Đọc truyện Càn Khôn Song Tuyệt – Chương 27: Tửu trung hạ độc (1)
Tốg Thiên Hành ngạc nhiên:
– Đạo trưởng là tiền nhiệm chưởng môn của Thanh Thành phái?
Ngộ Chân Tử gật đầu:
– Không sai.
Tống Thiên Hành vội thi lễ:
– Vãn bối Tống Thiên Hành tham kiến đạo trưởng.
Thì ra lão đạo này với ân sư của chàng từ xừa giao tình rất hậu, bởi vậy chàng phải lấy lễ tham kiến.
– Ô, thí chủ là “Hào hảo tiên sinh” Tống Thiên Hành?
– Không dám, chính là vãn bối.
– Nếu vậy bần đạo làm hỗn gọi thí chủ hai tiếng hiền điệt.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
– Thiên Hành muôn phần vinh hạnh.
Ngộ Chân Tử quay sang lão nhân:
– Tề huynh nghe rồi chứ, bại dưới tay đồ đệ của Thanh Hư thượng nhân không phải là việc đáng xấu hổ.
Lão nhân thở dài:
– Phải, ta biết. Nhưng món nợ máu của đồ đệ ta không sao đòi được.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
– Món nợ này Thiên Hành nhất định sẽ đòi thay Tề tiền bối.
Bởi chàng biết rõ việc này do môn hạ của Quảng Hàn cung giá họa cho chàng nên mới nói vậy, lão nhân chưa hiểu nên nghe vậy sững người.
Ngộ Chân Tử mỉm cười nói:
– Bần đạo đã nói việc này còn nhiều khúc chiết, tạm thời gác lại đã, để bần đạo giới thiệu…
Nhìn Tống Thiên Hành lão tiếp:
– Hiền điệt, vị này là Tề Kim Cang, Tục gia trưởng lão của Nga Mi.
Tống Thiên Hành nói mấy lời khách sáo sau đó kéo qua giới thiệu với Trần Ngự Phong.
Song phương nói vài lời khách sáo, sau đó Ngộ Chân Tử mới hỏi:
– Trần, Tống nhị vị thí chủ định đi đâu?
Tống Thiên Hành thở dài:
– Việc này nói ra dài lắm…
Nhìn sang Tề Kim Cang tiếp:
– Về cái chết của lệnh đồ, tuy Thiên Hành không rõ nội tình nhưng chắc chắn do người giá họa.
Tề Kim Cang hỏi:
– Ai vậy?
Tống Thiên Hành nói:
– Nhị vị chờ cho một lát…
Dừng lời chàng lấy “Nhị tướng kim hoàn” đưa ra hỏi:
– Nhị vị nhận ra vật này chứ?
Ngộ Chân Tử gật đầu:
– Đương nhiên phải nhận ra, vật dùng hiệu lệnh quần hùng bát đại môn phái sao lại không nhận ra? Hiền điệt có điều gì cần sai khiến bần đạo dốc lòng.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
– Đa tạ đạo trưởng hậu ái, hiện thời chưa dám kinh động pháp giá của đạo trưởng.
Có điều không biết nhị vị đã thấy ân sư thi triển “Nhị tướng quy nguyên thủ pháp” chưa?
Ngộ Chân Tử sáng mắt:
– Không lẽ hiền điệt muốn cho hai kẻ bất tử này khai nhãn giới?
Tống Thiên Hành mỉm cười:
– Thiên Hành ngu muội không học được một phần nhỏ của ân sư, chỉ sợ làm bẩn mắt nhị vị tiền bối.
Ngộ Chân Tử lắc đầu:
– Hiền điệt đừng khách sáo!
Trần Ngự Phong bỗng dùng truyền âm nói:
– Lão đệ chớ khá lỗ mãng, phải hỏi cho rõ ràng đã!
Tống Thiên Hành mỉm cười nói:
– Nhị vị đến đây còn có đồng hành nào khác nữa?
Ngộ Chân Tử nói:
– Chỉ có ba người đồ đệ của bần đạo.
Quay sang ba trung niên đạo sĩ đứng trên mái nhà:
– Các ngươi mau xuống đây ra mắt Tống đại hiệp.
Tống Thiên Hành xua tay ngăn lại:
– Khoan đã, Tống Thiên Hành định mượn ba vị thử “Nhị tướng quy nguyên thủ pháp” Tiếp đó chàng trầm giọng quát:
– Ba vị cẩn thận!
Hữu thủ vung lên, một đạo hắc quang bay vèo về phía mái ngói đồng thời một đạo hắc quang khác như điện xẹt về phía ngọn cây cách đó mười trượng, đồng thời miệng quát lớn:
– Tặc tử, xuống đây!
Tống Thiên Hành vừa dứt lời thì đạo hắc quang bắn về phía mái ngói biến mất, trên ngọn cây cách đó mười trượng cũng có một bóng trắng phóng lên bay về phía đầu tường bao quanh khách sạn.
Tống Thiên Hành chỉ theo bóng trắng quát:
– Nằm xuống.
Thật kỳ là đạo hắc quang như bị sức cuốn, bay theo bóng trắng nhanh khôn tả.
“Phịch!” một tiếng nặng nề, bóng trắng đã rơi xuống đất như chim bị tên.
Trần Ngự Phong cười ha hả nói:
– Mọi người đứng lâu bên ngoài bất tưỏng vào trong rồi nói chuyện, còn như hai vị này chắc cũng phải mời vào trong hỏi chuyện.
Lão vừa nói vừa chỉ tên nằm quỵ dưới đất và tên áo trắng mới bị “Nhị tướng quy nguyên” điểm huyệt.
Tống Thiên Hành nói:
– Được rồi, chư vị vào bên trong trước, Thiên Hành mời hai vị này rồi vào sau.
