Đọc truyện Càn Khôn Song Tuyệt – Chương 13: Vũ Nội song tiên
Đồng thời Tây Môn Kiệt cũng đứng xa xa ôm quyền thi lễ, cất giọng cười khùng khục nói:
– Tống đại tổng quản, đáng tiếc đã đến chậm một bước!
Tống Thiên Hành tạm thời không chú ý đến lời mỉa mai của Tây Môn Kiệt, chú mục nhìn thanh y nhân kẹp dưới nách Chu Chấn Bang hỏi:
– Chu lão, đó là Bạch Chấn Vũ…
Chu Chấn Bang gật đầu:
– Phải, lão nô thật không dễ dàng gì tìm được hắn trên một chiếc thuyền giữa sông Tần Hoài…
Tống Thiên Hành ngắt lời:
– Đã hỏi cung chưa…
Chu Chấn Bang đáp:
– Đã hỏi rồi, đại khái giống như tiên liệu của thiếu chủ.
Tây Môn Kiệt đứng một bên nói chen vào:
– Tống đại tổng quản, ngươi đã đoán đúng sao không đến sớm hơn một chút…
Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
– Tống Thiên Hành đã không còn là Tổng quản của Kim Thang bảo nữa. Bộ mặt giả của ngươi cũng đã bị vạch trần, giữa ta và ngươi chắc không còn cần đến Tổng quản và Tổng văn án nữa.
Tây Môn Kiệt cũng cười đáp:
– Quả là người mau mắn, Tây Môn Kiệt rất tán đồng.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt tiếp lời:
– Còn việc các hạ nói Tống Thiên Hành đến chậm một bước thì chưa hẳn đã là như vậy.
Tây Môn Kiệt thắt mắt hỏi:
– Chắc Tống đại hiệp còn có giải thích thêm…
Tống Thiên Hành cười nhẹ đáp:
– Không sai! Bởi vì Tây Môn Kiệt ngươi hãy còn ở đây!
Tây Môn Kiệt cười âm hiểm:
– Nói vậy chắc Tống đại hiệp cho rằng Tây Môn Kiệt này không chịu nổi một trận ác đấu chăng…
Tống Thiên Hành cười nhạt đáp:
– Ít ra thì tám thành hỏa hầu “Ất Mộc chân nguyên” của ngươi chưa thể làm khó dễ được Tống mỗ!
Tây Môn Kiệt ngẩng mặt lên cười cuồng ngạo nói:
– Tống đại hiệp thật không hồ là truyền nhân của “Vũ Nội song tiên”! Không những đã sớm nhận ra lai lịch võ công của Tây Môn Kiệt này mà cả đến hỏa hầu nông sâu cũng thấy rõ!
Dừng một lát rồi y lạnh lùng tiếp:
– Tống đại hiệp đã chắc chắn như vậy rồi cớ sao còn chưa chịu hạ thủ…
Tống Thiên Hành khẽ nhếch môi cười nói:
– Không cần vội, Tống Thiên Hành còn muốn hỏi ngươi vài câu.
Tây Môn Kiệt nói:
– Tại hạ rửa tai chờ nghe.
Sắc diện Tống Thiên Hành trở nên mông lung hỏi:
– Tây Môn Kiệt, Trân Châu Y đã sớm lọt vào tay ngươi, ngươi hoàn toàn có thể tìm lấy một nơi thanh tịnh để luyện thần công, chờ khi thành tựu rồi ra mà xưng bá giang hồ, cớ sao lại bày trò nọ cớ kia cuối cùng cũng lén lút cướp lại áo là ý gì…
Tây Môn Kiệt mỉm cười đáp:
– Tống đại hiệp trí tuệ hơn người, về việc này chắc trong lòng đã sớm có khái niệm rồi phải không…
Tống Thiên Hành vẫn mơ màng đáp:
– Không sai! Ta đã có nghĩ ngươi lợi dụng việc thất tiêu để bức Thiết lão giao cả cơ nghiệp Kim Thang bảo cho ngươi để làm cơ sở xưng bá võ lâm.
Tây Môn Kiệt gật đầu giơ ngón tay cái lên tán thưởng:
– Liệu địch như thần, không hổ là Vũ Nội đệ nhất kỳ nhân đệ tử, chỉ tiết một điều ngươi không hợp tác với Tây Môn Kiệt ta, bằng không nghiệp bá võ lâm coi như chắc chắn thuộc về hai ta rồi…
Tống Thiên Hành lạnh lùng ngắt lời:
– Những điều không có liên quan xin miễn bàn đến!
Tây Môn Kiệt da mặt quả dầy, y chỉ mỉm cười nói:
– Được rồi, được rồi, miễn bàn thì miễn bàn, Tống đại hiệp còn gì để hỏi nữa không…
Tống Thiên Hành gật đầu đáp:
– Còn, Tây Môn Kiệt ngươi gởi thân vào Đốc phủ là có ý gì…
Tây Môn Kiệt cười đắc ý:
– Về việc này chắc Bạch Chấn Vũ đã khai rõ với Chu đại hiệp rồi, nhưng thôi để đích thân ta nói lại cho rõ ràng.
Tống Thiên Hành liếc nhanh về Chu Chấn Bang, thì lão nhẹ gật đầu xác nhận.
Tây Môn Kiệt cười nhẹ tiếp lời:
– Với sự uyên bác của Tống đại hiệp chắc cũng biết “Ất Mộc chân nguyên” muốn luyện nói cần phải là đồng nhân nam tử mới có thể đạt thành phải không…
Mục quang Tống Thiên Hành như hai luồng điện nhìn xoáy vào đối phương nhẹ gật đầu không đáp.
Tây Môn Kiệt tiếp:
– Như vậy đối với người đã mất chân nguyên như ta muốn luyện thành thì phải tìm cách khác để bổ cứu phải không…
Tống Thiên Hành buột miệng thốt:
– Thứ nhất là dùng Thiên niên hà thủ ô, kế đến là…
Tây Môn Kiệt mỉm cười đỡ lời:
– “Dã sơn sâm vương”!
Tống Thiên Hành gật đầu:
– Không sai! Nhưng Thiên niên hà thủ ô đương nhiên không phải dễ tìm, mà cả “Dã sơn sâm vương” cũng là vật khó cầu.
Tây Môn Kiệt cười ngạo nghễ nói:
– Nói ra sợ Tống đại hiệp không tin, nhưng sự thực Tây Môn Kiệt ta đã có được nửa củ “Dã sơn sâm vương”…
Không chờ đối phương nói hết Tống Thiên Hành đã ngắt lời hỏi:
– Không lẽ ngươi ký thân vào Đốc phủ là vì “Dã sơn sâm vương”…
Tây Môn Kiệt đáp:
– Không sai! Tống đại hiệp quả thông minh, nói một biết mười, nhưng Tây Môn Kiệt cũng không ngần ngại nói rõ hơn một chút là nửa củ “Dã sơn sâm vương” đấy nguyên là của đương kim Hoàng thượng ban cho Mã đại nhân để Mã thái phu nhân trị bệnh, nhưng Mã thái phu nhân chưa kịp hưởng thì đã lên cực lạc rồi. Mã đại nhân đau đớn vì từ mẫu sớm ra đi, lại nữa cảm đặc ân của hoàng thượng nên coi nửa củ Sâm vương quí hơn tính mạng, mãi đến ba ngày trước đây mới lọt vào tay Tây Môn Kiệt ta.
Nói đến đó lão dừng lời một lát rồi mới cười nhạt tiếp lời:
– Có được nửa củ “Dã sơn sâm vương” đó thật không phải dễ dàng gì, Tống đại hiệp có nhận thấy như vậy không…
Tống Thiên Hành nhếch mép cười nhẹ:
– Tây Môn Kiệt ngươi quả có tính nhẫn nại, lại có thừa may măn, nhưng có điều theo ta thấy thì ngươi hơi thiếu cảnh giác!
Tây Môn Kiệt nói:
– Xin được nghe cao luận!
Tống Thiên Hành giải thích:
– Điều đó thật đơn giản, bởi sau khi âm mưu thành tựu rồi thì lẽ ra ngươi nên cao bay xa chạy mới phải!
Tây Môn Kiệt ngửa cổ cười ngạo mạn:
– Tống đại hiệp, Tây Môn Kiệt sau khi dùng xong nửa củ Sâm vương đã không còn là Tây Môn Kiệt lúc đến Kim Thang bảo nữa, có lẽ ta không làm gì được ngươi, nhưng việc ngươi muốn lưu ta lại cũng không phải dễ dàng!
Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
– Tây Môn Kiệt, ngươi cũng đừng quá tin tưởng vào “Dã sơn sâm vương”, thời gian ba ngày e rằng chưa có mấy tác dụng.
Tây Môn Kiệt cất giọng cười âm hiểm:
– Đa tạ các hạ quan tâm! Nhưng người ta nói không có chút công phu thì không dám đi đêm, nếu ta không nắm chắc có khi nào lại dám đem tiền đồ và sinh mạng ra giỡn chơi!
Tống Thiên Hành nói tỉnh như không:
– Cứ cho là ngươi đã nắm chắc đi, nhưng một mình Tống Thiên Hành ta không chế phục nổi ngươi thì hãy còn một trợ thủ đắc lực khác có thể dùng được mà.
Tây Môn Kiệt nghe nói giật mình, lúc nãy lão đã cùng Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang giao nhau một chưởng, tuy song phương đều chưa dùng toàn lực nhưng ít ra cũng biết được công lực mỗi người nông sâu thế nào, dù dưới nách Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang có cặp thêm một Bạch Chấn Vũ mà lão còn chưa chiếm được mấy phần thượng phong, nếu cả hai cùng liên thủ tấn công thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Nhưng Tây Môn Kiệt là một tay gian hùng lão luyện giang hồ, dù trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường, y nói:
– Tống đại hiệp, ngươi có thể có trợ thủ không lẽ ta không thể có sao… Ha ha ha! Y bát truyền nhân của một trong Vũ Nội song tiên cũng chỉ là kẻ cậy thế hiếp cô…
Tống Thiên Hành lạnh lùng ngắt lời:
– Tây Môn Kiệt, cái bẩy này giăng trước mặt Tống Thiên Hành cầm như vô dụng, nói thật cho ngươi biết, Tống Thiên Hành trước nay hành sự chỉ nhìn đại thể không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa đối phó với loại âm tàng dã tâm làm mưa gió trên giang hồ thì càng không có gì cố kỵ…
Tống Thiên Hành đang nói thao thao chợt hơi biến sắc dừng lời, quay sang Chu Chấn Bang trầm giọng quát:
– Chu lão, bỏ Bạch Chấn Vũ xuống!
