Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 16: Cậu đây là gặp nạn rồi đó


Đọc truyện Căn Bệnh Mang Tên Em – Điềm Thố Ngư – Chương 16: Cậu đây là gặp nạn rồi đó

Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y

Sau khi Thời Niệm Niệm đưa chai nước khoáng cho Giang Vọng xong thì đi luôn.

Hai ngày đại hội thể thao khép lại ở hạng mục chạy tiếp sức 4×100, mọi người vừa mới được chứng kiến một màn kịch tính như vậy đều chưa đã nghiền, ngay sau đó chính là đợt nghỉ dài ngày nhân dịp lễ Quốc khánh.

Mọi người về phòng học cầm bài tập rồi ồn ào tan học về nhà.

Khi Thời Niệm Niệm về đến nhà thì Hứa Ninh Thanh đã về.

Từ sau khai giảng đại học thì hầu như hắn không về nhà ở nữa, như đêm qua hắn cũng chỉ là tiện đường đưa cô đến cửa còn mình thì vẫn về nhà trọ ngủ.

Thời Niệm Niệm thay dép ở huyền quan, gọi một tiếng “Anh”.

“Hôm nay về sớm vậy.” Hứa Ninh Thanh vừa chơi game vừa nói, “Anh còn định chơi nốt ván này rồi đi đón em đấy.”

“Đại hội thể thao…cho về sớm ạ.”

Hứa Ninh Thanh gật gật đầu, không nói gì nữa.

Khi cô lấy tấm huy chương bạc kia ra thì mợ chỉ còn thiếu điều muốn tìm một chỗ trong nhà mà treo nó lên thôi.

Thời Niệm Niệm dở khóc dở cười, phải khuyên một lúc lâu mới được.

Mợ xoa xoa tóc cô: “Cơ thể cháu nhỏ nhắn thế mà lại giỏi thật đấy, còn dành được huy chương bạc, về sau mợ sẽ cất cẩn thận, xem như vật gia truyền.”

Hứa Ninh Thanh chẳng hề cho bà chút mặt mũi nào mà khinh bỉ: “Cái thứ mấy đồng cũng mua được một đống ở trường mà mẹ cũng xem như vật gia truyền.”

Mợ vỗ mạnh một cái lên đùi hắn: “Con thì biết cái gì! Thứ này là thứ mà tiền có thể so sánh hả!”

“À, hồi cấp ba con cũng có mấy tấm huy chương đấy.”

“Con cái thằng sói mắt trắng vừa lên đại học đã ra ngoài ở này, mẹ muốn huy chương của con làm cái gì!” Mợ cũng quanh co lòng vòng xem thường ngược lại hắn.

Hứa Ninh Thanh đứng dậy, chỉ vào Thời Niệm Niệm: “Em nói xem, mợ em có phải thiên vị bất công đến mức quá đáng không hả?”

Thời Niệm Niệm ở một bên không nóng không lạnh cười.

Tuy rằng mợ và anh trai thường hay cãi nhau, có đôi lúc anh còn khiến cho mợ tức giận đến mức mấy ngày chẳng muốn nói chuyện với hắn, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng quan hệ giữa hai mẹ con bọn họ cực kì tốt.

Cô cười đến mức hốc mắt cũng cay cay, xoa xoa một cái rồi về phòng làm bài tập.

Trên bảng LED của một quán bar có một chữ “Dã” viết ngoáy rất sống động.

Trong quán bar, mười mấy nam sinh chiếm giữ một góc ghế dài, kẹp thuốc hít mây nhả khỏi đánh bài.

Giang Vọng ném ra một lá bài, nghiêng đầu ngáp một cái, nhìn qua có vẻ thiếu hứng thú.

“Quốc khánh đi đâu chơi đây?”


“Mấy ngày nay chán muốn chết, hiện tại cậu có quyết định đi ra ngoài chơi cũng không kịp nữa rồi.”

“Nhưng mà, nhìn xem tên mập chết tiệt Phạm Mạnh Minh kia đi, hiệu suất của người ta rất cao đấy, một tuần đã theo đuổi được nữ thần, Quốc khánh cùng nhau đến Disneyland chơi.”

Hứa Ninh Thanh đang lười biếng chơi di động ở một bên, nghe vậy thì cười ra tiếng: “Vậy là tên mập chết tiệt kia nhanh như vậy đã có bạn gái rồi à?”

“Đúng vậy! Chậc chậc, quả thật là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà!”

Mọi người đang trò chuyện ngất trời, đột nhiên ở bên cạnh có một nam sinh ôm di động gào lên.

