Càn Khôn Tuyệt Pháp

Chương 21: Lệ tình Trường Giang


Đọc truyện Càn Khôn Tuyệt Pháp – Chương 21: Lệ tình Trường Giang

Sóng nước Trường Giang vỗ vào be thuyền lách chách. Cát Nhược ngồi thù lù trong góc khoang nhìn Tiểu Chi thiêm thiếp. Chàng để mặc cho con thuyền lặng lẽ trôi theo dòng nước, chẳng biết định hướng một địa phương nào. Lúc này, nội tâm chàng thật là bấn loạn, nỗi đau tương tàn như một tảng đá nặng nghìn cân đè trĩu tâm hồn Cát Nhược. Lúc này, Tiểu Chi lại bị trúng độc công trong bảo trang Tần gia, mà Cát Nhược lại chẳng biết là chất độc gì. Chàng chỉ tạm thời dùng nội khí chân nguyên bản thân dồn tụ độc chất không cho nó phát tác tạm thời cứu sinh mạng Tiểu Chi.

Nhìn Tiểu Chi, Cát Nhược thở dài thườn thượt. Chàng tự hỏi mãi với mình, tại sao mình lại có thể là một kẻ bạc mệnh như vậy, ngay cả với người thân yêu nhất cũng có thể đòi lấy mạng. Phải chăng mình chỉ là một ngôi sao xấu, cô đơn, trong vòm trời Trung Nguyên, đầy sóng to, gió lớn, mây mờ đen kịt.

Một lượn sóng bạc đầu, trồi lên vỗ thẳng vào mạn thuyền. Con thuyền nhỏ bé chao nghiêng, Cát Nhược vội vã đỡ lấy tấm thân của Tiểu Chi.

Chính lúc chàng vừa chạm vào nàng, hai mi mắt Tỳ Bà công chúa hé mở. Đôi thu nhãn vô cảm, vô thức, ngây dại với những nét của kẻ lú lẫn.

Cát Nhược gọi khẽ tên nàng :

– Tiểu Chi… Tỳ Bà công chúa.

Tiểu Chi ngây ngây nhìn Cát Nhược.

Chàng nheo mày tự hỏi :

– “Không lẽ Tiểu Chi cũng trúng phải Tịch Thần Dạ Thảo. Nếu quả thật nàng mà trúng phải chất độc đó, thì tai hại biết chừng nào.”

Cát Nhược gọi khẽ lần nữa :

– Công chúa…

Chàng vỗ nhẹ vào má nàng :

– Tiểu Chi

Tiểu Chi nhìn Cát Nhược như một kẻ ngây ngô chẳng biết gì.

Cát Nhược liền hỏi :

– Tiểu Chi có nhận ra Cát Nhược không?

Nàng nghiêng đầu nhìn Cát Nhược.

Cát Nhược dí sát mặt mình vào mặt nàng :

– Nàng có nhận ra ta không?

Tiểu Chi chớp mắt nhìn sững vào Cát Nhược. Nàng bất chợt nhoẻn miệng cười, đúng là một nụ cười không phải lúc, một nụ cười của một kẻ không tự định được nhân cách của mình.

Tiểu Chi đưa tay vuốt má Cát Nhược, rồi vô thức ôm choàng lấy cổ chàng kéo ghịt xuống, hôn lên trán.

Cát Nhược trố mắt :

– Ý… Nàng không nhận ra ta, mà lại biết hôn tiểu gia.

Cát Nhược nhăn nhó.

Tiểu Chi tủm tỉm cười, rồi từ từ nép đầu vào ngực chàng.

– Xem chừng nàng giả ngây giả dại để khuyến dụ Cát Nhược.

Cát Nhược đẩy Tiểu Chi ra. Tay chàng vừa chạm vào bờ vai của Tiểu Chi, mới giật mình, bởi cảm giác nóng hổi của dục hỏa.

Cát Nhược sững sờ. Chính bản thân Cát Nhược cũng đã từng bị cảm giác nóng ran khiến tâm thần gần như bất định. Cát Nhược sực nhớ lại hôm vào trong Nhất Dạ Đế Vương cung, chàng đã vô tình hít Mê Hồn hương của Dạ Điệp cung nữ và liền đó cơ thể gần như hầm hập nung nhừ bởi hỏa dục.

Chàng ngờ ngợ, Tiểu Chi cũng đang rơi vào tình trạng chẳng khác gì mình ở Nhất Dạ Đế Vương cung, từ hành động đến thần thức, cũng như dục hỏa đang cuộn trào.

Cát Nhược thối về sau nửa bộ.

Tiểu Chi háo hức kéo chàng lại.

Cát Nhược lắc đầu :

– Tỳ Bà công chúa… Nàng hãy bình tĩnh lại nào… Hãy bình tĩnh lại nào.

Cát Nhược toan áp song thủ vào tĩnh huyệt của Tiểu Chi để dụng chân ngươn một lần nữa khống chế độc chất.

Chàng vừa nhả chân khí, vẻ mặt Tiểu Chi càng căng thẳng hơn, và sức nóng càng bốc ra dữ dội, đến độ xuất hạn mồ hôi. Cát Nhược vội vã thâu hồi nguyên khí dương cương. Thật ra Cát Nhược làm gì biết được, Mê Hồn Hương có một đặc tính rất dị hoặc, nếu nam trúng độc mà tiếp nhận chân khí âm thì hỏa dục sẽ càng phát ác dữ dội hơn, và ngược lại.

Tiểu Chi lúc này, nếu có thể tự mình dùng âm khí nội thể khống chế chất độc, thì còn hy vọng ngăn được dục hỏa, nhưng khi đã nhận chân khí thuần dương của Cát Nhược, Mê Hồn hương trong cơ thể nàng càng phát tác dữ dội. Huống chi, chân ngươn nguyên khí thuần dương của Vô Cát Nhược lại tiềm ẩn thần lực của mật giao long sắp hóa rồng, thì hỏa dục trong nội đan của Tỳ Bà công chúa có thể đốt cháy cả lục phủ ngũ tạng nàng, thậm chí làm khô huyết lưu, đoạn mạch, chẳng khác nào cành cây khô bị hun trong lửa đỏ.

Sức nóng của hỏa dục, bức rức đến độ, Tiểu Chi tự bức y trang mình. Nàng lõa thể đứng trước Cát Nhược với cặp mắt thu nhãn cuồng si khiến Cát Nhược cũng phải rùng mình.

Cát Nhược gãi đầu, nói lải nhải :

– Ta làm sao bây giờ… ta làm sao bây giờ… Nàng chỉ cho cách nào giải Mê Hồn hương coi.

Cát Nhược vừa nói dứt câu. Tiểu Chi đã băng đến ôm ghịt lấy chàng. Nàng gần như muốn cấu xé Cát Nhược với tất cả sự cuồng si không thể nào cưỡng nổi.

Sự va chạm đó, khiến Tiểu Chi như quả bóng đã căng phồng, sắp nổ tung thành xác pháo tả tơi. Chàng lắc đầu nguầy nguậy.

