Đọc truyện Càn Khôn Tuyệt Pháp – Chương 6: Vỏ quýt dầy, móng tay nhọn
Cát Nhược cùng Song Hùng Tuyệt Địa quay trở lại thị trấn Ô Đầu. Sự trở lại của Cát Nhược lần này ngoài sự tiên liệu của chàng. Chàng vừa xuất hiện thì đã có người nhìn ngó, có người mon men đến gần.
Một tên ăn mày mon men hỏi :
– Tiểu ca, hôm nay có khoản đãi chúng tôi nữa không?
Thấy gã ăn mày, Cát Nhược liên tưởng đến Trương Khuất Sanh, liền hậm hực khoát tay :
– Không! Nhất định không! Cái bang các ngươi chỉ là hạng ăn cháo đá bát. Đi chỗ khác, nếu có gặp lão Trương bang chủ thì nhắn gửi với lão rằng, Song Hùng Tuyệt Địa nhị vị đại thúc cùng tiểu gia Vô Cát Nhược sẽ tìm đến y mà bẻ hai hàm răng xấu huỷnh của lão.
Gã ăn mày thấy thái độ không mấy thiện cảm của Cát Nhược, liền lấm lét chực bỏ đi, nhưng chưa kịp quay lưng, Cát Nhược đã ghịt áo gã lại.
Soạt!
Chiếc áo khất cái rách toạt sau cái kéo tay nhẹ nhàng của Cát Nhược, Song Hùng Tuyệt Địa nhìn ngỡ chiếc áo gã Cái bang đã mục rửa theo năm tháng khất thực, nhưng gã Cái bang thì đỏ ửng mặt và ngạc nhiên vô cùng.
Thấy lớp áo trong như áo lót phụ nữ, Cát Nhược khoát tay nói :
– Xin lỗi… xin lỗi… Ta không có ý đó.
Gã Cái bang nheo mày nhìn chằm chằm vào chàng nói bằng giọng bán tín bán ngờ :
– Kim tỵ giáp còn không chịu nổi cái phủi tay của tiểu ca, chứng tỏ…
Cát Nhược trợn trừng hai mắt :
– Ê…. không được nói bậy chứ. Ta cần hỏi ngươi một việc.
– Tiểu ca cần hỏi viêc. gì?
– Hôm ta khoản đãi các ngươi, bên cạnh ta có một vị tiểu thư tên Tạ Thu Nguyệt, Cái bang các ngươi có biết hiện giờ Tạ tiểu thư đang ở đâu không?
– Tiểu ca muốn hỏi vị cô nương… À, phải tiểu ca muốn hỏi Giang Nam vạn phú đại tiểu thư Tạ Thu Nguyệt?
Cát Nhược gật đầu :
– Đúng như vậy. Ngươi biết nàng đang ở đâu không?
– Đại tiểu thư đang ở tại lữ điếm Ngự Uyển cung, nghe đâu nàng sắp lên đường đi Kim Lăng.
– Ngự Uyển cung ở đâu?
– Tiểu ca đi hết con đường này, quẹo trái độ mươi dặm thì đến Ngự Uyển cung.
Gã Cái bang nhìn chàng từ đầu đến chân rồi quay qua nhìn Song Hùng Tuyệt Địa.
Lưu Chí Nhẫn thấy ánh mắc của gã khất cái có vẻ dò xét mình, liền hỏi :
– Ngươi nhìn cái gì?
– Với trang phục của các vị đây, tại hạ nghĩ những người ở Ngự Uyển cung sẽ không cho vào.
– Tầm bậy. Ai cản được Song Hùng tuyệt điạ này chứ. Huống gì…
Lưu Chí Nhẫn muốn nói huống gì bên cạnh lão còn có Vô Cát Nhược là bằng hữu chi giao với Giang Nam vạn phú đại tiểu thư Tạ Thu Nguyệt.
Cát Nhược đã khoát tay cắt ngang lời lão :
– Gã Cái bang này nói rất chí lý.
