Cẩm Y Vệ

Chương 1149: Đổ bộ Nhân Xuyên


Đọc truyện Cẩm Y Vệ – Chương 1149: Đổ bộ Nhân Xuyên

Cự hạm Lâm Anh hiệu bốn ngàn liêu trang bị Hồng Di đại pháo ba ngàn cân và pháo Bồ Đào Nha ngàn cân, lấy tốc độ cực nhanh bắn tảo thanh quân Nhật đang tựa vào chỗ hiểm yếu
cố gắng kháng cự. Chiến đao và thiết pháo của võ sĩ Nhật Bản trước mặt
đại pháo trở nên nực cười giống như đồ chơi trẻ con, phàm chỗ nào bị đại pháo oanh tạc, quân Nhật ở đó nhất định chết như rạ.

– Cắt dây, giương buồm!

Quân Nhật chen chúc trên hạm thuyền đang neo đậu khàn cả giọng gào thét liên hồi.

Địch nhân trên bờ càng ngày càng ít, Lâm Anh hiệu bắt đầu nhắm vào số
thuyền đang neo đậu. Số hạm thuyền còn lại của Thủy sư Doanh Châu cũng
lục tục chạy tới, pháo hỏa bắn về phía quân Nhật càng thêm dày đặc, bắn
cho bọn họ phải kêu cha gọi mẹ.

– Hay, hay quá!

Lão tướng Đặng Tử Long cảm thấy hào khí dâng trào, năm xưa lão cũng từng đánh với giặc Oa, nhưng chưa từng được đánh một cách thống khoái như
vậy.

Lưu Đĩnh cũng thầm giật mình, pháo hỏa mãnh liệt như vậy, sợ rằng Thủy
sư chính quy triều đình cũng không cách nào chống đỡ, may nhờ Tần đốc sư chế ngự được vị Kim Đô Thống Sứ này.

Kim Đô Thống Sứ đột nhiên chu cao môi anh đào:

– Thật là lãng phí đạn dược… húc bọn chúng đi!

Đại pháo vừa vang lên hoàng kim vạn lượng, hỏa dược và pháo đạn cũng
phải tiêu tiền, dù là một đồng cũng phải nhờ Kim trưởng quan dẫn dắt mọi người làm ăn mới kiếm ra được.

Kỹ thuật đóng thuyền của Nhật Bản thời xưa rất lạc hậu, mãi tới lúc này
phần lớn thuyền bè vẫn được đóng theo cách ghép nối. Chính là nối hai
mảnh ván thuyền với nhau bằng cách chồng mí lên nhau, cũng giống như lợp ngói, yếu ớt vô cùng.

Mà Trung Quốc đã sớm chọn lựa cách ghép khác, hai mảnh ván thuyền nối
với nhau không chồng mí, cách nối giống như xây gạch, kết cấu hình rẽ
quạt chắc chắn, dùng nhựa đường và dầu cây trẩu trét kín khe hở, vô cùng kiên cố.

Huống chi tải trọng của Lâm Anh hiệu hơn xa thuyền quân Nhật đang neo ở cảng.

Các pháo thủ dừng bắn, thủy thủ điều chỉnh buồm, đà thủ chỉnh bánh lái.
Mặc dù Lâm Anh hiệu dùng bình hành đà có thân thuyền khổng lồ nhưng lại
nhẹ nhàng như én biển, vẽ một đường vòng cung đẹp đẽ trên mặt biển, xông về phía đám thuyền quân Nhật neo trên cảng.

Đám thủy binh Nhật Bản gần như điên cuồng mở dây giương buồm, cố gắng
tránh né thuyền địch sắp đâm tới, nhưng không còn kịp nữa. Bọn họ vụng
về nhích được thuyền đi vài trượng đã cảm thấy chật chội không thể xoay
trở được nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn thân Lâm Anh hiệu khổng lồ tựa như
hồng hoang cự thú lao thẳng về phía mình.

Rầm!


Chiếc thuyền Nhật Bản thứ nhất va chạm với Lâm Anh hiệu, thân thuyền rên rỉ phát ra tiếng run rẩy kịch liệt, rất nhanh thân thuyền được ghép nối yếu ớt không chịu đựng nổi lực lượng to lớn đè ép, phát ra tiếng răng
rắc khiến cho người ta ê răng. Sau đó là tiếng ầm vang dội, thân thuyền
vỡ tan trong nháy mắt, rốt cục chìm xuống nước.

