Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 3: Trêu Đùa Thẩm Đại Nhân​


Bạn đang đọc Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta – Chương 3: Trêu Đùa Thẩm Đại Nhân​


Trước quyền thế của quận chúa, Lưu Linh có gia phu hay không, tác dụng cũng không lớn.

Nàng thích theo đuổi Cẩm y vệ, tác phong ngang ngược, mọi người trong Quảng Bình vương phủ cũng không dám chậm trễ.

Bởi vậy trên vùng đất bằng phẳng này, có một màn kỳ quặc sau đây: Chúng Cẩm y vệ cưỡi ngựa hất bụi, chạy cực kỳ nhanh, phía sau có xe ngựa của Quảng Bình vương phủ không xa không gần bám theo sau.
“Thẩm đại nhân, ngài xem!” Một Cẩm y vệ cưỡi ngựa chạy lên trước, chỉ cho hắn xem nhân mã của Quảng Bình vương phủ ở phía sau.
Thẩm Yến lườm một cái liền quay đầu lại, kéo dây cương, “Tăng tốc.”
Cẩm y vệ phía trước đột nhiên tăng tốc, Quảng Bình vương phủ bên này chạy bằng xe ngựa, có muốn cố, cũng không theo kịp.

Dương Diệp cầm đầu bọn thị vệ khó xử đến trước xe ngựa, giải thích với quận chúa.

Rèm châu lụa mỏng màu đỏ nhoáng lên một cái, cửa xe ngựa mở ra, Lưu Linh đi ra từ bên trong.

Nàng nhìn ra xa, sắp không nhìn thấy bóng lưng Cẩm y vệ đứng đầu, lớn giọng hô, “Dắt cho ta một con ngựa tới đây.”
Thuật cưỡi ngựa của Trường Nhạc quận chúa không tồi, nhưng vẫn không có cách nào so sánh với Cẩm y vệ đang chấp hành nhiệm vụ.

Nàng nhảy lên ngựa, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, nhưng vẫn cách đối phương một đoạn, nếu đối phương vẫn tiếp tục tư thế tăng tốc, chứng tỏ rằng muốn bỏ nàng lại phía sau.

Lưu Linh nhướng mày, thò tay về phía Dương Diệp, “Đem cây nỏ cho ta.”
“Quận chúa!” Dương Diệp kinh hãi, quận chúa muốn làm gì?
Gió mạnh đập vào mắt hơi đau đau, Lưu Linh lấy nỏ nhỏ ra, vốn chẳng thèm nhắm, một mũi tên cứ thế được bắn đi.

Lực nỏ đập lại khiến tay nàng đau đớn tê dại, nàng thả tay xuống, nhìn mũi tên được bắn ra xoẹt qua mông ngựa, làm ngựa nổi chứng một chút.

Lập tức Cẩm y vệ không khống chế được ngựa, quay đầu kinh nghi nhìn Lưu Linh một cái, lại thấy quận chúa đang đưa tay cầm nỏ tiếp.
Một phút đồng hồ sau, Thẩm Yến giục ngựa đến gần Trường Nhạc quận chúa.

Hai người tìm nơi yên tĩnh, thân dài đối lập.
Núi cao trống vắng, mây đen suối trong, phong quang bát ngát.

Tiếng gió lấy hai người làm trung tâm, thổi quanh người bọn họ, lại chậm rãi xa dần.


Lưu Linh chống cằm, ác ý tràn đầy, “Thẩm đại nhân hẹn ta trò chuyện, là muốn đàm luận quy tắc trò chơi chàng truy thiếp đuổi sao?”
Sau đó nàng có thể thuận thế uy hiếp hắn “ước định” rồi.
“Chính là muốn nói chuyện cái nỏ của người,” Thẩm Yến thấy đắc ý trong mắt nàng, bình bình mở miệng, “Kỹ thuật của người quá kém, nâng tay quá thấp, thời gian bắn tên lại quá muộn..

Trình độ kém như vậy, thật mất mặt xấu hổ, khuyên người dừng khoe khoang nữa.”
“…”
Lưu Linh không dám tin tưởng, đen mặt.
Thẩm Yến đối diện với đôi mắt lạnh lùng của nàng, ánh mắt hắn như có thực chất, cảm giác cực kì đè nén, chẳng thèm quan tâm nàng buồn bực, xoay người tự mình kết thúc đề tài.
Bóng lưng của hắn cao lớn lực lưỡng, lưng thẳng như cây tùng, ý chí kiên cường.
Lưu Linh nhìn mãi, liền không tức giận rồi.