Ngộ Chân Tử gọi ba tên đồ đệ xuống đất, đồng bước cùng Trần Ngự Phong vào trong phòng. Tống Thiên Hành mỗi tay xách một tên vào sau.
Tề Kim Cang chỉ tên hán tử áo đen nói:
– Phải rồi, chính tên này nói.
Thì ra tên phục kích bên ngoài cửa sổ lúc nãy không phải là đồng bọn của lão.
Lão già này là người cục mịch ăn nói không đầu không đuôi gì cả, nhưng Tống Thiên Hành thì hiểu ý, chàng mỉm cười hỏi:
– Phải hắn nói Thiên Hành giết đồ đệ của tiền bối.
Tề Kim Cang gật:
– Hắn nói hai tên đồ đệ của ta chết về tay hai vị.
Tống Thiên Hành giải huyệt cho tên hán tử, trầm giọng hỏi:
– Các hạ nên biết điều trả lời cho thật mấy câu hỏi của ta.
Tên hán tử tỉnh dậy nhìn quanh nghe Tống Thiên Hành hỏi, hắn chỉ tên bạch y:
– Tốt nhất các hạ nên hỏi y, ta chỉ là người thừa hành không biết nhiều đâu.
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
– Các hạ là người của Quảng Hàn cung?
– Không sai!
Tống Thiên Hành chỉ tên bạch y nhân:
– Hắn là “Ngân thị”?
– Ừ….. Tống Thiên Hành giải “hôn huyệt” cho tên Ngân Thị đồng thời điểm nhanh “kiên tịnh” huyệt của y, sau đó nhìn y trầm giọng hỏi:
– Các hạ là “Ngân y thị giả” của Quảng Hàn cung, địa vị không thấp chắc biết nhiều điều?
Tên “Ngân Thị” chống tay ngồi dậy, nhếch mép cười nói:
– Đây là lễ đãi khách của “Hào hảo tiên sinh” Tống Thiên Hành sao?
Tống Thiên Hành cười nhạt:
– Khách? Hừ, các hạ đừng quên hiện là tù nhân của ta.
“Ngân Thị” cười nhạt:
– Vậy thì ngươi cứ giết cứ chém cần gì phải hỏi.
Tống Thiên Hành nói:
– Ta cũng không muốn hỏi nhưng việc hai đệ tử phái Nga My đột ngột thảm tử ngươi phải trả lời cho rõ ràng mới được.
– Vậy ta có thể nói để ngươi biết, người chính ta giết nhưng nguyên nhân là do ngươi mà ra.
Tề Kim Cang nổi nóng không nhịn được, quát lớn một tiếng phóng cước đá tên “Ngân Thị” lăn đi mấy vòng, nằm im không động đậy.
Tống Thiên Hành ngăn không kịp chạy lại bắt mạch thì y đã tắt thở.
Tê Kim Cang thở dài nói:
– Lẽ ra ta không nên nóng nảy như thế. Tống đại hiệp chưa kịp hỏi hắn.
Tống Thiên Hành lắc đầu:
– Không sao, vãn bối chỉ muốn làm rõ ai là hung thủ giết lệnh đồ mà thôi.
Tề Kim Cang nói:
– Tống đại hiệp đừng buồn, món nợ ấy Lão phu sẽ đến Tuyết Sơn đòi Nhiễm Khiếu Thiên.
Ngộ Chân Tử vuốt râu cười nói:
– Tề huynh đã đi Tuyết Sơn thì bần đạo cũng nguyện xin theo, trước là giúp Tề huynh hai tay trả thù cho đồ đệ. Sau nữa là giúp Tống hiền điệt trừ ma đạo tạo phúc cho giang hồ.
Tống Thiên Hành mỉm cười nói:
– Nhị vị tiền bối có lòng như vậy, Thiên Hành cảm kích vô cùng.
Quay sang Trần Ngự Phong:
– Trần tiền bối, hiện thời lực lượng đã tăng lên, có cần thiết đi thăm bằng hữu của Trần tiền bối không?
Trần Ngự Phong trầm ngâm:
– Binh cần tinh chứ không cần nhiều, nhưng ngặt vì hành tung bị bại lộ, Nhiễm Khiếu Thiên cho người ngăn trở tất đã chuẩn bị sẵn sàng, nay ta chỉ có mấy người như vầy e hơi ít. Chi bằng tìm thêm mấy người nữa.
Tống Thiên Hành gật đầu tán đồng, quay sang Ngộ Chân Tử:
– Ngày giờ khởi hành còn chưa định được, sáng mai sẽ quyết định.
Ngộ Chân Tử gật đầu:
– Vậy cũng được, bọn ta cũng chưa có chỗ trọ, ngụ lại khách sạn này qua đêm, sáng mai bàn tiếp.
Tề Kim Cang nói:
– Vậy càng hay, để lão đi mai táng tên Ngân Thị này, à, còn tên tiểu tử này Tống đại hiệp định lẽ nào?
Tống Thiên Hành nói:
– Thả hắn ra thì sợ lộ tin tức còn giết hắn thì không nỡ, hay là tìm chỗ nào cho hắn dưỡn ít hôm.
Tề Kim Cang gật đầu:
– Để lão phu giải quyết luôn cho.
x X x Giờ thìn ngày hôm sau, Trần Ngự Phong trong lớp áo một chàng thư sinh nhếch mép mang theo một đứa tiểu đồng Tống Thiên Hành, hai thầy trò bước thấp bước cao ngoài thành thẳng tiến tòa trang viện đồ sộ sơn đỏ chói.
Tòa trang viện chừng mười mẫu có vườn xanh quây quanh, bên trong cây um tùm, vườn sâu hun hút.
