Đọc truyện Càn Khôn Kiếm Thần – Chương 263: Ích lợi
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Nghe Lưu Văn nói câu đó da mặt Hứa Đông co giật.
Hứa Đông đã quên Cao Triệu Hải bị tạm thời cách chức, thế thì công tác đấu giá vật phẩm tất nhiên không đến lượt gã làm. Vì Hứa Đông giận quá mất khôn quên chuyện này, giờ bị nhắc nhở trước mặt đám đan sư khiến lão muốn hộc máu.
Hứa Đông rất khôn ngoan, đặc biệt cẩn thận khi ở trước mặt người khác, đến mức vui buồn không lộ ra ngoài. Nhưng hôm nay Hứa Đông gục ngã, khỏi phải nghĩ nhiều lão cũng biết sau này hôm nay uy tín của lão sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Đám đan sư Hiệp Hội Đan Sư sẽ nói lén sau lưng cười nhạo lão.
Tạm thời không thể thay đổi việc này.
Lưu Văn cười tủm tỉm dặn dò Tiêu Minh:
– Tiêu Minh, ngươi đi kêu chủ quản Vương Ba đến.
Vương Ba nằm trong số nhân viên phụ trách sắp xếp vật phẩm đấu giá.
Tiêu Minh vội đáp, bước nhanh rời đi:
– Rõ!
Hứa Đông tức giận giọng hơi khàn:
– Lưu Văn, Cảnh Ngôn đến tìm ngươi, hắn nói quen ngươi, ngươi sẽ không phủ nhận điều này đi?
Lưu Văn nhìn Hứa Đông:
– Tại sao ta phải phủ nhận? Cảnh Ngôn là bằng hữu của ta.
Lúc ở Đông Lâm thành Cảnh Ngôn liền biết Lưu Văn là loại người không kênh kiệu, nghe lão nói hắn là bằng hữu làm lòng hắn cảm động.
Hứa Đông chỉ nói một nửa:
– Đây là ngươi nói! Hừ, chờ sau khi kết thúc hội đấu giá ngươi phải để hắn tham gia Hiệp Hội Đan Sư thẩm tra. Nếu tới lúc đó tiểu tử này không đến thì… hừ hừ.
Ai đều nghe hiểu ý Hứa Đông.
Nếu lúc đó Cảnh Ngôn không đến sẽ là trách nhiệm của phó hội trưởng Lưu Văn. Hứa Đông muốn buộc Lưu Văn làm người bảo đảm của Cảnh Ngôn. Hôm nay tại đây Cảnh Ngôn nói hắn là đan sư, muốn tham gia Hiệp Hội Đan Sư, đến lúc đó hắn mất tích hoặc không đến tương đương với lừa tất cả người Hiệp Hội Đan Sư có mặt.
Cảnh Ngôn tiếp lời:
– Đan sư Hứa Đông yên tâm, ta nói ra thì sẽ làm được, ta nhất định đến!
Hứa Đông âm trầm nhìn Cảnh Ngôn, đầy sát ý nói:
– Tiểu tử, đến lúc đó ta chờ xem ngươi có mấy cân mấy lượng! Ngươi dám lừa gạt ta thì đừng trách ta trở mặt vô tình! Dù là phó hội trưởng Lưu Văn cũng không che chở ngươi được!
Dứt lời Hứa Đông lại hừ mũi, vung ống tay áo rời đi:
– Hừ!
Có ở lại cũng không ích gì, hôm nay Hứa Đông đã bị đánh sưng mặt. Hứa Đông thầm ghi hận Cảnh Ngôn, nếu có cơ hội chắc chắn lão sẽ giết hắn trút giận.
Lát sau Vương Ba đi đến.
Vương Ba thấy Lưu Văn liền hành lễ:
– Phó hội trưởng Lưu Văn tìm ta?
Vương Ba nhìn thấy Cảnh Ngôn thì hơi bất ngờ, sau đó mắt lóe tia sáng:
– Ủa? Sao Cảnh Ngôn ở đây?
Đến bây giờ Vương Ba còn nhớ mãi không quên Thiên Mục Đan, gã rất muốn hỏi Cảnh Ngôn về Thiên Mục Đan nhưng không có cơ hội tốt. Hiện tại gặp Cảnh Ngôn làm Vương Ba lại dấy lên nhiệt tình.
Cảnh Ngôn cười chào Vương Ba:
– Vương Ba đan sư khỏe.
Lưu Văn hơi bất ngờ hỏi:
– Chủ quản Vương Ba quen Cảnh Ngôn?
