Đọc truyện Cẩm Y Xuân Thu – Chương 8: Lưới đen
Tiểu cô nương chợt kêu lên:
– Tiểu ca ca.
Nhìn cô bé thấy có gì đó hơi quen, Dương Ninh cảm thấy hiếu kỳ hỏi:
– Muội biết ta sao?
– Ừ!
Tiểu cô nương gật đầu nói một cách hưng phấn:
– Muội biết, muội biết. Tiểu Điệp tỷ nói với muội về huynh, tỷ nói rằng huynh là người thân duy nhất của mình. Tiểu ca ca, làm sao mà huynh lại tới đây?
Dương Ninh giơ ngón tay lên miệng, tỏ ý bảo mọi người đừng nói to quá. Các thiếu nữ liền gật đầu, Dương Ninh mới tới gần hơn một chút:
– Vì sao mọi người lại bị nhốt ở đây?
Các cô gái nhìn nhau rồi một cô gái lớn tuổi nhất nói:
– Ta tên là Tú nhi. Chúng ta bị lừa tới đây.
– Bị lừa?
Dương Ninh ngẩn người.
– Mấy tháng trước ta với cha mẹ chạy nạn đến thành này thì có một người tới tìm chúng ta nói với cha mẹ ta rằng có thể cho ta làm nha hoàn, lo ăn lo ở, mỗi tháng còn được nhận hai đồng bạc.
Tú nhi giải thích:
– Chúng ta gần như không sống nổi nên chẳng từu chối. Người đó dẫn ta tới một ngôi nhà khác. Khi tới đó, bên trong đã có mấy tỷ muội như ta. Ở đó được hai ba ngày, tới đêm tối chúng ta được bảo lên một một chiếc xe ngựa sau đó được đưa tới đây. Từ đó về sau chúng ta chưa được ra ngoài. Cha mẹ ta cũng không biết ta ở đây.
– Thì ra là vậy.
Dương Ninh nhíu mày hỏi:
– Ngươi có biết vì sao bọn họ lại đưa mọi người tới đây không?
Các cô gái đều ngơ ngác lắc đầu. Tú nhi nói:
– Sau khi tới đây liền có người bắt đầu dậy chúng ta luyện tập ca hát, không cho chúng ta làm gì khác, cũng không được hỏi nhiều. Nếu luyện tập tốt thì còn đỡ, nếu luyện kém thì không được ăn cơm, thậm chí còn bị đòn.
Nói tới đây, hai mắt cô gái đỏ ứng, âm thanh cũng nhỏ hơn:
– Ta nghe nói trước kia có người luyện tập không tốt, bị đánh dở sống dở chết.
– Nói vậy thì tiểu Điệp đang cùng với các ngươi tập hát luyện múa?
Dương Ninh cau mày hỏi.
Tú Nhi gật đầu nói:
– Tiểu Điệp tới đây sớm hơn chúng ta. Khi chúng ta tới thì, các nàng ấy đã luyện rất khá.
Cô gái dừng một chút rồi mới nói:
– Ta nghe nói nếu tập múa tốt thì tối có thể được đến phòng bếp để làm.
– Phòng bếp?
– Ừ! Có đôi khi phu nhân muốn ăn tối nên sẽ để hai người ở đó để hầu hạ bất cứ lúc nào.
Tú nhi nói tiếp:
– Tiểu Điệp múa khá nên đôi khi cũng được tới phòng bếp.
Lúc này, Dương Ninh mới cảm thấy thoải mái, thầm nghĩ tiểu Điệp có thể chuồn khỏi tòa nhà, rất có thể là nhân lúc ở phòng bếp, nhưng chuyện này cũng tương đối mạo hiểm.
– Vậy đêm nay tiểu Điệp ở phòng bếp?
Tú nhi lắc đầu:
– Trước kia cho dù buổi tối các nàng ấy ở bếp thì ban ngày chúng ta còn được gặp. Nhưng đã mấy ngày nay ta chưa thấy mấy nàng đó, có lẽ đã bị đưa đi trước.
– Đi rồi?
Dương Ninh cau mày hỏi:
– Ngươi nói là các nàng không có trong ngôi nhà này? Đúng rồi mà các nàng ngươi nói là ai?
Tú nhi nghĩ một chút rồi mới nói:
– Trước kia ta nghe các nàng nói rằng trong ngồi này này, ở trước và sau đều có rất nhiều người. Đưa một đám tới lại có một đám đi. Học ca múa xong đều bị đưa khỏi nơi này, hơn nữa cũng chẳng ai có cách tìm được các nàng. Mấy người tiểu Điệp tới sớm, học ca múa đã lâu, nhưng mấy ngày qua không nhìn thấy bóng dáng nên ta nghĩ có lẽ các nàng ấy đã bị đưa đi.