Nàng đứng tại chỗ, dùng cái giọng yếu a yếu ớt nói, “Thẩm đại nhân, nếu huynh cứ đi như vậy, ta lập tức quay đầu ghé tiệm đồ đầu phố, bán Yêu Bài của huynh, ai ra giá cao thì được.

Yêu Bài của Cẩm y vệ Thiên hộ – Thẩm đại nhân, hẳn là giá trị không ít tiền nhỉ? Huynh cũng không cần lo lắng ta bị bắt vì mua bán phạm pháp, ta là quận chúa cơ mà.”
Thẩm Yến thả chậm bước chân.
Lưu Linh không ngừng cố gắng, “Bằng không ta cho người tạo ra mấy tấm Yêu Bài, phân phát ra ngoài, mỗi người một cái? Cái này chơi mới vui, Cẩm y vệ nhiều như chó, Thiên Hộ Đại Nhân khắp nơi rồi.”
Thẩm Yến đi được vài bước, vẫn ngừng lại.

Hắn nghiêng người, mắt nhìn nàng chằm chằm, giống như đang cân nhắc xem nàng nói thật hay là giả.
Lưu Linh lui về phía sau một bước, gió thổi từ phía sau, khiến tay áo nàng bay lên.

Nàng thả lỏng thần thái, híp mắt nhìn người nào đó, gương mặt nàng tươi trẻ đẹp đẽ, trời sinh đã hấp dẫn ánh mắt nam nhân.

Thẩm Yến nhìn một lúc lâu, Lưu Linh cố ý nói, “Ta rất đẹp đúng không? Nhìn ta đến ngây người rồi hả?”
“…”
Thẩm Yến thu tầm mắt về, ánh mắt nhìn về phía nàng có chút khó hiểu, không nói một tiếng, xoay người rời đi.
Có lẽ là lần đầu tiên hắn đụng phải một người như nàng, khó có thể tưởng tượng trên đời này lại có cô nương kỳ quặc như thế.

Hắn khinh thường trao đổi với nàng, lãng phí thời gian.
Lưu Linh dùng ánh mắt thưởng thức nhìn theo bóng lưng Thẩm Yến, tầm mắt chuyên chú nhìn từ bả vai rồi quét đến eo nhỏ chân dài của hắn, ánh mắt nàng dần dần trở nên hờ hững, sau đó nàng vén sợi tóc bị gió thổi ra sau tai.
Chập tối vào khách điếm, người của Quảng Bình vương phủ thế mà lại ngồi chung cùng Cẩm y vệ ăn cơm dưới lầu.


Bọn thị nữ tò mò quận chúa và Thẩm đại nhân đang hàn huyên cái gì, làm sao mà Cẩm y vệ đang tăng tốc lại đột nhiên dừng lại, để người của Quảng Bình vương phủ có thể đuổi kịp?
Lưu Linh nhận chén trà hoa Linh Tê Linh Bích ân cần rót, nghe các nàng bảy miệng tám lời thảo luận.

Nàng vốn không nói một lời, lúc mấy người muốn buông tha, mắt hạnh màu đen của Lưu Linh nháy nháy, khóe môi nâng lên, “Ta dùng mị lực của ta, làm Thẩm đại nhân khom lưng vì ta.

Đúng hay không, Thẩm đại nhân?”
Mấy nữ nhân ngẩng đầu, vốn Thẩm Yến cùng vài tên Cẩm y vệ đang chuẩn bị lên lầu, vừa đúng đi ngang qua nơi các nàng đang ngồi.

Lưu Linh diễn trò lại vừa vặn đúng lúc.
Bên kia thang lầu có người thì thầm, “Cái loại mị lực này, tục xưng không biết xấu hổ.” Giọng này cực kì nhỏ, tiếc rằng chung quanh đang yên tĩnh, nhân vật trung tâm vừa vặn nghe trúng.
Lưu Linh sa sầm mặt, dưới ánh mắt tìm kiếm của mọi người, nàng vỗ bàn thật mạnh, mắt hạnh tức giận trừng Thẩm Yến, “Ngươi mắng ai không biết xấu hổ?”
“…”
Thẩm Yến nhất thời kinh ngạc.
Một Cẩm y vệ phía sau hắn đỏ cả mặt, “Chuyện đó..