“Fuck! Anh Vọng! Đây là anh đúng không!?”

Cậu ta đưa điện thoại qua.

Là một đoạn video, về cuộc thi chạy tiếp sức 4×100 ban ngày hôm nay, quay lại toàn bộ quá trình Giang Vọng một mạch vượt qua ba người dẫm lên vạch đích.

Những người khác cũng chen qua xem.

“Anh Vọng lại tái xuất giang hồ hả?”

“Cái này ở đâu ra vậy?”

“Em họ tôi đăng trong vòng bạn bè đó, nghe nói được chia sẻ đến mức điên cuồng rồi! Ai cũng đang nói về trận đấu này!”

Hứa Ninh Thanh ở một bên nhướng mày, click mở WeChat của chính mình, nếu toàn bộ Nhất Trung đều chia sẻ cái video này…

Đầu tiên hắn click mở WeChat của Thời Niệm Niệm, vòng bạn bè của cô nhóc này hầu như là trống rỗng, Hứa Ninh Thanh cũng chưa từng thấy cô đăng nội dung gì.

Quả nhiên là chẳng có cái gì hết.

Nhưng mà rất nhanh hắn đã lục ra được cái video kia từ một người bạn tốt khác trong vòng, có một đàn em nữ quen biết hồi trước đăng, bây giờ chắc là đang lớp 12.

Video cuối cùng, là cảnh Giang Vọng nhận lấy một chai nước khoáng từ trong tay một nữ sinh.

Những người khác đều có thể bỏ qua điểm này, nhưng Hứa Ninh Thanh thì không bỏ qua được, cái này mẹ nó chính là em gái hắn đấy!

Hơn nữa từ sau khi tai xảy ra vấn đề thì Giang Vọng không tham gia những trận thi đấu như vậy nữa, Hứa Ninh Thanh hoàn toàn không ngờ được anh sẽ tham gia, huống hồ nói thật ra là Giang Vọng cũng không phải là cái loại người có tình cảm tập thể đặc biệt gì với lớp.

Hắn khẽ nheo mắt, khuỷu tay chọc Giang Vọng một cái.

Giang Vọng nhìn sang.

“Sao lần này cậu lại tham gia đại hội thể thao vậy?”

Giang Vọng “Hửm?” một tiếng, tầm mắt lần nữa quay về nhìn xuống mấy lá bài trên tay, giương mắt nhìn thế bài, ném ra năm lá bài tẩy cuối cùng, không đáp lời.

“Vì để thể hiện một chút trước mặt Thời Niệm Niệm hả?”

Tiếng âm nhạc như bóp nghẹt cùng với tiếng trống đinh tai nhức óc ồn ào, câu nói của Hứa Ninh Thanh chứa ý cười xem kịch vui mà chỉ Giang Vọng có thể nghe hiểu.


Anh vẫn không có phản ứng gì, nhếch khoé miệng.

“Đối với cô ấy…” Giang Vọng nở nụ cười, tiếng nói trầm thấp từ tính, “Lấy huy chương vàng thì có tác dụng gì sao?”

“Cũng phải.” Hứa Ninh Thanh gật đầu đứng lên, chẳng có chút bộ dáng của người làm anh tý nào, “Chắc cậu cũng cảm thấy nó rất ngốc đúng không?”

“Vậy vì sao cậu lại tham gia, lại còn là cái hạng mục tiếp sức 4×100 này?” Hứa Ninh Thanh lại hỏi.

Giang Vọng đưa bài trong tay cho người khác, thoát khỏi nhóm chơi bài.

“Vì, chai nước trong tay cô ấy.” Cuối cùng anh chẳng chút để ý nói.

Hứa Ninh Thanh sửng sốt.

“Giang Vọng.” Tiếng nói của Hứa Ninh Thanh mang theo chút ý cười vui sướng khi người khác gặp xui xẻo, “Cậu đây là gặp nạn rồi đó.”

Ngày hôm qua về muộn, đến khi tỉnh lại thì đã sắp đến giữa trưa.

Đầu đau muốn nứt ra, hình như có chút dấu hiệu phát sốt.

Giang Vọng ngồi ở mép giường, lấy điếu thuốc, lại ho khan một trận, anh nhíu mày lại, ánh sáng xuyên qua tấm rèm khiến anh khó chịu nheo lại mắt.

Hút xong một điếu thuốc thì dụi tắt đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn.

Anh đơn giản rửa mặt xong, lười đo nhiệt độ cơ thể, chỉ kiếm hộp thuốc hạ sốt, nuốt vào hai viên cùng với nước lạnh.

Anh nhận điện thoại rồi cầm chìa khoá ra cửa.