Dương Ninh nghe thấy vậy thì tâm nặng trĩu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Hắn trầm ngâm một lúc rồi hỏi nhỏ:
– Ở đây còn bao nhiêu người?
Tú nhi liền đáp:
– Trước có hai mươi mấy người..
Nàng quay sang nhìn mấy cô gái bên cạnh:
– Hôm nay lại có thêm bốn, nên chắc là hơn ba mươi.
Dương Ninh gật đầu nghĩ thầm con số này khớp với số lượng mà Hoa phu nhân nói. Hắn nói nhỏ:
– Nếu các ngươi rời khỏi đây có thể tìm được cha mẹ mình không?
– Rời khỏi đây?
Tú nhi không giấu được niềm vui:
– Ngươi nói chúng ta có thể rời khỏi đây?
Mấy cô gái khác cũng tỏ ra vui mừng. Lúc này, bọn họ không còn sự sợ hãi đối với Dương Ninh mà cảm thấy đây chính là cứu tinh mà ông trời phái đến.
Dương Ninh nói nhỏ:
– Muốn rời khỏi đây thì phải biết trong nhà này có bao nhiêu tay đấm. Mọi người có biết không?
Các cô gái quay sang nhìn nhau. Tú nhi lại lên tiếng:
– Ta có thấy bốn năm người như vậy, đều là những kẻ hung ác. Nhưng ta biết ở cửa chính của nhà này luôn có hai người canh gác. Bọn họ còn có cả đao.
Dương Ninh suy nghĩ một chút rồi mới cầm chùm chìa khóa đưa cho Tú nhi mà nói nhỏ:
– Đây là chìa khóa mấy phòng. Ngươi hãy dặn mọi người chuẩn bị trước, đừng có gây tiếng động mạnh. Trước khi ta quay lại đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Chờ ta quay lại rồi sẽ đưa mọi người đi.
– Nhưng ngươi làm sao đưa chúng ta ra khỏi nhà?
Tú nhi lo lắng hỏi:
– Ở cửa lớn có người canh gác, lại cầm cả đao. Chúng ta không ra được.
Dương Ninh thầm nghĩ hóa ra các nàng không biết dưới chân tường ở hoa viên đằng sau có lỗ thủng. Nhưng hắn cũng chẳng nói ngay, chờ cô nương đó nhận chìa khóa mới nhanh chóng bỏ đi. Đầu tiên tới cái bàn cầm thanh đao, tiện tay lấy thêm một cái túi rượu, sau đó chạy tới chỗ lão Hình ở chân tường. Thấy lão vẫn còn hôn mê, hắn liền đổ rượu lên mặt lão.
Lão Hình bị rượu vào mặt liền tỉnh lại. Cảm thấy gáy đau đớn lão mở to mắt, thấy trước mặt có người bị mặt, đang định hô to thì đột nhiên cảm giác ở cổ hơi lạnh rồi lại nghe thấy một âm thanh lạnh như băng:
– Hỏi câu nào trả lời câu đó. Nếu nói dối, ta cắt cổ ngươi.
Nói xong, lưỡi dao kia lướt nhẹ trên cổ làm cho lão Hình run rẩy vâng dạ.
Để đảm bảo, trước tiên Dương Ninh lấy vải bố che mặt rồi cầm đao dí cổ lão Hình hỏi:
– Vì sao ở đây lại nhốt nhiều cô gái đến vậy?
Lão Hình đang định há miệng thì Dương Ninh nhắc lại:
– Nhắc ngươi một câu, nếu nói sai một chữ ta cắt cổ ngươi.
Lão hình đáp:
– Những chuyện này ta không liên quan, là Tiêu lão đại…Tiêu lão đại làm. Ta cũng chỉ vì miếng cơm. Ta chính là bộ khoái của Tiêu lão đại.
Dương Ninh ngẩn người nói lạnh lùng:
– Vậy những người áo đen trong nhà đều là bộ khoái?
Lão Hình hói:
– Chúng ta đều là bộ khoái của nha môn, nghe lệnh của Tiêu lão đại. Tính cả ta, trong nhà này có tổng cộng sáu bộ khoái.
Dương Ninh hít một hơi.
Hắn cứ tưởng rằng những người áo đen chỉ là kẻ làm thuê, dính vào đó củng chí có hai người Phùng bộ khoái là tay chân thân tín của Tiêu Dịch Thủy. Nhưng bây giờ hắn mới biết, những kẻ trong nhà này đều là bộ khoái của nha môn.
