Đọc truyện Càn Khôn Kiếm Thần – Chương 17: Bán tài nguyên
Dịch: Phong Nguyệt Lâu
***
Cảnh Ngôn cõng bao da thú căng phòng lao nhanh đi, chưa đầy một ngày đã rời khỏi Hắc Thạch sơn mạch quay về Đông Lâm thành.
Tiệm vũ khí Huy Hoàng.
Cảnh Ngôn đi vào tiệm, kêu lên:
– Thần Tinh thúc thúc!
Cảnh Thần Tinh chống gậy lao nhanh ra khỏi quầy:
– Cảnh Ngôn?
Cảnh Thần Tinh cười to bảo:
– Tiểu tử này, còn khỏe mạnh là tốt rồi!
Từ lúc Cảnh Ngôn rời khỏi Đông Lâm thành đi vào Hắc Thạch sơn mạch làm Cảnh Thần Tinh luôn lo lắng an toàn của hắn. Nửa tháng nay Cảnh Thần Tinh nhiều lần về trạch viện gia tộc hỏi Cảnh Ngôn về chưa, nhưng mãi không có tin tức của hắn.
Mới nãy khi Cảnh Ngôn chưa vào tiệm vũ khí, Cảnh Thần Tinh nghĩ có khi nào hắn gặp nguy hiểm gì, giờ nhìn hắn lành lặn đứng trước mặt làm gã thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh Thần Tinh đảo tròng mắt nhìn bao da thú sau lưng Cảnh Ngôn, cười ngoắc hắn lại gần:
– Tiểu tử thu hoạch nhiều đây, cho thúc thúc xem coi ngươi săn giết linh thú gì.
Cảnh Thần Tinh tưởng Cảnh Ngôn giết linh thú nhất giai gì đó mang xác về nên vẻ mặt thoải mái.
Một con linh thú nhất giai có giá từ năm khối linh thạch trở lên, trong nửa tháng có thu hoạch như vậy đã là giỏi.
Hắc Thạch sơn mạch là chỗ săn bắn nổi tiếng xa gần nhưng không phải mỗi võ giả đi vào đều có thu hoạch. Nhiều võ giả vào Hắc Thạch sơn mạch tay không trở về.
Cảnh Ngôn vung tay tháo bao đặt trước mặt Cảnh Thần Tinh:
– Thúc thúc nhớ đừng hết hồn.
Cảnh Thần Tinh nhẹ lắc đầu cười nói:
– Hết hồn? Tiểu tử này thật là.
Cảnh Thần Tinh tùy ý cởi gút buộc da thú ra.
Cảnh Thần Tinh rùng mình, mắt lộ tia kinh ngạc nói:
– A? Gì đây?
Trong bao không có xác linh thú mà là một đống tài nguyên đáng giá nhất trên người linh thú.
Cảnh Thần Tinh thở hổn hển giật mình nhìn Cảnh Ngôn:
– Trời… Cảnh Ngôn, ngươi săn giết bao nhiêu linh thú? Răng nanh Liêu Nha Lang nhiều thế? Cái… cái… này… là tai gấu, mật gấu của linh thú nhị giai Địa Mạch Hùng? Gì thế này? Ta không nhìn lầm? Còn có móng vuốt, thịt ngực của linh thú tam giai Thạch Ban Hổ?
Cảnh Thần Tinh là võ giả cao cấp, mặc dù đã bị phế một chân, thực lực giảm đi nhưng gã kiến thức rộng. Cảnh Thần Tinh vừa mở bao da thú ra nhanh chóng nhận rõ tài nguyên của các loại linh thú.
Cảnh Thần Tinh hít sâu đưa mắt nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:
– Cảnh Ngôn, những linh thú này đều là một mình ngươi săn giết?
Cảnh Ngôn cười nói:
– Đúng vậy, nửa tháng nay ta luôn ở trong Hắc Thạch sơn mạch săn giết đám linh thú này.
Mắt Cảnh Thần Tinh nóng bỏng nhìn Cảnh Ngôn:
– Cảnh Ngôn… ngươi… chẳng phải cảnh giới đã rớt xuống tam trọng thiên? Sao có thể săn giết linh thú nhị giai, thậm chí có nhiều linh thú tam giai?
Cảnh Ngôn đáp:
– Thúc thúc, thật ra cảnh giới của ta đã phục hồi đến Võ Đạo ngũ trọng thiên, chắc không lâu sau sẽ về đến cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên. Nhưng ta đang thiếu linh thạch, muốn đổi những tài nguyên này thành linh thạch, nhờ thúc thúc giúp giùm.
Cảnh Ngôn tìm gặp Cảnh Thần Tinh ngay thứ nhất là để gã yên tâm, thứ hai là xử lý mấy tài nguyên này tốt nhất do gã ra mặt.
