Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 379: Uy hiếp và thoả hiệp


Đọc truyện Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 379: Uy hiếp và thoả hiệp

 Tối muộn, trong nhà Trương Bằng xuất hiện một vị khách không mời mà đến. Vị khách này khiến tâm trạng đau đớn vì mất con của Trương Bằng mới thoáng lặng xuống lại bừng bừng trỗi dậy. Bởi lẽ người này chính là Sở Phàm. Trương Bằng lạnh lùng nhìn Sở Phàm. Ông ta thật không hiểu tại sao hiệu suất làm việc của Lam Chính Quốc lại thấp đến như vậy. Đến giờ này vẫn để Sở Phàm yên lành ngồi trước mắt ông ta. Mà lại càng không ngờ được, Sở Phàm hôm nay lại chủ động tìm tới.

– Bí thư Trương, lâu lắm không gặp rồi nhỉ?
 
Sở Phàm lạnh nhạt nói.

– Nhờ phúc của cậu, khiến tôi được nếm nỗi đau mất con.
 
Trương Bằng lạnh lùng nói.

Sở Phàm nhíu nhíu mày, nói:
 
– Bí thư Trương nói chuyện gì tôi nghe không rõ. Tôi cũng cảm thông sâu sắc cho nỗi đau này. Nhưng Bí thư Trương nói câu trước tôi không hiểu, sao lại là nhờ phúc của tôi chứ?

– Tôi nghĩ cậu đã sớm biết tin con trai tôi chết rồi hả? Không chừng người biết sớm nhất là cậu.
 
Trương Bằng khóe mắt run run, cố nén lửa giận trong lòng nói.

Sở Phàm nhìn vẻ mặt già cả tiều tụy của Trương Bằng, chớp mắt một cái, hàn quang hiện lên, lạnh lùng nói:
 
– Bí thư Trương nghi ngờ tôi giết con ông sao? Hừ, tôi đúng là có mâu thuẫn với con ông, nhưng ông dựa vào đó mà đoán tôi giết con ông thì quá buồn cười rồi. Đối với tôi, con ông chẳng có thể tạo thành bất kỳ sự uy hiếp nào, vậy sao tôi phải giết hắn? Tôi nếu giết hắn chắc hẳn ông sẽ không bỏ qua cho tôi đâu nhỉ?

Vẻ mặt Trương Bằng âm trầm, cũng không nói gì thêm, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Sở Phàm. Hiển nhiên ông ta chẳng hề tin những gì Sở Phàm nói.

– Bí thư Trương. Đối với cái chết của con ông tôi cũng rất lấy làm tiếc. Đêm nay tôi cố tình tới đây tìm ông, ngoài chuyện của hắn, còn muốn quấy rầy Bí thư Trương một chút.
 
Sở Phàm lạnh nhạt nói. Hắn cũng chẳng sợ Trương Bằng nghi ngờ việc hắn tham gia vào những sự kiện kia.

– Bất cứ chuyện gì cũng đều để lại manh mối, lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Cái chết của con tôi có liên quan tới cậu hay không, rồi sẽ có ngày được làm rõ.
 
Trương Bằng lạnh lùng nói.


– Lưới trời tuy thưa mà khó lọt. Ha ha. Bí thư Trương mà cũng có thể thốt ra những lời này sao? Nói vậy những năm gần đây Bí thư Trươngkhông hề hổ thẹn với lương tâm sao? Ông biết không, con trai của Triệu Thanh là Triệu Hoa đã chết.
 
Sở Phàm cuối cùng lạnh lùng nói.

– Hắn chết thì liên quan gì tới tôi nhỉ?
 
Giọng nói của Trương Bằng lạnh lùng hẳn lên, nói.

– Vậy ông có biết người chủ mưu hại Triệu Hoa là ai không?
 
Sở Phàm không nhanh không chậm nói.

– Là ai?
 