Lúc trước thấy Cảnh Ngôn, Cao Triệu Hải có mâu thuẫn Lưu Văn còn tưởng là vì vụ Thương Ngọc đệ tử Cao Triệu Hải hồi ở Đông Lâm thành, nên Cao Triệu Hải mới có địch ý với Cảnh Ngôn. Giờ thấy Vương Ba cũng quen Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn đến Lam Khúc quận thành không lâu, hắn làm sao quen Vương Ba?
Vương Ba nói thẳng với Lưu Văn:
– Đúng rồi, gặp Cảnh Ngôn trong phủ tổng quản. Cảnh Ngôn là đan sư cực kỳ xuất sắc.
Mắt Lưu Văn sáng rực, tạm dời rồi nói:
– Cảnh Thanh Trúc trưởng lão ở đây bàn việc đấu giá đan dược với chủ quản Vương Ba đi. Cảnh Ngôn, ngươi đi theo ta qua đây chút.
Cảnh Ngôn, Cảnh Thanh Trúc lên tiếng:
– Được.
– Tốt!
Lưu Văn dẫn Cảnh Ngôn vào một căn phòng.
Sau khi vào phòng chỉ còn lại hai người, Lưu Văn nói chuyện tùy ý hơn, sốt ruột hỏi:
– Cảnh Ngôn, ngươi đúng là đan sư?
Mới rồi ở trước mặt Hứa Đông tuy Lưu Văn rất thích thú, nhưng ngẫm lại nếu Cảnh Ngôn không thể vượt qua thẩm tra thì hỏng việc lớn. Đến lúc đó Hứa Đông trăm phần trăm sẽ lợi dụng chuyện này làm lớn ra.
Cảnh Ngôn nheo mắt cười nói:
– Ta là đan sư, nhị giai, cũng là Tiểu Đan Vương.
Lưu Văn kinh thán hỏi:
– Tiểu tử nhà ngươi khi nào thành đan sư?
Cảnh Ngôn nhìn Lưu Văn:
– Đan sư Lưu Văn, thật ra lúc ngài ở Đông Lâm thành thì ta đã là đan sư nhị giai.
Lưu Văn trợn to mắt, cố ý buồn bực nói:
– Sao… sao lúc đó ngươi không nói cho ta?
Cảnh Ngôn lắc đầu nguầy nguậy:
– Vì ngài không hỏi, ta không phải loại người thích khoe khoang, ta khá điệu thấp.
Lưu Văn phẩy tay:
– Hừ, tiểu tử này! Ngươi rất có tự tin bình tĩnh, nhưng vừa rồi ta toát mồ hôi giùm ngươi. Ngươi không rõ tình huống hiện tại trong Hiệp Hội Đan Sư, ta và Hứa Đông quan hệ như nước với lửa, không ai muốn bị đối phương bắt giữ điểm yếu.
Lưu Văn cười nói:
– Nếu ngươi thật là đan sư thì không thành vấn đề, tham gia Hiệp Hội Đan Sư cũng là chuyện tốt cho người.
Mới rồi Lưu Văn lo gần chết, nếu Cảnh Ngôn chạy mất thì lão biết làm sao? Khi đó Hứa Đông sẽ bắt lấy cơ hội lần này đả kích mạnh, giờ thì Lưu Văn thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Ngôn hờ hững nói:
– Việc tốt? Đan sư Lưu Văn, thật ra lúc trước ta thật tình không định vào Hiệp Hội Đan Sư.
Lưu Văn lắc đầu nói:
– Tiểu tử, nếu ngươi là đan sư chắc muốn có thành tựu cao hơn trong đan đạo?
Cảnh Ngôn gật gù:
– Tất nhiên rồi.
Cảnh Ngôn nhíu mày nói:
– Nhưng dù ta tham gia Hiệp Hội Đan Sư, ta nghĩ đan sư nơi này dù đẳng cấp cao hơn ta cũng không thể chỉ điểm cho ta cái gì.
Biểu tình của Cảnh Ngôn vô cùng tự tin, hắn nói như thế cũng có lý do. Trong Hiệp Hội Đan Sư Lam Khúc quận thành dù là đan sư lợi hại nhất, về đan đạo không thể nào vượt qua Càn Khôn Đan Đạo. Cảnh Ngôn có Càn Khôn Đan Đạo, không cần đan sư khác chỉ điểm, ít nhất Hiệp Hội Đan Sư Lam Khúc quận thành không ai chỉ dạy cho hắn được.
Nghe Cảnh Ngôn nói vậy Lưu Văn không giận, vẫn cười thản nhiên nói:
– Ta biết sau lưng tiểu tử nhà ngươi có cao nhân, những đan sư chúng ta chắc chắn không bằng vị kia.
