Càn Khôn Tuyệt Pháp

Chương 16: Xâm nhập Long Hoa đảo


Đọc truyện Càn Khôn Tuyệt Pháp – Chương 16: Xâm nhập Long Hoa đảo

Cát Nhược kéo bừa Tuệ Nam băng ra ngoài biển Đông mà chẳng biết Long Hoa đảo nằm ở đâu. Ý niệm trong đầu chàng chỉ nhằm mục đích thoát chạy khỏi sự truy bắt của Dạ Điệp cung nữ Lâm Ý Tình. Mặc dù trong cơ thể đã có thần lực kỳ duyên, nhưng Cát Nhược mới chỉ luyện qua bộ pháp Vô Hình nên cũng chưa biết cách hội tụ chân ngươn, quy tập đan điền chẳng bao lâu sau cước tốc của chàng đã giảm hẳn.

Nếu bây giờ, chàng ngưng trổ bộ pháp để điều hòa chân khí thì rơi ngay xuống mặt nước. Biết như vậy, nhưng Cát Nhược chẳng còn cách nào khác. Ráng thêm một đoạn nữa, Cát Nhược rơi ùm xuống nước. May mắn có chiếc bè bằng ván. Cát Nhược vịn tay vào chiếc bè đó.

Chàng nói với Tuệ Nam :

– Tuệ Nam cô nương… Cô nương còn sống không?

– Tất nhiên là còn sống

– Thế thì tốt rồi, tiểu gia và cô nương sẽ chết chung một xuồng.

Chàng nghênh mặt nhìn Tuệ Nam :

– Nghĩ cũng hay hay… Bạch Hạc tiên cô đi mây về gió giờ sắp biến thành cá lặn dưới thủy cung.

Một lượng sóng bạc đầu ập tới, nâng chiếc bè mong manh lên cao, rồi lại dìm xuống. Đang nói chuyện với Tuệ Nam không kịp phản ứng, Cát Nhược hớp luôn một ngụm nước biển ho sặc sụa.

Nước mắt trào luôn ra ngoài, Cát Nhược thở khì, hóm hỉnh nói :

– Chuyến này thì tại hạ và cô nương nhất định làm mồi cho lũ thủy quái rồi. Trong biển nước mênh mông thì dù có võ công siêu phàm, tối thượng cũng đi tong. Phải chi bây giờ Bạch Nhi xuất hiện thì còn may ra.

Tuệ Nam nhắm mắt, thỏ thẻ nói :

– Sống chết đều có số phận. Nếu ta tới số chết, công tử cứ xô ta xuống nước, rồi dụng chiếc bè ván này mà quay trở vào.

– Ý kiến hay… rất hay… Tiểu gia xem chừng Bạch Hạc tiên cô cũng tới số chết rồi. Thôi thì để cái bè mong manh này cho tiểu gia vậy.

Tuệ Nam mở to hai mắt, tròn xoe như hai hạt nhãn. Nàng nghe câu nói vô tình, bạc nghĩa của Cát Nhược, mà sững sờ vô cùng. Trái tim nàng bị ai đó bóp nghiến, đau nhói trong lòng ngực.

Cát Nhược cười hì hì :

– Hình như Tuệ Nam cô nương chưa muốn chết phải không?

– Muốn hay không muốn đều do công tử cả thôi. Chiếc bè ván này của công tử, người có thể quẳng ta xuống lúc nào cũng được.

– Nàng biết như vậy là tốt rồi. Nàng đã thọ ơn tiểu gia thì nhất nhất sau này phải nghe theo lời tiểu gia, chịu không?

– Không…

– Nàng… Nàng. Bộ nàng chỉ muốn cái đầu của ta thôi sao. Nếu vậy thì tiểu gia cho nàng xuống biển để khỏi vướng bận.

Tuệ Nam mỉm cười :

– Công tử không bao giờ hành động hồ đồ như vậy đâu.

– Tại sao tiểu gia lại không dám làm chứ. Để nàng sống, biết đâu chừng nàng lại phủi ơn, dẫn Tiểu gia lên đỉnh Vân sơn bỏ cho chết rục trên đó.

– Nếu như công tử nghĩ đến ta, thì ta nhất định không làm như vậy.

– Ta đâu có tin được nàng.

– Không tin sao lại cưu mang Tuệ Nam. Công tử muốn giết Tuệ Nam sao không để cho Dạ Điệp cung nữ Lâm Ý Tình và Tam vương U Linh môn hành động, lại cố lôi Tuệ Nam ra ngoài biển.

Cát Nhược thở khì một tiếng :

– Ôi… Tính tình của ta kỳ quặc lắm… Nó thay đổi theo thời tiết và ngẫu hứng của mình.

– Miệng lưỡi công tử nói như vậy nhưng lòng lại nghĩ khác.

Tuệ Nam vừa dứt lời thì chiếc bè đột ngột nghiêng hẳn qua một bên.

Tuệ Nam hốt hoảng :

– Cát Nhược.

Cát Nhược cũng kinh hoàng thốt lên :

– Cái…

Một chiếc vây cá khổng lồ nhô lên khỏi mặt nước, ngay bên hông Cát Nhược.

Nhìn chiếc vây cá trừng trừng. Cát Nhược hốt hoảng nói :

– Tiểu gia và cô nương vào trong bụng cá hết. Số ta và cô nương chết trong bụng cá rồi.

– Công tử nhìn xem, trên vây cá có chữ kìa.

