Càn Khôn Song Tuyệt

Chương 11: Vì ai mà phải phong sương một mình


Đọc truyện Càn Khôn Song Tuyệt – Chương 11: Vì ai mà phải phong sương một mình

Thiết lão thở dài một tiếng, giọng trầm buồn:

– Ảnh nương, việc thương tâm ngày cũ nhắc lại chi khiến người thương tâm vô ích, đối với lệnh tiên phụ cùng những người tử nạn, về đạo nghĩa ta cũng thấy mình có phần đáng trách, nhưng nàng cũng không thể phủ nhận là lệnh tôn cùng những người đó đều có tội nghiệt đáng chết cả…

Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh căm hờn ngắt lời:

– Tiên nghiêm dù tội nghiệt tày trời nhưng cũng không đến nỗi phải chịu diệt môn, ngươi… ngươi xưng là hiệp nghĩa đạo lại có thủ đoạn sát cùng diệt tận, ngươi… ngươi còn tàn độc hơn bọn ác đồ hắc đạo…

Vân Thiết Thành sắc mặt đầy vẻ thống khổ, khoát tay chận lời Hoa Lộng Ảnh:

– Ảnh nương, lúc nãy ta đã giải thích rồi, đó là do bọn thuộc hạ hiểu lầm mệnh lệnh ta…

Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh:

– Ngươi nói nghe nhẹ nhàng quá! Hừ! Hiểu lầm mệnh lệnh ngươi! Mệnh lệnh có thể hiểu lầm nhưng người chết có thể sống lại được chăng…

Vân Thiết Thành lại thở dài:

– Ảnh nương, ta hiểu được nỗi lòng nàng, cũng cảm được nỗi đau trong lòng nàng, nhưng mấy năm nay, những gì nàng đã làm cho ta còn chưa đủ sao…

Giọng Hoa Lộng Ảnh vẫn lạnh lùng:

– Vân Thiết Thành, ngươi mới chết có hai con trai, một con dâu, so với toàn gia ta thảm tử hai mươi ba mạng người, nào có đáng gì!

Qua mấy lời đối đáp của Thiết lão cùng Hoa Lộng Ảnh thì có thể biết được lúc trước Nhậm Dân Sơn nói về nhân vật đầu não tiềm phục trong Kim Thang bảo với Vân Thiết Thành có mối huyết cừu diệt môn, thì ra là việc này.

Vân Thiết Thành cười khổ:

– Ảnh nương, như vậy còn chưa đủ sao, phải như thế nào nàng mới can tâm…

Hoa Lộng Ảnh nghiến răng ken két nói:

– Lão tặc, ta hận không thể ăn gan uống máu ngươi…

Vân Trung Phụng nãy giờ chỉ nghiến răng ngồi yên, giờ thì không chịu được nữa, quát lớn:

– Tặc phụ câm miệng, ngươi… ngươi còn mở miệng mắng người thì đừng trách bản cô nương ra tay trừng trị ngươi.

Hoa Lộng Ảnh hừ lạnh nói:

– Hận chỉ hận tên đáng chết băm chết vằm Tống Thiên Hành đã phá hoại kế hoạch của ta, nếu không thì… hừ… giờ này ngươi còn ở đó mà dương oai!

Vân Trung Phụng vung tay áo đứng dậy, Vân Thiết Thành liền đưa tay kéo ái nữ ngồi xuống nói:

– Mỗi một người đều có nỗi khổ riêng, Vân nhi, ngươi để cho nàng đi.

Vân Trung Phụng tức tối, vùng vằng:

– Phụ thân, đến nước này mà phụ thân còn bênh vực cho con ác phụ đó.

Sắc mặt Vân Thiết Thành tối lại:

– Oan gia nên giải không nên kết, Phụng nhi, ngươi nên hiểu cho nỗi khổ tâm của phụ thân…

Vân Trung Phụng xụ mặt:

– Nhưng người ta không nghĩ như vậy, đang dùng trăm phương ngàn kế làm toàn gia ta phải tận diệt mới can tâm…

Hoa Lộng Ảnh lạnh lùng tiếp lời:

– Không sai! Hoa Lộng Ảnh này còn một chút hơi thở thì quyết không cùng Vân gia các ngươi đội trời chung, đêm nay các ngươi không giết ta, sẽ có một ngày các ngươi sẽ hối hận!

Vân Thiết Thành thở dài não nuột:

– Ảnh nương, ta đã hứa là để cho nàng đi, quyết không thể nuốt lời, từ nay trở đi cũng không hỏi gì đến hành động của nàng, có điều ta báo cho nàng biết là Vân gia sẽ không thúc thủ mà chờ chết đâu!

Hoa Lộng Ảnh nhếch môi cười nhạt:

– Được! Ngươi cứ chống mắt lên mà xem, ta không tin Tống Thiên Hành có thể bảo vệ cha con ngươi suốt đời!

Dừng lời một lát, giọng lạnh như băng tiếp lời:

– Hoa Lộng Ảnh này tuy phận nữ nhi nhưng cũng không thiếu khí khái trượng phu, ân oán phân minh, ta nói trước hôm nay ngươi phóng thích ta, nếu ngày sau có lọt vào tay ta, ta cũng sẽ tha cho ngươi một lần.

Vân Thiết Thành lắc đầu cười buồn:

– Việc đó không cần, ta phóng thích nàng lần này dù cho đó là bản ý của ta, nhưng cũng là điều kiện trao đổi Phụng nhi với quý thượng, nên nàng bất tất phải cảm tạ.

Hoa Lộng Ảnh hơi dịu giọng:

– Dù sao đi nữa thì thịnh tình này ta cũng ghi nhớ!

Da mặt của Thiết lão giật giật liên hồi, chú mục nhìn dung nhan mỹ miều tuyệt thế của Hoa Lộng Ảnh, rồi thở dài nhè nhẹ nói:

– Ảnh nương, bằng vào những lời nói này cũng đủ chứng tỏ nàng bản tánh thiện lương, lòng dạ khoáng đại, sao lại cố chấp đến như vậy…

Hoa Lộng Ảnh lạnh lùng:

– Không cần phí lời, nếu không có gì đáng nói nữa thì ta đi đây!

Vân Thiết Thành trầm tư:

– Ảnh nương, còn danh sách những người tiềm phục trong bảo…

Hoa Lộng Ảnh nhếch môi nói:

– Danh sách thì thiên kim tiểu thư đã lấy rồi.

Vân Thiết Thành quay nhìn ái nữ, Vân Trung Phụng khẽ gật đầu nói:

– Đã giao cho Chu lão tiền bối rồi! Giờ này toàn thể phản đồ chắc đều bị bắt giữ.

Trong ánh mắt Vân Thiết Thành ánh lên một tia khó hiểu, lão nhìn lại Hoa Lộng Ảnh một lần nữa rồi thở dài nói:

– Chúng ta đi…

Trước tháp chuông, Tống Thiên Hành bị Công Dã Tử Đô hỏi ngược một câu đang đứng ngẩn người không biết phải nói gì làm gì cho phải.

Công Dã Tử Đô đắc ý cười lạnh nói thêm:

– Sao… Thân làm cao túc của đệ nhất kỳ nhân mà không có đủ dũng khí để nhận sư cô trượng (chồng của cô) nữa sao…

Lão vừa dứt lời, thì một giọng nói ngọt ngào vô hạn cất lên:

– Công Dã Tử Đô, ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình, với tài đức của ngươi mà cũng dám mở miệng tự xưng là sư cô trượng của hắn à…

Giọng nói từ bốn phương tám hướng vọng đến, không biết từ hướng nào vọng tới, rõ ràng người nói đã vận dụng một môn thần công hiếm thấy trong võ lâm là “Lục Hợp thần công”.

Trong võ lâm đương kiêm có được mấy người biết được môn thần công này…

Lần này đến phiên Công Dã Tử Đô chết cứng!

Sự việc phát sinh quả thật khiến người rối loạn thần hồn.

Nhất đại dâm ma Công Dã Tử Đô tự xưng là sư cô trượng của y bát đệ tử đệ nhất Vũ Nội kỳ nhân, Thanh Hư thượng nhân! Sự việc này đã là kỳ lạ đến không dám tin!

