Bạn đang đọc Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta – Chương 13: Loạn Tâm
Những ngày sau cơn mưa, măng già trúc tốt, trời xanh và núi cao giống như có thể chạm tới.
Thẩm Yến cùng vài huynh đệ Cẩm y vệ đi ra khỏi rừng, đi trên con đường mòn vắng vẻ trong chùa.
Thẩm Yến xem lại lời khai của Vân Dịch, suy nghĩ về chuyện lần này, ngoại trừ những nhân sĩ giang hồ hắn để lại dùng để “nhử” Trình Hoài mắc câu ra, thì tất cả mọi người phải xuất phát trở về nghiệp kinh rồi.
Chính lúc này, phía trước lại truyền tới động tĩnh.
Thẩm Yến dẫn đầu, nhìn tới, là đám người của Quảng Bình vương phủ đang chắn ở đằng trước.
Dương Diệp chỉ huy thị vệ dẫn ngựa, cả đội, khuân vác hành trang chờ lệnh, bận rộn đi tới đi lui.
Nhìn ra xa thấy Cẩm y vệ đang đứng, nhưng Dương Diệp bận tới mức không qua nổi, chỉ vội vàng gật đầu tỏ ý chào hỏi.
La Phàm đi theo sau Thẩm Yến sờ mũi, không hiểu gì, “Bọn họ đang thu dọn gì vậy? Không phải quận chúa muốn chúng ta hộ tống nàng hồi kinh sao? Nàng không định đi trước chúng ta đấy chứ?”
Cảm tình của La Phàm đối với quận chúa đã chuyển từ có hảo cảm sang gần như ác ý, bởi vậy khi đoán nàng sẽ đi trước mình, giọng của hắn đã phấn chấn hơn rất nhiều.
Không có ai trả lời hắn.
Thẩm Yến cụp hàng lông mi dài xuống, hốc mắt thăm thẳm, làm cho ánh mắt hắn sâu như biển.
Hắn không để ý chuyện bên kia lắm, ánh mắt vẫn nhìn vào quyển trục trên tay.
Bỗng dưng, lông mi dài che trên mắt hắn hơi run run, chợt ngước mắt lên nhin về phía trước, ánh sáng lóe lên, như một viên đá kích thích ngàn vạn cơn sóng.
Bên ven đường nhỏ trong rừng trúc, có đoàn người trực tiếp tiến tới, không hề nói năng gì.
Trong lúc đó, đồng nghiệp phía sau đều phản ứng lại, chỉ có mình Thẩm Yến chậm chạp không chịu phản ứng.
Sau đó vai hắn bị kẻ kia đánh trúng.
Tuy bị đánh, nhưng cả người hắn lại chẳng mảy may xiêu vẹo.
Đối phương đụng phải hắn buộc phải lui về phía sau, Thẩm Yến đưa tay một cái đã giữ chặt cổ tay đối phương.
Thanh mảnh, mềm mại, trắng nõn.
Thẩm Yến đối diện với đôi mắt lành lạnh của Lưu Linh.
Thẩm Yến nhìn thấy Lưu Linh, cảm giác có điều gì đó khác lạ.
Lưu Linh vẫn xinh đẹp cao nhã như lúc trước, sang trọng lại mỹ lệ.
Tay áo thêu hoa bay lên, thắt lưng đeo ngọc bội, con ngươi không chút để ý hơi cụp xuống, tóc đen phấp phới quẹt qua gò má, như một bức tranh mỹ nữ bay lên trời được vẽ cực kì cẩn thận, giống như gió xuân thổi trên mặt sông, cực kì xinh đẹp có một không hai.
Dung mạo nàng không thay đổi, thay đổi chính là tâm trạng của nàng – – từ đêm đó, đã ba ngày Thẩm Yến chưa gặp lại Lưu Linh.
Hắn cho rằng kể từ sau chuyện đó, nàng sẽ phiền chán và xấu hổ, lòng tự trọng bị đả thương nặng nề, không bao giờ muốn gặp hắn nữa.
Thẩm Yến không hiểu cảm giác trong lòng mình là như thế nào, không nghĩ tới khi chạm mặt lần nữa, thời gian giống như cố ý trôi đi một khoảng, hai người lại một lần nữa trực tiếp nhìn vào trong mắt đối phương, không trốn tránh thêm nữa.