Tây Môn Kiệt nghe nói kinh hãi, ngỡ Tống Thiên Hành chuẩn bị hai người liên thủ đối phó với lão nên lão vận đủ mười hai thành công lực chờ đợi.
Nhưng chỉ thấy Tống Thiên Hành dùng nhĩ ngữ truyền âm công phu nói với Chu Chấn Bang mấy câu, lão lập tức bỏ Bạch Chấn Vũ xuống rồi lập tức tung người nhanh như chớp về phía cây cổ thụ cành lá xum xuê cách đó gần chục trượng.
Lúc đó Tống Thiên Hành quay sang Tây Môn Kiệt cười nhạt nói:
– Đừng sợ hãi, nói là nói vậy thôi, chứ đối phó với ngươi chưa cần đến phải liên thủ với người khác.
Tống Thiên Hành vừa dứt lời đã nghe một giọng cười the thé đến chói tai phát ra từ phía cây cổ thụ, rồi một bóng đen bay vọt lên cao như chiếc pháo thăng thiên tránh khỏi một thế công vừa thần tốc vừa mãnh liệt của Chu Chấn Bang. Bóng đen như giao long uốn mình, chuyển hướng đâm xuống đất, thế rất nhanh nhưng khi đáp xuống đất lại nhẹ như chiếc lá, đứng cách Tống Thiên Hành chừng hơn trượng, vị trí vừa khéo cùng Tống Thiên Hành và Tây Môn Kiệt tạo thành thế chân vạc.
Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang đánh vào khoảng không liền nổi giận hú lên một tiếng như long ngâm, đạp chân vào thân cổ thụ mượn thế bổ ngược trở xuống truy kích bóng đen.
Tống Thiên Hành phất tay áo ngăn lại nói:
– Chu lão! Khoan đã!
Người vừa xuất hiện đó là một quái khách mình mặc trang phục dạ hành, thân hình nhỏ thó, đầu trùm kín bằng một túi vải đen.
Trong lúc Tống Thiên Hành ra tay ngăn cản Chu Chấn Bang truy kích đối phương, thi trong hai lỗ tròn túi vải đen trên đầu quái khách tinh quang chớp ngời, chỉ thấy hắn ngửa cổ cười như điên cuồng, cất giọng the thé nói:
– Có thể vừa nói chuyện vừa phát hiện hành tung của lão phu cách xa hơn mười trượng, Tống đại hiệp, ngươi quả thật cao minh đáng phục!
Tây Môn Kiệt nghe mặt nóng bừng, không phải sao, chỉ nội một điểm này cũng đủ chứng tỏ lão còn thua kém đối phương xa lắm.
Nhưng chỉ nghe Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
– Các hạ quá khen!
Hắc y quái khách cười nói:
– Lời nói của lão phu chí thành, Tống đại hiệp chớ quá tự khiêm!
Hơi dừng lời một lát, hắn trầm giọng nói tiếp:
– Tống đại hiệp, không phải lão phu tự cao, chứ trong tình huống như lúc nãy, lão phu tự tin võ lâm đương kim ngoài Vũ Nội song tiên ra không còn ai có thể phát giác nổi, thật không ngờ… ha ha ha… Thật là hậu sinh khả úy! Hậu sinh khả úy!
Tống Thiên Hành lạnh lùng nhìn đối phương nói:
– Các hạ, theo bộ dạng của các hạ thì chắc Tống Thiên Hành có thỉnh giáo tôn danh quý tánh chắc cũng không chịu chỉ giáo cho…
Hắc y quái nhân cười nói:
– Phải, nếu lão phu có thể tùy tiện cho ngươi biết danh tánh của mình thì hà tất phải trùm đầu bịt mặt!
Tống Thiên Hành tiếp:
– Danh tánh không thể cho người biết…
Hắc y quái nhân cười ngắt lời:
– Sai rồi, Tống đại hiệp, lão phu không phải không dám dùng chân diện mục và danh hiệu để nhìn người, chỉ vì thời cơ chưa đến mà thôi!
Tống Thiên Hành chậm rãi hỏi:
– Vậy phải chờ đến bao giờ mới có thể nói là thời cơ đến…
Hắc y quái nhân trầm ngâm:
– Cái này thì không nhất định, có điều chắc không lâu lắm đâu.
Tống Thiên Hành hỏi tiếp:
– Vậy các hạ đến đây có ý gì có thể cho biết chăng…
Hắc y quái nhân cười the thé nói:
– Không có ý gì, thấy náo nhiệt lòng thích thú mà thôi!
Tống Thiên Hành nhíu mày:
– Thấy náo nhiệt lòng thích thú…
Hắc y quái nhân gật đầu:
– Chứ sao nữa, hai tay tuyệt đại cao thủ sắp khai diễn một trường ác đấu ngàn năm có một, như vậy còn chưa đáng để lão phu đến xem sao…
Tống Thiên Hành chăm chú quan sát ánh mắt đối phương, nói:
– Chỉ đơn giản như vậy thôi sao…
Hắc y quái nhân đáp:
– Lão phu nói thật lòng, tin hay không tùy ở ngươi.
Tống Thiên Hành cười lạnh nói:
– Cho dù ngươi là đồng đảng của Tây Môn Kiệt thì Tống mỗ cũng không coi ra gì!
– Hay, khí khái lắm! Nhưng lão phu cũng xin nói một điều, hiện giờ giữa lão phu và hai người không thể nói là bạn cũng không thể nói là thù.
Ánh mắt Tống Thiên Hành như điện nhìn xoáy vào hắc y quái nhân nói:
– Các hạ có biết tại sao lúc nãy ta ngăn chận Chu lão truy kích các hạ không…
Hắc y quái nhân cười nói:
– Lão phu cũng đang cảm thấy lạ vì điều đó.
Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:
– Bởi vì lúc nãy các hạ thi triển thân pháp của bản môn “Thiên Long Ngự Phong” thân pháp.
Hắc y quái nhân cười thư thái:
– Cái này có gì là lạ, võ công trong thiên hạ giống như vạn sông có cùng một nguồn, không lẽ “Thiên Long Ngự Phong” thân pháp là tuyệt nghệ độc môn của quý môn sao…
Tống Thiên Hành trầm giọng nói:
– Không sai!
Hắc y quái nhân cười nhẹ nói:
– Nhưng theo chỗ lão phu được biết thì môn chủ phu nhân của Nhất Thống môn cũng rất rành “Thiên Long Ngự Phong” thân pháp.
Tống Thiên Hành hơi chấn động tâm thần, nghĩ thầm:
“Không lẽ người này là… thân hình nhỏ thó, giọng nói thanh mà cao, rõ ràng là nữ nhân…
“Thiên Long Ngự Phong” thân pháp cho dù chính bà ta truyền ra, người thường cũng không thể có được hỏa hầu như vậy… phải rồi, chính là bà ta! ”
Tâm niệm chuyển động như điện, đồng thời sắc mặt chàng trầm hẳn xuống quát:
– Hay lắm! Cổ Song Thành, nếu không phải ngươi nhắc nhở thì thật ta không nhận ra ngươi!
Hắc y quái nhân cười ré lên nói:
– Tống Thiên Hành, luận về bối phận, Cổ Song Thành cũng là sư thúc ngươi, giờ ngươi lại dám gọi cả tục danh của người như vậy không sợ làm nhựt thân phận cao túc của danh môn sao…
Tống Thiên Hành nghiến răng:
– Sư thúc… Hừ! Hạng mặt người dạ thú như ngươi mà dám xưng sư thúc trước mặt Tống Thiên Hành…
Hắc y quái nhân cười hăng hắc nói:
– Tống Thiên Hành, ngươi nổi giận với ta làm chi, ta nào phải là Cổ Song Thành.
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Cứ lột mặt nạ ngươi ra rồi nói tiếp!
Đồng thời với câu nói, thân hình chàng như một làn chớp xông tới chộp vào bao vải đen trên đầu đối phương.
Hắc y quái nhân cười nói:
– Khoan đã, nói rõ lý do rồi xuất thủ cũng chưa muộn mà!
Trong tiếng nói, thân hình hắn đã nhanh như ma muội bay xéo ra ngoài hơn trượng, thân pháp thần tốc không thua kém Tống Thiên Hành chút nào.
Sự tình diễn ra khiến Tống Thiên Hành đứng sững giữa đương trường.
Từ ngày chàng xuất đạo đến giờ có thể nói là chưa gặp đối thủ, đến cả tên cái thế ma đầu mưu sự làm mưa làm gió trên giang hồ như Nhất Thống môn môn chủ Công Dã Tử Đô chàng còn không coi ra gì, nhưng trước mắt thân pháp của hắc y quái nhân quá cao minh đến nỗi đối với thần công bản môn chàng cũng phần nào mất tự tin.
Nhưng đồng thời việc này cũng làm chàng tin chắc đối phương chính là phu nhân của Công Dã Tử Đô, cũng chính là người mà lẽ ra chàng phải gọi bằng hai tiếng “sư thúc” Cổ Song Thành!
Bởi vậy sau một lúc sững người, song mục chàng lộ dị quang trầm giọng nói:
– Cổ Song Thành, ngươi cũng có thể được xem là nhân vật danh vọng trong giang hồ, cớ gì không dám để mặt thật nhìn người…
Hắc y quái nhân xua tay nói:
– Tống đại hiệp, cứ cho ta là Cổ Song Thành đi, nhưng theo chỗ ta được biết Cổ Song Thành chỉ có một cái lỗi là đã lấy Công Dã Tử Đô, ngoài ra đâu có điểm nào đáng để cho Tống đại hiệp oán hận đến mức đó…
Tống Thiên Hành không nén được lửa giận:
– Bản thân ngươi làm bao nhiêu việc tốt, giờ lại giả đò lú lẫn!
Hắc y quái nhân cười nói:
– Xem ra nếu ta không chịu để lộ bộ mặt thật thì cái họa này nhất định phải gánh rồi!
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Nếu ngươi không làm việc không dám nhìn mặt người ngoài đời thì có đâu lại không dám để bộ mặt thật nhìn người!
Hắc y quái nhân lạnh lùng nói:
– Tống Thiên Hành, lão phu thật sự không phải là Cổ Song Thành, nhưng mối giao tình của ta với Cổ Song Thành rất thâm sâu, nếu Cổ Song Thành có điều gì không phải đối với ngươi, ngại gì mà ngươi không chịu nói thẳng ra để lão phu nghe thử. Cần thiết, lão phu sẽ gọi y đến xin lỗi trước mặt ngươi.
Tống Thiên Hành cười lạnh nói:
– Không cần, oán hữu đầu trái hữu chủ, đêm nay Tống Thiên Hành nhất quyết phải vạch mặt ngươi mới nghe.
“Xoảng! ” một tiếng, thanh Kim Xà nhuyễn kiếm buộc nơi lưng đã được rút ra. Kim quang rợn người, Tống Thiên Hành rung nhẹ thanh kiếm lạnh lùng nói:
– Lấy binh khí ra!
