Cắn Anh Không Hề Sai

Chương 3


Bạn đang đọc Cắn Anh Không Hề Sai: Chương 3


Cô là hỗn huyết loại.
Mặc dù có khả năng tự phục hồi nhanh chóng giống như trường sinh loại, nhưng tuổi thọ lại chỉ tương đương với con người, ước chừng lâu nhất cũng chỉ có thể sống hơn trăm năm.
Cô là khác loài trong tộc hút máu, mặc dù cũng cần tới hút máu để kéo dài sinh mạng, nhưng sinh trưởng lại khác với những người trong tộc, cô có thể hút bất cứ loại máu nào, chỉ trừ máu người, nếu hút máu của trường sinh loại, có khả năng sẽ làm cho bọn họ phải bỏ mạng.
Không phải tất cả hỗn huyết loại đều có năng lực như vậy, theo nghiên cứu cơ cấu do các nhà khoa học báo cáo, bọn họ là do bị đột biến gien nên mới có dị năng này.
Huỷ diệt giả (Terminator).
Đây là danh từ mà trường sinh loại dùng để gọi những kẻ hỗn huyết loại biến dị như bọn họ. Bọn họ vốn không được hoan nghênh, cho đến nay, huỷ diệt giả chỉ có thể núp ở những chỗ u ám, không ai dám đến gần bọn họ, trừ một số ít người cùng cảnh ngộ, họ không có bất cứ người bạn nào.
Vì nhu cầu sinh tồn trong hoàn cảnh đối địch, lãnh tụ của bọn họ quyết định cùng chính phủ cao cấp của xã hội loài người hợp tác, chung tay diệt trừ trường sinh loại đang hoành hành ở khắp nơi trên thế giới, bọn họ trở thành những huỷ diệt giả chân chính, làm cho trường sinh loại nghe mà biến sắc.
“ ………Thế nào mà tôi lại cảm giác như mình đang xem phim vậy?” Nghe cô giải thích xong, Giang Phong Duệ thong thả kết luận.
Quan Ny Vi nhíu mày, cảm thấy những lời này nghe giống như là đang châm chọc, người đàn ông này dường như có thói quen dùng loại khẩu khí này để nói chuyện.
“ Anh cho rằng tôi gạt anh sao?”
“ Không, tôi không nghĩ là cô cần phải gạt tôi.” Giang Phong Duệ phủ nhận phỏng đoán của cô, “ Tôi chỉ cảm thấy hơi kì lạ, hình như cô không nhất thiết phải nói rõ tất cả mọi chuyện với tôi, không phải sao?”
Anh sắc bén nhìn chằm chằm cô, dường như muốn thông qua ánh mắt để đọc được suy nghĩ của cô. Cô là vampire, là ngoại tộc, sao có thể đem toàn bộ chân tướng sự việc nói cho anh biết?
Có phải cô muốn suy tính gì không?
Nét mặt cô cũng rất thản nhiên. “ Anh đã phát hiện ra tôi không phải loài người, có giấu diếm cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Được rồi, anh tạm thời tin tưởng lời của cô.
Giang Phong Duệ ý vị thâm trường gật đầu, tiếp tục hỏi thăm: “ Cô nói cô là hỗn huyết loại, vậy ba hoặc mẹ cô, một trong hai người là loài người?”
“Ừ, mẹ tôi là con người, nhưng tôi đã rời khỏi bà từ khi tôi năm tuổi.”
“ Tại sao?”

