Đọc truyện Càn Khôn Tuyệt Pháp – Chương 14: Tỳ Bà công chúa
Cát Nhược và Tuệ Nam rong ruỗi suốt ba ngày, chiều thì đến được Vị Thủy. Suốt đường đi, Cát Nhược như con rối bởi vì sợ Tuệ Nam chết dọc đường, nên thỉnh thoảng lại chui vào khoang xe đặt tay lên trán nàng.
Xe vào thị trấn Vị Thủy, Cát Nhược thấy một nhóm người đang túm tụm quanh bảng bố cáo. Tính tò mò, Cát Nhược liền xuống xe mon men đến gần.
Trên bảng bố cáo, hàng chữ triện đập vào mắt Cát Nhược “Nhật vạn kim ngân”. Thấy hàng chữ, mắt Cát Nhược như sáng hẳn lên, mặc dù chàng chẳng hề thiếu kim ngân.
Cát Nhược liền dụng luôn thuật Tục Hoàn Cốt mà Trương Khuất Sanh đã truyền thụ, len quá đám người đó. Đến gần, chàng mới giật mình, cúi gục mặt xuống.
Trên bảng bố cáo là chân dung của chàng, bên dưới là hàng chữ triện “Ai bắt được, hay biết tông tích của Giang Hồ Kim Tài Đại công tử, báo cho Vô Thần chưởng giáo sẽ được tặng thưởng một vạn lạng bạc.”
Cát Nhược liếc xéo hai bên sợ rằng đã có người nhận ra nhân dạng mình, thấy hai gã đại hán chú tâm như cố thu chân dung của chàng vào mắt, liền dụng thuật Tục Hoàn Cốt lấn ra.
Vừa tách ra khỏi đám đông, Cát Nhược ba chân bốn cẳng thoát chạy về song mã, nhưng chân vừa dợm bước, thì có ai đó đặt tay lên vai chàng.
Bụng giật thót một cái, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng Cát Nhược vẫn đổi giọng khàn khàn nói gằn :
– Ai dám giỡn mặt lão phu?
Tiếng cười của nữ nhân phát ra ngay sau lưng chàng :
– Ý… ngộ quá… Đầu chưa bạc, lại chẳng có râu mà dám xưng là lão phu.
Cát Nhược không quay đầu lại :
– Lão phu năm nay vốn đã trên trăm tuổi nhưng may mắn luyện thành trường sinh bất lão, dung dạng mới trẻ như vậy. Các người đừng giỡn mặt mà đắc tội với kẻ trưởng thượng.
– Hi… hi… Lần đầu tiên tiểu nữ mới nghe đến thuật trường sinh bất lão. Vậy lão trượng có thể truyền thụ thuật đó cho tiểu nữ được không?
– Trường sinh bất tử rất khó luyện thành, nếu thật sự ngươi muốn luyện thì phải thành tâm nhìn xuống đất ba ngày ba đêm mới đặng.
– Hèn chi tiểu nữ thấy lão trượng nhìn xuống đất, không dám nhìn lên. Đâu lão trượng thử quay mặt lại cho tiểu nữ được diện kiến dung nhan.
Cát Nhược khoát tay :
– Lão phu không thể nhìn ngươi được.
– Tiểu nữ xấu lắm hay sao mà lão trượng không thể nhìn. Hay…
Cát Nhược vùng vằng, bỏ mặc cô gái đi thẳng một nước. Chàng vừa đi đặng mươi trượng, thiếu nữ đã đuổi kịp phía sau.
Nàng thỏ thẻ vào tai chàng :
– Xem chừng lão trượng trước đây là một mỹ nam tử, sau trăm năm cũng vẫn là một mỹ nam tử, và rất giống một người.
– Ngươi ăn nói tầm xàm quá. Lão phu không muốn nói chuyện với ngươi nữa. Lão có chuyện gấp, ngươi đừng theo làm vướng bận chân ta.
Cát Nhược vừa nói vừa vùng tay.
Nữ nhân nhanh như cắt, tả thủ đã nắm chặt mạch môn chàng. Lối khống chế của nàng thật là nhanh nhẹn phi thường, chỉ trong chớp mắt đã nắm gọn hổ khẩu và những ngón tay đặt ngay đúng mạch môn Cát Nhược.
Nàng thỏ thẻ nói :
– Nếu lão trượng không truyền thụ thuật trường sinh bất lão, tiểu nữ sẽ bấm nát mạch môn lão trượng.