Hắc y quái nhân hừ lạnh:
– Tống Thiên Hành, ngươi tưởng lão phu sợ ngươi sao…
Tống Thiên Hành nói gạt đi:
– Khỏi phí lời, ta nói lấy binh khí ra!
Hắc y quái nhân xua tay lia lịa nói:
– Đánh đắm hồ đồ thế này lão phu không có hứng!
Tống Thiên Hành hừ lạnh:
– Chỉ sợ ngươi không hứng cũng không được!
Vừa nói thân hình đã nhích động, một đạo kim quang quét ngang hông hắc y quái nhân.
Đây là chiêu “Pháp Luân Thường Chuyển” trong pho “Huệ Quang kiếm pháp” do Thanh Hư thượng nhân sáng chế, chiêu thức đánh ra trông chậm chạp phiêu diêu, nhưng sự thực uy lực vô cùng, biến hóa thâm ảo, trong võ lâm đương kim người có thể tránh khỏi một chiêu này không có mấy ai.
Chỉ thấy hắc y quái nhân cười ré lên một tiếng, nói:
– Hảo kiếm pháp!
Đôi vai hơi nhích động, thân hình đã phóng xẹt về phía tả hai trượng.
Nhưng Tống Thiên Hành dường như cũng đoán được đối phương nhật định sẽ tránh về phía tả, chàng liền cười lạnh một tiếng, hữu thủ thuận đà đưa kiếm quét một vòng biến chiêu “Phật Quang Phổ Độ”, kim quang chớp ngời theo sau bóng đen.
Đồng thời tay trái chàng đưa ra, ngón trỏ búng nhẹ, một luồng chỉ phong xuyên kim phá thạch, vô thanh vô tức điểm thẳng vào “khí môn” huyệt của đối phương.
Hắc y quái nhân thân hình như ma muội vừa lách vừa tung không những tránh ra khỏi vùng kiếm ảnh mà cả chỉ phong của Tống Thiên Hành cũng kích vào khoảng không, trong khi đó hắn cười the thé nói:
– “Huệ Quang kiếm pháp” và “Vạn Ứng Vô Thanh chỉ” đều đạt đến chín phần hỏa hầu, khá, khá lắm! Nhưng ngươi đừng quên rằng cả lão quỷ sư phụ ngươi còn chưa làm gì được ta thì đừng nói đến hạng tiểu bối như ngươi!
Tống Thiên Hành vung kiếm tấn công như điên vừa nói:
– Cổ Song Thành, phen này thì ngươi nói lộ rồi…
Giọng nói của hắc y quái nhân đột ngột biến thành trong trẻo như tiếng ngọc chạm nhau:
– Ta chính là Cổ Song Thành, có gì mà nói lộ với không nói lộ ra…
Tống Thiên Hành nổi giận:
– Thế sao lúc nãy ngươi không chịu thừa nhận…
Cổ Song Thành (hắc y quái nhân) cười giòn tan:
– Giỡn với tên mao đầu tiểu tử ngươi một chút không được sao…
“Xoẹt! ” một tiếng, ống tay áo của Cổ Song Thành bị chỉ phong của Tống Thiên Hành xuyên thủng một lỗ.
Cổ Song Thành thất kinh kêu lớn:
– Á, ngươi sao lại tuyệt tình đến như vậy, nói gì thì nói ta đây cũng là sư cô của ngươi… Ái! Tây Môn Kiệt, ngươi còn chờ gì nữa…
Tây Môn Kiệt như người mới tỉnh sau giấc mơ, lão tự rủa thầm:
– Đáng chết! Lẽ ra ta nên thừa cơ rút sớm mới phải.
Ý niệm vừa phát khởi, thân hình đã chớp động.
Tống Thiên Hành trầm giọng quát:
– Chu lão, chận lão tặc lại!
Thực tế Chu Chấn Bang không chờ Tống Thiên Hành ra lệnh đã phi thân chặn đường rút lui đối phương, gần như đồng thời với tiếng quát của Tống Thiên Hành, lão quát lớn:
– Thất phu, để mạng lại!
Lời nói phát ra cùng với chiêu thức, chiếc tẩu thuốc bằng thép của lão phóng ra một chiêu “Thái Sơn Áp Đỉnh” từ trên cao giáng xuống đầu Tây Môn Kiệt, tay trái xuất chưởng, kình phong như sóng biển kích vào đầu vai phải Tây Môn Kiệt.
Tây Môn Kiệt cười lạnh:
– Hạng như ngươi chưa đáng!
Quay người lại, hữu thủ tung ra một chưởng đón lấy chưởng phong, tả thủ biến trảo chộp thẳng vào chiếc tẩu thuốc.
Chu Chấn Bang thấy chưởng tâm của đối phương có ẩn hiện một lớp khí xanh xanh, biết đối phương đã dùng đến “Ất Mộc chân nguyên” thì trong lòng hơi hãi, quát lớn một tiếng trợ Oai:
– Lão tặc muốn chết!
Hữu thủ gặt mạnh, chiếc ống điếu bằng thép đột ngột biến chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” quét ngang thắt lưng Tây Môn Kiệt, tả thủ vận đủ mười thành công lực giữ nguyên thế đón lấy chưởng đối phương.
“Bùng! ” một tiếng nghiêng trời lệch đất, thân hình Chu Chấn Bang hơi lảo đảo, Tây Môn Kiệt đã lợi dụng chấn lực, nhấn mạnh gót chân tung người lên cao hơn năm trượng, không những tránh được chiếc ống điếu quét ngang mà còn đảo người treo ngược chân trên trời đầu dưới đất, song trảo vươn ra đâm bổ xuống đầu Chu Chấn Bang.
Chu Chấn Bang vội vàng giắt chiếc ống điếu trở vào thắt lưng, song chưởng đưa lên với một thế “Thiên Vương Thác Tháp”, vận đủ mười thành công lực đón chưởng.
Bốn chưởng chạm nhau, lại một tiếng “bùng” vang dội.
Chu Chấn Bang râu tóc dựng đứng, hai bàn chân lún vào đất đã hơn năm tất.
Tây Môn Kiệt mượn đà tung người ra xa gần chục trượng, điểm chân lên ghế đá phóng thẳng ra khỏi hoa viên.
Chu Chấn Bang gầm vang phóng người đuổi theo.
Bỗng từ bên tả một bóng xám phi tới, người chưa đến nhưng giọng cười cuồng ngạo đã đến nơi:
– Lão bằng hữu, hai ta lại đầu vài ngàng chiêu.
Ô, thì ra là đệ nhất phó môn chủ Nhất Thống môn Cái Thế Hùng!
Chu Chấn Bang bị người ngăn cản đành giương mắt nhìn theo bóng Tây Môn Kiệt nhạt dần trong bóng đêm, bụng đầy nộ khí giờ chỉ còn trút lên đầu Cái Thế Hùng.
Lão liền gầm lớn:
– Họ Cái kia, đêm nay không phải ta thì ngươi, nhất định phải có một nằm xuống nơi đây.
Nói dứt lời lão đã công được bảy tám chiêu. Cái Thế Hùng bị bức đến liên tiếp phải thối lui bảy tám bước mới miễn cưỡng trụ lại được.
Phía bên kia Tống Thiên Hành với Cổ Song Thành đã trao đổi được mấy chục chiêu nhưng cho dù Tống Thiên Hành giở hết tuyệt học, song Cổ Song Thành một thân công lực chẳng thua kém chàng, lại nữa chiêu thức đã nằm lòng nên trong tay chàng dù có thanh thần kiếm, trong vòng hơn hai mươi chiêu cũng chỉ cắt đứt một vạt áo và “Vạn Ứng Vô Thanh chỉ” của chàng chỉ xuyên thủng tay áo của đối phương mà thôi.
Lúc này thấy tấn công lâu mà không kiến hiệu, lại thêm Tây Môn Kiệt được Cái Thế Hùng bảo hộ ung dung thoát đi, Tống Thiên Hành đã hơi bực mình định dùng tới “Nhị Tướng Kim Hoàn” Có lẽ khiếp hãi trước uy lực thần kỳ của “Nhị Tướng Kim Hoàn” nên Cổ Song Thành thấy chàng đưa ngón tay ra vội vàng kêu lớn:
– Dừng tay, ta có lời muốn nói!
Tống Thiên Hành thu thế, cười lạnh hỏi:
– Còn định giở trò gì nữa đây…
Cổ Song Thành cười nói:
– Tống Thiên Hành là nhân vật như thế nào mà ta dám giở trò trước mặt ngươi.
Tống Thiên Hành vẫn lạnh lùng:
– Khỏi cần phí lời!
Cổ Song Thành vẫn cười tươi:
– Không phí lời thì nhắc lại chuyện cũ được chứ…
Tống Thiên Hành chỉ hừ một tiếng, chú mục nhìn ánh mắt đối phương.
Giọng Cổ Song Thành chợt hơi trầm xuống:
– Cổ Song Thành ta tự vấn lòng thấy không có điều gì đắc tội với sư đồ ngươi, duy chỉ có việc tự ái của ta quá lớn nên hại sư phụ ngươi phải vào chốn Không môn, việc đó đến giờ vẫn thấy hối hận khôn nguôi. Nhưng nói về sai lầm của ta ngày ấy cũng đã bị báo ứng, ôm hận chung thân. Đêm nay ngươi đối với ta tuyệt tình như vậy là tại làm sao…
Tống Thiên Hành nhếch môi nói:
– Ngươi cứ một mực kêu không có điều gì đắc tội với sư phụ ta, xem ra không nói rõ không được rồi!
Cổ Song Thành gật gật đầu:
– Lẽ ra ngươi phải nói câu này sớm hơn mới phải!
Tống Thiên Hành nghiến răng nói:
– Được! Ngươi xem đây!
Chàng liền đưa tay vào ngực áo lấy ra một chiếc trâm cài bằng vàng nạm ngọc ở đầu, dưới ánh trăng chỉ thấy ánh châu ngọc lẫn với ánh kim lấp lánh, rõ ràng là một vật trang sực trân quý của nữ nhân.
Cổ Song Thành nhìn thấy chiếc trâm liền chấn động tâm thần, tuy trên đầu bà ta trùm chiếc túi vải đen không nhìn thấy sự thay đổi trên sắc diện. Nhưng nhìn thấy thân hình rúng động cũng đủ thấy bà ta kích động như thế nào.