Đây là trang viện của Văn Nhân Kiệt, một nhân vật oai chấn vùng Tây Nam hiệu là “Cấp Thời Vũ” Nhưng ở Thành Đô người ta chỉ biết chủ nhân trang viện này là Kim Viên ngoại, một người hay lạc chấn tế bần. Bất kể là người ở địa phương hay khách lỡ bộ đường xa có túng thiếu mà tìm đến, Kim Viên ngoại nhất định sẽ không để thất vọng trở về.
Bởi vậy quanh đây, chỉ cần hỏi tới Kim Viên ngoại thì già trẻ lớn bé đều biết, có điều không ai biết rõ Kim viên ngoại danh tánh là chi, đương nhiên càng không thể biết đó là “Cấp Thời Vũ” Văn Nhân Kiệt, một thời hiệp danh vang dội khắp vùng Tây Nam.
Nhưng ngày hôm nay Kim phủ có vẻ gì bất thường.
Mọi hôm thì hai cánh cửa sơn đỏ này luôn rộng mở, nhưng hôm nay đã giờ thìn mà cửa vẫn đóng im ỉm.
Trần Ngự Phong thấy vậy không khỏi nhíu mày, phất tay ra hiệu Tống Thiên Hành gõ cửa. Tống Thiên Hành bước lên tam cấp gõ mạnh lên tấm đồng treo trên cổng mấy cái.
Bên trong vọng ra một giọng nói rè rè:
– Ai đó?
Trần Ngự Phong đáp:
– Tại hạ Trần Hải Đào, từ tỉnh Nam đến, phiền lão ca thông báo giùm một tiếng.
Hải Đào là một tên khác của Trần Ngự Phong, cái tên này nghe càng lạ với đời nhưng Văn Nhân Kiệt biết tên này.
“Kẹt” một tiếng, cánh cổng hé mở một khoảng trống vừa để một người đi qua, nhưng khoảng trống đã bị một lão nhân cao lớn, râu ria xồm xoàm chận mất.
Lão nhân tuổi trạc lục tuần, dáng điệu uy mãnh, tuy ăn mặc như một người gác cổng, nhưng có thể thấy người này không phải tầm thường.
Đôi mắt cú vọ của lão chăm chú quan sát hai người hỏi:
– Trần Hải Đào à? Hai ngươi muốn tìm ai?
Trần Ngự Phong nói:
– Đương nhiên là gặp Kim viên ngoại.
Lão nhân lắc đầu:
– Đáng tiếc, mấy hôm nay viên ngoại không tiếp khách.
– Tại sao vậy?
Giọng Trần Ngự Phong nghe như cầu khẩn:
– Tại hạ từ xa gàn dặm đến đây…
Lão nhân cười ngắt lời:
– Trần tướng công thật không may, dù có từ xa vạn dặm đến viên ngoại cũng không tiếp được.
Trần Ngự Phong nói:
– Lão ca còn chưa nói rõ nguyên nhân.
Lão nhân lạnh lùng:
– Cái đó Trần tướng công không cần bước tới.
Trần Ngự Phong nhẫn nại:
– Vậy phiền lão ca vào thông báo một việc, quý thượng nghe đến danh hiệu tại hạ tất phải đổi ý.
Trên gương mặt lão nhân thoáng một nụ cười ngạo mạn:
– Không cần đâu, nếu Trần tướng công có túng thiếu gì thì ở tạm khách sạn vài ba ngày rồi trở lại.
Cũng không tránh được lão, Trần Ngự Phong tuy có mang theo một đứa tiểu đồng, nhưng chủ tớ dáng điệu quá bần hàn khiến người giữ cửa nhìn là đoán ra ngay.
Trần Ngự Phong gượng cười nói:
– Lão ca hiểu cho, thầy trò tại hạ không phải đến đây cầu cạnh…
Bên trong bỗng vang lên một giọng nói trang nghiêm:
– Vương Trung! Ngươi nói chuyện với ai đó?
Lão nhân Vương Trung quay đầu cười:
– Một vị tướng công họ Trần từ xa đến.
– Hắn muốn gặp ai?
Vương Trung nói:
– Trần tướng công cầu kiến Kim viên ngoại.
– Có tên trong danh sách không?
Vương Trung đáp:
– Không có.
– Đồ ngu! Đóng cửa lại!
Vương Trung dạ một tiếng rồi từ từ khép cửa lại.
Trần Ngự Phong hất đầu ra hiệu Tống Thiên Hành hội ý nhanh, bước lên một bước chặn lại.
Vương Trung nổi giận quát:
– Ngươi muốn gì?
Tống Thiên Hành cười nhạt:
– Không muốn gì cả, ngươi có giỏi thì cứ đóng cửa đi.
Vương Trung hừ lạnh một tiếng, vận hành chân lực đóng cửa lại, nhưng lạ thay tiểu đồng coi tèm hem kia mà cũng mạnh dữ, ba thành chân lực của lão mà cánh cửa vẫn trơ trơ trong khí đó hắn, Tống Thiên Hành vẫn cười cười như không.
Nổi đóa lão gia tăng công lực đến tám thành.
Tống Thiên Hành vẫn mỉm cười nói:
– Phiền lão ca vào trong báo lại giùm một tiếng!
Vừa nói chàng vừa đẩy cánh cửa từ từ mở ra.
Vương Trung đỏ mặt tía tai quát:
– Giỏi lắm, thì ra ngươi cũng là con người võ nghệ.
Lão vừa nói vừa bị đẩy lui, hai cánh cửa hoàn toàn mở ra.
Tống Thiên Hành phủi phủi tay bước vào bên trong, vừa cười nói:
– Thất lễ! Thất lễ!
Vương Trung hùm hổ quát:
– Hảo tiểu tử! Dám đến tận nhà ăn hiếp người!
