Càn Khôn Song Tuyệt

Chương 19: Dụng tâm đấu trí


Đọc truyện Càn Khôn Song Tuyệt – Chương 19: Dụng tâm đấu trí

Chu Chấn Bang cung thân nói:

– Hồi báo thiếu chủ, không phải lấy về mà bởi thấy Mã đại nhân quá thành tâm trong khi đó thiếu chủ lại cự tuyệt không nhận, nên lão nỡ lén thiếu chủ nhận lãnh, tốt cho cả đôi đàng, hà hà… không ngờ thần dược thật đắc dụng.

Tống Thiên Hành cau mày hỏi:

– Còn thiên niên phục linh…

Chu Chấn Bang:

– Miếng thiên niên phục linh ấy là gia bảo của Vân gia, nguyên thiết lão ban cho ái nữ, nhưng Tứ tiểu thư không đành lòng dùng linh dược, chờ tặng cho… tặng cho…

Nói đến đó lão dừng lại một cách ý nhị rồi lảng sang chuyện khác:

– Cũng bởi phúc duyên của thiếu chủ cao dày, mà lão nô thấy ma đạo càng ngày càng vượng, định tâm nói thiếu chủ dùng “Dã sơn sâm vương” để tăng công lực nhưng lại sợ thiếu chủ từ chối, nhân chuyến đi Kim Thang Bảo, lão nô cùng Tứ tiểu thư hợp tác, Tứ tiểu thư sẽ đảm nhiệm việc thuyết phục thiếu chủ, không ngờ việc này làm Tứ tiểu thư nhớ lại “Thiên niên phục linh”, hai loại kỳ dược phối hợp có thể làm tăng công hiệu mỗi thứ lên gấp đôi.

Tống Thiên Hành khẽ cau mày, nói:

– Lòng mến mộ của hai vị thật khiến cho ta hổ thẹn, nhưng những việc như vậy không thể để xảy ra lần thứ hai, từ nay về sau…

Vân Trung Phụng mỉm cười ngắt lời:

– Tống đại ca đừng tưởng loại kỳ bảo này dễ kiếm, dù lần sau có nữa cũng không có phần của đại ca.

Tống Thiên Hành trầm tư nói:

– Còn một việc nữa, việc công lực của ta đột ngột tăng tiến tạm thời không để người ngoài biết nhị vị nhớ bảo mật giùm.

Nhìn Vân Trung Phụng tiếp:

– Việc này lệnh tôn đã được báo trước chưa…

Vân Trung Phụng lắc đầu:

– Lúc muội cùng Chu lão điều chế dược hoàn thì gia phụ có việc đi xa, nên hiện thời người chưa hay biết gì về việc này.

Tống Thiên Hành mừng rỡ:

– Thế thì tốt lắm, trước mặt bảo chủ xin nhị vị đừng nhắc tới việc này.

Vân Trung Phụng sững người, tuy nhiên nàng vẫn gật đầu.

Nhìn Chu Chấn Bang, Tống Thiên Hành hỏi:

– Thạch lão đã đi chưa…

Chu Chấn Bang lắc đầu:

– Lúc lão nô đến đây, Thạch lão còn chưa đi.

Tống Thiên Hành nói:

– Chắc cũng sắp tới giờ, ta nên chuẩn bị một chút.

Vân Trung Phụng nói:

– Tống đại ca, hay là ăn một chút gì rồi hãy đi.

Tống Thiên Hành lắc đầu, nói:

– Với tình trạng như hiện giờ, không cần ăn uống ba ngày ta cũng không thấy đói. Đêm nay chắc khó tránh khỏi một trường ác đấu nơi đây. Đặc biệt là sự an toàn của Từ bá mẫu hoàn toàn nhờ sức tiểu thư và Nam Cung cô nương.

Vân Trung Phụng tự tin, nói:

– Xin cứ yên tâm, sau ngày được Lý bà bà chỉ điểm, Vân Trung Phụng không còn như ngày xưa nữa.

Tống Thiên Hành gật đầu:

– Điều đó ta biết, nhưng nên lấy cẩn thận làm đầu. Hai ta đi đây, tiểu thư lập tức đến gặp Mao chưởng quỷ bàn cách đối phó, gặp đại địch thì lập tức phát pháo hiệu báo động.

Quay sang Chu Chấn Bang:

– Chu lão, xuất phát.

* * * * *

Vũ Hoa đài nằm ở phía nam ngoại thành Kim Lăng, xưa tên là Thạch Tử Cang, tục gọi Tụ Bảo sơn, đài cao gần ba mươi trượng đứng sừng sững giữa trời, xưa nay được liệt vào danh lam của Kim Lăng. Cũng là nơi binh gia tranh nhau chiếm cứ. Vũ Hoa đài với Thạch Bảo thành trên đỉnh Chung Sơn là hai yếu địa phòng ngự của Kim Lăng thành.

Bên dưới Vũ Hoa đài có loại đá ngũ sắc trứ danh, màu sắc hình dáng lạ lùng tuyệt đệp. Phàm du khách đến đây ai ai cũng muốn lấy vài hòn về làm đồ trang sức…

Dưới ánh trăng lành lạnh, một bóng người tựa như u linh nhẹ nhàng rơi trên đài.

Ô, thì ra không ai khác hơn Trường Xuân đảo chủ Trương Vô Kỵ. Gần như đồng thời với sự xuất hiện của Trương Vô Kỵ, một tràng cười quái dị nổi lên, một bóng người khác cũng nhẹ nhàng đáp xuống cách Trương Vô Kỵ khoảng một trượng.

Quả nhận xét của Trương Vô Kỵ không sai, người này mình mặc áo trường bào màu cổ đồng, bụng to bè làm người y như ngắn lại một cách hoạt kê, nếu gương mặt màu xanh tai tái kia mà là màu kim nhàn nhạt thì thật không khác nhân vật thần bí tự xưng là Vạn Sự Thông chút nào.

Người này sau khi đứng vững, hướng mặt vào Trương Vô Kỵ ôm quyền thi lễ, nói:

– Tại hạ đến chậm một bước, mong Thạch lão chủ lượng thứ.

Trương Vô Kỵ hừ lạnh nói:

– Đừng giả bộ nữa, ta biết ngươi ẩn thân sau đám cỏ từ lâu rồi.

Quái nhân thần bí cười lớn nói:

– Thạch đảo chủ quả không hổ với danh phận Thạch đại cao nhân…

Trương Vô Kỵ nạt ngang cắt lời đối phương:

– Đừng giở giọng với ta. Đỗ Thiếu Khang. Dẹp cái bộ mặt ma quái của ngươi.

Quái nhân hình như hơi ngẩn người ra một lát rồi cười nhạt nói:

– Thạch đảo chủ tưởng tại hạ là tửu quỷ Đỗ Thiếu Khang thì lầm to rồi.

Không chờ đối phương đáp lời, y “à” lên một tiếng tiếp:

– À, ta hiểu rồi, tối hôm qua Trương đảo chủ nghe mùi rượu nên đoán ta là Đỗ Thiếu Khang chứ gì…

Trương Vô Kỵ nổi nóng:

– Phải rồi sao…

Y mỉm cười nói:

– Đâu có sao, đó chẳng qua là…

Trương Vô Kỵ sốt ruột nạt:

– Thôi, không cần nhiều lời nữa, ngươi hẹn ta đến đây để mưu đồ chuyện gì…

Quái nhân cười âm lạnh:

– Không có gì phải gọi là mưu đồ cả, chẳng qua muốn nghe Thạch đảo chủ trả lời câu hỏi của tại hạ tối qua mà thôi.

Trương Vô Kỵ cười lạnh nói:

– Đêm nay chỉ có một mình ngươi đến…

Quái nhân gật đầu, Trương Vô Kỵ mắt chớp hàn quang nói:

– Vậy thì ngươi phải hối hận.

Quái nhân làm như hơi ngẩn người hỏi:

– Sao lại phải hối hận… Không lẽ Thạch đảo chủ vẫn còn ý định giữ tại hạ lại…

Trương Vô Kỵ cười lạnh:

– Ngươi nói đúng rồi đó.

Dứt lời lão vung chưởng lướt tới, nhanh như chớp vươn trảo chộp ngực quái nhân.

Y tung người ra xa vừa xua tay nói:

– Khoan đã! Khoan đã! Quân tử động khẩu không động thủ.

Chưa nói hết lời thân hình cao lớn của Trương Vô Kỵ lại áp tới, tay trái hạ xuống điểm vào phúc kết huyệt, tay phải khoa lên vươn trảo chộp vào chiếc mặt nạ của quái nhân, miệng quát lớn:

– Lão phu coi thử ngươi là giống gì biến thành cho biết.

Quái nhân bị bức lộn luôn mấy vòng, tung ra hơn năm trượng ngoài mới lấy được thăng bằng, y xua tay cười lớn, nói:

– Không coi được. Không coi được. Gương mặt của tại hạ…

Trương Vô Kỵ nghiêm giọng nói:

– Nếu ngươi còn cho rằng mình cũng là người có danh vọng thì phải ra tay đấu với lão phu một trận.

Quái nhân giả giọng van nài:

– Tha cho tại hạ mà, Trương đảo chủ.

Trương Vô Kỵ cười lạnh nói:

– Lão phu cũng muốn vậy, nhưng chưởng của lão phu không chịu.

“Ào” tiếng kình phong rát gió, lại một chưởng nữa công kích quái nhân.