– Ngươi là thứ người gì nhỉ. Bức bách người lớn tuổi là có tội lắm đó.
Cát Nhược vừa nói vừa dụng luôn thuật Tục Hoàn Cốt rút tay lại. Nữ nhân đứng phía sau ngỡ như bóp một khối đất nhão, và thoắt chốc hổ khẩu Cát Nhược đã thoát khỏi trảo công của nàng.
Nàng thảng thốt kêu :
– Hảo công phu! Hảo công phu!
– Ngươi đã chứng kiến công phu của lão phu, còn không biến đi. Đến lúc lão đổi ý thì mạng ngươi không còn đó.
Nữ nhân cười khúc khích :
– Có hảo công phu, hèn chi Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử mới dám ra mặt đối đầu với Vô Thần chưởng giáo.
Nghe người ta gọi đúng tên mình, Cát Nhược giật nẩy mình.
Thiếu nữ lắc mình, chớp nhoáng đã vượt lên đứng đối mặt với chàng :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng công tử còn giấu diện dung làm gì nữa?
Cát Nhược từ từ ngẩng đầu lên, gãi đầu, nhìn thiếu nữ. Nàng có khuôn mặt trái xoan, cặp mắt bồ câu đen láy, hai cánh môi như quả đào mộng đỏ chín, mái tóc đen tuyền óng mượt, nhan sắc của nàng khiến Cát Nhược thoáng một chút ngớ ngẩn.
Cát Nhược xuống giọng thân tình :
– Cô nương là ai?
– Ta tên là Tiểu Chi!
Cát Nhược nhoẻn miệng cười hì hì :
– Tiểu Chi cô nương có cặp mắt tinh tường hơn người, nhan sắc lại tuyệt đẹp. Tại hạ hâm mộ… hâm mộ..
Tiểu Chi nheo mày :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng công tử mới gặp Tiểu Chi đã ca tụng rồi, không biết lời vừa rồi có thật với lòng công tử không?
Cát Nhược bất thần chộp lấy hổ khẩu Tiểu Chị Nàng giật mình chực phản kháng thì Cát Nhược đã nói :
– Đi theo tại hạ. Ta sẽ nói cho biết. Ở đây không tiện. Nhất định không tiện. Một ngàn lạng bạc đủ sức mạnh khiến lũ người kia bâu lấy tiểu gia.
Cát Nhược vừa nói vừa kéo Tiểu Chi đi, một lát sau thấy một ngôi miếu cổ ven đường. Cát Nhược kéo luôn Tiểu Chi vào bên trong.
Tiểu Chi hỏi :
– Công tử đưa Tiểu Chi đến đây tính nói gì?
– Tiểu gia nói nàng đẹp, nàng thông minh.
– Có bấy nhiêu đó thôi à?
Cát Nhược cau có :
– Thì chỉ có bấy nhiêu đó thôi chứ còn gì nữa. Tiểu gia phân tích cho nàng thấy, võ công của nàng không hơn tiểu gia, chỉ một cái phất tay nhẹ nhàng của ta thôi, mạng của nàng sẽ đi tong.
– Công tử phất tay thử coi
Cát Nhược lắc đầu nói :
– Ấy… Tiểu gia không muốn đụng đến thần công võ học, sợ yểu thọ mà thôi
Tiểu Chi nhếch mép cười ruồi :
– Tiểu công tử dám giở trò vũ phu trước mặt Tiểu Chi chứ.
Nàng vừa nói vừa xỉa ngón tay trỏ về phía chiếc chuông đồng trên bên hông cổ miếu.
Không thấy một luồng khí lực nào phát ra, cũng chẳng có âm thanh hoặc dư lực gì, chứng tỏ Tiểu Chi vận hóa chân ngươn phát chỉ, nhưng chuông đã kêu một tiếng.
Coong!
Vô Cát Nhược giật mình kêu lên kinh ngạc.
Tiểu Chi mỉm cười nói tiếp :
– Vừa rồi Tiểu Chi đã vận dụng ba thành công lực phát tác Vô Hình chỉ. Chẳng hay cái phủi ruồi phất tay của công tử có sánh bằng Vô Hình chỉ của Tiểu Chi không?
Cát Nhược đến bên chiếc khánh đồng, thấy có một chỗ bị lún vào, to bằng đầu ngón tay, chàng buột miệng thốt :
– Cao minh… Võ học cao minh!
