Bạn đang đọc Cắn Anh Không Hề Sai: Chương 16
“Tôi không có tức giận, tôi chỉ là….”. Giang Phong Duệ cảm thấy khó chịu, đứng đậy quay lưng về phía cô.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, theo lý mà nói, cô cứu Nhược Du một mạng anh nên cảm ơn mới phải, nhưng khi nghĩ lại hành động bất chấp nguy hiểm của cô anh không nhịn được liền tức giận.
Cô sao có thể tự coi thường tính mạng của bản thân chứ? Xem như cô có năng lực tự phục hồi đi nữa nhưng hành động như thế vẫn là hết sức nguy hiểm.
Cô không nghĩ đến vạn nhất sao(bất ngờ có chuyện xảy ra)? Đúng là đứa ngốc!
“Này”. Đôi tay nhỏ bé níu tay áo anh từ phía sau.
“Rốt cuộc thì anh làm sao thế?”
Anh quay đầu lại, nhìn vẻ mặt ngơ ngác cùng đôi mắt long lanh của cô khiến anh nhớ đến chú cún con được nuôi khi còn bé.
Cô rõ ràng vừa xinh đẹp lại cường hãn, có thể dũng cảm không để ý đến nguy hiểm, nhưng ở trong mắt anh, anh cảm thấy cô như một đứa bé vừa ngu ngốc lại đáng yêu.
Giang Phong Duệ thở dài.
Cô lại hiểu lầm là anh đang buồn phiền.
“Anh đang lo lắng cho Nhược Du? Cô ấy không sao chứ?”.
“Nhược Du rất tốt.” Người có chuyện chính là cô! Giang Phong Duệ ảo não vỗ trán.
“Cô biết không? Tôi thật sự không hiểu nổi cô”.
Không hiểu nổi? Quan Ny Vi chớp mắt.
“Tôi làm sai chỗ nào sao?”.
“Không phải, mà là…….”
Một cơn cuồng phong kì lạ bỗng đánh tới làm thủy tinh vỡ tung, trước mắt thấy có mảnh vụn bay về phía Quan Ny Vi, Giang Phong Duệ không hề suy nghĩ mà ôm chầm lấy cô, lấy thân mình bảo vệ cô.
Sau lưng, một cỗ áp lực khiến anh gần như không thở nổi, cố gắng mở mắt từ trong cơn cuồng phong, anh nhìn thấy một nam nhân áo đen đang phá cửa sổ xông vào.
Cửa sổ được làm từ loại thủy tinh siêu bền đến cả đạn bắn cũng không thủng nhưng hắn có thể công phá một cách nhẹ nhàng, hơn nữa căn phòng này cách mặt đất mười mấy tầng lầu, hắn lại có thể tự nhiên mà đi lại trên không trung.
Từ tay Giang Phong Duệ đoạt lấy Quan Ny Vi, hắn lập tức bung ra đôi cánh sau lưng, mang theo cô bay ra ngoài.
Anh nhất thời tâm hoảng ý loạn, đuổi theo tới trước cửa sổ.
“Ngươi bắt cô ấy đi đâu?”.
Hắn không trả lời, ôm Quan Ny Vi bay đi trong bóng đêm.
“Jarvis, làm ơn, thả tôi xuống……”. Quan Ny Vi nhỏ giọng yêu cầu.
Nghe được giọng nói suy yếu của cô, lông mày Jarvis nhăn lại, tương đối không vui, bay lên nốc nhà mới nhẹ nhàng buông cô ra.
“Cô lại để ình bị thương”. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng gầy yếu của cô.
“Tại sao kể từ lúc cô gặp tên kia, luôn luôn bị thương?”.
“Tôi không sao”. Quan Ny Vi dẩu môi, nhợt nhạt cười.
“Anh không thấy vết thương của tôi đều bình phục rất tốt sao?”.
“Như thế này mà còn nói không sao?”. Jarvis xem thường liếc cô.
“Nhìn sắc mắt tái nhợt của cô giống như quỷ.”
“Như vậy không phải vừa vặn phù hợp hình tượng Vampire sao?”. Cô cười tự giễu.
Đáng tiếc Jarvis lại không tán thưởng câu đùa của cô, tiếp tục cau mày.
Cô âm thầm thở dài.
“Làm sao anh biết tôi bị thương?”.
“Tổng bộ mất đi tin hiệu của cô, phái tôi đi điều tra, lúc đó tôi mới biết cô bị thương, còn bị tên kia nhốt ở phòng thí nghiệm, hắn không phải coi cô là chuột bạch chứ?”.
“Không phải, không phải thế”. Cô luống cuống vì Giang Phong Duệ giải thích.
“Tôi nghĩ anh ấy chỉ muốn lợi dụng dụng cụ y tế trong phòng thí nghiệm mà thôi. Bởi vì sẽ rất bất tiện khi đưa tôi đi bệnh viện, hơn nữa hai ngày nay anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc tôi”.
“Cô cứ như vậy tin tưởng hắn?”.Jarvis hừ lạnh. “Không nghi ngờ hắn đối với cô có mục đích xấu”.
“Nhất định sẽ không”. Quan Ny Vi khẳng định.
Sự khẳng định của cô lại lần nữa khiến Jarvis tức giận, hắn bĩu môi khinh thường.
“Làm sao cô lại bị thuơng? Là chuyện tốt của Robert?”.