Là ta..” Vẻ mặt hắn xấu hổ, bị Thẩm Yến nhìn lại.
Thẩm Yến như có đăm chiêu, đứng ở đầu bậc thang, rũ mắt nhìn Lưu Linh, ánh mắt tối đen.

Lưu Linh ngửa đầu, đứng ở dưới bậc thang, lạnh lùng nhìn hắn.

Nàng khoanh hai tay vào nhau, mặc dù đứng ở chỗ thấp, nhưng khí thế lại không thể chê vào đâu được, không có ai sẽ cho rằng nàng nguyện ý buông tha Thẩm Yến cả.
“Không phải Thẩm đại ca..” Cẩm y vệ phía sau cảm thấy mình nên đứng ra.
Thẩm Yến bình thản cắt ngang, “Ta chỉ nói sự thật, chẳng phải mắng quận chúa.” Hắn có năng lực ứng phó lửa giận của Lưu Linh, nhưng thủ hạ thì chưa chắc.
“..

Vậy huynh có thể nói lén.” Thái độ Lưu Linh hơi dịu lại, đến ngay cả bản thân Thẩm Yến cũng không dự đoán được sẽ qua cửa dễ dàng như thế.

Hắn vốn tưởng rằng, dựa theo cái khí thế vỗ bàn của Trường Nhạc quận chúa, đáng lẽ hắn nên nếm chút khổ sở.
Mọi người đều ngạc nhiên, không dự đoán được rằng Trường Nhạc quận chúa đã ở trên đỉnh điểm, lại có thể dễ dàng bỏ qua như thế.


Hai bên thở phào một hơi, bởi vì không muốn trở mặt với đối phương.

Lúc mọi người đang cảm thấy cực kì may mắn, chỉ có Thẩm Yến liếc mắt nhìn Lưu Linh thật sâu.
Lần này Thẩm Yến ra ngoài làm nhiệm vụ, mang tội phạm quan trọng của triều đình – Vân Dịch về nghiệp kinh, thuận tiện thẩm vấn vài việc có giá trị.

Người đã rơi vào tay, lại vẫn chưa thể thả lỏng, khó tránh khỏi muốn kìm kẹp người ta.

Buổi tối, Thẩm Yến mở quyển trục ra xem, ra khỏi cửa muốn đi phân phó chút việc, mở cửa liền va phải Trường Nhạc quận chúa đang đi về phía bên này.
Nhìn thấy thanh niên đột nhiên mở cửa, Lưu Linh cũng hơi kinh ngạc, “Đúng là không có cách nào chống lại duyên phận mà, ta mới đến, Thẩm đại nhân đã ra cửa đón ta rồi.”
“Đêm khuya sương nặng, quận chúa có chuyện gì?” Thẩm Yến đóng cửa, khách khí lại lạnh nhạt.
“Gặp Thẩm đại nhân một cái xem như có chuyện chứ?” Lưu Linh bình tĩnh hỏi.
“…”
“Không tính? Vậy ta không có việc gì.” Dưới ánh mắt lạnh của đối phương, Lưu Linh vẫn không đổi sắc mặt.
Thẩm Yến xuống lầu, mặc dù bước chân vững vàng, nhưng lại bước dài.

Lưu Linh cũng không vội, yên lặng đi theo sau.

Nàng chẳng phải kiểu người thích nói chuyện, còn Thẩm Yến, hắn cũng không phải kiểu người không thích nói chuyện, nhưng khi hai người ở chung, Thẩm Yến luôn không nói một lời, Lưu Linh miệng lưỡi hết sức, “Đêm đã khuya, một mình ta hơi sợ, bảo huynh đi theo ta không sao chứ?”
Thẩm Yến mặc kệ nàng.
“Thẩm đại nhân có rảnh giúp ta không?”
“Không.”
“Thẩm đại nhân biết dọc đường đi có nơi nào chơi vui không?”
“Không.”
“VậyThẩm đại nhân có nhìn ra ta định đem Yêu Bài của Thẩm đại nhân làm tín vật định tình không,” Thấy đối phương chú ý vào chủ đề chính, Lưu Linh hơi cong môi, trả lời thay hắn, “Không, ta thích đính ước liền đính ước, Thẩm đại nhân mới không cần đâu.”
“Ta để ý.” Thẩm Yến không thể nhịn được nữa.
“Vô dụng, ta không cần.”
Thẩm Yến nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt tối tăm không đáy.