Đám thủy thủ Nhật Bản phản ứng chậm bị sóng cuốn đi cùng với những mảnh
vỡ ván thuyền, số phản ứng nhanh hơn đã tung mình nhảy xuống biển trước
khi va chạm. Nhưng thân Lâm Anh hiệu khổng lồ không chút lưu tình đè lên đầu bọn họ, nhấn bọn họ chìm xuống biển.

Cho dù có một số kẻ may mắn tránh khỏi nhưng cũng không chạy thoát đợt
đả kích thứ ba, thủy binh đứng trên boong Lâm Anh hiệu dùng Tấn Lôi
Thương và Xế Điện Thương từ trên cao bắn xuống, nhất nhất giết chết quân Nhật, rất nhanh trên mặt biển đã xuất hiện vô số đốm máu loang lổ đỏ
rực.

Rốt cục có quân Nhật bị sợ vỡ mật, quỳ gối trên thuyền mình giơ tay đầu hàng.

Kim Anh Cơ vẫn không lộ vẻ gì, từ đôi môi đỏ mọng thốt ra giọng lạnh như băng:

– Không cần tiếp nhận đầu hàng, những thuyền ghép nối rác rưởi này hoàn toàn không có giá trị bắt sống, húc chìm hết cho ta!

Lâm Anh hiệu tung hoành ngang dọc như hổ lạc đàn dê, thuyền quân Nhật
thi nhau vỡ tung hóa thành vô số mảnh vụn trôi trên mặt biển. Các thủy
thủ tuyệt vọng nhảy xuống biển không ít, liều mạng bơi vào bờ, đáng tiếc có rất ít kẻ may mắn tránh thoát khỏi hòa thương thủy binh Doanh Châu
trên boong ngắm bắn.

Lưu Đĩnh, Đặng Tử Long đều hít sâu một hơi khí lạnh, Kim Đô Thống Sứ
thật là ác độc, thật sự là mỹ nhân rắn rết, thật không biết Tần đốc sư
đối phó nàng thế nào… Thuật tề gia chính là bí mật bất truyền của đốc
sư, người khác cả đời cũng không học được.

Cho đến lúc này Vũ Hỉ Đa Tả Kinh Lượng mới dẫn dắt võ sĩ thân tín từ phủ nha vội vã chạy tới bến cảng. Thảm cảnh trước mặt cơ hồ làm cho y điên
cuồng: tất cả bố trí phòng ngự trên bến cảng đều bị pháo hỏa oanh tạc
thê thảm, tay chân và thi thể quân Nhật đứt gãy nám đen trông ghê rợn vô cùng. Nơi xa trên mặt biển đã không thấy bóng dáng tiểu hạm đội tuần
tra kia, chỉ còn lại một mảng mảnh gỗ vụn trôi nổi và một số thi thể
trôi xuôi theo dòng.

Vũ Hỉ Đa Tả Kinh Lượng sắp điên mất rồi, tại sao, tại sao quân Minh lựa
chọn Nhân Xuyên mà không phải Quần Sơn, Thủy Nguyên thích hợp đổ bộ
hơn?!

Trên thực tế ngay cả quan chỉ huy đổ bộ cao nhất, bản thân Đô Thống Sứ
Doanh Châu Kim Anh Cơ cũng không biết tại sao Tần Lâm lại chọn Nhân
Xuyên. Nhưng nghĩ làm như vậy nhất định có đạo lý của hắn, vì vậy thi
hành răm rắp đúng theo kế hoạch, bây giờ xem ra hiệu quả cũng không tệ
lắm.

Không ngờ Vũ Hỉ Đa Tả Kinh Lượng lựa chọn cách làm thông thường của võ
sĩ Nhật Bản dưới tình huống này, y rút đao Nhật Bản ra hướng về phía Lâm Anh hiệu múa may điên cuồng, miệng phát ra tiếng gào thét vô nghĩa kỳ

quái. Mấy tên võ sĩ thân tín bên cạnh được lòng can đảm của Tả Kinh
Lượng Đại nhân lây nhiễm, cũng rối rít dùng thiết pháo, cung tên bắn về
phía Lâm Anh hiệu.

