Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 53: Tát võng (Tung lưới)


Đọc truyện Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 53: Tát võng (Tung lưới)

 
 
Sở Phàm giải phóng cho tất cả những đại hán bị trói bằng dây thừng ở trong nhà gỗ này, tên đại hán bị bịt miệng bằng hai chiếc tất thối của Sở Phàm trong nháy mắt được giải phóng trong mắt tràn đầy thần sắc cảm kích- mình rốt cuộc không phải nuốt nước bọt của hỗn hợp vị tất thối kia nữa, rốt cuộc không phải ngửi mùi tất thối kia nữa rồi!

Những đại hán này sau khi được giải phóng tất cả đều cung cung kính kính cúi đầu đứng thẳng, thở mạnh cũng không dám thở một tiếng, cùng đợi xử lý kế tiếp của Sở Phàm, việc này cũng khó trách, ở trong mắt bọn họ Phong ca đã là một người rất cường đại, lãnh huyết, tàn nhẫn, nhưng không ngờ Sở Phàm càng cường đại, càng lãnh huyết, cũng càng tàn nhẫn hơn so với Phong ca của bọn họ, từ cực hình giày vò phía trước của Sở Phàm đối với Phong ca có thể thấy được.

Phong ca ngã xuống rồi, đám người này liền như rắn mất đầu, vâng lời Sở Phàm như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, Sở Phàm kêu bọn họ đi phía tây bọn họ tuyệt đối không dám đi phía đông nửa bước, bắt giặc trước bắt vương, giết địch trước giết tướng cũng chính là đạo lý này.

Sở Phàm dường như rất hài lòng biểu hiện của những đại hán này, hắn hờ hững nói:
 
– Thu hết những thứ dao găm, đao của các ngươi lại đi.

Những đại hắn này sau khi nghe vậy đối mặt nhìn nhau, trong bọn họ không ai dám cúi xuống nhặt lên chủy thủy trường đao trên mặt đất, bởi vì căn bản bọn họ căn bản đoán không ra ý đồ của Sở Phàm trong những lời này rốt cuộc là muốn thử bọn họ hay là làm gì, vạn nhất mình động thủ lấy đao hành động này bị Sở Phàm xác định là “Trong lòng không phục, muốn phạm thượng làm loạn” mà chịu khổ XXOO, vậy mới kêu oan uổng, cho nên trong bọn họ không ai dám động thủ.

– Ta kêu các ngươi cầm thì các ngươi cầm, chẳng lẽ các ngươi lưu lại những thanh đao này ở đây đợi cảnh sát phát hiện? Hơn nữa, ta tin tưởng các ngươi, người cùng người giao lưu không phải coi trọng uy tín sao, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta mà nói, ta sẽ không bắt các ngươi làm gì!
 
Sở Phàm dừng một chút, mạnh mẽ quát lên:
 
– Còn không mau thu lại đao của các ngươi?

– A, dạ, dạ…
 
Những đại hán này mỗi người đều gắng sức gật đầu, vội vàng cúi xuống nhặt chủy thủ, trường đao trên mặt đất lên.

– Đỡ Phong ca còn có đồng bọn đang hôn mê vào xe tải của các ngươi, nhanh!
 
Sở Phàm quát lên.

Những đại hán này sau khi nghe thấy vội vàng nâng Phong ca và tên đại hán vẫn còn ở trạng thái hôn mê kia dậy đi từng bước một ra ngoài cửa, sau đó tất cả bọn họ đều lên chiếc xe tải kia, Sở Phàm kêu nhị tiểu thư lên, cùng đi ra ngoài cửa.


Sở Phàm kêu nhị tiểu thư trước tiên lên chiếc xe thể thao cao cấp Porche của nàng, mà hắn lại đi tới trước chiếc xe tải kia, nói với Phong ca:
 
– Đưa điện thoại di động của ngươi cho ta.