Chàng ngắm nhìn Song Hùng Tuyệt Địa rồi bóp trán tỏ vẻ suy tư.
Thân Quản Kim liền hỏi :
– Ngươi đang nghĩ gì vậy?
– Với trang phục của nhị vị đại thúc và tiểu điệt thì còn tệ hơn lũ ăn mày của Trương Khuất Sanh. Chúng ta cần thay trang phục thôi.
Gã Cái bang liếc xéo qua Cát Nhược nói :
– Tiểu cái có thể dẫn thiếu ca và nhị vị trưởng lão đây mua trang phục.
Cát Nhược gật đầu :
– Tốt… tốt lắm. Nhưng…
Gã Cái bang nheo mắt :
– Thiếu ca không có tiền chứ gì?
Cát Nhược gật đầu :
– Ừ… Tại hạ không có một xu trong túi, làm gì có tiền mua tới ba bộ trang phục.
Gã tiểu cái nhăn mặt cười. Tiếng cười của gã trong như pha lê, thánh hót như tiếng đàn tỳ bà.
Cát Nhược hỏi :
– Sao ngươi cười… Bộ không tiền thì ngộ lắm sao mà cười?
– Không tiền là không tiền, nhưng không có tiền mà mua được trang phục mới là kẻ đa mưu túc trí chứ. Tiểu đệ muốn trả nợ thiếu ca bữa đại yến hôm nào.
Vô Cát Nhược gật gù :
– Ờ… ngươi tự cho mình là kẻ đa mưu túc trí thì thử coi. Nếu ngươi thành công, Cát Nhược này sẽ tăng cho ngươi quí danh Ngọa Long tiên sinh đời thứ hai Gia Cát đấy.
– Gia Cát ấy là Gia Cát gì?
Lưu Chí Nhẫn cau mày :
– Hai ngươi đừng có tầm phào nữa. Có đi thì đi, còn như không đi thì tìm một cỗ miếu hoang nào đó, sau bốn mươi chín ngày…
Lão bỏ ngang câu nói ở đó, sợ lộ bí mật các nhân vật võ lâm hảo hớn trên giang hồ sẽ cướp mất Cát Nhược trước khi lão thu nhận lại mật rồng.
Cát Nhược phủi tay :
– Ngươi tiến hành mưu kế của mình đi, chần chừ kẻo Lưu đại thúc nổi cơn thịnh nộ, thì coi như ta và ngươi đi đứt đó.
Gã tiểu cái liếc trộm nhìn Lưu Chí Nhẫn, rồi quay lưng bắt tay lên miệng, nói như thét :
– Nghe đây… nghe đây. Giang hồ kim tài nhứt đẳng Vô Cát Nhược một lần nữa muốn bố thí kim ngân cho mọi người, mọi nhà. Ai khốn khó thì hãy tập trung lại đây.
Nghe gã tiểu cái nói, Cát Nhược chỉ muốn nhảy dựng lên. Chàng vỗ vai gã :
– Ê… mưu kế của ngươi gì kỳ lạ vậy? Ta không có tiền, ngươi còn gọi lũ ăn mày đến để gây thêm khó khăn cho thiếu gia à?
Gã tiểu cái dẫm lên chân Cát Nhược :
– Làm gì mà tiểu ca cuống lên như vậy. Để ta lo, thì ta lo mà.
Sau lời hiệu triệu của tiểu cái, thoáng chốc đã có mười người khác bâu lấy Cát Nhược. Và chỉ chưa nguội một bát chè nóng, chung quanh Cát Nhược đã có trên dưới năm mươi người.
Những tiếng xì xào từ đám đông phát ra :
– Chính vị thiếu gia đó là Giang hồ kim tài nhứt đẳng Cát Nhược.
– Sao y vận đồ trông không giống một đại phú chút nào, người đã khoản đãi mọi người một bữa đại yến linh đình đấy mà.
Gã tiểu cái đẩy mọi người tránh xa Cát Nhược. Bị bức ép đến mức này thì Cát Nhược dù muốn hay không muốn cũng đành tự nhận mình là giang hồ đại phú kim tiền, kẻ giàu nhất trên thế gian này.
