Đọc truyện Cận Chiến Bảo Tiêu – Chương 17: Ác ma địa ngục
Dịch: Huyết Hận
Nguồn: Sưu Tầm
Sở Phàm ngồi taxi đi nhanh tới trung tâm Vạn Khải. Trên đường đi, hắn nghe từ chiếc máy nghe trộm, nắm bắt động thái của bọn đầu trọc. Cái máy nghe trộm này của hắn còn có cả hệ thống định vị GPS, vậy nên đêm nay bọn tên đầu trọc chắc chắn không trốn thoát khỏi bàn tay của Sở Phàm.
Về phần cái máy nghe trộm này làm sao gắn được lên người tên đầu trọc, đây là lúc Sở Phàm giải vây cho nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân rời khỏi trung tâm giải trí Vạn Khải, lúc Sở Phàm cùng đầu trọ lướt qua nhau, trong nháy mắt, Sở Phàm đã vô thanh vô tức đem cái máy nghe trộm mini thả vào túi quần tên đầu trọc đó.
Sở Phàm đi tới tới trung tâm giải trí Vạn Khải thì nghe được âm thanh của đầu trọc:
– Các anh em, hôm nay uống đã đủ rồi. Đi thôi, còn phải hưởng thụ tiết mục khác nữa!
– Anh đầu trọc, kế tiếp chúng ta đi tắm hơi đi!
-Ta kháo, đã muộn thế này thì còn chỗ xông hơi nào còn mở cửa?
– Quán xông hơi đàng hoàng thì tất nhiên không mở cửa, nhưng lời của em còn muốn nói đến ý khác mà !
– Được, có ý tứ! Đi, các anh em cùng đi, đêm nay phải làm cho thư thái!
———-
Sở Phàm nghe thấy bọn tên đầu trọc phải đi, liền lẳng lặng đứng ở bên cạnh cửa khu giải trí Vạn Thành chờ con mồi xuất hiện.
Một lúc sau, mười hai người nhóm tên đầu trọc đi ra. Bọn họ hiển nhiên đã uống cũng không ít, bởi vậy nên cả đám thân toàn mùi rượu, cước bộ lảo đảo, hơn nữa trên mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, vẻ ngang ngược như là tất cả mọi người đều đang thiếu nợ chúng vậy.
Bọn tên đầu trọc đi ra khỏi khu giải trí Vạn Khải hướng về phía tây, ở phía tây này có một con phố nhỏ, nổi tiếng là phố ăn chơi. Thẳng phía trước, cứ theo những lời đã định từ trước, chúng hẳn là đến khu làng chơi kia.
Sở Phàm không nhanh không chậm đi theo bọn đầu trọc. Giờ phút này thân thể hắn như là một cây cung đã kéo căng và bất cứ lúc nào cũng đều có thể bắn ra. Cước bộ hắn nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn giống như là một con báo đen. Ấnh mắt linh hoạt, sắc bén mà bình tĩnh. Trên mặt hiện vẻ lạnh lùng. Hắn chăm chú nhìn về phía trước, dường như cũng không nóng lòng đi săn.
Bọn tên đầu trọc đi qua một cái ngõ nhỏ thì ồn ào nói:
– Đã uống nhiều quá rồi, giờ đi vào ngõ này “phóng thủy” đã.
Đầu trọc vừa nói vậy, liền có bốn năm người đi vào ngõ nhỏ kia phóng thủy, những người còn lại thì đứng chờ ở đầu ngõ.
Sở Phàm thấy vậy cũng đi tới ngõ nhỏ kia. Khi đi qua đầu ngõ thì mấy tên vạm vỡ đứng đó nhìn hắn, tuy nhiên hình như bọn chúng đã quên hắn chính là tên đã uống một hơi hết một chai Nhị Oa Đầu lẫn một chai Kim Lục Phúc.
Sở Phàm không để ý tới ánh mắt hung ác của những tên này, hắn trực tiếp đi tới bên cạnh tên đầu trọc, lạnh nhạt nói:
– Không nghĩ tới chúng ta gặp lại lại là như thế này. Thật đúng là xảo hợp.
Đầu trọc nhìn Sở Phàm một cái nhưng bởi vì cái ngõ này hơi tối nên hắn không thấy rõ mặt Sở Phàm, hắn miệng đầy hơi rượu,quát:
-Tiểu tử mày là thằng bỏ mẹ nào? Nếu không cút nhanh, tao cho mày uống nước tiểu của tao đó!