Phong ca biết Sở Phàm muốn làm cái gì, nhưng mặc kệ làm cái gì hắn cũng chỉ có thể nghe lời lấy điện thoại di động ra đưa cho Sở Phàm, Sở Phàm tiếp nhận điện thoại di động của Phong ca, sau đó hắn mở vỏ ngoài của điện thoại di động ra, rồi tháo chiếc sim nhỏ bé trong đó ra tiếp theo lại để trả lại, sau đó hắn lắp lại vỏ ngoài của điện thoại di động, sau khi làm xong hắn trả lại điện thoại di động cho Phong ca.

Phong ca nhận lại điện thoại di động, ngập ngừng nhìn Sở Phàm, nhịn không được hỏi:
 
– Anh, anh vừa rồi đã làm gì trong điện thoại di động của tôi?

– Không làm cái gì cả, chỉ là động chút chân tay cài thiết bị nghe trộm vào trong điện thoại di động của mày thôi.
 
Sở Phàm ánh mắt nghiêm khắc, nói:
 
– Cho nên mỗi hành động cử chỉ của các ngươi tao đều nắm trong tay, đừng nghĩ làm các loại âm mưu hành động mờ ám gì, Phong ca mày đừng vọng tưởng lấy khối thiết bị đó bên trong điện thoại di động của ngươi ra, trừ phi ngươi không muốn sống!

– Hắc hắc, làm sao lại vậy, sẽ không sẽ không!
 
Phong ca trơ mặt ra cười, nói:
 
– Như vậy người là muốn chúng ta án theo kế hoạch lái xe tới quảng trường trước cao ốc Trung Hoàn giao dịch cùng ông chủ sao?

– Không sai, tới quảng trường cao ốc Trung Hoàn thì ngươi gọi điện cho lão bản, nói ngươi đã tới rồi, nọi dung nói chuyện của ngươi và lão bản ta đều nghe được, đến lúc đó ngươi phải nghe ta chỉ thị mà hành động, ngươi nếu như tự ý hành động thì người chết đầu tiên khẳng định là ngươi, đã hiểu chưa?
 
Sở Phàm trầm giọng hỏi.

– Hiểu được, hiểu được!

 
Phong ca mạnh mẽ gật đầu một cái.

– Tốt lắm, ngươi hiện tại nói với thủ hạ của ngươi lái xe đến quảng trường cao ốc Trung Hoàn, ta và nhị tiểu thư đi theo phía sau các ngươi, nhớ kỹ, đừng giở thủ đoạn với ta!
 
Sở Phàm lạnh lùng nói xong liền quay đầu đi về phía chiếc xe Porche của nhị tiểu thư.

Sở Phàm sau khi lên xe, nói:
 
– Nhị tiểu thư, đi theo chiếc xe tải phía trước kia, không cần gần quá, duy trì khoảng cách hai trăm đến ba trăm mét.

– A!
 
Nhị tiểu thư nói xong liền khởi động chân ga, sau khi chiếc xe tải kia chậm rãi rời đi nhị tiểu thư lái xe theo ở phía sau.

————————–

– Nhị tiểu thư, tôi tự nhận không phải một người tự luyến (yêu chính mình), nhưng mà cô còn nhìn chằm chằm như thế nữa tôi xem đã có thể cổ vũ tôi tiềm tàng bản chất tự luyến.
 
Sở Phàm thản nhiên nói.

– Tôi…tôi đúng là đang nhìn anh đó. Nhìn xem trên người anh rốt cuộc có bào nhiêu biến hóa.
 
Nhị tiểu thư thẳng thắn nói.

Sở Phàm nhìn toàn bộ bản thân một lần, lại ở trước gương xe cẩn thận quan sát bản thân một lần, buồn bực nói:
 
– Không biến hóa gì a? A, trên má trái đã xuất hiện một cái tiểu đậu đậu (mụn trứng cá), đúng là có chút biến hóa.


– Hừ, anh có biết anh của hiện tại rất không giống với anh của trước đây hay không?
 
Nhị tiểu thư hỏi.

– Nhị tiểu thư là chỉ phương diện nào đây?
 
Sở Phàm có chút hiểu rõ những vẫn hỏi.
– Tất cả các phương diện, anh của hiện tại, đặc biệt là sự lạnh lùng tàn khốc của anh khi anh đối phó Phong ca, nhìn qua đặc biệt hữu hình!
 
Nhị tiểu thư mặt mày hớn hở.

