Cắn Anh Không Hề Sai

Chương 5


Bạn đang đọc Cắn Anh Không Hề Sai: Chương 5


Chuyện gì xảy ra vậy?
Cảm giác được lưng mình bị thân thể một người đàn ông đè lên, nhưng Quan Ny Vi tuyệt không cảm thấy nặng nề hay ghét bỏ, chỉ cảm thấy kinh ngạc cực độ.
Hắn đang làm gì vậy? Vì sao phải ôm lấy cô như vậy, còn đưa bàn tay to ra bảo vệ đầu cô?
Hắn đây là…….đang bảo vệ mình sao?
“ Cô không sao chứ?”
Giọng nói khàn khàn, lướt qua bên tai cô, mang đến cảm giác ấm áp kì diệu, trái tim cô khẽ nảy lên một nhịp. “ Tôi không sao.”
“ Hình như có người tiến vào.” Anh nói nhỏ, vẫn duy trì trạng thái đề phòng như cũ.
“ Tôi biết.”
Hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía bên kia, không biết từ khi nào một bóng đen đã xông vào phòng. Một người đàn ông mặc bộ quần áo đen, tuấn tú cao ngất, so với Giang Phong Duệ còn cao hơn vài centimet, tròng mắt loé ra hồng quang sắc bén, dáng đứng ngạo mạn.
Hắn không phải là Robert.
Giang Phong Duệ cau mày, cảnh giác quan sát người đàn ông xa lạ. Theo như lời Quan Ny Vi, diện mạo của Robert giống anh như đúc, nhưng ngũ quan người đàn ông này lại hoàn toàn khác anh.
“ Jarvis? Thì ra là anh?” Quan Ny Vi nhận ra người đàn ông, cong môi cười một tiếng.
Jarvis thấy ánh mắt bình tĩnh của cô, các nét trên khuôn mặt cũng dịu xuống. “ Em không sao chứ? Người này là ai?”
“ Là ân nhân cứu mạng của em, ngày hôm qua lúc săn Robert, thì gặp chút phiền toái, là anh ta giúp em.” Cô nhẹ nhàng đáp lại, ý bảo Giang Phong Duệ đỡ cô đứng lên. “ Jarvis, sao anh lại tới đây?”
“ Vừa lúc anh đang làm nhiệm vụ ở gần đây, tổng bộ muốn anh tới trợ giúp em.”

Trợ giúp? Nói như vậy, bọn họ không phải là kẻ thù, mà là bạn bè.
Giang Phong Duệ thoáng buông thần kinh đang căng thẳng, tầm mắt cùng với Jarvis giao nhau, kinh ngạc phát hiện ra con ngươi vốn phải sắc đỏ, lúc này trầm tĩnh lại, chỉ còn lại màu đen sâu không thấy đáy.
Tóc đen, tròng mắt đen, da thịt màu đồng, thì ra Vampire cũng có bề ngoài khoẻ mạnh như vậy, anh còn tưởng rằng màu da của bọ họ đều là tái nhợt dị thường.
Nhưng ngũ quan nổi bật như vậy, cũng rất hợp với hình tượng tuấn mĩ vốn có của vampire.
“ Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Jarvis không để ý tới anh ta, nhìn thẳng vào Quan Ny Vi. “ Nhìn tình trạng đứng lên của em không tốt lắm, Robert làm em bị thương sao?”
“ Không phải, phải…” Quan Ny Vi có chút quẫn bách. “ Là em phán đoán sai, cắn lầm người.”
“ Cắn lầm người?” Jarvis suy nghĩ, bỗng dưng kinh ngạc nhíu mày. “ Em nói là em hút máu của đoản mệnh loại này?”
“Ừ.”
“Sao em có thể phạm loại sai lầm này?” Hắn trách cứ. “ Thật không giống em.”
“ Em thừa nhận là em sơ ý, nhưng tướng mạo anh ta thực sự rất giống Robert.”
“ Cái gì?” Jarvis kinh ngạc, liếc nhìn Giang Phong Duệ, lúc này mới thực sự nhìn rõ tướng mạo của anh.
Giang Phong Duệ tự giễu nhếch môi. Đối với mấy vampire vô địch xinh đẹp này mà nói, những “đoản mệnh loại tầm thường như bọn họ sợ rằng đều là một loại cả chứ?
“ Thì ra là như vậy.” Jarvis cẩn thận quan sát anh, ánh mắt như hiểu ra điều gì đó, chợt loé lên. “ Nói như vậy, kí hiệu trên mặt anh ta là do Robert làm?”
“ Em nghĩ thế.” Quan Ny Vi đồng ý với phỏng đoán của hắn. “ Loại kí hiệu này, nếu chỉ bằng khoa học kĩ thuật của loại người thì không có cách nào trừ đi, cho nên em đã đáp ứng giúp anh ta.”
“Có ý gì?” Jarvis ngạc nhiên quay đầu lại. “ Em nói là……”