Đương sự, Tống Thiên Hành không thừa nhận cũng không phủ nhận. Sự thực việc này là như thế nào…

Càng khiến cho người ta kỳ lạ hơn nữa là có người trong bóng tối mắng Công Dã Tử Đô mà người này đồng thời biểu diễn một thần công hiếm thấy trong võ lâm, cả thái độ của Công Dã Tử Đô lại càng khiến cho người ta không biết đầu đuôi đâu mà lần…

Lúc này Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành dẫn Vân Trung Phụng cùng Hoa Lộng Ảnh ra tới đương trường.

Hoa Lộng Ảnh bước tới trước mặt Công Dã Tử Đô vái lão một cái nói:

– Đệ tử tham kiến ân sư.

Công Dã Tử Đô nhìn lướt sang Hoa Lộng Ảnh khoát tay ra hiệu cho Hoa Lộng Ảnh đứng sang một bên, rồi ngước mắt nhìn vào khoảng không, cất giọng lớn hỏi:

– Các hạ là ai…

Vẫn giọng nói dịu dàng không biết từ phương nào vọng tới đáp lời:

– Công Dã Tử Đô, người khác có thể không biết ta là ai, nhưng ngươi hỏi như vậy không thấy thừa sao…

Tống Thiên Hành chấn động nhủ thầm:

– “Giọng nói này sao thấy quen lạ… ”

Nhưng dù Tống Thiên Hành cảm thấy giọng nói ngọt ngào kia có một cảm giác quen thuộc vô cùng, nhưng trong nhất thời vẫn không sao nhớ được đã nghe giọng nói ấy ở đâu và trong hoàn cảnh nào.

Công Dã Tử Đô thoáng biến sắc, trầm giọng nói:

– Các hạ đến đây là có ý tứ gì…

Giọng nói thần bí kia lại vang lên:

– Ngươi thử nghĩ xem giữa ta và ngươi còn “có ý gì” nữa mà hỏi…

Công Dã Tử Đô hừ lạnh một tiếng nói:

– Được! Ta chờ ngươi đó!

Giọng nói kia lại vọng tới:

– Vậy thì ngươi lập tức điều bọn ma tử ma tôn của ngươi đi đi, ta chờ ngươi ở rừng tùng sau núi!

Đến lúc này thì Tống Thiên Hành đã nhớ ra, người này không lâu trước đây chàng đã có duyên gặp một lần, là người đã lấy sự an toàn của Từ thái phu nhân đổi lấy sự an toàn của Hắc Bạch song sát, Thiên Đài song kiệt và Vũ Văn Ngao, nhưng phụ nhân thần bí này là ai…

Công Dã Tử Đô quay sang Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng nói:

– Phó môn chủ, ngươi thống lãnh người của bản môn rút lui, ai về cương vị nấy!

Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng cung kính đáp:

– Thuộc hạ tuân lệnh!

Cái Thế Hùng triệu tập thuộc hạ chuẩn bị rút lui.

Tống Thiên Hành liền quát lớn:

– Khoan đã!

Quay sang Công Dã Tử Đô chàng trầm giọng nói:


– Các ngươi đến rồi đi tự do như vậy sao… Thế gian làm gì có việc dễ dàng như vậy!

Công Dã Tử Đô hừ lạnh đáp:

– Tiểu tử, không phải lão phu sợ ngươi, lúc nãy ngươi cũng đã nghe rõ rồi chứ… Lão phu có việc gấp đang chờ!

Giọng nói thần bí kia lại lên tiếng:

– Tống đại hiệp, việc đêm nay xin hãy nể tình lão thân, tạm thời gác lại, tháng rộng năm dài, vụ công án giữa các ngươi thể nào cũng phải giải quyết, về phía lão thân mà nói, cũng không thể bỏ qua cho hắn được.

Tống Thiên Hành đáp lời:

– Một lời của tiền bối Tống Thiên Hành đương nhiên phải thuận lòng. Có điều trước mặt tiền bối, Tống Thiên Hành có mấy lời muốn nói với Nhất Thống môn Môn chủ.

– Được, Tống đại hiệp cứ nói đi, lão thân nguyện đóng vai người làm chứng.

– Đa tạ tiền bối!

Dừng lời một chút Tống Thiên Hành quay sang Công Dã Tử Đô nói:

– Các hạ, những lời lúc nãy ngươi đã nghe rõ hết rồi chứ…

Công Dã Tử Đô gật đầu đáp:

– Không sai!

Tống Thiên Hành nghiêm giọng nói:

– Về vụ công án giữa ta và ngươi…

Công Dã Tử Đô lạnh lùng ngắt lời:

– Khoan đã, ngươi cứ nói “vụ công án giữa ta và người” xem ra chắc ngươi lãnh sứ mạng đặc biệt gì phải không…

Tống Thiên Hành cười nhẹ đáp:

– Các ha tuy già nhưng chưa lẩm cẩm!

Công Dã Tử Đô nhướng mày, mắt bắn ra muôn ngàn tia lửa, nhưng lão lại cố nén lửa giận trong lòng, cười nhạt nói:

– Lệnh sư hiện giờ ở đâu…

Tống Thiên Hành đáp:

– Không cần phải báo cáo với các hạ!

Dừng lời một lát, quai hàm chàng hơi bạnh ra nói:

– Nhưng các hạ cứ yên tâm, gia sư vì lời hứa, nhất định không bao giờ hỏi han đến hành động của ngươi nữa.

Công Dã Tử Đô phá lên cười ha hả nói:

– Xem ra trọng trách “trừ ma vệ đạo” từ nay do ngươi gánh vác…

Tống Thiên Hành nghiêm mặt, lạnh lùng nói:

– Trừ ma vệ đạo ai ai cũng có trách nhiệm gánh vác, Tống Thiên Hành là một phần tử của võ lâm lẽ đương nhiên phải có trách nhiệm.

Công Dã Tử Đô cười ngạo mạn:

– Ngươi làm nổi sao…

Tống Thiên Hành dựng ngược mày kiếm, miệng cười cười nói:

– Tự cổ chí kim, kẻ lập đại công, người thành đại nghiệp, đều tự hỏi có nên làm hay không chứ không hỏi có đạt kết quả hay không. Tống Thiên Hành tuy bất tài, không dám cuồng vọng so sánh với tiên hiền, nhưng cũng không cam chịu tự ty, bởi vậy có làm nổi hay không chờ thực tế chứng minh, hà tất lãng phí khẩu thiệt! Bây giờ Tống Thiên Hành cảnh cáo các hạ, trừ phi bỏ đường tối, tìm nẻo sáng, buông đao đồ tể, bằng không Tống Thiên Hành còn chút hơi thở nào cũng thề sẽ tận lức cùng các hạ sống chết đến cùng!

Lời nói của chàng thẳng thắn, bộc trực, không chút e dè, không những toàn thể quần hào nghe mà động phách, đến cả Công Dã Tử Đô, nhất thế ma đầu cũng không khỏi hồi hộp trong lòng.

Mục quang lã chớp chớp những tia oán độc, ngước mặt lên trời cười như điên cuồng nói:

– Được! Tiểu tử, chỉ nội lời nói hào khí ngất trời của ngươi cũng đủ cho lão phu đấu với ngươi một trận, ngươi không cần tìm đến lão phu, chậm thì một năm, mau thì sáu tháng, lão phu sẽ tìm đến ngươi để giải quyết một lần cho xong.

Tống Thiên Hành cười nhẹ:

– Tại sao không ước định một ngày cho chắc chắn…

Công Dã Tử Đô trầm giọng:

– Lão phu ra ngoài thăm bằng hữu hơn nửa năm mới trở về, việc trong bản môn còn nhiều nên trước mắt chưa thể cho ngươi một ước hẹn chính xác, chờ khi quyết định lão phu sẽ thông tri cho ngươi!

Tống Thiên Hành nhếch môi cười:

– Cũng được! Tống Thiên Hành không được nhân từ như gia sư đâu, các hạ nên chuẩn bị đi là vừa!

Công Dã Tử Đô hơi sững người, rồi cười lạnh nói:

– Lão phu cũng mong bản lãnh ngươi cũng được như mồm mép ngươi vậy!