Quái nhân kêu lên một tiếng kinh hãi:

– Oái! Túy ngọc thần quyền, Trương đảo chủ sao lại lấy công phu đắc ý nhất ra sớm như vậy…

Nhưng lần này Trương Vô Kỵ đã đoán đúng hướng di chuyển của đối phương nên quái nhân chưa kịp đáp xuống đất, lão đã tung người đuổi theo, vừa chưởng vừa chỉ công luôn ba chiêu, miệng quát lớn:

– Nhìn thấy Tử Ngọc thần quyền nhưng chưa chắc ngươi tránh khỏi.

Có thể lắm. Bởi vì Trương Vô Kỵ đã tính toán khá chính xác, ngay trong lúc đối phương chưa kịp dừng chân chuyển bộ thì thế công của lão đã bao trùm đối phương.

Quái nhân không còn cách nào hơn là giao thủ tự vệ, trong nháy mắt song phương đã giao thủ mười chiêu.

Quái nhân hừ lạnh nói:

– Trương Vô Kỵ! Ngươi tưởng lão phu sợ ngươi sao…

Trong lúc nói y đã ra tay nhanh như chớp hoàn thủ lại năm chiêu.

Trương Vô Kỵ vừa vung chưởng hóa giải vừa cười ha hả nói:

– Hồng Lệnh Hàm! Lần này thì cái đuôi chồn của ngươi lòi ra rồi!

Thì ra sau một hồi giao thủ, quái nhân bất giác dùng đến lộ số võ công của mình làm Trương Vô Kỵ nhận ra y chính là “Cùng Thần” Hồng Lệnh Hàm.

Quái nhân cười nhẹ. Trương Vô Kỵ đã cười lớn nói:

– Khí quái gặp tài quái. Ha ha! Hay lắm, đêm nay phải đấu một trận mới xong.

Quái nhân hừ lạnh nói:

– Trương Vô Kỵ, Hồng mỗ chưa hề biết sợ ngươi!

Trương Vô Kỵ hừ lạnh:

– Hừ, vậy sao ngươi không dám chường mặt ra gặp ta chứ.

Hai người vừa đấu khẩu vừa đấu võ công, thoắt cái đã qua lại hơn trăm chiêu. Cả hai người đều được liệt vào Thập đại cao nhân. Công lực chênh lệch nhau không mấy tí.

Bởi vậy muốn phân thấp phụ ít nhất cũng phải đấu đến ngàn chiêu mới có thể phân định được.

Ngay trong lúc trận đấu diễn ra quyết liệt thì trong bóng tối bỗng xuất hiện một bóng đen khác, thì ra là Bắc Mạc Thần Điêu Kim Đại Kỳ. Hắn chạy gần trường đấu, “ủa” lên một tiếng:

– Hồng huynh, sao lại giao thủ với Trương đảo chủ rồi…

Hồng Lệnh Hàm vừa đánh vừa đáp:

– Trương đảo chủ bức hiếp quá, huynh đệ chẳng đặng đừng đành hoàn thủ tự vệ.

Kim Đại Kỳ cười hềnh hệch nói:

– Có chuyện như vậy sao… Trương đảo chủ, vậy là ngươi sai rồi đó.

Trương Vô Kỵ nổi nóng:

– Kim Đại Kỳ, không cần nhiều lời, nếu cần ngươi cứ việc vào trợ chiến.

Kim Đại Kỳ xua tay:

– Trương đảo chủ đừng hiểu lầm, huynh đệ đến đây hoàn toàn do hảo ý. Nhị vị tạm thời dừng tay nghe Kim mỗ một lời.

Hồng Lệnh Hàm công dư mấy chiêu rồi tung người nhảy khỏi vòng chiến.

Trương Vô Kỵ nói giọng quát:

– Thất phu muốn nói gì…

Kim Đại Kỳ cười nhạt nói:

– Trương đảo chủ, huynh đệ không làm gì đắc tội ngươi sao lại nổi giận như vậy…

Hồng Lệnh Hàm cười mỉa:

– Kim huynh quên rồi sao, Trương đảo chủ nguyên là khí quái, vì hay nổi giận mà thành quái nhân đó mà.

Kim Đại Kỳ gật đầu phụ họa:

– Phải rồi, Kim mỗ thật hồ đồ, hỏi một câu thừa thải quá. Hồng huynh, ngươi đã nói tất cả với Trương đảo chủ rồi…

Hồng Lệnh Hàm gật:

– Phải. Đã nói tất cả rồi.

Trương Vô Kỵ không dằn được nữa, hỏi:

– Hai ngươi nói xong chưa…

Kim Đại Kỳ:

– Hai ta đã nói xong, vậy Trương đảo chủ định lẽ nào…

Trương Vô Kỵ:

– Định thế nào à… Hai ngươi cùng tiến lên đi.

Hồng Lệnh Hàm cười lạnh nói:

– Một người vị tất đã ứng phó nổi…

Kim Đại Kỳ trầm giọng ngắt lời:

– Hồng huynh không nên nói vậy.

Quay sang Trương Vô Kỵ, y tiếp:

– Trương đảo chủ, luận về công lực của từng người thì ngươi hơn bọn ta chút ít, nhưng hai tay khó ứng lại bốn quyền.

Trương Vô Kỵ lạnh lùng ngắt lời:

– Khỏi phí lời, hai ngươi cứ liên thủ thử xem.

Kim Đại Kỳ trầm giọng:

– Trương đảo chủ, Kim mỗ nhắc lại, Kim mỗ đến đây không hề có ác ý.

Trương Vô Kỵ lạnh lùng:

– Vậy nói thử thiện ý của ngươi coi.

Kim Đại Kỳ:

– Hồng huynh đã truyền đại ý của tệ thượng, vậy Kim mỗ mong Trương đảo chủ suy nghĩ kỹ lại.

Trương Vô Kỵ:

– Lão phu đã suy nghĩ kỹ, đã trả lời rồi.


– Trương đảo chủ, người ta thường nói thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, chim không chọn cây lành mà đậu, vậy sao Trương đảo chủ lại chịu nghe sai khiến của tên thất phu lòn trôn thiên hạ…

Trương Vô Kỵ gầm lên:

– Thất phu câm miệng.

Hồng Lệnh Hàm nhìn Kim Đại Kỳ cười nói:

– Đó, huynh đệ nói có sai đâu, y chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Kim Đại Kỳ mắt tóe hung quang, cười lạnh nói:

– Trương Vô Kỵ, Kim Đại Kỳ đối với ngươi nhân nghĩa chí tận, rượu kính không uống thì ngươi uống rượu phạt vậy.

Trương Vô Kỵ cười ngạo nghễ:

– Kim Đại Kỳ, có thủ đoạn hạ tiện gì thì cứ việc giở ra.

Kim Đại Kỳ cười lạnh nói:

– Ngươi chờ đi rồi sẽ thấy.

Quay đầu trầm giọng quát:

– Bây đâu, mang con xú phụ ra đây.

Nghe có tiếng đáp, trong bóng tối hai bóng đen một cao một thấp song song xuất hiện. Trong tay quái nhân cao là một thiếu phụ tuyệt sắc thân hình dịu quặt, hình như đã bị chế huyệt đạo rồi.

Sự xuất hiện của ba người không những làm cho Trương Vô Kỵ biến sắc mà đến cả Kim Đại Kỳ với Hồng Lệnh Hàm cũng ngớ cả người.

Trương Vô Kỵ trừng mắt, toàn thân phát tiếng lách tách định mở miệng quát hỏi, bỗng không biết thế nào, chỉ thấy lão hơi ngẩn người ra một chút rồi cười lạnh không nói gì.

Phía bên này Kim Đại Kỳ sau một hồi biến sắc, trầm giọng hỏi:

– Nhị vị là ai…

Quái nhân cao cất giọng già nua nhưng mạnh mẽ, nói:

– Với hạng như hai ngươi mà cũng muốn hỏi danh hiệu lão phu.

Dứt lời quay sang Trương Vô Kỵ nói:

– Trong lúc gấp rút, tại hạ đành phải tòng quyền, mong Trương đảo chủ lượng thứ.

Dứt lời ném thiếu phụ về phiá lão.

Trương Vô Kỵ đưa tay đỡ thiếu phụ, vừa giải huyệt đạo cho người, lão vừa đáp tạ:

– Công đức của huynh đài, ngày sau sẽ đáp tạ.

Quay sang thiếu phụ dịu giọng hỏi:

– Giáng Châu! Bọn chúng không ngược đã ngươi chứ…

Mỹ phụ được gọi là Giáng Châu ấy đáp lời:

– Lão gia ơi lão gia, người đừng quá lo lắng, chúng chưa dám ngược đãi nô gia.

Thạch lão chau mày:

– Ngươi làm sao lại rơi vào tay chúng…

Giáng Châu lắc đầu:

– Nô gia cũng không rõ nữa, khi tỉnh lại thấy bị cõng trên lưng một nữ nhân bịt mặt…

Trương Vô Kỵ trầm giọng ngắt lời:

– Các ngươi tới Kim lăng lúc nào… Còn Bành Chi Nhân bộ chết rồi sao…

Kim Đại Kỳ cười nhạt nói:

– Trương đảo chủ, mấy vấn đề đó phu nhân của ngươi không trả lời được đâu để Kim mỗ đáp thay cho. Người ra tay bắt cóc phu nhân của ngươi là Hoa Tín phu nhân của bản môn.