“ Em muốn giúp anh ta xoá bỏ kí hiệu này.”
“ Em phát thần kinh gì thế? Làm chi tự dưng đi tìm phiền toái?”
“ Không phiền toái đâu.”
“ Em không biết là nếu giúp anh ta thì sẽ gặp nguy hiểm hơn sao?”
“Đây là việc em phải làm, dù sao anh ta cũng cứu em.”
“ Cái kia cũng có thể coi là cứu em sao? Nếu không phải em cắn phải hắn, thì cũng không cần hắn giúp.”
“ Vậy tóm lại là vẫn giúp mà.”
“ Em______” Jarvis nghe cô lý luận, lông mày nhăn lại thật sâu.
Một nam một nữ, mải mê giằng co.
“ Tôi có thể chen vào một chút không?” Giang Phong Duệ thong thả tham gia vào. “ Tôi nghĩ các người đang thảo luận về chuyện của tôi? Có thể mời nói rõ cho đương sự một chút, tại sao giúp tôi xoá bỏ kí hiệu lại gặp nguy hiểm?”
Không ai trả lời, hai huỷ diệt giả đưa mắt nhìn nhau, anh hoàn toàn bị coi thường.
Thật tốt quá, xem ra anh trong mắt bọn họ cũng không khác đồ bỏ đi là mấy.
Tay Giang Phong Duệ nắm thành quyền, nghiêm túc suy nghĩ xem, làm thế nào để biểu đạt chính xác sự tức giận của mình đối với vampire.
9 thành viên đã gởi lời cảm ơn bellavu221 về bài viết trên: Bé Heo92, Ngô Thanh, colleneal, frew, laddy, mai_gia79, mainp, trankim, tôm chiên xù 27.05.2013, 22:39bellavu221Tổ trưởngNgày tham gia: 21.04.2013, 21:12

Bài viết: 39
Được thanks: 243 lần
Điểm: 8.67
Re: [Hiện đại] Cắn anh không hề sai – Ôn Tâm – Điểm: 12CHƯƠNG 3.2
“ Với tình trạng hiện giờ của em, không thể tiếp tục làm nhiệm vụ rồi.” Trải qua một phen giằng co, Jarvis hiểu không cách nào thay đổi được suy nghĩ của bạn mình, bèn đổi đề tài. “Đưa tư liệu về Robert cho anh, anh giúp em giải quyết hắn.”
“ Không cần, hắn là nhiệm vụ của em.” Quan Ny Vi nhã nhặn từ chối ý tốt của hắn. “ Hơn nữa, em tin tưởng, chỉ cần em ở lại bên cạnh loài người, thì rất nhanh có thể gặp lại hắn.”
“ Tại sao?”
“ Những năm gần đây, Robert vẫn luôn ở trong nhà giam, lần này vượt ngục thành công, không đi bất cứ đâu, cố tình trốn đến Đài Loan, em nghĩ hắn chính là muốn trở lại tìm anh ta.”
“ Nói như vậy, là em muốn đem người này làm mồi nhử?” Jarvis trầm ngâm, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Giang Phong Duệ, ánh mắt lạnh lùng, không có bất cứ tia tình cảm nào. “ Chỉ là em có nghĩ tới, ngộ nhỡ Robert xuất hiện ngay lúc thể lực em còn chưa khôi phục, em làm thế nào để đối phó với hắn?”
“ Trước tiên, em sẽ tránh đi.” Quan Ny Vi hiển nhiên đã có kế hoạch. “ Hơn nữa em nghĩ, anh đến là để mang máu nhân tạo đến cho em, đúng không?”
Jarvis nghe vậy, khoé miệng cười như không cười nhếch lên, tay phải giơ lên, không biết từ đâu lấy ra một chiếc hộp lạnh, bên trong lấy ra bốn mươi bịch huyết dịch.
“ Từng đây đủ cho em dùng một trận.” Hắn đem chiếc hộp lạnh giao cho Quan Ny Vi. “ Em phải nhớ, lần này mặc dù anh ở Hồng Kông làm nhiệm vụ, nhưng nếu em gặp bất cứ nguy hiểm nào, anh cũng không thể tới kịp để cứu em, cho nên em chỉ có thể dựa vào chính mình, hiểu không?”
“ Em dĩ nhiên hiểu a.” Cũng không phải trẻ con, làm sao có thể không hiểu? Quan Ny Vi nhận lấy huyết dịch cứu mạng, cong môi lên, cười ngọt ngào.
Jarvis cũng không cười đáp lại, trên thực tế, mặc dù trong ánh mắt thoáng qua chút lo lắng, nhưng trên khuôn mặt vẫn duy trì vẻ lãnh khốc vô tình như cũ. “Đoản mệnh loại, cậu nghe đây!” Hắn chuyển sang nhìn Giang Phong Duệ, trọng mắt đen lộ ra tia cảnh cáo. “ Thời gian này cậu phải ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Quan Ny Vi, nếu để tôi biết cậu chỉ làm vướng chân cô ấy, tôi đảm bảo cáo mạng nhỏ này của cậu cũng không thể giữ lâu được đâu!”
Lời nói tỏ ý uy hiếp rõ ràng.
Giang Phong Duệ cười lạnh, ngay cả khi đối mặt với vẻ mặt đằng đằng sát khí của Jarvis, anh cũng không cho phép mình lùi bước một chút nào.
Jarvis kinh ngạc, đáy mắt thoáng qua một tia tán thưởng, trước khi ròi đi, hắn thoáng nhìn qua QuanNy Vi, ý vị sâu xa. “ Hảo hảo bảo trọng, đừng có vũ nhục danh hiệu “ nữ thần thắng lợi” của em.”