“Quận chúa muốn làm gì?” Thẩm Yến im lặng một lát, không khách khí hỏi, “Nếu không phải là chuyện cực kỳ quan trọng, hi vọng quận chúa đừng tự ý rời đi.”
“Ta bán mình cho ngươi sao?”
“Không có.” Thẩm Yến không bị kích động, “Quận chúa biết Cẩm y vệ có nhiệm vụ trong người, nếu muốn đi cùng chúng ta, hi vọng quận chúa có thể nghe theo sự sắp xếp của ta.”
“Vậy thì không cần đi cùng là được.” Lưu Linh nói bâng quơ, mắt thấy sắc mặt Thẩm Yến đột nhiên trở nên khó coi, nàng có cảm giác vui vẻ khi trả được thù.
Nàng chẳng thèm nhìn Thẩm Yến lấy một cái, vai cách vai, nàng ngó thấy hắn nâng tay lên, hình như có ý muốn giữ lấy nàng.
Ngực nàng theo đó mà đập thình thịch, nhưng chỉ lát sau Thẩm Yến đã từ bỏ ý định đó.
Lúc nàng lại ngó hắn lần nữa, hắn chỉ dùng đôi mắt lành lạnh nhìn nàng, không nói gì cả.
Hừ.
Kiêu ngạo cái gì.
Cũng chẳng phài ta rời khỏi ngươi là chết ngay.
Ngươi kiêu ngạo cái rắm.
Lưu Linh khinh thường mắng Thẩm Yến trong bụng một lần, sau khi Dương Diệp đỡ nàng lên ngựa, kẹp chặt bụng ngựa, đi về phía bên ngoài chùa.
Thì đám người Dương Diệp cũng ào ào lên ngựa, theo sau quận chúa.
Bình tĩnh nhìn đoàn người ngựa đang rời khỏi chùa, Thẩm Yến nói, “Đến hỏi xem, nàng muốn đi đâu, làm cái gì.”
“…”
La Phàm mãi một lúc lâu mới phản ứng kịp, “Thẩm đại ca, huynh đang nói chuyện với đệ đó ư?Nàng là quận chúa ư? Huynh, huynh..
Sao huynh không tự đi hỏi đi.”
Thẩm Yến không cảm xúc nhìn hắn.
La Phàm cam chịu xoay người, đi tìm hiểu tin tức.
Bởi vì Lưu Linh chỉ dẫn theo Dương Diệp cùng thị vệ, còn sai vặt cùng thị nữ đều để lại trong chùa, tất nhiên là không có khả năng rời đi.
La Phàm đi tìm Linh Tê Linh Bích tìm hiểu nguyên do, nhị nữ nói quận chúa muốn đi săn thú.
“…”
Thẩm Yến không biết mình nên phản ứng như thế nào nữa, trời mưa thành như vậy, ngày này u ám cùng lầy lội, Trường Nhạc quận chúa muốn đi đâu săn thú? Cho dù không chọn ngày tốt, thì cũng không nên chọn cái ngày có thời tiết xấu này chứ.
Nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Lưu Linh khi đối diện với hắn, muốn mắng lại không thể mắng, Thẩm Yến bật cười, lòng mềm mại hẳn xuống: Nàng thật biết giả vờ.
Cũng may mức độ này, hắn vẫn có thể chấp nhận.
Thẩm Yến cùng mọi người an bày hành trình kế tiếp, đợi đến khi quận chúa cùng thị vệ của nàng trở về, ngày hôm sau mặc kệ mưa chưa tạnh, cũng không thể chậm trễ thêm nữa, phải lên đường quay về nghiệp kinh.
Hắn dặn dò mọi người thu dọn hành trang, nhổ lều trại, đừng để hôm sau luống cuống tay chân.
Tin tức cũng được truyền cho đám người của Quảng Bình vương phủ, Linh Tê Linh Bích biết bên mình đi cùng Cẩm y vệ, cho nên sau khi Thẩm đại nhân phái người đến thông báo, các nàng liền ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, bắt đầu thu dọn đồ của quận chúa, đợi quận chúa trở về, là có thể trực tiếp đi rồi.