Tống Thiên Hành chợt phá lên cười ha hả nói:

– Ta nghĩ chắc cũng không đến nỗi khiến các hạ thất vọng, các hạ chờ xem khắc biết!

Nghiêm mặt lại, chàng đột ngột đổi đề tài:

– Bây giờ nói đến một vấn đề khác, việc giữa ta và ngươi đã công bố rõ ràng, những gì liên quan đến Kim Thang bảo đến đây chấm dứt, từ nay về sau bất kỳ hành động nào đối đầu với Kim Thang bảo, hoặc ám hoặc minh đều phải chấm dứt!

Công Dã Tử Đô nhìn sâu vào mắt Tống Thiên Hành nói:

– Ngươi lấy thân phận gì để nói lời này…

– Đương nhiên là lấy thân phận một phần tử trong võ lâm, trước mắt tạm thời…

Công Dã Tử Đô cười lạnh ngắt lời:

– Tiểu tử người tính toán khá lắm! Ngươi lấy thân phận tổng quản Kim Thang bảo, lợi dụng lực lượng võ lâm Nam thất tỉnh để đối đầu với lão phu, ngược lại ngươi lại hạn chế hành động của lão phu đối đầu Kim Thang bảo! Có lý đâu bất bình đẳng như vậy…

Tống Thiên Hành cười nhạt nói:

– Các hạ không để người nói hết, lại cắt ngang đoạt lý, chụp mũ cho người, làm như vậy không sợ đồng đạo chê cười sao…

Công Dã Tử Đô hừ lạnh nói:

– Được, ngươi nói thử!

Tống Thiên Hành nói:

– Ta nói tiếp ý chưa nói hết, còn trước mắt tạm thời giữ chức tổng quản Kim Thang bảo, chỉ chờ một lời hứa vàng ngọc của các hạ, Tống Thiên Hành này lập tức tuyên bố từ chức!

Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành thất sắc kêu lên:

– Lão đệ…

Tống Thiên Hành khiêm nhượng ngắt lời:

– Xin Bảo chủ hiểu cho nỗi khổ của thuộc hạ…

Công Dã Tử Đô cười lạnh nói hùng hồn:

– Được! Lão phu chấp nhận đề nghị của ngươi, từ nay về sau sẽ không có bất kỳ hành động nào đối phó với Kim Thang bảo!

Hoa Lộng Ảnh kêu lên:

– Ân sư…

Đồng thời Tống Thiên Hành cũng cất giọng sang sảng nói:

– Tống Thiên Hành xin trịnh trọng tuyên bố cùng Vân bảo chủ cùng toàn thể đồng nhân bản bảo, kể từ giờ khắc này Tống Thiên Hành không còn là tổng quản của Kim Thang bảo nữa.

Thiết lão cùng Vân Trung Phụng nín lặng cúi đầu.

Quần hào Kim Thang bảo cũng không nín được cất tiếng nghị luận ầm ĩ.

Công Dã Tử Đô nhìn Tống Thiên Hành cười nhẹ nói:

– Tiểu tử, lão phu còn có hai điều kiện phụ cần phải nói rõ.

Tống Thiên Hành trầm mặt xuống, lạnh lùng nói:

– Các hạ, uổng cho ngươi cũng là tông sư một đời.

Công Dã Tử Đô cười nhẹ nói:

– Đừng lo sợ như vậy, điều kiện phụ của ta rất dễ dàng, đặc biệt đối với những nhân vật danh môn chính phái các ngươi rất hợp tình hợp lý, bảo đảm ngươi đồng ý tiếp nhận nó, bằng không ta cũng không miễn cưỡng, coi như ta không nói ra vậy, thế nào…

Tống Thiên Hành nói:

– Nếu việc ta có chấp nhận hay không cũng không quan trọng thì hà tất phải nói ra!

Công Dã Tử Đô:

– Lão phu hy vọng ngươi tiếp nhận nó!

Tống Thiên Hành hơi cau mày:

– Được, ngươi nói nghe thử!

Công Dã Tử Đô nói:

– Thứ nhất, mối huyết hải thâm cừu của đồ nhi lão phu với Vân bảo chủ, không nằm trong ước thúc giữa ta và ngươi.

Buổi mật đàm giữa Thiết lão với Hoa Lộng Ảnh trong mật thất Thính Đào Hiên tuy Tống Thiên Hành không hiểu rõ chi tiết, nhưng đại khái chàng cũng đoán được giữa hai người có mối thù bất cộng đái thiên, bất giác chàng buột miệng hỏi:

– Có phải các hạ chỉ quan hệ giữa Hoa Lộng Ảnh với Vân bảo chủ…

Công Dã Tử Đô đáp:

– Không sai, đó là mối thù bất cộng đái thiên!

Tống Thiên Hành quay sang Vân Thiết Thành nói:

– Thiết lão! Quả có việc như vậy…


Sau khi từ chức tổng quản, xưng hô của Tống Thiên Hành đối với Vân Thiết Thành cũng lập tức thay đổi.

Sắc mặt Vân Thiết Thành hơi tối lại, lão thở ra nhè nhẹ gật đầu nói:

– Không sai! Tuy đó là sự hiểu lầm nhưng tiếc thay có việc như vậy.

Tống Thiên Hành quay sang Công Dã Tử Đô nói:

– Vì cha báo thù, việc đó đáng làm lắm, nhưng là việc riêng của lệnh đồ, ngươi không thể…

Công Dã Tử Đô cười nhạt ngắt lời:

– Việc này không cần ngươi phải lo lắng, lão phu quyết chẳng nhúng tay vào, nhưng bọn đồng môn của đồ nhi vì nghĩa đồng môn mà ra tay tiếp trợ, cái đó lão phu không thể miễn cưỡng.

Tống Thiên Hành hơi trầm ngâm nói:

– Được! Ta chấp nhận, ngươi nói tiếp điều kiện thứ hai đi!

Công Dã Tử Đô cười âm lạnh tiếp lời:

– Điều kiện thứ hai là ngươi không được lợi dụng nhân lực của Kim Thang bảo!

Tống Thiên Hành nhếch môi cười nhẹ:

– Việc này không thành vấn đề, ta tiếp nhận.

Công Dã Tử Đô tiếp:

– Lão phu đã nói xong, tiểu tử ngươi còn điều gì muốn nói không…

Tống Thiên Hành nói:

– Còn một việc, đó là việc ngươi uy hiếp mẫu tử Từ đại hiệp…

Công Dã Tử Đô cười nhạt:

– Không sai! Lão phu thừa nhận có làm việc đó, nhưng đó là lão phu coi trọng hắn, muốn dùng hắn… Tiểu tử ngươi đối với việc này có cao kiến gì…

Tống Thiên Hành nghiêm giọng:

– Ta cảnh cáo ngươi, trước khi ta cứu hai người đó thoát hiểm, mong ngươi nghiêm lệnh cho thuộc hạ đối đãi cho tốt với hai người…

Công Dã Tử Đô cười lớn:

– Việc này khỏi cần ngươi phí tâm, có điều lão phu cũng cảnh cáo ngươi, lão phu có tánh khí bất cận nhân tình, đó là món gì không dùng được thì người khác cũng đừng hòng dùng được. Lòng nhẫn nại của lão phu có hạn, nếu tên tiểu tử ấy vẫn một mực ngoan cố thì lão phu đành nhẫn tâm hủy diệt đi.

Đôi mày kiếm của Tống Thiên Hành bất giác dựng ngược, quát vang:

– Ngươi dám…

Công Dã Tử Đô cười lạnh nói:

– Trong vốn từ của lão phu không có hai chữ “không dám”!

Tống Thiên Hành mắt lóe thần quang, cất giọng oai nghiêm dằn từng tiếng:

– Công Dã Tử Đô! Ngươi nên biết rõ một điều, đêm nay ta không đối xử đoạn tuyệt với ngươi, đó là ít nhiều còn nghĩ đến chút uyên nguyên của sư môn, nếu ngươi cứ độc ý cô hành, đó là ngươi bức bách ta phải tuyệt tình vậy!

Công Dã Tử Đô ngẩng mặt lên trời cười ha hả nói:

– Tiểu tử, lão phu sống đến từng tuổi này đâu phải để cho người ta hù dọa!

