Càn Khôn Kiếm Thần

Chương 36: Cửu Âm Quả


Đọc truyện Càn Khôn Kiếm Thần – Chương 36: Cửu Âm Quả

Dịch: Phong Nguyệt Lâu

***

Mắt Cảnh Ngôn hấp háy.

Hồn tinh là thứ tốt, nhưng thân thể võ giả không chịu nổi năng lượng ẩn chứa bên trong, thành con dao hai lưỡi lấy mạng.

Thiên Thủy lắc đầu nói:

– Tiểu tử, trạng thái hiện giờ của ngươi không được tốt, ta cảm thấy ngươi cần tốn mấy tháng để ổn định tu vi.

Tuy Cảnh Ngôn thành công đột phá nhưng quá trình không thuận lợi, nguyên khí trong kinh mạch Võ Đạo bề ngoài vâng theo hắn kiểm soát, nhưng nếu vận dụng đến cực hạn sẽ sinh ra hậu quả không thể dự đoán được.

Nghe Thiên Thủy nói làm Cảnh Ngôn nhíu chặt mày.

Hắn không có nhiều thời gian.

Cảnh Ngôn chỉ có ba tháng, lần này đột phá cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên đã tốn vài ngày, hắn còn lại chưa đầy ba tháng. Cảnh Ngôn phải đấu với Cảnh Thiên Long trước mặt toàn bộ tử đệ Cảnh gia.

Thiên Thủy nhìn biểu tình của Cảnh Ngôn, cười gian vuốt râu trắng dài của mình:

– Nhưng lão phu có một cách giải quyết vấn đề này.

Mắt Cảnh Ngôn sáng rực hỏi:


– Có cách gì?

Thiên Thủy hỏi lai:

– Tiểu tử nên biết Cửu Âm Quả đúng không?

Cảnh Ngôn sửng sốt:

– Cửu Âm Quả?

Tất nhiên Cảnh Ngôn biết Cửu Âm Quả, trong chợ khu tây có thể mua được Cửu Âm Quả, vì trong Như Ý các có không ít.

Cửu Âm Quả là linh dược tam giai, giá trị không nhỏ. Nhưng không nhiều người mua Cửu Âm Quả, vì nó là tài liệu một loại dược tề trị thương, chỉ một số dược tề sư mới mua nó. Mà cũng ít dược tề sư mua Cửu Âm Quả, dược tề trị thương là thứ không thể thiếu với võ giả hay đi mạo hiểm, bình thường võ giả chỉ cần mua chút thuốc trị thương cấp thấp là được. Võ giả bình thường không mua nổi dược tề trị thương đắt giá.

Chỉ có võ giả trên Tiên Thiên mới mang theo một, hai loại dược tề trị thương cao cấp. Bởi vì dược tề trị thương cao cấp giá đắt đỏ, hiệu quả bị giới hạn. Ví dụ võ giả đứt tay gãy chân, dược tề trị thương không thể làm mọc ra tứ chi. Xét cho cùng sử dụng dược tề cao cấp không có lời.

Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn Thiên Thủy, không biết lão nhắc đến Cửu Âm Quả làm gì.

Thiên Thủy nheo mắt nói:

– Cửu Âm Quả là thứ tốt, Cảnh Ngôn, bây giờ ngươi cần mua thật nhiều Cửu Âm Quả. Cửu Âm Quả ẩn chứa lực lượng âm có thể trung hòa lực lượng dương của hồn tinh, có thứ này ngươi chẳng những không bị lực lượng hồn tinh phản phệ còn có thể tu luyện mau hơn trước.

Cảnh Ngôn kinh ngạc kêu lên, mắt sáng rực:

– Cái gì? Cửu Âm Quả có hiệu quả này?

Thiên Thủy không thể nào lừa hắn, lão đã nói Cửu Âm Quả giúp ích được thì chắc chắn có dùng.

– Đúng vậy, nhưng cần số lượng hơi lớn. Có nhiều linh thảo ẩn chứa lực lượng âm cao cấp hơn, có điều bây giờ ngươi sẽ không kiếm được, đành chọn Cửu Âm Quả thấp hơn. Được rồi, ta hơi mệt, không nói nhiều nữa.

Nói rồi Thiên Thủy biến mất trong tầm mắt Cảnh Ngôn.

Mắt Cảnh Ngôn lấp lóe tia sáng, sau đó cau mày:

– Cửu Âm Quả…

Giờ đã biết cách giải quyết vấn đề, nhưng có khó khăn vắt ngang trước mặt, đó là Cảnh Ngôn không có nhiều linh thạch.

