Đọc truyện Cẩm Y Vệ – Chương 1145: Thích hổ soái
Bộ hạ Ngô Duy Trung là thật nhiều hỏa thương thủ, Lạc Thượng Chí thống lãnh đằng bài binh, trường mâu thủ và một ít kỵ binh, bọn họ xếp theo binh chủng thành trận nhóm lớn hơn, ở trung ương trận hình có rất nhiều xe dùng ngựa kéo. Trong suy nghĩ của quân Nhật, những xe này có thể là xe chở quân nhu như đạn chì, thuốc súng… cho hỏa thương thủ, chờ lát nữa sẽ xem chúng là đối tượng trọng điểm đả kích. Nếu có thể làm nổ thuốc súng vậy nhất định sẽ tạo thành tổn thất to lớn cho quân Minh.
Trên đỉnh Mẫu Đơn phong quân Nhật nghiêm trận mà đợi, bọn họ có địa hình thuận lợi ở trên cao, còn có công sự chắc chắn được gia cố từ trước. Chỉ cần quân Minh đi vào trong tầm bắn của thiết pháo, quân Nhật nắm chắc sẽ chiếm được thượng phong.
Nhưng quân Minh không nhanh không chậm đi tới khoảng cách Mẫu Đơn phong một trăm hai mươi bước thì dừng bước.
Khoảng cách này nằm ngoài tầm bắn hỏa thương cả hai bên, quân Nhật trên đỉnh Mẫu Đơn phong cầm thiết pháo trong tay mà xuất mồ hôi, sững sờ không hiểu quân Minh chuẩn bị giở trò quỷ gì.
Chợt thấy quân Minh ung dung điềm tĩnh mở ván gỗ che trước mặt những xe quân nhu kia, bên trong lập tức lộ ra họng pháo đen ngòm.
Quốc băng! Sắc mặt Tùng Phổ Trấn Tín trắng bệch, y không thể nào đoán ra trong xe quân Minh không phải chở quân nhu, mà là đại pháo.
Ngô Duy Trung ra lệnh một tiếng, thân binh của y múa lệnh kỳ màu đỏ, mười khẩu pháo Bồ Đào Nha cỡ trung, ba mươi khẩu Diệt Lỗ pháo, năm mươi khẩu Hổ Tồn pháo đồng thời rung động phát ra tiếng rống giận, miệng pháo phun ra lưỡi lửa đỏ rực, tiếng nổ thật to khiến cho núi sông trở nên chấn động, phong vân trở nên biến sắc.
Quốc gia khác nhau có phong cách quân đội và phương thức tác chiến khác nhau.
Tính cách dân tộc Nhật Bản tỉ mỉ từng chút một, bất kể loại chuyện nào cũng đã giỏi còn muốn giỏi hơn, cắm hoa có hoa đạo, uống trà có trà đạo, làm cái gì cũng phải làm tinh tế hết mực. Thợ của bọn họ cũng dùng thời gian thật dài chế tạo vũ khí cực kỳ tỉ mỉ, cho nên Oa đao, Oa thương tinh xảo nổi tiếng hậu thế.
Về phương diện này Đại Minh kém hơn một chút, các triều đại Trung Quốc không thiếu gì thợ giỏi, nhưng triều Minh thực hành chế độ tượng hộ trên toàn quốc. Các tượng hộ ăn cơm thật nhiều, làm giỏi hay dở cũng không sao, sản xuất không có tính tích cực, cuộc sống chỉ hơi khá hơn đầy tớ một chút, không chịu hao phí tâm tư chế tạo khí giới tinh xảo. Đồng thời quan viên phụ trách ăn bớt nguyên liệu từ trên xuống dưới, nên thành phẩm càng tệ hại không chịu được, trong thời gian dài chất lượng binh khí không bì kịp Nhật Bản.