Lời quát chưa dứt, “Ào!” một chưởng đã nhắm giữa ngựa Tống Thiên Hành.
Tống Thiên Hành giơ tay nắm lấy mạnh môn, đồng thời xoay người Vương Trung lại, đẩy lên phía trước nói:
– Tại hạ nhắc lại, phiền thông báo cho quý thượng một tiếng.
Mặc dù Tống Thiên Hành ra tay rất nương nhẹ, nhưng Vương Trung vẫn bị chúi nhũi về phía trước hơn trượng mới gượng đứng lại được.
Liền đó nghe một tiếng quát:
– Bằng hữu hiếp người quá đáng!
Cùng lúc với tiếng nói, một thanh y trung niên nhanh như chớp kích tới hai chưởng.
Tống Thiên Hành chẳng nói chẳng rằng phất nhẹ Ống tay áo. Thanh y nhân kêu lên một tiếng đau đớn ôm cổ tay thối lui.
Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
– Thật là nghe danh không bằng gặp mặt, đại thiện nhân Kim viên ngoại đãi khách như thế đó.
Thanh y nhân quát:
– Giỏi lắm thì ra các ngươi đến gây sự.
Lúc đó Trần Ngự Phong cũng đã bước tới nói:
– Bằng hữu, thầy trò ta không hề có ác ý.
Thanh y nhân nổi giận:
– Không ác ý sao lại hiếp người như vầy?
Trần Ngự Phong nói:
– Thầy trò tại hạ lấy lễ cầu kiến, nhưng lão ca không những không vào thông báo lại còn hạ thủ đánh người, các hạ bình tâm nghĩ lại xem ai hiếp ai?
Thanh y nhân nói:
– Lúc nãy Vương Trung đã nhắc đi nhắc lại rằng mấy hôm nay Viên ngoại không tiếp khách.
Trần Ngự Phong cười nhạt:
– Không tiếp khách sao lại có danh sách quý khách nữa?
Thanh y nhân cười lạnh:
– Các hạ xía vào chuyện thiên hạ nhiều quá rồi đó.
Trần Ngự Phong trầm giọng nói:
– Lòng nhẫn nại của ta có hạn, ngươi nói đi, có vào thông báo hay không?
Thanh y nhân lắc đầu, Trần Ngự Phong lạnh lùng:
– Trần Cang, ta đi thôi!
“Trần Cang” là tên Trần Ngự Phong ngẫu hứng đặt cho Tống Thiên Hành.
Nghe nói Tống Thiên Hành hơi ngẩn người dùng truyền âm hỏi:
– “Phải chăng tiền bối thấy có điều khác lạ?” Trần Ngự Phong hơi gật đầu, trong khi đó thanh y nhân đã bước ra cản lối:
– Đây không phải là chốn không người, các ngươi…
Trần Ngự Phong chẳng nói chẳng rằng cùng Tống Thiên Hành sóng vai bước đi vừa gắt:
– Gương còn đó chưa đủ cho ngươi sợ sao?
Tống Thiên Hành vung tay áo nói:
– Tránh ra!
Một luồng cương khí đẩy tên đại hán văng xa tám thước.
Bỗng nghe một tiếng quát lớn:
– Có chuyện gì?
Một lão nhân áo xám bước ra, theo sau là Vương Trung.
Thanh y nhân chạy đến cúi đầu bẩm báo, trong khi đó thì Trần Ngự Phong với Tống Thiên Hành bước thêm mấy bước nữa rồi dừng lại.
Lão nhân áo xám phất tay ra hiệu cho thanh y nhân đứng tránh sang một bên rồi trầm giọng hỏi:
– Bằng hữu có một tiểu đồng cao minh như vậy chắc không phải nhân vật tầm thường, ba chữ Trần Hải Đào chắc là hóa danh?
Trần Ngự Phong lắc đầu cười nói:
– Trần Hải Đào không phải võ lâm cao nhân đương nhiên các hạ chưa nghe qua, nhưng Kim đại nhân biết.
Lão nhân nhíu mày:
– Bằng hữu nhất định gặp tệ thượng có chuyện chi?
Trần Ngự Phong mỉm cười:
– Tệ thượng? Kim đại nhân nhận một nhân vật giang hồ như các hạ làm thủ hạ bao giờ thế?
Lão nhân trầm giọng:
– Nếu bằng hữu thật sự muốn gặp tệ thượng thì phải trả lời cho thật.
Trần Ngự Phong ngẩng mặt nhìn lên, nói:
– Nếu ta không nói?
Lão nhân lạnh lùng:
– Vậy thì hai con đường để các hạ chọn:
thứ nhất vượt qua lão phu, thứ hai các hạ từ đâu đến thì trở về nơi ấy!
Trần Ngự Phong cười nhạt:
– Ta chọn con đường thứ nhất! Trần Cang, đi!
Tống Thiên Hành dạ lớn một tiếng, ưỡn ngực lớn bước đi trước.
Lão nhân biến sắc hữu chưởng từ từ đưa lên.
Chưởng thế của lão trông có vẻ chậm chạp nhưng khi đánh ra không những nhanh như chớp mà còn hàm chứa một nội lực kinh nhân.
Ngay lúc ấy có một tiếng quát:
– Dừng tay!
Tiếng quát hơi trễ một chút, ngọn chưởng của lão nhân kích trúng ngực Tống Thiên Hành.
“Bùng!” Tống Thiên Hành trơ trơ như tượng bước chân vẫn đều đều, trong khi đó lão nhân áo xám bị chấn động văng xa hơn trượng, hữu thủ buông thỏng vô lực, mồ hôi tuôn thành hàng trên mặt.
Lúc đó, một thanh y nữ tỳ từ bên trong hành lang bước ra nhìn Trần Ngự Phong cười cười nói:
– Cô nương bổn trang mời nhị vị!