– Tiểu Chi… Nàng…

Mặc cho Cát Nhược nói, Tiểu Chi vẫn cứ ôm cứng chàng và ngước cặp mắt ngây dại tưởng chừng sắp nổi cơn điên loạn.

Sức nóng hỏa dục tỏa ra khắp cơ thể Tiểu Chi, đến độ Cát Nhược thấy hai cánh môi mọng đỏ của nàng cũng lần hồi khô cứng lại.

Cát Nhược chưa biết xử lý như thế nào thì có tiếng truyền âm nhập mật như tiếng muỗi kêu ngay bên tai chàng :

– Cát Nhược… Chẳng lẽ lại để Tiểu Chi tẩu hỏa nhập ma, hoặc cạn khô huyết lưu chết như cành cây khô sao. Nếu Cát Nhược còn giữ lễ giáo thì chắc chắn nàng sẽ chết. Ông trời đã định đoạt như vậy rồi, Cát Nhược đừng chống lại nữa.

Cát Nhược dáo dác nhìn quanh.

Tiếng truyền âm lại dội vào thính nhĩ của chàng.

– Cát Nhược còn chờ gì nữa chứ. Đợi đến lúc Tỳ Bà công chúa bị hỏa dục đốt thành cây khô mới chịu ân ái với nàng sao? Ngươi không nghĩ đến tình của Tiểu Chi, và những lần nàng đã cứu sinh mạng ngươi à?

Trong vòng tay ôm ghịt của Tiểu Chi, Cát Nhược cảm nhận sức nóng của Mê Hồn hương còn lan tỏa qua cả chân thân mình.

Chàng thở dài một tiếng, rồi ôm xốc Tiểu Chi, miệng thì lẩm nhẩm :

– Tuệ Nam ơi… Cát Nhược chỉ yêu mỗi mình nàng thôi, nhưng…

Được Cát Nhược ôm, Tiểu Chi dụi đầu luôn vào ngực chàng, với sự cuồng nhiệt của người lữ hành đang khát khao cháy bỏng, may mắn gặp được ốc đảo trước mắt.

Con thuyền vẫn lập lờ trôi trên giòng Trường Giang không định hướng, trong khoang thuyền đôi nam nữ hòa nhập với nhau, với nỗi khát khao cháy bỏng của nàng.

Tỳ Bà công chúa Tiểu Chi chìm hẳn vào ốc đảo mát lạnh của Cát Nhược mà vẫy vùng. Nàng thả mình trong nỗi đê mê cho đến khi lịm đi với sự thỏa mãn, và cảm giác toàn thân thư thả không còn day dứt, giày vò.

Hai mi mắt Tiểu Chi khép lại, và Cát Nhược cảm thấy hỏa khí trong nội đan của nàng đã tản mát như vừa được dập tắt bởi cơn mưa bông tuyết.

Trước mắt Cát Nhược, Tiểu Chi lồ lộ một tấm thân mỹ nữ, trinh nguyên, trong trắng, khiến thần trí Cát Nhược càng rối bời hơn.

Chàng khẽ lạc giọng nói :

– Tiểu Chi đừng nghĩ Cát Nhược là kẻ đang thấy sắc mà không thấy tình. Cát Nhược vì sự sống của nàng mà thôi.

Tiếng truyền âm vo ve lại trổi lên nói vào tai chàng :

– Cát Nhược đừng tự trách mình, hay ân hận, đó là số phận mà ông tơ bà nguyệt đã se duyên.

Cát Nhược vừa nghe câu truyền âm nhập mật đó, liền nhanh như cắt dụng luôn thuật Vô Hình bộ pháp băng ra ngoài khoan thuyền.

Chàng đứng sững sờ như pho tượng bị đóng chân xuống sàn thuyền. Cát Nhược không sững sờ và bấn loạn sao được khi ngồi ngay trên đầu mũi thuyền là Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam.

Cát Nhược bồi hồi nói :

– Tuệ Nam…

Tuệ Nam ngước mặt nhìn Cát Nhược. Hai bên khóe mắt của nàng còn đọng dòng lệ thương cảm, bi ai.

Cát Nhược đến bên cạnh Tuệ Nam :

– Tuệ Nam… Nàng hiểu cho Cát Nhược.

Chùi nước mắt, Tuệ Nam mỉm cười :

– Tuệ Nam hiểu Cát Nhược… Mong chàng đừng bao giờ đối xử tệ với Tỳ Bà công chúa.

Cát Nhược lắc đầu :

– Tuệ Nam… Cát Nhược chỉ yêu mình nàng thôi. Ta không thể nào quên nàng, và càng không thể nào sống với Tiểu Chi mà không có Tuệ Nam.

– Tiểu ca… Ông trời đã định như vậy rồi. Chúng ta có duyên mà không nợ. Tuệ Nam chỉ mong Cát Nhược được hạnh phúc là vui rồi.

Nàng đứng lên bặm môi nhìn Cát Nhược bằng cặp mắt bi thương :

– Cát Nhược hãy bảo trọng, Vô Thần chưởng giáo đã tìm ra bí mật bản đồ Bách Linh động. Thân phận của tiểu ca không rõ ràng đâu, chưa hẳn tiểu ca là con của Vô Danh kiếm chủ Vô Cát Vũ.

– Tuệ Nam… Nàng đừng đi.

Lệ thắm lại rịn ra hai bên khóe mắt Bạch hạc tiên cô :

– Tuệ Nam phải đi. Lúc này ở lại đây không tiện vì…


Cát Nhược lắc đầu :

– Không… Tuệ Nam… Nàng đừng đi đâu hết. Cát Nhược lúc này đang cần nàng.

Cát Nhược nắm tay Tuệ Nam :

– Cát Nhược đang cần nàng.

Tuệ Nam mỉm cười nhìn Cát Nhược :

– Tiểu Chi thì lại đang cần chàng.

Tuệ Nam hạ giọng :

– Cát Nhược… Trên ngực phải của chàng có xâm nửa con rồng. Có thể đó là dấu tích để chàng biết thân phận mình là ai.

– Tuệ Nam…

– Tiểu ca hãy bảo trọng… Khi nào Tỳ Bà công chúa tỉnh lại, bảo cho nàng biết Tuệ Nam sẵn sàng trả lại nàng những món nợ đã vay. Tuệ Nam có việc phải đi.

Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam không để Cát Nhược mở lời can mình lại. Nàng khẽ điểm mũi hài, thân người đã băng vụt lên không trung, đồng thời có tiếng chim hạc kêu một tiếng.

Tuệ Nam đã ngồi trên lưng Bạch nhị Nàng nói vọng xuống :

– Tuệ Nam không bao giờ quên tiểu ca đâu.

Cát Nhược thét lớn :

– Tuệ Nam…

Tiếng gọi của chàng vang lồng lộng trong không trung, nhưng Bạch hạc chỉ còn là dấu chấm nhợt nhạt cuối chân trời.

Cát Nhược ủ rũ ngồi bệt xuống bè thuyền :

– Tuệ Nam… Cát Nhược có lỗi với nàng.

Lúc Cát Nhược ngẩng lên, Tiểu Chi đã đứng cạnh bên chàng.