Gã tiểu cái sau khi ổn định mọi người xong, mới tằng hắng nói tiếp :
– Giang hồ kim tiền nhứt đẳng đại thiếu gia Cát Nhược thấy dân tình trong thị trấn này quá khốn khó, nên mới nhã ý với tiểu cái này, muốn tặng mỗi người một bộ y trang, tất cả mọi người đồng ý không?
Được người khác cho không, thì ai lại nỡ từ chối. Tất cả mọi người đều nhao nhao.
– Đồng ý… đồng ý… Đa tạ giang hồ kim tiền nhứt đẳng đại thiếu gia.
Cát Nhược thở ra một tiếng liếc xéo gã tiểu cái, bụng chửi thầm :
– “Đúng là lũ ăn mày ăn cháo đá bát, nhìn không ưa, hết lão Trương Khuất Sanh đến thằng ăn mày con này. Nếu việc này mi lo không thành, thiếu gia sẽ nhờ Song Hùng Tuyệt Địa bẻ răng ngươi không còn một cái húp cháo trắng.”
Gã ăn mày thấy bộ mặt hậm hực của Cát Nhược, nhoẻn miệng cười giả lả :
– Đại thiếu gia nói mấy lời với những người khốn khó này chứ.
Cát Nhược tằng hắng :
– Được rồi… được rồi… Các vị cứ đến bất kỳ gian hàng gấm vóc, mỗi người tự chọn một bộ, thiếu gia đây sẽ trả kim ngân giùm cho các vị.
Được lời như mở cờ, ai nấy đều ôm quyền hướng về Cát Nhược :
– Giang hồ kim tiền nhứt đẳng Cát Nhược phúc thọ nam sơn.
Sau câu nói chiếu lệ đó, ai nấy đều lũ lượt kéo thành đoàn đi theo gã tiểu cái và Cát Nhược. Đến các cửa hàng gấm vóc túa ra bao lấy. Cắt vải xong, họ lại chỉ Cát Nhược :
– Vị giang hồ kim tài nhứt đẳng thiếu gia đó…
Tất nhiên cái tiếng hào phóng mới hôm nào còn đọng trong trí người dân thị trấn Ô Đầu, nên mấy gã thương lái khi nhận ra Cát Nhược liền chẳng nệ hà gì, cứ cắt gấm vải xoàn xoạt, bởi nghĩ rằng hôm nay mình đặng được số phát tài.
Đến cửa hàng sau cùng, gã tiểu cái mới dẫn Cát Nhược và Song Hùng Tuyệt Địa bước vào.
Tên thương lái đã nghe người truyền tụng về Cát Nhược, liền tất tả ra đón.
– Đại thiếu gia… Mời người vào.
Cát Nhược liếc gã tiểu cái, thấy y vẫn thờ ơ, mặc nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, thậm chí thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười thật tươi. Bụng liền chửi: Đồ yêu quái, tà ma, đồ quân cẩu trện, lúc nào cũng làm phiền đến thiếu gia.
Mặc dù chửi thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt, Cát Nhược vẫn giữ thái độ đường bộ của một thiếu gia đại phú.Tất nhiên bộ mặt tuấn tú cuả chàng càng nghiêm bao nhiêu càng trông ngộ nghĩnh bấy nhiêu, bởi mái tóc cháy xém quăn tít.
Gã thương lái dẫn Cát Nhược và gã tiểu cái cùng Song Hùng Tuyệt Địa vào trong.
Song Hùng Tuyệt Địa vừa thấy bộ trang phục dạ hành có tấm da hổ choàng ngang liền thích chí, chỉ tay và mắt không rời bộ trang phục đó.
Tất nhiên hai lão đã ở quá lâu trong gò Lạc Phượng mới bước trở lại giang hồ thấy cái gì cũng lạ, cái gì cũng đẹp, mắt hết nhìn cái này đến nhìn cái khác, tỏ ra vẻ thèm thuồng muốn lấy.
