba ngày, không có giải dược, Bạch nhi sẽ chết.
– Vậy… vậy… Bạch nhi bị trúng độc khí của Thiết Bức à?
– Đúng như vậy.
– Độc dược tẩm trong con dơi sắt này.
Tuệ Nam gật đầu.
Cát Nhược nhìn cánh dơi sắt trên tay Tuệ Nam :
– Tại hạ có cách, chẳng cần tìm tên ma đầu Thiết Bức làm gì.
– Công tử có cách gì?
– Chúng ta mang con dơi sắt này đến đại phu. Chắc chắn đại phu sẽ tìm ra chất độc tẩm trong con dơi này mà chế giải được.
Tuệ Nam hừ một tiếng :
– Ý của công tử chẳng qua muốn thoái thác không dám tìm tên ác ma ấy mà thôi. Bổn nương nói cho công tử biết, chất độc của Dơi tinh chỉ giải được bằng chính giải dược của Dơi Tinh. Vừa rồi bổn nương đã dùng thần dược của lịnh sư, đắp cho Bạch nhi nhưng thần dược cũng chỉ keó dài không cho độc chất phát tác trong vòng ba mươi ngày. Quá thời hạn đó Bạch nhi chắc chắn sẽ chết.
– Ơ… Ơ thế thì nguy thật.
Tuệ Nam liếc Cát Nhược :
– Công tử đã tận mắt chứng kiến Bạch nhi khôn ngoan như thế nào rồi, lỡ Bạch nhi có mệnh hệ nào, bổn nương ân hận suốt đời. Công tử yên tâm, gặp Tinh Thiên Thiết Bức, ta không để y hại đến công tử đâu. Nếu có chết thì Tuệ Nam này chết một mình. Tuệ Nam mong công tử thân hành đến ngay La Phù sơn diện kiến lịnh sư báo với người thôi.
Cát Nhược khoát tay :
– Ậy… Cát Nhược dù bất tài, vô dụng cũng không bàng quang để Tuệ Nam cô nương một mình dấn thân vào đầm rồng hang cọp.
– Thế thì chúng ta đi.
Nói xong, Tuệ Nam và Cát Nhược cùng đi thẳng một mạch đến Hàm Dương. Hai người vào trong thành thấy cảnh tượng vô cùng lạ lùng.
Cát Nhược nói rỉ vào tai nàng :
– Tuệ Nam cô nương thấy có gì lạ không?
– Công tử thấy gì?
– Tại hạ cảm thấy sát khí bao trùm hết thành này. Và người dân ở đây đi ra đường đều cúi mặt như sợ cái gì đó.
– Công tử thật là tinh mắt.
Cát Nhược nhăn nhó :
– Tại hạ cảm nhận ở đây dữ nhiều lành ít… Hay…
Tuệ Nam cắt ngang lời chàng :
– Đã đến đây thì không còn lùi nữa. Tuệ Nam quyết tìm bằng được Thiết Bức… để lấy giải dược cứu Bạch nhi.
Cát Nhược thở dài :
– Tại hạ sợ…
– Công tử sinh ra để sợ à?
Tuệ Nam nắm tay Cát Nhược keó đi. Chẳng bao lâu hai người đã đến dinh Tổng trấn Hàm Dương. Hai gã sai nha đứng gác như trời trồng, dinh Tổng trấn thật là vắng vẻ vô cùng. Thấy quang cảnh vắng ngắt, lạnh lẽo đó, ngỡ rằng cả kinh thành Hàm Dương suốt năm, suốt tháng chẳng có việc gì xảy ra để bận tay quan Tổng trấn.
Cát Nhược hỏi Tuệ Nam :
– Chúng ta đến đây để làm gì?
– Việc ở Hàm Dương, chắc chắn quan Tổng trấn phải biết.
Cát Nhược và Tuệ Nam tiến thẳng đến hai gã sai nha. Cát Nhược tạo một nụ cười nửa mép cầu tình, rồi lân la đến một trong hai gã sai nha đó.
Gã sai nha nhìn Cát Nhược buông một câu lạnh lùng :
– Hôm nay Vương tổng trấn có chuyện, không tiếp khách… Các hạ hãy đi đi.
Cát Nhược nheo mày :
– Huynh đệ không biết tại hạ à?
Gã sai nha lắc đầu :
– Hãy đi đi… Quan trấn phủ không tiếp người nào đâu.
Cát Nhược cười hà hà :
– Huynh đệ cứ vào báo với quan nha có Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử nhã hứng ghé qua… Chắc chắn người sẽ tiếp tại hạ.