Trương Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:

– Hoa Tín phu nhân…

Quái nhân cao đỡ lời:

– Đó là một trong thập đại cao nhân, câu hồn yêu nữ Lữ Dao Hồng.

Kim Đại Kỳ liếc quái nhân cao lạnh lùng:

– Bằng hữu biết cũng khá nhiều.

Quái nhân chỉ hừ lạnh không nói gì, Kim Đại Kỳ cười nhạt tiếp lời:

– Hoa Tín phu nhân đã ra tay thì Bành lão nhi phu phụ ngăn cản làm sao được.

Trương Vô Kỵ nghiến răng hỏi:

– Các ngươi đã làm gì Bành Chi Nhân phu phụ rồi…

– Không làm gì hết, hai người chỉ bị điểm huyệt, một khắc sau tự động giải khai, giờ này chắc chúng đang lo tìm phu nhân của ngươi đó.

Trương Vô Kỵ hừ lạnh:

– Các ngươi bắt cóc ái thiếp để uy hiếp lão phu à…

– Không sai! Ai ai cũng biết ngươi quý ái thiếp còn hơn mạng sống chỉ cần bắt y làm con tin thì sợ gì không sai khiến được ngươi.

Trương Vô Kỵ cười ngạo nghễ:

– Nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng thì các ngươi chỉ mất công toi.

Kim Đại Kỳ lại liếc về quái nhân cao lạnh lùng:

– Nhị vị làm gì hai tên thủ hạ của Kim mỗ rồi…

Quái nhân nhại lại câu nói của Kim Đại Kỳ lúc nãy:

– Không làm gì hết,, hai người chỉ bị điểm huyệt, một khắc sau tự động giải khai…

Kim Đại Kỳ:

– Đa tạ các hạ hạ thủ lưu tình…

– Đối phó với hai ngươi thì không nhẹ nhàng như vậy đâu.

Kim Đại Kỳ mắt lộ hàn quang:

– Xem ra các hạ không phải ngẫu nhiên gặp mà cố tâm quấy rối.

Hồng Lệnh Hàm ngắt lời:

– Kim huynh đối với loại không dám nhìn mặt thiên hạ thì cần chi phải nhiều lời.

Quái nhân cao cười lạnh:

– Mắng hay lắm bản tọa có thưởng.

Bóng người chớp động, “bốp, bốp” hai tiếng, Hồng Lệnh Hàm bị hai bạt tai nảy lửa, liên tiếp thối lui ba bước mới đứng vững.

Sự việc xảy ra không những đương sự Hồng Lệnh Hàm trợn tròn mắt kinh dị mà Kim Đại Kỳ cũng biến sắc, kể cả Trương Vô Kỵ cũng giật mình, vỗ tay khen:

– Thật là hảo thủ pháp.

Hành động của quái nhân tuy xuất kỳ bất ý nhưng đối với Hồng Lệnh Hàm một trong những nhân vật được liệt vào thập đại cao nhân thì việc xảy quá ra ngoài sức tưởng tượng của mọi người.

Quái nhân đã trở về nguyên vị, khoanh tay thản nhiên nói:

– Tại hạ trong nhất thời không dừng tay kịp, khiến Trương đảo chủ chê cười.

Lúc này Hồng Lệnh Hàm vừa giận vừa thẹn, tự động vứt mặt nạ da người cùng các đồ giả trang trên người, định xông vào quyết một trận thư hùng với quái nhân nọ.

Nhưng Kim Đại Kỳ đã kịp ngăn lại, cười lạnh nói khích:

– Thừa cơ người ta không phòng bị ra tay ám kích mà cũng đáng mặt anh hùng sao…

Quái nhân hừ lạnh nói:

– Được rồi, bây giờ thì bản tọa thông báo trước, hai ngươi chuẩn bị xuất chiêu đi.

Kim Đại Kỳ hừ lạnh:

– Ngươi tự đề cao mình quá lố.

Quay sang Hồng Lệnh Hàm trầm giọng nói:

– Hồng huynh nghỉ ngơi một lát, huynh đệ thử xem hắn được bao lăm.

Dứt lời “véo” một tiếng nhanh như chớp một chưởng kích tới trước ngực quái nhân cao.

Quái nhân giơ hữu chưởng đón chiêu.

“Ầm” một tiếng chấn động thiên địa, chỉ thấy quái nhân đứng im bất động, còn Kim Đại Kỳ thì lui luôn năm bước mới gượng đứng vững.

Kim Đại Kỳ cùng Hồng Lệnh Hàm tái mặt, quái nhân cười lạnh nói:

– Kim Đại Kỳ, đó không phải là ám kích chứ… Nếu hai ngươi không dám liên thủ thì mau cút cho khuất mắt ta.

Ngay lúc ấy phía Thiết Ký tiền trang bỗng vang lên hai tiếng “suỵt suỵt” hai ngọn lửa xẹt lên trời, đúng là tín hiệu báo nguy của Mạc Tử Kỳ.

Hai quái nhân thoáng giật mình, trong khi đó Hồng Lệnh Hàm đã lấy món binh khí đặc dị “Tý ngọ diệt tuyệt song hoàn” cầm nơi tay, quay sang Kim Đại Kỳ nói:

– Kim huynh, phía bên ấy người của ta đã động thủ, lấy binh khí ra cầm chân hai tên không dám chường mặt nhìn người này lại.

Quái nhân cao quay sang hỏi Trương Vô Kỵ:

– Đó có phải là tín hiệu cầu viện của đồng bọn…

Trương Vô Kỵ gật đầu, quái nhân đã tiếp lời:

– Vậy Trương đảo chủ mau trở về chi viện, hai tên giá áo túi cơm này để huynh đệ tại hạ trừng trị được rồi.

Trong khi Trương Vô Kỵ còn do dự thì Kim Đại Kỳ đã rút bảo kiếm ra, cùng Hồng Lệnh Hàm áp tới bao vây quái nhân.

Quái nhân cao quát lớn:

– Trương đảo chủ, ngươi còn chưa chịu đi…

Trong khi quái nhân thấp nhỏ đã phóng mình đi trước.

Trương Vô Kỵ nói:

– Phía đó đã có lệnh hữu chi viện, vậy lão phu ở lại đây cùng bằng hữu liên thủ, giết phứt hai tên này đi rồi hãy tính.

Quái nhân lắc đầu:

– Không cần, đối phó hai tên này một mình tại hạ đủ rồi, Trương đảo chủ mau đi đi.

Kim Đại Kỳ hừ lạnh nói:

– Hai ngươi đừng hòng sống sót mà rời khỏi nơi này, đừng ở đó mà lên giọng.

Bỗng xa xa nổi lên mấy tiếng còi hiệu, Kim Đại Kỳ, Hồng Lệnh Hàm liếc nhau một cái rồi không nói tiếng nào tung mình phóng đi mất.

Quái nhân cao nhìn Trương Vô Kỵ cười nói:

– Lão ca ca, đêm nay thật may cho hai tên đó.

Trương Vô Kỵ thở dài than:

– Lão đê, ngươi quả thật cao minh hơn ta tưởng, lão ca ca ta vừa khâm phục vừa hổ thẹn…

Thì ra quái nhân nọ không ai khác hơn là Tống Thiên Hành với Chu Chấn Bang.

Hai ngươi đi cứu viện Trương Vô Kỵ một phần vì không muốn lão khó xử, phần vì muốn bảo mật không để cho đối phương biết công lực của Tống Thiên Hành tăng tiến vượt bậc nên che mặt, đồng thời nuốt dị âm hoàn.

Bởi vậy ngay sau khi xuất hiện Tống Thiên Hành đã dùng truyền âm báo cho Trương Vô Kỵ biết thân phận của hai người đồng thời yêu cầu lão hợp tác…

Tống Thiên Hành mỉm cười nói:

– Lão ca ca, bây giờ chưa phải lúc nói chuyện này…

Trương Vô Kỵ nói:

– Đã có Chu lão chi viện thì phía Thiết Ký tiền trang không còn lo nữa, để ta giới thiệu…

Tống Thiên Hành xua tay nói:

– Đối phương quỷ quyệt đa đoan, đệ không yên tâm, để đệ đi trước một bước ngày gặp lại hãy hàn huyên.

Trương Vô Kỵ gật:

– Vậy cũng được, lão ca ca lập tức theo sau.

Tống Thiên Hành ôm quyền thi lễ xong lập tức phóng mình đi.

Nhưng chàng vừa đến bờ sông Tần Hoài đã đụng phải Chu Chấn Bang cải trang đang cùng Tây Môn Kiệt giao đấu, bên ngoài hai tên ngân y kiếm sĩ nội thương đang ngồi điều tức.

Tống Thiên Hành liếc nhìn thế trận, Chu Chấn Bang tuy hiện thời có công có thủ nhưng xem ra năm ba trăm chiêu nữa sẽ thất bại dưới tay Tây Môn Kiệt.

Hai tên ngân y kiếm sĩ tuy bị nội thương khá nặng nhưng vẫn còn tỉnh táo, thấy Tống Thiên Hành đến gần vội đứng dậy hành lễ.

Tống Thiên Hành khoát tay nói:

– Miễn lễ, nhị vị thương thế ra sao…

Một tên đáp:

– Thưa, đã đỡ nhiều.

Tống Thiên Hành hỏi tiếp:

– Phía Thiết Ký tiền trang ra sao rồi…

Một tên ứng tiếng đáp:

– Hồi…

Tống Thiên Hành khoát tay ngắt lời:

– Nói đơn giản thôi.

