Đọc truyện Càn Khôn Kiếm Thần – Chương 44: Bắt đầu đối chiến
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Đối với Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến thông thường đối chiến xác suất đền dao động không đem lại lợi ích lớn, nhưng ưu điểm là ổn thỏa, ít nhất phe Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến không bị lỗ.
Nhưng khi ván cược một trận đối chiến đến con số cực lớn, dù đặt cược xác suất đền dao động vẫn đem đến ích lợi vô cùng khả quan.
Triệu Đăng Thiên vung tay lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Cảnh Ngôn, ta muốn cho ngươi muốn khóc cũng không kịp, chờ xem!
Cảnh Ngôn híp mắt cười cười:
– Triệu bại hoại, lát nữa ngươi sẽ khóc thật.
Triệu Đăng Thiên lại trừng mắt:
– Hừ!
Triệu Đăng Thiên nhấc chân rời khỏi phòng chờ tuyển thủ.
Trên đài cao lơ lửng trong đại sảnh, một nhân viên trung niên bước ra.
– Các vị, trận chiến của Lý Thiên Phúc và Cảnh Ngôn đã hết giờ đặt cược, quầy cược sẽ không nhận bất cứ đặt cược nào liên quan trận chiến nữa, đa tạ các vị tham dự!
Nhân viên công tác dứt lời, tất cả quầy đặt cược ngừng hoạt động, dù có người còn muốn cược cũng bị từ chối.
Con số biểu hiện trên thủy tinh xác suất đền đã ngừng dao động.
Xác suất đền của Cảnh Ngôn là một đền hai mươi hai.
Xác suất đền của Lý Thiên Phúc là ba mươi đền một.
Xác suất đền chênh lệch quá xa, trong lịch sử của Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến Đông Lâm thành có lẽ chưa từng xảy ra tình huống này.
Nhân viên công tác đếm ngược thời gian:
– Bây giờ đếm ngược thời gian đối chiến, mười, chín, tám…
Hai bóng người từ hai đường hầm chậm rãi đi vào lôi đài đối chiến đặc biệt thiết kế trên tầng hai Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
Đám đông người đặt cược trong đại sảnh tầng một có thể xem tình huống trên lôi đài qua vách tường thủy tinh.
Thông thường người đặt cược không cho phép trực tiếp xem đối chiến, phải nhìn qua lôi đài đối chiến. Vì Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến sợ người đặt cược ở gần lôi đài quá ảnh hưởng tuyển thủ đánh nhau. Một số kẻ quá khích thua đỏ mắt rất có thể mất lý trí lao lên lôi đài đối chiến.
Không cho bọn họ quan sát trực tiếp cũng vì tránh cho ngoài ý muốn này. Nhưng trong các phòng riêng ở tầng hai có thể trực tiếp xem đối chiến.
Trong đại sảnh, nhiều người đặt cược trông thấy Lý Thiên Phúc xuất hiện trên tường thủy tinh to lớn thì hưng phấn hét lên:
– Ra rồi!
– Lý Thiên Phúc! Lý Thiên Phúc đi ra!
– Người mặc áo xanh là Cảnh Ngôn, tu vi Võ Đạo thất trọng thiên mà mơ khiêu chiến Lý Thiên Phúc, thật là buồn cười.
– Các ngươi nói xem có khi nào Cảnh Ngôn bị thua trong vòng một chiêu không?
– Hừm, thua hả? Bị đánh chết thì đúng hơn. Tuyển thủ đối chiến với Lý Thiên Phúc có hơn một nửa bị đánh chết ngay trên lôi đài.
– …
Lôi đài đối chiến.
Võ giả mặc áo đen, cơ bắp nhô lên cuồn cuộn tràn ngập lực lượng bạo tạc, người này là Lý Thiên Phúc.
Lý Thiên Phúc nhìn Cảnh Ngôn chăm chú, hỏi:
– Ngươi là Cảnh Ngôn?
Cảnh Ngôn gật đầu đáp:
– Đúng vậy!
Giọng Lý Thiên Phúc hơi khàn, nghe nặng nề:
– Ta biết ngươi, ngươi từng bước vào Tiên Thiên cảnh. Nhưng bây giờ ngươi chỉ có tu vi Võ Đạo thất trọng thiên sao dám đối chiến với ta? Ngươi không sợ chết?
