Đọc truyện Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 56: Nghi phạm (2)
Đúng như lời tên bảo vệ kia nói thì phương pháp nhanh nhất để từ tầng thứ bốn mươi tám đi xuống tầng một chỉ có cách dùng thang máy, mà cũng không có người nào lại đi cầu thang bộ và tên nghi phạm kia lại càng không làm như thế. Bởi vì cách tốt nhất để che dấu thân phận của hắn chính là lẩn vào đám đông rồi lợi dụng sự bối rối do tiếng nổ vang lên gây ra mà trốn đi. Cho nên Sở Phàm kết luận rằng tên nghi phạm kia có khả năng sẽ đi thang mày để xuống dưới, hơn nữa đại khái tên đó chính là ở trong đoàn người đang đi xuống này.
Sở Phàm lẳng lặng chờ đợi ở chỗ thang máy tầng một. Trên bảng hiện của thang máy, những con số giảm dần, giảm dần từ trên xuống dưới rồi đột nhiên “Đinh” một tiếng, cửa của hai chiếc thang máy mở ra. Sở Phàm tìm một vị trí có khả năng che giấu được mình, đồng thời bao quát được toàn bộ thang máy. Khi hai cửa của hai chiếc thanh máy kia mở ra thì đoàn người trong đó tựa như tủy triều nhanh chóng trào ra ngoài. Đôi mắt sắc bén của Sở Phàm đảo qua từng người từng người một, quan sát vẻ mặt của họ nhưng cuối cùng lẻ khả nghi hình như vẫn chưa xuất hiện.
Lúc này, sáu chiếc thang máy còn lại cũng lần lượt xuống tới tầng một. Sở Phàm chú ý quan sát đến từng người đàn ông từ trong thang máy đi ra. Sắc mặt bọn họ đều mang theo một chút vẻ bối rối, mở mịt và quan trọng hơn trong số đó không có ai cầm trong tay vali đặc chế đựng súng ngắm cả. Vì vậy, Sở Phàm nhận định trong số những người này cũng không có nghi phạm.
Tuy rằng bảy tám phút đã trôi qua nhưng Sở Phàm cũng không hề có chút sốt ruột, gấp gáp mà ngược lại, trong lòng hắn vẫn tĩnh lặng như nước. Bởi rằng suy nghĩ trong thời điểm này tuyệt đối không thể rối loạn cũng như không thể nóng vội, vì nếu như tư tưởng bị rối loạn thì khả năng phán đoán chắc chắn sẽ bị suy giảm, khiến mình không thể nhận định được chính xác nữa.
Lúc này Sở Phàm chú ý thấy có ba chiếc thang máy đi thẳng từ tầng bốn mươi bảy xuống. Sở Phàm chợt động tâm niệm, trong lòng lặng lẽ căn thời gian, chừng hai ba phút sau, cửa của ba chiếc thang máy kia đồng thời xuống tầng một. “Đinh” một tiệng, sau khi cửa thang máy mở ra, gần bốn, năm mươi từ trong đó đi ra. Sở Phàm chắm chú quan sát từng người đàn ông một, chú ý cả tới vẻ mặt của bọn họ. Đang lúc Sở Phàm cho rằng vẫn chưa có thu hoạch gì thì đột nhiên, một người mặc đồ đen xuất hiện trong tầm mắt Sở Phàm. Người đàn ông mặc quần áo màu đen này là người cuối cùng đi ra khỏi một chiếc thang máy. Sau khi đi ra, hắn nhìn trái nhìn phải, sau đó bình tĩnh lấy từ trong túi áo ra một cái kinh đen đeo vào rồi hướng ra bên ngoài tòa cao ốc Trung Hoàn cất bước.