Cát Nhược nhìn nàng hỏi :

– Tiểu Chi… Nàng khỏe hẳn rồi à?

Tỳ Bà công chúa gật đầu :

– Tiểu Chi đã hết bịnh rồi.

Nàng cụp hai mí mắt, thổn thức nói :

– Tiểu ca đừng bận tâm vì việc vừa rồi. Tiểu Chi không làm bận lòng tiểu ca đâu. Hãy coi đó như một giấc mơ thoáng đến rồi tan biến, chẳng để lại dấu ấn.

– Tiểu Chi… Nàng nói thế có ý nghĩa gì?

– Tiểu Chi tạm biệt tiểu ca.

– Nàng cũng tính bỏ ta đi nữa à?

– Chúng ta có nợ mà không có duyên. Những gì đã xảy ra, tiểu ca đừng bận tâm. Tiểu Chi đã quên cũng như cơn gió thoảng nhẹ lướt qua khung cửa.

– Tiểu Chi…

– Tiểu ca hãy bảo trọng.

Chiếc thuyền trôi dạt vào bờ, Tiểu Chi bặm môi nhìn Cát Nhược.

Thấy vẻ mặt Tiểu Chi, Cát Nhược xúc động vô cùng. Với những nét ân hận, u oán, và đau xót, nàng thổn thức nói :

– Tiểu Chi không bao giờ quên tiểu ca.

Cát Nhược bồi hồi vô cùng.

Tiểu Chi nói :

– Cát Nhược hãy bảo trọng.

Nàng trổ pháp khinh thân Vô Hình băng mình ra khoang thuyền và đạp trên sóng nước chạy thẳng vào bờ. Chiếc bóng của Tiểu Chi thoáng chốc đã mất hút, chỉ còn lại Cát Nhược trong sự cô quạnh, cùng với giòng Trường Giang.

* * * * *

Thiếu Lâm tự.

Đêm khuya tĩnh mịch, có hai chiếc bóng cà sa từ trong đại diện trổ thuật khinh pháp lướt ra ngoài. Trông hành tung của hai người đó, có vẻ rất vội vã. Cả hai băng mình đi vun vút hướng về phía cốc liêu của vị trụ trì Thiên Nhất thiền sư. Họ đi vào trong thất vào thời khắc này, chứng tỏ trong Thiếu Lâm tự, họ phải có thân phận là bậc cao tăng trưởng trượng.

Hai người dừng bước khi cách gian cốc liêu khoảng mươi trượng. Một người trong bọn lên tiếng :

– Vô Minh huynh… Chúng ta có nên mạo muội xâm nhập cốc liêu của Trụ trì trưởng lão không?

Vô Minh thần tăng thở ra một tiếng dài thường thượt :

– A di đà Phật. Vô Minh tăng và Hữu Minh tăng chúng ta là hai hộ pháp trụ trì tam bảo, thời gian gần đây, trụ trì có những hành vi thật khác trước, chắc chúng ta phải phá lệ một lần.

Hữu Minh tăng tay lần hạt chuỗi, đam chiêu suy nghĩ rồi nói :

– Không vào trong cốc liêu của trụ trì thì không được. Lúc này là cơ hội tốt nhất để chúng ta có thể tìm hiểu nguyên nhân sự thay đổi của trụ trì trưởng lão. Thời gian vừa qua, gần như Thiên Nhất trưởng lão nhất nhất đều bức ép Thiếu Lâm theo về với Vô Thần giáo. Điều đó thật là quá lạ lùng với Thiếu Lâm tự.

– Đệ cũng thấy lạ… Nhưng…

– Nếu sư đệ cảm thấy ngại thì hãy quay trở về cốc liêu của mình, việc này để một mình huynh lo toan. Có chuyện gì xảy ra, Thiếu Lâm còn có đệ.

Vô Minh tăng vừa nói dứt câu, thì cánh cửa cốc liêu của Thiên Nhất thiền sư mở toang ra. Thiên Nhất thiền sư đứng ngay ngưỡng cửa, ngoắc hai vị hộ tăng :

– Hai người đã đến sao còn đứng ngoài đó, không vào trong tịnh thất của ta. Nếu đến đây, có thắc mắc gì cứ hỏi.

Vô Minh tăng và Hữu Minh tăng hơi ngạc nhiên vì sự xuất hiện đột ngột của Thiên Nhất thiền sư. Cả hai chần chờ một lúc mới ôm quyền thi đại lễ chào Thiên Nhất.

Hữu Minh tăng lên tiếng trước :

– Hữu Minh tăng và Vô Minh tăng muốn tham kiến Trưởng lão.

Thiên Nhất thiền sư gật đầu :

– Lão nạp biết hai vị đến đây là có vấn đề rồi. Hãy vào đây tỏ trình với lão nạp.

Vô Minh liếc xéo qua Hữu Minh tăng :

– A di đà Phật… Chưởng môn trụ trì cho phép.

– Tất nhiên… Lão nạp từ lâu biết các vị rất thắc mắc về lối hành xử của bần tăng, nên hôm nay ta sẽ giải đáp tất cả thôi. Hãy vào đi.

Hữu Minh tăng lần tay lên xâu chuỗi hạt :

– Chúng tôi đến cốc liêu làm phiền đến Chưởng môn, nhưng sự thật cứ ngỡ Chưởng môn trưởng lão đã xuất khỏi chùa rồi.

Thiên Nhất thiền sư mỉm cười :

– Lão nạp chưa đi hầu kiến Vô Thần chưởng giáo, bởi biết nhị vị Hộ pháp tăng sẽ đến diện kiến lão nạp.

Hữu Minh tăng nhìn qua Vô Minh tăng rồi quay lại Thiên Nhất thiền sư :

– Trưởng lão biết chúng tôi sẽ đến đây?

– Bần tăng có thể đọc được ý nghĩ của hai người lúc ta thuyết pháp Vô Vi trên chánh điện. Hãy vào trong cốc, chúng ta nói chuyện với nhau.

Hữu Minh tăng ôm quyền cúi đầu :

– Đa tạ Trưởng lão đã cho phép hộ tăng tham kiến

– Bần tăng vì sự nghiệp tam bảo, nhị vị hộ tăng đừng khách sáo. Hãy vào trong này, dùng một tách trà. Có gì các vị cứ hỏi, ta sẽ giải đáp.

Hữu Minh tăng và Vô Minh tăng đi thẳng về phía cốc liêu của Thiên Nhất thiền sư. Hai người vừa bước qua ngưỡng cửa cốc phòng thì giật mình một cái khi thấy nhập nhoạng trước mắt mình có bóng xiêm y trắng thoáng lướt qua. Đồng lúc huyệt Linh Đài rát bỏng, như có ngọn trủy thủ sắc bén thọc thẳng vào. Cả hai cùng kêu lên một tiếng :

– Ôi!…

Vô Minh tăng và Hữu Minh tăng đứng như hai pho tượng ngay giữa cốc phòng.

