Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 17: Đàm Tình​


Bạn đang đọc Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta – Chương 17: Đàm Tình​


Tới tận lúc này, Lưu Linh vẫn không thể ngờ rằng, nàng và Thẩm Yến đi đường núi sẽ bị thích khách đuổi giết.

Nhiều năm như vậy, chỉ có hai nơi mà nàng thường tới là nghiệp kinh và Giang Châu, thân là quận chúa, tôn quý tới tột đỉnh, làm gì có kẻ nào đui mắt tới ám sát nàng? Vậy mà cả quãng đường đi về kinh cùng đám Cẩm y vệ này, Trường Nhạc quận chúa thật sự được mở rộng tầm mắt không ít – – ngày ngày đều được gặp sát thủ.
Một đám thích khách xông ra từ trong bụi cây rậm rạp, tất cả đều cầm đao kiếm, chứng tỏ bọn hắn muốn ám sát Thẩm Yến.

Thẩm Yến quay lưng đứng ở đỉnh núi, đám thích khách này vừa gặp đúng lúc hắn đang ở chỗ khuất tầm nhìn.

Nhưng ngũ cảm của hắn lại rất mạnh, Lưu Linh còn chưa kịp nhắc nhở, tay hắn đã đột nhiên cầm lấy trường đao bên hông, một luồng sáng chói mắt hóa thành nửa vòng tròn xoẹt qua trước mắt.

Lúc nhìn lại, Thẩm Yến đã quấn cùng một chỗ với đám người áo đen kia.
“Thẩm Yến!” Lưu Linh kêu một tiếng, nhưng chẳng hề tạo ra ảnh hưởng gì với trận chiến này.
Ở trong vòng vây đen kịt, Thẩm Yến như yêu ma bóng đêm, mơ hồ không thể thấy rõ, có thể thấy được hắn hành động rất nhanh.

Hơn mười người vây hắn vào trong, có lẽ là hắn thật sự rất mạnh, hoặc cũng có lẽ là Lưu Linh không thể nhìn rõ được bên nào mạnh bên nào yếu, nhưng nàng lại cảm thấy Thẩm Yến không hề có chút miễn cưỡng nào.

Giằng co hồi lâu, gió lạnh thổi qua, một mùi máu tanh bay về phía Lưu Linh, quỷ dị như thủy triều lạnh lẽo.
“Đi.” Trong lúc đang hoa cả mắt, Lưu Linh hoảng hốt nghe được giọng nói trầm thấp của Thẩm Yến, giọng hắn lạnh cứng, rõ ràng là đúng như những gì nàng đã nghĩ.
Lưu Linh đứng ở bên cạnh, mặt không biểu cảm.

Thẩm Yến thân hình quỷ dị, nàng không nhìn ra được có phải Thẩm Yến thế suy sức yếu hay không.

Nhưng Thẩm Yến mở miệng bảo nàng đi, chứng tỏ rằng hắn không ứng phó nổi tình huống trước mắt.

Lý trí mách bảo, Lưu Linh cần phải quay đầu bước đi.

Không biết nếu không làm theo lời của Thẩm Yến, đám thích khách mặc đồ đen này liệu có ra tay với nàng hay không.

Nàng chỉ là một tiểu cô nương, võ nghệ không thông, nếu rơi vào tay đối phương, chắc chắn sẽ liên lụy tới Thẩm Yến.
Người như hắn, không nên bởi vì nàng mà cúi đầu.
Lưu Linh xoay người, chuẩn bị chạy đi.


Nhưng nàng chỉ xoay người, còn mắt vẫn nhìn Thẩm Yến triền đấu cùng đối phương, bản thân lại không động đậy.

Đột nhiên nàng híp mắt, hướng tới trước một bước.

Gió núi phần phật, thổi trúng làm tay áo nàng bay lên.