Song mục Tống Thiên Hành như hai luồng điện nhìn xoáy vào mắt đối phương, rồi hỏi:
– Có nhận ra vật này không…
Cổ Song Thành cố nén lòng kích động nói:
– Đó là vật mà ta quý nhất đời sao lại không nhận ra! Hà, ngươi làm sao có được vật ấy…
“Bùng! ” một tiếng chấn thiên động địa. Chu Chấn Bang và Cái Thế Hùng đã giao nhau một chưởng, cả hai râu tóc đều dựng ngược, mỗi người thối lui ba bước.
Cổ Song Thành liếc nhanh về phía đấu trường nói:
– Ngươi bảo hai người dừng tay có được không…
Tống Thiên Hành gật đầu, nhưng mắt vẫn không rời ánh mắt đối phương:
– Được!
Rồi chàng chợt cao giọng nói:
– Chu lão, dừng tay!
Đồng thời Cổ Song Thành cũng kêu lên:
– Phó môn chủ, dừng tay nghỉ ngơi một lát!
Chu Chấn Bang và Cái Thế Hùng hậm hực trừng mắt nhìn nhau một cái rồi mới lui về sau lưng chủ nhân mỗi người.
Tống Thiên Hành xoay xoay chiếc trâm trong tay hỏi:
– Đây thật sự là vật của ngươi…
Cổ Song Thành buông gọn:
– Không sai!
Tống Thiên Hành hỏi nhanh:
– Ngươi đánh mất nó lúc nào…
Cổ Song Thành trầm ngâm:
– Đại khái khoảng mười năm nay rồi.
Tống Thiên Hành tiếp:
– Ngươi đánh mất nó ở đâu…
Cổ Song Thành hơi ngẩn người:
– Việc này lâu quá rồi, ta không còn nhớ nữa.
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Có cần ta nhác cho ngươi nhớ không…
Dường như không nhận thấy ý tứ mỉa mai trong lời nói của Tống Thiên Hành, Cổ Song Thành buột miệng nói:
– Được, ta cũng vừa định hỏi ngươi!
Tống Thiên Hành nghiến răng dằn từng tiếng:
– Cách đây mười năm, vào một đêm tối trời gió lớn, ta đã tìm thấy nó trong thiền phòng của ân sư ta.
Cổ Song Thành nổi giận:
– Tống Thiên Hành, ngươi đừng có ăn nói hồ đồ, dù cho ta không sợ gì chuyện đó nhưng ngươi cũng phải nghĩ đến danh dự của sư phụ ngươi.
Tống Thiên Hành nhếch môi cười lạnh:
– Ngươi đương nhiên là không sợ gì chuyện đó rồi, còn như ân sư ta là vàng thật tất không sợ lửa, lại càng không có gì phải sợ!
Cổ Song Thành cúi đầu lẩm bẩm:
– Kỳ lạ thật, chiếc trâm này sao lại lọt vào phòng lão đại sĩ…
Tống Thiên Hành cười lạnh một tiếng nói:
– Việc đã đến nước này ngươi còn giả dò không biết thì thật là mặt dày hết sức!
Cổ Song Thành ngạc nhiên hỏi:
– Không lẽ bên trong còn có uẩn khúc gì khác…
Tống Thiên Hành vẫn nhìn chăm chăm đối phương, nói tiếp:
– Nếu sự việc chỉ đơn giản như vậy thôi thì làm gì đến độ ta nhất định giết ngươi.
Cổ Song Thành giọng lúng búng:
– Ta… ta không hiểu được ảo diệu bên trong, ngươi… ngươi có thể nói rõ hơn một chút không…
Tống Thiên Hành không còn nhẫn nhịn hơn được nữa, quát lớn:
– Cổ Song Thành, ngươi có gan dám làm việc thương thiên hại lý mà không đủ dũng khí để thừa nhận sao…
Cổ Song Thành cũng nổi giận quát trả:
– Lão nương trước nay chưa hề làm qua việc gì hổ thẹn với lương tâm, làm sao biết ngươi nói đến việc gì mà thừa nhận với không thừa nhận!
Tống Thiên Hành âm lạnh:
– Được, ta cũng không ngại nói rõ hơn một chút.
Dừng lời một lác, cố nén kích động trong lòng nhưng cơ mặt chàng vẫn giật giật không ngừng, sau đó mới cất giọng đau đớn nói:
– Mười năm trước, trong đêm tìm thấy chiếc trâm này, ân sư ta đang tịnh tu luyện công, không ngờ có người dám đột nhập thiền phòng ra tay ám toán.
Cổ Song Thành kinh hãi kêu lên:
– Có chuyện như vậy sao… Kết quả thế nào…
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Kết quả là ân sư ta bị tẩu hỏa nhập ma, bán thân bất toại, đến bảy năm sau mới hoàn toàn phục nguyên.
Cổ Song Thành có vẻ không tin nói:
– “Vạn Ứng thần công” của sư phụ ngươi dù trong lúc nhập định cũng có thể phát hiện địch nhân ám toán, và lại còn có năng lực ứng biến, vậy sao lệnh sư lại để đến nỗi bị tẩu hỏa nhập ma…
Tống Thiên Hành thở dài đáp:
– Nói ra thì thật đơn giản, thứ nhất chỗ tịnh tu của ân sư không thể ngờ được có kẻ địch đến ám toán…
Cổ Song Thành gật đầu:
– Phải, kẻ nào dám đến ám toán một trong Vũ Nội song tiên Thanh Hư thượng nhân thì kẻ đó gan lớn băng trời!
Tống Thiên Hành hừ lạnh, tiếp:
– Thứ hai, công lực của kẻ địch cao minh vượt ra ngoài sự suy đoán của ân sư ta.
Cổ Song Thành không ngăn được, chen lời nói:
– Không lẽ công lực của kẻ đó còn cao hơn cả lệnh sư sao…
Tống Thiên Hành đáp:
– Không đến nỗi như vậy, nhưng nói kém hơn thì không kém hơn mấy tí!
Cổ Song Thành lẩm bẩm:
– Không kém hơn mấy tí, vậy ra kẻ đó có thể là một trong Thập Đại cao nhân…
Tống Thiên Hành cười nhẹ, nói tiếp ý chưa hết:
– Bởi vậy, ân sư ta trong lúc sơ ý, tuy dùng “Vạn Ứng thần công chỉ” xuyên thủng cánh tay phải của đối phương nhưng cũng bị đánh trúng một chưởng làm chân khí cải đạo, tẩu hỏa nhập ma.
Cổ Song Thành hỏi:
– Lúc ấy lệnh sư không nhìn rõ được diện mạo của ké ám toán sao…
Tống Thiên Hành đáp:
– Đương nhiên nhìn rõ, bộ dạng của thích khách giống y như ngươi hiện thời, không khác chút nào, có điều lúc ấy có tuyết nên ngươi mặc toàn thân màu trắng mà thôi!
Cổ Song Thành cười khổ nói:
– Có việc ngẫu hợp như vậy, xem ra ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan này.
Tống Thiên Hành trầm giọng:
– Ngươi không thừa nhận…
Cổ Song Thành rún vai đáp:
– Tai bay vạ gió, việc này nào phải chuyện chơi.
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Như vậy chiếc trâm rơi lại trong thiền phòng của ân sư ta ngươi lại có giải thích thế nào đây…
Cổ Song Thành sững người nói:
– Việc này…
Tống Thiên Hành nhếch môi cười nhẹ:
– Không giải thích cho xuôi được phải không…
Cổ Song Thành trầm ngâm đáp:
– Ta nghĩ có người muốn vu oan giá họa cho ta…
Tống Thiên Hành tiếp:
– Cách nghĩ này không phải không có lý, ân sư cùng ta đã từng nghĩ qua, nhưng giả như có người giá họa cho ngươi thì làm sao đến nỗi xảo hợp tới mức này, huống chi lúc nãy ngươi đã lỡ lời nói lộ ra…
Cổ Song Thành nổi giận quát lớn:
– Nói bậy! Ta nói lộ ra điều gì…
Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
– Lúc nãy người nói “Lão quỷ sư phụ ngươi còn chưa làm gì được ta”. Câu này ngươi giải thích thế nào…
Cổ Song Thành thở dài:
– Đáng chết thật, lại thêm một sự ngẫu hợp bất lợi cho ta.
Dừng một lát Cổ Song Thành lại thở dài tiếp:
– Tống đại hiệp, trong lúc song phương đấu khẩu, một câu nói chưa được suy nghĩ kỹ càng không lẽ ngươi vịn vào đó để kết tội người hay sao…
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
– Cổ Song Thành, ngươi nhất định nói là có người giá họa cho ngươi…
Cổ Song Thành thở dài đáp:
– Sự thật là như vậy, ta làm sao nói khác đi được…
Tống Thiên Hành hỏi:
– Vậy ngươi thử nghĩ xem trong kẻ thù của ngươi ai là kẻ có khả năng giá họa cho ngươi nhất…
Cổ Song Thành cúi đầu suy nghĩ, một lúc sau mới lắc đầu nói:
– Trong nhất thời quả thật ta không nghĩ ra, nhưng nếu ngươi cho ta một kỳ hạn rộng rãi, ta nhất định sẽ tìm ra thủ phạm.
Tống Thiên Hành hỏi:
– Cần bao lâu…
Cổ Song Thành đáp không cần suy nghĩ:
– Chậm thì nửa năm, nhanh thi một tháng!
Tống Thiên Hành cười lạnh:
– Vậy thì phí thời gian quá!
Cổ Song Thành:
– Chứ ngươi định không chờ trắng đen minh bạch, nhất định giết ta mới can tâm sao…
Tống Thiên Hành đáp lời:
– Ngươi nói đúng một nửa, trước khi giết ngươi ta buộc ngươi phải khẩu phục tâm phục mà chịu chết.
Cổ Song Thành nói:
– Chỉ cần ngươi nói sao cho ta tâm phục thì ta sẵn sàng đưa cổ chịu chết, ngươi nói đi…
Tống Thiên Hành nói như ra lệnh:
– Vạch cánh tay phải ngươi ra!
Cổ Song Thành cười lạnh:
– Tống Thiên Hành, ngươi là đệ tử danh gia, lời nói như vậy mà ngươi nói ra không thấy ngượng sao…
Tống Thiên Hành thần sắc vẫn lạnh lùng nói:
– Sự cấp tùng quyền, có gì mà không dám nói!
Cổ Song Thành nổi giận hỏi:
– Thực ra thì ngươi muốn gì…
Tống Thiên Hành giải thích:
– Bởi vì lúc ám toán ân sư ta, kẻ ám toán bị “Vạn Ứng Vô Thanh chỉ” của người xuyên thủng bả vai phải, thế nào cũng lưu vết sẹo…
Cổ Song Thành ngắt lời:
– Không sai! Đó là bằng chứng thuyết phục rằng ta không liên quan gì đến việc ám toán sư phụ ngươi!