Dừng lời một chút, lão cười lạnh tiếp:

– Ngươi thử nhìn cục diện ngày hôm nay mà xem, nếu thật sự sống chết một phen. Hừ, ai thắng ai bại cũng khó biết lắm!

Tống Thiên Hành hừ lạnh:

– Ta với ngươi sợ cũng khó gặp nhau, chi bằng nhân cơ hội này thử phân lượng một lần cũng hay.

Công Dã Tử Đô hừ mũi:

– Tiểu tử ngươi hào hứng như vậy, lão phu cũng vui lòng bồi tiếp.

Tống Thiên Hành trầm giọng quát:

– Kiếm đâu…

Chu Chấn Bang ứng tiếng bước tới, hai tay dâng lên thanh Xà Hành kim kiếm tháo từ thắt lưng ra.

Không khí thư giãn được một chút, giờ bỗng căng lên như dây đàn.

Lúc ấy, bỗng giọng nói thần bí lại vang lên:

– Tống đại hiệp quên mất lời hứa với lão thân rồi sao…

Tống Thiên Hành mặt bớt sát khí, dịu giọng nói:

– Tống Thiên Hành không dám quên lời hứa với tiền bối, nhưng…

Giọng nói thần bí lại thở dài ngắt lời chàng:

– Lão thân hiểu rõ nỗi khổ của ngươi… Hiện giờ hai ngươi không ai nhượng ai, người nào cũng khăng khăng giữ lấy phần hơn về mình, nhưng đó không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, lão thân đã gặp phải việc này đành làm trọng tài một phen. Giờ lão thân đưa ra một biện pháp trung hòa, kỳ hạn trong ba tháng, Công Dã Tử Đô phải cố sức thuyết phục Từ Quân Lượng đại hiệp, còn Tống đại hiệp củng cố sức tìm cách cứu người, quá kỳ hạn thì các người tự do hành động lão thân sẽ không hỏi tới nữa, không biết tôn ý của hai vị thế nào…

Công Dã Tử Đô lên tiếng trước:

– Lão phu chấp nhận biện pháp điều đình này.

Tống Thiên Hành thầm nghĩ người đàn bà kỳ bí này đã từng bảo đảm sự an toàn của Từ thái phu nhân, cứ theo thái độ của bà lúc trước, và lúc này, đủ thấy bà đối với chàng không có ác ý, biện pháp điều đình của bà đưa ra đối với chàng cũng lợi nhiều hơn hại, tất nhiên phải tiếp nhận mới phải.

Thế là tâm niệm chuyện động, ngoài miệng chàng chậm rãi đáp:

– Tống Thiên Hành cũng đồng ý tiếp nhận!

Vừa nói vừa đưa thanh Kim Xà nhuyễn kiếm trả lại cho Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang.

Giọng nói thần bí lại nói tiếp:

– Tốt! Đa tạ sự hợp tác của nhị vị, Công Dã Tử Đô, chúng ta đi được rồi!

Công Dã Tử Đô nghiêm giọng nói:

– Ngươi đi trước, lão phu lập tức theo sau!

Giọng nói thần bí lại tiếp:

– Tống đại hiệp, quân tử không nghe lén việc riêng của người, mong đại hiệp chớ làm khó lão thân!

Quả thật Tống Thiên Hành có ý muốn theo dõi để biết rõ lai lịch của phụ nhân, nghe lời nói bất giác ngẩn người đáp:

– Đa tạ tiền bối cảnh tỉnh, Tống Thiên Hành xin phụng mệnh…

Sau khi bọn người Nhất Thống môn rút đi, Kim Thang bảo lo dọn dẹp tàn cuộc, bận rộn một lúc lâu mới xong.

Nhưng những việc này có người chấp sự các cấp lo liệu, Vân Thiết Thành cùng Vân Trung Phụng và Tống Thiên Hành ba người về đến Thính Đào Hiên thì lúc ấy đêm đã quá canh ba.

Đầu tiên Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang giao trả danh sách phản đồ lại cho Vân Trung Phụng, Vân Trung Phụng liền đưa sang cho Thiết lão.

Vân Thiết Thành nhìn lướt qua danh sách thấy có tới bốn mươi người. Ngoài hai vị Tứ Tinh hộ pháp Đường Uy, Thang Chấn và Chấp Pháp đường chủ Phạm Thiên Bằng cũng có tên, kỳ dư có chấp sự trung tâm thông tin, đến một số Hương chủ, Đường chủ, không ai mà ngày thường lão không cho rằng là phần tử trung trinh của bản bảo.

Thiết lão thấy bản bảo phát sinh biến cố liên tục lòng đã trầm trọng, thêm Tống Thiên Hành từ chức Tổng quản, giờ lại nhìn thấy danh sách khác nào thêm dầu vào lửa, râu tóc dựng ngược, nhưng lão cố nén lửa giận nhìn sang Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang hỏi:

– Chu lão, bọn phản đồ đã bị bắt hết rồi…

Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang gật đầu:

– Phải, ngoài mười lăm tên bị giết tại trận, kỳ dư đều bị bắt hết.

Vân Thiết Thành mắt lóe sát khí, trầm giọng nói:

– Hạc nhi, truyền lệnh xuống mời Vu Công Trực, Cổ Nam Sơn tạm thời kiêm nhiệm Thần Cơ chấp pháp đường Đường chủ, toàn thể phản đồ lập tức xử trảm, bêu đầu thị chúng!

Vân Trung Hạc ứng tiếng lui ra.

Vân Thiết Thành thở dài, uể oải dựa người vào ghế thái sư, nhắm mắt không nói gì.

Trong thoáng chốc nhân vật lãnh tụ võ lâm Nam thất tỉnh bỗng như già đi đến mười tuổi.

Tống Thiên Hành liếc nhìn Vân Trung Phụng hội ý, thấp giọng nói:

– Đêm đã khuya, xin tứ tiểu thư đưa lệnh tôn về phòng an nghỉ.

Vân Thiết Thành mở mắt ra ngồi thẳng dậy nói:

– Không, lão đệ, ta còn phải đàm đạo một lát.

Tống Thiên Hành mỉm cười thành khẩn:

– Thiết lão, vất vả nửa đêm rồi, xin cũng nên nghỉ ngơi…

Vân Thiết Thành mỉm cười ngắt lời:

– Lão khiếu từng tuổi này còn chưa nói đến nghỉ ngơi, lão đệ ngươi lại đòi nghỉ ngơi sao…

Tống Thiên Hành chưa biết phải nói sao cho phải thì Thiết lão trầm sắc mặt hỏi:

– Lão đệ, ngươi… ngươi thật muốn bỏ ta mà đi sao…

Tống Thiên Hành nghiêm mặt nói:

– Thiết lão hiểu lầm dụng ý của Tống Thiên Hành rồi.

Vân Thiết Thành phấn chấn tinh thần:


– Hiểu lầm… Vậy ra lão đệ từ chức trước mặt mọi người là giả sao…

Tống Thiên Hành lắc đầu cười khổ nói:

– Việc từ chức trước mặt mọi người không phải giả, nhưng Tống Thiên Hành còn trách nhiệm với Kim Thang bảo, hơn nữa trong khi đại cuộc còn chưa ổn định, niềm cừu hận của Hoa Lộng Ảnh còn chưa tan thì đối với sự an nguy của quý bảo Thiên Hành tất phải có an bài thỏa đáng.

Thiết lão kích động choàng tay qua nắm vai Tống Thiên Hành lắc lắc, nói:

– Thiên Hành, hảo ý của ngươi lão khiếu không tiện nói gì hơn, đành phải ghi khắc trong tâm khảm.

Mấy lời nói đơn giản của lão, xưng hô đổi từ “lão đệ” sang “Thiên Hành” đủ thấy trong lòng lão kích động đến độ nào.

Tống Thiên Hành cười nói:

– Thiết lão, đó là bổn phận làm người trong võ lâm, Thiết lão không nên nói vậy khiến Thiên Hành thêm hổ thẹn.

Nét tươi cười của lão trong chốc lát đã chuyển sang trầm trọng nói:

– Thiên Hành, lão khiếu biết ngươi mang trọng trách trong người, bản thân hệ trọng đến kiếp vận võ lâm, bởi vậy ngươi từ chức tổng quản bản bảo chẳng qua không muốn liên lụy đến bản bảo mà thôi.