Đống tài nguyên này khá nhiều, nếu Cảnh Ngôn cầm đi bán có lẽ sẽ bị ép giá. Nếu không cần dùng gấp linh thú cùng lắm không bán, nhưng Cảnh Ngôn đang thiếu linh thạch, càng bán nhanh đống tài nguyên này càng tốt.
Cảnh Thần Tinh quen chủ quản Như Ý các chợ khu tây, có gã ra mặt bảo đảm giá hợp lý.
Như Ý các tuy nằm trong chợ khu tây, mà chợ khu tây là sản nghiệp của Cảnh gia, nhưng Như Ý các không thuộc về Cảnh gia. Các chủ của Như Ý các không phải người của Cảnh gia, Cảnh gia chỉ có cổ phần của Như Ý các, nhận chia hoa hồng.
Nếu Cảnh Ngôn cảnh giới Tiên Thiên ngày xưa đi Như Ý các bán ra tài nguyên chắc chắn Như Ý các không dám ép giá, còn bây giờ Như Ý các chẳng cần nể nang hắn.
Cảnh Thần Tinh hưng phấn vỗ đùi đen đét:
– Cảnh Ngôn, ngươi nói cảnh giới của ngươi đang phục hồi lại? Có thật không? Ha ha, tốt quá! Ta biết ngay mà, ta biết tiểu tử nhà ngươi sẽ lại tỏa ánh sáng chói mắt! Tốt, tốt lắm, chờ ngươi trở về cảnh giới Tiên Thiên, ta chống mắt xem mấy tên khốn kia còn dám nói nhăng cụi nữa không!
Cảnh Thần Tinh thật sự vô cùng vui vẻ, mừng cho Cảnh Ngôn. Cảnh Thần Tinh rất muốn thấy Cảnh Ngôn trở về đỉnh cao ngay, háo hức chờ xem những tên khốn nói xấu sau lưng hắn sẽ có biểu tình thế nào.
Cảnh Thần Tinh nghe Cảnh Ngôn nhờ vả liền hiểu ý:
– Ta biết rồi, ngươi muốn đến Như Ý các bán ra mấy thứ này phải không?
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
– Đúng vậy!
– Đi, chúng ta đi Như Ý các ngay bây giờ, ta tìm Vương Hạc chủ quản!
Cảnh Thần Tinh xách bao da thú lên kéo Cảnh Ngôn rời khỏi tiệm vũ khí Huy Hoàng đi hướng Như Ý các nằm ở khu vực trung tâm chợ.
Như Ý các là kiến trúc ba tầng quy mô hùng vĩ, tại đây mỗi ngày có nhiều võ giả giao dịch các loại tài nguyên.
Người đến người đi, nối liền không dứt.
Tầng một Như Ý các giao dịch tài nguyên lộn xộn, đều là vật giá trị không quá lớn. Tầng hai giao dịch nhiều tinh phẩm, có thể mua các loại võ học, vũ khí, nhiều tài nguyên quý giá. Vật phẩm tầng hai bình thường mỗi món giá trị ít nhất trên mấy chục khối linh thạch. Nên người bình thường không có tư cách lên tầng hai Như Ý các, người có địa vị trong Đông Lâm thành mới được lên tầng thứ hai.
Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh đi vào Như Ý các rất nhanh tìm đến một hộ vệ.
Nơi như Như Ý các mặc dù người bình thường không dám gây rối nhưng không thể thiếu hộ vệ. Những hộ vệ giữ gìn giao dịch trong Như Ý các vận chuyển bình thường, nếu kẻ nào gây rối họ sẽ chạy ngay đến giải quyết.
Hộ vệ này biết mặt Cảnh Thần Tinh, Cảnh Ngôn, nghe hai người nói ra ý đồ, gã nể tình đưa hai người lên tầng hai Như Ý các.
Có điều Vương Hạc chủ quản Như Ý các thường ở tầng ba, hộ vệ bình thường không có quyền lực đưa người lên tầng thứ ba. Nên Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh muốn gặp Vương Hạc khá là khó khăn, hai người chờ ở tầng hai, hộ vệ đi lên tầng ba bẩm báo.
Hộ vệ khách sáo nói với Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh:
– Xin hai vị chờ giây lát, ta đi lên báo ngay.
Cảnh Thần Tinh đáp:
– Được!
Hộ vệ bước nhanh rời đi. Cảnh Ngôn và Cảnh Thần Tinh đứng chờ ở chỗ trống.
Trong khi chờ đợi Cảnh Thần Tinh và Cảnh Ngôn trò chuyện.
– Cảnh Ngôn đừng sốt ruột, không lâu đâu.
Chợt một giọng nói the thé chanh chua vang lên sau lưng hai người:
– Các… các… các ngươi…! Sao các ngươi đi lên!?