Chỉ đợi có thế gã tiểu cái lấy luôn mấy bộ nhét vào tay Song Hùng Tuyệt Địa.
– Nhị vị trưởng lão hãy thay đồ thử coi có vừa vặn không?
Gã thương nhân liền hướng dẫn Song Hùng Tuyệt Địa lại buồng thay trang phục.
Cát Nhược nhìn theo xì một tiếng :
– Cần gì mà phải vào trong đó thay chứ. Ở đây đâu có nữ nhân, cứ thay đại, cái nào vừa thì bận luôn, cái nào không vừa thì trả lại.
Cát Nhược vưà noí vừa rút bộ trường y nho sinh màu lam bằng vải gấm ngắm nhìn, rồi thản nhiên cởi y trang của mình.
Gã tiểu cái khoát tay :
– Ê… Thiếu ca không được làm vậy, vào trong buồng kìa.
Cát Nhược đẩy tay gã ra :
– Ngươi biết gì… Chúng ta đâu có thời gian. Vận xong bộ trang phục này là ta sẽ dọt liền thôi. Ở lại mang hoạ vào thân à?
Cát Nhược vừa nói vừa trút bỏ y phục. Sợi dây thắt lưng của y vừa rút ra, thì gã tiểu cái quay mặt chỗ khác.
Cát Nhược vốn đã không ưa Cái bang sau khi bị Trương bang chủ bức ép vào khe núi đoạt Mật giao long sắp hoá rồng, lại tới tên tiểu ăn mày này tính dụng tên mình để lừa gạt các thương lái ở thị trấn Ô Đầu, giờ thấy tên tiểu cái có vẻ đạo mạo trưởng thượng, liền lấy luôn chiếc quần của mình quẳng lên vai gã.
Gã tiểu cái giẫy nẫy, nhưng tuyệt nhiên không quay lại :
– Ta… Ta… Ngươi là đồ cẩu trệ.
Cát Nhược dí miệng sát vào tai gã :
– Hỗn láo… Ngươi dám chửi thiếu gia à… Ngươi giống lão họ Trương thối tha, đúng là lũ ăn mày.
Vưà nói Cát Nhược vừa trùm luôn chiếc aó bám buị đường lên đầu gã tiểu cái.
– Ngươi không muốn nhìn thiếu gia thay y phục thì trùm kín mặt lại đi.
Cát Nhược nghe gã tiểu cái nấc nhẹ một tiếng, hình như y đã bật khóc.
Cát Nhược tưởng y quá ấm ức nên bật ra tiếng khóc như vậy, liền giở càn hơn.
Sau khi thay xong trang phục, Cát Nhược ghé miệng vào tai gã tiểu cái :
– Ta đã thay xong rồi, giờ tới ngươi. Để thiếu gia thay đồ giùm ngươi vậy. Trang phục của ngươi cũng dơ bẩn quá, không vào Ngự Uyển cung được đâu.
Gã tiểu cái chưa nghe Cát Nhược nói hết câu, quay phắt lại vã một cái vào má chàng :
– Bốp…
Cát Nhược tròn mắt :
– Ê…
Tên tiểu cái nói lớn :
– Ta không cần ngươi thay đồ giùm, quân cẩu trệ à.
Nói xong gã ăn mày với tay lấy luôn một bộ trang phục dạ hành, gọn gàng, lẩn vào buồng.
Cát Nhược nhún vai nói với theo :
– Tiểu cái… Ta coi bộ ngươi có khí chất giống nữ nhi hơn là mày râu. Bộ mặt non choẹt của ngươi cũng chẳng có cọng râu nào.
Nhìn qua nhìn lại thấy chẳng còn ai. Song Hùng Tuyệt Địa thì lo ngắm nghiá mình trong buồng thay đồ, gã tiểu cái có lẽ cũng vậy, Cát Nhược liền nghĩ, lúc này là lúc thuận tiện nhất để chạy trốn.