Nghe Tuệ Nam nói, Cát Nhược mới định thần, tập trung nhãn lực nhìn chiếc vây cá đang lượn lờ. Chàng thấy lờ mờ mấy chữ Long Hoa đảo.

– Ý.. Con thủy quái này của Long Hoa đảo. Trên vây cá có chữ, nhất định ở Long Hoa đảo có người.

Cát Nhược buông tay khỏi chiếc bè ván, thoát chồm qua bên chiếc vây khổng lồ đó.

Tuệ Nam thấy hành động liều lĩnh của Cát Nhược cũng phải thốt lên :

– Cát Nhược… cẩn thận…

Nàng nói vừa dứt câu, chiếc bè ván bị kéo phăng trượt trên mặt nước. Phía trên Cát Nhược đang ngồi chễm chệ trên lưng cá như người kỵ sĩ cỡi ngựa, hai tay ôm cứng cái vây khổng lồ, sợi dây kéo bè thắt ngang bụng.

Cát Nhược quay lại cười hì hì :

– Cô nương nghĩ như thế nào… Thích lắm chứ… Lúc thì băng mình trên mây ngàn, khi thì vẫy vùng trong biển cả. Ha… ha… ha

– Công tử không nghĩ con thủy quái này sẽ dìm chúng ta xuống biển à.

– Tiểu gia biết giống cá này không bao giờ thích lặn nên mới đến bắt nó làm ngựa trên biển.

Con kình ngư kéo chiếc bè ván cùng Cát Nhược và Tuệ Nam lao đi nhanh không thể tả. Và chẳng bao lâu, trước mặt Cát Nhược lờ mờ bóng dáng Long Hoa đảo.

Cát Nhược chỉ tay về phía hòn đảo nói :

– Chắc kia là Long Hoa đảo.

Có lẽ con kình ngư quá rành vùng hải phận này, nên chẳng hề giảm tốc độ. Cách Long Hoa đảo độ hai dặm, con kình ngư bất ngờ quẩy đuôi, chúc đầu xuống.

Vừa thấy kình ngư có hành động kỳ lạ, như muốn lặn xuống đáy biển. Cát Nhược liền băng ra khỏi lưng nó, trổ luôn thuật pháp Vô Hình tính chạy vào bờ. Chàng vừa đề khí thì chiếc đuôi khổng lồ đã quất mạnh xuống.

Ầm!

Sóng biển cuộn lên, nhận chìm chiếc bè ván trên có Tuệ Nam. Sự biến diễn ra quá đột ngột. Cát Nhược thất kinh hồn vía, thì đã bị chiếc bè ván lôi xuống mặt nước.

Trong ánh sáng lờ mờ, Cát Nhược kịp nhận ra thân người Tuệ Nam đang từ từ chìm dần xuống. Tháo vội sợi dây da nối liền mình với chiếc bè ván, Cát Nhược quẩy chân thật mạnh băng nhanh về phía Tuệ Nam. tay Cát Nhược vừa ôm cứng eo ếch Tuệ Nam thì bất ngờ có một dòng xoáy nước khổng lồ hút lấy hai người.

– Chúng ta tới số thiệt rồi.

Cát Nhược ôm cứng Tuệ Nam với ý niệm có chết thì chết chung.

Dòng xoáy nước khổng lồ nhồi Cát Nhược và Tuệ Nam như hai chiếc lá khô trong cơn trốc dữ. Đến lúc bình lặng trở lại Cát Nhược và Tuệ Nam đã bị cuốn đẩy lên gò đá tai mèo lởm chởm.


Cơ thể rát buốt, y phục tả tơi, nhưng biết mình vẫn còn sống, Cát Nhược đỡ đầu Tuệ Nam :

– Tuệ Nam… Tuệ Nam…

Hơi thở của nàng thật yếu ớt, trang phục bên ngoài rách bươm, lòi cả những đường sướt xay xác. Bất giác, trong lòng Cát Nhược nổi lên sự thương cảm vô cùng.

– Tuệ Nam cô nương… Tuệ Nam cô nương tỉnh dậy đi.

Tưởng chừng như Tuệ Nam chỉ còn chút hơi thở yếu ớt sau cùng, sức chẳng đủ mở đôi thu nhãn. Cát Nhược bế xốc nàng lên, trổ luôn thuật Vô Hình bộ pháp băng vào trong Long Hoa đảo.

Cát Nhược tin chắc, trong Long Hoa đảo có người và sẽ nhờ người đó giải cứu cho Tuệ Nam. Trước mặt Cát Nhược là cả một vườn hoa kỳ lạ. Những đóa hoa trong tợ đầu rồng, ửng sắc hồng. Lần đầu tiên thấy giống hoa kỳ lạ này, Cát Nhược đứng ngẩn nhìn.

Chàng tự hỏi :

– Đây là hoa gì nhỉ? Mặc… Mình hãy gắng tìm ra vị Đảo chủ để nhờ y cứu Bạch Hạc tiên cô.

Với ý nghĩ dứt khoát đó, Cát Nhược băng luôn vào trong rừng hoa quái dị. Thân ảnh chàng vừa chớp động, thì cả rừng hoa như sôi xào hẳn lên, ngỡ như chúng có linh giác biết được có kẻ lạ đang xâm nhập.

Cát Nhược không để ý thấy điều đó, nên cứ bế xốc Tuệ Nam băng qua khu rừng Long hoa. Chàng vừa đặt chân đến men cánh rừng, thì vô số những đóa hoa đầu rồng, như bầy ong vo ve, ào ào lạo vào Cát Nhược.