– Tao nếu là mày sẽ không tiểu nữa, vì mày tiểu càng nhiều thì lát mày uống cũng càng nhiều!
Sở Phàm lạnh lùng, trầm giọng nói.
Đầu trọc nghe vậy trong lòng giận dữ. Hắn tất nhiên hiểu ý của Sở Phàm, hắn sau khi tiểu xong, đưa mặt nhìn chằm chằm Sở Phàm. Khi đã thấy rõ bộ dạng Sở Phàm, hắn không kìm nổi ha ha một tiếng lớn, nói:
– Hóa ra là vị vệ sĩ Thiếu Lâm. Ha ha, các huynh đệ, tiểu tử này hình như là vì chúng ta mà tìm đến, anh em nói chúng ta nên làm gì bây giờ?
Bọn đại hán đứng đợi ngoài ngõ nghe vậy cùng tiến vào, bao vây quanh Sở Phàm, nhìn thân thể gầy gò của Sở Phàm, khóa miệng bọn chúng không nhịn nổi phát ra tiếu ý.
Sở Phàm lạnh lùng nhìn thằng đầu trọc, không nhanh không chậm nói:
-Trước kia mày không phải nói Thiếu Lâm Tự trong mắt của mày chỉ là một đống phân, còn Thiếu Lâm công phu cũng chỉ là chó má sao? Cho nên tao mới đến đây tỉ thí với mày một chút, thử xem Thiếu Lâm công phu có phải là chó má hay không!
Đầu trọc nghe vậy liền cười vang, lành lạnh nói:
-Vậy mày muốn tỷ thí thế nào?Một đấu một?
– Không cần
Sở Phàm đảo mắt nhìn quanh, nói:
– Các ngươi toàn bộ cùng lên một lúc đi!
-Ngươi quả thật là tìm…..
Chữ “chết” trong mồm đầu trọc còn chưa nói ra liền cảm thấy hoa mắt, tiếp theo bụng hắn bị một quyền đánh tới, đau tới nỗi hắn nghiến răng nghiến lợi!
Mà Sở Phàm đã về lại chỗ cũ, lạnh nhạt nói:
– Quyền vừa rồi gọi là La Hán Quyền!
Mà những tên đại hán kia không thể tưởng được thân pháp Sở Phàm nhanh như thế nên không khỏi bất ngờ, sau đó tất cả đều tức giận gầm lên một tiếng, tiến tới Sở Phàm!
Bên cạnh Sở Phàm, một gã đại hán giơ tay phải đánh một quyền vào mặt Sở Phàm. Sở Phàm trầm mắt, thi triển “Đại lực kim cương thủ”,quát lớn:
-Đại lực kim cang thủ đệ tam thức: Kim Cương Thân Tí!
Ngiêng người né thoát nắm tay của tên đại hán, tay phải đập lên trên tay tên đại hán kia, sau đó tay trái ra một quyền đánh vào nách hắn, chỉ nghe thấy “ca” một tiếng, tên kia kêu thảm, lảo đảo ngã xuống đất, các đốt ngón tay phải đã bị Sở Phàm chặt đứt!
Cùng lúc đó, quyền cước của ba gã khác cũng đã tới nơi, đánh lén sau lưng Sở Phàm. Sở Phàm không thèm quay đầu lại, Du Long thân pháp, xuất ra “Long trảo cầm nã thủ”, nhanh như thiểm điện bắt được ót của tên bên trái, Sở Phàm thoáng dùng “Đại ực kim cương thủ” thủ kính, gã kia liền hôn mê! Tiếp theo tay phải Sở Phảm trực tiếp đánh vào huyệt Thiên Trung của một tên khác, tên này kêu thảm một tiếng, hai tay che ngực, lảo đảo lùi lại. Đại hán phía bên phải hiển nhiên là bị hành động dũng mãnh phi thường dọa tới ngây ngốc đứng một bên quên cả công kích Sở Phàm. Lúc này, hắn thấy Sở Phàm lăng không nhảy tới, một cước quét về phía má trái của hắn, gã đại hán trong lòng cả kinh, chờ phản ứng được thì một cước của Sở Phàm đã muốn đá vào mặt hắn, trực tiếp đem hắn đá bay đi.
Không đến một phút đồng hồ, Sở Phàm đem bốn gã đại hán đánh ngã, điều này làm cho mọi người kinh ngạc không thôi, ở ý thức của bọn họ đánh đập không phải kiểu này. Đánh đập ứng với việc ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền, ngươi đá ta một cước, ta đá ngươi một cước, ai có khí lực lớn hơn , ai có thân thể tốt hơn thì người đó thắng!