Trần Ngự Phong nhíu mày:
– Theo chỗ Trần mỗ biết thì Kim viên ngoại chỉ có một công tử, ở đâu ra một tiểu thư nữa?
Thanh y nữ tỳ cười nói:
– Tiểu thư đây là nghĩa nữ của Kim viên ngoại.
Trần Ngự Phong gật gù:
– À, thì ra là như vậy. Nhưng… ta đến gặp Kim viên ngoại chứ không phải tiểu thư nhà ngươi.
Thanh y tiểu tỳ nói:
– Nhị vị gặp tiểu thư trước rồi sau đó người sẽ dắt đi gặp viên ngoại.
Trần Ngự Phong gật đầu:
– Được, mời cô nương dẫn lộ.
Thanh y tiểu tỳ đi trước dẫn đường, qua mấy khoảng hành lang, xuyên qua hoa viên đến một khách sảnh nhỏ.
Thanh y tiểu tỳ dừng lại, nói:
– Tiểu thư, khách đã đến.
– Mời vào!
Tuy chỉ hai tiếng ngắn gọn mà nghe ngọt như mật, nghe tiếng có thể đoán được vị tiểu thư này phải là vưu vật của thế gian.
Nhưng khi hai người tiến vào khách sảnh không khỏi có chút thất vọng. Bởi nữ lang bước ra đón hai người là một thiếu nữa áo tía, gương mặt xấu xa vô cùng, nhưng một thoáng sau hai người đã nhận ra nàng mang mặt nạ.
Song phương nói mấy lời khách sáo rồi phân chủ khách ngồi xuống.
Tử y nữ nhân hỏi trước:
– Trần tiên sinh muốn gặp nghĩa phụ không biết có chuyện gì?
Trần Ngự Phong cười nhẹ:
– Cũng chẳng có gì lớn, bất quá lâu ngày không gặp nên ghé lại thăm mà thôi.
Tử y nữ nhân:
– Qúy phủ Trần tiên sinh ở Lĩnh Nam?
– Ừ!
– Nhưng nghĩa phụ đã nói ở Lĩnh Nam không có lào hữu nào họ Trần.
Trần Ngự Phong mỉm cười:
– Thì ra cô nương hiềm nghi lão phu giả mạo?
Tử y nữ lang cười nhẹ:
– Nào dám! Nào dám! Nhưng lúc nãy thấy quý thuộc kiến lộ thần thông chứng nhận Trần tiên sinh là tuyệt thế cao nhân…
Trần Ngự Phong ngắt lời:
– Cô nương sai rồi! Trần Hải Đào này chẳng qua chỉ là một thư sinh sức trói gà không chặt. Nhưng bản tính lại thích vân du bốn bể, để khỏi bị người ăn hiếp tại hạ đặc biệt nhờ người này đi theo bảo vệ.
Tử y nữ lang cười thẹn:
– Xin Trần tiên sinh thứ cho tội mạo muội, vì nghĩa phụ mấy hôm nay không tiện tiếp khách bởi vậy mới gặng hỏi nhiều điều.
Trần Ngự Phong mỉm cười:
– Cô nương chớ khách sáo, Trần Hải Đào này với Kim viên ngoại giao tình mấy chục năm nay. Những việc nhỏ như vậy không đáng kể.
Tử y nữ lang nói:
– Trần tiên sinh có biết lai lịch thật của nghĩa phụ?
Trần Ngự Phong sửng sốt:
– Lai lịch thật? Nghĩa là sao?
Tử y nữ lang mỉm cười, nhưng ánh mắt như đang nhìn đối phương xoi mói nói:
– Phải, nếu Trần tiên sinh với nghĩa phụ giao tình mấy chục năm nay tất biết rõ lai lịch thật của nghĩa phụ.
Trần Ngự Phong nhíu mày nói:
– Xem ra cô nương còn chưa tin lời tại hạ, vậy phiền thông báo cho Kim viên ngoại một tiếng, nếu quả thật lão không nhận ra Trần Hải Đào này lập tức ra đi, đồng thời xin lỗi những điều xúc phạm khi nãy!
Tử y nữ lang mỉm cười:
– Được rồi, xin Trần tiên sinh chờ một lát.
Chờ nữ lang đi khỏi, Tống Thiên Hành nhíu mày dùng truyền âm nói:
– Trần tiền bối, Thiên Hành thấy nàng này trong ánh mắt, dáng vẻ có nét gì rất quen thuộc.
Trần Ngự Phong gật gù đáp:
– Nếu vậy lão đệ ngươi cũng nên uống viên âm hoàn đề phòng đối phương nhận ra.
Tống Thiên Hành gật đầu:
– Thiên Hành uống rồi.
Xong chàng trầm tư tiếp:
– Vị Văn Nhân đại hiệp này chứa trong nhà nhiều võ lâm cao thủ như vậy. Thiên hạ không ai biết đến sự hiện diện của họ thì cũng lạ.
Trần Ngự Phong lắc đầu:
– Nơi đây trước kia tuyệt không có một nhân vật võ lâm nào, hơn nữa lão trước nay cũng không hề ra vẻ thần bí như vậy bao giờ.
Có tiếng bước chân đến gần, hai người vội dừng cuộc mật đà.
Tiếp theo một cẩm bào lão nhân thân hình cao lớn, dáng điệu uy nghi bước ra, theo sau lão là tử y nữ lang lúc nãy.
Cẩm bào lão nhân quét mắt nhìn hai người, gương mặt lão thoáng hiện nét kinh ngạc.
Trần Ngự Phong ra hiệu cho Tống Thiên Hành lui lại. Chàng mỉm cười lui lại nửa bước.