Vô Minh tăng quắc mắt, lừ lừ chiếu nhãn quang vào mặt Thiên Nhất thiền sư :

– Trưởng lão… Người đã dụ chúng tôi vào cốc phòng để yêu nữ di hại.

Vô Minh tăng vừa dứt câu, đã bị một cái tát nảy lửa từ ngọc thủ của Ngọc Diện Thất Tinh La Sát :

– Hỗn láo… Dám hồ đồ với bổn nương.

Hữu Minh tăng nhìn Ngọc Diện Thất Tinh La Sát :


– Ma nữ…

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát vừa nghe hai tiếng ma nữ thốt ra từ cửa miệng của Hữu Minh tăng quay lại nhìn sòng sọc vào mặt nhà sư.

Nhưng lần này thì Ngọc Diện Thất Tinh La Sát không tát, mà lại mỉm cười :

– Được lắm… Khí phách rất cương cường. Nếu các người đã gọi bổn nương là ma nữ, nhất định bổn nương sẽ đưa các ngươi sớm về Tây Trúc…

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát quay lại Thiên Nhất thiền sư :

– Đại tổng quản hãy cho họ biết mặt thật của ngươi đi.

Thiên Nhất thiền sư gật đầu, gỡ luôn chiếc mặt nạ da người rất tinh xảo. Chân diện mục của y hiện ra, khiến Vô Minh tăng và Hữu Minh tăng đứng ngẩn đứng ngơ. Trước mắt hai người không phải là vị chủ trì Thiếu Lâm tự, gã chính là Khô Cốt lệnh chủ Càng Phi Thiên một tên Hắc đạo lừng danh.

Hữu Minh tăng nhìn Khô Cốt lệnh chủ Càng Phi Thiên :

– Thì ra bấy lâu nay Khô Cốt lệnh chủ đội lốt Chưởng môn trưởng lão Thiên Nhất thiền sư.

Khô Cốt lệnh chủ Càng Phi Thiên bật cười khùng khục :

– Ta chỉ thừa lệnh của Vô Thần chưởng giáo tạm thời đóng vai trụ trì Thiếu Lâm, ăn chay niệm Phật, đến lúc người trở thành Thánh chủ võ lâm thì quay về nẻo đời thôi. Tại các ngươi quá tò mò, không đợi đến lúc Chưởng giáo đoạt ngai vị Thánh chủ nên mới có ngày hôm nay.

Vô Minh tăng hừ một tiếng :

– A di đà Phật… Nếu bần tăng không lột được mặt nạ của ngươi thì Thiếu Lâm còn như thế nào nữa.

Khô Cốt lệnh chủ Càng Phi Thiên lắc đầu :

– Các ngươi biết sớm thì chết sớm, có ích gì.

Khô Cốt lệnh chủ Càng Phi Thiên quay lại Ngọc Diện Thất Tinh La Sát :

– Hai tên sải hộ tăng này vốn vào Thiếu Lâm hàm thụ Phật học từ nhỏ đến lớn, nghiễm nhiên trở thành cao tăng hộ pháp, tất phải nguyên dương khí thuần nhất vô cùng. Nếu như nương nương dụng được nguyên khí thuần dương của họ, thì tốt biết chừng nào.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát gật đầu :

– Đại tổng quản nói rất đúng ý của bổn nương.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nhìn Vô Minh và Hữu Minh tăng :

– Bổn nương đã bị các ngươi gọi là ma nữ, thì tạm thời hấp thụ nguyên khí thuần dương của nhà Phật đặng thoát khỏi chất ma. Các ngươi chắc không oán hận bổn nương chứ?

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nói dứt lời, ngọc thủ đã hóa thành trảo bấu vào hai chiếc áo cà sa của hai vị hộ tăng Thiếu Lâm.

– Soạt.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát giật mạnh một cái đã xé toẹt hai chiếc áo cà sa khỏi thân thể Vô Minh tăng và Hữu Minh tăng.

Sau khi lột trần hai vị hộ tăng Thiếu Lâm, Ngọc Diện Thất Tinh La Sát rụt tay lại áp bàn thủ vào với nhau. Một màn hắc quang khỏa lấp đôi tay thịt của mụ, cho đến khi cả hai cánh tay biến hóa nhuộm màu đen kịt. Ngọc Diện Thất Tinh La Sát từ từ đưa dần song thủ chực đặt lên thiên đỉnh Vô Tăng và Hữu tăng, nhằm hút nguyên khí thuần dương của hai người.

Hữu Minh tăng nhắm mắt nói :

– A di đà Phật… Ma nữ đừng hòng lấy được chân nguyên thuần dương của nhà Phật. Sư đệ… Chúng ta hãy về chầu dưới chân Phật tổ.

– Thiện tai… Thiện tai… Phật tổ đón đệ tử.

Vô Minh tăng dứt lời, cả hai người đồng loạt nhắm mắt lại. Hai vị hộ tăng Thiếu Lâm chỉ trong chớp mắt đã dụng nguyên khí trong nội đơn của mình bứt kinh mạch, đoạn tử không để cho Ngọc Diện Thất Tinh La Sát kịp ra tay hút lấy nguyên khí thuần dương của nhà Phật.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát vừa đặt đôi hắc thủ đen kịt lên đỉnh đầu Vô Minh tăng và Hữu Minh tăng, đã rụt tay lại. Mụ làu nhàu nói :

– Đồ chết tiệt.

Khô Cốt lệnh chủ Càng Phi Thiên đẩy hai vị cao tăng đổ sầm xuống đất.

Hắn quay lại Ngọc Diện Thất Tinh La Sát :

– Nương nương đừng lo… Sau khi Chưởng giáo tụ thành ước nguyện, ta sẽ dâng nạp lũ hòa thượng trong Thiếu Lâm tự này để nương nương luyện công.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nhìn Càng Phi Thiên :

– Nếu Tổng quản đã vì bổn nương, bổn nương sẽ không bao giờ quên ngươi đâu. Hai gã trọc ngu xuẩn này chết, thế nào cũng khiến bọn Thiếu Lâm nhốn nháo, sẽ ảnh hưởng đến Chưởng giáo trong ngày đại hội Long Hoa, ta tạm thời phải rời khỏi đây. Tổng quản hãy thành toàn hai cái xác này.

– Nương nương cứ yên tâm

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát gật đầu. Mụ lẩn ra ngoài cốc liêu trong lúc Khô Cốt lệnh chủ khoát lại chiếc mặt nạ da người để trở thành vị trụ trì Trưởng lão Thiếu Lâm tự.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát ly khai Thiếu Lâm tự chẳng chút nhọc công sức gì. Bởi Thiếu Lâm tự mụ đã thuộc đường, như trong lòng bàn tay. Ngọc Diện Thất Tinh La Sát trổ thuật khinh công lướt đi như một bóng ma trong đêm tĩnh mịch.

Khi mụ vừa lướt qua khỏi cổng tam quan, băng mình ra quang lộ thì cũng vừa lúc Cát Nhược xuất hiện, phát hiện ra hành tung của Ngọc Diện Thất Tinh La Sát.