Ngày đầu tiên của lễ Quốc khánh, ở hội quán không có ai.

“Huấn luyện viên.” Giang Vọng đẩy cửa đi vào.

Huấn luyện viên vừa thấy anh thì lập tức đứng lên, vỗ vỗ vai anh: “Đến rồi! Dạo này thế nào?”

Anh lười biếng nói: “Thì vẫn vậy thôi ạ.”

“Thử xem nhé?”

Giang Vọng hỏi: “Bây giờ hội quán không có ai đang huấn luyện sao?”

“Không, Quốc khánh nên cho bọn họ nghỉ ba ngày.”

Nơi sân huấn luyện bên kia không cùng một khu với bể bơi công cộng, Giang Vọng thay quần áo xong rồi vào bên trong thì không có một ai.

Giang Vọng cởi áo trên, bờ vai vẽ ra đường cong mượt mà, cơ bắp cân đối đẹp mắt.

“Khởi động một chút đi, tôi bấm giờ cho cậu.” Huấn luyện viên nói.


“Ừm.”

Anh tháo máy trợ thính ra, một khối hình vuông dẹt, huấn luyện viên nhìn sang: “Bây giờ ngày nào cũng đeo cái này à?”

Sau khi tháo máy trợ thính ra thì âm thanh liền nhỏ hơn rất nhiều, may là trong bể bơi của hội quán vừa trống trải lại tụ âm nên Giang Vọng vẫn loáng thoáng nghe được lời huấn luyện viên nói.

Anh lại “Ừm” một tiếng.

“Vào vị trí!”

Huấn luyện viên dựa theo hình thức thi đấu chính quy mà đứng ở bên kia ra hiệu.

Giang Vọng chuẩn bị xong tư thế xuất phát.

Đã hơn một năm anh không tiếp xúc, cảm giác này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Huấn luyện viên vung tay lên, phát tín hiệu, Giang Vọng nhảy vào trong nước, động tác của anh rất đẹp, tạo một đường cong cực kì mượt mà lặn xuống nước.

Trong mắt người xem không chuyên thì đây là tư thế xuống nước cực kì hoàn mỹ, cùng với tốc độ cực kì nhanh, nhưng huấn luyện viên vẫn sửng sốt, cúi đầu, mắt nhìn đồng hồ đếm ngược, lại sửng sốt lần nữa.

So với trạng thái cao nhất của trước đây…thật sự là kém quá nhiều.

Tuy rằng trình độ này chỉ cần tăng cường huấn luyện một thời gian thì vào đội tuyển tỉnh là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng trong lòng anh ta cũng biết được tính cách của Giang Vọng.

Nếu anh thật sự muốn làm thì mục tiêu của anh không phải là đội tuyển tỉnh, mà là đội tuyển quốc gia.

Cái anh muốn là vị trí đứng đầu.

Ở cái tuổi 17 18 thì đó vừa khéo là độ tuổi thanh xuân của các thiếu niên thiếu nữ, những khát vọng và hoài bão của bọn họ đang độ chuẩn bị đâm chồi, cuộc sống của bọn họ vẫn chỉ mới bắt đầu, con đường phía trước vừa mịt mù vừa tràn ngập những thách thức không lường trước được cùng với niềm hi vọng.

Nhưng Giang Vọng không giống thế.

Khát vọng của anh, bắt đầu sớm, nhưng cũng tan biến sớm.

Năm 18 tuổi ấy, anh nhận được sự đồng ý của đội tuyển quốc gia, cũng chính một năm này, tai của anh xảy ra vấn đề, cuối cùng không thể vào đội tuyển quốc gia được nữa.

Đối với một vận động viên mà nói, thính lực bị tổn thương chính là điểm trí mạng.

Giang Vọng là một người kiêu ngạo, anh không muốn bởi vì chuyện thính lực mà đi tranh giành một tấm huy chương vàng cùng với một đám vận động viên tàn tật, nhưng so với những vận động viên khoẻ mạnh thì vấn đề thính lực sẽ khiến phản ứng của anh đối với tiếng súng tín hiệu bị giảm sút rất nhiều.

Cạnh tranh trong thi đấu thể thao, chỉ 0,1 giây thôi cũng cần tốn bao công sức mới có thể giành giật được.

Ngay cả Giang Vọng, cho dù là Giang Vọng, cũng bất lực trước loại chênh lệch này.