Trương Bằng thầm giật mình. Ông ta nghĩ chẳng lẽ Lam Chính Quốc đã bị điều tra ra là có liên quan tới vị án mạng này rồi? Nhưng ông ta vẫn thản nhiên nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói.
 
– Đúng là chuyện đáng mừng. Chứng tỏ tốc độ phá án của Cục Công an rất nhanh.

– Bí thư Trương thấy đây là chuyện tốt sao? Àizzz.
 
Sở Phàm than nhẹ một tiếng, nói:
 
– Chỉ sợ cuối cùng là dính dáng cả tới ông thôi!

– Cậu có ý gì? Tôi làm sao có thể dính dáng tới loại chuyện này chứ? Thật là nực cười!
 
Nụ cười của Trương Bằng như đông cứng lại, nói.

– Thật không dám giấu, người đứng sau giật giây mưu hại Triệu Hoa chính là chủ tịch Hà Trường Thanh của Công ty Bất động sản Kim Khoa. Hà Trường Thanh vốn vẫn muốn trừ khử Triệu Hoa, nhưng chỉ bằng vào ông ta thì chưa có cái gan đó. Vậy thì hẳn phải có người sau lưng ủng hộ ông ta, mà người này chính là Lam Chính Quốc.
 
Sở Phàm tiếp tục gằn từng chữ:
 

– Không nghi ngờ gì nữa, Lam Chính Quốc chính là kẻ đứng sau thao túng vụ giết Triệu Hoa. Hà Trường Thanh chẳng qua chỉ là kẻ chấp hành mệnh lệnh thôi. Mà sau lưng Lam Chính Quốc có người nào hay không đây? Lão ta ở Bắc Kinh chỉ là một thương nhân, làm sao lại có gan mưu hại một người có địa vị chứ?

Dừng lại một chút, Sở Phàm đột nhiên cười, nói:
 
– Bên ngoài rất nhiều người đều biết Lam Chính Quốc và Bí thư Trương có quan hệ rất tốt. Mà dân chúng là rất giỏi liên tưởng đoán mò. Không chừng họ sẽ nghĩ, phải chăng là Lam Chính Quốc được Bí thư Trương chống lưng nên mới có gan làm chuyện này?

– Nói bậy bạ. Tôi làm sao lại có thể liên quan tới việc Triệu Hoa bị hại được. Đây hoàn toàn là chuyện ngậm máu phun người.
 
Trương Bằng không nhịn được tức giận nói.

– Tôi cũng biết chuyện này không liên quan tới Bí thư Trương. Nhưng với mối quan hệ thân mật của ngài và Lam Chính Quốc, tất nhiên sẽ không thể ngăn được người ngoài nghĩ lung tung. Đặc biệt là một vài người đối với Bí thư Trương có dụng ý này nọ, hẳn là sẽ tung tin này rộng khắp.
 
Sở Phàm lạnh nhạt nói.

– Tôi và Lam Chính Quốc cũng chỉ là quen biết sơ sơ, làm gì có quan hệ thân mật.
 
Trương Bằng phất phất tay, nói.

– Nhưng người ngoài lại không nghĩ như vậy. Nếu muốn chứng minh Bí thư Trương chỉ có quan hệ bình thường với Lam Chính Quốc vậy thì ông hãy có hành động cụ thể đi.

– Hừ, chuyện của tôi không cần cậu phải lo.
 
Trương Bằng hừ lạnh nói.

– Tôi cũng không muốn lo chuyện của ông. Nhưng nếu ông tiếp tục chống đỡ cho Lam Chính Quốc, đến lúc lão sa lưới nhất định sẽ kéo ông đi cùng. Tôi nghĩ, Bí thư Trương hẳn phải rõ con người Lam Chính Quốc hơn tôi nhiều phải không?
 
Sở Phàm lạnh lùng nói.

– Nói thẳng ra cậu tìm tôi có chuyện gì đi. Đừng quanh co rào đón nữa.
 

Trương Bằng nói thẳng.

– Tốt! Bí thư Trương đã sảng khoái như vậy thì tôi cũng xin nói thẳng.
 