Ngân y kiếm sĩ hơi đỏ mặt nói:

– Dạ, bên tiền trang không có tổn thất gì, chỉ có Nam Cung cô nương bị… bị…

Tống Thiên Hành tái mặt, quát:

– Bị sao…

Ngân y kiếm sĩ cúi đầu:

– Bị bắt mang đi rồi.

Tống Thiên Hành mắt lộ hung quang hỏi:

– Bị ai bắt đi… Được bao lâu rồi…

– Bị Vạn Sự Thông cùng Lữ Dao Hồng bắt đi, ước chừng nửa thời thần…

Tống Thiên Hành trầm tư, lẩm bẩm:

– Lạ thật, tại sao chúng chỉ bắt mỗi một mình Nam Cung cô nương…

Ngân y kiếm sĩ:

– Vạn Sự Thông trước khi đi còn nhắn lại…

Tống Thiên Hành quắt mắt nhìn lên, ngân y kiếm sĩ tiếp:

– Y nói từ bây giờ đến trước khi trời sáng ngày mai Tống tiên sinh phải đến mhl đón Nam Cung cô nương về, trong thời gian đó, y bảo đảm Nam Cung cô nương không bị bất kỳ tổn hại nào, bằng quá kỳ hạn mà Tống tiên sinh chưa đến thì sự an nguy của Nam Cung cô nương y không dám bảo đảm.


Tống Thiên Hành cười lạnh nói:

– Được lắm. À… hai ngươi bị thương về tay ai…

Ngân y kiếm sĩ chỉ về phía Tây Môn Kiệt:

– Chính y. Hai người chúng tôi tưởng đâu chiếm được lợi thế, không ngờ công lực của y cao thâm vô lượng, nếu không nhờ Chu…

Tống Thiên Hành khoát tay nói:

– Ta hiểu rồi, các ngươi ngồi điều tức dưỡng thương.

Nhìn qua, thấy Tây Môn Kiệt vung chưởng loang loáng, miệng cười lạnh nói:

– Đồ không dám nhìn mặt thiên hạ, trong vòng trăm chiêu nữa, lão phu sẽ cho ngươi nằm xuống ở đây.

Chu Chấn Bang quát to:

– Lão tặc. Trong vòng năm mười chiêu nữa ngươi sẽ không còn mạng mà rút lui…

Tây Môn Kiệt cười lớn:

– Lão phu không còn mạng mà rút lui. Ha ha ha! Đừng nói một mạng ngươi, cho dù có tên thất phu lớn trôn Tống Thiên Hành cũng không làm gì được lão phu.

Tống Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, Tây Môn Kiệt mắt chớp hàn quang nói:

– Hừ cái gì! Ngươi tưởng ta không thấy ngươi sao… Ha ha… đồ không dám nhìn mặt thiên hạ, có ngon thì nhào vô…

Tống Thiên Hành cười lạnh:

– Lão tặc, ngươi tự cao tự đại như vậy đủ rồi!

Quay sang Chu Chấn Bang chàng nhẹ giọng nói:

– Mộc huynh, xin dừng tay nghỉ ngơi để huynh đệ thanh toán tên tiểu tặc cho.

Thật tuyệt. Tống Thiên Hành lấy chữ “Chu” bớt đi một nét gọi Chu Chấn Bang bằng”Mộc huynh”!

Nhưng Tây Môn Kiệt nhanh như chớp sấn tới quát:

– Ngươi hãy mau nằm xuống, lui lại làm chi.

Lời nói theo kiểu như vầy, Chu Chấn Bang làm sao khác được.

Tống Thiên Hành sợ Chu Chấn Bang nóng giận mà mắc kế đối phương nên vội dùng truyền âm nói:

– Chu lão trầm tâm đối phó, ta sẽ ám trợ lão một chỉ, chú ý, phối hợp hành động…

Ngay lúc đó Tây Môn Kiệt quát lớn:

– Thất phu, nằm xuống!

Chu Chấn Bang cũng quát lớn:

– Ngươi nằm xuống trước.

Trong tiếng quát lão lách người tránh một chưởng lôi đình của đối phương, đồng thời dương chỉ nhắm “Huyền Cơ huyệt” của đối phương điểm tới.

Tống Thiên Hành cũng bí mật búng tới một chỉ. “Vạn Ứng Vô Thanh chỉ” của chàng vô thanh vô hình nhưng uy lực của nói ghê gớm hơn các loại “Đàn Chỉ thần công” hoặc “Kim Cang chỉ” nhiều.

Tống Thiên Hành đứng cách đấu trường có tới ba trượng nhưng với công lực của chàng hiện thời, thì một chỉ dư sức đánh gục Tây Môn Kiệt.

Bởi vậy tiếng cười lạnh của Tây Môn Kiệt bị tắt nửa chừng, “bịch” một tiếng té nằm dài dưới đất.

Chu Chấn Bang hổ thẹn thầm, nhưng lão vẫn cười ngạo nghễ hỏi:

– Lão tặc, ngươi thấy thế nào…

Tây Môn Kiệt nằm mơ cũng không nghĩ ra một tên “đồ không dám nhìn mặt thiên hạ” cách xa ba trượng lại có thể xuất thủ thần kỳ đến như vậy. Cho nên lão căm hận nghiến răng mắng:

– Đồ không dám nhìn mặt thiên hạ, không ngờ ngươi còn có ngón này.

Chu Chấn Bang cười nói:

– Tây Môn lão nhân gia, thật có lỗi quá.

Tây Môn Kiệt lớn tiếng mắng:

– Thất phu, lão phu đã chịu thua, nhưng trước khi chết muốn nhìn thấy mặt thật của ngươi.

Tống Thiên Hành cười ha hả bước tới nói:

– Tây Môn Kiệt, ngươi không chết mà cũng không cần phải nhìn mặt bọn ta.

Tây Môn Kiệt hơi ngạc nhiên hỏi:

– Các ngươi định tha cho ta… Vậy chắc là có điều kiện…

Tống Thiên Hành mỉm cười nói:

– Tây Môn Kiệt quả nhiên thông minh hơn người, chỉ cần ngươi trả lời ta mấy câu hỏi, bảo đảm ngươi nguyên vẹn trở về.

Lúc đó Thạch Vô Kỵ đã dắt Giáng Châu tới nơi, Tống Thiên Hành dùng truyền âm nói với lão mấy câu. Chỉ thấy lão dắt Giáng Châu cùng hai tên ngân y kiếm sĩ đi ngay.

Tống Thiên Hành quay lại Tây Môn Kiệt hỏi:

– Sao… Ngươi thấy thế nào…

Tây Môn Kiệt thản nhiên:

– Phàm những việc lão phu biết mà có thể nói ra được, lão phu sẽ sự thực trả lời, bằng không ngươi có giết lão phu cũng bằng vô dụng.

Tống Thiên Hành cười nhẹ nói:

– Những điều ta hỏi đương nhiên ngươi phải biết, đồng thời ta thấy đó cũng không phải là điều cơ mật.

Tây Môn Kiệt nói:

– Vậy thì ngươi hỏi đi.

Tống Thiên Hành hơi trầm tư, rồi hỏi:

– Ngươi gia nhập Nhất Thống môn từ lúc nào…

Tây Môn Kiệt đáp nhanh:

– Chưa đến một tháng.

Tống Thiên Hành hỏi:

– Ngươi tự nguyện tham gia hay bị người cưỡng bức…

Tây Môn Kiệt đáp:

– Một nửa tự nguyện, một nửa là bị cưỡng bức.

Tống Thiên Hành cười nhẹ hỏi tiếp:

– Ngươi bị Vạn Sự Thông chế phục…

Tây Môn Kiệt gật đầu:

– Không sai! Đó là việc ân hận đầu tiên trong đời lão phu.

Tống Thiên Hành mỉm cười ngắt lời:

– Tây Môn Kiệt, ngươi đừng ở trước mặt lão phu mà xưng lão phu này lão phu nọ, luận về tuổi tác lão phu có thể gọi ngươi là nhi tử nữa kia.

Tây Môn Kiệt mỉm cười:

– Tại các hạ không để chân diện mục, tại hạ làm sao biết…

Tống Thiên Hành lại ngắt lời:

– Không cần phải nói những việc này, khẩu khí của ngươi hình như không phục Vạn Sự Thông thì phải…

Tây Môn Kiệt đáp:

– Nếu ta phục thì đâu nói đến hai chử ân hận!

Tống Thiên Hành mỉm cười:

– Nói cũng có lý, nhưng thật đáng tiếc. Đêm nay lại thêm một điều “ân hận” nữa cho mà xem.

Tây Môn Kiệt giọng căm hờn:

– Phải! Đêm nay ta bại một cách bất phục!

Tống Thiên Hành bật cười:

– Vậy sao…

Tây Môn Kiệt đáp:

– Chỉ lực của hắn trông có vẻ tà môn một cách đáng ngờ.

Tống Thiên Hành nói:

– Đáng tiếc đêm nay huynh đệ ta còn có việc cần phải đi ngay, bằng không có thể cho ngươi một cơ hội lấy lại danh dự. Có điều tháng rộng ngày dài, cơ hội của ngươi còn nhiều. Nhưng nói để ngươi biết, trong võ lâm hiện thời, kỳ nhân ẩn sĩ còn nhiều.