Thấy sự biến hóa quá lạ lùng, Cát Nhược liền trổ bộ pháp Vô Hình thối lui về sau.

– Chát… Chát… Chát…

Những đóa hoa đầu rồng găm chặt xuống đá. Đến bây giờ Cát Nhược mới thấy sự lợi hại khủng khiếp của những đóa hoa đó. Đá tảng còn bị thủng lổ chổ bởi những cánh hoa kỳ lạ kia. Cát Nhược sực nghĩ, nếu như không kịp thoái bộ về sau chắc đã tán mạng rồi.

Nghĩ như vậy, bất giác da thịt Cát Nhược nổi đầy gai ốc, xương sống ớn lạnh. Chàng nhìn rừng hoa mênh mông bát ngát mà thất vọng vô cùng. Không một con đường nào, hay cách gì khả thị có thể vượt qua khu rừng hoa đầu rồng này, mà Tuệ Nam thì chỉ còn thoi thóp thở, khiến Cát Nhược như đứng trên đống than hồng.

– Ta biết làm sao bây giờ… Ta biết làm sao bây giờ.

Cát Nhược nhặt một đóa hoa, quan sát, rồi quá bất nhẫn quăng luôn nó vào trong rừng hoa. Đóa hoa đầu rồng phiêu phiêu như cánh bướm nhẹ nhàng hòa vào rừng hoa bạt ngàn ấy.

Cát Nhược đứng ngớ ngẩn một hồi, cặp mắt chợt sáng hẳn lên, chàng lẩm nhẩm nói :

– Tiểu gia có cách rồi… Lũ quỷ… Tiểu gia có cách rồi.

Cát Nhược đặt Tuệ Nam nằm duỗi dài trên gò đá, dùng luôn bộ pháp Vô Hình kỳ tuyệt mà Tiểu Chi đã truyền thụ băng về phía khu rừng hoa đầu rồng, rồi thoạt cái thoát bộ về sau. Chỉ ba bốn lần Cát Nhược trổ khinh công tuyệt kỳ thì dưới chân chàng là một đệm hoa khổng lồ do chàng hái được.

Cát Nhược thở một lúc, mới gom tất cả những đóa hoa. Chàng gắn hoa khắp cả người mình từ đầu tới chân như một tên bù nhìn kết bằng hoa.

Cát Nhược tần ngần một lúc thật lâu, mới quyết định thả bước thật chậm về phía khu rừng ấy. Chàng mon men đến sát bên cánh rừng, đồng thời vận hóa chân ngươn chuẩn bị trổ thuật khinh công thoát về sau.

Thật lạ lùng khi Cát Nhược tiến đến những cây hoa đầu rồng mà chúng vẫn chẳng có động tịnh gì. Cát Nhược mỉm cười, bạo dạn thò tay ngắt một đóa hoa gần nhất. Cả khu rừng hoa vẫn chẳng có biểu hiện gì, chúng vẫn lây lây, chao qua chao lại đón gió biển.

Cát Nhược quay trở lại bên Tuệ Nam. Chàng kết hoa lên người Tuệ Nam, vừa kết Cát Nhược vừa nói :

– Tiểu gia đang trổ thuật dị dung hóa trang cho Bạch Hạc tiên cô biến thành người rừng.

Kết xong lớp áo hoa lên người Tuệ Nam, Cát Nhược mới bế xốc nàng, từ từ dấn bước về phía khu rừng hoa kỳ dị đó.

Tim đập như trống trận, Cát Nhược nghĩ thầm :

– “Nếu cách này mà vẫn bị lũ hoa ôn dịch cản đường thì coi như hết đường sống.”

Cát Nhược bế Tuệ Nam mon men đến rừng hoa, rồi hít luôn một luồng chân ngươn thật sau, tự trấn tĩnh mình, chàng xăm xăm tiến thẳng vào trong luôn.

Cát Nhược thở khì một tiếng khi những cụm hoa vẫn thờ ơ với sự có mặt của chàng.

Cát Nhược nói với những khóm hoa đỏ :

– Lũ bay làm sao thông minh bằng Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Vô Cát Nhược chứ.

Mặc dù nói cứng như vậy, nhưng trong lòng Cát Nhược cũng hồi hộp vô cùng. Nếu như chàng không kịp nghĩ đến phương sách dùng hoa kết lên người thì dù có võ công siêu quần tối thượng, mà xông liều chắc cũng sẽ bỏ mạng bởi những đóa hoa linh vật này.

Mất hai khắc, Cát Nhược cùng với Tuệ Nam đi qua khỏi khu rừng hoa đầu rồng đó. Trước mặt chàng là một bãi phẳng lỳ, chính giữa có ngôi cổ miếu, thời gian, cộng với mưa gió đã khoát một lớp rêu xanh trông thật hoang tàn, cô tịch.

Cát Nhược nghĩ, có lẽ vị Đảo chủ ngụ trong ngôi cổ miếu này, liền bế Tuệ Nam đi luôn đến đó. Chàng đặt Tuệ Nam xuống bậc tam cấp, hướng mặt về phía cửa chính đông tay ôm quyền kính cẩn nói :

– Tại hạ là Vô Cát Nhược, vì sự an nguy của sư muội là Tuệ Nam, đến thỉnh cầu Đảo chủ gia ơn.