Nhưng mặt khác quốc thổ Nhật Bản nhỏ bé thiếu hụt tài nguyên, tuy rằng thợ của họ có thể bỏ rất nhiều thời gian chế tạo tỉ mỉ một thanh võ sĩ đao hoặc là một khẩu hỏa thương, nhưng lại không thể lấy thật nhiều đồng sắt chế tạo đại pháo chân chính. Một khẩu hỏa pháo to cỡ thanh trường mâu tiêu chuẩn chỉ có thể bắn đạn đá đã được đặt tên là quốc băng, được coi là trọng khí của quân đội quốc gia.
Trung Quốc đất đai rộng rãi tài nguyên phong phú, bởi vì chế độ tượng hộ nên về độ tinh xảo không theo kịp Nhật Bản, nhưng tuyệt đối không thiếu nguyên liệu đúc pháo. Huống chi pháo có thể tích lớn, nòng pháo dày, cho dù là trình độ gia công kém một chút nhưng cũng không ảnh hưởng tới uy lực là bao, đám thợ vẫn hài lòng với thành phẩm của mình, quan lại cũng có thể kiếm chác được nhiều hơn.
Vì vậy trên đại thể, quân Nhật hay dùng hỏa thương được gọi là thiết pháo kiểu Nhật, quân Minh lại được trang bị thật nhiều đại pháo chân chính.
Xưởng binh khí Tần Lâm lập ở Nam Kinh xây rộng hơn xưởng công binh ở Kim Lăng, cải cách chế độ tượng hộ, thực hành phát lương theo thành phẩm, nhờ vậy chất lượng súng pháo sản xuất ra được nâng cao. Ngoại trừ cung ứng cho cẩm y quan giáo, còn cung cấp kỹ thuật chỉ đạo cho xưởng rèn mà Công bộ thiết lập chuyên phục vụ cho lính mới Kế Trấn, bây giờ lính mới Kế Trấn được trang bị Tấn Lôi Thương, Xế Điện Thương, về kỹ thuật tài nghệ đã ưu việt hơn thiết pháo quân Nhật.
Đồng thời kéo dài từ thời Chu Nguyên Chương, lính mới thời quân Minh bắt đầu được trang bị thật nhiều hỏa pháo truyền thống, bởi vì Thống soái của bọn họ Thích Kế Quang rất thích hỏa khí. Tỷ lệ binh khí nóng mà Thích gia quân được trang bị cao hơn rất nhiều so với quân đội của Quốc vương Thụy Điển Gustav II Adolf, nhà cải cách quân sự châu Âu ba mươi năm sau.
Thích lão hổ cũng thích đại pháo, năm xưa chống Oa ở Đông Nam, Thích gia quân đã dùng điểu thương và Hổ Tồn pháo bắn chết rất nhiều giặc Oa. Hiện tại đã hai mươi năm trôi qua, pháo hỏa Thích gia quân lại tiếp tục trút xuống đầu quân Nhật, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn xưa.
Giữa tiếng pháo ầm vang, tám mươi khẩu đại pháo đồng thời phun ra lửa cháy kinh khủng, mặt đất chấn động, phong vân biến sắc, mưa đạn nóng bỏng ập về phía Mẫu Đơn phong rợp trời phủ đất.
Đại thần Triều Tiên Lý Nguyên Dực phụ trách dẫn đường cho quân Minh, sau khi chính mắt thấy cảnh tượng này, với tâm trạng kích động vạn phần viết trong Bình Oa Thực Lục:
– Ngày giặc Oa công Bình Nhưỡng, tuy rằng tiếng súng Oa nổi lên bốn phía nhưng chỉ nghe lẻ tẻ rời rạc. Hôm nay pháo quân Minh bắn như núi lở đất sụp, núi non chấn động, không thể tả hết, chạm vào thứ gì là thứ đó vỡ tan!
Nhưng quân Nhật thân dưới làn đạn pháo lại có cảm nhận hoàn toàn ngược lại, từng luồng lửa đỏ phun ra từ nòng pháo cũng giống như những đóa hoa chết chóc tới từ địa ngục, vui sướng nở rộ về phía bọn họ.