Một trái Cửu Âm Quả giá ngàn khối linh thạch, trong túi của Cảnh Ngôn chỉ có hơn hai ngàn linh thạch. Tức là bây giờ Cảnh Ngôn tối đa chỉ mua được hai trái Cửu Âm Quả, nhưng nghe Thiên Thủy nói hình như hai trái không thể giải quyết vấn đề gì.

Còn một điều này, Cảnh Ngôn đã là võ giả cao cấp, trước kia từng tu luyện võ học thượng phẩm tuy không thể thi triển hết nhưng có thể dùng một phần. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc chắn Thương Khung Đệ Nhất Thần Công sẽ cải tiến võ học thượng phẩm, mà cải tiến võ học cũng ngốn nhiều linh thạch.

Cải tiến võ học trung phẩm đã làm Cảnh Ngôn hao phí mấy trăm khối linh thạch, giờ đến võ học thượng phẩm phỏng chừng bảo thủ nhất cũng cần vài ngàn khối linh thạch.


Cảnh Ngôn thầm cảm khái:

– Linh thạch là vấn đề. A khoan, sao ta không nghĩ ra còn một đường tắt kiếm linh thạch!

Cảnh Ngôn rầu rĩ vắt óc nửa ngày tìm cách kiếm linh thạch bỗng óc lóe tia sáng, với thực lực hiện tại của hắn đi Hắc Thạch sơn mạch là cách kiếm linh thạch không tệ. Nhưng Cảnh Ngôn không có nhiều thời gian, hắn ở trong Hắc Thạch sơn mạch mất một tháng kiếm vài ngàn khối linh thạch thì được, mỗi tội hắn không chờ nổi. Hơn nữa mấy ngàn khối linh thạch còn thiếu hụt nhiều quá.

Kiếm linh thạch từ bảo khố của gia tộc thì miễn bàn, dù được phát cho chút linh thạch cũng sẽ không để Cảnh Ngôn lấy mãi, hơn nữa mắc nợ nhân tình gia tộc.

Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên, hắn rời khỏi tiểu viện.

Hộ vệ canh giữ ngoài cửa viện chào hỏi Cảnh Ngôn:

– Cảnh Ngôn thiếu gia muốn ra ngoài?

Cảnh Ngôn cười nói:

– Đúng rồi, ra ngoài làm chút chuyện, hộ vệ đại ca vất vả.

Hộ vệ mỉm cười nói:

– Không có việc gì, thiếu gia quá khách khí.

Trong Cảnh gia hiếm gặp chủ tử nào không kênh kiệu giống Cảnh Ngôn.

Hộ vệ Cảnh gia thường là người ngoài chứ không phải thành viên trong gia tộc, đa số được thuê tới, một ít là Cảnh gia bồi dưỡng từ nhỏ. Những hộ vệ này là cận vệ của nhân vật cao tầng, địa vị cao thì thực lực cũng cao lên.

Cảnh Ngôn lễ phép khiến hộ vệ thấy dễ chịu.

Cảnh Ngôn đang định đi chợt có mấy tử đệ Cảnh gia đến chào hỏi:


– Cảnh Ngôn ca, nghe nói định đối chiến với Cảnh Thiên Long trong gia tộc đại tái hả?

Cảnh Ngôn kinh ngạc hỏi:

– Các ngươi đều biết?

Tử đệ Cảnh gia này có mâu thuẫn với mạch Cảnh Thiên Long nên tỏ vẻ về phe Cảnh Ngôn:

– Xem ra đúng rồi, chúng ta còn tưởng là tin đồn. Sao Cảnh Ngôn ca đồng ý khiêu chiến của Cảnh Thiên Long làm gì? Chỉ còn chưa đầy ba tháng.

Mấy người lao nhao nói:

– Cảnh Ngôn ca không biết sao? Nguyên Cảnh gia đều biết.

– Đám Cảnh Thiên Long quá cuồng vọng, mấy người đó nói Cảnh Ngôn ca chắc chắn sẽ bị dạy bài học nhớ đời.

Mặt Cảnh Ngôn hơi âm trầm, hắn nói:

– Các ngươi mặc kệ chuyện này đi, khi đó chưa biết ai thắng ai thua.

Đúng là bây giờ trong Cảnh gia hầu như mỗi người đều bàn tán về chuyện này, Cảnh Thiên Long định tạo áp lực cho Cảnh Ngôn, khiến tất cả mọi người chú ý trận chiến sắp đến gần. Cảnh Ngôn gánh áp lực càng lớn hễ bị thua sẽ hứng lấy đả kích càng nặng.

Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng lạnh:

– Thằng khốn tồi tệ vô sỉ! Cảnh Thiên Long, ta sẽ cho ngươi tự ăn trái đắng! Hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ không hối hận hành vi bây giờ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.