Thấy Ngọc Diện Thất Tinh La Sát vừa ra khỏi chùa Thiếu Lâm băng mình đi một cách vội vã, Cát Nhược không khỏi thắc mắc.

Chàng liền trổ luôn Vô Hình bộ pháp thoát rượt theo sau lưng như bóng với hình.

Vừa bám theo Ngọc Diện Thất Tinh La Sát, Cát Nhược vừa nghĩ thầm :

– “Mụ quỷ này sao lại từ Thiếu Lâm tự chạy ra? Mụ vào trong chốn tĩnh tu của mấy lão hòa thượng để làm gì?”

Với bộ pháp khinh công Vô Hình kỳ tuyệt, Cát Nhược bám theo sau lưng Ngọc Diện Thất Tinh La Sát mà mụ vẫn không hề phát hiện ra chàng.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát đang chạy trên quang lộ, bất ngờ rẽ vào con đường nhỏ dẫn vô cánh rừng thông. Chạy thêm bốn dặm nữa. Ngọc Diện Thất Tinh La Sát dừng bước trước một ngôi cổ mộ. Ngôi cổ mộ được kiến tạo rất kiên cố, sừng sững, ngỡ như một ngọn đồi bằng đá tảng. Với sự kiến tạo đó, thì người được an táng trong cổ mộ phải là bật thế gia vọng tộc trong giang hồ không ai sánh bằng.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát đi thẳng đến tấm bia cao sừng sững, nhấn tay vào phiến đá thạch ánh lên nước xanh bóng trong đêm tối ngỡ như nó phát ra ánh sáng nhờn nhợt, mờ mờ, ảo ảo.

Tấm bia đá tách làm hai, lộ ra một địa đạo dẫn xuống cổ mộ.

Cát Nhược thấy Ngọc Diện Thất Tinh La Sát bước luôn vào trong mật đạo đó. Tấm bia đá lại rè rè khép lại.

Chờ thêm một khoảnh khắc nữa. Cát Nhược mới băng mình đến. Chàng chẳng mấy khó khăn để phát hiện ra cơ quan mở cửa mật đạo.

Cát Nhược suy nghĩ một lúc, rồi dứt khoát đeo tấm mặt nạ Nhân Vương Bách Diện nhân, mới len qua cửa mật đạo. Chàng không thể nào ngờ được, bên trong cổ mộ lại trang trí như một tòa cấm cung, mà mình chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Cẩn thận từng bước, Cát Nhược đi lần xuống mật đạo. Chàng chỉ dừng lại khi thấy phía trước mình có bóng người.

Cát Nhược nép vào vách đá lạnh ngắt, khí lạnh thấm thấu qua trang phục, khiến chàng có cảm giác, đây là con đường duy nhất dẫn xuống địa phủ.

Hai ả thị tì đi qua trước mặt Cát Nhược, rẽ vào con đường bên trái. Chàng chờ cho hai ả thị nữ đó khuất dạng cuối đường, mới thả bước đi theo.

Đột nhập vào cổ mộ rồi, Cát Nhược mới lúng túng, vì ngỏ ngách chằn chịt, khiến không biết chọn con đường nào. Trong cổ mộ như một mê hồn trận mà Cát Nhược chẳng thể định được phương vị, hay nơi cần tìm đến, hoặc dò ra tung tích của Ngọc Diện Thất Tinh La Sát.

Chàng còn đang lưỡng lự, thì nghe sau lưng mình có tiếng rè rè do cơ quan mở cửa mật đạo vận thành. Cát Nhược nhanh như cắt, dụng luôn thuật Tục Hoàn Cốt, ép mình dán vào vách đá để dấu thân.

Từ ngoài cửa cổ mộ, Thi San Hào len qua, xăm xăm bước qua mặt Cát Nhược. Không bỏ lỡ cơ hội, Cát Nhược giải tỏa Tục Hoàn Cốt, trổ luôn Vô Hình bộ pháp bám sát sau lưng Thi San Hào.

Chàng thấy Thi San Hào vận trang phục Thiên Sơn chưởng môn, trong đầu chàng thắc mắc vô cùng. Chàng nghĩ thầm :

– “Với tuổi tác như thế này mà chàng trang niên này đã được Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh trao quyền Chưởng môn, chứng tỏ y rất được Hoàng lão mến mộ.”

Thi San Hào rẽ về bên phải, đến cuối đường rẽ trái, gặp địa đạo thứ hai. Y thản nhiên vận hành cơ quan mở cửa đã bước qua.

San Hào vừa qua khỏi, Cát Nhược cũng kịp lòn thân lách qua khỏi thạch môn. Bên trong thạch môn là dãy hành lang, hai bên đều là ngục thất.

Thi San Hào xăm xăm bước thẳng đến ngục thất cuối hành lang đó. Bất ngờ Thi San Hào đứng sững lại, quay phắt về phía sau.

Hành động quay đầu lại của y quá bất ngờ và đột ngột. Cát Nhược chỉ kịp băng mình lên không, dụng trảo công bấu năm ngón tay vào vách đá như con thằn lằn.

Mặc dù chàng phản ứng nhanh nhẹn, chỉ trong chớp mắt đã ẩn mình vào nóc cổ mộ, nhưng xem chừng Thi San Hào vẫn ngờ ngợ nhận ra có người bám theo sau mình.

Gã dáo dác nhìn khắp nơi, rồi lên giọng lớn tiếng nói :

– Ai đó? Hãy ra mặt đi.

Không có ai đáp lại lời San Hào. Chờ thêm một lúc lâu nữa. Thi San Hào dụi mắt.

Y lẩm nhẩm nói :

– Bộ mắt mình bị hoa sao?

Thi San Hào trở bước quay lại, rồi như đoán chắc chẳng có ai theo bám mình, liền quay lưng đi tiếp đến cửa ngục thất cuối cùng.

Thi San Hào đứng ngay ngưỡng cửa ngục thất nhìn vào bên trong :

– Hoàng lão tặc…

Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh hé đầu lên khỏi cửa tò vò. Ánh mắt u buồn, Hoàng Kỳ Anh nhìn Thi San Hào rồi thở dài một tiếng.


Thi San Hào khịt mũi, nghiêm giọng nói :

– Hoàng lão tặc nghe ta nói đây nè… Đến ngày hội Long Hoa, Thiên Sơn phái sẽ mãi mãi xóa tên trên giang hồ, để nhập vào Vô Thần giáo.

– San nhi… Đừng đầu nhập vào Hắc đạo ma đầu.

Thi San Hào lừ mắt nhìn Hoàng Kỳ Anh :

– Hoàng tặc ngươi còn bô bô cái miệng tự xưng mình là chính nhân quân tử, đại trượng phu ở trên đời này à. So sánh lão với Vô Thần như con đom đóm với vầng thái dương. Nói ra San Hào này cảm thấy bẩn miệng làm sao đó. Ở Nhất Dạ Đế Vương cung, chính mắt ta thấy lão cưỡng đoạt trinh tiết của sư muội. Hừ… Trên đời này sao tồn tại con quỷ như lão chứ?

– San nhi…

– Hừ… lão còn mở miệng gọi ta là San nhi thì đừng trách ta sẽ cắt lưỡi lão đó.