Từng bước từng bước một, đi càng dễ dàng hơn.
Nàng lạnh mặt, sải bước hướng về phía Thẩm Yến cùng đám thích khách.
“Quận chúa!”
Giọng nói vang lên cùng lúc với giọng nói của Thẩm Yến, “Muốn giết Thẩm Yến, phải bước qua xác bổn quẩn chúa đã.”
Đao quang kiếm ảnh hỗn loạn, nàng không hề chùn bước đi vào trong vòng vây đằng đằng sát khí.
Hơi thở giao phong mạnh mẽ không chịu khống chế, nó vốn là hướng về phía Thẩm Yến, ánh đao đáng sợ, chiếu sáng đôi con ngươi của Lưu Linh.

Eo nàng bị người phía sau ôm lùi lại, đao kiếm đang hướng tới bị trật hướng.

Gió thổi tới, cây trâm màu xanh đang cài giữa búi tóc rớt xuống, lúc đao kiếm dừng lại, nó vỡ toang, phát ra tiếng vang “choang” giòn dã.
Lưỡi đao lướt qua, ngoại trừ vài cọng tóc trên mặt đất, thì không hề gây tổn hại gì tới Lưu Linh.
“…”
Hai bên đều im lặng.
Trong cơn giằng co, đến địa phương xa xôi, từ trong nơi xanh tươi đó, một tiếng chim hót vang lên.

Đám thích khánh đó như nghe thấy lệnh, nhìn đôi nam nữ kia, đồng loạt thu đao, bóng dáng dần biến trong đêm tối.

Lưu Linh quay đầu, đối diện với vẻ mặt khó coi của Thẩm Yến.

Nàng nghi hoặc hỏi, “Bọn họ chạy trốn rồi, huynh không đuổi theo sao?”
Thẩm Yến đứng sừng sững như núi, dáng đứng thẳng tắp, tay kia còn đang giữ tư thế ôm eo nàng.
Sau khi chỉ còn hai người, không khí có chút xấu hổ.
Lưu Linh nhíu mày, “Ta cứu Thẩm đại nhân một mạng, có phải huynh nên lấy thân báo đáp không nhỉ?”
Mí mắt nàng run run, hai mắt đối diện với Thẩm Yến.

Mắt hắn đen láy, giống như một cái giếng cổ, sâu không thấy đáy.


Lưu Linh nhìn chằm chằm vết sẹo nơi khóe mắt Thẩm Yến, nàng nghĩ định thông qua vết sẹo rất giống nốt ruồi nơi đuôi mắt kia để thưởng thức mĩ mạo của Thẩm Yến.

Nhưng không tự giác bị đôi mắt kia hấp dẫn.
Trong đôi mắt kia ẩn chứa suy nghĩ, giống như cái gì hắn cũng hiểu vậy.
Nhưng thiên ngôn vạn ngữ vừa đến bên miệng, Thẩm Yến lại nhịn xuống, buông tay đẩy nàng ra, không nói thêm gì.

Trước khi Lưu Linh phát hiện, hắn đã nâng tay che miệng rồi ho khan hai tiếng.

Nương theo ánh trăng, Lưu Linh mơ hồ nhìn thấy chất dịch màu đỏ đặc sệt trên tay hắn.
Lòng nàng thùng một tiếng, chẳng muốn chơi trò chơi “say mê” cùng hắn nữa, chợt tiến lên, bắt được tay hắn, “Huynh bị thương? Bị thương ở đâu vậy? Có nặng không?”
“..

Rất nặng!” Thẩm Yến nhẹ giọng, hình như tâm trạng không tốt lắm, “Tìm chỗ nghỉ ngơi một chút.”
Lưu Linh ngạc nhiên nhìn hắn: Lần đầu nàng gặp phải một người nam nhân như thế – – nàng hỏi hắn bị thương có nặng không, thế mà hắn lại chủ động nói là “Rất nặng”, nam nhân, không phải là nên tỏ vẻ ta không sao sao? Trước kia lúc Lục Minh Sơn bị thương, thì..
Lưu Linh đè lại suy nghĩ trong lòng, bỏ suy nghĩ về Lục Minh Sơn đi.