Bộ khoái có trách nhiệm giữ trật tự, bảo vệ yên ổn của nhân dân. Có ai ngờ những người này lại lén hoạt động như vậy.
– Những cô nương này bị các ngươi lừa đến?
Bị con đao lạnh như băng đặt trên cổ lại thêm ánh mắt lạnh lẽo của Dương Ninh, lão Hình thành khẩn hơn nhiều:
– Tiêu lão đại chuyên cho người vào trong đám dân chạy nạn tìm những bé gái nhỏ, tuổi trên dưới mười lăm, gương mặt xin xắn. Chỉ cần để ý sẽ lấy cớ thuê nha hoàn đề lừa, cho tới nơi khác ở mấy ngày rồi mới lén đưa đến đây.
– Sau đó thì sao?
– Sau đó giao cho Hoa phu nhân dậy các nàng ca múa.
Lão Hình nói :
– Khi các cô nương đã thành nghề thì đưa đi.
– Đưa đi?
Điều Dương Ninh muốn biết nhất là hiện giờ tiểu Điệp đi đâu:
– Đưa tới đâu?
Lão Hình nói:
– Chuyện này ta thật sự không biết. Đừng! Ta nói hết rồi.
Lão do dự một chút rồi nói với nét mặt đau khổ:
– Ta chỉ biết là vừa rồi, Phùng lão nhị…cũng chính là Phùng bộ khoái trong nha môn đã đánh xe ngựa đưa người đi. Theo ta biết thì hình như là đưa tới kinh thành.
– Kinh thành?
Dương Ninh ngẩn người, cau mày hỏi:
– Ngươi nói rằng Phùng bộ khoái tự mình đưa các nàng tới kinh thành?
Lão Hình nói với gương mặt đau khổ:
– Phùng lão nhị chỉ cần đưa người ra ngoài thành là có người đón. Sau đó sẽ có người đưa họ tới kinh thành. Ta chỉ biết vậy, còn lại không rõ những chuyện khác. Tiêu Dịch Thủy tổ chức chặt chẽ, cái gì không cần thiết cũng chẳng cho chúng tabieets nhiều. Ngay chuyện đưa tới Kinh thành cũng là do một lần Phùng lão nhị uống rượu lỡ lời nói ra.
Dương Ninh nhìn nét mặt lão thấy không như nói dối liền trầm giọng hỏi:
– Các ngươi đưa tới Kinh thành bao nhiêu người? Bắt đầu làm cái việc giơ bẩn này từ khi nào?
– Đã được hai năm.
Lão Hình không dám nhúc nhích:
– Sau trận thủy chiến trên sông Hoài, có rất nhiều dân chạy nạn. Ban đầu khi tới đây đều là những người có tiền, mang vàng bạc châu báu chạy trốn, sau đó tiếp tục đi về phía Nam. Khi đó, Tiêu Dịch Thủy bắt đầu lợi dụng đám đệ tử Cái Bang, trong thành để ý đám người giàu có, ăn cắp tiền bạc của họ. Sau khi những người giầu xuống phía Nam, thì lại có nhiều người nghèo chạy vào thành. Tiêu Dịch Thủy bắt dầu để ý tới họ.
– Ngươi nói những cô nương này?
Lão Hình đáp:
– Vâng! Đều do y nghĩ ra. Bắt đầu từ hai năm trước, tổng cộng đưa tới nhà này không dưới hai trăm người. Cơ bản đều bị đưa đi.
– Ngươi là bộ khoái phải bảo vệ sự bình yên của trăm họ một phương, vì sao lại bắt tay với y làm việc xấu thế này?
Dương Ninh nghe mà kinh hãi, âm thanh cũng lạnh như băng.
Lão Hình nói:
– Những người như chúng ta nhờ y mới được làm bộ khoái. Bắt đầu từ khi làm Bộ khoái là đứng cùng thuyền với y, không dám cãi lệnh y. Nếu cãi lệnh y, đừng nói chuyện giữ miếng cơm, chỉ sợ ngay cả mạng cũng chẳng còn. Tiêu Dịch Thủy lòng lang dạ sói, nhìn thì y là Bộ đầu, nhưng có quan hệ với cả hai bên hắc bạch. Trong huyện có vài đám thổ phỉ cũng nhờ quan hệ tốt với y. Mấy tên…trùm thổ thỉ còn kết bái huynh đệ với y.
– Đây là quan chứ không phải một nhà.
Dương Ninh cười lạnh đồng thời cảm thấy chẳng những có chỗ dựa ở Kinh thành, Tiêu Dịch Thủy cũng đã giăng một tấm lưới đen trong huyện.