“Ất Mộc chân nguyên” của ngươi dù đại thành cũng chưa chắc là vô địch thiên hạ, huống chi hiện thời ngươi luyện chưa đến mức hỏa hầu, cớ sao lại tự phụ như vậy…

Tây Môn Kiệt cười lạnh:

– Có đáng để tự phụ hay không, Tây Môn Kiệt này biết rõ hơn ai hết, cần gì đến ngươi phải uốn ba tấc lưỡi, ngươi hỏi vào việc chính đi.

Tống Thiên Hành cười nhạt:

– Nói đúng lắm! Vậy ta hỏi ngươi, Vạn Sự Thông là nhân vật nào…

Con mắt độc nhất của Tây Môn Kiệt ngời dị quang:

– Đây mới là câu hỏi chính phải không…

Tống Thiên Hành thản nhiên đáp:

– Cứ cho là như vậy đi.

Tây Môn Kiệt cười cười nói:

– Và lai lịch đích thực của Vạn Sự Thông, Tây Môn Kiệt này cũng đang muốn biết.

Tống Thiên Hành kinh ngạc:

– Đến ngươi cũng không biết hắn là ai…

Tây Môn Kiệt cười lạnh không đáp.

Chu Chấn Bang hỏi:

– Đến lai lịch đối phương cũng không biết thì ngươi bị hắn chế phục như thế nào…

Tây Môn Kiệt giọng ngang ngạnh:

– Đêm nay ta có biết hai ngươi là giống gì biến thành đâu, hừ, một câu hỏi như vậy mà ngươi cũng hỏi được.

Chu Chấn Bang thoáng đỏ mặt, lẩm bẩm:

– Ờ, nói như vậy cũng có lý.

Tống Thiên Hành khẽ gật đầu:

– Ta tin lời nói của ngươi.

Tây Môn Kiệt cười lạnh:

– Tin hay không tùy ở ngươi.

Tống Thiên Hành nghiêm giọng hỏi tiếp:

– Vậy trong Nhất Thống môn ai có thể biết lai lịch của Vạn Sự Thông…

Tây Môn Kiệt lạnh lùng:

– Có thể Lữ Dao Hồng biết, nhưng xin chú ý là ta chỉ nói có thể mà thôi, tốt nhất ngươi nên đi hỏi chính bản thân y.

Tống Thiên Hành còn đang trầm tư, Tây Môn Kiệt mỉm cười hỏi:

– Ngươi còn vấn đề gì muốn hỏi nữa không…

Tống Thiên Hành cười nhẹ:

– Hết rồi, có điều trước khi thả ngươi đi, ta còn muốn hỏi câu nữa, giữa ta và ngươi còn khả năng hợp tác với nhau chăng…

Tây Môn Kiệt cười lạnh:

– Còn! Với điều kiện hai ngươi làm thủ hạ của ta!

Chu Chấn Bang nổi giận hét:

– Hỗn láo!

Tống Thiên Hành khoát tay nói:

– Mộc huynh không nên nóng nảy, mỗi người có một chí hướng riêng, không nên miễn cưỡng y.

Phất tay giải huyệt cho Tây Môn Kiệt, chàng tiếp lời:

– Ngươi đi được rồi, gởi lời cho Vạn Sự Thông, Tống đại hiệp vì có việc cần kíp chưa trở về, nhưng trong kỳ hạn thể nào cũng đến Minh Hiếu lăng.

Tây Môn Kiệt bật ngồi dậy, không nói tiếp lời nào, phóng mình mất dạng.

Nhìn theo bóng Tây Môn Kiệt khuất dần trong bóng đêm, Chu Chấn Bang thở dài nói:

– Lẽ ra thiếu chủ không nên thả hổ về rừng như vậy.

Tống Thiên Hành hạ giọng đáp:

– Hắn là một quân cờ dự bị, lưu hắn lại bên cạnh Vạn Sự Thông chỉ có lợi cho bên ta mà thôi.

Chu Chấn Bang hiểu ra thâm ý của Tống Thiên Hành, gật đầu thán phục.

Tống Thiên Hành tiếp lời:

– Đi thôi, ta hãy về Thiết Ký tiền trang trước.

Trong địa thất bên dưới Minh Hiếu lăng, trời vừa quá ngọ, “Câu hồn yêu nữ” Lữ Dao Hồng đường hoàng ngồi trên ghế cao, hai thị giả “Kiếm ảnh” và “Cầm hồn” kẻ ôm đàn, người cắp kiếm đứng hầu hai bên.

Kim Đại Kỳ, Hồng Lệnh Hàm, La Khắc Lỗ, có cả Hồng Kỳ lệnh chủ, bốn người phân đứng hai bên tả hữu.

Lữ Dao Hồng thần sắc ngưng trọng gật đầu nói:

– Được rồi, cứ quyết định như thế đi.

Nghe khẩu khí của mụ thì dường như bọn họ đang thảo luận một vấn đề trọng đại gì đó thì phải.

Liễu Thanh Thanh tiếp lời:

– Phu nhân, bao giờ thì chúng ta xuất phát…


Lữ Dao Hồng không đáp, hỏi lại:

– Môn chủ ra đi khi nào…

Liễu Thanh Thanh cung kính đáp:

– Sau khi lão Phật gia ra đi chừng một thời thần thì Môn chủ cũng đi.

“Lão Phật gia” ở đây có lẽ là chỉ “Xích Phát Đầu Đà” Hồ Diên Nạp.

Lữ Dao Hồng hỏi tiếp:

– Nhị vị Phó môn chủ có tin tức gì không…

Liễu Thanh Thanh đáp:

– Nhị vị Phó môn chủ đều báo tin mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ pháp giá của phu nhân đến là hành động.

Lữ Dao Hồng nói:

– Hay lắm, chờ khi Tống Thiên Hành lọt vào địa thất, chúng ta lập tức khởi hành.

Liễu Thanh Thanh cung kính đáp:

– Thuộc hạ tuân lệnh.

Lữ Dao Hồng hơi nhíu mày nhìn Kim Đại Kỳ hỏi:

– Đêm qua nhị vị gặp hai quái nhân ở Vũ Hoa đài, đến giờ này cũng chưa nghĩ ra lai lịch của chúng…

Kim Đại Kỳ gượng cười đáp:

– Lão khiếu thật đáng thẹn…

Hồng Lệnh Hàm thì trầm tư một chút đáp:

– Ta nghĩ có thể đó là “Vũ Nội song tiên”… song dáng dấp không giống lắm.

Lữ Dao Hồng gật gù nói:

– Có thể lắm, dáng dấp có thể dùng “Xúc Cốt thần công” khống chế…

Hồng Lệnh Hàm tiếp lời:

– Phu nhân nói vậy thì mười phần chắc chín là hai lão thất phu đó rồi.

Lữ Dao Hồng lắc đầu:

– Chưa hẳn là như vậy, trong khi chưa đủ chứng cứ xác thực thì mọi việc chỉ là suy đoán mà thôi.

Mục quang quay sang Liễu Thanh Thanh, mụ hỏi:

– Liễu lệnh chủ, có tin tức gì về phía Thiết Ký tiền trang không…

Liễu Thanh Thanh đáp:

– Bẩm phu nhân, lúc giờ tý có tin báo về chưa thấy hai người lạ ra vào Thiết Ký tiền trang.

Lữ Dao Hồng trầm tư một lúc rồi khoát tay nói:

– Chư vị lui ra, ta muốn yên tĩnh suy nghĩ một lát.

Mọi người lục tục lui ra, Lữ Dao Hồng quay sang hai thị giả “Kiếm ảnh” và “Cầm hồn” nói:

– Hai ngươi cũng lui ra!

Hai người vừa đi khỏi, Lữ Dao Hồng cười lạnh một mình:

– Sách có câu “vô độc bất trượng phu”, hừ, các ngươi chờ đó rồi sẽ thấy…

Nhưng mụ chưa kịp dứt lời đã thấy hoa mắt một cái, Vạn Sự Thông như từ dưới đất chui lên đứng sững trước mặt mụ.

Lữ Dao Hồng kinh hãi như giữa ban ngày thấy ma, run giọng nói:

– Ngươi…

Vạn Sự Thông giơ tay ngăn lại, cười nói:

– Ta đến thật đúng lúc, phải không…

Lữ Dao Hồng không hổ là con hồ ly tinh, chỉ một tích tắc sau, mụ đã lấy lại bình tĩnh, cười mơn nói:

– Đúng vậy, trong phòng hiện… hiện chỉ có đôi ta…

Vạn Sự Thông giọng tĩnh như không hỏi:

– Chỉ có hai ta thì sao…

Lữ Dao Hồng đưa tay xoa xoa đôi bồng đảo tròn lẳng, một tay ngoắc Vạn Sự Thông, miệng nở một nụ cười xiêu hồn nói:

– Ngươi sờ thử ngực ta mà xem, ngươi xuất hiện đột ngột như vậy làm người ta hết hồn, giờ tim còn đập thình thịch…

Vạn Sự Thông cười nhạt:

– Phu nhân, ngón đó dùng với ai còn được chứ với Vạn Sự Thông này không kiến hiệu đâu!

Lữ Dao Hồng bật cười khanh khách, nói:

– Ta không tin!

Vạn Sự Thông hừ nhẹ:

– Không tin… Đâu phải ngươi mới thi triển ngón đó lần đầu phải không… Có khi nào ngươi thấy ta động lòng chưa…

Lữ Dao Hồng vẫn cười mê hồn:

– Như vậy cũng chưa hay, nếu ngươi dám để ta lõa thể mà không động lòng thì ta mới thật sự khâm phục ngươi.