Đôi mắt cẩm bào lão nhân chợt ánh lên tia sáng dị kỳ, lão bước nhanh tới ba bước nắm cổ tay Trần Ngự Phong cười ha hả nói:
– Hải Đào huynh! Ngọn gió nào đưa huynh đến đây… Còn vị lão đệ này là…
Trần Ngự Phong mỉm cười nói:
– Vị này là vong niên chi giao của huynh đệ, y tự nguyện giữ phận tùy tùng, huynh đệ cũng không biết làm sao hơn.
Quay sang Tống Thiên Hành lão mỉm cười nói:
– Lão đệ, đến bái kiến Văn Nhân đại hiệp.
Câu nói của lão không những khiến tử y nữ lang giật mình mà cả đến Văn Nhân cũng hơi ngẩn người.
Tống Thiên Hành bước lên hành lễ:
– Tiểu nhân Trần Cang tham kiến Văn Nhân đại hiệp.
Văn Nhân Kiện hoàn lễ nói:
– Không dám! Không dám! Văn Nhân Kiệt đã chết lâu rồi, bây giờ chỉ còn Kim viên ngoại thôi.
Mọi người trở về chỗ ngồi, Văn Nhân Kiệt vỗ trán nói:
– Quên nữa, đây là Tố Văn nghĩa nữ của lão, con mau bái kiến Trần bá bá, Trần thúc thúc.
Tử y nữ lang đứng lên khẽ nhún người hành lễ, nói:
– Điệt nữ Tố Văn tham kiến Trần bá bá, Trần thúc thúc.
Trần Ngự Phong mỉm cười hoàn lễ:
– Miễn lễ! Trần bá bá từ xa tới không hay Văn Nhân lão đệ có thêm một nghĩa nữ nên không chuẩn bị lễ vật, hiền điệt miễn thứ cho…
Văn Nhân Kiệt khoát tay:
– Không sao, lần sau lễ gấp đôi thì được rồi.
Tố Văn lắc đầu nũng nịu:
– Văn nhi không chờ đâu, lúc nãy nghe nói thân thủ của Trần thúc thúc cao minh lắm. Trần bá bá nhất định cũng là cao nhân ẩn thế, nhị vị truyền thụ cho Văn nhi vài chiêu còn quý hơn lễ vật gấp vạn lần.
Văn Nhân Kiệt vuốt râu cười ha hả nói:
– Khá lắm! Khá lắm! Nhị vị thấy thế nào?
Tuy mặt cười nhưng ánh mắt Văn Nhân Kiệt nháy lia lịa như muốn ra hiệu gì đó.
Nhìn ánh mắt Văn Nhân Kiệt hai người không hiểu ý lão muốn gì, còn Tố Văn thì ngôi cạnh lão nên không nhận ra.
Trần Ngự Phong mỉm cười:
– Một chút công phu của Trần bá bá, sợ không đủ để chỉ giáo hiền điệt nữ.
Tố Văn mỉm cười:
– Trần bá bá khiêm tốn quá, bằng hữu của nghĩa phụ, Văn nhi tin tưởng không một ai thân phận có thể tầm thường.
Trần Ngự Phong cười lớn:
– Bội phục! Bội phục! Hiền điệt nữ huệ chất lan tâm, không biết có thể tháo bỏ mặt nạ để Trần bá bá được chiêm ngưỡng tiên dung.
Tố Văn ngẩn người chưa kịp nói gì, Văn Nhân Kiệt mỉm cười đỡ lời:
– Hải Đào huynh, nghĩa nữ của đệ vì bẩm sinh có khuyết tật trên mặt nên hễ không có mặt nạ thì phải có khăn che mặt, đến cả kẻ làm nghĩa phụ này còn chưa một lần được thấy mặt thật, xin nhị vị thứ lỗi.
Vừa nói mắt lão vừa hấp háy mấy lượt.
Trần Ngự Phong và Tống Thiên Hành sớm nghi ngờ Kim phủ có biến cố, giờ nhìn thấy thái độ của Văn Nhân Kiệt như vậy càng đề cao cảnh giác.
Tố Văn đẩy Văn Nhân Kiệt một cái nũng nịu:
– Nghĩa phụ!…
Rồi nàng nghiêm nghị nói:
– Bá bá, thúc thúc! Lễ vật của nhị vị có thể thực hiện bây giờ chứ!
Trần Ngự Phong xua tay:
– Không gấp gáp gì, lần này bá bá đến đây thế nào cũng lưu lại ít lâu, hiền điệt nữ có hứng thú thì hai ta sẽ dốc hết sức tài bồi.
Tố Văn sáng mắt:
– Văn nhi đa tạ nhị vị.
Trần Ngự Phong cười lớn:
– Đa tạ thì không cần, hiền điệt nữ tiếp bọn này vài chai rượu tẩy trần là được rồi.
Tố Văn mỉm cười nói:
– Văn nhi đã cho chuẩn bị rồi.
Chợt Trần Ngự Phong nghiêm mặt nói:
– Ủa, còn hiền điệt của ta ở đâu sao không thấy?
Văn Nhân Kiệt nói:
– Mười ngày trước đây nó dắt thê nhi về nhà nhạc gia rồi, công việc ở đây gần như đệ hoàn toàn giao phó cho Tố Văn.
Trần Ngự Phong gật gù tiếp:
– Theo chỗ Trần mỗ nhận thấy ở đây dường như xảy ra sự gì không bình thường, không biết lão đệ có thể nói ra nghe thử.
Văn Nhân Kiệt mỉm cười gượng gạo:
– Nơi đây quả có biến cố trọng đại, e hèm… Tố Văn, con thuật lại cho nhị vị thúc bá nghe đi.
Tố Văn gật đầu:
– Văn nhi tuân lệnh! Trần bá bá, Tuyết Sơn có một “Quảng Hàn cung” không biết Trần bá bá có nghe nói đến?