Quay lại Tiểu Chi, chàng nói :
– Chắc chắn cô nương rất cần một vạn nén bạc phải không?
– Nếu cần thì sao? Và nếu không cần thì sao?
– Tiểu gia nói cô nương thông minh, mắt tinh tường cũng có ý đó. Nếu cô nương cần một vạÏn nén bạc thì tiểu gia sẵn sàng đáp ứng cho, đó là sự thông minh của người biết thời cơ để phát tài.
– Nếu như Tiểu Chi không cần?
– Không cần là sao? Chẳng lẽ cô nương đã thấy ta lại làm ngơ mà không nhân tiện kiếm chác một ít kim ngân à?
Tiểu Chi cười khúc khích :
– Một vạn nén bạc không sánh bằng thuật trường sinh bất tử của đại công tử.
Cát Nhược trợn mắt :
– Ậy… Lúc nãy tiểu gia bị nàng giật vai, nên nói càn thế thôi. Chứ đâu có thuật đó bao giờ.
– Thế thì công tử đã đắc tội với Tiểu Chi rồi.
– Tiểu gia đã làm gì đắc tội với nàng cơ chứ?
Cát Nhược sa sầm mặt xuống :
– Nói qua, nói lại, cuối cùng nàng cũng chỉ bức ép ta mà thôi. Thôi được rồi, tiểu gia sẽ trao cho nàng hai vạn lượng bạc, coi như nàng chẳng hề thấy Tiểu gia.
– Tiểu Chi không cần kim ngân, mà cần một món khác.
Cát Nhược gãi đầu :
– Nàng cần món gì? Cái đầu của Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử à? Ậy… không được đâu, không được đâu! Tiểu gia chưa muốn chết mà…
Tiểu Chi lắc đầu :
– Tiểu Chi không cần cái đầu của công tử, mà cần một người khác cơ.
– Ai?
– Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam Cát Nhược lập lại :
– Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam… Nàng với Tuệ Nam cùng chung lệnh sư à?
Tiểu Chi lắc đầu :
– Tiểu Chi cần cái đầu của Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam.
Cát Nhược nhảy dựng lên :
– Cái đầu của Tuệ Nam. Nàng muốn giết Tuệ Nam?
– Không sai!
Cát Nhược khoát tay, lắc đầu nguầy nguậy :
– Tại sao lại giết Tuệ Nam chứ? Không được. Đâu thể nào tiểu gia để cô nương hạ độc thủ với Tuệ Nam.
Tiểu Chi nhìn Cát Nhược chằm chằm, trong đáy mắt của nàng ẩn chứa sát khí hừng hực, mà Cát Nhược khi nhận ra, da ốc đã nổi đầy mình.
Cát Nhược vội vã khoát tay nói :
– Tiểu gia chưa nói hết ý của mình. Cô nương đừng giận.
– Công tử muốn nói gì nữa?
– Nếu giữa hai người có ân oán với nhau, thì cô nương cứ tự tiện chặt đầu Bạch Hạc tiên cô… Tiểu gia đây nhất định không để mắt đến, nhưng…
– Nhưng sao?
– Tiểu gia muốn biết nguyên nhân nào hai người lại có thù hận với nhau như vậy?
– Đó là việc riêng, Tiểu Chi không thể nói được.
– Không nói cũng được, tiểu gia khỏi bận tâm. Nếu nàng cần chiếc đầu của Tuệ Nam, để tiểu gia đi lấy nó cho cô nương. Cô nương khỏi bận tay, nhọc sức làm gì.
Tiểu Chi mỉm cười :
– Tiểu Chi tin vào lời của công tử. Ai cũng có một cái mạng nhỏ nhoi, nếu công tử sai lời thì ngọn chỉ vô hình của Tiểu Chi cũng vô tình lắm đấy.
Cát Nhược xì một tiếng :
– Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Đại công tử nói ra như đinh đóng cột, nàng hãy tin tiểu gia đi.
– Ta sẽ đợi công tử ở đây.
– Tốt lắm!
Cát Nhược ôm quyền :
– Kiếu từ.
Tiểu Chi đáp lại chàng một lễ :
– Công tử nhớ giữ lời.
– Tất nhiên rồi. Chẳng lẽ tiểu gia bỏ sinh mạng mình vì sinh mạng của Bạch Hạc tiên cô sao?