Nói dứt câu, Cát Nhược lỏ mắt nhìn vào cửa chờ đợi. Cánh cửa gỗ vẫn im lìm chẳng chút biểu hiện bên trong có người.

Cát Nhược nói lại lần nữa :

– Tại hạ là Vô Cát Nhược… Đảo chủ có nghe không?

Cũng không có động tĩnh gì.

Cát Nhược lắng tai nghe. Chàng thấy hình như đây là một ngôi miếu hoang chẳng có người ngụ.

Cát Nhược vỗ đầu mình :

– Ái chà… bộ ở đây thật không có người sao. Không có người sao lại có nhà.

Cát Nhược đưa tay lên miệng, thét thật lớn :

– Có ai ở trong nhà không?

Bên trong hoàn toàn im lặng, Cát Nhược thét lại lần nữa :

– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng công tử đến đây, sao không thấy ai ra đón vậy?

Vẫn sự im lặng cô tịch.

Cát Nhược chờ thêm một chút nữa, mới bước lên bậc tam cấp. Chàng vừa đặt tay vào cánh cửa gỗ, nó đã bung ra.

Bên trong cổ miếu có hai chiếc áo quan bằng đá, chạm trổ hình Long Lân Quy Phụng rất tinh xảo. Phía trên hai cỗ áo quan đó là bài vị nét chữ đã mờ rồi.

Cát Nhược thấy hai cỗ quan tài, tự dưng xương sống ớn lạnh. Chàng cảm nhận sự khủng bố đang tỏa ra khắp mọi nơi, và sự khủng bố đó phát xuất từ hai cỗ quan tài này.

Cát Nhược thở ra một tiếng, quay trở lại bên Tuệ Nam. Chàng hy vọng nàng đã tỉnh dậy. Lúc này nếu Tuệ Nam tỉnh dậy, Cát Nhược cảm thấy đỡ trơ trọi hơn.

Chàng khẽ gọi nàng :

– Tuệ Nam… Tỉnh dậy đi… Tuệ Nam tỉnh dậy đi mà. Ta van nàng đó.

Tuệ Nam vẫn nằm bất động. Cát Nhược thở ra, sững sờ thét lớn :

– Tuệ Nam… Tỉnh dậy đi

Mặc cho Cát Nhược la hét, Tuệ Nam vẫn nằm bất động.

Cát Nhược hừ một tiếng bế xốc Tuệ Nam lên luôn, rồi xâm xâm đi thẳng vào trong tòa cổ miếu.

– Nàng không tỉnh thì coi như đã chết. Bên trong tòa nhà này có hai cỗ quan tài. Tiểu gia sẽ đặt nàng vào luôn trong đó. Nếu có chết cũng còn chiếc áo quan che thân xác khỏi bị kiến bâu, ruồi đậu.

Mặc dù nói cứng, nhưng Cát Nhược vẫn lo lắng vô cùng.

Chàng đặt Tuệ Nam xuống sàn đá rồi tiến thẳng lại bàn để chiếc bài vị. Thấy trên bàn sẵn nhan và đá lửa liền nghĩ :


– “Ở trong nhà có sẵn nhang, mình cũng nên thắp một nén cho ấm cúng, coi như khấn nguyện những vị Đảo chủ đã qui tiên trong tòa nhà này.”

Cát Nhược rút hai nén nhang, đánh đá lửa châm đèn, rồi đốt. Đứng trước bài vị chàng khấn :

– Các vị tiền bối sống ở đây, chết ở đây, linh thiên thì giúp cho tiểu bối lấy đặng Thiên Nhất thần thủy cứu sinh mạng Bạch hạc tiên cô.

Khấn xong, Cát Nhược cắm nén nhang vào chiết bát để trước bài vị.

Nhang chàng cắm xuống, vừa buông tay ra, nó lại ngã xuống.

Cát Nhược lẩm bẩm :

– Mình đúng là đồ vô dụng, cắm nhan cũng không xong.

Sau câu lẩm bẩm đó, Cát Nhược ấn mạnh hai nén nhan xuống bát lư hương.

Nén nhan vừa đứng vững, Cát Nhược ngờ như cái ấn tay quá mạnh của mình khiến bát lư hương thụt xuống bàn.

Chàng lùi trở lại một bộ, thì nghe tiếng rì rì phát ra ngay sau lưng mình. Cát Nhược quay phắt lại. Hai cỗ quan tài bằng đá đang tụt dần xuống nền tòa nhà.

Hồn vía như muốn tản mát, Cát Nhược chỉ muốn trổ luôn thuật khinh thân Vô Hình pháp tháo chạy mà thôi, nhưng sực nghĩ đến Tuệ Nam. Chàng băng mình đến bên cạnh nàng, ôm cứng Bạch Hạc tiên cô vào lòng, mắt không rời hai cỗ quan tài đá đang từ từ chìm dần xuống nền nhà, miệng thì lẩm nhẩm :

– Ở đây có ma… Hết lũ hoa kỳ dị, lại đến hai cỗ quan tài quái đản này.

Tiếng rì rì ngưng bặt, đến lúc đó Cát Nhược mới nhận thấy hai con đường hầm lộ ra dưới nền nhà. Chàng mon men đến cửa hầm bên phải. Dưới đường hầm như có hào quang phát sáng tỏa lên phía trên.

Cát Nhược lại mon men đến cửa hầm bên tả. Bên dưới cũng vậy.

Chàng nghĩ thầm :

– “Chắc chắn dưới hai địa đạo này phải có cái gì đó. Hy vọng Thiên Nhất Thần Thủy cất đâu ở dưới.”