Trần Ngự Phong hơi nhíu mày:
– Có nghe nói sơ lược!
Tố Văn tiếp:
– Quảng Hàn cung cao thủ đông như kiến, Quảng Hàn cung chủ Nhiễm Khiếu Thiên mới đây định cấu kết với Nhất Thống Môn mưu đồ độc bá võ lâm. Trần bá bá có nghe tin ấy không?
Trần Ngự Phong hơi sửng người:
– Có chuyện đó sao? Bá bá chưa hề nghe qua!
Tố Văn chậm rãi tiếp:
– Trần bá bá chưa nghe qua nhưng nghĩa phụ đã chịu ảnh hưởng rồi. Bởi vậy lúc nãy nhị vị mới gặp phải cản trở ngoài cổng như vậy.
Trần Ngự Phong “ồ” lên một tiếng hỏi:
– Thì ra bọn giữa cửa ngỡ ta là địch! Sao, sự thể thế nào hiền điệt nữ thuật rõ ta nghe thử?
Tố Văn tiếp:
– Việc này phải kể lại từ đầu bằng không Trần bá bá không hiểu hết được.
Dừng một chút để mọi người ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nàng nói tiếp:
– Tai mắt Nhiễm Khiếu Thiên có ở khắp nơi, nghĩa phụ ẩn cư nơi đây bao nhiêu năm nay bỗng dưng bị lão phát giác ra. Khoảng năm ngày trước đây Nhiễm Khiếu Thiên sai một lão đầu kêu bằng cái gì mà “Kim Y thị giả” đến đây mời nghĩa phụ ra nhậm chức phó cung chủ Quảng Hàn cung. Lão còn nói rõ Cung chủ nhẩn mời, nếu không chịu thần phục về với Quảng Hàn cung thì cùng không thể sống yên được.
Trần Ngự Phong hừ lạnh:
– Quả thật láo xược! Vậy nghĩa phụ ngươi định lẽ nào?
Tố Văn tiếp:
– Nghĩa phụ đương nhiên không chịu để chúng uy hiếp, mấy hôm nay người đóng cửa không tiếp khách, một mặt phát thư mời bằng hữu ngày xưa đến trợ lực.
Trong khi đó Văn Nhân Kiệt với Tống Thiên Hành cũng chẳng ngồi không.
Thì ra lão già Văn Nhân Kiệt cũng không tầm thường, lão giả vờ lúng túng đẩy cho Tố Văn thuật chuyện với Trần Ngự Phong còn lão thì dùng Phân môn công phu “Huệ quang tâm ngũ” cùng Tống Thiên Hành mật đàm.
“Huệ Quang tâm ngũ” là một loại công phu thượng thừa của Phật môn, so ra còn cao hơn “Truyền âm nhập mật”. Bởi dùng “Truyền âm nhập mật” ít ra phải mấp máy môi, trong khi đó “Huệ Quang tâm ngũ” thì vọng âm đi ra bằng hai lỗi mũi. Thành thử hai người nói chuyện với nhau mà không bị Tố Văn phát hiện.
Văn Nhân Kiệt lên tiếng trước:
– Lão đệ, lão khiếu có điều cơ mật muốn nói, lão đệ ngồi nghe chớ để lộ mặt kinh ngạc!
Tống Thiên Hành sóng mắt dùng “Huệ Quang tâm ngũ” đáp:
– Xin tiền bối cứ nói, tiểu nhân đang lắng nghe đây!
Văn Nhân Kiệt thấy Tống Thiên Hành cũng biết dùng “Huệ quang tâm ngũ”, lão thầm kính phục tiếp:
– Lão khiếu bị con yêu nữ này khống chế, tử tôn của lão khiếu bị chúng bắt đi, hiện giờ trong trang viện này toàn bộ đều là người của chúng.
– Xin tiền bối cho biết chúng muốn gì?
– Buộc lão khiếu gia nhập Quảng Hàn cung.
– Yêu nữ này có phải là thuộc hạ của Nhiễm Khiếu Thiên?” – Lão khiếu cũng nghi như vậy.
– Tiền bối, y đến đây bao lâu rồi?
– Mới mười hôm nay.
Tống Thiên Hành nghe nói động lòng, lúc đầu chàng đối với nữ lang này như có cảm giác quen thuộc, giờ càng chắc chắn thêm giả định của chàng về lai lịch nhân vật này.
Tống Thiên Hành hỏi tiếp:
– Hiện thời Quảng Hàn cung có những ai ở đây?
– Hai Kim y thị giả, hai Ngân y thị giả và chừng vài chục nam nữ đệ tử. Lát nữa chúng mang thức ăn lên,nhị vị cứ ăn uống tự nhiên, nhưng đề phòng có độc. Đồng thời phải giả vờ trúng độc dụ chúng vào trong, lão đệ tìm cơ hội nhắc nhở Hải Đào huynh giùm lão khiếu.
Tống Thiên Hành lấy tay che miệng ho khẽ, đồng thời hỏi tiếp:
– Sau khi trúng độc thì triệu chứng thế nào?
– Mặt trắng như tờ giấy, không đề tụ chân khí được, cứ cách sáu thời thần phải dùng thuốc giải một lần.
– Vãn bối rõ rồi! Sau đó thì sao?
– Mạng già của lão khiếu sống chết không đáng kể, nhưng hương hỏa của Văn Nhân gia không thể tuyệt ở đây, lão đệ hiểu lão khiếu không?
Tống Thiên Hành khẽ gật đầu:
– Vãn bối hiểu. Tiền bối cứ yên tâm, vãn bối sẽ cùng Trần tiền bối tìm phương pháp…
Hai người mật đàm đến đây thì Tố Văn thuật chuyện cho Trần Ngự Phong cũng đến hồi kết thúc. Vừa khéo có một đứa tiểu tỳ đến báo rượu thịt đã chuẩn bị xong.