Tống Thiên Hành trầm giọng:
– Thế sao ngươi còn chưa chịu vạch áo ra…
Cổ Song Thành cười khổ:
– Lão bà tử ta tuy tuổi đã cao nhưng muốn trước mặt ba bốn nam nhân như vậy vạch áo cho người xem… hành động đó không được dễ coi cho lắm…
Tống Thiên Hành cương quyết nói:
– Ta đã có nói qua, sự cấp tòng quyền, việc quan hệ đến tính mạng thì tiểu tiết còn câu nệ làm chi…
Cổ Song Thành không nhịn được hừ lạnh:
– Uổng cho ngươi đọc sách thánh hiền mà đến cái lễ tiết cũng không hiểu. Ta thà mất mạng chứ không chịu thất tiết!
Tống Thiên Hành cau mày:
– Ta và ngươi đều là người trong võ lâm, huống chi chỉ vạch một cánh tay ra thì nói làm gì đến hai chữ “thất tiết”…
Cổ Song Thành trầm tư:
– Tống Thiên Hành, tuy ta thống hận ngươi cố chấp, nhưng cũng thông cảm với nỗi đau của ngươi, hiện thời ngươi không có nữ nhân đồng hành, ta thì kiên quyết không vạch áo cho nam nhân xem, nếu mỗi người chúng ta đều nhất định khăng khăng giữ lấy ý mình thì việc đêm nay không thể nào đi đến kết luận được. Chi bằng ta đề nghị một cách giải quyết trung hòa, ngươi thấy thế nào…
Tống Thiên Hành chau mày:
– Ngươi nói ra nghe thử!
Ánh mắt Cổ Song Thành như hai luồng điện quét nhanh toàn trường nói:
– Trước khi đề nghị cách giải quyết trung hòa, ta muốn phân tích tình hình song phương một chút.
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
– Nói càng ngắn gọn càng tốt!
Cổ Song Thành cười nhẹ:
– Nếu ta và ngươi ai cũng nhất định khăng khăng theo ý mình mà đi đến chỗ dùng vũ lực để phân thắng bại thì với thực lực của song phương trước mắt phải chăng sẽ rơi vào thế lưỡng bại câu thương…
Tống Thiên Hành chậm rãi đáp:
– Cái đó thì chưa chắc!
Cổ Song Thành nói:
– “Chưa chắc” thì ít ra ngươi cũng chưa nắm chắc được phần thắng phải không…
Tống Thiên Hành dựng ngược mày kiếm chưa kịp mở miệng thì Cổ Song Thành đã cười cướp lời:
– Đừng vội nổi nóng, giờ ngươi hãy lắng nghe ta nói cách giải quyết đây.
Dừng lời một lát, rồi chú mục nhìn Tống Thiên Hành nói:
– Việc đêm nay đến đây chấm dứt, nhanh thì một tháng chậm thì nửa năm, Cổ Song Thành sẽ mang hung thủ ám toán sư phụ ngươi giao ra, ngươi thấy thế nào…
Tống Thiên Hành hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu dứt khoát:
– Được, với thân phận của ngươi trong Nhất Thống môn ta bằng lòng chấp nhận điều kiện!
Cổ Song Thành mỉm cười tiếp:
– Phải, quả đoán như vậy mới là phong độ của đại trượng phu, nhưng ta cũng xin tặng ngươi một viên “Định Tâm Hoàn” cho dù ta tìm không ra hung thủ ám toán sư phụ ngươi thì đến chừng đó cứ đến Nhất Thống môn đòi người.
Tống Thiên Hành cười nhạt:
– Không sai! Đến lúc mà ngươi không giao được người ra, bất luận ngươi có lên trời hay chui xuống đất ta cũng tìm cho ra ngươi. Ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi khác không…
Cổ Song Thành hỏi:
– Xin cứ nói:
Tống Thiên Hành nói:
– Tây Môn Kiệt phải chăng là nha trảo của Nhất Thống môn…
Cổ Song Thành lắc đầu:
– Không phải!
Tống Thiên Hành trầm giọng:
– Thế sao ngươi lại bảo vệ cho lão tẩu thoát…
Cổ Song Thành cười khúc khích nói:
– Bởi vì Tây Môn Kiệt là một nhân tài có thể dùng được, ta không thể giương mắt nhìn hắn bị hủy hoại dưới tay ngươi.
Tống Thiên Hành hừ lạnh:
– Ngươi tính toán khá lắm, nhưng ta sợ lần này thì thành công cóc thôi.
Cổ Song Thành ngạc nhiên hỏi lại:
– Nghĩa là sao…
Tống Thiên Hành giải thích:
– Tây Môn Kiệt hùng tâm vạn trượng, không phải là hạng người chịu phủ phục dưới chân kẻ khác. Đêm nay người làm như vậy không những gieo một mầm họa cho giang hồ mà còn gieo luôn mầm họa cho cơ nghiệp của ngươi về sau.
Cổ Song Thành cười khanh khách nói:
– Đa tạ chỉ giáo! Nhưng ta cũng không ngại báo cho ngươi biết là Cổ Song Thành này không có tài cán gì, duy chỉ có một sở trường là huấn luyện ngựa chứng, ngựa càng chứng càng hay, ta càng thích thu phục.
Tống Thiên Hành chỉ nhếch môi nở một nụ cười khó hiểu.
Cổ Song Thành tiếp:
– Giờ đến lượt lão thân thỉnh giáo Tống Thiên Hành ngươi một việc!
Tống Thiên Hành hơi ngạc nhiên hỏi:
– Việc gì…
Cổ Song Thành đáp:
– Việc lệnh sư bị ám toán! Ta thắt mắt một điều là tại sao ngay sau khi lệnh sư bị ám toán các ngươi lại không truy xét hung nguyên mà chờ đến mười mấy năm sau mới bắt tay vào điều tra…
Tống Thiên Hành trả lời:
– Lúc ấy ân sư bị tẩu hỏa nhập ma, hành động không tiện, còn ta lúc ấy mới nhập môn không lâu, công lực còn non kém, thử hỏi ai là người đứng ra gánh vác việc điều tra…
Cổ Song Thành lại hỏi tiếp:
– Vậy ít ra các ngươi cũng phải nhờ đến Trường Xuân chân nhân điều tra giùm chứ…
Tống Thiên Hành đáp:
– Không sai, lúc ấy ân sư cùng Trường Xuân chân nhân có đàm luận qua, hai người cùng đoán định hung thủ nhất định là ngươi, đồng thời cũng nhận xét việc làm này của ngươi tất có âm mưu khác nên quyết định ẩn nhẫn chờ đợi, đồng thời âm thầm chuẩn bị chờ lúc ngươi ra mặt di hại giang hồ mới ra tay trừng trị, bởi vậy khi ta học nghệ thành tài, lúc hạ sơn ân sư ân cần dặn dò là lúc ma tung chưa lộ, thì ta không được tiết lộ thân phận. Cái mà người nói đến “ma tung” chính là hành tung của ngươi vậy!
Cổ Song Thành cười khổ:
– Đáng chết thật, cái họa gởi này ta gánh đã mười năm nay mà không hề hay biết!
Tống Thiên Hành lại nói thêm:
– Hung thủ ám toán ân sư ta có phải là ngươi hay không còn phải chờ chứng thực, nhưng việc di hại giang hồ thì đã rõ ràng không còn chối cãi đi đâu được nữa.
Tinh mục Cổ Song Thành chớp chớp, nhưng không mở lời.
Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
– Ba tháng trước đây, lúc ta nhận lời Vân bảo chủ Kim Thang bảo thay người điều tra những nghi án liên tục xảy ra, ta còn chưa nghĩ đến ngươi chính là kẻ chủ mưu đứng đằng sau tất cả những trò quỷ đó, cho đến khi ta phát hiện Chu Đại Cương sử dụng độc môn tuyệt học “Kim Liên kiếm pháp” của ngươi ta mới biết được ngươi chính là kẻ chủ sự!
Cổ Song Thành chậm rãi nói:
– Ngươi nói hết chưa…
Tống Thiên Hành nói:
– Nói hết rồi, có điều còn mấy lời sau cùng muốn đặc biệt cảnh cáo ngươi.
Cổ Song Thành cười nhẹ:
– Ngươi nói cho dễ nghe hơn một chút không được sao…
Tống Thiên Hành rít qua kẽ răng:
– Về việc Từ Quân Lượng đại hiệp và Từ thái phu nhân, trong khi ta chưa cứu được người ra, ngươi nên liệu mà đối đãi tốt, bằng không cả vốn lẫn lời sẽ di phu thê ngươi đưa thân gánh vác.
Cổ Song Thành bật cười khanh khách:
– Ngươi yên tâm đi, đối với loại nhân vật có thể dùng được, ta không khi nào lại ngược đãi. Hai mẹ con hắn còn ở trong bản môn được đối đãi không thua gì môn chủ phu nhân, có điều ta cũng trịnh trọng nhắc nhở ngươi là ngươi đã cùng môn chủ ước định trong vòng ba tháng cứu người, ngươi cũng khá nên gấp rút chuẩn bị để tránh khỏi hối hận chung thân!
Tống Thiên Hành dựng ngược mày kiếm:
– Đa tạ nhắc nhở, tại hạ nhớ rõ!
Cổ Song Thành chú mục hỏi:
– Tống đại hiệp còn gì muốn nói nữa không…
Tống Thiên Hành lắc đầu:
– Đa tạ! Không còn gì nói nữa!
Cổ Song Thành nói:
– Vậy lão thân xin cáo từ!
Quay sang Cái Thế Hùng phát tay một cái, rồi cả hai song song tung người biến mất vào bóng đêm.
Tống Thiên Hành ngẩn mặt nhìn trời đêm. Thật lâu thật lâu sau mới phát ra một tiếng thở dài nặng nề.
Chu Chấn Bang bước đến gần hạ giọng hỏi:
– Thiếu chủ, tên Bạch Chấn Vũ này xử trí thế nào đây…
Tống Thiên Hành trầm tư:
– Tên này có thể còn có chỗ dùng, cứ mang hắn về Thiết Ký tiền trang rồi hẵng hay.
Chu Chấn Bang cung kính đáp:
– Tuân lệnh! Thiếu chủ cũng về luôn bây giờ chứ…
Tống Thiên Hành lắc đầu:
– Không! Ta còn phải gặp Mã đại nhân…
Chưa dứt lời thì chợt nghe tiếng bước chân xào xạc vọng tới, Mã Như Long chắp tay sau lưng chậm rãi bước ra.
Tống Thiên Hành giật mình buộc miệng nói:
– Mã đại nhân, người mạo hiểm quá…
Mã Như Long cười nhẹ đáp:
– Tống tiên sinh, nếu hạ quan không có đến một chút đảm lượng như vậy thì sao đáng nhận trong trách ở đây.