– Đám Nhật Bản kia điên rồi sao?

Dáng vẻ Kim Anh Cơ giống như thấy một đám kiến khiêu khích con voi.

Minh Trí Ngọc Tử tức giận nói:

– Nếu ta đoán không sai, người nọ hẳn là gia lão Vũ Hỉ Đa gia Tả Kinh Lượng, một kẻ không quan trọng mấy.

Vì vậy Kim Anh Cơ quyết định thỏa mãn nguyện vọng muốn chết của đối phương:

– Vì tưởng thưởng lòng can đảm của y ta sẽ phá lệ một lần, Quy Bản Vũ Phu, truyền lệnh các pháo thủ bắn một lượt đi!

Quy Bản Vũ Phu tựa hồ có thù oán gì đó với Phong Thần Tú Cát, y rất vui
lòng làm loại chuyện này, rất nhanh boong thuyền vang lên tiếng hô của
y:

– Sẵn sàng, nhắm chuẩn, bắn một lượt!

Hoa lửa nở rộ, đến khi khói mù tan đi, địa phương mà mới vừa rồi những
võ sĩ Nhật Bản kia đứng đã không còn bóng người, chẳng qua là mặt đất
lưu lại vết máu văng tung tóe và một ít thịt vụn còn sót lại.

Tiêu diệt tất cả địch chống cự, các hạm Thủy sư Doanh Châu lục tục cặp
bờ, lục chiến đội và bộ hạ hai vị tướng quân Lưu Đặng bắt đầu đổ bộ.

Sau khi ngừng chiến, dân bản xứ Triều Tiên rối rít chạy đến, thấy nhật
nguyệt kỳ trên Lâm Anh hiệu mừng đến chảy nước mắt. Lúc chiến đấu mới
bắt đầu, bọn họ cũng biết đây là quân đội thiên triều Trung Quốc tới,
thấy thiên quân (lúc ấy Triều Tiên xưng Trung Quốc hết thảy là thiên,
thiên triều thiên sứ, thiên binh thiên tướng, vân vân…) dũng mãnh như
vậy, dùng pháo hỏa như lôi đình bắn cho tan tác giặc Oa hung tàn, mới
cảm thấy cả trăm năm cung kính thờ thiên triều thật sự là chuyện vô cùng hạnh phúc.

Hiện tại tình cảnh quân Nhật thê thảm biết chừng nào…

Kế đó dân chúng Triều Tiên đưa mắt nhìn về phía thiên binh thiên tướng đang đổ bộ.

Binh sĩ lục chiến đội Doanh Châu không chỉ mang theo vũ khí lạnh đơn
thuần, toàn là đầu khôi giáp sắt, bộ binh vai đeo Tấn Lôi Thương, lưng
đeo thứ đao, kỵ binh treo chiến đao trên yên ngựa, hông đeo hai cây Xế
Điện Thương. Pháo binh dùng xe ngựa kéo pháo Bồ Đào Nha và Hồng Di đại
pháo, các tướng sĩ mặc chiến bào màu lửa đỏ giống như quân Minh, chỉ có

đầu khôi đính thêm tơ ngũ sắc là khác nhau.

Quân đội Đặng Tử Long tương đối phù hợp quan niệm truyền thống, ít nhất
khiến cho người Triều Tiên cảm thấy thân thiết hơn, cầm đủ loại binh khí đao thương cung tên, hỏa thương hỏa pháo đủ các màu sắc, lão tướng quân lãnh binh râu tóc bạc trắng.

– Thì ra đây chính là thiên binh!

Các thiếu nữ Triều Tiên mới vừa rồi ca vũ bên trong phủ nha, hiện tại
đang đứng với phụ huynh của mình kiễng chân nghênh đón thiên binh trên
bến cảng. Quả nhiên uy vũ bất phàm, hơn xa đám binh tướng Triều Tiên vừa gặp phải quân Nhật đã quay đầu bỏ chạy.

– Ôi chao, đó là người hay quỷ?

Các thiếu nữ Triều Tiên kinh hô lên.