Trong khi đó Tống Thiên Hành tranh thủ báo lại cuộc mật đàm của chàng và Văn Nhân Kiệt. Trần Ngự Phong nghe xong cũng dùng “Huệ Quang tâm ngũ” hỏi lại:
– Ngươi định ứng phó thế nào?
Tống Thiên Hành nói:
– Theo ý Thiên Hành nên ưu tiên số một cho việc giải cứu tử tôn nhà Văn Nhân.
Trần Ngự Phong giả cách cúi đầu trầm tư để tránh ánh mắt xoi mói của Tố Văn.
Bỗng nàng mỉm cười hỏi:
– Nhị vị có điều gì đang lo nghĩ vậy?
Trần Ngự Phong mỉm cười:
– Ta đang lo rượu nhà không đủ bá bá cùng thúc thúc uống đến say.
Tố Văn mỉm cười:
– Phần đó nhị vị chớ lo, không đủ thì Văn nhi sẽ cho mua thêm.
Trần Ngự Phong và Tống Thiên Hành khéo giả bộ nên không để lộ chút sơ hở nào.
Tố Văn thầm mừng diệu kế sắp thành.
Trong khi đó bọn nhân gia đã chuẩn bị rượu thịt bưng lên, nhưng “Cấp Thời Vũ” Văn Nhân Kiệt thân làm chủ nhà mà mặt ủ mày ê chừng như mang nặng tâm sự.
Tố Văn sợ thần sắc của lão làm bọn Trần Ngự Phong nghi ngờ nên lén ngắt lão mở cái miệng nói bô bô:
– Nghĩa phụ, yến đã dọn xong, nghĩa phụ còn chưa chịu mời khách nhập tiệc.
Văn Nhân Kiệt uể oải đứng dậy:
– Nào chút rượu nhạt bất thành kính ý, mời nhị vị nhập yến.
Trần Ngự Phong cười lớn:
– Lão đệ khách sáo quá, rượu thịt của Kim phủ. Xứ này còn thua ai nữa. Nào Trần Cang qua đây!
Tống Thiên Hành cũng cười ha hả nói:
– Phận hèn mọn như tại hạ có dám đâu cầu cao lương mỹ vị, được dùng tiệc với rượu thịt như vầy, nói không sợ các vị cười, dù có độc dược Trần Cang này cũng cam tâm.
Tố Văn nhìn thật sâu vào ánh mắt Tống Thiên Hành nói:
– Trần thúc thúc, biết đâu trong rượu có đột thật, Trần thúc thúc có sợ không?
Tống Thiên Hành cười lớn nói:
– Tại hạ một thân một mình không có gì vướng bận, chỉ cần được uống thỏa thê một bữa thì dù trong rượu có độc được cũng chẳng hà chi.
Dứt lời chàng nâng ly tiếp:
– Trần Cang xin mượn hoa hiến phật, mời chư vị một ly!
Dứt lời ngửa cổ uống cạn.
Không khí bữa yến sôi động hẳn lên, chủ khách chén tạc chén thù, ăn uống, cười nói ra chiều thân thiện.
Thực tế Tống Thiên Hành và Trần Ngự Phong tranh thủ dùng “Huệ quang tâm ngũ” trao đổi bàn luận kế sách.
Nhìn bên ngoài thì bữa yến tẩy trần này cho Trần Tống nhị nhân thập phần vui vẻ, kỳ thực bên trong còn căng thẳng hơn lúc Lưu Bang phó Hồng Môn yến nữa.
Yến được mấy tuần thì kế sách của Trần Ngự Phong và Tống Thiên Hành cũng vừa định xong. Trong khi đó Tống Thiên Hành quan sát Tố Văn châm rượu cho mọi người, chàng bỗng phát hiện ra một điều đủ chứng thực lai lịch của đối phương.
Bỗng thấy sắc mặt Trần Ngự Phong trắng tái mồ hôi đọng thành giọt như hạt đậu trên thái dương, nhìn lại tình trạng Tống Thiên Hành cũng không khá gì hơn, lão vội nhíu mày lắc đầu kêu lên:
– Rượu này… sao mạnh dữ vậy cà…
Tống Thiên Hành kêu lớn:
– Không xong rồi, rượu có độc.
Tố Văn bật cười khanh khách nói:
– Không sai, rượu quả có độc! Đáng tiếc ngươi phát hiện ra quá trễ.
Văn Nhân Kiệt nổi giận mắng:
– Con tiện tỳ! Ngươi gia hại lão phu chưa đủ sao mà còn hãm hại đến cả bằng hữu của ta!
Giọng Tố Văn lạnh như băng:
– Lão già ngươi liệu hồn, đây không phải là chỗ ngươi có thể thị uy với ta!
Tống Thiên Hành cười lạnh nói:
– Hai người diễn kịch khéo lắm.
Trần Ngự Phong nhíu mày nói:
– Văn Nhân lão đệ, việc này là thế nào đây?
Văn Nhân Kiệt gượng cười nói:
– Hải Đào huynh thứ tội.
Tố Văn quét mắt ngắt lời lão:
– Câm miệng!
Rồi nàng quay ra cửa:
– Người đâu!
Hai lão nhân áo vàng bước vào, một người cười hỏi:
– Cô nương đã đắc thủ rồi.
Tố Văn mỉm cười nói:
– Hai vị này công lực không kém hơn Văn Nhân đại hiệp, đây quả thật là kỳ công ngoài dự liệu của ta.
Một lão nhân mỉm cười hỏi:
– Nhị vị đây đã đồng ý gia nhập bản cung rồi?
Tố Văn lắc đầu:
– Cái đó thì chưa.