Nhưng mà, Sở Phàm lại trong thời gian quá ngắn đánh bốn gã đại hán, hơn nữa cả bốn gã đại hán đến cả một sợi lông của hắn cũng động không tới thì tính là cái gì ? Không phải là công phu Thiếu Lâm chứ !
Đầu trọc trong lòng kinh sợ, trong mắt toát ra thần sắc e ngại, hắn không ngờ lại xuất hiện cảm giác sợ hãi, hắn không khỏi thoái lui , lúc đó hắn cảm giác dưới chân mình dường như có cái gì, hắn cúi đầu thì nhìn thấy hóa ra dưới chân có một ít gạch, đầu trọc sau khi thấy hét lớn:
– Các huynh đệ, lấy gạch!
Nói xong hắn trực tiếp lấy một viên gạch thình ném tới Sở Phàm.
Sở Phàm nhìn thấy viên gạch đang bay tới, không né tránh , trực tiếp xoay người đá vào phía trên viên gạch, chính vì vậy khiến viên gạch bay ngược lại phía đầu trọc, hơn nữa tốc độ lại trở nên nhanh hơn, bên kia một đại hán trốn không kịp, bị viên gạch đó nện trúng vào đầu, lập tức hắn kêu thảm một tiếng, máu chảy ra!
Bọn người của đầu trọc thấy thế, hít một ngụm lương khí, đều nhặt gạch trên mặt đất, tuy nhiên bọn họ không dám ném quá nữa, mà là rống giận nhằm phía Sở Phàm lấy tay cầm gạch đánh tới.
Tính cả Đầu trọc, bảy tên đại hán trong tay cầm gạch , như cuồng phong bạo vũ hướng về phía Sở Phàm, ánh mắt Sở Phàm phát lạnh, thân thể như một con báo trong cơn giận dữ nhằm về phía bảy tên đại hán, hắn bằng vào thân pháp vừa nhanh vừa quỷ dị tránh né công kích của bọn người Đầu trọc, đồng thời dùng quyền pháp, chưởng pháp của Nam Thiếu Lâm đem bọn đại hán này đánh cho đầu óc choáng váng, không hề có sức chống cự, vì Sở Phàm ra quyền đều chuyên môn tấn công các đại huyệt trước ngực tựa như Thiên Trung, Cự Khuyết, Thần Khuyết, Khí Hải, Quan Nguyên, bị đánh trúng khí huyết sẽ không thuận, nội khí tán loạn, thần chí không rõ rang, thân thể bất động, tuy nhiên lực đạo Sở Phàm tung ra là vừa khéo nếu không đám đại hán này tính mạng đã sớm ô hô ai tai.
Trong nháy mắt bốn gã đại hán lại bị Sở Phàm đánh cho nằm lăn dưới đất, mà lúc này Đầu trọc từ phía sau cầm gạch mạnh mẽ đánh tới ót của Sở Phàm, Sở Phàm nghe tiếng gió, đánh trả một quyền, trực tiếp đánh vào viên gạch của Đầu Trọc, chỉ nghe “phanh” một tiếng, viên gạch trong tay đầu trọc bị cắt thành hai đoạn !
Lúc ấy, hai gã đại hán còn lại ngây dạ, kìm lòng không được , hai viên gạch trong tay rơi xuống, hai chân bắt đầu run rẩy, mà trong lòng đầu trọc đã sợ hãi tới cực điểm, hắn nhìn ánh mắt âm hàn của Sở Phàm , chỉ cảm thấy Sở Phàm không phải là phàm nhân mà là một ác ma đến từ địa ngục.
Tiếp theo, cánh tay phải của Sở Phàm chụp lấy cổ của Đầu trọc lôi xuống đồng thời đầu gối chân phái đá lên trên đỉnh đầu, đánh vào ngực vào bụng của đầu trọc. Lập tức đầu trọc kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó Sở Phàm kéo đầu trọc, trực tiếp đánh thẳng một quyền vào mặt, lập tức mũi của đầu trọc bị đánh dập nát, mấy cái răng theo đó mà rụng xuống, và cũng vì thế mà máu từ mũi, miệng chảy ra không ngớt. Đầu trọc toàn thân vì chết lặng mà không có cảm giác đau đớn, hiện tại trong ý thức của hắn chỉ có sợ hãi, cầu xin được tha thứ.