Sau khi thính lực bị tổn thương anh đã từng tiếp nhận huấn luyện ma quỷ một thời gian nhưng vẫn không thể khiến trình độ ổn định về tiêu chuẩn như trước, giảm sút rất nhiều, thời điểm ấy đối với một thiếu niên đang độ tuổi trẻ ngông cuồng mà nói chính là sự đả kích trí mạng

Tất cả mọi người điều biết sự cao ngạo của Giang Vọng.

Điều anh muốn chính là đứng trên vạn người, dành lấy danh hiệu quán quân.

Nếu không có khả năng thì anh chỉ có thể dứt khoát kiên quyết từ bỏ.

Kết thúc 400m, anh bắt được cái đồng hồ đếm ngược từ trong nước rồi đứng lên.

Anh không cần nhìn thời gian, phản ứng thân thể đã nói cho anh biết, thành tích sẽ không tốt.


“Một năm không huấn luyện mà vẫn có thể duy trì được trình độ này đã là hiếm thấy rồi.” Huấn luyện viên vẫn cổ vũ anh, Giang Vọng là người có tiềm năng nhất trong số những người mà anh ta từng gặp, trước đây cũng là đối tượng huấn luyện trọng điểm mà anh ta bồi dưỡng.

Anh cười cười, vỗ bả vai huấn luyện viên: “Đi đây.”

Sau khi Giang Vọng rời khỏi thì đến cửa hàng tiện lợi ở bên cạnh mua bao thuốc và bật lửa.

Anh nghiêng đầu ngậm một điếu thuốc, một tay khum lại cản gió, thành thạo bật lửa, trong màn sương khói lượn lờ, anh nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang, người đàn ông kia cũng nổi giận đùng đùng nhìn anh.

“Giang Vọng, mày nhìn cả người mày xem, có chỗ nào là giống con trai tao không hả?” Người đàn ông nhíu mày.

Mí mắt Giang Vọng vừa nhấc, quét mắt nhìn ông ta một cái từ trên xuống dưới.

Giang Thân một thân tây trang phẳng phiu, một sợi tóc cũng không rơi, chỉnh chỉnh tề tề, mà anh vừa mới từ phòng bơi lội ra, ngay cả tóc cũng chưa khô.

Là cực kì không giống.

Anh nhẹ nhàng nhướng mày, phả một ngụm khói về phía ông ta.

“Nếu không phải đây là cửa công ty, tao sẽ đánh chết mày.” Giang Thân đè nén cơn tức trừng mắt nhìn anh.

Đối diện đường cái chính là tập đoàn Giang thị.

Hèn gì lại gặp được.

Giang Vọng trực tiếp cười ra tiếng: “Tổng giám đốc Giang giỏi thật đấy.”

“Mày đừng có mà nói chuyện với tao kiểu đó!” Ngón trỏ Giang Thân chỉ vào mặt anh.

Thời Niệm Niệm đi ra từ hiệu sách, không ngờ lại nhìn thấy Giang Vọng.

Cô đạp xe tới, mua sách xong thì đến bên trái hiệu sách tìm xe,  rồi nhìn thấy Giang Vọng đang đánh nhau với…một người đàn ông.

Cô không muốn chọc phải phiền toái, xoay người định đi.

Lại nghe thấy người đàn ông kia đạp một cước làm Giang Vọng ngã xuống đất, xắn tay áo lên: “Hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày một chút, mày cái thằng súc sinh này!”

Bước chân Thời Niệm Niệm dừng lại, quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông kia có lẽ khoảng tầm 40 tuổi, tây trang giày da, Giang Vọng ngã ngồi trên mặt đất, nâng cằm, tự giễu cười lạnh.

Cô đã thấy Giang Vọng đánh nhau hai lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh chật vật sa sút như bây giờ.

“Dừng, tay!” Cô kêu một tiếng, giữa câu run một chút, nghe không đủ tự tin.

Cô chạy đến giữa hai người, hai tay mở ra che trước mặt Giang Vọng, “Tôi, tôi đã, báo cảnh sát rồi.”

Mấy chữ nói lắp bắp, cho dù là ai nghe xong cũng sẽ không tin, Giang Thân nhướng mày, nhìn trên người Thời Niệm Niệm.

Khi cô ra cửa thì chỉ tuỳ tiện mặc một bộ đồng phục, trên ngực có chữ Nhất Trung.

Giang Thân tức giận nói: “Cút ngay!”

Thời Niệm Niệm nhìn người đàn ông trước mắt, trong nháy mắt thế mà lại cảm thấy mặt mày và bộ dạng ông ta có mấy phần tương tự với Giang Vọng.

Giang Vọng kéo tay cô, lần nữa kéo cô ra sau mình, đôi mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn và thâm trầm.

“Ông mẹ nó thử động vào cô ấy xem.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.