Sở Phàm trầm giọng nói:
 
– Tôi không quan tâm Bí thư Trương và Lam Chính Quốc là quan hệ sơ sơ hay là anh em kết nghĩa. Tôi chỉ hy vọng trong hai mươi ngày tới ông không gặp mặt Lam Chính Quốc, cũng không nghe điện thoại của lão. Lam Chính Quốc tới thăm cũng cự tuyệt, được chứ?

– Hừ, cậu muốn ra lệnh cho tôi chắc!
 
Trương Bằng tức giận nói.

– Làm như thế đối với Bí thư Trương có trăm điều lợi mà chẳng có hại đúng không? Đương nhiên, nếu như Bí thư Trương muốn nghĩ đây là ra lệnh thì tôi cũng chẳng còn cách nào nữa cả.
 
Sở Phàm lạnh nhạt nói.

– Tôi phải làm gì tôi tự biết, không cần cậu phải dạy tôi, càng không tới lượt cậu ra lệnh cho tôi.
 
Trương Bằng trầm giọng nói.

– Bí thư Trương, tôi chỉ coi Lam Chính Quốc là kẻ thù. Tôi nghĩ chắc ông cũng biết thân phận của tôi rồi phải không? Mười tám năm trước, tên tiểu nhân gian ác Lam Chính Quốc đã bức chết ba tôi, cướp đoạt sản nghiệp mà ba tôi khó khăn vất vả mới gây dựng nên. Tôi chỉ muốn tìm lão tính sổ. Bí thư Trương, tôi không muốn phải đối xử với ông như kẻ thù. Ông cũng đừng ép tôi.
 
Ánh mắt Sở Phàm lạnh lùng, nói.

Ánh mắt Trương Bằng cũng trở nên lạnh lùng. Đối với thân phận của Sở Phàm, Lam Chính Quốc đã nói với ông ta. Ông ta cũng rõ ràng rằng Sở Phàm muốn gặp ông ta chỉ là tìm cách trả thù Lam Chính Quốc, chẳng qua ông ta không chịu nổi giọng điệu của Sở Phàm.

– Chúng ta chẳng còn gì để nói nữa. Nơi này không chào đón cậu, mời cậu về cho.
 
Trương Bằng lạnh lùng nói.

– Bí thư Trương đã không khách khí thì tôi cũng chẳng nể mặt nữa. Bí thư Trương mới trải qua nỗi đau mất con trai, tôi nghĩ chắc ông không muốn trải qua nỗi đau mất con gái chứ? Trên đời này ông chỉ có một người con gái đó, dù ông không thừa nhận chính thức.
 
Giọng Sở Phàm trầm xuống, lạnh lùng nói.

– Sao? Cậu, cậu có ý gì?
 
Trương Bằng nghe vậy cả người như bị sét đánh, sắc mặt tái mét, kinh hãi hỏi.


– Ba hôm trước sinh nhật Lý Giai Giai, có phải Bí thư Trương lấy tên giả tặng quà cho cô bé không nhỉ? Thật không dám giấu, lâu nay tôi vẫn theo dõi sát sao tình hình mẹ con Lý Giai Giai, cũng nắm được những người có quan hệ với Lý Giai Giai. Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn phá hủy gia đình hạnh phúc của ông. Thế nên ông đừng ép tôi. Tính tôi chẳng sợ trời chẳng sợ đất, khiến tôi nổi nóng thì chuyện gì tôi cũng dám làm. Lại nói nữa, con ông tuy đã chết nhưng chứng cứ hắn thông đồng với Hứa Nhạc vẫn còn. Quyền lực của ông bị hắn lợi dụng làm việc phi pháp, ông tự ngẫm xem phải làm sao đi.
 
Đôi mắt Sở Phàm như hai thanh kiếm sắc bén, lạnh lùng đâm vào Trương Bằng.