Quân đội Lưu Đĩnh lại đặc biệt kỳ dị, mũi lõ mắt xanh, da đen tóc xoắn,
nửa thân trên để trần chỉ mặc quần ngắn, tay cầm cương xoa giống như
tuần hải dạ xoa… có đủ các loại người.

Thì ra trong lúc Tần Lâm đốc soái đại quân Lưu Đặng tác chiến ở Vân Nam
với Miến Điện Mãng Ứng Lý, bắt làm tù binh không ít hỏa thương thủ Tây
Ban Nha và binh sĩ các nước các tộc Nam Cương. Đặng Tử Long không muốn
tiếp thu, ngược lại Lưu Đĩnh rất có hứng thú, thu hết những người này
vào quân đội dưới quyền mình.

Kim Anh Cơ dẫn dắt hạm đội tiếp tục tuần hành trên biển, Doãn Tân Thương và Chu Thuận Thủy, Quyền Chính Ngân dẫn dắt lục chiến đội đi cùng đại
quân Lưu Đặng, hội tập một vạn một ngàn tinh binh, lấy thế sét đánh
không kịp bưng tai lao thẳng tới Hán Thành.

Doãn Tân Thương phe phẩy chiết phiến điểm vào vai Quyền Chính Ngân một cái, toét miệng cười xấu xa:

– Quyền tướng quân, ở đây toàn là đồng bào, bọn họ không đánh giặc được, hẳn là cũng có thể dẫn đường phải không?

Quyền Chính Ngân tức giận trừng mắt nhìn y một cái, rốt cục không làm gì được chỉ có thể rống to một tiếng.

Lập tức có bảy tám người Triều Tiên giống như người đọc sách động thân
ra, có người phục xuống đất khóc lớn, cũng có người huơ tay múa chân:

– Vương sư tới đây, vương sư tới đây, chúng ta sẽ dẫn đường cho vương sư!

Không thể không nói lúc này người Triều Tiên còn rất đáng yêu, bọn họ vô cùng tin tưởng chế độ Hoa Di, dung nhập vào văn hóa Trung Quốc, tự xưng mình là tiểu Trung Quốc. Bảo bọn họ thần phục Nhật Bản là Di, đối với
bọn họ là vô cùng đau đớn khó có thể chấp nhận. Nhưng đối với Trung Quốc đại biểu là Hoa, theo bản năng bọn họ cảm thấy thân thiết hơn.

Trong lúc Nhật Bản xâm lược, mặc dù cũng có Triều gian nhưng vạn bất đắc dĩ chiếm đa số. Đợi đến khi thiên binh thiên triều đến rống to một
tiếng, ba ngàn dặm giang sơn Triều Tiên, ai nấy xung phong dẫn đường,
thật sự là hết sức nhiệt tình tiếp đãi.

Nhật Bản dùng võ lực chinh phục, Trung Quốc lấy văn hóa chinh phục, cao thấp đã phân.

Một vạn một ngàn tinh binh quân Minh được các nho sinh, sĩ thân địa
phương Triều Tiên dẫn đường, dọc đường cung ứng lương thảo, cung cấp
tình báo, chuốc cho quân canh Nhật Bản say mèm sau đó tiễn về Tây, khiến cho giặc Nhật chìm vào biển chiến tranh nhân dân. Người Triều Tiên đánh giặc kém cỏi nhưng làm những chuyện này cũng tốt, giúp đỡ quân Minh che trời qua biển, không hề kinh động tới quân Nhật, thần không biết quỷ
không hay chạy mấy chục dặm bên ngoài Hán Thành.

Thậm chí lên đường nửa ngày từ Nhân Xuyên, cách Hán Thành còn có chừng
mười dặm đường vẫn lục tục có nghĩa quân và tăng (sư sãi) binh Triều

Tiên tới xin gia nhập.

———–

Cảnh Phúc cung, Vũ Hỉ Đa Tú Gia chợt cảm thấy sợ hết hồn hết vía một trận, cảm giác có cái gì không đúng.

Sau đó y liền nghe thấy tiếng súng từ phía Tây truyền tới, vang lên trong thành.

Đám người Triều Tiên dẫn đường hết sức tận tình, dẫn thẳng quân Minh vào trong thành. Đám quân Nhật phòng giữ mấy cửa thành trong lúc bàng hoàng còn chưa kịp phản ứng, đã trở thành oan hồn dưới đao quân Minh.