Quan Ny Vi lắc đầu. “Hắn chẳng những không có làm tôi tổn thương mà ngược lại thiếu chút nữa tôi còn có thể lấy được mạng của hắn”. Cô giải thích rõ chân tướng.
“…….Cho nên cô bị thương là vì nữ nhân kia?”.Jarvis nổi giận.
“Cô ngu ngốc sao? Tại sao lại muốn làm như vậy?”.
Quan Ny Vi không có trả lời ngay, hai tay chống lên lan can, nhìn về phương xa.
“Bởi vì tôi không muốn anh ấy bị thương”.
“Có ý gì?”. Jarvis khó hiểu. “Chiếc xe cũng không phải hướng tên kia mà tông, hắn làm sao sẽ bị thương?”.
“Anh biết không Jarvis, cái chỗ này của loài người là yếu ớt nhất, rất dễ dàng tổn thương.” Cô chỉ ngực trái của mình.
Jarvis nhíu mày. “Cô chỉ là trái tim?”.
“Đúng vậy”.Cô gật đầu. “Anh ấy từng nói, Đinh Nhược Du là người quan trọng nhất với anh, anh sẽ rất đau nếu cô ấy xảy ra chuyện gì không may, tôi không muốn anh ấy bị tổn thương”.
Jarvis nhìn chằm chằm vẻ mặt hoảng hốt của cô, cảm thấy không ổn. “Quan Ny Vi…cô….không lẽ đã yêu tên kia chứ?”.
Cô chấn động, một lúc lâu mới ngoái đầu lại, đáy mắt yếu ớt làm hắn sợ hãi.
“Jarvis, chúng ta có thể yêu loài người sao?”.
“Tại sao không thể?”.
“Ý tôi là chúng ta cùng loài người không giống nhau, nếu nói yêu thì chính là cái gì tình cảm? Tôi thậm chí không nghĩ tới, trong sinh mệnh của tôi ai mới là quan trọng nhất”. Nói xong, ánh mắt cô dần ảm đạm.
Jarvis sắc mặt cũng ngày càng u ám.
“Cô nghĩ đến chuyện này làm gì? Có người quan trọng nhất, tuyệt không thú vị”.
“Hả?”. Cô sửng sờ.
“Cô sẽ vì hắn cười, vì hắn khóc mà hỉ nộ ái ộ thất thường,không còn là chính mình nữa, hắn sẽ trở thành nhược điểm lớn nhất của cô —– một Hủy Diệt Giả, không cần có người quan trọng nhất”. Hắn lạnh nhạt tuyên bố.
Tâm cô trầm xuống. “Cho nên chúng ta…..thật không thể yêu?”.
“Tôi không có buộc cô không thể mà là đề nghị cô tốt nhất không cần”. Jarvis mặt không chút thay đổi.
“Cô vẫn chưa rõ sao? Cô yêu, tuyệt đối không phải là chuyện đáng mừng”.
“Tôi thật sự yêu sao?”. Cô ngập ngừng hỏi, tim đập mạnh.
Jarvis trừng nàng.
“Cô giống như là thật vui mừng”.
“Ừ”. Cô gật đầu một cái, nở nụ cười như hoa.
“Cô thật ngốc, chẳng có gì đáng mừng cả.” Hắn tạt cho cô một gáo nước lạnh.
“Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh cũng từng yêu sao?”.
Vấn đề này tựa hồ đánh trúng tâm tư của Jarvis, hắn hất mặt, cố làm ra vẻ tiêu sái.
“Tôi lười nói với cô những thứ này”. Dừng một chút. “Cô định làm thế nào? Còn phải tiếp tục ở bên cạnh tên kia sao?”.
“Ừ, nếu Robert muốn giết anh ấy hắn nhất định sẽ quay trở lại”.
“Cho nên cô vẫn kiên trì ôm cây đợi thỏ”. Jarvis châm chọc. “Tôi xem thật ra thì cô chỉ đang tìm lí do để cùng tên kia ở chung một chỗ thôi”.
Quan Ny Vi nghe vậy, xấu hổ mà đỏ mặt.
Cô không lên tiếng, Jarvis càng chắc chắn suy đoán của hắn là đúng, cực kỳ khó chịu. “Cô thật sự rất ngốc! Không phải nói tên kia đã có người trong lòng hay sao, cô còn đợi bên cạnh hắn làm cái gì?”.
Cô rũ mắt xuống, lúc sao mới nở nụ cười nhạt. “Lúc tôi vừa tỉnh lại, vốn trong lòng rất sợ”.
“Cái gì?”. Jarvis không hiểu sao cô tự nhiên lại nói thế. “Sợ cái gì? Sợ hắn thừa dịp cô suy yếu mà gây tổn thương sao?”.
“Sợ anh ấy sẽ giống mẹ tôi năm đó, bị năng lực đặc biệt của tôi hù dọa, sợ anh ấy sẽ ghét tôi, coi tôi như quái vật, vội vã né tránh tôi…………Nhưng anh ấy không có như thế ngược lại vẫn luôn ở cạnh tôi chăm sóc tôi khiến tôi rất vui”. Cô ngưng mắt, mỉm cười. “Thật sự rất vui”.
Cô thật sự đã hãm rất sâu. Jarvis không đành lòng nhìn cô, hắng giọng, nhẹ giọng nhắc nhở. “Cô cho rằng tổ chức sẽ để mặc cô cùng loài người ở chung sao?”.
“Tôi biết là không thể”. Cô thì thầm, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước. “Tôi nghĩ ở cạnh anh ấy được ngày nào thì hay ngày đó”.