Cát Nhược dứt lời, thoăn thoắt bước ra ngoài. Tiểu Chi nhếch mép vung nhẹ ngọc thủ, một mũi phi tiêu bé xíu từ lòng bàn tay nàng bắn xẹt ra và cắm luôn lên búi tóc của Cát Nhược mà chàng chẳng hề hay biết.
Rời khỏi cổ miếu, Cát Nhược lần luôn vào một bụi cây gần đó nhổm lên nhìn ngược trở lại, chàng thấy Tiểu Chi đã ngồi xuống bậc tam cấp một cách thản nhiên, không có hành động gì khả nghi theo dấu chân mình.
Cát Nhược lầm bầm :
– Ngươi thông minh, nhưng không gian trá. Ngu… đại ngụ Tiểu gia chẳng lẽ lại chặt đầu Tuệ Nam sao? Lời tiểu gia nói cũng chỉ là chơi thôi. Nó sẽ tan vào không khí chẳng có gì làm vật chứng. Cáo biệt đại ngu! Vĩnh biệt đại ngu!
Cát Nhược nhìn lại một lần nữa đoán chắc Tiểu Chi ngồi đợi mình, liền đứng lên ba chân bốn cẳng chạy thục mạng quay trở lại cỗ xe song mã.
Nhảy thót lên ghế xà ích. Cát Nhược ra roi đánh vào mông ngựa.
– Chuồn thôi!
Vừa vào Vị Thủy chàng lại hối hả đi luôn. Cát Nhược cũng tiếc húi hụi vì chưa được xài đến những nắm vàng mà Vương Quế đã cho mượn.
Vén rèm nhìn vào trong khoan, Cát Nhược thấy Tuệ Nam vẫn nhắm mắt, hơi thở thật là mong manh, tưởng chừng như chỉ cần đụng nhẹ thôi, sẽ bức thở ngay lập tức.
Cát Nhược nói :
– Nếu tiểu gia không vì tình cô nương, thì đã chặt đầu ngươi dâng nộp cho người ta rồi.
Thoáng chốc, cỗ xe song mã đã chạy được mười dặm, đêm đã buông xuống. Cát Nhược quay lại phía sau, lẩm bẩm :
– Con nhỏ đại ngu đó không biết gì hết, cứ tưởng rằng mình sẽ mang đầu Tuệ Nam cho thị.
Nghĩ sao Cát Nhược ngửa mặt cười thầm, miệng thì cứ lảm nhảm :
– Thông minh ngu! Cao minh ngu! Đúng là một cô gái ngây thơ, nghe người ta nói trường sinh bất tử cũng tin, cái gì cũng tin hết. Có ngày tiểu gia bảo ngươi lột y phục, dám thị cũng lột cả y phục luôn chắc.
Cát Nhược vung tay quất roi vào mông ngựa, nhưng tay chàng vừa nhấc lên chực quất xuống, thì như bị vướng víu không quất được.
– “Mình bị gì vậy nè”
Cát Nhược cúi nhìn tay.
Hổ khẩu của chàng đang bị nắm cứng. Một bàn tay búp măng trắng nõn chẹt hổ khẩu Cát Nhược, cánh tay từ trong khoang thọc ra.
Cát Nhược há hốc miệng, mồ hôi tuôn xuống ướt đẫm mặt, mặc dù sương đêm đã rơi xuống lạnh lẽo vô cùng.
– “Tuệ Nam ơi, nàng có chết biến thành quỷ nhập tràng cũng đừng đụng đến tiểu gia. Nàng đã biết tâm tình của Cát Nhược rồi, tiểu gia mong muốn cứu nàng, chứ không nở hại nàng bao giờ. Nếu nàng có nghĩ đến chân tình đó thì đừng đụng đến Cát Nhược. Có muốn hút máu, ăn gan, lóc thịt thì nàng hãy tìm lão Vô Thần chưởng giáo. Còn tiểu gia là tri kỷ tri âm với nàng, chắc chắn tiểu gia sẽ lập bàn hương án thờ nàng suốt đời, ăn chay thêm ba năm để nàng sớm siêu thoát về miền cực lạc.”
Xe ngựa vẫn chạy, nhưng Cát Nhược quên hẳn sợi dây cương đang nắm trên tay, cứ ngẩn ngơ nhìn xuống hổ khẩu mình.