So với Doãn Tân Thương đứng vững đánh chắc, hai viên dũng tướng Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long thích xông nhanh đánh mạnh hơn. Vì vậy khi Vũ Hỉ Đa Tú
Gia đứng trên bậc thềm Cảnh Phúc cung nhìn về phía Tây, trong tầm mắt
thấy một viên lão tướng râu tóc bạc trắng, tay cầm đại thương sáng loáng run lên giống như giao long xuất hải. Ngoài ra còn một viên kiêu tướng
hai tay cầm đại đao nặng nề múa vun vút như bay, đang giục ngựa phi về
phía y.

———–

Kế hoạch chiến lược chân chính của Khâm sai Đại Minh bình Oa viện Triều
đốc sư Vũ Xương Hầu Tần Lâm, tuyệt không đơn giản chỉ là giả vờ yếu ớt
khiến cho địch nhân khinh thường, sau đó lệnh cho Thích Kế Quang lấy khí thế nhanh như điện chớp bôn tập Bình Nhưỡng, dễ dàng bị Gia Đằng Thanh
Chính đoán được như vậy.

Không, vốn chính là hắn muốn cho quân Nhật đoán được! Cố ý để cho quân
Nhật thấy mình nóng lòng lấy được chiến quả, không tiếc dùng kế giả yếu
để sau đó lệnh Thích Kế Quang mạo hiểm cô quân xâm nhập công kích Bình
Nhưỡng

Khi Thích Kế Quang dẫn dắt một vạn năm ngàn lính mới Kế Trấn bôn tập
Bình Nhưỡng không thành, từ tập kích đổi thành cường công, tướng soái
quân Nhật bất kể là Gia Đằng Thanh Chính ở Bình Nhưỡng, Vũ Hỉ Đa Tú Gia ở Hán Thành hay là Phong Thần Tú Cát ở Danh Hộ ốc, đều rất khó chống cự
cám dỗ xua quân Bắc thượng, thừa dịp đại đội quân Minh chưa vào Triều,
Thích Kế Quang dừng binh dưới thành mỏi mệt, nhất cử vây diệt vị hổ soái Đại Minh này.

Địa hình Triều Tiên là bán đảo hẹp dài, Nam Bắc dài, Đông Tây hẹp, khi
phía Bắc Bình Nhưỡng thành xuất hiện thời cơ vây diệt quân Thích Kế
Quang, tất nhiên quân Nhật chỉ có thể điều binh Bắc thượng từ một dãy
Trung bộ Hán Thành, hoàn thành hợp vây chủ lực. Như vậy giữa Nam Bắc
Triều Tiên, quân Nhật ở dãy Hán Thành đã xuất hiện chỗ khuyết binh lực,
hơn nữa trong thời gian ngắn rất khó bổ sung đầy đủ.

Đồng thời địa hình Triều Tiên còn có một đặc điểm, bờ biển phía Tây gần
Trung Quốc tương đối bằng phẳng, vào thời này, thành thị, nhân khẩu và
nông nghiệp chủ yếu đều tập trung ở bên này. Mà bờ biển phía Đông gần
biển Nhật Bản có sơn mạch Thái Bạch trùng điệp ngàn dặm, gập ghềnh khó
đi, dân số tương đối lưa thưa, tiếp liệu cho quân đội rất khó khăn.

Nếu như khống chế được một dãy Hán Thành vậy tương đương với giáng một
quyền vào eo của bán đảo Triều Tiên, bịt chặt đường lui của quân Nhật
đang ở phía Bắc Bình Nhưỡng.

Lựa chọn đổ bộ Nhân Xuyên, nguyên nhân hoàn toàn giống như một lần đổ bộ Nhân Xuyên khác mà Tần Lâm từng biết. Đầu tiên làm địch bất ngờ, kế đó
Nhân Xuyên cách Hán Thành rất gần, đổ bộ ở chỗ này có thể đánh thẳng tới bộ tổng chỉ huy quân Nhật xâm lược Triều Tiên, đồng thời khôi phục thủ
đô Triều Tiên, khích lệ tinh thần các phe, gây cho quân Nhật đả kích
nặng nề.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.