Bạn đang đọc Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em FULL – Chương 13
“Haha! Con gái da mặt mỏng, không muốn nói cũng bình thường.
”
Mẹ tôi đập bàn một cái: “Trước kia có lần quá 12 giờ đêm Khanh Khanh không gọi được xe để về trường học, chính là cậu kia lái xe tới đón con bé.
Nửa đêm còn chạy ra sân bay đón rồi tiễn con bé đến tận cổng lớn ký túc xá nữ, quá chu đáo.
”
“Mẹ!!! Đừng nói nữa.
”
“Hả, thiếu nữ thẹn thùng à? Mặt đỏ lựng rồi.
”
Tôi thẹn thùng chỗ nào chứ?
Rõ ràng là bị dọa sợ.
Không cần nhìn tôi cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của Thân Mặc giống dao nhỏ dao động ở trên người tôi.
Tôi buông đũa: “Con ăn no rồi, con vào phòng dọn dẹp đồ đạc trước ạ.
”
…
Tôi chuồn luôn.
Tôi trốn sau cánh cửa phòng ngủ nghe lén.
Mẹ tôi vẫn còn tám nhảm chuyện của tôi với cậu sinh viên kia với Thân Mặc.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, tôi sắp “tèo” rồi.
Trước khi ngủ, Thân Mặc gửi tin nhắn cho tôi.
“Sinh viên nam có quan hệ rất thân thiết?”
“Còn tiễn em đến tận cổng ký túc xá nữ?”
“Mẹ em còn nói cậu sinh viên kia thường xuyên mời em ăn cơm.
”
“Khương Khanh, em là phụ nữ có chồng, em có thể tôn trọng anh một chút hay không!”
Tôi khóc không ra nước mắt: “Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà!”
“Em!”
Tôi đã có thể não bổ ra biểu cảm sắp hộc máu của anh ở bên kia.
“Chồng ơi, anh nghe em giải thích!”
“Được, vì em gọi anh là chồng nên anh sẽ nghe em giải thích.
”
Ừm…
Tôi gõ chữ: “Đây đã là chuyện của một năm trước rồi, lúc đó em còn chưa quen anh.
”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Chuyện sau đó không phải anh đều biết hết rồi à!”
Thân Mặc gửi sticker “Vui mừng”, sau đó lập tức gọi video.
Tôi nghe thấy giọng của mẹ: “Thân Mặc ăn chút trái cây.
”
“Thôi chị ạ, bạn gái em đang gọi điện thoại đến.
”
Tôi sợ đến mức chui tọt vào chăn lừa mình dối người.
Thân Mặc anh đánh rắm, rõ ràng là anh gọi!
Chắc mẹ tôi còn tưởng bạn gái của Thân Mặc là mỹ nữ học bá kia.
Đã thế còn trêu ghẹo: “Hả, đây là xác định quan hệ rồi? Khi nào thì đính hôn?”
Trong video, Thân Mặc lộ ra vẻ mặt hạnh phúc: “Nhanh thôi ạ, em vẫn đang suy nghĩ nên thưa chuyện với mẹ vợ thế nào để mẹ vợ đồng ý.
”
Mẹ tôi cười to: “Giáo sư Thân Mặc của chúng ta ưu tú thế này, sao có thể không đồng ý chứ.
Nếu là chị, chắc chị phải chuẩn bị của hồi môn ngay!”
“Thật à chị?” Nhìn từ góc độ này, Thân Mặc lộ ra nụ cười với vẻ mặt xấu xa.
“Đương nhiên! Chị đã gạt em bao giờ chưa.
”
Tôi không nghe nổi nữa.
Mẹ ruột ơi, con là con gái rẻ tiền của mẹ hả?
Còn chưa kịp đưa sính lễ mà mẹ đã muốn chuẩn bị của hồi môn rồi?
–.