Nghĩ như vậy, Cát Nhược bế xốc luôn Tuệ Nam lưỡng lự không biết chọn địa đạo nào, cuối cùng quyết định đi xuống địa đạo bên phải.

Đi xuống hết bậc tam cấp, tới một căn phòng bài trí đơn sơ, nhưng vô cùng sạch sẽ, chứng tỏ căn phòng này sau khi bế môn đã được dọn dẹp chu đáo. Đến bây giờ, Cát Nhược mới nhận ra chiếc áo quan bằng đá đã chạy theo hai đường ray nằm chính giữa phòng.

Cách chiếc quan tài có một người đang ngồi xếp bằng trong ánh sáng mù mờ, Cát Nhược không nhận ra chân diện mục của người đó.

Chàng bế Tuệ Nam đi lần từng bước và khi nhận rõ diện mục của di thể đó, chàng đứng chết lặng, miệng há hốc, tay chân lạnh ngắt, bất động.

Cát Nhược không rơi vào tình trạng đó sao được, khi đối mặt với chàng là một người không có mặt. Dung diện của y đúng là Vô Thần chưởng giáo, chỉ có mắt, mà không có mũi, có miệng.

Cát Nhược té phịch xuống đất ôm luôn Tuệ Nam vào lòng.

– Chúng ta tiêu thật rồi.

Chàng ngước lên nhìn di thể kỳ lạ hỏi :

– Chưởng giáo… Cát Nhược không thù không oán với ngươi…

Không có tiếng đáp lại. Cát Nhược chờ đại một khoảng khắc nữa, vẫn không thấy Vô Thần chưởng giáo động tịnh gì.

Lấy lại được bình tĩnh. Chàng liếc mắt quan sát di thể không mũi không miệng ấy, mới ngờ ngợ người đó đã chết từ lâu rồi.

Chàng mon men đến gần, khẽ gọi :

– Chưởng giáo… Chưởng giáo… Ngài có nghe Cát Nhược nói gì không?

Cát Nhược thở phào một tiếng, biết chắc người ngồi trước mặt mình chỉ còn là một cái xác vô hồn mà thôi.

Cát Nhược nghĩ thầm :

– “Chẳng lẽ Vô Thần chưởng giáo lại chết ở đây. Chưởng giáo ở đây, vậy kẻ kia là ai. Chẳng lẽ trên thế gian có hai người giống nhau như đúc”.

Cát Nhược vỗ vào trán mình, quay trở lại bên Tuệ Nam :

– Tuệ Nam tỉnh dậy đi… Kỳ lạ lắm.

Cát Nhược, vỗ nhẹ vào má nàng.

– Tuệ Nam… Ta van xin nàng tỉnh dậy đi mà. Chẳng lẽ chỉ có Thiên Nhất Thần Thủy nàng mới tỉnh dậy sao?

Cát Nhược nhìn lên di thể của vị chủ nhân tòa cổ miếu thở dài thườn thượt, rồi bất giác lên tiếng van nài.

– Tiền bối có linh thiên thì chỉ chỗ dấu Thiên Nhất thần thủy cho tiểu bối cứu Bạch hạc tiên cô.

Cát Nhược nói đến đây mới giật mình nghĩ. Trong cơ thể chàng vốn đã tiềm ẩn thần lực của giao long, sao không dùng máu của mình, biết đâu Tuệ Nam có thể hồi phục.

Nghĩ xong, chàng lại lắc đầu. Không thể được, mật giao long chỉ có công năng trong cơ thể mình, nếu dụng được cách truyền khí công thì may ra, chứ dùng máu thì e chẳng có công hiệu gì. Cát Nhược thất vọng vô cùng, bởi không biết cách vận hóa truyền công trợ lực.

Cát Nhược gãi đầu xồn xột :

– Ta vô dụng thật… Vô dụng thật.

Chàng dáo dác nhìn quanh :

– Nhất định Thiên Nhất thần thủy phải để đâu đó trong ngôi cổ miếu này.

Quan sát từng ngóc ngách khắp địa phòng, Cát Nhược vẫn không thấy một chỗ nào khả nghi có thể dấu Thiên Nhất thần thủy.

Chàng than vãn thở dài :

– Cả hòn đảo Long Hoa mênh mông này, biết Thiên Nhất thần thủy ở đâu mà tìm. Không lẽ mình lại bó tay để mặc Bạch Hạc tiên cô chết lần chết mòn sao.

Nhìn lại Tuệ Nam, thấy sắc diện nàng héo hắt, lòng Cát Nhược cũng đau xót vô cùng.

Cát Nhược chợt thấy Tuệ Nam run khẽ một cái, ngỡ rằng nàng sắp tỉnh lại, mừng quá, hối hả gọi :

– Tuệ Nam cô nương… Tuệ Nam cô nương.

Tuệ Nam đã không tỉnh, còn thiếp sâu hơn, nhưng cơ thể nàng lại có những đợt run như người đang lên cơn cảm sốt.

Cát Nhược đặt tay vào trán nàng, thấy khí lạnh thoát ra, ngỡ như băng hàn.

Cát Nhược bế xốc Tuệ Nam lên, không biết đặt đâu để cho nàng bớt lạnh, nghĩ sao chàng lại đặt luôn Tuệ Nam vào chiếc quan tài đá.