Tống Thiên Hành hỏi:
– Sự việc diễn ra từ đầu đến giờ chắc Mã đại nhân đã mục kích đầy đủ…
Mã Như Long gật đầu:
– Phải, khoảng cách không xa lắm, tiếng nói của liệt vị cũng không phải nhỏ, nên hầu như hạ quan đều nghe thấy tất cả.
Tống Thiên Hành cười nhẹ ngắt lời:
– Vậy càng hay, chúng ta cứ ở đây nói chuyện cũng được!
Mã Như Long hơi sững người hỏi:
– Nhị vị không vào bên trong ngồi một chút sao…
Tống Thiên Hành đáp:
– Không làm quấy nhiễu Mã đại nhân thêm, thảo dân chỉ xin Mã đại nhân chứng thực cho một việc.
Mã Như Long nói ngay:
– Xin Tống tiên sinh cứ nói.
Tống Thiên Hành nói:
– Lúc nãy Tây Môn Kiệt có nói đến việc nửa củ “Dã sơn sâm vương”, việc này chân giả thế nào…
Mã Như Long thở dài:
– Không sai, có điều hắn chỉ lấy được một phần tư mà thôi, bởi vì vật quá trân quý nên ha.
quan đã cất vào hai nơi khác nhau.
Đến lúc này lão mới đưa tay ra phía trước, trong tay lão có một chiếc ngọc tráp chạm trổ tinh kỳ, rồi nói tiếp:
– Đây là phần may mắn còn chưa bị lấy cắp, xin Tống tiên sinh xem thử.
Tống Thiên Hành cười nhẹ nói:
– Không cần xem nữa, Mã đại nhân cố bảo quản cẩn thận, tốt nhất là nên dùng đi thì hơn.
Mã Như Long nghiêm nghị nói:
– Tống tiên sinh cứ cầm lấy, hạ quan còn có lời muốn nói.
Tống Thiên Hành nói:
– Mã đại nhân xin cứ nói.
Miệng nói như vậy nhưng chàng vẫn không đưa tay ra tiếp lấy ngọc tráp.
Mã Như Long đành phải thu tay về, nói:
– Tống tiên sinh, lúc nãy nghe lời đối đáp của các vị, hạ quan không những cảm thấy hổ thẹn mà còn sợ hãi nữa. Ha quan tuy không phải là người trong võ lâm, nhưng cũng hiểu được tính quan trọng của thiên vật địa bảo đối với người trong võ lâm. Ngày trước hạ quan vì nhất thời hồ đồ dẫn sói vào nhà, đến nỗi một phần tư củ sâm vương bị hắn trộm đi, làm tăng thêm phiền não cho Tống tiên sinh, đồng thời lại gieo thêm mầm họa cho võ lâm, nay hạ quan đã suy gẫm kỹ càng, quyết định tặng một phần tư củ Sâm vương còn lại cho Tống tiên sinh để cáo lỗi, mong Tống tiên sinh vui lòng dung nạp!
Tống Thiên Hành lạnh lùng:
– Mã đại nhân cho Tống Thiên Hành là hạng người gì…
Mã Như Long cười gượng tiếp:
– Hạ quan biết Tống tiên sinh một đời đại hiệp, cũng là một kỳ nam tử đầu đội trời chân đạp đất, quyết không dễ dàng thọ nhận ân tình của kẻ khác, nhưng không nể mặt tăng thì cũng xin nể mặt phật, xin nhận cho lòng thành chuộc lỗi của hạ quan.
Tống Thiên Hành lắc đầu:
– Không được đâu Mã đại nhân, nếu làm như vậy thì Tống Thiên Hành này có khác gì tên Tây Môn Kiệt!
Mã Như Long cười gượng định lên tiếng thuyết phục thì Tống Thiên Hành đã nghiêm mặt nói:
– Củ sâm vương này Mã đại nhân ăn vào có thể trường niên tích thọ, còn Tống Thiên Hành có nhận cũng chẳng ích gì…
Mã Như Long cũng nghiêm mặt nói:
– Tuy hạ quan không biết võ công, nhưng cũng biết sâm vương có ích cho công lực của người luyện võ…
Tống Thiên Hành cương quyết nói:
– Không phải Tống Thiên Hành cố ý làm cao! Mã đại nhân, ý hạ dân đã quyết, thịnh tình của Mã đại nhân chỉ xin tâm lãnh mà thôi.
Đồng thời bên tai Mã Như Long cũng nghe phảng phất tiếng nói nhỏ như muỗi kêu của Chu Chấn Bang, chỉ thấy lão nín thở lắng nghe một hồi rồi gật đầu lia lịa, vẻ không còn kiên trì như lúc đầu nữa. Tống Thiên Hành không rõ khúc chiết, cứ ngỡ lão đã bị thái độ kiên quyết của mình thuyết phục rồi.
Mã Như Long mỉm cười nói:
– Tống tiên sinh đã không nể tình thì hạ quan đành vậy chứ biết sao hơn.
Tống Thiên Hành trầm tư:
– Mã đại nhân, những người do Tây Môn Kiệt tiến cử, đại nhân đã cho người thẩm tra chưa…
Mã Như Long đáp:
– Đa tạ Tống tiên sinh quan tâm, lúc nãy hạ quan đã cho thẩm tra thì những người đó lặng lẽ bỏ đi hết rồi.
Tống Thiên Hành hỏi:
– Mã đại nhân còn điều gì dạy bảo không…
Mã Như Long cười đáp:
– Hạ quan không dám. Từ rầy trở đi Tống tiên sinh có rỗi mời di giá đến tệ môn uống trà.
Tống Thiên Hành chấp tay nói:
– Vậy hạ dân xin cáo từ.
Ôm quyền thi lễ xong, chàng quay sang Chu Chấn Bang nói:
– Chu lão, chúng ta đi.
Dứt lời tung người phóng đi, chỉ thấy một làn khói xanh nhạt dần vào màn đêm. Tiếp đó thấy Chu Chấn Bang ôm xốc Bạch Chấn Vũ lên, đến gần Mã Như Long rồi hai người ha.
giọng bàn luận một hồi rồi mới tung người phóng đi.
Mã Như Long nhìn theo hướng Tống Thiên Hành và Chu Chấn Bang mất hút rồi lẩm bẩm một mình:
– Đêm nay tuy bị một phen kinh hãi, nhưng cũng được đại khai nhãn giới.
* * * * *
Tờ mờ sáng hôm sau Tống Thiên Hành tiếp kiến Mao Tử Kỳ trong tịnh lâu, chàng đem việc đêm qua có liên quan đến việc thất tiêu của Kim Thang bảo kể lại rồi dặn Mao Tử Kỳ lập tức thông báo về Kim Thang bảo, trách nhiệm về việc Chấn Uy tiêu cục bị thất tiêu được giải trừ.
Tiếp đó sai mang Bạch Chấn Vũ vào, hỏi han cặn kẽ một hồi. Nhưng ngoài những việc đã biết từ đêm qua ra thì không hỏi được gì thêm, bởi vì Bạch Chấn Vũ chẳng qua nhận lệnh từ Tây Môn Kiệt sai gì làm nấy, đến cả sào huyệt của Tây Môn Kiệt ở nơi nào cũng không biết rõ, thậm chí Tây Môn Kiệt thường ngày có qua lại với những nhân vật nào cũng không biết.
Tống Thiên Hành mất công hỏi han cả buổi cuối cùng đành phải thở dài phế công lực của Bạch Chấn Vũ rồi thả hắn đi.
Sau buổi cơm trưa Tống Thiên Hành một mình dị dung đến dinh thự cũ của Trần Thượng thư dò xét địa thế một hồi.
Đó là một dinh thự rộng lớn tọa lạc bên trong Tụ Bảo môn, nằm ở Đông ngạn Trần Hoài hà, tương truyền dinh thự này xây dựng hồi Minh thái tổ Chu Nguyên Chương định đô ở Kim Lăng, nhưng nay đã trở thành một nơi hoang phế, đây đó còn sót lại một bờ tường rêu phong phủ kín, cỏ dại mọc rậm rì, làm nơi trú ngụ cho loài chồn cáo và bọn hành khất vô không nhà.
Canh hai đêm hôm ấy, Tống Thiên Hành dẫn theo Chu Chấn Bang lặng lẽ tiến vào dinh thự Trần Thượng thư, ẩn thân trên một cây cổ tùng cành là sum xuê. Hai người đâu lưng nhau chia ra giám sát bốn phía chung quanh.
Sự chờ đợi bao giờ cũng nặng nề, đặc biệt trong khung cảnh hoang vắng thê lương và tính chất của cuộc hẹn đêm nay. Thanh y phụ nhân ước hẹn Tống Thiên Hành canh ba đêm nay sẽ giao Từ thái phu nhân ở nơi đây.
Thời gian như cô đọng lại.
Thật không dễ dàng gì Tống Thiên Hành và Chu Chấn Bang hai người mới chờ được đến canh ba.
Bỗng…
Một bóng đen vẽ một đường cầu vồng, nhẹ nhàng rơi vào bên trong hoa viên cũ, vừa khéo cách cây cổ tùng nơi hai người ẩn thân chừng vài chục trương.
Dưới ánh trăng sao mờ mờ Tống Thiên Hành nhận ra thanh y phu nhân, vẫn dáng người nhỏ nhắn, vẫn mảnh thanh sa che mặt như hôm nào.
Không biết do đã phát giác có người hay do ngẫu nhiên mà thanh y phu nhân vừa đáp xuống đã liếc nhanh về tán lá của cây cổ tùng một cái, trong đêm tối, mục quang của bà ta như hai luồng điện lướt qua, khiến người chạm phải không khỏi ớn lạnh.
Tiếp đó lại một bóng đen khác nữa cũng nhanh nhẹn không kém đáp xuống trước mặt thanh y phu nhân. Đó là một lão nhân đầu trọc long lốc, thân hình thấp mập, trông dáng lão tròn như quả bóng.
Lão nhân mày nhạt mặt nhỏ, mặt nung núc mỡ như một phú gia ông chính hiệu, nhưng mình lão mặc một bộ trường bào màu xám bằng vải bố, tuy xem ra có vả sạch sẽ nhưng vá chằng vá vụn.
Tống Thiên Hành nhìn trang sức của lão già này trong lòng bất giác hơi rúng động, chau mày thầm nghĩ:
“Lão già này không lẽ là người được truyền tụng bấy lâu nay.” Tâm niệm chưa trọn đã nghe lão nhân mập lùn đã hướng về thanh y phu nhân ôm quyền thi lễ nói:
– Lão phu đến trễ một bước, thất lễ, thất lễ!
Thanh Y phu nhân chú mục nhìn lão nhân nói:
– Hồng lão! Người đâu?