Gã sai nha nhìn sững Cát Nhược :
– Các hạ là Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử.
Cát Nhược gật đầu :
– Chắc huynh đệ đã nghe danh tiểu gia rồi.
– Ta có nghe danh Đại công tử.
– Thế thì tốt lắm.
Vừa nói Cát Nhược vừa thò tay vào túi tính lấy một nén vàng cho gã, nhưng trong túi rỗng tuếch, mới ngỡ ngàng thốt :
– Tiếc thật…
Sực nghĩ đến Tuệ Nam đang đứng phía sau mình, Cát Nhược liền quay lại nàng nói lớn :
– Gia nữ…
Nghe Cát Nhược gọi mình là gia nữ, mặt Tuệ Nam đã tỏ ra bất nhẫn vô cùng.
Thấy vẻ mặt của nàng, Cát Nhược cười hì hì, đưa tay ngoắc ngoắc :
– Gia nữ lấy mượn một nén vàng cho huynh đệ đây, đặng tiểu gia được vào diện kiến quan Tổng trấn.
Tuệ Nam bặm môi tiến thẳng đến bên Cát Nhược, nhét vào tay chàng một nén vàng.
Cát Nhược cầm nén vàng xỉa vào tay gã sai nha :
– Tiểu gia tặng cho huynh đệ một nén vàng đạm bạc.
Được vàng như mở lòng, gã sai nha rối rít :
– Đa tạ… Đa tạ Giang Hồ Kim Tài Đại công tử.
Cát Nhược quay lại gã sai nha đứng bên :
– Chắc huynh đài đây cũng cần một vài vò rượu chứ?
Gã sai nha tủm tỉm cười :
– Giang Hồ Kim Tài công tử đoái hoài, tiểu nhân thành kính vô cùng.
– Tốt… Đối với tiểu gia, kim ngân chẳng đáng gì. Tình bạn là trên hết thôi.
Vừa nói Cát Nhược vừa xòe tay về phía Tuệ Nam. Tuệ Nam thấy kiểu cách phóng khoáng, coi kim ngân như đá như bùn của Cát Nhược cũng phải lắc đầu. Nhưng nghĩ thì nghĩ, nàng vẫn nhét vào tay chàng nén vàng thứ hai.
Cát Nhược xỉa luôn nén vàng đó vào tay tên sai nha :
– Các hạ dùng tạm nám vàng này nhé. Khi nào uống hết rượu hết số kim ngân này tiểu gia sẽ tặng thêm.
– Đa tạ đại công tử.
– Huynh đài đừng khách saó. Số kim ngân nhỏ nhoi đó có đáng gì.
Tuệ Nam nghe Cát Nhược nói chỉ muốn tát vào mặt chàng rồi chửi :
– “Số kim ngân đó nhỏ nhoi, thế mà túi ngươi lại rỗng tuếch… Ngươi đúng là hạng người gian trá, ngoa ngôn, giang hồ không ai bì kịp.”
Cát Nhược liếc Tuệ Nam rồi nhìn lại gã sai nha :
– Tiểu gia muốn hỏi huynh đài một chuyện được không?
– Công tử cứ hỏi… Tiểu nhân biết chuyện gì sẽ giải bày ngay với người.
– Tiểu gia chỉ muốn hỏi hôm nay trong Vương phủ có chuyện buồn gì vậy?
Gã sai nha thở ra một tiếng :
– Giang Hồ Kim Tài Đại công tử từ xa đến không biết thôi, chứ hôm nay đúng là ngày cống nạp tiểu thư Vương Quế cho quái thú, nên trong vương phủ rất đau buồn.
Cát Nhược nheo mày :
– Cống nạp tiểu thư Vương Quế cho quái thú. Ê… Bộ tiểu thư Vương Quế của các người thịt ngon lắm hay sao mà quái thú đòi ăn?
Tuệ Nam xen vào :
– Quái thú có phải là Tinh Thiên Thiết Bức không?
Gã sai nha lắc đầu :
– Việc này chúng tôi không được biết tường tận lắm. Chỉ có Vương tổng trấn biết rõ mà thôi.
Cát Nhược vuốt mũi :
– Ái chà… Quái thú lộng hành, đòi ăn thịt cả Vương tiểu thư, mà Vương tổng trấn lại chẳng làm gì được. Chắc con quái thú đó ghê gớm lắm.
– Công tử đừng hiểu lầm Vương tổng trấn. Thật ra Vương đại nhân đã thân hành tiêu trừ quái thú, nhưng võ công của người không khống chế được nó, ngược lại còn bị trúng độc.