Đột ngột có vật gì đó nhọn hoắc thọt vào eo lưng Cát Nhược, khiến chàng giật nảy nhỏm cả người. Nhận ra cái vật đó, Cát Nhược chực nhảy phắt khỏi xe, nhưng đã bị bàn tay búp măng kéo ghịt lại.
Cát Nhược rên lên :
– Trời ơi! Tuệ nam ơi, tiểu gia thề không bao giờ có ý hại nàng.
Lại một lần nữa có ai đó thọc ngón tay vào eo lưng chàng. Cát Nhược thốt lên :
– Ối… chết ta rồi! Nàng đừng hành hạ ta, nàng muốn gì Cát Nhược này cũng chịu hết. Nếu nàng để ta toàn mạng, thì muốn tiểu gia làm gì cũng làm hết.
Cát Nhược vừa dứt câu trong khoang xe có tiếng rì rì phát ra :
– Ư… Ư… Cát Nhược ngươi hãy nói ba tiếng. Ta là quân cẩu trệ, ta là đồ gian trá, ta là cóc thúi.
Cát Nhược vừa nghe xong, đã lớn tiếng nói :
– Ta là quân cẩu trệ, ta là đồ gian trá, ta là con cóc thúi!
– Ư… Ư.. tốt lắm lắm. Tốt lắm. Nhưng sao ta lại thèm uống máu ngươi quá. Máu ngươi ngon lắm.
– Ơi… Ơi… Đừng uống máu ta mà… Máu của tiểu gia tanh lắm, thúi lắm, lại chẳng ngon lành gì. Để ta đưa Tuệ Nam đến cổ miếu uống máu Tiểu Chi, kẻ thù của cô nương đó.
– Ta chỉ thích uống máu của Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng Vô Cát Nhược mà thôi. Nhưng vừa rồi ngươi đã nói đến Tiểu Chị Tiểu Chi là ai?
– Ả là kẻ thù của cô nương. Ả đòi lấy đầu cô nương và tiểu gia đã tương kế tựu kế bắt thị ngồi chờ ở cổ miếu, phía đông Vị Thủy.
– Kẻ thù của ta mà ngươi dám đòi lột trần ả ta.. Hừ.. hừ…
Cát Nhược run lập cập, nói lắp bắp :
– Ta vì Tuệ Nam mới có ý nghĩ đó.
– Hừ hừ… Kẻ thù của ta phải do chính ta uống máu. Cớ sao ngươi lại dám vọng ngôn với nàng. Ngoan ngoãn thì hãy tát vào má mình ba cái thật mạnh.
– Tuân lệnh!
Cát Nhược liền tự vả vào mặt mình ba cái, nhưng có lẽ sợ đau, nên những cái tát đó ngỡ như phủi ruồi thì đdúng hơn.
– Tiểu gia đã tát rồi. Ôi cha ơi đau quá, đã rụng mất tám cái răng hàm, chín cái răng cửa, lại thêm bốn cái răng chó. Đau quá! Nàng hãy buông tay ra và tha cho ta đi.
– Hừ… ngươi dám qua mặt quỷ vô thường sao. Vừa rồi ngươi chỉ phủi bụi trên má thôi, đâu có rớt cái răng nào. Hãy tát lại đi!
Cát Nhược chửi thầm :
– “Chết thì chết cho rồi đi, cớ sao lại bắt ta tát vào má mình. Đồ quỷ!”
Mặc dù chửi như vậy, nhưng Cát Nhược vẫn đưa tay tự tát mình. Lần này thì quả thật gò má của Cát Nhược nhận đủ ba cái tát, mắt nẩy đom đóm.
Cát Nhược thều thào :
– Ta tát rồi đó. Ôi… Sao nàng đối xử với ta tệ bạc như vậy. Nếu tiểu gia không nghĩ lại tâm tình của nàng thì đã chặt đầu nàng dâng cho Tiểu Chi rồi.
– Ngươi lại nói bậy. Ta biết Tiểu Chi không bao giờ xuống tay khi thấy ta trong tình trạng hôn mê bất tỉnh đâu. Bây giờ ngươi lại có thêm tội, hãy thè lưỡi ra, liếm mép đúng một trăm lần rồi nói miệng Cát Nhược thúi lắm… thúi lắm.
Cát Nhược nhăn nhó, nhưng cũng đành thực hiện theo yêu cầu của quỷ. Chàng vừa liếm vừa nói.