“ Bởi vì bà không thích tôi.” Cô giải thích: “ Nghe nói khi tôi năm tuổi đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, bị một chiếc xe hơi đụng phải, bị thương rất nặng, kết quả ngày hôm sau đã hoàn toàn phục hồi như cũ, mẹ tôi bị doạ sợ, bà cho rằng tôi là quái vật, không muốn cùng tôi ở chung một chỗ, muốn ba dẫn tôi đi.”
“ Mẹ cô và ba cô không ở cùng nhau sao?”
“Ừ.” Cô gật đầu.
Nói cách khác, ba mẹ cô sau một đêm kích tình mà sinh ra cô, nhưng không có dự định cùng nhau sống đến đầu bạc răng long? Anh cau mày suy nghĩ.
“ Mẹ tôi không muốn sống cùng loài hút máu.” Cô nhàn nhạt giải thích thắc mắc của anh.
“ Vậy cô là do ba nuôi lớn?”
“ Không, cũng không phải.” Cô lắc đầu, anh chú ý đến đôi tay đang níu chặt chăn của cô. “ Ba tôi dẫn tôi rời đi không bao lâu, liền phát hiện ra tôi là huỷ diệt giả, chỉ cần hút một ngụm máu của trường sinh loại, sẽ làm cho bọn họ mất mạng, cho nên ba cũng không dám để tôi đi theo ông.”
Ba mẹ đều không muốn cô, vậy cô làm thế nào mà lớn lên?
“ Tôi có người nhà.” Cô phảng phất nhìn thấu suy nghĩ của anh, thản nhiên cười: “ Những huỷ diệt giả khác cũng giống như người nhà, ở chung một chỗ.”
Vậy cũng được coi là người nhà hả? Chẳng phải chỉ là một đám ngoại tộc bị xã hội vứt bỏ, tụ tập một chỗ cùng nhau liếm láp vết thương sao?
Giang Phong Duệ giễu cợt mà nghĩ, nhưng không đem ý nghĩ này nói ra miệng, tuy rằng anh hận đời, nhưng cũng không có ác ý đi đả kích một cô nhi bị cha mẹ bỏ rơi từ nhỏ.
Nhưng cô dường như không quan tâm tới ý tốt của anh, với lấy nước cà chua anh vừa mang đến, tự mình uống _____Anh phỏng đoán cô coi nó thành vật thay thế cho máu____Anh nhìn ánh mắt bình tĩnh, trong suốt của cô, không hề có bất cứ một tia ưu thương nào.
“ Cô không oán giận gì sao?” Anh không nhịn được tò mò.
“ Oán giận cái gì?” Cô không hiểu hỏi lại.
Giang Phong Duệ á khẩu không trả lời được.
Bình thường, nếu một người gặp phải tình cảnh như cô, sẽ không có biểu tình thờ ơ như vậy, ít nhất khi nhắc tới những đau thương đã từng trải qua kia, sẽ cảm thấy ai oán khó chịu, thậm chí có chút căm giận bất bình.
Nhưng dường như cảm xúc của cô hoàn toàn không giống như vậy.
“ Chẳng lẽ vampire………không có tình cảm sao?” Anh lẩm bẩm tự hỏi.

“ Anh vừa nói gì?” Cô nghe không rõ.
“ Không có gì.” Anh hừ nhẹ, không cảm thấy việc chất vấn một vampire máu lạnh vô tình là một hành động thông minh.
Cô chớp mắt nhìn anh vài giây, sau đó đưa cho anh chiếc cốc trống không: “ Có thể cho tôi thêm một cốc nữa không?”
“ Cái gì?” Anh sửng sốt.
“ Cái này uống rất ngon.” Cô mỉm cười. “ Tôi muốn thêm một cốc nữa.”
Cô muốn uống thêm một cốc nước cà chua?
Anh sững sờ nhìn cô, cho cô thêm một cốc nữa không thành vấn đề, nhưng rốt cuộc cô không hiểu bây giờ là tình huống gì sao? Chẳng lẽ đây là lúc để cô phóng túng mình thưởng thức đồ ăn ngon chắc?
“ Cô không cảm thấy tốt hơn là bây giờ chúng ta nên nhanh chóng phân tích tình hình hay sao?” Anh chất vấn: “Ít nhất cũng nên nghĩ xem, ngộ nhỡ bây giờ cái tên vampire Robert kia quay lại tìm cô, cô sẽ ứng phó với hắn thế nào?”
“ Anh sợ sao?” Cô nhìn anh.
Không sợ mới là lạ.
Anh cười lạnh. “ Tôi không muốn bên má trái cũng có thêm một kí hiệu không giải thích được.”
“Đó.”
“Cái gì đó?” Anh tức giận trừng cô. “ Cô không nghĩ bây giờ chính là lúc nên nói cho tôi biết tại sao trên mặt tôi lại có loại đồ chơi của quỷ này sao?”
“Ừ, đây là do Robet lưu lại.”
“ Vô cùng cám ơn đã nói cho tôi biết.” Anh cười lạnh: “Mặc dù tôi bị hắn lưu lại kí hiệu này vào buổi tối, không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chẳng qua tôi nghĩ, người hôm đó và người tôi vừa gặp tối nay chính là một —— Cái tôi muốn biết là vì sao hắn lại muốn lưu lại kí hiệu này trên mặt tôi?”
“ Tôi đoán là bởi vì hắn tức giận.”
“ Tức giận? Với tôi sao?”
“Đúng vậy.” Cô nhìn thẳng anh. “ Bởi vì ngoại hình của anh và hắn thật sự quá giống nhau, Robert là người vô cùng tự luyến ( Tự yêu bản thân), hơn nữa hắn rất tự hào về thân phận trường sinh loại của mình, e rằng hắn không chấp nhận được việc một con người có ngoại hình giống hắn.”