Vạn Sự Thông xẳng giọng:

– Ta không cần ngươi khâm phục, cái ta cần là sự phục tùng!

Nụ cười tắt hẳn trên môi mụ, một lát sau giọng mụ như u ẩn:

– Không phải ta đã tuyệt đối phục tùng ngươi rồi đó sao…

Vạn Sự Thông cười lạnh:

– Phu nhân, chắc ngươi đã quên ta tự xưng là “Vạn Sự Thông”!

Lữ Dao Hồng hơi tái mặt hỏi dồn:

– Ngươi nói vậy, nghĩa là sao…

Vạn Sự Thông cất giọng cười âm lạnh:

– Phu nhân, Vạn Sự Thông này biết rõ đối thủ của mình như chính họ biết về họ vậy!

Lữ Dao Hồng lấy lại bình tĩnh, phản bác:

– Chưa chắc! Chẳng hạn như hai tên xuất hiện đêm qua ở Vũ Hoa đài, ngươi có biết là ai đâu!

Vạn Sự Thông mỉm cười:

– Vì chưa trực diện tiếp xúc, bằng không chỉ cần thoáng qua ta đã có thể biết rõ lai lịch chúng rồi!

Lữ Dao Hồng cười mỉa:

– Vậy sao… Nô gia chống mắt chờ xem.

Vạn Sự Thông giọng lạnh như băng, nói:

– Phu nhân, đừng đánh trống lãng nữa, lúc nãy ngươi nói “sách có câu, Vô độc bất trượng phu, các ngươi chờ đó rồi sẽ thấy… ” ý ngươi muốn nói gì…

Lữ Dao Hồng thản nhiên:

– Bí mật riêng trong lòng ta ngươi quản lý được sao… Nên nhớ, giữa ta và ngươi đã có ước định, ta cũng có tự do của ta!

Giọng Vạn Sự Thông vẫn băng lạnh:

– Không sai! Ta đã hứa để cho ngươi được tự do, nhưng nếu tự do đó có thể uy hiếp tính mạng ta thì tự do cũng không thể tồn tại!

Lữ Dao Hồng mỉm cười:

– Nói vậy không lẽ mấy câu nói bâng quơ của ta lúc nãy có uy lực uy hiếp đến tính mạng của ngươi sao…

Vạn Sự Thông đáp:

– Hai câu nói đó đương nhiên không đủ uy hiếp tính mạng ta, nhưng ngôn xuất tự tâm, dã tâm của ngươi mới đáng ghét!

Lữ Dao Hồng cười nhẹ:

– Cái này thì thật là vu oan giá họa mà…

Vạn Sự Thông ngắt lời:

– Ngươi muốn chứng cứ…

Lữ Dao Hồng vẫn cười:

– Không sai! Không đủ chứng cứ thì không thể buột tội suông được!

Vạn Sự Thông cười lớn:

– Lữ Dao Hồng, lượng thuốc nổ chôn quanh địa thất này chắc không phải để ngươi tự sát chứ…

Lữ Dao Hồng như nghe sét đánh ngang mày, nhưng mụ đã thành tinh, chỉ hơi biến sắc một chút rồi bình tĩnh nói:

– Ta đang sống khỏe tại sao lại phải tự sát…

Vạn Sự Thông hỏi:

– Vậy mớ thuốc nổ đó ngươi chuẩn bị đối phó ai…

Lữ Dao Hồng đáp:

– Không đối phó ai hết, sau khi triệt thoái khỏi nơi đây, ta phải phá hủy địa thất này.

Vạn Sự Thông cười lạnh:

– Không phải muốn giết chết ta…

Lữ Dao Hồng mỉm cười:

– Giữa ta và ngươi không thù không oán, tại sao ta phải giết ngươi…

Vạn Sự Thông đáp:

– Khẽ phất tay một cái trừ khủ cả ta và Tống Thiên Hành, một mình ngươi độc bá võ lâm, thiên hạ đại đỉnh, lý do đó chưa đủ sao…

Lữ Dao Hồng bật cười khanh khách nói:

– Đa tạ các hạ chỉ giáo, mai đây có cơ hội, Lữ Dao Hồng sẽ không bỏ qua!

Vạn Sự Thông hừ lạnh nói:

– Lữ Dao Hồng, đây là lần cuối cùng ta khoan dung đối với ngươi, nếu còn mang ác tâm đối với ta thì… Hừ, ngươi cứ nhớ lại thủ đoạn ngày trước ta đối phó với ngươi!

Lữ Dao Hồng không còn cười nữa, chỉ cúi đầu trầm tư.

Vạn Sự Thông cười lạnh một mình:

– Hừ, ai ai cũng đều nói bá đạo không thể phục người, nhưng Tề Hoàn Công rõ ràng dùng bá đạo dương danh thiên hạ, cửu hợp chư hầu. Vạn Sự Thông này tự tin không kém Tề Hoàn Công, không lẽ không thể làm được một việc tương tự đối với võ lâm ngày nay sao…

Không biết là nịnh bợ hay mỉa mai, Lữ Dao Hồng cười nhẹ nói:

– Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ thành công!

Giọng Vạn Sự Thông bỗng ấm dịu:

– Phu nhân, ngươi có biết sau khi thành công, ai sẽ là người tận hưởng thành quả đó chăng…

Lữ Dao Hồng cười mỉa:

– Không lẽ lại là ta…

Vạn Sự Thông như không nhận ra vẻ mỉa mai của đối phương, hắn mơ màng gật đầu nói:

– Không sai! Chừng đó ngươi là Tề Hoàn Công của đương kim võ lâm!

Lữ Dao Hồng thấy thần thái và khẩu khí của đối phương không phải đùa, bất giác mụ cau mày hỏi:

– Vậy còn ngươi…

Vạn Sự Thông mơ màng:

– Ta à… Ta là Quản Trọng, người giúp Tề Hoàn Công hoàn thành bá nghiệp; có điều “Quản Trọng” này, đến hư danh “Tướng Quốc” cũng không cần!

Lữ Dao Hồng cau mày càng sâu:

– Nhưng ngươi dụng tâm đấu trí, phí hết tâm cơ như vậy để làm gì…

Giọng Vạn Sự Thông nghe xa xôi:

– Chỉ muốn chứng thực lý thuyết của ta: “Bá đạo năng phục nhân”! (Bá đạo cũng thu phục được người)!

Lữ Dao Hồng mỉm cười:

– Ta thấy không được thuyết phục lắm! Chưa kể đến việc ngươi phí hết tâm cơ mà cả một hư danh cũng không cần, hiện thời mỹ sắc ngay trước mặt mà tâm thần như ở tận đâu đâu; con người, sống như vậy thì sống vì cái gì…

Sắc mặt Vạn Sự Thông đại biến.

Lữ Dao Hồng thầm nghĩ:

– “Chiếc mặt nạ của người này quả là kiệt tác “xảo đoạt thiên công”, đến cả sắc diện thay đổi đều có thể biểu lộ ra ngoài… ”

Nhưng bề ngoài mụ làm như không nhận thấy sự chấn động trong nội tâm của đối phương, mỉm cười nói tiếp:

– Sao ngươi im lặng vậy, ta nói có gì không phải sao…

Vạn Sự Thông hơi nhíu mày:

– Ngươi cho rằng, người ta chỉ sống vì lục dục nam nữ… Sống như ngươi vậy mới là uổng một đời!

Lữ Dao Hồng che miệng cười, nói:

– Chứ sao nữa… Tự cổ chí kim, nữ nhân, kể cả Võ Tắc Thiên, uy như hoàng đế, còn thấy có ai sống mà thỏa mãn được như thế chăng…

Vạn Sự Thông bất giác thở dài:

– Không sai! Tự cổ chí kim, có lẽ ngươi là nữ nhân sống thỏa mãn nhất, biết hưởng thụ nhất!

Lữ Dao Hồng như được gãi trúng chỗ ngứa, mỉm cười nói:

– “Hảo họa kham chiết trục tu chiết

Mạc đãi vô hoa khống chiết chi! ”

(Hoa đẹp vừa lúc hái cứ việc hái, đừng chờ đến hoa tàn rồi lại đi hái cành trơn!)

– Các hạ mỹ sắc ngay trước mặt tại sao ngươi lại không hưởng thụ để khỏi uổng phí được sinh ra ở đời…

Trong ánh mắt Vạn Sự Thông toát lên một nỗi niềm khó tả, nhưng hắn chẳng nói năng cũng không thèm cử động.

Lữ Dao Hồng nhẹ gót sen đến gần hắn, hơi thở gấp gáp nói:

– Ta với ngươi đã moi gan ruột nói hết những lời chân thành với nhau, từ nay có thể coi là đồng thuyền chi khách, đồng tâm hiệp lực, hoàn thành giang hồ bá nghiệp, đồng thời cùng tận hưởng những lạc thú nhân gian!

Cánh tay phải của Vạn Sự Thông đã vòng qua thắt lưng thon thon của Lữ Dao Hồng, mụ cười thầm nghĩ bụng:

– “Ta cứ tưởng ngươi là đồ gỗ đá, nào ngờ cũng có lúc động lòng… ”

Ngoài miệng “ứ” một tiếng nũng nịu nói:

– Chàng… siết chặt thêm chút nữa đi…

Nhưng thật không ngờ, lời nói có thể làm điên đảo quỷ thần trong tình cảnh như thế này lại sinh ra phản tác dụng.