Dừng lời, lão thở dài rồi từ từ tiếp:

– Kỳ thực nếu bản bảo không có ngươi thì coi như tiêu tan như bọt nước nội đêm nay. Ngươi làm như vậy tuy là nghĩa cử trượng phu, tâm trường hiệp nghĩa, nhưng lão phu ta làm sao an tâm cho được.

Tống Thiên Hành cười buồn:

– Thiết lão…

Vân Thiết Thành khoát tay ngắt lời chàng:

– Thiên Hành, hai tiếng “Thiết lão” do ngươi nói ra thật lão khiếu không dám nhận. Thiên Hành, nếu ngươi không cho rằng lão khiếu trèo cao thì…

Nói đến đây không biết vô tình hay cố ý, lão liếc nhìn sang ái nữ một cái rồi ý nhị tiếp lời:

– Thì tạm thời gọi ta bằng hai tiếng lão ca!

Vân Thiết Thành đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “tạm thời”, thì ra lão còn có ý tứ gì khác nữa đây!

Tống Thiên Hành tựa như không nhận ra ý tứ của lão, cười ha hả nói:

– Lão ca ca đã dạy như vậy, Tống Thiên Hành cung kính không bằng tuân lệnh!

Gọi người ta là “lão ca” mà xưng tên chứ không xưng hai tiếng “tiểu đệ”, nghe qua thấy có vẻ không thuận lắm, nhưng kỳ thực thân thiết vô cùng.

Lúc này Tống Thiên Hành đã lấy Kim Long lệnh, vật đại diện quyền lực của Kim Thang bảo ra…

Vân Thiết Thành giữ tay Tống Thiên Hành cười lớn nói:

– Thiên Hành, lão ca ca cũng đang nghĩ đến món vật này, ngươi không cần trả lại cho ta nữa, cứ giữ lấy coi như là một vật kỷ niệm.

Tống Thiên Hành sửng sốt nói:

– Nhưng đây là lệnh phù hiệu lệnh cho quần hào Nam thất tỉnh, lão ca ca…

Vân Thiết Thành đưa mắt nhìn chiếc vòng kim hoàn trên ngón áp úp bên tay trái Tống Thiên Hành nói:

– Thiên Hành, lệnh phù hiệu lệnh võ lâm Nam thất tỉnh so với “Nhị Tướng Kim Hoàn” hiệu lệnh cao thủ bát đại môn phái của ngươi so ra có đáng gì!

Thì ra chiếc nhẫn kỳ hình trên ngón tay của Tống Thiên Hành tên là “Nhị Tướng Kim Hoàn”. Nguyên thủ pháp ám khí vô thượng của Thanh Hư thượng nhân “Nhị Tướng Quy Nguyên” sử dụng Nhị Tướng Kim Hoàn, uy lực vô biên, một khi đã phóng ra địch nhân không chết tất cũng bị thương, trừ phi công lực của đối phương cao thâm hơn người sử dụng mấy bậc mới hòng tránh khỏi!

Lúc Thanh Hư thượng nhân hành đạo giang hồ rất ít khi dùng đến nó, cho dù vậy, cái tên “Nhị Tướng Kim Hoàn” vẫn truyền khắp giang hồ khiến quần hào nghe danh vỡ mật.

Tống Thiên Hành phen này sửng sốt thật sự, giật mình nói:

– Lão ca ca cũng…

Chàng vốn định nói “Lão ca ca cũng nhận ra Nhị Tướng Kim Hoàn… ”, nhưng lời chưa nói hết bỗng nhớ ra nói như vậy chẳng khác nào chê người kiến văn cô lậu.

Trong lúc túng thế chàng vọi cười chữa thẹn, nói:

– Kỳ thực, đây là Tống Thiên Hành dùng dư danh của gia sư, nói ra càng thêm hộ thẹn!

Vân Thiết Thành quả không hổ là tay lão luyện giang hồ, đối với lời nói thất lễ của đối phương lão làm như không nghe thấy, mỉm cười nói:

– Thiên Hành! Ngươi không cần tự khiêm như vậy, đối với lệnh phù tối thượng võ lâm như vậy thì chỉ một mình lệnh sư Lý tiền bối mới đáng tiếp thụ, cũng chỉ có một mình lão đệ ngươi mới xứng đáng kế thừa, đừng nói đến những việc khác, chỉ nội một thành công của lão đệ Ở bản bảo trong đêm nay thật không ai làm nổi. Nói ra lão đệ đừng cười, lúc trước khi lão đệ lập kế “Thâu thiên quán phật” với “Thỉnh quân nhập ông” yêu cầu lão ca tạm thời lánh mặt để thúc đẩy đối phương mau chóng hành động, quả thật lúc đó ta có chút nghi ngờ hiệu quả của nó. Nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh…

Tống Thiên Hành mỉm cười ngắt lời:

– Đủ rồi lão ca ca, người quá khen càng lúc càng khiến Thiên Hành thêm hổ thẹn.

Vân Thiết Thành nhét Kim Long lệnh trở vào tay Tống Thiên Hành, nghiêm mặt nói:

– Thiên Hành! Về danh nghĩa ngươi không còn là tổng quản của bản bảo nữa, nhưng thực tế không những ngươi vẫn còn là tổng quản của bản bảo, thậm chí còn là Bảo chủ danh dự của bản bảo nữa. Lão ca ca đã già yếu rồi, thực lực của bản bảo nay đã không còn được như xưa, nhưng trong đại nghiệp trừ ma vệ đạo của võ lâm, nhất định cũng giúp ích được phần nào, tuy không đánh đấm gì được nhưng ít ra cũng có thể truyền tin hoặc giả nghi binh v. v… Lão đệ thấy thế nào…

Tống Thiên Hành cầm tay Kim Long lệnh sắc mặt lộ vẻ khó xử vô cùng, chưa kịp nói gì thì Vân Trung Phụng đã thở dài nói:

– Phụ thân, Tống đại hiệp đã không coi Kim Long lệnh ra gì thì phụ thân hà tất phải ép uổng làm chi…

Ngán thay cho miệng lưỡi của nữ nhân! Chỉ mấy lời nói của nàng còn nặng ký hơn những lời thuyết tràng giang đại hải của Vân Thiết Thành.

Vân Thiết Thành nhìn Tống Thiên Hành le lưỡi lắc đầu nói:

– Lão đệ, “Nữ Tô Tần” nhà ta nổi giận rồi, ngươi coi làm sao đó thì làm!

Tống Thiên Hành thầm kêu khổ, đang tìm lời thoái thoát thì Vân Trung Phụng đã u oán nói:

– Phụ thân sao lại nói vậy! Người ta đã là vũ nội kỳ tài, nữ nhi dù có gan lớn bằng trời cũng không dám giận với người.

Tống Thiên Hành cố gượng cười nói:

– Tứ tiểu thư, Tống Thiên Hành thân mang sư mệnh, đành phải tạm thời…

“Tạm thời” làm sao… Chàng biết rõ bởi chàng bỏ đi nên đối phương mới có ý giận, nếu cứ sự thật nói hết ra thì trở thành càng vẽ càng lấm lem ra vậy!

Nhưng Vân Trung Phụng tuy phận nữ nhi nhưng có cái khí khái của bậc nam nhi, nên không ngại gì thừa nhận, trong lúc Tống Thiên Hành lúng túng chưa biết nói tiếp như thế nào thì nàng đã cau mày cười nhẹ nói:

– Không cần giải thích nữa, Kim Thang bảo chỉ là đầm nước cạn, mà Tống đại hiệp là rồng giữa loài người, tất không thể ở nơi nước cạn, việc Tống đại hiệp không thích ở đây tiểu nữ đã biết từ lâu, có điều không ngờ rằng Tống đại hiệp lại bỏ đi nhanh như vậy. Nhưng đây là tự do cá nhân của mỗi người, Vân Trung Phụng dù không biết điều tới đâu cũng không thể trách cứ người, có điều chiếc Kim Long lệnh này…

Tống Thiên Hành mỉm cười ngắt lời:

– Tứ tiểu thư, Tống Thiên Hành kính cẩn thụ giáo, chiếc tín phủ này xin mạn phép nhận lãnh.