Đạn pháo mang theo động năng cực lớn dễ dàng đột phá khoảng cách một trăm hai mươi bước, xuyên thấu tường lũy bằng đất, ghim mạnh vào thân thể quân Nhật. Lúc đạn dừng lại phóng thích ra động năng cực lớn, thường thường bắn ngã quân Nhật trúng đạn, làm gãy xương cốt, chấn vỡ nội tạng, khiến cho dòng máu bẩn thỉu của quân xâm lược văng tung tóe, nhuộm đỏ đất đai Mẫu Đơn phong.
Buồn cười lần trước quân Nhật giao chiến với quân Minh ở Bình Nhưỡng, Tổ Thừa Huấn vì hiểu sai tình huống nên khinh địch tiến nhanh, lấy thiết kỵ Liêu Đông thích hợp xung phong dã ngoại đánh trên đường phố với quân Nhật, trang bị Tam Nhãn thương có uy lực và độ chính xác không thể sánh bằng thiết pháo của quân Nhật, vì vậy đại bại thua thiệt. Quân Nhật bèn cho là quân Minh bất quá chỉ có vậy mà thôi, nên bố trí và sửa chữa công sự trên trận địa Mẫu Đơn phong chỉ để đề phòng Tam Nhãn thương, tối đa cũng chỉ để phòng thiết pháo kiểu Nhật.
Không nghĩ tới quân Minh không dùng súng, vừa bắt đầu đã dùng đại pháo, đợt bắn đầu tiên đã gây ra đả kích nặng nề cho quân Nhật không chút đề phòng.
Bộ chỉ huy quân Nhật ở Phong Nguyệt lâu Bình Nhưỡng thành, các danh tướng Chiến Quốc Tiểu Tây Hành Trường, Gia Đằng Thanh Chính, Hắc Điền Trường Chính ai nấy trợn mắt há mồm, nằm mơ cũng không nghĩ ra trong chiến tranh lại xuất hiện pháo hỏa mãnh liệt như vậy. Nếu so ra trong các trường tiểu chiến, Tam Đoạn Kích mà Chức Điền Tin Trường dùng đánh bại Xích Bị kỵ binh tinh nhuệ của Vũ Điền gia mà nổi tiếng toàn Nhật Bản, thật sự giống như tiểu hài tử gặp gia gia, hoàn toàn không đáng kể gì.
Tùng Phổ Trấn Tín thân ở Mẫu Đơn phong Ất Mật đài, sợ hãi chỉ có hơn các đồng liêu chứ không kém. Trong tầm mắt y, cả mặt đất thủng lỗ chỗ như có núi lửa phun ra mạnh mẽ, mưa đá nóng rực từ trên trời rơi xuống, vô tình gặt hái sinh mạng thuộc hạ võ sĩ.
– Lui, lui ra sau núi!
Tùng Phổ Trấn Tín ra lệnh khàn cả giọng.
Vào thời này quy trình bắn của hỏa pháo còn tương đối hạn chế, nhất là bước nạp đạn dược, cho nên giữa hai lần bắn sẽ có thời gian giãn cách, quân Nhật có thể nhân cơ hội chạy trốn ra phía sau núi.
Pháo hỏa quân Minh cũng không thể bay vòng, bắn tới sau núi được.
Trên thực tế, trước khi Tùng Phổ Trấn Tín phát ra mệnh lệnh cũng đã có quân Nhật bò dậy từ trận địa sườn núi, chổng mông chạy trốn ra sau núi hay trốn vào các hốc núi. Đến khi mệnh lệnh của y hạ đạt, càng nhiều quân Nhật hơn thoát khỏi trận địa nhanh chóng rời đi.
Trên gương mặt thật thà của Ngô Duy Trung nở một nụ cười:
– Pháo Bồ Đào Nha, bắn!
Quả thật Hổ Tồn pháo, Diệt Lỗ pháo cần thời gian nạp đạn hơi dài, sau khi nạp dây dẫn hỏa và đạn vào nòng pháo mới có thể bắn lần nữa, nhưng pháo Bồ Đào Nha lại khác. Ngoại trừ thân pháo được gọi là mẫu thương ra còn có năm tử thương đã được nạp sẵn đạn dược từ trước, chỉ cần nhét vào trong mẫu thương là có thể lập tức bắn, tác dụng tử thương có chút tương tự vỏ đạn đời sau.