“ Bởi vì bộ dáng này, nên hắn mới huỷ dung của tôi sao?” Giang Phong Duệ tức giận thít chặt cằm dưới, không nghĩ tới anh thống khổ nhiều năm như vậy, nguyên lai là do bản tính tự luyến của một vampire, anh nên vì cuối cùng mình cũng hiểu rõ nguyên nhân mà cao hứng, hay nên lấy sự thật đủ nhàm chán này làm lý do để cảm thấy bi ai?
“ Anh đang tức giận sao?” Cô muốn biết tâm tình của anh.
“ Dĩ nhiên!” Anh gầm nhẹ. “ Chẳng lẽ cô cho rằng tôi sau khi bị người ta huỷ dung, còn có thể cười hì hì mà chống đỡ sao?”
“ Thế này mà tính là huỷ dung sao?” Cô khốn hoặc.
“ Chẳng lẽ không coi là vậy?” Anh trước khi mười sáu tuổi, cũng là một thiếu niên anh tuấn sáng sủa, kể từ sau đêm đó, vì phải chịu sự nguyền rủa ma quỷ, ngay cả em gái mà anh yêu quý nhất, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt anh —– vừa nghĩ tới đây, trán Giang Phong Duệ bỗng chốc nhăn lại. “ Tên kia hại tôi biến thành xấu xí, không ai dám đến gần.”
“ Như vậy mà xấu xí sao?” Cô chớp mắt mấy cái, nghiêng đầu quan sát anh.
Anh không vui trừng lại ánh mắt tò mò của cô. “ Cô đừng nói với tôi là cô cảm trên mặt có vết sẹo này nhìn rất đẹp.”
“ Tôi không muốn có.” Cô theo bản năng sờ sờ mặt mình, dường như đang tượng tượng nếu trên mặt mình cũng có vết sẹo như vậy thì sẽ có bộ dáng gì, mấy giây sau, cô lắc đầu một cái, hiển nhiên là không nghĩ ra được.
Dĩ nhiên là không muốn rồi, Giang Phong Duệ giễu cợt nghĩ. Nghe nói mỗi một vampire đều là tuấn nam mĩ nữ, cho dù trên mặt thỉnh thoảng bị thương, cũng có thể nhanh chóng lành lại, trong thế giới của họ, căn bản là không có khái niệm xấu xí.
“ Nhưng tôi cảm thấy anh cũng không đến nỗi xấu xí mà.” Cô đưa mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “ Tôi thấy anh và những người khác mà tôi từng nhìn qua cũng không khác nhau là mấy.”
Đây là ý gì?
Giang Phong Duệ ngạc nhiên trong chốc lát, khi đã lĩnh hội được hàm ý trong lời nói của cô, khoé mắt giật giật.
Anh nhớ khi còn bé, đã được nghe mẹ kể một câu chuyện xưa về một cung đình ở châu âu. Một ngày kia, có một công tước đối với pháp hoàng oán trách, nói người tình mới của hoàng đế xuất thân thấp hèn, chỉ là một nữ đầu bếp, không xứng để ra vào cung đình, hoàng đế chỉ nhàn nhạt liếc công tước một cái, nói ông không hiểu vì sao phải phân biệt giữa đầu bếp và công tước, bởi vì bọn họ căn bản đều phải phục tùng dưới ngôi vị hoàng đế của ông.
“ …Dù sao bất kể loài người chúng tôi đẹp hay xấu, so ra đều kém xa các người, phải không?” Anh thấp giọng lẩm bẩm.
“ Anh vừa nói gì?” Cô không nghe rõ.
“ Không có gì.” Anh hừ nhẹ, đột nhiên cười, nụ cười nồng đậm tư vị tự giễu.
Quan Ny Vi không hiểu vì sao anh lại cười như vậy, có thể nhìn ra tâm tình anh thực sự không tốt. Người đàn ông này dường như phảng phất một nét u sầu. Cô im lặng nhìn bóng tối bao phủ lên khuôn mặt anh, không biết tại sao, bỗng nhiên rất muốn biết có phải trên mặt anh cũng từng có nụ cười sảng khoái.
“ Nói thật, anh không cần phải để ý kí hiệu trên mặt này, nó có thể xoá được.”
“ Cái gì?” Giang Phong Duệ kinh ngạc, hai tay bỗng chốc nắm thành hai quả đấm, cố gắng khắc chế sự vui sướng đang cuộn trào như song. “ Cô nói cái này có thể xoá được sao?”
“Ừ.”
“ Làm thế nào?” Anh vội vã hỏi.