Cát Nhược quay lại Tuệ Nam :
– Đích thực quái thú chính là Thiết Bức rồi.
Nói đến đây đột nhiên Cát Nhược rùng mình.
Cái rùng mình của Cát Nhược không qua khỏi cặp mắt tinh xảo của Tuệ Nam.
Nàng liền nói với hai gã sai nha :
– Nhị vị có thể vào bẩm báo với Vương tổng trấn, có Giang Hồ Kim Tài Đại công tử Vô Cát Nhược, từ lâu nghe tiếng tàn ác của quái thú Hàm Dương, nên thân hành đến đây, dụng võ công chế phục tà quái, cứu nguy bá tính, đại công tử đang đứng chờ ngoài ngọ môn.
Hai gã sai nha nhìn Cát Nhược trong khi Cát Nhược chỉ muốn nhảy đỏng lên.
Hai gã sai nha vừa được thưởng vàng, giờ nghe Tuệ Nam nói, dưới mắt họ Cát Nhược chẳng khác nào thần tiên, hoặc thần nhân trong giang hồ, liền quỳ thụp xuống :
– Hai tiểu nhân đã từng nghe danh Đại công tử, hôm nay diện kiến phước đức vô cùng. Công tử đã xuất hiện ở đây, chắc chắn nạn quái thú sẽ hết.
Cát Nhược đứng ngẩn ngơ trong lúc hai gã sai nha lạy chàng như tế sao. Khi hai gã sai nha lui vào trong sảnh đường, Cát Nhược mới hùng hổ quay lại Tuệ nư :
– Tuệ Nam cô nương vừa nói cái gì?
Tuệ Nam mỉm cười :
– Ta chỉ nói với họ công tử nghe bá tánh Hàm Dương bị đại nạn nên thân hành đến đây tiêu trừ quái thú, để giải trừ hậu họa cho bá tánh.
Cát Nhược lắp bắp :
– Cô… Cô nương… biết quái thú chính là Tinh Thiên Thiết Bức sao… sao còn bắt ta dâng nạp sinh mạng cho hắn chứ… Tại hạ.. Ta….
Tuệ Nam lắc đầu :
– Nếu không nhận giải trừ hậu họa cho bá tánh Hàm Dương, sao công tử còn để hai tên sai nha bái lạy mình?
– Ơ… Ơ…
Cát Nhược thét toán lên :
– Ta… không….
Vừa thét, Cát Nhược vừa quay lưng chực bỏ chạy, nhưng có lẽ mọi suy nghĩ và hành động của Cát Nhược không thể qua được Tuệ Nam. Chân Cát Nhược vừa giở lên thì Tuệ Nam đã thộp vào gáy chàng rồi.
Cát Nhược giẫy nảy :
– Cô nương có muốn chết thì chết một mình, buông tiểu gia ra. Tiểu gia chưa muốn tiêu đời đâu.
Cát Nhược vừa thét hết câu thì từ trong đại sảnh, một thiếu nữ độ mười bảy, mười tám cùng với hai thị nữ thoăn thoắt bước ra. Theo sau là hai gã sai nha.
Thiếu nữ tiến thẳng về phía Cát Nhược, ôm quyền :
– Tiện nữ Vương Quế bái kiến đại công tử.
Thấy nàng hành đại lễ, Cát Nhược như đứng trên than hồng, lúng ta lúng túng, mãi một lúc sau mới giở giọng khách sáo nói :
– Tiểu thư đừng trọng thị tại hạ quá… Đừng… Đừng… Đừng…
Vương Quế vái chào xong liền nói :
– Nghe sai nha nói, công tử là bậc thần nhân muốn giải trừ kiếp nạn cho bá tánh Hàm Dương và….
Cát Nhược chực khoát tay nhưng Tuệ Nam đã cản chàng lại nói :
– Tiểu thư…. Chúng ta vào đại sảnh đàm đạo tiện hơn. Tiểu thư cứ yên tâm, có Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại công tử ở đây thì coi như kiếp nạn bá tánh Hàm Dương và cả tiểu thư sẽ được bảo toàn.
Vương Quế liền hướng dẫn Cát Nhược và Tuệ Nam vào trong nội đình. Đi cạnh Tuệ Nam, Cát Nhược cứ lầu bầu trong miệng :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng…. Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng…. Phen này ắt ta tiêu mất.
Tuệ Nam vừa đi vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cát Nhược mà tủm tỉm cười, bởi chỉ có mình nàng nghe được tiếng lầu bầu của chàng.