Tên như ý nghĩa, pháo Bồ Đào Nha cũng chính là do người Bồ Đào Nha mang tới, phỏng chế theo vũ khí lấy được khi tác chiến với quân Minh. Thật ra thì bởi vì độ tinh xảo khi gia công có hạn, lúc bắn khí do thuốc súng tiết ra bị thất thoát ra ngoài theo khe hở giữa tử thương và mẫu thương, khiến cho tầm bắn và uy lực không mấy thích hợp trong cuộc chiến thuyền pháo trên biển, ở trong tay người Bồ Đào Nha cũng không sinh ra tác dụng bao lớn. Ngược lại quân Minh dùng pháo Bồ Đào Nha cho chiến đấu trên bộ, phát huy ưu thế tốc độ bắn cao, cho nên thu được hiệu quả không nhỏ.
Mười khẩu pháo Bồ Đào Nha cỡ trung nhanh chóng nạp đạn tử thương, nhắm ngay quân Nhật trên sườn Mẫu Đơn phong đang xoay người bỏ chạy bắn mạnh vào mông bọn họ.
Đáng thương quân Nhật sững sờ lần nữa, tiểu pháo Nhật Bản quốc nội bắn đá liên hoàn được xưng quốc băng, không ngờ rằng trên đời này còn có đại pháo có tốc độ bắn nhanh như vậy. Đám quân Nhật hoàn toàn không đề phòng lục tục bị đạn pháo bắn tới sau lưng tan xác, chết vô cùng khó coi.
Bởi vì quân Nhật không ngờ rằng đợt pháo hỏa thứ hai đả kích tới nhanh như vậy, từng đám thoát khỏi trận địa chạy lên đỉnh núi. Cho nên lần này chỉ mười khẩu pháo Bồ Đào Nha sát thương rất hiệu quả, lấy được chiến quả không chênh lệch mấy với tám mươi khẩu đại pháo pháo kích đợt thứ nhất.
Tùng Phổ Trấn Tín trên Ất Mật đài nhìn võ sĩ tinh nhuệ của mình bị quân Minh nghiền chết giống như bầy kiến, tim đang rỉ máu.
Ngô Duy Trung, Lạc Thượng Chí chỉ huy bộ binh triển khai tấn công, trường mâu binh, đao bài thủ, hỏa thương binh xếp thành trận nhóm chỉnh tề, chậm rãi ép lên Mẫu Đơn phong, rốt cục tiến vào tầm bắn của thiết pháo kiểu Nhật.
Quân Nhật nấp trên sườn núi may mắn thoát khỏi pháo kích phủi bụi trên người, bắt đầu dùng thiết pháo tác xạ về phía quân Minh. Trong trận quân Minh có binh sĩ lẻ tẻ trúng đạn ngã xuống, nhưng rất nhanh chiến hữu phía sau đã chạy lên phía trước, lấp vào chỗ trống mà bọn họ để lại.
Theo một tiếng khẩu lệnh, động tác hỏa thương binh hàng trước đều nhịp giơ Tấn Lôi Thương lên, bóp cò súng, tiếng súng vang lên giòn giã như mưa, đạn trút xuống trận địa quân Nhật đối diện rào rào, bắn chết đám quân Nhật dám ló đầu ra.
Khi hàng thứ nhất bắn xong, đang dừng lại tiếp tục nạp đạn, binh sĩ hàng thứ hai đi tới hai bước, theo khe hở giữa hai người hàng trước vượt lên trên, nhắm chuẩn tác xạ.
Sau đó là hàng thứ ba tái diễn chiến thuật động tác giống như vậy.
Khi hàng thứ ba bắn xong, binh sĩ hàng thứ nhất đã nạp đạn hoàn thành, bước lên hai bước phía trước, giơ Tấn Lôi Thương lên nhắm bắn tiếp tục.
Liên hoàn như vậy, mưa đạn trút xuống liên miên không dứt, ép tới quân Nhật không ngóc đầu lên được, đồng thời che chở cho trường mâu binh và đằng bài binh dần dần ép tới gần quân Nhật.