Nghĩ xong, Cát Nhược liền rảo bước ra cửa, nhưng vừa đến ngang ngưỡng cửa, lại thấy dáng Trương Khuất Sanh đứng ngay bên hè đường trong bộ lốt tên ăn xin tiều tụy.
Cửa ra coi như bị chận, Cát Nhược muốn đi cũng không được.
Vừa lúc đó thì tiếng Song Hùng Tuyệt Địa đã oang oang sau lưng chàng :
– Cát Nhược… Cát Nhược… Ngươi tính đi đâu vậy?
Cát Nhược quay lại giã lã cười :
– Tiểu điệt tính đứng ngắm thiên hạ một chút đấy mà.
Lưu Chí Nhẫn chớp mắt nhìn chằm chằm Cát Nhược. Lão gằn từng tiếng :
– Nếu ngươi có ý bỏ chúng ta mà đi, thì đừng trách lão phu nhẫn tâm đó.
Cát Nhược xụ mặt xuống :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại thiếu gia Cát Nhược đường đường là một đấng nam nhi đầu đội trời, chân đạp đất chứ không phải hạng chuột nhắt luỉ trốn đâu, nhị vị đại thúc yên lòng.
Mặc dù nói cứng như vậy, nhưng trong bụng Cát Nhược lại chửi thầm :
– “Đồ hai lão già ôn dịch, bộ nước giải của thiếu gia là nước cam lồ hay sao mà các ngươi đòi ta ở cạnh mãi như vậy.”
Tiểu Cái từ buồng thay quần áo bước ra. Bây giờ trông y như lột xác, chẳng còn tí nào khả dĩ gọi là một tên khất cái du thủ dư thực, mà thay vào đó là một vị công tử khôi ngô, mày ngài mắt phượng, hai cánh môi đỏ hồng tự nhiên như mỹ nữ.
Cát Nhược ngẩng đầu lên, ngắm nghiá gã tiểu cái :
– Ê… ngươi xem chừng còn tuấn tú hơn cả Giang hồ kim tài nhứt đẳng thiếu gia nữa.
Gã tiểu cái chìa chiếc mũ quan thái sư cho Cát Nhược :
– Tiểu ca đội chiếc mũ này che mái tóc lởm chởm sẽ khác biệt ngay.
Cát Nhược vỗ tay :
– Hay… Ý kiến của ngươi rất hay. Nếu sau này ta trở thành Giang hồ kim tài nhứt đẳng thứ thiệt thì nhất định sẽ mang ngươi theo suốt bên mình để hầu hạ Cát Nhược này.
Gã tiểu cái đỏ ửng mặt :
– Tại hạ không dám… Không dám.
– Không dám gì?… Bộ dễ đi cùng với Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Vô Cát Nhược này lắm sao?
– Tại hạ chỉ nói không dám đi cùng với huynh mà thôi.
Cát Nhược khoát tay :
– Ngươi đừng khách sáo.
Gã tiểu cái nguýt Cát Nhược, rồi liếc trộm qua Song Hùng Tuyệt Địa.
– Nhị vị trưởng lão có ưng bộ trang phục đang vận không?
Song Hùng Tuyệt Địa gật đầu.
Thân Quản Kim nói :
– Thích… thích lắm… Lão phu rất vưà ý.
Y vưà dứt câu thì Lưu Chí Nhẫn đã thét lớn :
– Coi chừng!
Một đạo tinh quang từ ngoài cửa bắn xẹt vào nhanh tợ cánh sao băng, công thẳng vào tâm huyệt của Cát Nhược.
Mặc dù nghe tiếng cảnh báo của Lưu Chí Nhẫn, nhưng Cát Nhược cũng chẳng biết làm sao tránh được ngọn ám khí đó. Đứng chôn chân như bị trời trồng, hai mắt muốn lồi ra ngoài, Cát Nhược há hốc miệng, với ý nghĩ :
– Mình tiêu rồi.
Ngọn ám khí tà môn còn cách Cát Nhược một sải tay, thì gã tiểu cái lạng người dùng thân làm mộc che chắn cho chàng.