Vân Thiết Thành cười thầm trong bụng, đứng dậy vỗ vỗ vai Tống Thiên Hành cười nói:

– Lão ca ca ra ngoài xem mọi người thu dẹp xong chưa, hai ngươi cứ đàm luận…

Vân Trung Phụng cũng đứng nhanh lên nói:

– Phụ thân, Phụng nhi cũng đi với người.

Quay đầu nhìn Tống Thiên Hành mỉm cười lạnh nhạt nói:

– Đa tạ Tống đại hiệp đã hạ cố thâu nhận Kim Long lệnh, đêm đã khuya, tiểu nữ xin cáo từ.

Vân Thiết Thành còn đang ngẩn người thì Vân Trung Phụng đã kéo tay lão bước ra ngoài.

Tống Thiên Hành đưa mắt nhìn theo bóng cha con Vân thị khuất sau cánh cửa, bất giác thở dài…

Lòng chàng đang nhẹ nhõm hay nặng nề… Không ai biết, có lẽ chỉ một mình chàng biết được mà thôi.

Trời tờ mờ sáng, không, trước lúc tờ mờ sáng, cái khoảng thời gian tối tâm lạnh lẽo nhất của đêm.

Trên đỉnh tháp chuông cao bảy tầng của Kim Thang bảo một bóng người cô độc, lạnh lùng đứng dưới sương đêm, một dáng người kiều diễm, tóc xõa ngang vai, tà áo lụa khe khẽ lay động trước gió khuya.

Nàng đứng đó, ngẩng đầu nhìn ánh sao lấp lánh trong khoảng không vô tận của trời đêm, không nói năng cử động, nếu không có những ngọn gió thỉnh thoảng lay động tà áo nàng thì e rằng người ta có thể lằm tưởng đó là một pho tượng mỹ nhân.

Nàng là ai… Nàng chính là hạt minh châu của Kim Thang bảo Bảo chủ Vạn Lý Phi Hồng Vân Thiết Thành, tứ tiểu thư Vân Trung Phụng.

Là nàng, nhưng sao đêm khuya không ngủ lại một mình hứng sương khuya giá lạnh trên đỉnh tháp chuông…

Thật lâu, thật lâu sau bỗng nàng giậm chân, hừ lạnh nói:

– Hừ, bộ tưởng ngon lắm sao…

Lúc ấy một tiếng thở dài ảo não từ xa vọng đến, nghe sao mà u oán, sao mà thê lương!

Vân Trung Phụng giật mình kinh hãi, đưa mắt nhìn ra tứ phía. Bỗng một giọng ngâm trong trẻo nhưng đượm âm sắc thê lương theo gió đưa tới:

Duyên nhân đa hề!

Thùy đắc tự trường đình thu!

Thu nhược hữu tình thi!

Hựu khởi hội thanh thanh nhược thử…

(tạm dịch là:

gặp nhiều người có ai hơn được cây mọc trước đình, nếu cây cũng có lòng, làm sao còn xanh tươi được như vậy.) Vân Trung Phụng mới thở dài vì giọng ngâm như nói đúng tâm sự nàng, bỗng thoáng hoa mắt thì trước mặt nàng đã có thêm một thanh y phụ nhân dáng người tuyệt đẹp.

Thanh y phụ nhân này có thể vượt qua vòng giới bị thâm nghiêm của Kim Thang bảo, lại đến ngay trước mặt Vân Trung Phụng không bị phát giác thì một thân võ công của người này không cần phải nói cũng có thể tưởng tượng được.

Vân Trung Phụng là người thông minh linh lợi, nàng biết nếu đối phương là địch thì với bản lĩnh của nàng dù trốn chạy hay hô hoán cũng vô ích nên nàng an nhiên chú mục nhìn đối phương lẳng lặng không nói lời nào.

Thanh y phụ nhân chậm rãi nói:

– Phụng cô nương, cô nương quả thật trầm tĩnh hơn người.

Dừng một chút thanh y phụ nhân tiếp lời:

– Lúc nãy cô nương nói ai tưởng ngon lắm sao…

Vân Trung Phụng không chút khách sáo hỏi lại:

– Việc đó có liên quan gì đến ngươi…

Thanh y phụ nhân thở dài nhỏ nhẹ:

– Phụng cô nương, tính khí quật cường của cô nương thật giống với lão thân năm xưa. Ôi!

Một người con gái bị mất mẫu thân thật là đáng thương! Cô nương tuy có một phụ thân tốt, nhưng thố lộ tâm sự trước mặt phụ thân làm sao tiện bằng mẫu thân phải không…

Mấy lời của thanh y phụ nhân như đánh trúng tâm sự Vân Trung Phụng, nàng không ngăn được tiếng thở dài u oán, cúi đầu lặng thinh.

Thanh y phụ nhân cất giọng từ tốn, hiền hòa nói:

– Theo chỗ lão thân được biết thì Tống Thiên Hành quả thật là một kỳ nam tử hiếm thấy trong võ lâm, nhãn quang của cô nương khá lắm, nhưng cô nương không nên làm mình làm mẩy, ta ngày trước cũng hay làm mình làm mẩy không những đánh mất đi hạnh phúc cả đời mình mà còn làm liên lụy đến người khác phải ôm hận chung thân. Phụng cô nương! Cô nương có hiểu ý ta nói không…

Vân Trung Phụng không dằn được kính động, thân hình nàng khẽ run lên, ngẩng mặt lên run giọng nói:

– Tôn… tôn giá là ai… Tại sao lại nói với tiểu nữ những lời này…

Phụ nhân lắc đầu, tấm sa che mặt khẽ lay động, nói:

– Ta là ai tạm thời không nên hỏi, sẽ có một ngày cô nương sẽ biết, còn việc tại sao lại nói với cô nương những lời ấy, đương nhiên là ta muốn tốt cho cô nương, đồng thời cũng không ngần ngại nói cho cô nương hay là ta sẽ cố hết sức mình giúp cô nương hoàn thành tâm nguyện, nhưng sự giúp đỡ của người ngoài chỉ có thể giúp được một phần chứ không thể quyết định, mấu chốt để dẫn đến thành công nằm trong tay cô nương, bởi vậy phải nhớ rõ lời ta nói lúc nãy, không được hành động để thỏa mãn lòng tự ái, hiểu chưa…

Vân Trung Phụng gật đầu mà như người mất hồn, thanh y phụ nhân nói tiếp:

– Bây giờ ta nói đến việc chính, cô nương mau báo chóng thông báo cho Tống Thiên Hành rằng Nhất Thống môn chủ đã nghi ngờ bọn Hắc Bạch song sát, Thiên Đài song kiệt cùng Vũ Văn Ngao năm người đã cấu kết vớ người ngoài và quyết định sáng sớm xử tử năm người họ. Ta có thể tự mình cứu bọn chúng, nhưng để Tống Thiên Hành có cơ hội thi ân thu dụng năm người nên mới để cho hắn cơ hội, cô nương bảo hắn trước giờ thìn, dẫn theo Thông Tý Thần Ma Chu Chấn Bang đến cánh rừng phía sau Ngũ Gia thôn cách đây chừng mười dặm, không được chậm trễ, đồng thời dặn hắn rằng theo thiển ý của ta chỉ được cứu người, không được làm khó Nhất Thống môn chủ. Xong rồi, cô nương đi đi…

Vân Trung Phụng chớp mắt cười hỏi:

– Tiền bối, mấy lời này tiểu nữ phải nói là ai nói đây…

Thanh y phụ nhân cười nói:

– Phụng cô nương, cô nương chỉ cần tả dáng mạo ta cho Tống Thiên Hành nghe, hắn nhất định sẽ tin lời.

Vân Trung Phụng cung kính đáp:

– Được rồi, vãn bối tuân mạng.


Thanh y phụ nhân tiếp lời:

– Đi nhanh đi Phụng cô nương, mạng sống của năm con người không phải là việc nhỏ, lại có ảnh hưởng đến năm tay trợ thủ đắc lực của ý trung nhân của cô nương càng không phải là chuyện chơi.