Mặt hắn có hơi kìm nén, mơ hồ có lửa phát ra.

Cũng may đã đi được tới cửa khách sạn, hắn liếc mắt quét tới, gió đêm lạnh lẽo, ngoài có mưa nhỏ bay nay, Trường Nhạc quận chúa sống an nhàn sung sướng, khẳng định sẽ không đuổi theo hắn nữa.

Thẩm Yến chẳng thèm nhìn làn mưa nhỏ, nâng bước liền đi vào trong cơn mưa.
“Ơ này!”
Thẩm Yến bước càng nhanh hơn.
“Thẩm mỹ nhân của chúng ta chân dài, tùy tiện đi một chút, là có thể ném người ta ra một vạn tám ngàn dặm rồi.” Giọng điệu chế nhạo cũng không hề rời xa.
Thẩm mỹ nhân? Chúng ta?

Thẩm Yến quay đầu, một chiếc dù màu lam mờ che ở trên đỉnh đầu của hắn.

Hắn hơi chậm chạp cúi đầu, thấy thiếu nữ kiễng chân, đưa ô cho hắn.

Đêm sâu mưa dài, nàng dưới tán ô, dung nhan cực kì xinh đẹp, thần sắc hờ hững cực kì thản nhiên, có một loại mị lực bướng bỉnh ở trong đó.

Thẩm Yến có vóc người cao, Lưu Linh giơ ô thật sự mệt, nhưng vừa nghĩ làm như thế là vì để “Thẩm mỹ nhân” không gặp mưa, nàng còn có động lực vô hạn.
“Thẩm mỹ nhân?”
“Nói sai, là Thẩm đại nhân.”
Thẩm Yến không nhìn nàng, tiếp tục đi, Lưu Linh liền giơ ô đi theo.

Hắn đến cùng đi không được nữa, quay đầu, ánh mắt sự ẩn nhẫn cố kiềm chế.

Sau một lúc lâu, Thẩm Yến đưa tay, cầm ô giúp nàng.

Một tay kia nâng lên, bảo hộ Lưu Linh ở bên cạnh, để mưa bụi phả nghiêng không tạt vào nàng.
“Thẩm đại nhân của chúng ta tâm địa tốt, sợ ta làm công việc của nha hoàn chạy vặt đây mà.” Lưu Linh nhìn màn mưa, “Ta đột nhiên nhớ tới vở kịch Đoạn Kiều đưa ô.

Huynh xem chúng ta như vậy, gần như gọi là tình yêu tốt đẹp rồi.”
Thẩm Yến bổ sung, “Trong chuyện xưa Đoạn Kiều đưa ô, cuối cùng Hứa Tiên phụ Bạch nương tử.

Đúng thế, giống chúng ta, ý cảnh cực đẹp, điềm tốt.”
“…”
Thẩm Yến lại chế nhạo nàng!
“Thẩm đại nhân, Vân Dịch bên kia..” Phía trước có mấy tên Cẩm y vệ xông mưa vọt tới, nhìn thấy Thẩm Yến cùng Trường Nhạc quận chúa đang cùng ở dưới một tán ô, “nhàn nhã bước chậm” ở trong mưa.

Lúc Thẩm Yến nhìn lại, mấy người lập tức thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, rất có nề nếp biến sắc mặt lại bình thường.
Tất nhiên là Thẩm Yến muốn xử lý chính sự, nhưng mà Lưu Linh cứ kè kè ở bên cạnh, cảm giác có chút khó làm.

Hắn chưa cân nhắc xong, Lưu Linh liền đưa ô cho hắn, “Thẩm đại nhân của chúng ta có bản lĩnh như vậy, tiểu nữ tử đương nhiên không dám chậm trễ.”
Nàng nâng cằm với hắn, sau đó xoay người đi vào trong màn mưa, không để ý người phía sau đang hô lớn.
“Quận chúa..” Tiếng mưa đổ ào ào, Lưu Linh phảng phất nghe được Thẩm Yến thấp giọng nói gì đó.
Nàng cười: Không tin Thẩm Yến không động tâm.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.