Sở Phàm sau khi thấy người đàn ông này thì trong lòng hắn lập tức khẽ chấn động. Bởi vì khuôn mặt hắn ta toát ra vẻ âm u nhưng trầm ổn. Hơn nữa hắn còn nhìn thấy trong mắt người đàn ông này ẩn chứa hàn ý dày đặc. Hắn lập tức phán đoán, người đàn ông này không phải là một người tầm thường. Hơn nữa trong tay người đàn ông này có xách một chiếc vali màu đen. Hình dáng chiếc vali đó cũng tương tự như một chiếc vali đựng súng ngắm bình thường. Điều này càng khiến cho Sở Phàm hoài nghi, người đàn ông này chính là tên nghi phạm kia!
Lúc này, lại có ba chiếc thang máy mở ra. Từ trong thang máy, mấy chục người đi ra và những người này sau khi ra khỏi thang máy đều hướng ra bên ngoài tòa cao ốc đi tới. Thấy vậy, trong đầu Sở Phàm linh quang chợt lóe, đôi mắt sắc bén chớp ẩn. Sở Phàm lao đi chạy xông về phía trước, khuôn mặt mang theo vẻ hoang mang và mục tiêu của hắn chính là người đàn ông mặc áo khoác màu đen đang đi phía trước kia. Khi lao nhanh tới hướng đó, hắn đồng thời còn hô lên với vẻ lùng túng:
– Tránh ra, tránh ra, có việc gấp, có việc gấp.. A, đừng.. đừng đẩy tôi!
Sở Phàm nói xong, thân thể thoáng chút lảo đảo, tiếp theo là mất trọng tâm rồi hướng về phía người đàn ông đó ngã xuống.
Người đàn ông kia quay đầu lại thì thấy thân thể Sở Phàm đã mất trọng tâm mà đổ về phía hắn. Hắn đang định tránh qua nhưng đã chậm mất một bước. Cả người Sở Phàm đã phủ phục lên thân thể hắn. Người đàn ông này nhướng mày, tay trái đẩy Sở Phàm ra. Mà Sở Phàm cũng thuận theo đà đang ngã xuống, thân thể hắn đụng mạnh vào chiếc vali bằng da ở tay phải của người đàn ông này. Sau đó Sở Phàm ngã lăn trên mặt đất, và chiếc vali kia đang ở trong tay người đàn ông này cũng bị rơi xuống đất.
Chiếc vali bằng da đó bị rơi xuống đất khiến sắc mặt người đàn ông mặc áo đen đó khẽ đổi. Hắn vội vàng cúi xuống cầm chiếc vali lên, sau đó lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm chằm vào Sở Phàm. Lúc này Sở Phàm cũng đã đừng dậy, giải thích:
– Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi xin lỗi! Do có việc gấp nên chạy không cẩn thận va phải anh. Tôi xin lôi!
Người đàn ông đó hung hăng trừng mắt nhìn Sở Phàm, nhưng Sở Phàm vẫn cứ cúi đầu xuống, tỏ vẻ hoảng sợ nhún nhường. Người đàn ông mặc áo đen đó sau khi trông thấy dáng vẻ thành thật hoảng sợ kia của Sở Phàm thì chỉ hừ lạnh một tiếng rồi không thèm để ý gì nữa tới Sở Phàm, tay xách vali xoay người bước đi.
Người đàn ông đó vừa đi thì Sở Phàm cũng chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt sắc bén tựa như mũi đao. Lần va chạm vừa rồi đương nhiên là hắn cố ý. Bởi vì hắn muốn thử người đàn ông tay xách vali đó và cuối cùng hắn đã thành công. Trong khoảnh khắc khi hắn cố ý ngã vào người đàn ông áo đen đó, khiến chiếc vali rơi xuống thì hắn đã có những phán đoán sơ bộ khi căn cứ vào vật liệu cùng trọng lượng của chiếc vali. Hơn nữa, quan trọng hơn là hắn vào lúc đó đã nhanh tay, bí mật gắn một chiếc máy nghe trộm mini vào đáy chiếc vali.