Cát Nhược đứng ngay cỗ áo quan bằng đá, lẩm bẩm nói :

– Tuệ Nam cô nương… Cát Nhược đã làm hết cách rồi và đã đưa cô nương đến Long Hoa đảo. Ngỡ rằng ở trên đảo có Thiên Nhất thần thủy, nhưng chỉ có tòa cổ miếu này. Giờ chẳng còn làm gì hơn là liệm cô nương vào cỗ quan tài này, nếu chẳng may Tuệ Nam có trở thành người thiên cổ, thì xin hiểu cho tấm lòng của Cát Nhược.

Cát Nhược vuốt tóc Tuệ Nam :


– Thấy cô nương như vầy, Cát Nhược đau xót vô cùng.

Không biết do cảm xúc đang dâng tràn, hay do sự thương cảm Tuệ Nam, Cát Nhược cúi xuống hôn lên trán nàng. Môi chàng vừa đặt lên trán Tuệ Nam đã thốt lên một tiếng :

– Ý…

Cát Nhược thốt lên, bởi chàng nhận ra cơ thể Tuệ Nam đã ấm lại. Sự ấm áp của một cơ thể sống, đang từ từ hồi phục. Chính cảm nhận đó, chàng mới để ý đến cỗ áo quan.

Cát Nhược gõ tay vào thành vách đá áo quan, nghe âm thanh trong vắt phát ra. Và sự đặc biệt là vách áo quan âm ấm khác hẳn sự lạnh lẽo của những tảng đá bình thường.

Cát Nhược nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài bằng đá lẩm nhẩm :

– Chẳng lẽ cỗ quan tài này lại chính là Thiên Nhất thần thủy?

Chàng lắc đầu :

– Không thể nào Thiên Nhất thần thủy lại là cỗ áo quan này.

Chính vừa lúc chàng vừa dứt câu, từ trong áo quan một luồng khói trắng tỏa lên. Luồn khói trắng đó tỏa hơi ấm, khiến cả căn phòng như được sưởi ấm, tạo một cảm giác sảng khoái vô cùng.

Cát Nhược chồm lên nhìn Tuệ Nam.

Chung quanh người Tuệ Nam ngộp khói ấm ngỡ như nàng đang được xông. Cát Nhược đặt tay vào mạch môn của Tuệ Nam.

Chàng lẩm nhẩm :

– Kỳ lạ… kỳ la.

Da thịt Tuệ Nam từ từ trở nên hồng hào, một lúc sau, Cát Nhược nghe rõ mồn một tiếng tim đập rộn rịp trong lồng ngực của nàng.

Cát Nhược gọi khẽ :

– Tuệ Nam… Tuệ Nam

Như nghe được tiếng gọi nhỏ nhẹ của Cát Nhược, Tuệ Nam hé hai cánh mi cong vút.

Cát Nhược mừng quá thốt lên :

– A.. Nàng đã sống dậy rồi. Tiểu gia tưởng nàng tiêu rồi chứ.

Vừa thấy khuôn mặt tuấn tú, khôi ngô của Cát Nhược.

Tuệ Nam đã thẹn đỏ mặt, đẩy luôn chàng ra, ngồi xổm dậy :

– Ngươi… ngươi đã làm gì ta?

Nhìn lại, thấy trang y của mình rách bươm, xốc xếch trông tệ hại vô cùng, lại thêm những đóa hoa đầu rồng như hoa dùng để tẩm liệm người chết. Tuệ Nam nhìn sững vào Cát Nhược.

Thấy nhãn quang của nàng, Cát Nhược vội vã khoát tay :

– Ê… Nàng đừng hiểu lầm tiểu gia nghe… Đừng hiểu lầm tiểu gia nghe. Ta lặn lội mang nàng đến đây tìm Thiên Nhất thần thủy chứ không có ý đồ gì khác. Trên có trời làm chứng, dưới có vị kỳ nhân ngồi kiết đà kia, Cát Nhược không hề đụng chạm gì đến nàng… nhá… Đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ, mà đánh tiểu gia.

Tuệ Nam thẹn thùng bước ra khỏi quan tài đá, khói từ dưới đáy áo quan vẫn tiếp tục tỏa lên.

Nàng quay lại nhìn dị thể vị kỳ nhân có dung mạo giống Vô Thần chưởng giáo. Tuệ Nam lẩm nhẩm :

– Bách Diện nhân…

Nghe nàng nói, bất giác Cát Nhược cũng đưa mắt quan sát thi thể của Bách Diện nhân.

– Cô nương nói người chủ nhân tòa cổ miếu này là Bách Diện nhân à?

Tuệ Nam gật đầu :

– Không ngờ chúng ta lại đến đúng nơi viên tịch của lão tiền bối Bách Diện nhân.

Cát Nhược bước đến cạnh bên nàng :

– Cô nương thấy trong người thế nào?

Tuệ Nam quay lại nhìn sững vào Cát Nhược :

– Ta đã hoàn toàn bình phục rồi.

– Thế thì cỗ quan tài đá này đúng là Thiên Nhất thần thủy. Nếu nó là Thiên Nhất thần thủy thì làm sao khiên về cho lịnh sư Tiên Hạc cô phụ?

Tuệ Nam quan sát áo thạch quan. Nàng lắng tai nghe, có lẽ nhờ vào võ công thông tuệ, Tuệ Nam nghe tiếng nước tí tách như đang sôi dưới đáy áo quan.

