Đọc truyện Càn Khôn Kiếm Thần – Chương 27: Đánh bay
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Bùm!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cảnh Ngôn và Cảnh Lục Thành giao thác, kiếm quang và bóng thương tràn ngập sắp che kín hai bóng người.
Võ giả quanh đấu võ đài đa số cảnh giới thấp, chỉ thấy hai bóng dáng mơ hồ. Quanh hai người hình thành nhiều sóng khí lốc xoáy đáng sợ ẩn chứa uy năng, nhìn là biết đối chiến kịch liệt cỡ nào.
Cảnh Thiên Anh, Cảnh Minh Tri tập trung tinh thần quan sát đối chiến, nguyên khí vận chuyển trong người họ chuẩn bị tùy thời can thiệp.
Nói sao thì hai người không thể để Cảnh Ngôn chết vào tay Cảnh Lục Thành.
Mặc dù Cảnh Ngôn chỉ có tu vi Võ Đạo lục trọng thiên nhưng một tháng trước cảnh giới của hắn càng tệ, mới được tam trọng thiên. Trong vòng một tháng liên tục tăng ba cảnh giới đã chứng minh thiên tài số một Đông Lâm thành ngày xưa lại trở về, thậm chí yêu nghiệt hơn xưa nhiều.
Gần đấu võ đài có người cười khẩy nói:
– Hơi bị vô sỉ.
– Đúng rồi, trước khi đối chiến đã nói sẽ khống chế cảnh giới ở mức lục trọng thiên nhưng bây giờ không thèm làm, lật lọng ngay trước mắt bao người, ha ha.
– Cảnh Lục Thành dốc hết sức ra thì chẳng phải là Cảnh Ngôn gặp nguy hiểm?
– Đúng rồi, nhưng dù Cảnh Ngôn thua cũng không sao, sẽ không ai nói hắn yếu.
Có người cảm khái:
– Đáng tiếc, lục trọng thiên và thất trọng thiên cách biệt quá lớn. Một người là võ giả trung cấp, một người là võ giả cao cấp, ài.
Trong mắt bọn họ Cảnh Ngôn không thể đánh lại Cảnh Lục Thành, vì cách biệt cảnh giới, gần như là chênh lệch một đại cảnh giới. Nếu Cảnh Ngôn cũng là thất trọng thiên thì Cảnh Lục Thành tuyệt đối không đánh thắng hắn.
Gò má Cảnh Lục Thành vặn vẹo:
– Cảnh Ngôn, chết đi!
Cảnh Lục Thành loáng thoáng nghe những tiếng xì xầm bên tai, máu nóng dồn lên não gã. Cảnh Lục Thành cứ nghĩ tùy tiện ra tay là có thể đánh bại Cảnh Ngôn, nhưng bây giờ gã dốc hết sức rồi mà hắn bình yên vô sự.
Ban đầu Cảnh Lục Thành định nhục nhã Cảnh Ngôn tơi bời, đánh bại hắn trước mặt đám đông võ giả Cảnh gia. Giờ xem ra nhục nhã đã là chuyện không thể nào, dù Cảnh Lục Thành có đánh bại Cảnh Ngôn thì ngươi khác sẽ cảm thấy hắn thua mà vinh dự. Một võ giả lục trọng thiên có thể đấu với võ giả thất trọng thiên đến trình độ này đủ cho Cảnh Ngôn kiêu ngạo rồi.
Nghe tiếng bàn tán của võ giả xung quanh là biết rồi.
Mắt Cảnh Ngôn lấp lóe:
– Cũng đến lúc rồi.
Cảnh Ngôn sử dụng võ học hạ phẩm đối chiến với Cảnh Lục Thành có một mục đích quan trọng là mài giũa võ học của mình. Từ sau khi chỉnh sửa Thu Phong Lạc Diệp Kiếm Cảnh Ngôn chưa chính thức dùng võ học này đối địch, lúc trong Hắc Thạch sơn mạch đấu với Lâm Hổ không tính. Cảnh Lục Thành có tu vi thất trọng thiên là đối tượng rèn luyện rất tốt cho Cảnh Ngôn, nếu không lợi dụng một phen thì lãng phí.
Nguyên khí toàn thân rung lên, Cảnh Ngôn tăng tốc độ, Lưu Quang kiếm trong tay lóe kiếm quang màu đen mênh mông:
– Thua đi!
Rắc!
Màn thương có dấu hiệu rạn nứt, kiếm quang len vào.
Vèo!
Cảnh Lục Thành bị kiếm quang hất bay.
Cảnh Lục Thành hét thảm, như chó chết té lăn quay dưới đất:
– A!
Du Long Thương Pháp có nhiều lỗ hổng ẩn, tuy Cảnh Ngôn chưa từng tu luyện loại võ học này nhưng trong đối chiến hắn đã phát hiện nhiều lỗ hổng, đủ để hắn lợi dụng chúng nó nhẹ nhàng đánh bại Cảnh Lục Thành.