” Chiếc vali kia được làm bằng da, là loại vali đặc biệt chuyên dùng để đựng súng ngắm. Từ trọng lượng của nó thì bên trong có thể là một khẩu súng ngắm M99. Người này rất có khả năng là tên nghi phạm kia!”
Sở Phàm trầm tư.
Bởi vì chiếc máy nghe trộm mini gắn trên vali của người đàn ông áo đen kia có hệ thống định vị toàn cầu GPS nên Sở Phàm cũng không vội vã. Nếu người đó thực sự chính là tên nghi phạm kia thì hắn ta không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Sở Phàm.
Sở Phàm quyết định theo dõi người đàn ông mặc áo đen này. Nhưng trước đó, Sở Phàm đi tới khu bán quần áo của cao ốc Trung Hoàn rồi tùy tiện chọn hai bộ quần áo. Sau khi thanh toán tiền xong, Sở Phàm cầm hai bộ quần áo đó đi ra khỏi tòa cao ốc Trung Hoàn.
Lúc này, trên quảng trường của Trung Hoàn có rất nhiều người vây quanh. Lửa của cỗ xe tải cũng đã được dập tắt. Tại hiện trường cũng có không ít phóng viên nghe tin chạy tới, rồi dùng camera, máy ảnh chụp tình hình của hiện trường. Cảnh sát tại hiện trường đã dựng cảnh giới tuyến để ngăn cản đám người. Sở Phàm nhìn qua đó. Trên mặt đất có mấy thi thể được che bằng vải bố trắng đặt ngay ngắn ở đó. Chắc hẳn là thi thể của Phong ca cùng sáu thằng thuộc hạ của hắn!
Ánh mắt Sở Phàm lạnh lùng, thoáng hiện vẻ tức giận rồi sau đó hắn theo đoàn khách từ trong cao ốc Trung Hoàn đi ra. Bên ngoài có ba cảnh sát tiếp ứng, hướng dẫn bọn họ từ một chỗ đã được chỉ định rời khỏi hiện trường.
Sau khi rời khỏi quảng trường Trung Hoàn, Sở Phàm bước nhanh tới quán cà phê Starbucks bên cạnh cao ốc Trung Hoàn, bởi vì hắn cần dùng chiếc Porsche thể thao kia của nhị tiểu thư.
Sở Phàm đi tới bãi đỗ xe của Starbucks, sau đó hắn lấy chìa khóa mở cửa xe, rồi ngồi vào trong đó. Tiếp theo hắn lấy di động của mình ra, dùng di động vào mạng. Ngay lập tức, thiết bị định vị GPS được gắn trên vali của người đàn ông áo đen kia được kết nối. Rất nhanh, trên màn hình di động của Sở Phàm hiện lên một vòng tròn và trong cái vòng tròn đó lại xuất hiện một điểm rất nhỏ màu đỏ, hơn nữa cái điểm màu đó đó lại rất chậm rãi di động về phía đông!
Điểm màu đỏ xuất hiện trên màn hình di động của Sở Phàm chính là vị trí cụ thể của người đàn ông áo đen kia!
Sở Phàm đeo tai nghe lên, mở thiết bị theo dõi. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được một giọng nói trầm thấp lạnh như băng:
– Ông chủ, mọi việc đã hoàn thành. Đúng như ông chủ dự liệu, hắn quả nhiên là đang gạt ông chủ.
..
Bởi vì thiết bị nghe trộm kia được Sở Phàm gắn ở phía dưới chiếc vali nên chỉ có thể nghe được tiếng của người đàn ông mặc áo đen kia. Còn giọng trong điện thoại của ông chủ thần bí kia hắn không nghe được, mà dù có nghe được cũng rất mơ hồ.
Lúc này, người đàn ông áo đen kia lại nói tiếp:
– Ông chủ, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? Vẫn theo kế hoạch mà làm sao?