– Tuệ Nam hiểu rồi. Cỗ áo quan này được thiết kế trên dòng nước nóng, mà hơi nước có thể đả thông kinh mạch, dẫn truyền huyết lưu giải trừ tất cả những tử huyệt khí bị tử quang Đoạt Hồn chung đánh trúng.

– Tiểu gia hiểu rồi… Hiểu rồi… Thì ra Thiên Nhất thần thủy là dòng địa thủy dưới chiếc áo quan này.

– Đúng như vậy

– Vậy còn cỗ áo quan bên cạnh địa phòng này chắc cũng có công năng như chiếc áo quan này.

– Công tử nói sao… còn có cỗ thạch quan nữa à?

Cát Nhược gật đầu :

– Hai cỗ áo quan ở trong tòa nhà này, có chung một cơ quan bí mật điều khiển. Tiểu gia và cô nương qua bên kia xem bên trong chiếc áo quan đó chứa đựng gì.

Tuệ Nam gật đầu.

Hai người trở lên cổ miếu qua địa thạch phòng kế bên.

Tuệ Nam hỏi Cát Nhược :

– Do đâu công tử biết cách vận hành cơ quan vậy?

– Ậy… Lúc Tuệ Nam gần chết, tiểu gia quýnh quá, liền thắp nén nhang găm vào lư hương trên bàn để bài vị. Thế là cơ quan bí mật chuyển động.

Hai người xuống địa phòng, Cát Nhược ngạc nhiên vô cùng khi thấy nắp quan tài bằng đá nặng nghìn cân đã được nhấc lên bằng một sợi xích treo trên hai chiếc ròng rọc.

Hàng chữ được khắc tỉ mỉ, lớn bằng bàn tay đập vào mắt chàng và Tuệ Nam :

Kiến giá không được đặt tay lên thạch mô.

Đến lúc này, Cát Nhược mới giật mình, cả Tuệ Nam cũng vậy. Nếu như Cát Nhược không thắp nén nhang cắm lên lư hương khởi động các cơ quan bí mật mà tự ý mở nắp thạch mộ thì có lẽ mạng chàng đã tiêu tùng rồi.

Chàng và nàng bước đến quan sát cỗ áo quan, nhận ra sắc đá đen kịt, chứng tỏ nó là một khối độc dược vô cùng lợi hại, bất cứ kẻ nào chạm tay đến nhất định chẳng thể nào bảo toàn sinh mạng.

Nhìn vào trong áo quan, Cát Nhược giật nảy người bởi thấy cây thiết trượng, mà đầu đỉnh là chiếc sọ người đỏ hoe trông thật là khủng bố.

Đầu sọ phát ánh sáng hồng hồng, còn hai hốc mắt thì phát ra hai tia tử quang xanh biếc, ẩn hiện. Chỉ mới nhìn qua bộ vũ khí kỳ quặc đó, da thịt Cát Nhược lẫn Tuệ Nam đều sờn gáy óc, bởi sự khủng bố từ nó phát ra.

Phía dưới Thiết trượng huyết lâu, có một quyển bí kíp da dê, bên cạnh quyển bí kíp là ba chiếc mặt nạ.

Một chiếc ghi hàng chữ Thiên Vương, kế là Địa vương và cái thứ ba có nét ôn nhu, hiền hậu tên là Nhân vương.

Tuệ Nam quay lại Cát Nhược :

– Thì ra trước đây, Bách Diện nhân xuất hiện dưới lốt ba vị đại kỳ nhân Thiên, Địa, Nhân Vương.

– Thế tại sao còn có danh xưng Bách Diện nhân nữa?

– Hành tung của Bách Diện nhân xuất quỷ nhập thần, lúc dưới diện dung Nhân vương, lúc bởi diện dung Địa vương, nhưng nhất nhất lão tiền bối đều tự xưng là Bách Diện nhân, nên mới có cái danh đó.

Tuệ Nam nhìn lại Cát Nhược :

– Công tử đã thắp nhang, coi như gián tiếp nhận Bách Diện nhân là sư phụ, vậy hãy hàm thụ võ công của người. Kể từ bây giờ công tử là truyền nhân duy nhất của Bách Diện nhân. Chủ nhân cây Tàn Sát lệnh này.

Cát Nhược trợn mắt hỏi lại :

– Cái gì là Tàn Sát lệnh.

Tuệ Nam chỉ vào cây Thiết trượng huyết lâu :


– Đây là Tàn Sát lệnh, vũ khí cực kỳ lợi hại của Bách Diện nhân. Chính nó đã khiến các đại ma đầu phải kiên nể rụt cánh tay vấy máu lại.

Cát Nhược gật gù :

– Lợi hại thật… Nhưng kỳ duyên hôm nay còn có công của cô nương. Vậy chúng mình chia hai. Cát Nhược không muốn hưởng thụ một mình đâu.

Tuệ Nam lắc đầu :

– Không được… Tuệ Nam cảm kích tấm lòng ấy, nhưng không thể nhận sự ưu ái của công tử.

– Tại sao?

– Tuệ Nam đã có lịnh sư là Tiên Hạc cô phụ, còn công tử chưa có ai là sư phụ, lại là người đầu tiên bái Bách Diện nhân. Đó là cái duyên của công tử. Với lại, nếu không có công tử, Tuệ Nam cũng không giữ được mạng mình.

Cát Nhược thở dài một tiếng :

– Ậy… Ai mà biết cô nương thọ giáo võ công của Bách Diện nhân chứ. Với lại tại hạ không muốn học một mình trên hòn đảo này.