Mặt Lý Thiên Phúc có một vết sẹo đen như con rết trông rất hung dữ, tay cầm trường đao màu đen to dày lóe tia lạnh lẽo.
Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng, mỉm cười nói:
– Chết? Ta sợ. Nhưng ngươi không giết ta được.
Lý Thiên Phúc không giận:
– Vậy sao?
Kinh nghiệm chém giết của Lý Thiên Phúc rất phong phú, đối diện Cảnh Ngôn cảnh giới rõ ràng thấp hơn mình nhưng nỗi lòng của gã vẫn bình tĩnh. Bình tĩnh thì mới phát huy ra thực lực mạnh nhất được.
Đối mặt đối thủ yếu ớt cũng phải giữ bình tĩnh, đây là võ giả đi ra từ núi đao biển lửa nên có giác ngộ như vậy.
Lý Thiên Phúc nở nụ cười âm lạnh, khiến người nhìn sởn tóc gáy:
– Vậy thì thử đi!
Nếu là võ giả bình thường nhìn biểu tình đó của Lý Thiên Phúc sẽ nao núng, nhưng nỗi lòng của Cảnh Ngôn không gợn sóng.
Vèo!
Keng!
Bóng đao chợt lóe, đao quang màu đen tràn ngập trước mặt Lý Thiên Phúc. Nguyên khí dâng trào một hơi bùng nổ tiếng động inh ỏi.
Cùng lúc đó thân hình vạm vỡ của Lý Thiên Phúc lao hướng Cảnh Ngôn, như dã thú mở ra mồm máu vọt tới.
Lý Thiên Phúc rống to:
– Chết đi!
Trường đao đen kéo theo đao quang khiếp người tựa bão tố quét hướng Cảnh Ngôn.
Đại sảnh tầng một rộ lên từng đợt sóng triều hưng phấn:
– Bắt đầu! Bắt đầu rồi!
– Giết! Giết! Giết chết hắn!
– Ta muốn thấy máu, thấy máu!
– …
Tất cả cặp mắt nhìn chằm chằm vách tường thủy tinh to lớn, trong mỗi đôi mắt rực cháy lửa nóng.
Mấy ngàn người điên cuồng, rất khó tưởng tượng ra cảnh đó.
Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều đặt cược cho Lý Thiên Phúc, ít ỏi vài người cược một ít cho Cảnh Ngôn.
Xác suất đền của Cảnh Ngôn quá hấp dẫn, dù biết phần thắng gần bằng không vẫn có người muốn liều ăn may. Nếu cược mười khối linh thạch, lỡ như Cảnh Ngôn thắng sẽ kiếm được hai trăm hai mươi khối linh thạch, rất đáng giá liều một phen.
Nhưng ít ai đặt cược Cảnh Ngôn, dù cược cũng chỉ được ít tiền, nhiều nhất là mấy chục khối linh thạch. Trừ chính Cảnh Ngôn ra không có người thứ hai đặt cược hơn một trăm khối linh thạch vào hắn.
Có một số người đặt cược một, hai khối linh thạch cho Cảnh Ngôn, bọn họ có toan tính riêng. Vài khối linh thạch mất thì thôi, chẳng đáng gì, sẽ không khiến người xót ruột.
Trong một căn phòng trên tầng hai.
Nhiễm Kỳ luôn chú ý trận chiến này, mắt nhìn chằm chằm bóng người trên lôi đài. Nhiễm Kỳ chợt cảm giác có thêm hơi thở lạ bên cạnh, nàng vụt xoay lại trông thấy hội trưởng Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến.
– Hội trưởng?
Lão nhân áo xám cười nói:
– Ta nghe nói trận chiến đấu này, thấy thú vị nên đến xem.
Lão là hội trưởng của Hiệp Hội Cực Hạn Đối Chiến, đại nhân vật máu mặt của Đông Lâm thành.
Hội trưởng đại nhân này ít khi quan tâm một trận đối chiến.
Không phải mỗi ngày đều có trận chiến của Lý Thiên Phúc nhưng cách vài ngày sẽ có một trận. Hội trưởng này hầu như không lộ mặt xem bao giờ, hôm nay lão đến xem cuộc chiến hiển nhiên không vì Lý Thiên Phúc mà đến vị Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn chỉ có Võ Đạo thất trọng thiên dám can đảm khiêu chiến Lý Thiên Phúc khiến hội trưởng thấy thú vị.