Lúc ở Đông Lâm thành là Lưu Văn đã nghi ngờ sau lưng Cảnh Ngôn có cao nhân, khi biết hắn là đan sư nhị giai còn là Tiểu Đan Vương thì càng khẳng định điều này. Nếu sau lưng Cảnh Ngôn không có cao nhân thì hắn không thể nào trở thành đan sư. Dạy dỗ ra đan sư nhị giai mười mấy tuổi thì vị này tất nhiên có lai lịch cao.
Lưu Văn tự nhận dù lão dốc hết sức cũng không thể dạy ra một đan sư nhị giai gần hai mươi tuổi. Đừng nói Lưu Văn, hội trưởng Lý Hưng Lâu còn trong Hiệp Hội Đan Sư cũng kém xa.
Nên mới nói sau lưng Cảnh Ngôn có cao nhân ẩn sĩ.
Cảnh Ngôn cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Nếu nói cao nhân thì sau lưng Cảnh Ngôn có thật, đó là Thiên Thủy tiền bối. Vạn năm trước Thiên Thủy là cường giả số một đại lục, nói Thiên Thủy là cao nhân không giả, nhưng không thể lộ ra những tin tức này.
Lưu Văn nói:
– Nhưng Cảnh Ngôn, ngươi tham gia vào Hiệp Hội Đan Sư có thể qua con đường bên trong Hiệp Hội Đan Sư được chút linh thảo ngoài chợ không cách nào mua về. Luyện chế đan dược cần nhiều linh thảo, bên ngoài có nhiều linh thảo không thể mua, trong Hiệp Hội Đan Sư có cách kiếm về.
Cảnh Ngôn không ngờ điều đó, nghe Lưu Văn nhắc chợt hiểu ra:
– A?
Lưu Văn tiếp tục bảo:
– Hơn nữa Hiệp Hội Đan Sư là tổ chức rời rạc, trong thời gian nhất định sẽ chia cho chút nhiệm vụ. Nhưng khi ngươi trở thành chủ quản thì hoàn toàn không có nhiệm vụ bắt buộc. Tham gia Hiệp Hội Đan Sư không chỉ có bấy nhiêu ích lợi, ngươi tham gia vào tức là người của Hiệp Hội Đan Sư, gặp chuyện gì Hiệp Hội Đan Sư cũng có thể giải quyết giúp ngươi.
Mắt Cảnh Ngôn sáng rực, đầy hứng thú hỏi:
– Đan sư Lưu Văn, muốn trở thành chủ quản cần điều kiện gì?
Lưu Văn đáp:
– Thông thường cần đan sư tứ giai mới đảm nhiệm chủ quản được, đương nhiên nếu đan sư luyện chế ra đan dược tam giai nhị đẳng thì có thể phá cách đề bạt trở thành chủ quản. Với tư chất của ngươi cộng thêm cao nhân sau lưng chỉ điểm, ngươi trở thành đan sư tam giai không quá khó khăn, khi đó ta có thể vận tác giúp cho.
Đầu óc Cảnh Ngôn xoay chuyển nhanh:
– Vậy xin đa tạ đan sư Lưu Văn.
Cảnh Ngôn chưa từng thử luyện chế đan dược tam giai nhưng đã có nhiều tâm đắc. Như Lưu Văn nói, Cảnh Ngôn sẽ không mất bao lâu để trở thành đan sư tam giai. Cảnh Ngôn biết thời gian tiến bộ sẽ ngắn hơn Lưu Văn nghĩ nhiều, nhưng hắn không cần nói ra cho lão biết.
Cảnh Ngôn thầm nghĩ đợi tới lúc Hiệp Hội Đan Sư thẩm tra, hắn trực tiếp luyện chế đan dược tam giai nhị đẳng, làm phó hội trưởng Hứa Đông không nói nổi câu nào.
Trò chuyện một lúc rồi Cảnh Ngôn đứng dậy từ biệt Lưu Văn.
Cảnh Thanh Trúc chờ ngoài Hiệp Hội Đan Sư.
Cảnh Thanh Trúc hỏi Cảnh Ngôn:
– Cảnh Ngôn, đan dược của ngươi đã thành công ủy thác Hiệp Hội Đan Sư đấu giá, ngày mai hội đấu giá Lục Ngọc bắt đầu, ngươi tham gia không?
Việc xảy ra hôm nay khiến Cảnh Thanh Trúc bây giờ còn thấy như trong mơ, hôm nay nàng gặp rất nhiều đại nhân vật. Những đại nhân vật này bình thường nàng không có cơ hội gặp.
Cảnh Ngôn lắc đầu nói:
– Ta không tham gia hội đấu giá, ta phải chuẩn bị ba học viện lớn khảo hạch, cũng sắp đến lúc rồi, e rằng sẽ bắt đầu trong nay mai.