– Được rồi! Ngươi khỏi nói nữa. Đúng là miệng ngươi thúi lắm rồi. Giờ thì hãy quay mặt lại nhìn coi quỷ nhập tràng giống ai?
Cát Nhược lắc đầu, le lưỡi nói :
– Tiểu gia không quay lại đâu. Nhất định tiểu gia biết nàng có nước da tai tái, cặp mắt đỏ hoe, hai răng nanh thò ra hai bên và chiếc lưỡi dài ngoằn.
– Ngươi khá lắm, không quay lại mà biết được dung mạo của tạ Nhưng ta bắt buộc ngươi phải quay lại, bằng không ta sẽ hút cạn máu ngươi.
– Đừng hút… Tiểu gia quay nhìn đây mà.
Cát Nhược từ từ quay lại, nhưng hai mắt thì nhắm nghiền, miệng cứ thều thào :
– Tuệ Nam đừng hút máu ta!
– Mở mắt ra nhìn ta!
Tiếng quá the thé muốn cướp hồn Cát Nhược ra khỏi xác, và chàng như một kẻ mộng du mở choàng hai mắt.
Trước mặt Cát Nhược không phải Tuệ Nam, cũng chẳng có quỷ nhập tràng nào cả, mà chính là Tiểu Chi đang nhìn sững vào tam tinh mình.
Cát Nhược há hốc miệng kêu lên :
– Ơ..
Tiểu Chi cười khẩy một tiếng nói :
– Công tử sợ quá nói không được nữa à? Tiểu Chi có giống quỷ nhập tràng không?
Cát Nhược cười hì hì, cầu tình :
– Cô nương làm tại hạ hết hồn. Cứ tưởng bởi ý nghĩ tại hạ sẽ chặt đầu Tuệ Nam dâng nạp cho cô nương, khiến cô ấy sợ quá mà chết, biến thành quỷ hút máu tại hạ.
– Công tử đã nói cái miệng của ta thúi lắm. Cái miệng của công tử thúi thật. Mới nói đó lại giở giọng nói khác.
Cát Nhược nhìn qua vai Tiểu Chi, thấy Tuệ Nam vẫn nhắm nghiền hai mắt thiêm thiếp.
Tiểu Chi bước ngang che mắt Cát Nhược :
– Công tử nhìn gì đó. Tuệ Nam Bạch Hạc tiên cô vẫn còn sống, chưa biến thành quỷ đâu.
Đôi mày liễu cong vút của Tiểu Chi nhếch lên, nàng nói tiếp :
– Hay công tử nghĩ Tiểu Chi đã chặt đầu Tuệ Nam?
Cát Nhược cười hì hì :
– Tại hạ biết cô nương tính tình trung hậu, lại cương cường, nhất quyết không bao giờ ra tay với người ngã ngựa.
– Tiểu Chi không ra tay chặt đầu Tuệ Nam, nhưng Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng chẳng lẽ cũng quên lời giao ước của mình sao? Nếu công tử không chặt đầu Tuệ Nam thì hãy thế đầu mình cho nàng đi.
– Đâu có được! Đâu có được! Đầu tiểu gia mà rời ra khỏi cổ, thì làm sao sống được!
– Có ai rớt đầu mà sống đâu?
Cát Nhược thở dài một tiếng :
– Tiểu Chi cô nương! Thật tình Cát Nhược chỉ lừa cô nương mà thôi, chứ tuyệt nhiên không có ý dâng đầu Tuệ Nam Bạch Hạc tiên cộ Tiểu Chi đã thấy rồi, Tuệ Nam hiện đang hôn mê, đâu ai nỡ lòng ra tay với nàng.
– Nếu công tử không chặt đầu Tuệ Nam hoặc thế đầu mình, thì Tiểu Chi sẽ là tên đại ngốc, đại ngu như công tử nói. Tiểu Chi không muốn là người có cái đầu đại ngốc đại ngu đâu.
Cát Nhược khoát tay :
– Tại hạ đâu có nói như vậy. Ai mà nói cô nương là kẻ đại ngốc, đại ngu người đó mới là ngốc là ngu!
– Ta nghe chính miệng công tử nói.
– Tại hạ đâu bao giờ nói như vậy!
– Thế người vừa mới nói câu đó là ai?
Cát Nhược nheo mày :
– À… đúng rồi. Tiểu gia có nói, nhưng không phải nói kẻ đại ngốc, đại ngu là cô nương.
– Vậy kẻ đại ngốc đại ngu là ai?