– San Hào… Lão phu một đời thọ nhận Chưởng môn Thiên Sơn phái đâu bao giờ đê tiện như vậy. Ngươi đã bị bọn mê đầu mê hoặc mà đổ lên đầu người dạy dỗ ngươi những điều đê tiện như vậy.

Thi San Hào phun ra một bãi nước bọt vào mặt Hoàng Kỳ Anh :

– Ta bây giờ đường đường là một Tổng quản của Chưởng giáo. Lão đừng mộng tưởng xưng hô là sư phụ ta. Trong tâm ta chỉ muốn lột da, xẻo thịt lão mà thôi.

– Vậy ngươi còn chờ gì nữa mà chưa lột da xẻo thịt lão phu.

– Khi nào Chưởng giáo thụ nhận chức vị Thánh chủ võ lâm, sẽ mang tội lỗi ngươi ra phán xét trước mặt quần hùng thiên hạ.

Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh đột ngột bật cười sằng sặc. Hoàng lão cất tràng cười đay nghiến và cay độc ấy rồi nhướng đôi mày bạc phết nói với Thi San Hào :

– Thiên Sơn phái không ngờ có ngày diệt vong trong sự ô nhục như thế này. Ta có tội với tổ sư.

Thi San Hào đay nghiến nói với Hoàng Kỳ Anh :

– Một tên tiện nhân như lão nên phải nhận một cái chết như vậy. San Hào ân hận sao lại trở thành đệ tử của lão chứ?

Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh từ từ thụt lần xuống cho đến lúc gục hẳn trên sàn đá. Trong ngục thất rộn lên tiếng khóc bi ai thổn thức của lão nhân một thời là Chưởng môn Thiên Sơn phái.

Thi San Hào quay lưng bước trở ra. Y vừa đến ngưỡng cửa thì chạm mặt Ngọc Diện Thất Tinh La Sát. Thi San Hào vội vã ôm quyền cúi mọp đầu.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát liếc xéo họ Thi :

– Ngươi vào đây làm gì?

– Bẩm nương nương, San Hào vào đây để thẩm tra những tên tù mà thôi.

– Ngươi hãy lui ra đi!

Thi San Hào khép nép len qua thạch môn. Trước mặt Ngọc Diện Thất Tinh La Sát, Thi San Hào quả là một tên thuộc hạ không hơn không kém.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát bước lại ngục thất Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh. Mụ gõ tay vào cửa tò vò.

Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh trong ngục thất nói vọng ra :

– Lão phu đã chịu đựng nỗi đau bên trong tàn khốc lắm rồi, ngươi đừng dày vò ta thêm nữa.. Hãy đi đi.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát mỉm cười rồi nói :

– Gã đại đồ đệ yêu dấu của lão đã bị ta đuổi đi rồi.

Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh nhú đầu lên cửa tò vò. Lão nhìn Ngọc Diện Thất Tinh La Sát, thở ra :

– Ngọc Diện Thất Tinh La Sát, sao ngươi lại gắn cho lão cái tội kinh tởm đó.

– Lão nên tự trách mình, và trách bọn đồ đệ có mắt không tròng. Lão thì tự thị, chủ quan còn lũ đồ đệ thì ngu ngốc.

– Lão phu đã nằm trong tay các ngươi rồi, các ngươi muốn nói sao chả được.

– Bổn cô nương không gắn tội cho lão đâu. Bổn nương còn muốn giúp lão một con đường phục hồi lại danh dự, mà chường mặt ra với giang hồ kìa.

Thiên Sơn nhất lão nhếch mép :

– Chắc chắn phải có điều kiện.

– Tất nhiên là phải có điều kiện.

– Lão phu đã biết điều kiện của ngươi

– Bổn nương nghĩ lão biết.

– Thi San Hào đã là Chưởng môn, lão phu đã thành kẻ vô dụng, đâu còn gì có lợi cho các ngươi.

– Với điều kiện lão công khai quy phục bổn giáo

– Thì ra là vậy. Chính lý do đó mà Thiên Nhất thiền sư và Hoàng Kỳ Anh này còn sống đến ngày hôm nay.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát cười khẩy, rồi nói :

– Các ngươi đã ở trong cấm cung này một thời gian tĩnh thân để suy nghĩ về chí nguyện của Chưởng giáo. Ngoài ra, không còn con đường nào khác, chỉ đầu phục Chưởng giáo mà thôi.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát vừa dứt câu, thì chợt thấy huyệt đạo Đổ Tế và Bách Hội rát bỏng.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát thừ người, thốt lời ngạc nhiên :

– Ý… Lão.

Mụ ngỡ rằng Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh, dụng nội đan chân ngươn, biến thành khí chỉ thổi vào hai đại huyệt mình. Kẻ dụng được khí chỉ bằng công phu qua đường hô hấp trên giang hồ nào có ai.

Nhưng sự ngỡ ngàng của Ngọc Diện Thất Tinh La Sát được giải tỏa ngay khi Cát Nhược từ trên nhẹ nhàng hạ thân xuống bên cạnh.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát trố hai con ngươi nhìn chàng sững sờ. Thị không ngạc nhiên sao được khi thấy Nhân Vương Bách Diện nhân đứng nhìn mình.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát buột miệng nói :

– Nhân Vương Bách Diện nhân, lão chưa chết à? Bổn nương nghĩ ngươi đã tự hủy mình rồi chứ, không ngờ vẫn còn mặt dày đến gặp bổn nương, và thậm chí còn đánh lén ta nữa.

Cát Nhược nghe Ngọc Diện nói mà ngờ ngợ giữa mụ ma đầu nhất định có mối quan hệ thế nào đó với Bách Diện nhân.

Trong bộ lốt chân diện mục của Nhân Vương, Cát Nhược cất tiếng khàn khàn, thay đổi chất giọng bản thân mình.

Chàng hỏi ngược lại :

– Tại sao bổn nhân phải chết chứ… Bổn nhân đáng chết hay ngươi mới là người đáng chết.

– Thế thì ngươi còn chờ gì nữa mà chưa giết bổn nương?

– Ngươi cần bổn nhân giết ngươi lắm à?

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát chớp mắt :

– Trên đời này, người ta căm thù nhất chính là ngươi. Và bổn nương nghĩ ngươi đã tuyệt diệt rồi. Không ngờ sau mười năm, ngươi lại xuất hiện tái xuất trên giang hồ.

Cát Nhược suy nghĩ một lúc rồi nói :

– Thế tại sao ngươi nghĩ bổn nhân đã tự hủy mình?

– Ngươi trước đây vốn là kẻ thủ tín, cớ sao chỉ chớp mắt lại quên hết rồi. Ngươi cần bổn nương nhắc lại không?

Cát Nhược bình thân, chầm chậm lắc đầu :

– Thời gian đã khiến bổn nhân quên tất cả quá khứ rồi.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát hừ một tiếng, rồi bật ra tràng cười cay nghiệt, nghe như tiếng khóc thì đúng hơn :

– Ngươi chẳng còn nhớ gì hết à. Tần Khải Siêu… Ta hỏi thật.. Ngươi chẳng còn nhớ gì hết sao?