Dĩ nhiên nếu cảnh giới của Cảnh Lục Thành quá cao, dù Cảnh Ngôn nắm giữ lỗ hổng của võ học cũng đành bó tay.
Ví dụ nếu Cảnh Lục Thành là cường giả Tiên Thiên, dù gã không sử dụng võ kỹ gì thì Cảnh Ngôn tuyệt đối không đánh thắng. Tiếc rằng Cảnh Lục Thành không có tu vi cao đến thế, cảnh giới của gã cao hơn Cảnh Ngôn một chút nhưng bàn về nguyên khí hùng hậu thì hắn không thua gì gã.
Trận chiến này Cảnh Lục Thành tất nhiên thua.
Hơn nữa Cảnh Ngôn không sử dụng võ học trung phẩm Ngưng Nguyệt Tam Điệp Lãng.
– Cảnh Lục Thành thua?
– Cái… cái này…
– Cảnh Lục Thành là cảnh giới thất trọng thiên! Vậy mà không đánh thắng Cảnh Ngôn lục trọng thiên?
– Ta mù mắt rồi! Chuyện như vậy sao có thể xảy ra? Làm sao có thể?
Cảnh Lục Thành bị một kiếm đánh bay, người Cảnh gia đứng xem không phản ứng lại. Giây trước họ còn đang xem Cảnh Ngôn và Cảnh Lục Thành lực lượng ngang nhau, đánh túi bụi, chỉ như thế đã làm người ta bất ngờ rồi. Giây sau Cảnh Lục Thành bay ra.
Xem hoa mắt?
Không!
Cảnh Lục Thành như con chó ngã chổng vó ở đằng kia.
Cảnh Lục Thành không bị vết thương nghiêm trọng gì, xem quần áo trên người gã chỉ bị mấy vết rách do kiếm quang cắt trúng. Nhìn xuyên vết rách không thấy quá nhiều máu ứa ra.
Cảnh Lục Thành không đứng dậy, gã không có mặt mũi nào đối diện một đám võ giả Cảnh gia.
Cảnh Lục Thành thua, thua rất thảm. Cảnh Lục Thành không hiểu tại sao Cảnh Ngôn mạnh đến vậy, gã chỉ biết một điều rằng hắn mạnh hơn gã nhiều, nếu hắn muốn giết gã thì bây giờ đã tắt thở rồi. Cảnh Lục Thành không biết có nên cảm ơn Cảnh Ngôn không xuống tay giết không.
Cảnh Lục Thành cảm thấy đầu óc trống rỗng, giọng nói những người Cảnh gia xung quanh dường như biến mất trong tai gã. Cảnh Lục Thành vô cùng hối hận tại sao đi khiêu chiến Cảnh Ngôn làm gì.
Cảnh Ngôn nhìn Cảnh Lục Thành tinh thần uể oải mặt không biểu tình, hắn lên tiếng:
– Cảnh Lục Thành, lúc trước ta đã nói rồi, đừng đứng ra bênh ai, khi nào có đủ thực lực mới nên làm nếu không sẽ hối hận.
Cảnh Ngôn không xuống tay ác vì có lý do. Đầu tiên là hắn và Cảnh Lục Thành không có ân oán gì lớn, gã đơn giản muốn giúp Cảnh Ngọc Cầm nhục nhã Cảnh Ngôn. Thứ hai Cảnh gia có tộc quy rằng tử đệ trong gia tộc được so tài nhưng không thể chém giết. Huống chi hai vị trưởng lão có mặt tại đây.
Cảnh Minh Tri ngây ra giây lát rồi thở hắt ra nhìn Cảnh Thiên Anh:
– Tứ trưởng lão nói đúng, tiểu tử Cảnh Ngôn này thật là… lợi hại.
Cảnh Thiên Anh hít sâu, nói:
– Thật ra ta cũng không ngờ, tuy nhìn ra tiểu tử này ẩn giấu thực lực nhưng chẳng ngờ hắn thật sự đánh bại Cảnh Lục Thành.
Mắt Cảnh Minh Tri sáng rực nói:
– Ừ, một tháng trước tu vi tam trọng thiên bây giờ là lục trọng thiên. Lại còn cải tiến võ kỹ Thu Phong Lạc Diệp Kiếm, đánh bại Cảnh Lục Thành tu vi thất trọng thiên. Tứ trưởng lão, ta có nên nói một câu thiên tài của Cảnh gia chúng ta đã trở về?
Cảnh Thiên Anh nghiêm túc nói:
– Lục trưởng lão hãy tiếp tục đợt trắc nghiệm, ta đi gặp tộc trưởng.
Cảnh Minh Tri mắt lóe tia sáng:
– Được!
Cảnh Minh Tri hiểu ý Cảnh Thiên Anh nên gật mạnh đầu đồng ý.
Cảnh Ngôn ngày xưa đã quay về, hình như yêu nghiệt còn hơn trước kia, phải báo cho tộc trưởng biết ngay.