Vân Trung Phụng chợt cảm thấy mặt nóng bừng, cúi đầu “dạ” nhỏ một tiếng, một mùi hương thoang thoảng theo gió đưa lại, chừng ngẩng mặt lên thì thanh y phụ nhân đã mất tung.

Vân Trung Phụng trong giờ khắc này tâm tình phức tạp dị thường, đối với lời hứa của thanh y phụ nhân đương nhiên nàng vui mừng khôn xiết, nhưng đối phương đã nói rõ ràng, việc trai gái thì sự giúp đỡ của người ngoài chỉ giúp được một phần nhỏ… Vậy nên hảo sự giữa nàng và Tống Thiên Hành cho đến giờ phút này chưa có gì đáng lạc quan…

“Một người con gái mất mẹ thật đáng thương, tuy cô nương có một phụ thân tốt, nhưng thổ lộ tâm sự trước mặt phụ thân sao tiện bằng trước mặt mẫu thân… ”

“… Lão đệ, ngươi tạm thời gọi ta một tiếng lão ca… ”

Giọng nói êm ái như từ mẫu của thanh y phụ nhân và lời nói ẩn ý tế nhị của Vân Thiết Thành lần lượt hiện về văng vẳng bên tai…

Một lúc lâu, nàng cúi đầu lẩm bẩm:

– Không! Ta không đáng thương, ta có một người cha thấu hiểu nhân tình như một người mẹ hiền, ta may mắn lắm, nhưng… chàng… chàng nhất định rời bỏ chốn này… Ta… ta nhất định tìm cách nào theo chàng, ta sẽ cùng chàng phiêu bạt giang hồ.

Giọng nàng phiêu điêu, trầm buồn:

– Mẫu thân! Người có linh thiêng xin phù hộ cho hài nhi…

Có lẽ lời khẩn cầu của nàng thấu đọng thiên linh, khi vừa dứt lời bỗng thấy Tống Thiên Hành sừng sững trước mặt nàng.

Vân Trung Phụng thấy tim đập rộn ràng, gương mặt ngạc nhiên nhìn Tống Thiên Hành hỏi:

– Tống tiên sinh, người cũng chưa…

Trong lúc gấp gáp thần trí không được tỉnh táo, Vân gia “Nữ Tô Tần” suýt chút nữa đã nên câu “người cũng chưa an giấc” May mà nàng kịp thời nhận ra sự đường đột trong lời nói nên nuốt xuống hai tiếng “an giấc” đã đến bên môi, nhưng dù nói chưa hết lời, ý tứ đã trọn, hơn nữa chữ “cũng” nàng dùng ở đây đặc biệt có tác dụng làm nổi bậc câu nói dỡ!

Bởi vậy trong nhất thời nàng thẹn đến đỏ mặt tía tai, ấp úng một hồi rồi cúi đầu nín lặng.

Tống Thiên Hành thông minh tuyệt đỉnh lẽ nào lại không hiểu được hàm ý trong câu nói của đối phương, huống hồ chàng cũng đồng tâm sự, trằn trọc mãi không ngủ được.

Nhưng những vấn đề tế nhị này nói ra thật thẹn đến chín người, chàng làm sao nói ra cho được.

Đành phải nói trớ đi:

– Tứ tiểu thư, Tống Thiên Hành thấy trên đỉnh tháp chuông có hai bóng người thấp thoáng, sợ có kẻ địch thâm nhập nên mới vội vàng đến xem thử, thì ra lại gặp tứ tiểu thư ở đây…

Kỳ thực, lúc thanh y phụ nhân còn ở đây chàng chưa chú ý tới, đến sau mới thấy bóng dáng Vân Trung Phụng thấp thoáng xa xa, nhưng chàng nói như vậy chẳng qua để kiếm cớ mà thôi.

Nhưng khi chàng mượn cớ xong thì Vân Trung Phụng cũng nghĩ ra một cái cớ cho nàng:

– Phải, lúc nãy có một vị tiền bối kỳ nhân kêu ta đến đây…

Tống Thiên Hành thầm kêu khổ, tuy nhiên ngoài mặt vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

– Người đó là ai…

Vân Trung Phụng đáp lại:

– Người không chịu để lộ danh tánh!

– Vậy người ấy gọi tứ tiểu thư đến đây chắc phải có việc gì quan trọng lắm…

Vân Trung Phụng gật đầu đáp:

– Rất quan trọng, và cũng rất cấp bách…

Tiếp đó nàng mang dáng dấp của thanh y phụ nhân miêu tả sơ lược, đồng thời những lời dặn dò của bà kể lại cho Tống Thiên Hành nghe, sau đó nàng thở dài buồn buồn hỏi:

– Tống tiên sinh, người ấy là ai… Tống tiên sinh có biết người ấy…

Tống Thiên Hành lắc đầu cười khổ đáp:

– Điều Tống Thiên Hành biết được cũng giống như tứ tiểu thư vậy!

Vân Trung Phụng hơi cảm thấy thất vọng hỏi lại:

– Như vậy… tiên sinh có đi không…

Tống Thiên Hành quả quyết:

– Đương nhiên phải đi rồi!

Tống Thiên Hành ngước mặt nhìn trời thấy phương Đông đã hiện lên trắng mờ mờ, đoạn tiếp lời:

– Bây giờ đã là giao thời giữa giờ dần và giờ mão, cách giờ thìn còn hơn một thời thần nữa, khoảng cách mười dậm chỉ trong khoảnh khắc, thời gian hãy còn nhiều…

Mấy lời này Tống Thiên Hành vốn tự nói với mình, nhưng với Vân Trung Phụng trong lòng sẵn có ý riêng, lầm tưởng Tống Thiên Hành nói như vậy là có ý sâu xa, nàng liền tự nhủ:

– “Phải rồi, thời gian hãy còn nhiều, ta phải thử thăm dò ý tứ của chàng thế nào… ”

Nhưng tâm niệm chưa dứt thì đã nghe Tống Thiên Hành dịu giọng nói:

– Gió lạnh sương nhiều, tứ tiểu thư sớm quay về nghỉ ngơi.

Vân Trung Phụng nghe nói mà ứa gan, nghiến răng mắng thầm:

– “Ngươi đúng là người lòng dạ sắt đá, đến nước này mà còn giả bộ ngây ngô… ”

Nhưng ngoài mặt nàng vẫn làm tỉnh như không, nàng nhớ đến lời cảnh cáo của thanh y phụ nhân, chậm rãi đáp:

– Đa tạ Tống tiên sinh quan tâm, trời đã sắp sáng rồi, hơn nữa bình thường ta cũng dậy sớm lắm.

Tống Thiên Hành trong lòng mâu thuẫn vô cùng, một mặt chàng muốn nhân cơ hội này lưu lại nói với Vân Trung Phụng vài câu, một mặt hối hận sao lúc nãy không mượn cớ gấp đi cứu người mà rút lui cho sớm.

Nhưng thực ra muốn nói với nàng vài câu thì chàng không biết nói gì và không biết bắt đầu từ đâu, còn muốn rút lui thì đã không còn cơ hội nữa rồi. Trong thế tiến thoái lưỡng nan chàng đành dựa theo lời đối phương nói lảng đi:

– Phải, không khí của buổi sớm đặc biệt thanh khiết, nhất là trên đỉnh tháp cao như vầy, lại càng khiến cho người ta sảng khoái tinh thần, tứ tiểu thư…

Vân Trung Phụng liếc nhanh Tống Thiên Hành một cái, hạ giọng nói:

– Tống tiên sinh, tối qua ta lỡ lời thất lễ, thật áy náy không yên…

Tống Thiên Hành mỉm cười nói:

– Tống Thiên Hành không để ý đến chuyện đó đâu, bởi vì người ta ai ai cũng có lúc tinh thần không được khỏe, mà đã không khỏe thì hay cáu, hơn nữa việc tối qua thực sự cũng do Tống Thiên Hành không phải, ta cố chấp, ta không biết phải trái, ta…

Vân Trung Phụng mỉm cười, bình tĩnh ngắt lời chàng:

– Tiên sinh nói vậy thật khiến tiểu nữ trong lòng bất an… Tống tiên sinh định lúc nào rời bảo…

Tống Thiên Hành cười cười nói:

– Ta nghĩ trong vòng ba ngày sẽ sắp xếp xong vấn đề an toàn cho quý bảo, nên việc rời khỏi quý bảo nhanh nhất là ba ngày sau.