Cát Nhược chợt lòng nghĩ thầm :

– “Chẳng lẽ Ngọc Diện Thất Tinh La Sát biết rõ lai lịch Bách Diện nhân và thậm chí còn biết rõ tục danh của người nữa?”

Ngọc Diện thấy chàng suy nghĩ, bèn lên giọng hỏi :

– Sao ngươi không trả lời ta. Hay ngươi cũng quên cả sư muội Chu Cẩm Bằng này?

Cát Nhược vốn thông minh, nên nhanh chóng đoán ngay ra Chu Cẩm Bằng là ai. Chàng nghĩ trong đầu :

– “Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nhất định là Chu Cẩm Bằng, sư muội của Bách Diện nhân Tần Khải Siêu.”

– Bổn nhân không bao giờ quên Chu Cẩm Bằng.

– Ngươi không quên ta… Thế sao lại bỏ mặc cho sư muội mình ở trong cổ mộ, sống chết không thèm biết đến?

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát khẽ thổn thức rồi tiếp :

– Hai năm sau, bổn nương may mắn nhờ Tà Thần cứu mạng ra ngoài thì ngươi đã chễm chệ là chủ nhân Tần gia bảo, với tấm bản đồ Bách Linh động. Lại cùng sum vầy bên mỹ phụ Lâm Tuyết Nhi.

– “Chắc chắn Bách Diện nhân còn oan trái gì đó, không thể nói ra, nên mới để mặc sư muội mình trong cổ mộ. Và chắc cũng chính vì mối hận Bách Diện nhân mà Chu Cẩm Bằng mới trở thành Ngọc Diện Thất Tinh La Sát.”

Cát Nhược hỏi :

– Tà Thần mà Cẩm Bằng vừa nói phải chăng chính là…

Chu Cẩm Bằng cắt ngang lời Cát Nhược :

– Tà Thần chính là Vô Thần chưởng giáo Vô Cát Vũ.

– Có một việc bổn nhân không thể lý giải được, tại sao Tà Thần Vô Cát Vũ đang lẫy lừng trong giang hồ với ngoại danh Vô Danh kiếm chủ, đùng một cái y từ bỏ ngoại danh đó, mà che đậy chân mạo của mình trong bộ lốt Vô Thần chưởng giáo thứ hai.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nhìn sững vào mặt chàng :

– Vô Danh kiếm chủ đã bị chết trên dòng Trường Giang rồi.

– Vậy Vô Danh kiếm chủ bị thảm tử dưới đáy sông Trường Giang là ai?

– Một kẻ vô danh, được Kiếm chủ Vô Cát Vũ truyền thụ võ công và bắt y mang khuôn mặt mình.

– Để che giấu hành tung, Cát Vũ dụng một người chết thế cho mình.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát Chu Cẩm Bằng liếc xéo qua Cát Nhược :

– Ngươi hỏi nhiều quá, cứ như một kẻ ẩn sĩ đã từ bỏ giang hồ trên trăm năm.


Cát Nhược gật đầu :

– Có thể như vậy thật… Bổn nhân từ bỏ Trung Nguyên dấu thân ngoài Long Hoa đảo, biển cả mênh mông, cuộc đời cô tịch nên đã quên hết rồi.

Chàng điểm hai ánh mắt sáng ngời chiếu thẳng vào mặt Ngọc Diện Thất Tinh La Sát Chu Cẩm Bằng :

– Bổn nhân còn một điều nữa muốn hỏi ngươi.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát mỉm cười :

– Xem ra ngươi chỉ thích hỏi người khác mà thôi.

– Chỉ một lần này nữa thôi.

– Ngươi hỏi đi.

– Vô Cát Nhược và Vô Cát Vũ vốn là phụ tử với nhau. Tại sao Vô Cát Vũ lại muốn hạ sát Cát Nhược. Hùm dữ còn không ăn thịt con, tại sao Cát Vũ lại làm được điều đó. Sự thật quan hệ giữa Cát Nhược và Cát Vũ như thế nào?

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nhìn trừng trừng Cát Nhược :

– Ngươi hỏi điều đó để làm gì? Chẳng nhẽ chuyện của người, ngươi cũng dí mũi vào?

Cát Nhược thở dài một tiếng, rồi buông lời lạnh nhạt :

– Cát Nhược là đệ tử của bổn nhân. Bổn nhân không thể thấy đệ tử trằn trọc trong nỗi thống khổ mà làm ngơ đặng.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát Chu Cẩm Bằng sửng sốt :

– Cát Nhược là đệ tử của ngươi?

– Không sai… Cát Nhược trong một lần bị Vô Thần chưởng giáo truy sát đã chạy ra ngoài Long Hoa đảo, một sự tình cờ may mắn, ý đã diện kiến ta, và hàm thụ võ học bổn nhân, với ngọn thiết trượng Tàn Sát lệnh, Cát Nhược đã trở lại Trung Nguyên đối đầu với Vô Thần chưởng giáo, nên quần hào hắc bạch đã gán cho cái danh Huyết Chủ Ma Tôn.

– Điều đó khỏi nói… Ta cũng biết.

– Thế ngươi có thể cho bổn nhân một đặc ân sau cùng là biết sự thật mối quan hệ giữa Cát Vũ và Cát Nhược.

– Ngươi tha thiết muốn biết điều này lắm à?

– Ta rất muốn biết.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát cười khẩy một tiếng, rồi nói :

– Không ngờ ngươi lại nặng tình sư môn như vậy chứ. Được rồi… Ta sẽ cho ngươi biết, nhưng với một điều kiện.

– Điều kiện gì?

– Lấy chiếc đầu của Tiên Hạc cô phụ dâng nạp cho ta.

Cát Nhược lập lại :

– Chiếc đầu của Tiên Hạc cô phụ dâng nạp cho ngươi. Tại sao lại như vậy?

– Ngươi còn hỏi tại sao nữa à?

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát lắc đầu chầm chậm.

– Mười năm trước nếu không có Tiên Hạc cô phụ Lâm Tuyết Nhi, Chu Cẩm Bằng đâu biến thành Ngọc Diện Thất Tinh La Sát. Ngươi đã vì ả mỹ nữ Vương nương ấy mà xông vào rừng gươm mũi kiếm của Mật Tông Kha Đa La cứu thị.

– Chuyện đó đâu liên quan đến Cát Nhược.

– Người nhầm rồi… Sao không liên quan chứ. Cát Nhược là ai ngươi không biết nữa à. Thật ra, lai lịch của Cát Nhược chính là thế tử trong nội thất.

Cát Nhược giật thót ruột, chàng sực nghĩ đến mối quan hệ của mình với Tiểu Chi mà lắp bắp nói :

– Ngươi nói như vậy… Thì Cát Nhược với Tỳ Bà công chúa Tiểu Chi là hai huynh muội.

– Hừ… Ngươi chẳng biết gì cả. Tiểu Chi không phải là công chúa.

– Vậy Tuệ Nam với Cát Nhược là… là huynh muội đồng cốt nhục.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát lắc đầu.