Chỉ thấy Vạn Sự Thông như chạm phải lửa, thân hình chấn động, vung chưởng đẩy Lữ Dao Hồng một cái mạnh làm mụ lăn đi mấy vòng mới đứng dậy được, trong khi đó, Vạn Sự Thông trợn mắt quát:

– Lữ Dao Hồng, nếu ngươi còn thi triển thủ đoạn hồ ly đó với ta lần nữa thì đừng trách ta vô tình nặng tay với ngươi.

Lữ Dao Hồng cố dằn uất khí nói:

– Người ta có hảo ý với ngươi…

Vạn Sự Thông lạnh lùng ngắt lời:

– Thứ hảo ý đó ta không dám nhận lãnh!

Lữ Dao Hồng dậm chân hời dỗi:

– Không nhận lãnh thì thôi, ngươi tưởng dưới gầm trời này chỉ có một mình ngươi là nam nhân sao…

Vạn Sự Thông bỗng thở dài, giọng nói hắn bỗng hòa dịu:

– Phu nhân, thứ lỗi cho ta, ngày hôm nay tâm thần ta không được ổn định…

Lữ Dao Hồng cười lạnh:

– Không dám! Không lẽ ngươi quên rằng ngươi là chúa tể của ta sao…

Sắc mặt vừa mới hòa dịu của Vạn Sự Thông rắn lại như một khối băng:

– Không sai! Ngươi luôn nhớ như vậy thì còn gì bằng…

Lữ Dao Hồng nghĩ thầm:

– “Ngày hôm nay, tên này hình như không được bình thường… ”

Tâm niệm của mụ chưa dứt đã nghe giọng nghiêm lạnh của Vạn Sự Thông vang lên:

– Lữ Dao Hồng! Nhớ lấy, sau khi thành công, ngươi sẽ là bá chủ, còn bây giờ lời nói của ta là mệnh lệnh, không được phép gia giảm!

Lữ Dao Hồng gật đầu ỉu xìu như bóng phì hơi:

– Nhớ rõ rồi!

Bên ngoài có tiếng bẩm báo:

– Khai bẩm phu nhân, Tống đại hiệp cầu kiến!


Lữ Dao Hồng phủi nhanh lới bụi bám trên áo, nghiêm giọng nói với ra ngoài:

– Truyền Liễu lệnh chủ thay mặt bản tòa đón khách!

Sau một tiếng “dạ”, tiếng bước chân đã biến mất ở đàng xa.

Lữ Dao Hồng nhìn Vạn Sự Thông mỉm cười hỏi:

– Ta cáo lui được rồi chớ…

Vạn Sự Thông lắc đầu:

– Không! Ngươi phải ở lại đây!

Lữ Dao Hồng mỉm cười:

– Ngươi còn chưa yên tâm…

Vạn Sự Thông lạnh lùng:

– Không sai! Kinh nghiệm dạy ta biết “nhân tâm nan phòng”, ngươi ở lại đây ta yên tâm hơn!

Lữ Dao Hồng vẫn tươi cười:

– Ít ra cũng phải để ta đi triệt thoái thuốc nổ chứ.

Vạn Sự Thông ngắt lời một cách thô bạo:

– Không cần! Ta đã sai người dọn dẹp xong rồi!

Lữ Dao Hồng gượng cười, hỏi:

– Vậy hành động đối phó Kim Thang bảo, các hạ có trợ lực giúp một tay không…

Vạn Sự Thông cười nhạt:

– Việc đó thuộc phạm vi tự do của ngươi, ta không phản đối, nhưng cũng đừng mong ta trợ lực.

Lữ Dao Hồng cau mày, nói:

– Các hạ đừng quên Nam bảo Bắc thành, hai thế lực rất có ảnh hưởng trong võ lâm.

Vạn Sự Thông lạnh lùng:

– Cái đó ta biết rõ hơn ngươi nữa!

Lữ Dao Hồng tiếp:

– Hiện thời Bắc thành đã thu phục xong, nhưng Nam bảo vẫn còn trong tay lão già ngoan cố Vân Thiết Thành, nếu không sớm thu phục sẽ là một trở ngại lớn cho việc hoàn thành bá nghiệp của ta và ngươi.

Vạn Sự Thông mỉm cười:

– Ta giúp ngươi trói tay Tống Thiên Hành coi như triệt tiêu quá nửa lực lượng của đối phương, còn lại mấy tên giá áo túi cơm mà các ngươi cũng không đối phó nỗi thì nói gì đến bá nghiệp nữa!

Lữ Dao Hồng trầm tư nói:

– Chỉ cần ngươi thật sự trói tay được Tống Thiên Hành thì quả thật giúp ích ta rất lớn, nhưng để phòng vạn nhất nên phái Tây Môn Kiệt theo giúp ta một tay.

Vạn Sự Thông nói:

– Tây Môn Kiệt à… Sao lại không được! Có điều nói để ngươi biết, tên này là ngựa bất thuần, đối với ta còn không chịu phục, chỉ sợ ngươi sai khiến không nổi mà thôi.

Lữ Dao Hồng mỉm cười:

– Chỉ cần ngươi đồng ý phái hắn đi là được rồi, việc sai khiến hắn ta tự tin có thể làm được. Nam nhân trong thiên hạ trừ một mình ngươi là ngoại lệ, ta tự tin không có ai mà ta điều khiển không nổi.

Vạn Sự Thông bỗng thở dài:

– Có lẽ công phu điều khiển người của ngươi hơn ta, chỉ mong được như vậy.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi giọng Liễu Thanh Thanh vang lên:

– Bẩm phu nhân, Tống đại hiệp đã đến!

Lữ Dao Hồng quay ra ngoài:

– Mời vào!

Cửa phòng xịch mở, Tống Thiên Hành đĩnh đạc tiến vào.

Lữ Dao Hồng, Vạn Sự Thông đồng đứng dậy nghênh đón, Tống Thiên Hành cung quyền thi lễ, cất giọng sang sảng nói:

– Tống Thiên Hành y ước đến hầu, không biết nhị vị có điều chi chỉ giáo…

Vạn Sự Thông mỉm cười nói:

– Việc giữa hai ta không phải đôi ba lời có thể giải quyết được, Tống tiên sinh lao giá đến đây, mời ngồi xuống đây ta từ từ đàm luận.

Tống Thiên Hành an nhiên ngồi xuốngkhách tọa, một tên thanh y tiểu tỳ dâng trà.

Tống Thiên Hành nhìn Vạn Sự Thông mỉm cười nói:

– Theo ta nghĩ giữa ta và ngươi không có gì để “đàm luận” nữa!

Vạn Sự Thông cười nhạt:

– Sao lại không… Chẳng lẽ Tống Thiên Hành không muốn cứu Nam Cung cô nương thoát hiểm…

Tống Thiên Hành trầm giọng nói:

– Các hạ, những lời nói không liên quan, không cần thiết phải giông dài, mau nói mục đích ngươi hẹn ta tới đây!

Vạn Sự Thông nói:

– Điều tại hạ nói chính là có liên quan đến mục đích hẹn Tống tiên sinh tới đây.

Tống Thiên Hành nói:

– Vậy ngươi nói tiếp đi.

Vạn Sự Thông cười nhạt:

– Tại hạ chỉ muốn đặt điều kiện với Tống tiên sinh để phóng thích Nam Cung cô nương.

Tống Thiên Hành cau mày:

– Sao chỉ nói đến điều kiện phóng thích Nam Cung cô nương… Không phải giải quyết đến cả vấn đề liên quan đến Từ đại hiệp sao…

Nụ cười vẫn không tắt trên môi Vạn Sự Thông:

– Vấn đề Từ đại hiệp không còn gì để bàn nữa rồi!

Tống Thiên Hành hơi sững ngươi hỏi:

– Ngươi nói sao…

Vạn Sự Thông chậm rãi giải thích:

– Từ đại hiệp đã thu sính lễ của Nhất Thống môn, đảm nhận chức vụ đệ nhất hộ pháp rồi.

Tống Thiên Hành quát lớn:

– Ta không tin Từ đại hiệp nhận lễ đầu thân làm hộ pháp cho Nhất Thống môn.

Vạn Sự Thông mỉm cười:

– Nhưng đó là sự thật!

Tống Thiên Hành mắt tóe hàn quang, gằn giọng:

– Trừ phi các ngươi dùng tà thuật mê hoặc chứ với lòng hiệp nghĩa của Từ đại hiệp không khi nào cam tâm đứng vào hàng ngũ của quân tà ác!

Khóe mắt Vạn Sự Thông hơi giần giật, thoáng một lúc, y nhẹ giọng nói:

– Vấn đề này xin lượng thứ, tại hạ không thể giải thích gì thêm.

Tống Thiên Hành nói:

– Không cần ngươi giải thích ta cũng biết.

Khóe mắt của Vạn Sự Thông lại giật giật, y thở dài nói:

– Vậy Tống tiên sinh cứ cho là như vậy đi.

Tống Thiên Hành nghiêm giọng nói:

– Ta muốn nói chuyện trực tiếp với Từ đại hiệp!

Vạn Sự Thông nói:

– Thật đáng tiếc, Từ đại hiệp đã đi rồi.

Tống Thiên Hành hỏi lại:

– Đi rồi…

Vạn Sự Thông gật đầu:

– Phải! Sáng sớm hôm nay Từ đại hiệp đã đi Lạc Dương chủ trì việc chuẩn bị diển lễ khai đàn của Nhất Thống Môn.