Lão nhân mập lùn cười hô hố nói:
– ”Hàng hóa” đã có sẵn ở đây, có điều, hà hà… các hạ đã biết được lai lịch lão phu, chắc cũng biết rõ thói quen của lão phu… Thanh Y phu nhân cười lạnh:
– Được, người xem vật này.
Tay phải giơ ra, trong long bàn tay có viên minh châu to bằng hạt nhãn, sắc như hô?
phách, tỏa ánh sang chói mắt.
Đôi mắt vốn ti hí thảnh một đường chỉ trên gương mặt nung núc mỡ của lão nhân thọat mở lớn, phát ra những tia sang dị thường, nhìn dán chặt vào hạt minh châu, buột miệng thốt:
– “Mao Nhãn Thạch!” Dừng lời một chút như để ước lượng giá trị của viên minh châu:
– Được, tốt lắm! Trả giá như vậy đáng lắm, cao hơn dự trù của ta, được rồi, cuộc giao dịch này coi như ta chấp nhận.
Đồng thời bên tai Tống Thiên Hành thoảng nhẹ tiếng nghi ngữ truyền âm của Chu Chấn Bang:
– Thiếu chủ có nhận ra lai lịch của lão đầu này không?
Tống Thiên Hành cũng dung nghĩ ngữ truyền âm đáp:
– Lão này chắc là cùng thần, Hồng Lệnh Hàm.
Chu Chấn Bang:
– Không sai! Chính là thập đại cao nhân, một trong tứ quái Cùng Thần Hồng Lệnh Hàm.
Tống Thiên Hành hơi nhíu mày:
– Thiếu chủ, lão quái này có biệt hiệu “kiếm tiền khi nhân” chỉ cần có tiền thì việc gì mà hắn không dám làm.
Lúc này đã nghe thanh y phu nhân nói:
– Hồng lão, có thể giao người được chưa?
Hồng Lệnh Hàm (lão nhân mập lùn):
– Có ngay! Có ngay! Có điều xin các hạ giở thanh sa ra cho lão phu nhìn thấy mặt.
Thanh y phu nhân giọng lạnh như tiền:
– Hồng lão, ngươi trước nay làm ăn chỉ cần biết tiền không cần biết người. Sao đêm nay tự nhiên đổi tính như vậy?
Hồng Lệnh Hàm cười hô hố nói:
– Các hạ, bởi vì việc làm ăn đêm nay có hơi đặc biệt, hà hà… Kỳ thực ngươi không nói thì lai lịch của ngươi lão phu đã đo được tám chin thành, bởi vậy việc giở sa che mặt chẳng qua để chứng thực sự suy đóan của lão phu mà thôi.
Thanh y phu nhân hơi chấn động:
– Có thật ngươi đã đóan được lai lịch của ta?
Hồng Lệnh Hàm ngạo nghễ nói:
– Ngươi không tin? Đễ ta nói ra ngươi nghe nghe thử… Thanh y phu nhân nóng nảy ngăn lại:
– Khoan! Chậm đã.
Hồng Lệnh Hàm cười lớn:
– Các hạ, nếu ta đóan không lầm thì ngươi tuy không liệt vào thập đại cao nhân nhưng danh vọng của ngươi trong giang hồ quyết chẳng kém bất kỳ ai trong thập đại cao nhân, hà cớ gì lại cố làm ra vẻ bí mật, không chịu để mặt thật cho người chiêm ngưởng?
Thanh y phu nhân lạnh lùng:
– Chuyện này lẽ tạm thời không bàn đến, lúc nãy ngươi có nói “việc làm ăn đêm nay hơi đặc biệt”, ta muốn biết nó “đặc biệt” như thế nào?
Hồng Lệnh Hàm chợt nghiêm sắc mặt:
– Lý do thật đơn giản, bởi vì trong đời xem đây là cuộc mua bán lớn nhất từ trước đến giờ, nên ta phải làm cho rỏ rang.
Thanh y phu nhân lạnh lùng ngắt lời:
– Viện lý lẽ như vậy ngươi không cảm thấy mình miễn cưỡng sao?
Hồng Lệnh Hàm cười hềnh hệch nói:
– Lập trường mổi người không giống nhau, ngươi cho rằng miễn cưỡng, nhưng ta cho rằng như vậy là chính đáng.
Dừng chút lão cười cười nói:
– Chúng ta đang bàn chuyện mua bán, song phương phải cảm thấy công bình, đồng thời phải cam tâm tình nguyện, nếu ngươi cảm thấy như vậy thiệt thòi cho ngươi thì ta không ép.
Thanh y phu nhân cười lạnh:
– Ngươi cho rằng món hang này quan trọng rồi dùng để uy hiếp ta?
Hồng Lệnh Hàm cười nhẹ:
– Ngươi muốn nghĩ như vậy ta cũng không phản đối.
Thanh y phu nhân:
– Hồng lão, ta không tin ngươi nhìn thấy viên Mao nhãn thạch này mà không động lòng.
Hồng Lệnh Hàm phá lên cười hô hố nói:
– Kỳ bảo giá trị liên thành làm sao ta không động long, nhưng mà động lòng là một việc, làm người phải giữ vững lập trường mới phải, đúng không?
Thanh y phu nhân:
– Nói vậy nếu ta không chịu cho ngươi nhìn mặt thì cuộc trao đổi đêm nay bất thành phải không?
Hồng Lệnh Hàm dứt khóat:
– Phải, có điều “sinh ý bất thành nhân nghĩa tại”, chỉ cần ngươi có thể chấp nhận điều kiện của lão phu thì cuộc trao đổi này lúc nào cũng có thể làm lại.
Thanh y phu nhân hơi trầm tư một chút:
– Ta đề nghị một biện pháp trung hòa, thế nào?
Hồng Lệnh Hàm cười nhẹ:
– Lão phu xin được nghe cao luận.
Thanh y phu nhân:
– Không lấy sa che mặt ra mà chỉ dung nghi ngữ truyền âm báo cho ngươi biết danh hiệu của ta có được không?
Hồng Lệnh Hàm cười nhẹ:
– Vậy cũng được, có điều xin nói trước, lai lịch của ngươi ta đã đoán được mấy thành.
Nếu ngươi báo danh hiệu mà không đúng với suy nghĩ của ta thì ta cũng không chấp nhận.
Thanh y phu nhân cười nhẹ:
– Thì cứ thử nói ra trước rồi tính nữa.
Tiếp đó bà ta dung nghi ngữ truyền âm nói với Hồng Lệnh Hàm mấy câu sau đó lớn tiếng hỏi:
– Thế nào?
Hồng Lệnh Hàm cười ha hả nói:
– Đúng, hoàn toàn đúng với suy đoán của ta. Cuộc trao đổi này coi như thành công rồi.
Thanh y phu nhân tiếp:
– Hồng lão, việc này ngươi phải bảo mật cho ta.
– Không được nói với bất kỳ ai?
Thanh y phu nhân gật đầu:
– Không sai.
Hồng Lệnh Hàm nhướng mày:
– Có cần giải thích thêm không?
Giọng thanh y phu nhân trở nên xa xôi:
– Ta không muốn người biết ta còn sống.
Hồng Lệnh Hàm:
– Hà tất phải vậy. Ngươi có làm việc gì đến nỗi không dám nhìn mặt người đời đâu?
Thanh y phu nhân trầm giọng:
– Hồng lão, ngươi nới vừa nói lập trường mỗi người không giống nhau, hơn nữa về mặt làm ăn cũng phải giữ lấy đạo đức trong làm ăn!
Hồng Lệnh Hàm mỉm cười:
– Được rồi ta sẽ bảo mật cho ngươi. Bây giờ xin chờ cho chút lát, ta lập tức mang hang hóa tới!
Thanh y phu nhân:
– Được xin mời! Hồng Lệnh Hàm lập tức tung người ra đi.
Thanh y phu nhân chờ Hồng Lệnh Hàm khuất bóng mới nhìn lên ngọn cổ tùng nói:
– Trên đó có phải là Tống đại hiệp với Chu lão không?
Tống Thiên Hành lên tiếng:
– Không dám, chính là tại hạ!
Thanh y phu nhân:
– Tống đại hiệp, chờ một lát nữa Hồng Lệnh Hàm đưa Từ thái phu nhân tới, chờ lão đã khuất Tống đại hiệp hãy hiện thân.
Tống Thiên Hành hơi trầm ngâm:
– Được. Tống Thiên Hành tuân mạng.
Chu Chấn Bang chen lời:
– Không, Thiếu chủ, ta nhân cơ hội này ra tay chế phục lão quái thấy tiền là sáng mắt đó làm suy yếu bớt thực lực của Nhất Thống Môn… Tống Thiên Hành ngăn lại:
– Chu lão, ta nên tôn trọng lập trường của vị tiền bối này.
Thanh y phu nhân mỉm cười:
– Đa tạ Tống đại hiệp.
Tống Thiên Hành cười nhạt nói:
– Có điều Tống Thiên Hành cũng cầu xin được tôn giá dùng nghi ngữ truyền âm cho biết danh hiệu, có được không?
Thanh y phu nhân cười khổ:
– Mong Tống đại hiệp lượng thứ, yêu cầu này tạm thời lão thân không thể đáp ứng.
Tống Thiên Hành:
– Tạm thời? Vậy… Thanh y phu nhân vội ngắt lời:
– Tống đại hiệp xin dừng lời… Có tiếng quần áo động gió vang tới… Tiếp đó bóng người chớp động, Hồng Lệnh Hàm cõng một lão phụ tóc trắng lơ thơ đáp xuống trước mặt thanh y phu nhân chừng hơn trượng.
Dưới bóng trăng mờ mờ chỉ thấy lão phụ da mặt nhăn nheo, tuổi tác độ quá lục tuần.
Vì khoảng cách khá xa, lại không đủ ánh sang sợ đối phương sắp đặt quỷ kế, còn bản thân thì không tiện lộ diện, Tống Thiên Hành chỉ dung nghi ngữ truyền âm hỏi thanh y phu nhân.
– Tôn giáo đã gặp Từ thái hậu lần nào chưa?
Thanh y phu nhân dùng truyền âm đáp lời:
– Có gặp mấy lần, không có sai sót gì!
– Xin kiểm tra thử xem có thương tích gì không?
– Ta biết… Hồng Lệnh Hàm đặt lão phụ xuống đất, nhìn thanh y phu nhân cười cười nói:
– Các hạ, Hồng mổ làm ăn xưa nay rất công bằng, xin đến kiểm tra xem ta có làm gì người không?
Thanh y phu nhân:
– Đương nhiên rồi.
Miệng nói chân đã bước đến gần lão phụ, nhẹ giọng hỏi:
– Lão phu nhân, trên người có chỗ nào thấy khó chịu hay đau đớn gì không?
Từ thái phu nhân giương đôi mắt trắng mờ mờ hỏi:
– Người … người là ai? Sao lại phải che mặt?