Tuệ Nam mỉm cười :

– Mặc dù không ai biết, nhưng có Cát Nhược biết. Và cái tâm của ta biết. Ta không muốn mang tiếng kẻ phản sư nghịch tổ.

Cát Nhược cười hì hì :

– Nàng không học tất nàng sẽ bỏ đi, tiểu gia ở lại đây một mình. Ui cha… Ghê lắm… Thôi thì đóng cửa miếu lại, chẳng còn phiền ai nữa.

Cát Nhược vừa nói dứt câu, Tuệ Nam đã vung tay thộp vào gáy chàng.

Nàng nghiến răng ken két.

Cát Nhược quýnh quáng thét lên :

– Ê… Bộ nàng định giết ta sao? Ta đâu có làm gì nàng…

Tuệ Nam gằn giọng :

– Nếu công tử không chịu hàm thụ võ công của Bách Diện nhân, nhất định ta sẽ bẻ cổ ngươi.

Nàng vừa nói vừa vận công, ngọc thủ kêu căn cắt.

Cát Nhược hoảng quá, la rầm lên :

– Tiểu gia học… Nhất định học… Buông ta ra đi mà.

– Nếu công tử gian ngôn thì tính sao?

– Ta làm thân trâu chó phục vụ nàng… Và thề sẽ…

Tuệ Nam buông Cát Nhược ra, nhìn chằm chằm vào chàng, nàng nói nhấn mạnh từng chữ một :

– Ta sẽ ở đây với công tử, giúp công tử thành tựu võ học, nhưng với điều kiện…

Cát Nhược gật đầu :

– Nàng ở lại thì điều kiện gì cũng được hết, chứ để tiểu gia ở lại hòn đảo một mình, rủi có gì thì chết quá.

– Ta sẽ bảo vệ công tử trong lúc luyện công, ngược lại công tử phải chăm chú không được sao lãng luyện võ công của Bách Diện nhân, nếu lơ là là rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng khi thành tựu, oai lực sẽ vô cùng lợïi hại. Giang hồ không ai sánh bằng.

– Kể cả cái gã Vô Thần chưởng giáo Đoạt Hồn chung chứ?

Tuệ Nam gật đầu :

– Kể cả hắn cũng không thể sánh bằng.

Nàng thở ra, nhìn Cát Nhược nói tiếp :

– Con điều kiện thứ hai

– Nàng nói đi

Tuệ Nam lưỡng lự :

– Ta nói ra sợ công tử khinh khi mình.

– Tầm bậy

Nàng nhìn thẳng vào đáy mắt của Cát Nhược xuống giọng thật nhỏ nhẹ :

– Lễ giáo gia phong đã buộc Tuệ Nam…

– Nàng muốn nói… Nàng bắt buộc là… là… Là hôn thê của Cát Nhược chứ gì?

Tuệ Nam bặm môi gật đầu.

Cát Nhược nói :

– Ậy… Nàng đừng nệ hà… Vì nàng nghĩ tiểu gia đã có công cứu nàng phải không?

– Đúng như vậy, thứ hai Tuệ Nam đã thấy… Và Cát Nhược cũng đã…

Cát Nhược gãi đầu… Chàng bất giác nghiêm giọng :

– Hôn nhau là việc hệ trọng, nhỡ như nàng có thấy thân thể ta, và ngược lại, nhưng nếu không có lòng với nhau cũng chỉ gượng ép mà thôi. Nàng đừng có bận tâm…

– Công tử không hiểu Tuệ Nam… Thật là Tuệ Nam đã…

Cát Nhược nheo mắt nhìn Tuệ Nam :

– Nàng đã yêu ta phải không?

Tuệ Nam gật đầu.

– Thế thì nàng có biết ta cũng đã để mắt tới nàng nhưng…

– Nhưng sao?

– Cô nương cứ đòi cắt cái đầu của ta, thế thì sao ta dám ngỏ lời.

Tuệ Nam bật cười khúc khích :

– Tuệ Nam dữ lắm à? Bằng Tiểu Chi không? Chính Tiểu Chi cũng đòi cắt đầu Cát Nhược nhưng cuối cùng lại truyền thụ bộ pháp Vô Hình cho chàng.

– Vậy là Tiểu Chi cũng yêu ta?

Tuệ Nam nheo mày :

– Chàng có thích lắm không?

– Ơ.. Thì Tuệ Nam đòi cắt đầu Cát Nhược thì yêu Cát Nhược. Tiểu Chi cũng vậy… Mai này nữ nhân nào đòi cắt đầu ta nhất định người đó yêu tiểu gia.

Tuệ Nam mỉm cười :

– Thế còn Dạ Điệp cung nữ thì sao? Ả có đòi cắt đầu công tử không?

Cát Nhược lắc đầu :

– Không… Dạ Điệp cung nữ thì không. Ả lúc nào cũng… À à… Có một lần ta bỏ chạy thục mạng và nhờ có nàng mới không tan xác dưới vực thẳm đó.

– Tuệ Nam đã nói hết rồi, công tử quyết định đi.

Cát Nhược nhìn Tuệ Nam chăm chăm.

– Cát Nhược nhìn gì dữ vậy?

Cát Nhược bất thần nhảy xổ tới ôm cứng Tuệ Nam.

Tuệ Nam không kịp phản ứng, đã bị Cát Nhược ôm cứng rồi. Và tất nhiên, một cảm giác ngây ngây từ chàng khỏa lấp qua nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.