Cô chậm rãi lắc đầu. “ Hiện tại, tôi không thể nói cho anh biết.”
Anh trừng cô. “ Cô nói bây giờ cô…….”
“ Không thể nói cho anh biết.”
“ Tại sao không thể?!” Anh gào lên, tròng mắt dấy lên sự phẫn nộ, kích động tới nỗi muốn giết người.
“ Chờ thể lực của tôi khôi phục, tôi sẽ nói.” Cô cò kè mặc cả với anh.
Anh đã hiểu, đây là cô đang tự vệ, chỉ cần một ngày cô không nói cho anh biết bí mật này, thì anh không thể mạo hiểm để cô gặp nguy được, bất luận thế nào anh cũng phải nghĩ cách bảo vệ cô.
Thì ra tâm cơ của vampire cũng không đơn thuần chút nào, lúc cần thiết, cũng rất biết tính toán.
Giang Phong Duệ không vui, cười lạnh một tiếng: “ Tôi thật không hiểu cô đang sợ cái gì, chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ làm chuyện gì bất lợi với cô? Cho dù tôi có cầm dao chém cô, vết thương của cô cũng ngay lập tức hồi phục như cũ, ngược lại tôi phải sợ cô mới đúng. Nếu cô chợt khác nước, lại phát tác đứng lên hút máu của tôi_____”
“ Tôi nói rồi, tôi không thể hút máu của loài người.” Cô đánh gãy lời nói của anh.
“ Coi như cô không thể hút máu người, chờ đến khi thể lực của cô hồi phục rồi, cô cũng có tám trăm phương pháp khác nhau để ứng phó với tôi.” Anh nhắc đi nhắc lại.
“ Tôi sẽ không làm anh bị thương.” Cô bảo đảm.
“ Tôi sẽ không ngu ngốc tới mức đi tin tưởng lời hứa của một vampire.”
“ Anh có thể tin tưởng tôi, tôi nói lời giữ lời.” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô trong suốt, thẳng thắn vô tư, chân thành tới mức làm anh xấu hổ.
Đáng chết!
Anh làm sao phải xấu hổ? Làm sao phải vì thế mà dao động, anh không sai, vốn dĩ không dễ dàng gì để tin tưởng tộc “ quái vật” ____ không, không phải “ quái vật”, trong lòng Giang Phong Duệ âm thầm sửa lại cách dùng từ, không biết tại sao, anh không muốn giống như mẹ cô, dung loại từ ngữ này để phê phán cô.
“Được, tôi tin cô một lần!” Anh gần như tức giận thanh minh. “ Cô tốt nhất là đừng hù doạ tôi.”
“ Tôi sẽ không lừa anh.” Cô lần nữa bảo đảm, dừng lại một chút. “ Nhưng hình như tính tình của anh có vẻ không tốt.”
Đúng vậy, tính tình của anh tệ thế đấy, vậy thì làm sao? Anh nheo mắt lại, trừng cô, dường như uy hiếp.
Cô liếm môi: “ Cho tôi một cốc nước cà chua nữa.”
Anh nghe vậy, không khỏi cười ngất, thật thua cô.
Rất rõ ràng, cô yêu nước cà chua mất rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.