Hắn là Thẩm Yến, không phải nam nhân khác.

Nếu Thẩm Yến giống với bọn họ, nhìn thấy nàng mỹ mạo liền ỡm ờ, nàng cũng sẽ không thể đến nay còn trị không được hắn.
Nhưng là – – một trong 14 Cẩm y vệ bảo vệ hoàng thượng, làm sao có thể chỉ mới bị người đuổi giết hai lần, liền suy yếu uể oải đây?
Lúc đỡ Thẩm Yến đi tìm địa phương nghỉ ngơi, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trong trẻo lạnh lùng kia, Lưu Linh chợt nhận thấy, nàng không hề hiểu hắn.
Nàng chỉ biết hắn là Cẩm y vệ bảo vệ vua, nhưng nhà hắn như thế nào, qua lại như thế nào, có khúc mắc tình cảm gì hay không..

Nàng hoàn toàn không biết gì cả.

Vừa nghĩ tới đây, nàng đã thấy không ổn rồi, Thẩm Yến không thích nàng, hắn đối xử với nàng thật bình thường.
Dọc đường đi, Thẩm Yến không mở miệng nói chuyện.

Lưu Linh thử nói với hắn hai câu, hắn cũng không đáp lại, làm nàng tụt cả cảm hứng, nhưng lại vừa lo lắng vết thương của hắn.


Bởi vậy, rất dễ dàng tìm được một sơn động gần dòng suối nhỏ, Thẩm Yến dựa vào vách núi nghỉ tạm, Lưu Linh chủ động lấy túi da trâu từ trong người Thẩm Yến ra, định vòng ra sau sơn động để lấy nước.
Thẩm Yến im lặng nhìn nàng, tay đặt trên đầu gối.

Tay hắn thon dài mảnh khảnh, bởi vì cầm đao hằng năm, nhưng trông cực kỳ vô hại, hoàn toàn không thấy sự hung hãn lúc giết người ban nãy.

Lưu Linh nhìn hắn, hắn dựa vào vách núi, nhắm mắt lại, mặt gầy yếu, vẻ mặt tiêu điều, không còn chút máu nào.

Hắn giống như đang nghỉ ngơi, lại giống như đang trầm tư, trông cực kỳ mỏi mệt.
“Thẩm đại nhân, đừng lo lắng,” Lưu Linh cúi người, ôm túi nước đứng thẳng dậy, “Ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Đợi đến khi tiếng bước chân của cô nương ấy xa dần, Thẩm Yến mới ngước mắt lên, nhìn bóng lưng thon dài dưới ánh trăng mờ mờ một cách chăm chú, nhìn thật lâu.
Lưu Linh chưa bao giờ chăm sóc ai cả, hiện tại chăm sóc Thẩm Yến, quả thực là một sự thách thức mới mẻ.

Lúc nàng đang múc nước, nhớ lại cảnh ban nãy, vẫn cứ cảm thấy vết thương của Thẩm Yến không nghiêm trọng như thế.

Nhưng có là gì đâu, Lưu Linh thích chăm sóc Thẩm Yến.

Thẩm Yến sinh bệnh, lại còn không đi được, nàng là ân nhân cứu mạng của hắn, hẳn là hắn sẽ cảm động đến độ rơi nước mắt nhỉ?
Phản ứng rối loạn kia của hắn nhất định là đang phải lòng nàng.
Lưu Linh buộc mình quên đi những cảm giác không thoải mái lúc trước đi, để tâm trạng của mình bay tới chuyện đùa giỡn Thẩm Yến.

Đợi đến khi túi đầy nước, nàng vội đứng dậy, định trở lại bên người Thẩm Yến, để xem giờ hắn như thế nào rồi.

Lúc nàng vừa xuất hiện ở cửa sơn động, thị lực rất tốt, ánh mắt dừng lại trên tay thanh niên đang ngồi dựa vào vách núi kia.
Một con rắn nhỏ dài với cái đầu hình tam giác, lưỡi nó đang thè ra, lười biếng bò lại gần, răng nanh ánh lên tia sáng, hướng về phía tay thanh niên mà cắn.