– Cạch!
Ngọn ám khí chạm vào thân gã tiểu cái như chạm vào một khối thép, rơi xuống đất.
Khi ngọn ám khí rơi hẳn xuống đất rồi Cát Nhược mới hoàn hồn. Nhận ra Tiểu Cái dùng thân làm mộc đỡ cho mình, quá phấn khích trước cử chỉ cao thượng hy sinh đó, Cát Nhược ôm choàng lấy y.
– Tiểu huynh đệ… Ngươi không sao chứ… Ngươi đừng chết nghe… Ngươi chết sẽ chẳng còn ai hộ vệ thiếu gia.
Tiểu Cái đẩy Cát Nhược, vô tình tay Cát Nhược chạm vào vùng thượng đẳng phía trước của y.
Tiểu cái đỏ ửng mặt :
– Ta đã cứu ngươi… Mà ngươi còn…
Cát Nhược không biết tiểu cái định nói gì, thì đã thấy bàn tay gã đưa trước mặt.
Cát Nhược cau mày :
– Ê… Ngươi cứu ta rồi, đâu phải muốn đánh thì đánh.
Cát Nhược quay lại Song Hùng Tuyệt Địa :
– Hừ… Xém tí nữa là tiểu điệt đã toi mạng. Nếu tiểu điệt từ giã cõi đời này thì nhị vị đại thúc đừng hòng có đặng thiên nhất thần thuỷ để mà uống.
Song Hùng Tuyệt Địa ngượng nghịu :
– Chúng ta có lỗi, bất kỳ xuất ý không phòng bị nên ngươi mới chiụ một phen kinh hãi. Ngươi bỏ qua cho.
Vẻ mặt đanh lại. Cát Nhược gằn từng tiếng :
– Nhị vị đại thúc muốn có thiên nhất thần thủy để dùng nhất nhất phải bảo vệ cho tiểu điệt.
Lưu Chí Nhẫn gật đầu :
– Từ bây giờ chúng ta sẽ để mắt đến ngươi.
Gã tiểu cái ngước nhìn Cát Nhược :
– Thiên nhất thần thủy là nước gì vậy?
Cát Nhược chỉ Song Hùng Tuyệt Địa :
– Ngươi hỏi hai vị lão trượng này sẽ rõ.
Gã tiểu cái tính hỏi thì Lưu Chí Nhẫn trừng mắt nhìn y. Lão gằn :
– Đó là việc riêng của chúng ta, ngươi đừng tọc mạch chen vào.
Gã tiểu cái tiu nghỉu.
Cát Nhược thấy vẻ mặt bí xị của y, liền mỉm cười :
– Có chuyện người ta không thể nói được, ngươi đừng bức ép người ta nói chứ.
Chàng nắm tay gã :
– Nãy giờ ta chưa biết danh xưng của ngươi.
– Cứ goị ta là Tiểu cái có sao đâu.
Cát Nhược quay lại Song Hùng Tuyệt Địa :
– Bây giờ chúng ta đến Ngự Uyển cung chứ?
Song Hùng Tuyệt Địa gật đầu.
Cát Nhược gải tai, ghé miệng vào sát thái dương tiểu cái :
– Phiền ngươi dụng chút trí thông minh để ly khai khỏi chốn này.
Gã thương nhân bước đến bên Cát Nhược :
– Đại thiếu gia… Đây là số kim ngân người cần trả, tổng cộng hết một trăm lạng vàng.
Cát Nhược tròn mắt tính nói thì tiểu cái đã chen vào :
– Tất cả bao nhiêu gấm lụa cho chúng ta và những người ở Ô Đầu trấn này mà chỉ hết có trăm lạng thôi sao?
Gã thương nhân gật đầu rối rít :
– Thưa vâng chỉ một trăm lạng vàng thôi à. Với ai thì chúng tôi tính giá khác, nhưng với Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại thiếu gia thì chúng tôi phải tính giá nới hơn.
Bởi người nghĩ đến mọi người hơn nghĩ đến mình.