Cát Nhược thở ra như trút hẳn gánh nặng trên vai mình.

Thấy Cát Nhược thở ra khoan khoái, Ngọc Diện Thất Tinh La Sát liền hỏi :

– Sao ngươi lại khoái khi nghe Tuệ Nam và Cát Nhược không phải là huynh muội đồng cốt nhục?

– Việc đó, bổn nhân tạm thời chưa thể thố lộ đặng.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát bật ra tràng cười sảng khoái, rồi mới cất giọng nghiêm lạnh :

– Ngươi tưởng ta không biết à. Phải ngươi sợ đệ tử mình và Bạch hạc tiên cô phạm đại tội loạn luân.

Cát Nhược gật đầu luôn :

– Đúng, ta sợ… như vậy đó.

– Thế thì ngươi yên tâm đi. Bạch Hạc tiên cô Điền Tuệ Nam là con nuôi của Tiên Hạc cô phụ mà thôi.

– Càng lúc bổn nhân càng rối bời chẳng hiểu gì cả.

– Làm sao ngươi không hiểu chứ… Chỉ khi nào ngươi không phải là Bách Diện nhân Tần Khải Siêu, ngươi mới không biết.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nhìn sững vào mặt Cát Nhược :

– Tần Khải Siêu… Ngươi còn làm bộ làm tịch gì nữa. Trong giang hồ chỉ có ngươi và Mật Tông Kha Đa La biết Nam Vương Cung nhập lăng Cẩm Linh Vương, để lại tấm Bách Linh động. Muốn vào được Bách Linh động phải có bản đồ, thứ hai là chiếc chìa khóa trên người thế tử. Từ đó ngươi và Mật tông Kha Đa La tranh đoạt với nhau, cuối cùng mỗi người giữ một vật.

Cát Nhược cắt ngang lời Ngọc Diện Thất Tinh La Sát :

– Cát Nhược là chìa khóa mở Bách Linh động. Chuyện này lạ lùng thật.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát sửng sốt nhìn chàng :

– Khi Cát Nhược trưởng thành, bí mật chìa khóa mở Bách Linh động mới xuất hiện trên người y.

– Nếu vậy… Cát Nhược là con của Nam Cung Vương.

– Không sai… Ngươi cũng vì bí mật Bách Linh động mà cưu mang Vương nương, chiếm đoạt bản đồ Bách Linh về Tần gia bảo. Nhưng lại mắc sai lầm ngỡ Tuệ Nam lại là chìa khóa mở Bách Linh động.

– Ta hiểu rồi… Cuối cùng tất cả cũng vì sự tranh giành vật báu trong Bách Linh động. Chắc chắn trong Bách Linh động chứa một vật báu gì đó.

Nghe chàng nói, cặp nhãn quang của Ngọc Diện Thất Tinh La Sát chớp liên tục. Trong đáy mắt của mụ phảng phất sự nghi ngờ ẩn hiện.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát Chu Cẩm Bằng lắc đầu rồi lên tiếng gay gắt hỏi :

– Ngoài Long Hoa đảo có Tịch Thần Dạ Thảo hay sao mà xem ra ngươi như kẻ rất xa lạ, ngay cả mình cũng chẳng nhận ra.

Cát Nhược đưa tay lên mặt lột chiếc mặt nạ Nhân Vương Bách Diện nhân.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát nhìn chàng trân trối :

– Ngươi… Ngươi là tiểu tử Cát Nhược?

Cát Nhược gật đầu :

– Tiểu điệt cảm ơn bá mẫu đã cho tiểu điệt biết lai lịch mình. Tiểu điệt vẫn còn thắc mắc. Tà Thần nghĩa phụ biết Cát Nhược là chìa khóa giữ Bách Linh động, sao lại còn muốn tiêu diệt Cát Nhược?

– Ngươi tự đi mà tìm hiểu?

– Tiểu điệt muốn biết ngay bây giờ.

Ngọc Diện Thất Tinh La Sát cười khẩy rồi mới nói :

– Ngươi đi tìm Vô Cát Vũ mà hỏi. Nhưng theo suy nghĩ của ta, Cát Vũ đã biết được bí mật trên người ngươi rồi, nên mới tiêu trừ thôi.

– Mười năm nghĩa phụ nuôi dưỡng Cát Nhược đến lúc trưởng thành tụ trung cũng vì bí mật chìa khóa mở Bách Linh động. Đến khi biết được bí mật đó rồi thì nhổ cỏ.

Chàng thở ra não nề, rồi bặm môi ôm quyền :

– Đa tạ Chu bá mẫu… Bá mẫu hãy bảo trọng. Sư phụ Bách Diện nhân Tần Khải Siêu đã viên tịch ngoài Long Hoa đảo. Có lẽ sau khi người vượt rừng Long Hoa bị trọng thương nhưng cuối cùng vẫn tìm đặng bí mật Thiên Nhất thần thủy giữ mạng mình mà để lại những bí kiếp võ công cùng ngọn Huyết Lâu thiết trượng Tàn Sát lệnh cho Cát Nhược.

– Tiểu tử đừng nhắc đến tên vô sĩ, đê tiện đó nữa.

– Sư phụ rất cô tịch. Có thể người đã nhận ra thế thái nhân tình nên mới nhập vào Long Hoa đảo.

– Mặc xác tên vô tâm ấy, không màng đến bổn nương.

Cát Nhược thở dài não nề :

– Bá mẫu có thể cho Cát Nhược gặp Tĩnh Bình.

– Tiểu tử khỏi lo cho nó. Bởi Tĩnh Bình là con của ta với Vô Thần chưởng giáo Vô Cát Vũ.

Một lần nữa Cát Nhược ngạc nhiên vô cùng, nhưng đồng thời cũng vơi đi tất cả nổi lo toan cho Tĩnh Bình.

Chàng thành kính xá một đại lễ rồi nói :

– Cát Nhược kiếu từ bá mẫu… Mong bá mẫu bảo trọng.

Cát Nhược giải khai huyệt đạo cho Ngọc Diện Thất Tinh La Sát, rồi trổ luôn Vô Hình bộ pháp băng ra ngoài thạch môn nhanh không thể tả.

Chàng nghe tiếng Thiên Sơn nhất lão gọi giật sau lưng mình :

– Thiếu hiệp… cứu…

Cát Nhược thở dài một tiếng dừng bước ngay ngưỡng cửa. Chàng quay đầu lại, thấy Ngọc Diện Thất Tinh La Sát đứng thất thần rồi vẫy tay đuổi mình đi.

Bà lẳng lặng nói :

– Nể tình Tần Khải Siêu… Bổn nương sẽ thả lũ vô dụng này ra.

Cát Nhược cúi đầu lí nhí nói :

– Bá mẫu…

Chàng lẩn luôn ra bên ngoài, và chỉ trong khoảng khắc ly khai ngôi cổ mộ. Ý nghĩ nảy sinh trong suy nghĩ của chàng là phải đến ngay La Phù sơn yết kiến thân mẫu Tiên Hạc cô phụ Lâm Tuyết Nhi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.