Sắc mặt Trương Bằng đột nhiên trở nên già hẳn. Trong mắt ông ta tràn ngập thống khổ và phẫn hận nhìn Sở Phàm, giọng nói run rẩy mang theo sự phẫn nộ:
 
– Mày, mày đã hại chết con trai tao, giờ còn muốn hại Giai Giai sao? Mày quả không phải là người.

– Con trai ông chẳng phải tôi hại chết. Nhưng nếu một ngày Lý Giai Giai đột nhiên mất mạng thì nhất định là do tôi làm. Còn nữa, tôi muốn nói cho ông biết. Thực ra Triệu Hoa chưa chết. Người hôm đó ngồi trong xe là một người khác. Vì sao vậy? Bởi vì tôi biết Lam Chính Quốc có ý đồ với Triệu Hoa, thế nên trước đó tôi đã bày sẵn cạm bẫy để Lam Chính Quốc nhảy vào. Bởi vậy nếu giờ ông còn giúp lão thì chẳng phải là muốn chìm xuồng với lão sao?
 
Sở Phàm lạnh lùng nói.

– Triệu, Triệu Hoa chưa chết?
 
Trương Bằng không thể tin, nhìn Sở Phàm, ngạc nhiên hỏi.

– Đương nhiên không chết. Bí thư Trương nếu không tin thì một vài hôm nữa sẽ biết thôi.
 
Sở Phàm nói tiếp:
 
– Những lời tôi vừa nói hy vọng Bí thư Trương nghe rõ. Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản. Chỉ cần trong vòng hai mươi ngày ông không để ý tới Lam Chính Quốc, gọi điện cũng không nghe máy. Bí thư Trương làm được chuyện này là cả nhà bình yên vô sự, mọi chuyện đều tốt đẹp. Nếu ông không làm được, vậy thì xin lỗi ông, tôi nói được là làm được. Thực ra bỏ được Lam Chính Quốc đối với Bí thư Trương phải nói là chuyện tốt. Nếu không cuối cùng Bí thư Trương nhất định bị liên lụy.

Trương Bằng lạnh lùng nhìn chằm chằm Sở Phàm, hô hấp dồn dập. Ông ta tự nhận thấy bản thân lòng dạ độc ác, nhưng giờ phút này ông ta mới phát hiện ra, so với Sở Phàm, ông ta đúng chỉ là lòng dạ đàn bà.

Lời nói của Sở Phàm cho thấy hắn đã hoàn toàn nắm lấy yếu điểm của ông ta. Nhớ tới khuôn mặt đáng yêu của Lý Giai Giai, khuôn mặt ông ta trở nên hoảng hốt. Ông ta sợ sẽ mất nốt cô bé. Nếu gặp phải chuyện này thì nhất định ông ta sẽ không sống nổi nữa. Giờ đây, Lý Giai Giai là giọt máu duy nhất của ông ta ở trên đời. Ông ta tuyệt đối không thể để cô bé bị tổn thương dù chỉ là một sợi tóc. Ông ta tuyệt đối không để cô bé bị bất kỳ nguy hiểm gì.

Trương Bằng chậm rãi ngước đôi mắt già nua, mệt mỏi, nhìn Sở Phàm, trong mắt đã bớt phần lạnh lùng, thêm vài phần thỏa hiệp.

Sở Phàm nhìn ông ta, cuối cùng chậm rãi nói:
 
– Hà Trường Thanh bị bắt. Tôi đoán chắc Lam Chính Quốc hẳn sẽ nhanh chóng tới tìm ông, rõ ràng là muốn nhờ ông ra mặt cứu Hà Trường Thanh. Đến lúc đó Bí thư Trương hẳn là biết phải làm thế nào rồi chứ? Tôi tin tưởng giữa Lam Chính Quốc và Lý Giai Giai, Bí thư Trương nhất định sẽ chọn lựa tốt. Tôi cũng không quấy rầy nữa, tạm biệt.
 
Sở Phàm vừa nói vừa đứng dậy, quay đầu đi ra ngoài, để lại Trương Bằng vẫn ngồi trên ghế chán nản.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.