Đây mới thật sự là Tam Đoạn Kích!
Dưới đại kỳ quan Tổng binh Thích gia quân bình Oa, mấy vị tướng quân đang bàn tán xôn xao:
– Đại pháo của Tần đốc sư quả nhiên lợi hại, mấy năm gần đây chế tạo pháo Bồ Đào Nha cho chúng ta, mạnh hơn số pháo mà Công bộ phát xuống trước đây rất nhiều.
– Còn phải nói, chỉ nói riêng bộ binh dùng Tấn Lôi Thương, còn có kỵ binh dùng Xế Điện Thương cũng lợi hại hơn điểu thương do Thích soái chế tạo trước đây rất nhiều. Vừa bóp cò lập tức bắn, không giống như trước còn phải mang theo một sơi dây dẫn hỏa thật dài.
Trước mặt Thích Kế Quang tay đè chuôi kiếm mà đứng quay đầu lại nhìn một chút, đám tướng quân nói chuyện này liền cười hắc hắc. Bọn họ toàn là lão đệ huynh đi theo Thích Kế Quang vào sanh ra tử bao nhiêu năm, nói thật quả thật điểu thương không bằng Tấn Lôi Thương.
– Đốc sư cho bọn ta há chỉ những hỏa thương hỏa pháo này!
Thích Kế Quang phát ra lời cảm thán từ phế phủ, nhìn đại quân phía sau uy vũ trang nghiêm và các lão huynh đệ vui vẻ ra mặt, nghiêm nghị nói:
– Nếu không nhờ huynh đệ ta Tần đốc sư hết sức ủng hộ, trang bị quân khí chúng ta đã sớm bị cắt xén không còn gì, làm sao có thể được như hôm nay, ra sa trường cầm đao súng bảo vệ xã tắc. Hết thảy chư công trong triều không người nào giống như Tần đốc sư, thật sự quan tâm tới cánh quân lính mới của bọn ta, che chở trăm bề, huấn luyện nghiêm chỉnh. Thật không dám giấu giếm, trong lòng lão Thích ta, cả triều văn võ năm xưa chỉ có ân tướng Trương Giang Lăng, hôm nay cũng chỉ có một huynh đệ này của ta mà thôi!
Chúng tướng nghe vậy nghiêm nghị, yên tĩnh chốc lát mới cùng kêu lên:
– Tần đốc sư đối xử bọn ta như thế nào, đại soái không nói trong lòng mạt tướng cũng biết rõ ràng, Nếu không nhờ Tần đốc sư, trận này bọn ta phải ở nhà uống nước lạnh gặm lương khô, quả thật Tần đốc sư đối xử chúng ta ân trọng như núi!
– Đốc sư đã gởi gắm tâm can, ta đây sẽ hết sức đáp đền. Hôm nay ắt phải công hạ Mẫu Đơn phong, truyền tin thắng trận cho đốc sư!
Thích Kế Quang khoát tay, rống to một tiếng như sét đánh:
– Nổi trống!
Tiếng rống này dường như phát tác ra hết thảy uất ức trong nhiều năm qua, mắt lão lấp lánh sáng ngời, ý chí sôi sục.
Toàn quân phấn chấn, tiếng trống như sấm nổ, tướng sĩ phía trước giải khai trận hình, reo hò phát động xung phong, như nước thủy triều tràn lên Mẫu Đơn phong.
Chiến kỳ có gia huy của Tùng Phổ thị tung bay nhiều ngày trên Ất Mật đài, hiện tại đã bị quân Minh chặt đứt tiện tay ném xuống, ảm đạm bay đầy bụi.
Mẫu Đơn phong được xưng hiểm trở, là bình phong bảo vệ cửa ngõ phía Bắc Bình Nhưỡng, không tới hai canh giờ đã bị quân Minh công chiếm với ưu thế tuyệt đối, hơn hai ngàn quân Nhật tinh nhuệ bị diệt, chém danh tướng Chiến Quốc Tùng Phổ Trấn Tín giữa trận.