Mà thanh niên đang từ từ nhắm hai mắt, không hề có cảm giác.
“Thẩm Yến!” Lưu Linh lo lắng.
Mí mắt thanh niên giật giật, lông mi dài nâng lên, ánh mắt hơi nghiêng, nhìn về phía thiếu nữ vừa nói vừa chạy về phía hắn.

Tay đang để trên đùi động đậy, ngón út giương lên, con rắn kia lập tức bị hắn quăng ra ngoài, va vào vách núi, bị ném đến hôn mê.

Thẩm Yến nhíu mày, không hiểu nhìn Lưu Linh, “Quận chúa..” Lúc hắn nói, thân mình thẳng băng, nhìn vào đôi mắt ảm đạm của Lưu Linh, vẻ mặt trở nên không thể tin được.
Không hề báo trước, Lưu Linh đến trước mặt hắn, không báo lấy một tiếng, liền quỳ xuống, kéo tay hắn qua, áp môi mình lên đó.
Dưới vầng trăng mênh mông lành lạnh làm chiếu, thiếu nữ cam tâm tình nguyện quỳ xuống, áp đôi môi kiều diễm lên tay thiếu nhiên.

Đó là người thương của nàng, nàng đang hôn lên tay hắn.

“!” Cả người Thẩm Yến cứng ngắc.
Đợi đến khi mu bàn tay truyền tới cảm giác tê tê, hắn mới nhận ra được đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Yến ngẩn người một lát, sau đó vội kéo tay ra khỏi miệng Lưu Linh, Lưu Linh bị hắn khẽ đẩy, định kéo lại, nhưng không có khả năng đó nữa.
“Huynh làm cái gì vậy?” Lưu Linh bị hắn đẩy ra sau, hơi cáu, “Huynh có tật xấu gì à?”
“Ta không trúng độc”.

“Đó là rắn Cảnh Lăng, mặc dù giống với rắn hổ mang, nhưng không độc.

Bằng không ta sẽ không để mặc cho nó lại gần ta..

Mà ta cũng không người hút độc cho ta.”
“…”
Không cần nàng hút độc giúp hắn? Đúng là đồ tuyệt tình mà! “Thẩm đại nhân có ý gì”?
“Quận chúa, ta nghĩ rằng ta nói chuyện không khó hiểu.” Thẩm Yến đứng dậy, thẳng tắp, cụp mắt nhìn thiếu nữ đang ngồi quỳ, “Người không cần hao tổn tâm tư để lấy lòng ta, chúng ta không cùng đường.”
Lưu Linh khe khẽ nói, “Đâu cần cùng đường, huynh chỉ cần yêu ta là đủ rồi.

Nam nhân của ta, chỉ cần yêu ta là được.”
“..

Ta không phải nam nhân của người.”
“Hiện tại không phải, về sau sẽ phải thôi,” Lưu Linh chậm rãi nói, đứng lên, “Thẩm đại nhân, huynh trốn tránh làm gì chứ? Huynh không thích ta sao? Từ trong ánh mắt cùng hành vi của huynh, rõ ràng ta thấy huynh động tâm.

Lúc ta gần huynh, rõ ràng huynh có cảm giác.

Thật ra ta có thể nói cho huynh biết – – ta không thể không ngừng muốn gần huynh! Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ta thích cái cảm giác đó mà huynh cho ta.

Huynh cứ liên tục cự tuyệt, không bằng suy nghĩ xem, làm thế nao để chấp nhận ta, cũng là giúp huynh ít chịu tội hơn đấy.”
“Nếu người đã nói như vậy, vậy thì, ta chỉ có một yêu cầu mà thôi.”
“Chỉ cần Thẩm đại nhân vui vẻ, cái gì ta cũng đồng ý hết.”
“Quận chúa đừng bao giờ tự tìm đường chết trước mặt ta nữa.”
Tìm đường chết.
Nàng là quả thật đang tìm “chết”.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.