Thanh y phu nhân:
– Tôi là bằng hữu của lệnh lang Từ Quân Lượng… Từ thái phu nhân ừ một tiếng nói:
– Vậy cô nương đến đón già về?
– Phải.
– Còn Lượng nhi của già đâu?
– Từ.. Từ Quân Lượng … Hồng Lệnh Hàm lạnh lùng chen lời:
– Các hạ lúc này không phải lúc hàn huyên tâm sự.
Thanh y phu nhân:
– Ta biết.
Dừng một chút quay sang Từ thái phu nhân.
– Lão phu nhân, chúng không ngược đãi phu nhân chứ?
Từ thái phu nhân lắc đầu:
– Không có, họ đối xử với già rất tốt.
– Không có gì khó chịu chứ?
– Không có … Hồng Lệnh Hàm cười nhạt chen lời:
– Các hạ có thể tiến hành cuộc trao đổi chớ?
Thanh y phu nhân lạnh lùng:
– Được ngươi lui ra xa Từ thái phu nhân hai trượng.
Hồng Lệnh Hàm cười hềnh hệch nói:
– Với thân phận ngươi ta hoàn toàn tin tưởng.
Dứt lời thối lui hai trượng.
Thanh y phu nhân vung tay quát:
– Tiếp lấy.
Viên minh châu trong tay đã bắn về phía Hồng Lệnh Hàm.
Hồng Lệnh Hàm giơ tay đón lấy, cầm trong tay ngắm nghía một hồi, lấy tay áo chà chà nhẹ nhẹ, rồi đưa gần mắt ngắm nghía một hồi, đọan cười lớn nói:
– Đa tạ, Hồng mỗ cáo từ.
Dứt lời thân hình đã ra khỏi hoa viên hoang phế & Thanh y phu nhân nhìn lên ngọn cổ tùng:
– Tống đại hiệp, có thể ra được rồi.
Kỳ thực Tống Thiên Hành không chờ thanh y phu nhân gọi, Hồng Lệnh Hàm vừa khuất, chàng đã phi thân đáp xuống, Chu Chấn Bang cũng theo sát gót.
Tống Thiên Hành hướng về thanh y phu nhân cao thân thật thấp hỏi:
– Đa tạ tôn giá … Thanh y phu nhân cười nhẹ ngắt lời:
– Chút việc mọn, Tống đại hiệp không cần khách sáo.
Tống Thiên Hành:
– Không phải khách sáo, lẽ đương nhiên phải như vậy.
Quay xang nhìn chăm chăm Từ thái phu nhân, gương mặt lộ nét thống khổ, kích động nói:
– Bá mẫu người còn nhớ … Từ thái phu nhân không ngăn được kích động, toàn thân run run nói:
– Ngươi … ngươi.. là Thiên Hành … Tống Thiên Hành hơi chấn động, trên gương mặt tuấn tú của chàng thấy một nét khó hiểu, ánh mắt chàng buông những tia sang dị kỳ nhìn Từ thái phu nhân nói:
– Phải, Thiên Hành đây.
Từ thái phu nhân giọng yết ớt:
– Thiên Hành, con có thấy Lượng nhi của ta không?
Tống Thiền Hành mắt vẫn không rời gương mặt Từ thái phu nhân, cung kính đáp:
– Gần đây không có gặp, nhưng bá mẫu yên tâm, không bao lâu nữa bá mẫu sẽ được mẫu tử đoàn viên.
Mặt già rạng rỡ hẳn lên nói:
– Hay lắm. Thiên Hành, bản lỉnh con bây giờ chắc cao hơn Lượng nhi của ta.
Tống Thiên Hành mỉm cười:
– Không có, Thiên Hành nào dám sánh với đại ca.
Từ thái phu nhân cười hiền:
– Bá mẫu nào phải người ngòai, Thiên Hành, con bất tất khiêm nhường thái quá như vậy.
Tống Thiên Hành mỉm cường nói lảng đi:
– Mấy lúc gần đây Thiên Hành lo cho an nguy của bá mẫu cùng đại ca, giờ bá mẫu yên lành trở về, Thiên Hành nhẹ lo một nửa rồi.
Từ thái phu nhân cười nói:
– Lâu quá không gặp, Thiên Hành, con lại gần đây ta xem thử … Tống Thiên Hành mỉm cười, thần quang hấp háy, bước đến gần nói:
– Bá mẫu coi thử Thiên Hành có cao hơn ngày trước… Từ thái phu nhân nhìn theo bước chân Tống Thiền Hành càng lúc càng đến gần, nói:
– Ừm! Cao lắm, cao hơn lúc trước nhiều.
Vừa nói vừa giơ cánh tay run run ra định đặt lên đầu vai Tống Thiên Hành, trông dáng điệu như bà mẹ già trông thấy đứa con tha hương lâu ngày trở về, định ôm chầm lấy… Tống Thiên Hành mỉm cười đứng lại.
Nhưng khi bàn tay chạm vai Tống Thiên Hành, nét cười hiền hậu của bà bổng biến thành nét cười gian giảo, cánh tay đón run run chầm chậm đột ngột biến thành nhanh nhẹn dị thường, giáng xuống huyệt “kiên tĩnh” huyệt trên vai Tống Thiên Hành.
Biến đỗi quá thần tốc, Tống Thiên Hành thì không chút để tâm giới bị, dù chàng có tuyệt nghệ thông thiên cũng khó long thoát khỏi độc thủ.
Còn như hai người đứng ngòai là Thanh y phu nhân với Chu Chấn Bang nhìn thấy đến cả ý nghĩ “không xong” cũng chưa kịp nghĩ đừng nói chi đến xuất thủ ứng cứu.
Nhưng trong một sát na ngàn cân treo sợi tóc ấy, Tống Thiên Hành cười lạnh một tiếng, nhanh như chớp rùn vai xuống, hữu thủ đẩy lên, ngón trỏ búng ra, đồng thời ta?
chưởng phất tới, chân phải quét ngang một cước, chỉ chưởng, cước ba thế đồng lúc phát động, uy lực mạnh mẽ, ứng biến thần tốc, khiến hai người đứng ngoài nhìn không khỏi há hốc miệng kêu lên tán thưởng.
Từ thái phu nhân cổ tay phải hơi rung nhẹ, “cách” một tiếng, mũi Túy độc bạch cốt châm bắn trúng phải tảng đá dưới đất.
Nhưng thân thủ của vị Từ thái phu nhân này quả thật có thể nói đạt đến trình đô.
“đăng phong tạo cực”. Hạ thủ ám toán trong thế mười phần chắc chín, nhưng khi kết quả không như ý liệu dù cánh tay trúng chỉ phong thọ thương nhưng hữu chưởng đã nhanh như chớp phất ra đón lấy chưởng của Tống Thiên Hành, đồng thời song cước bung nhẹ, không những tránh được một cước quét ngang của Tống Thiên Hành mà còn mượn sức phản chấn trong khi chạm chưởng. “Bùng” một tiếng nổ trầm đục, thân hình bà đã bắn xa hơn mười trượng.
Ngay lúc ấy xa xa vọng lại tiếng xuýt xoa của Hồng Lệnh Hàm:
– Đáng tiếc! Đáng tiếc! Cổ Song Thành, Tống Thiên Hành may cho hai người.
Thanh y phu nhân hét lớn:
– Thất phu, để mạng ngươi lại.
Cùng với tiếng quát thân hình đã cất như luồn điện phóng xẹt về phía phát ra lời nói của Hồng Lệnh Hàm.
Tống Thiên Hành cũng quát lớn:
– Cổ Song Thành, người còn muốn chạy!
Thân hình chớp động, xuất phát sau đến trước, chàng kịp thời chắn trước thanh y phun nhân, đồng thời trầm giọng nói:
– Chu lão, chặn lão bà đó lại!
Chu Chấn Bang đứng bên ngòai nào chờ Thiên Hành ra lệnh, lào đã tự động tung mình đuổi theo kẻ giả hiệu Từ thái phu nhân rồi.
Từ thái phu nhân giả hiệu thân thủ cao nhưng đối thủ của bà ta lại là Tống Thiên Hành chứ không phải ai khác.
Dù bà ta lịch duyệt phong phú, ứng biến thần tốc, nhưng trong một thoáng đó, không những cánh tay thọ thương mà cả nội tạng củng bị chấn động nên việc đào tẩu cũng có sự bất lợi.
Chu Chấn Bang vừa phóng mình đuổi theo vừa quát vang như sấm:
– Lão yêu bà, để mạng lại.
“Từ thái phu nhân” tung người lên lần thứ ba thì Chu Chấn Bang đuổi theo, khoảng cách song phương chỉ còn chừng tám thước.
Thấy đối phương đã như cá trên thớt, Chu Chấn Bang phấn chấn quát:
– Lão yêu bà, nằm xuống cho lão phu.
Liền một chiêu Phách Không chưởng phất tới, bỗng từ trong bóng tối một luồng ám kình đẩy mạnh ra đánh bạt luồng chưởng phong của Chu Chấn Bang sang một bên.
“Ầm” một tiếng, bờ tường còn sót lại bị trúng một chưởng gạch cát bay tứ tán, tiếp theo một đạo ám kình khác áp tới, kèm theo một tiếng hừ lạnh nói:
– Chu đui, coi chưởng!
Chu Chấn Bang thấy Từ thái phu nhân giả mạo có người tiếp cứu, nổi giận quát lới một tiếng, song chưởng đẩy ra “bùng” một tiếng, xác cây cỏ cát đá bay tứ tung, Chu Chấn Bang nộ khí chưa hết định tung người đuổi theo, nhưng đã nghe tiếng Tống Thiên Hành quát khẽ:
– Chu lão, không nên đuổi theo kẻ cùng đường.
Những việc xảy ra tuy thuật dài dòng sự thật từ lúc Từ thái phu nhân giả mạo xuất thủ bất ý rat ay ám toán cho đến khi Tống Thiên Hành lên tiếng gọi Chu lão trở về chi?
trong nháy mắt.
Chu Chấn Bang tức anh ách trở về chỗ lúc này thanh y phu nhân mới ngạc nhiên nói:
– Tống đại hiệp, ngươi có ý gì đây?
Tống thiên hành cười lạnh:
– Cổ Song Thành, ngươi giả đò khéo.
Thanh y phu nhân cười buồn:
– Tống đại hiệp đã biết rõ lai lịch của bản thân rồi, thì mảnh sa này không còn giá trị nữa.
Dứt lời đưa tay giở mảnh thanh sa che mặt xuống, một gương mặt thanh tú hiện ra, xem bề ngoài chỉ trạc tứ tuần, nhưng nếu nhìn kỹ, mái tóc của bà quá nửa đã chuyển thành màu xám.