– Ơ… Tiểu gia muốn ám chỉ lão Vô Thần chưởng giáo. Đích thị tên Vô Thần chưởng giáo là gã đại ngốc, đại ngu!
– Tại sao công tử nói Vô Thần chưởng giáo là gã ngốc, gã ngu?
Cát Nhược cười hì hì nói :
– Nếu Vô Thần chưởng giáo khôn ngoan một chút, nhất định không dán bố cáo khắp nơi để cho tiểu gia phát hiện y đã huy động tất cả cao thủ trong Vô Thần giáo truy bắt mình. Y cứ bí mật âm thầm, tiểu gia không phòng bị, nhất định bắt được tiểu gia dễ dàng. Đằng này, tiểu gia đã có chuẩn bị trước rồi coi như y không bao giờ thộp được Cát Nhược được đâu.
– Công tử nói chí lý, nhưng nếu Tiểu Chi vì một vạn lạng bạc, bắt công tử dâng nạp cho Vô Thần chưởng giáo thì sao? Và Tiểu Chi đã giao điều ước với công tử rồi.
Vừa nói Tiểu Chi vừa chồm lên chực khống chế lại mạch môn của Cát Nhược. Vừa thấy ngọc thủ của Tiểu Chi nhích động, Cát Nhược đã sàn ngang nép luôn vào vách xe.
Cát Nhược vừa lách tránh vừa nói :
– Tiểu gia không muốn bị bắt đâu. Tiểu Chi cô nương để tại hạ tự do, nhất định sau này sẽ có số kim ngân gấp mười lần số Vô Thần chưởng giáo đã thông báo.
– ta chỉ muốn bắt công tử giao cho y thôi
– Ậy… Nàng muốn bắt tại hạ giao cho lão quỷ không mũi, không miệng đó. Trước hết xem coi nguyên nhân y truy nã ta chứ?
– Công tử không biết nguyên nhân đó à?
– Tất nhiên là ta biết.
– Vô Thần chưởng giáo truy nã công tử bởi nguyên nhân gì?
Cát Nhược nheo mày :
– Nhất định phải có nguyên nhân.
– Công tử nói như vậy chứng tỏ công tử cũng chẳng biết.
– Ê… Vô Thần chưởng giáo truy nã ta tại sao? Cát Nhược này không biết được. Có lẽ y ghen ghét với danh hiệu Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng mà mọi người ban tặng cho tiểu gia.
– Cái danh hiệu Giang Hồ Kim Tài Nhất Đẳng chỉ là hư danh thôi, làm sao sánh bằng với Vô Thần chưởng giáo.
– Nếu không ghen ghét thì y truy nã tiểu gia vì nguyên cớ gì. Chẳng lẽ… chẳng lẽ…
– Công tử muốn nói gì, xem chừng rất hệ trọng.
– Chỉ có nguyên nhân duy nhất ấy thôi.
– Nguyên nhân gì?
– Vô Thần chưởng giáo chắc cũng giống như Song Hùng Tuyệt Địa, bắt ta để đòi uống Thiên Nhất Thần Thủy.
Tiểu Chi chồm hẳn người tới :
– Thiên Nhất thần thủy. Công tử có Thiên Nhất thần thủy sao?
– Ậy chà… Nói thiệt với cô nương, tại hạ cũng chả biết. Thiên Nhất thần thủy là thứ nước ôn dịch gì nữa. Chẳng qua mở miệng nói càn, thế là bị hết người này đuổi lại đến kẻ khác truy.
– Chẳng lẽ Vô Thần chưởng giáo lại hiểu lầm như vậy sao?
– Thì tiểu gia đã nói với cô nương gã là tên đại ngu đại ngốc kia mà.
Cát Nhược chợt vỗ tay một cái nói :
– À… Tiểu gia có cái này cũng quí chẳng khác gì Thiên Nhất thần thủy. Tiểu gia tặng cho cô nương.
– Công tử tính dụng tới kim tài để thế mạng mình chứ gì?
– Tiểu gia biết cô nương đâu cần kim ngân.
Cát Nhược moi luôn tấm Bích Linh đồ chìa qua tay Tiểu Chi :
– Người trong võ lâm, kể cả lão quỷ Vô Thần chưởng giáo đều rất quí tấm giẻ này. Tại hạ tặng cho cô nương đó.
– Công tử đưa miếng vải này, nó là cái gì?