Lời còn chưa dứt, bóng dáng của hắn đã cuốn đi như một cơn lốc, phút chốc biến mất, chỉ để lại trong phòng một lớp bụi mờ ảo, chứng minh hắn đã từng đến.
Giang Phong Duệ cùng Quan Ny Vi đứng nguyên tại chỗ, mỗi người có một suy nghĩ riêng của mình, qua một hồi lâu, mới quay lại nhìn đối phương.
“ Tôi là mồi nhử?” Giang Phong Duệ rít qua kẽ răng từng chữ từng chữ lành lạnh.
Cô nghe ra anh không vui. “ Ai, anh đừng tức giận nha, tôi bảo đảm sẽ không để tính mạng anh gặp nguy hiểm.”
“ Cô chăm sóc tốt ình đi, đừng để tên kia lại nói tôi kéo chân cô, là tôi rất cảm kích rồi.” Giọng điệu của anh mang theo mười phần châm chọc, dừng lại một chút, anh nói: “ Anh ta rốt cuộc là ai?”
“ Jarvis a, có thể coi như là học trưởng của tôi !” Cô cười cười giải thích: “ Trong thời gian huấn luyện, anh ấy thường được phân cùng tổ với tôi, phụ trách chỉ đạo tôi, kỹ năng của tôi phần lớn là do anh ấy dạy.”
Nói như vậy, quan hệ của bọn họ cũng coi như là thân thiết, không trách được mới vừa rồi tên kia lại cảnh cáo anh như vậy.
Giang Phong Duệ không vui mím môi.
Quan Ny Vi liếc anh một cá, đột nhiên cười “ xuỳ” một tiếng.
“ Cười cái gì?” Anh híp mắt hỏi.
“ Cám ơn anh.” Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng hữu thần của anh. “ Lúc nãy anh ôm tôi ngã xuống đất, sẽ không phải là nghĩ giúp tôi đấy chứ?”
“ Cái gì?” Anh ngạc nhiên, gò má trong nháy mắt nóng bừng lên. “ Ai nói là tôi đang bảo vệ cô? Tôi…cái đó…đúng…….” Là thế nào? Anh nhất thời không tìm được lý do.
Cô nhàn nhạt mỉm cười: “ Chưa từng có người nào làm như vậy với tôi.”
“ Tại sao?” Anh khàn khàn hỏi: “ Chẳng lẽ tình cảm giữa bạn bè huỷ fieetj giả các cô không tốt sao?”
“ Không phải như vậy.” Quan Ny Vi lắc đầu, rũ mắt xuống. Chỉ là bọn họ có thói quen độc lập tác chiến mà thôi, hơn nữa do thể chất vốn nhanh chóng có thể hồi phục lại như cũ, coi như bị thương cũng không gấp, cho nên không cần ai phải bảo vệ ai, vừa rồi Jarvis chẳng phải cũng cảnh cáo cô tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình sao?
Từ nhỏ, bọn họ chính là lấy thân phận của “ Huỷ Diệt giả” để được giáo dục mà lớn lên, Huỷ Diệt giả phải mạnh mẽ, có lực, làm cho người ta nghe đến thôi đã sợ mất mật, ai cũng không thể lệ thuộc vào ai.
Nhưng đêm qua, cô lại để người đàn ông này mang cô thoát khỏi hiện trường, vừa nãy cũng là anh ta lấy chính thân mình để bảo vệ cho cô……..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.