Vân Trung Phụng hỏi:

– Trạm đầu tiên của hành trình là Kim Lăng…

Tống Thiên Hành gật đầu:

– Phải!

Ánh mắt sâu thẳm của nàng nhìn thẳng vào mặt Tống Thiên Hành hỏi:

– Tống tiên sinh, mai sau không biết người có còn trở lại Kim Thang bảo…

Sóng mắt của nàng biểu hiện tình ý rõ ràng quá, nét buồn cũng mênh mông quá…

Ánh mắt Tống Thiên Hành vừa chạm phải sóng mắt nàng bất giác tim đập như trống làng, chàng vội vàng nhìn ra nơi khác tránh ánh mắt này, hít một hơi khí lạnh, trầm tĩnh tinh thần đoạn nghiêm nghị nói:

– Chỉ cần thời gian cho phép, Tống Thiên Hành nhất định sẽ trở lại, hơn nữa chưa nói đến trách nhiệm của Tống Thiên Hành với quý bảo, chỉ nội ân tri ngộ của lão Bảo chủ với tiểu thư, Tống Thiên Hành trọn đời khó quên, nếu đi rồi không trở lại thì Tống Thiên Hành thật không biết điều.

Vân Trung Phụng thở ra nhẹ nhõm, cười tươi nói:

– Vậy là… ta yên tâm rồi, ta chỉ sợ tiên sinh bị cử chỉ vô lễ của ta đêm qua dọa đến không dám quay lại nữa.

Vân gia “Nữ Tô Tần” quả là lợi hại, nàng không còn tự ái vặt nữa, ngược lại tỏ ra ôn nhu hiền dịu vô cùng, có lẽ lời cảnh tỉnh của thanh y phụ nhân đã bắt đầu thâm nhập vào hành động và lời nói.

Tống Thiên Hành thuận gió kéo buồm tiếp lời:

– Không ngờ tứ tiểu thư lại coi trọng Tống Thiên Hành này như vậy!

Vân Trung Phụng cười rạng rỡ:

– Không phải Vân Trung Phụng có ý nghĩ xấu cho người, song Tống tiên sinh từng nói “ta cũng là một người phàm… ” bởi vậy ta không khỏi không lo ngại điều đó.

Tống Thiên Hành không biết vô tình hay cố ý, lời nói chàng bỗng như hơi có ý vị đưa đẩy:

– Chính vì Tống Thiên Hành là con người bình thường, cũng có đủ thất tình lục dục nên mới nói tứ tiểu thư không nên lo ngại điều ấy, e rằng quá thừa đi chăng…

Lời nói nước đôi nhưng không làm mất đi vẻ tự nhiên, người thông minh mẫn tiệp như Vân Trung Phụng lý đâu lại không hiểu cái ý tại ngôn ngoại! Nàng tuy lòng mừng vô hạn nhưng cũng không thể không giữ thể diện nữ nhi, giả dò không hiểu nói:

– Lời nói của Tống tiên sinh ý tứ thâm trường, ta càng nghe càng thấy khó hiểu.

Tống Thiên Hành cười nhẹ giải thích:

– Tứ tiểu thư, người ta nói “Lộ viễn tri mã lực, nhật cữu thức nhâm tâm”, tạm thời tiểu thư “khó hiểu” một chút, tất có một ngày tiểu thư sẽ hiểu rõ ràng minh bạch.

Dừng một lát chàng tiếp lời:

– Được rồi, xin tứ tiểu thư về nghỉ ngơi, Tống Thiên Hành còn phải đi cứu người.

Ngũ gia thôn là một ngư thôn có chừng hơn chục nóc nhà, sau lưng là núi, trước mặt là hồ, đẹp như tranh vẽ, có thể sánh như thế ngoại đào nguyên.

Nhưng ai có thể ngờ được trong cánh rừng rậm rạp bên cạnh “thế ngoại đào nguyên” ấy có một trường mưa máu gió tanh sắp xảy ra.

Đầu giờ thìn!

Không khí trong rừng tùng thanh khiết vô cùng, ánh dương quang buổi sáng sớm xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất thành những điểm sáng nho nhỏ, đó đây những bụi hoa dại nở rộ tỏa hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, tiếng chim ríu rít chuyển cành, không khí yên lành thanh khiết.

Nhưng trong cái không khí yên lành đó lại có một cảnh đối ngược, đối ngược đến tàn nhẫn, trên mảnh đất trống rộng chừng nửa mẫu, quỳ thành hàng chữ nhất, năm nhân vật giang hồ là Vũ Văn Ngao, Soái Duy Thần, Úy Trì Quân, Trần Văn, Trần Vũ…

Năm người này vô luận trước kia ngang dọc giang hồ, hùng phong lẫm liệt đến đâu, nhưng giờ này người nào người nấy cúi đầu nín lặng, ra vẻ cam chịu của những tên tử tội chờ giờ hành quyết.

Cách năm người chừng một trượng, đệ nhất Phó môn chủ Cửu Trảo Kim Long Cái Thế Hùng cùng hai vị hộ pháp Thuần Vu Khôn và Đồ Sĩ Qúy sát vai đứng hàng ngang chờ đợi.

Trong rừng tùng không khí yên lành, duy chỉ trên mảnh đất trống này thì không khí ngột ngạt khẩn trương dị thường.

Cái Thế Hùng ngẩng mặt nhìn vầng thái dương, trên gương mặt nhuận hồng của lão lộ vẻ sốt ruột đợi chờ.

Đồ Sỉ Qúy cười nịnh:

– Phó tọa… Môn chủ sao giờ này còn chưa đến…

Cái Thế Hùng trầm giọng:

– Môn chủ đã nói giữa giờ thìn sẽ đến đây, bây giờ mới đầu giờ thìn…

Đồ Sỉ Qúy hơi cau mày nói:

– Phó tọa, cớ gì phải chờ đến giữa giờ thìn mới hành hình… Nơi đây cách Kim Thang bảo trong gang tấc, vạn nhất có điều gì bất trắc không phải…

Cái Thế Hùng không dằn được, hơi nặng giọng nói:

– Đồ hộ pháp, nơi này do Môn chủ tác chủ, ngươi hà tất phải lo lắng vô ích như vậy.

Đồ Sỉ Qúy bị một vố ngậm tăm, không nói được gì hơn.

Ngay lúc ấy một trận gió nhẹ lướt qua, trong khoảnh đất bỗng xuất hiện một lão xú bà tóc trắng phiêu phiêu, mình mặc một bộ đồ đen kịt, tay chống quài trượng.

Lão bà này gọi là xú lão bà thật chưa đủ để diễn tả cái xấu của mụ.

Chỉ thấy mụ hai gò má nhô cao, trán dồ, hai hốc mắt sâu hoắm, chiếc mũi bẹp dí, miệng to như chậu máu, môi dày lật ngược, cằm dài thườn thượt… Nói tóm lại ngũ quan trên gương mặt mụ có thể nói là không có món nào có thể xem là bình thường.

Mụ tuy xấu đến không dám nhìn, nhưng công lực của mụ thật kinh thế hãi tục. Chưa kể đến chiếc long đầu thiết trượng nặng đến năm chục cân trong tay mụ, chỉ nội một việc giữa ban ngày ban mặt mà đột ngột xuất hiện như quỷ thần trước bọn Cái Thế Hùng mà vẫn không một tên nào hay biết trước sự xuất hiện của mụ, cũng đủ thấy công lực mụ ghê gớm đến mức nào.

Bọn Cái Thế Hùng ba người nghe lạnh toàn thân, chưa kịp cất tiếng hỏi bỗng nghe tiếng gió lộng ào ào, bóng đỏ thấp thoáng, một mùi u hương phảng phất, bên cạnh lão xú bà đã có thêm một vị hồng y cô nương. Kình trang màu đỏ, áo khoát màu đỏ, trên mái tóc huyền của nàng nỗi rõ chiếc kẹp tóc hồ diệp đỏ chói, dưới chân mang một đôi hài đỏ, mảnh sa che mặt màu đỏ, thanh kiếm trên vai nàn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.