Thân thể đầu trọc lắc lắc, cuối cùng hai đầu gối khụy xuống, quỳ rạp trước mặt Sở Phàm, Sở Phàm ngồi xổm, lạnh lùng nhìn đầu trọc nói:
– Hiện tại, Thiếu Lâm tự trong mắt ngươi vẫn như một cục phân sao?
– Không…không, không phải, đại.. đại ca, em đã sai rồi, em mới là cứt chó, em có… có mắt như mù, xin đại ca giơ cao đánh khẽ tha cho em một mạng.
Máu tươi từ mũi và miệng đầu trọc chảy ròng ròng, hắn ngập ngừng xin tha mạng.
– Nhớ kỹ, Thiếu Lâm tự không phải là nơi thứ rác rưởi như mày có thể nói xấu, bất luận kẻ nào cũng không thể nói xấu Thiên Lâm tự! Nếu mày nói xấu tao thì tao có thể không để ở trong lòng mà đi so đo với mày. Nhưng mày lại nói xấu Thiếu Lâm tự tương đương với việc nói xấu sư phụ tao nên mày đáng chết.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
– A? Em sai rồi, em biết sai rồi. Van cầu đại ca tha cho em một con đường sống, tha em đi, em dập đầu lạy anh!
Đầu trọc nói xong liền hướng tới Sở Phàm ngẩng đầu lên.
Trên mặt Sở Phàm không chút biểu tình, hắn lạnh nhạt nói:
– Mày còn muốn sống ư?
– Muốn, rất muốn, xin đại ca giơ cao đánh khẽ!
Đầu trọc vội vàng nói.
– Có thể, tuy nhiên có một điều kiện, mày không phải nói mày là cứt chó sao ? Cứt chó với nước tiểu vốn là một nhà , mày đi đem nước tiểu của mày với cả các huynh đệ của mày nữa vừa tồ ra liếm sạch sẽ!
Sở Phàm lạnh lùng nói.
– A? Cài.. cái gì …
Đầu trọc không kìm nổi kinh hô, lúc này ánh mắt Sở Phàm lại phát lạnh, nắm tay phải đầu trọc chỉ nghe thấy răng rắc một tiếng, ngón trỏ trên tay phải đầu trọc đã bỉ bẻ gãy, bạch cốt ở ngón tay đều lòi cả ra. Người ngoài nhìn vào thấy ghê người!
Đầu trọc tru lên như heo bị chọc tiết, lúc này Sở Phàm lại cầm ngón giữa định bẻ tiếp, Đầu trọc thở hổn hển, vội vàng lớn tiếng nói:
– Em liếm, em liếm !
Sở Phàm lúc này mới buông lỏng tay ra, đầu trọc tự mình đi tới chỗ lúc trước mình phóng uế, dưới đất là một bãi nước tiểu vô cùng tanh hôi, cúi đầu xuống……
Sở Phàm lạnh lùng nhìn, trên mặt hắn không có một chút biến hóa nào, lúc sau hắn lạnh lùng nói với mọi người:
– Hôm nay, chuyện này dù là vóc dáng chúng mày cũng không được nói ra. Nếu không, tao chắc chắn sẽ trở lại cắt cái cổ của chúng mày đi. Chúng mày tốt nhất nên tin lời tao nói!
Sở Phàm nói xong liền đi tới bên cạnh đầu trọc, cúi đầu xuống lấy ra một dụng cụ nghe trộm to bằng cái cúc áo, đồng thời lạnh lungf nói:
– Về sau đứng để rơi vào tay tao, nếu không nửa đời còn lại của mày đều nằm trên giường đó. Dặn đám anh em của mày chuyện đêm nay một chữ cũng không được lộ ra ngoài, nếu tao nghe được tin gì thì mày nhất định phải chết, nhớ kĩ chưa?
– Nhớ kĩ , nhớ kĩ!
Trên mặt Đầu trọc còn dính đầy nước tiểu dùng sức gật đầu nói.
Sở Phàm nghe vậy hừ lạnh một tiếng , lập tức rời đi.
Tinh nguyệt ảm đạm, gió đêm mát lạnh, Đầu trọc cùng đám anh em của hắn nhìn bong dáng đơn bạc của Sở Phàm , trong lòng bao phủ một sự sợ hãi, ở trong mắt bọn chúng, Sở Phàm chính là một ác ma đến từ địa ngục!.