Tiểu Cái gật gù :
– Ngươi nói như vậy rất tốt.
Y quay sang Cát Nhược :
– Thiếu gia… Vị thương nhân này rất có lòng với người, tiểu nhân kính thỉnh người tặng thêm cho y mười lạng goị là chút quà nhỏ trả công.
Cát Nhược gật đầu :
– Ờ… Ngươi xuất kim ngân trả cho vị tiền bối này đi.
Câu nói đó chẳng khác nào Cát Nhược muốn đổ dồn tất cả qua tiểu cái. Bụng nghĩ thầm :
– “Phen này coi ngươi tìm đâu ra số vàng kia trả cho người ta chứ?”
Tiểu cái nguýt Cát Nhược rồi quay lại vị thương nhân :
– Hiện nay chúng tôi không mang theo kim ngân bên người mình, nhưng số vàng hiện tại đã có ở thị trấn Ô Đầu này rồi.
– Đại công tử để ở đâu, tôi sẽ sai người đến lấy?
– Được lắm. Lão cứ sai người mang bộ trang phục của đại thiếu gia đến Ngự Uyển cung, gặp Giang Nam vạn phú Tạ tiểu thư, đưa bộ trang phục đó thì ắt tiểu thư sẽ lấy vàng cho người của lão.
Gã thương nhân chần chừ rồi hỏi lại tiểu cái :
– Ậy… đây là việc của Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử, mắc mớ gì đến Giang Nam vạn phú đại tiểu thư sao lại bắt người trả kim ngân giùm đại thiếu gia?
Tiểu cái cau mày :
– Ta thật thất vọng. Đại công tử đây là Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng thì kim tài của Tạ tiểu thư có thấm thía gì. Huống chi Đại công tử đây còn đã đính ước hôn phối với Tạ tiểu thư rồi. Việc đó bộ ngươi không biết sao?
– Lão có biết đại thiếu gia cùng đi với Tạ tiểu thư…
– Thế thì còn ngại gì nữa, chẳng lẽ ngươi muốn Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại thiếu gia đi đâu cũng kè trăm lạng vàng bên mình như cái của nợ à?
Tiểu cái hừ một tiếng quay lại Cát Nhược :
– Đại thiếu gia… Xin người miễn thứ cho lão trượng này.
Song Hùng Tuyệt Địa nghe gã Tiểu cái nói, cũng bặm môi trợn mắt.
Thân Quản Kim gằn từng tiếng :
– Hừ… chính Song Hùng Tuyệt Địa còn hộ tống cho Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng đại thiếu gia, thì số kim ngân cỏn con kia có đáng gì để lão phải lo chứ.
Lão thương nhân vưà nghe bốn chữ Song Hùng Tuyệt Địa mặt đã biến sắc. Bốn chữ Song Hùng Tuyệt Địa do Thân Quản Kim nói ra chẳng khác nào bốn tia sét nện thẳng vào lỗ nhĩ lão.
Lão thương nhân lấm lét nhìn Song Hùng Tuyệt Địa.
– Nhị vị đây là Song Hùng Tuyệt Địa?
Lưu Chí Nhẫn gật đầu :
– Đúng vậy!
Lão vừa nói vừa vỗ một đạo phách không chưởng ra ngoài cửa để thị oai.
Kình phong xoáy tròn như một cơn trốc từ tâm trung bản thủ của Lưu Chí Nhẫn, cuộn xoáy ra ngoài.
– Ầm.
Lưu Chí Nhẫn thối lui luôn ba bộ, bởi một phản chất hất ngược trở lại. Điều đó chứng tỏ ngọn khí chưởng thị oai vừa rồi của lão vừa chạm vào một đạo âm kình ngay ngoài ngưỡng cửa.
Thân Quản Kim quay nửa vòng chắn trước mặt Vô Cát Nhược, song thủ dâng ngang ngực hườm sẵn, miệng thì quát :
– Ai…
Một thiếu nữ diễm lệ, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn từ ngoài cửa bước vào…