– Thì tiểu gia chỉ nghe Vô Thần chưởng giáo gọi nó là Bách Linh đồ!
Tiểu Chi sững sờ :
– Bách Linh đồ đây sao?
Nàng vừa nói vừa mở miếng lụa ra. Trên miếng lụa là một bức bản đồ vẽ bằng máu, nhưng rất là tỉ mỉ.
Tiểu Chi lẩm nhẩm nói :
– Thật rồi… Đây là Bách Linh đồ, tại sao công tử có Bách Linh đồ?
Cát Nhược buông luôn một câu nhạt nhẻo :
– Do lão quỷ Phi Thiên Thiết Bức chết tiệt nhét vào tay tiểu gia. Cũng vì miếng giẻ này mà tiểu gia chạy thục mạng, chạy trối chết. Tiểu gia không thèm giữ nó nữa đâu.
– Công tử có biết đây là báu vật dẫn đến nơi tịnh cư của Linh Truyền thượng nhân không? Nếu vào được Bách Linh động, hàm thụ được võ công của Linh Truyền thượng nhân, thì người đó sẽ là thiên hạ đệ nhất nhân, không một người nào bì kịp.
– Thế thì cô nương bây giờ giữ lấy mà dùng, tiểu gia không cần đâu. Tại hạ chỉ cần cô nương xem như không hề chuyện trò gì với tại hạ là được rồi.
Tiểu Chi lắc đầu, trả lại bức Bách Linh đồ cho Cát Nhược, nàng nói :
– Ta không nhận, mà chỉ muốn công tử thực hiện giao ước của mình
– Trời đất ơi. Nàng ác quá vậy! Ác vừa vừa thôi chứ. Chẳng lẽ chặt đầu Tuệ Nam trong lúc cô ấy đang hôn mê? Tiểu gia thế báu vật đổi mạng cho Tuệ Nam, cô nương còn đòi gì nữa?
Tiểu Chi nhìn sững vào đáy mắt Cát Nhược :
– Ta hỏi thật. Công tử với Tuệ Nam quan hệ như thế nào?
– Quan hệ gì?
– Công tử và Bạch Hạc tiên cô chắc có tình ý với nhau?
– Tầm bậy! Tiểu gia mà được Bạch Hạc tiên cô để mắt tới à? Cô nương nói như vậy chẳng khác nào nói phượng mà kết bạn với quạ.
– Tuệ Nam cao vọng như thế sao?
– Bạch Hạc tiên cô mà hết bệnh, gặp tiểu gia chỉ muốn tặng cho ta một chưởng mà thôi, chứ tình ý gì. Nàng cũng chẳng khác mấy cô nương, cứ khư khư đòi bằng được cái đầu của tiểu gia.
– Thế mà công tử lại cứu mạng nàng?
– Nhưng… Bạch Hạc tiên cô gặp hoạn nạn, chẳng lẽ tiểu gia lại làm ngơ, không cứu?
– Thì ra là vậy. Được rồi, tạm thời ta cho công tử khất lại món nợ cái đầu. Sau này, nếu Tuệ Nam qua khỏi tai kiếp này, ta sẽ tìm đến công tử đó.
– Cô nương đã vị tình như vậy. Cát Nhược đa tạ… đa tạ! Hy vọng sau này sẽ không bao giờ tái kiến nữa.
– Tại sao lại không gặp?
– Vì cái đầu của tiểu gia.
Tiểu Chi bật cười khúc khích :
– Công tử sợ rớt cái đầu, ta càng truy tìm công tử.
Nàng vừa nói vừa ôm quyền :
– Kiếu từ!
– Cô nương thượng lộ bình an!
– Nếu Bạch Hạc tiên cô có tĩnh dậy, báo cho nàng biết có Tỳ Bà đến gặp.
Tiểu Chi dứt lời điểm mũi hài, thân ảnh đã phiêu phiêu thoát đi. Nàng vừa hạ chân chấm đất, thì đôi tuấn mã chợt hí lên như gặp phải thú dữ.
Hai con tuấn mã dựng hai vó trước, nên vô thình thịch trông sợ hãi vô cùng.
Cát Nhược còn chưa hiểu sự tình gì sắp diễn ra, thì bất thần trong bụi rậm, một cặp ưng khuyển lao ra, chỉ một cái vươn mình, nanh xổ của chúng, hai hàm răng nhọn hoắc đã cấm phập vào cỗ song mã.