– Ý của nhị tiểu thư là nói thích tôi của hiện tại?
 
Sở Phàm hỏi.

Câu hỏi này của Sở Phàm có chút ý tứ, một lời hai ý, tràn ngập ý cười mà lại không lộ liễu.

Nhị tiểu thư liếc mắt nhìn Sở Phàm, nói:
 
– Tôi đúng là thích cái bộ dạng hiện tại của anh, mà không phải thích con người anh. Điểm ấy anh phải phân rõ! Ách, chẳng qua bộ dạng ngốc nghếch kia của anh cũng rất khả ái, hắc hắc.

Sở Phàm sau khi nghe xong có chút lặng thinh, quay đầu đi chỗ khác, chăm chú nhìn chiếc xe tải ở phía trước.

Nhị tiểu thư tiếp tục hăng hái đánh giá thêm về Sở Phàm, thật không dễ dàng bắt được bộ dạng của Tiểu Ngốc Ngốc khi ăn thần đan, không cẩn thận nghiên cứu nghiên cứu bỏ lỡ thì lãng phí rồi.

Nàng suy nghĩ vừa chuyển, hỏi:
 
– Uy, Tiểu Ngốc Ngốc, dược hoàn anh vừa cho Phong ca bọn họ ăn thực sự chính là độc dược?

– Nhị tiểu thư nghĩ tôi như là người luôn mang theo loại độc dược này bên người sao?
 

Ánh mắt của Sở Phàm có điểm thâm thúy nhìn chằm chằm nhị tiểu thư, hỏi.

– Amh có ý gì? Lẽ nào anh cho bọn hắn ăn căn bản không phải là độc dược gì?
 
Nhị tiểu thư kinh ngạc hỏi.

– Uhm!
 
Sở Phàm đáp lời.

– A, vậy. vậy anh không sợ bọn họ phát hiện sao? Đến lúc đó bọn họ cùng nhau phản kháng thì anh có thể làm gì bọn họ chứ?
 
Nhị tiểu thư thất kinh hỏi.

– Việc này nhị tiểu thư cứ yên tâm, bọn họ sẽ ngoan ngoãn nghe lời, lúc này cho dù là tôi chính miệng nói cho bọn họ, dược hoàn bọn họ ăn căn bản không phải là độc dược gì bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, bọn họ ngược lại còn có thể quỳ xuống đến cầu xin tôi cho bọn hắn giải dược.
 
Sở Phàm tự tin nói.

– Thực sự? Anh vì sao tin tưởng như vậy?
 
Nhị tiểu thư hỏi.

– Nhị tiểu thư không có nghe qua chuyện xưa Chim sợ cành cong sao? Bọn Phong ca trước đây còn chưa ăn dược hoàn giống như vậy một đàn chim cánh bị thương, mà tôi cuối cùng cho bọn hắn ăn dược hoàn nói dối là độc dược lại là một cành cong kia, trực tiếp hù dọa bọn họ, cho nên bọn họ nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn phép nghe lời.
 
Sở Phàm thản nhiên nói.

Nhị tiểu thư sau khi nghe xong trầm mặc không nói, nàng phát giác bản thân nàng lại một lần nữa nhận thức Sở Phàm, từ một khắc kia khi Sở Phàm bắt đầu phản kích, Sở Phàm biểu hiện ra sự trầm ổn, trấn tĩnh, lãnh khốc, quyết đoán, mưu lược không ngừng gây cho nàng những nhận thức mới, nàng phải thừa nhận nàng vốn nhìn không thấu Sở Phàm, bởi vì Sở Phàm một lần lại một lần gây cho nàng ngạc nhiên mừng rỡ khiếp sợ, khiến nàng một lần lại một lần ở trong vòng tuần hoàn chân thực cảm giác “Một lần nữa nhận thức”.

Lúc này, khoảng cách giữa xe tải phía trước với Trung Hoàn building đã rất gần.

Sở Phàm lợi dụng Phong ca tung ra một tấm lưới, hòng bắt lấy lão bản thần bí ở phía sau màn kia, như vậy, cuối cùng, ai mới là người sa lưới đây?



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.