Tống Thiên Hành nhíu mày trầm tư, Vạn Sự Thông mỉm cười tiếp:

– Khai đàn đại diển của Nhất Thống Môn đã định rồi, ba tháng nữa nhằm tiết Trung Thu sẽ long trọng cử hành tại Bắc Mang Sơn Lạc Dương. Tân khách đến dự lễ dĩ nhiên có Tống tiên sinh, chừng ấy nếu Tống tiên sinh quá bước đến dự thể nào cũng có cơ hội cùng Từ đại hiệp hàn huyên.

Tống Thiên Hành mỉm cười nói:

– Tại hạ với quý môn…

Vạn Sự Thông nghiêm mặt ngắt lời:

– Tống tiên sinh, tại hạ chỉ là một quý khách đặc biệt của Nhất Thống Môn, không thể coi là người của Nhất Thống Môn được. Bởi vậy trước mặt tại hạ xin Tống tiên sinh đừng dùng hai chữ “quý môn”.

Tống Thiên Hành cười nhạt:

– Các hạ đã là người cùng hội cùng thuyền với Nhất Thống Môn thì không cần phải hơn thua từng câu từng chữ mà lãng phí thời gian.

Dừng lại một lát, chàng nghiêm giọng nói tiếp:

– Trước ngày quý môn khai đàn, tại hạ sẽ đi Bắc Mang một chuyến, không biết có thể gặp được Từ đại hiệp chăng?

Vạn Sự Thông mỉm cười thần bí đáp:

– Gặp thì có thể gặp nhưng e Từ đại hiệp bận rộn sợ không tiếp Tống tiên sinh như ý, chi bằng chờ đến ngày khai đàn đại biểu, tại hạ cùng Từ đại hiệp sẽ hầu chờ hiệp giá của Tống tiên sinh.

Tống Thiên Hành cười nhẹ nói:

– Còn Nam Cung cô nương chắc chưa đi Bắc Mang?

Vạn Sự Thông vội gật đầu nói:

– Phải! Phải! Nam Cung cô nương hiện ở nơi này.

Tống Thiên Hành nói:

– Vậy tại hạ muốn gặp Nam Cung cô nương trước!

Vạn Sự Thông trầm tư:

– Gặp trước hay sau không thành vấn đề, có điều, thiết nghĩ Tống tiên sinh không đến nỗi không hiểu dụng ý của tại hạ khi bắt Nam Cung cô nương về đây.

Tống Thiên Hành cười lạnh:

– Ý các hạ nhất định dùng Nam Cung cô nương uy hiếp buộc tại hạ rút lui khỏi giang hồ?

Vạn Sự Thông gật đầu, mỉm cười:

– Đúng! Nói đi nói lại cuối cùng cũng quy về vấn đề đó mà thôi.

Tống Thiên Hành điềm nhiên:

– Lẽ ra ngươi phải biết là Tống Thiên Hành sẽ không chịu để ngươi uy hiếp?

Vạn Sự Thông vẻ ngạc nhiên:

– Vậy Tống tiên sinh làm sao mang Nam Cung cô nương ra khỏi chốn này?

Tống Thiên Hành nói:

– Nếu ngươi còn coi mình là nhân vật…

Vạn Sự Thông xua tay ngắt lời:

– Tống tiên sinh, nếu tại hạ là đại trượng phu quang minh lỗi lạc thì cần gì phải dùng tới thủ đoạn này đối phó với Tống tiên sinh!

Tống Thiên Hành cười mỉa:

– Ngươi thật là biết người biết mình.

Giọng chàng đột ngột trở nên nghiêm lạnh:

– Các hạ, ta yêu cầu ngươi quyết đấu một trận công bằng, lấy thắng phụ giữa ta và ngươi để quyết định tự do cho Nam Cung cô nương.

Vạn Sự Thông mỉm cười:

– Đấu một trận công bằng thì cơ hội thắng bại ngang nhau, trong khi đó tại hạ đang có con tin trong tay, lợi thế thuộc về tại hạ, Tống tiên sinh tưởng rằng tại hạ chấp nhận sao?

Tống Thiên Hành dựng ngược đôi mày kiếm:

– Ngươi tưởng Tống Thiên Hành này không dám dùng vũ lực với ngươi sao?

Vạn Sự Thông cất giọng cười lanh lãnh:

– Với thần công vô thượng của Tống tiên sinh, đáng để nói mấy lời này, nhưng xin nhắc Tống tiên sinh một điều, mảnh hổ nan địch quần hồ!

Tống Thiên Hành không nao núng, cười lạnh đáp lời:

– Nói thật cho ngươi biết, Tống Thiên Hành tôn trọng ngươi đơn thân độc kiếm đến đây. Nhưng Thiết Ký tiền trang hiện thời rất đông cao thủ đang có mặt, họ sẽ không bỏ qua, nhất định họ sẽ tới đây trong chốc lát.

Vạn Sự Thông cười nhạt:

– Về điểm này tại hạ đã liệu trước, họ không vào được đâu!

Tống Thiên Hành hỏi:

– Ngươi tưởng ngôi mộ này là tường đồng vách sắt?

Dừng lời, ánh mắt lạnh của chàng quét sang hai người, rồi tiếp:

– Một khi Tống Thiên Hành không còn đất rút lui nữa thì trong ba chúng ta còn có hai người không sống được mà ra khỏi mật thất này!

Lữ Dao Hồng mỉm cười:

– Tống tiên sinh, bản tọa không tin tiên sinh lại có thể dùng đến hạ sách “đồng quy ư tận”!

Tống Thiên Hành lạnh lùng:

– Sao ta lại không thể? Sách có câu “vô dục tắc cương”, Tống Thiên Hành này chỉ có một thân một mình, vô sở cầu, trong tình thế bức bách có gì phải đắn đo chứ!

Vạn Sự Thông vừa định lên tiếng, Tống Thiên Hành đã lạnh lùng tiếp:

– Còn nhị vị thì ngược lại không những sống trong hưởng lạc mà hùng tâm cũng cao vạn trượng chắc không dám thí mạng với tại hạ!

Vạn Sự Thông thở dài nhẹ nhẹ, nói:

– Trước mắt chưa đến lúc ta phải thí mạng với nhau, xin Tống tiên sinh tạm thời nên bớt nóng giận, nghe tại hạ báo một tin bất ngờ.

Vạn Sự Thông như ngơ ngơ một lúc mới tiếp lời:

– Kỳ thực cũng chẳng có gì… đối với sự giao tình giữa Từ đại hiệp và Nam Cung cô nương chắc Tống tiên sinh cũng có nghe nói?

Tống Thiên Hành gật đầu:

– Phải, chính Nam Cung cô nương đã có nói với ta.

Vạn Sự Thông giọng buồn buồn:

– Sắc diện như hoa mà mệnh bạc như liểu, xem ra vị cô nương si tình này phải một phen thất vọng!

Tống Thiên Hành không kềm chế được, thốt lên:

– Cái hạ nói vậy nghĩa là sao?

– Nghĩa là sao?

Vạn Sự Thông vừa nói vừa lấy ra một mảnh giấy gấp nhỏ, đưa cho Tống Thiên Hành nói:

– Tống tiên sinh cứ đọc cái này sẽ rõ.

Tống Thiên Hành hồi hộp giở mảnh giấy ra, chỉ thấy bên trong dày đặc nét chữ rồng bay phượng múa, rõ ràng là thủ bút của Từ Quân Lượng. Trong thư đại ý nói, mong Tống Thiên Hành nghĩ đến giao tình ngày cũ mà thay chàng phụng dưỡng Từ thái phu nhân, thứ đến là nói đến Nam Cung Tranh kiếp này không thể tác hợp, mong Tống Thiên Hành chuyển đến nàng lời cáo lỗi chân thành, còn nguyên nhân tại sao thì trong thư không nhắc đến một chữ.

Bút tích của Từ Quân Lượng, Tống Thiên Hành chỉ nhìn thoáng qua là biết bức thư này không thể giả tạo được. Nhưng Từ Quân Lượng tại sao phải hành động như vậy?

Bởi vậy Tống Thiên Hành đọc xong thư đã lâu mà cứ nhìn như dán chặt vào phong thư không nói được lời nào.

Thật lâu sau, chàng mới nhẹ thở dài nhìn lên hỏi:

– Từ đại hiệp viết thư này trong lúc thần trí mê loạn chăng?

Kỳ thực chàng hỏi để cố bám víu vào một hy vọng mong manh chứ lời lẽ trong thư có chút biểu hiện nào chứng tỏ là do người thần trí mê loạn viết!

Vạn Sự Thông cười nhẹ nói:

– Tống tiên sinh nói chơi, một người mất trí không bình thường làm sao có thể viết được một phong thư với những lời lẽ như thế sao?

Tống Thiên Hành cười khổ:

– Không sai, nhưng… tại sao Từ đại hiệp lại không nói rõ nguyên nhân?

Vạn Sự Thông thở dài, nói:

– Ai biết được, lúc ấy ta cũng có hỏi, nhưng Từ đại hiệp dường như có mối khổ tâm nhưng không chịu nói ra.

Tống Thiên Hành hỏi:

– Việc này ngươi đã cho Nam Cung cô nương nghe chưa?

Vạn Sự Thông lắc đầu:

– Chưa, tại hạ là người ngoại cuộc không tiện mở lời… à, đây còn một bức thư Từ đại hiệp gửi riêng cho Nam Cung cô nương, nhờ Tống tiên sinh chuyển lại cho nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.