Tất cả chuyện của Lưu Linh, gần như có thể nói là do nhị nữ chung sức lo liệu, nhưng điều này cũng không thể chứng minh rằng quận chúa không giữ bí mật với bọn họ.
Giống như – –
“Linh Tê, lại đây, ta không cẩn thận làm rớt thư của quận chúa rồi..
Mau giúp ta nhặt chúng nó trở về.”
“Ai, sao ngươi không cẩn thận như vậy, nhanh thu dọn lại, đừng để quận chúa phát hiện.”
Linh Tê nhặt mấy phong thư bị rớt dưới giường lên, nàng cũng không định xem trộm thư của quận chúa, chỉ là mắt cứ thoáng nhìn qua, cảm giác giống như thấy điều gì đó nguy hiểm, lại liếc mắt trở về, nhìn vào trong thư, càng nhìn mắt càng trợn lớn hơn.
“Ngươi đang làm gì đó?” Thấy đồng bạn chưa nhặt xong thư, Linh Bích cũng đi lại, đều là vẻ mặt không thể tin nổi.
Hai mặt nhìn nhau xong, tức giận bất bình, tiếp theo cả hai đều im lặng – – “Lục công tử phản bội quận chúa..
A..”
“..
Quận chúa biết chúng ta vụng trộm thảo luận người một chân đứng hai thuyền không nhỉ?”
Nghe tiêngs mưa rơi trên mái nhà, nhị nữ càng im bặt.
Hẳn là biết rồi.
Buổi chiều ngày hôm đó, các nàng ngồi trong lương đình, trung thành và tận tâm lo lắng loại vấn đề này cho quận chúa.
Có lẽ là rất kích động, cho nên lúc nói chuyện không khống chế được mức độ âm thanh, đợi khi các nàng quay đầu lại, đã thấy Lưu Linh lạnh lùng nghiêm mặt, đứng sau lưng các nàng.
Nàng không nhìn hai thị nữ, mà nhìn bức tường kia.
Nhị nữ trong lòng không yên, đồng loạt đứng lên trước mặt quận chúa, đoán tâm sự của quận chúa.
“Hình như ta vừa thấy Thẩm Yến đi ra khỏi cửa.” Lưu Linh nói.
Linh Tê Linh Bích trắng bệch mặt: Các nàng đang thảo luận quận chúa hồng hạnh xuất tường! Nếu vừa rồi Thẩm đại nhân thật sự ở đây..
“Quận, quận, quận chúa, muốn chúng em đi xem Thẩm đại nhân sao?”
Lưu Linh lắc đầu, hai mắt chậm rãi cụp xuống, khóe miệng hơi câu lên, lẩm bẩm, “Hắn là của ta.”
Thẩm Yến nghĩ như thế nào, là chuyện của Lưu Linh nàng, không quan hệ gì với người ngoài.
Nhớ lại chuyện hôm nãy, Linh Tê Linh Bích không dám ho he gì nữa, nhìn ra cửa sổ nhỏ bên ngoài – – ngày ấy, nhất định quận chúa đã nghe thấy các nàng gièm pha nàng, nhưng nàng không nói một lời.
Không nói một lời!
Nghĩ đến đây, hẳn là nên xin lỗi quận chúa nhỉ?
Đêm đó lại mưa nhỏ, trời mát mẻ hơi ẩm ướt.
Một vùng yên tĩnh, gió đêm sào sạt, thổi bay rèm che, tiếng mưa trống rỗng buồn bã rơi trên mái hiên một thời gian dài.
Hoa nơi đình lẳng lặng nở rộ, tất cả đều hợp với nơi này, hơi nước khẽ bay bay.
Cửa sổ nhỏ khép hờ, có mưa bụi bay vào trong, làm căn phòng hơi se lạnh.
Linh Tê đứng dậy đi đóng cửa sổ, lúc thò người ra, nàng sững sờ một chút.
Cùng lúc đó, cửa bị lực đạo không mạnh không nhẹ gõ hai lần.
“Là Thẩm đại nhân.” Linh Tê để lộ tin tức.
Sau khi cửa mở, đúng là Thẩm Yến đứng ở ngoài cửa.
Thanh niên thân hình thon dài nghiêm mặt hơi khom người, không nhanh không chậm thu ô, đứng ở ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng, nói không chớp mắt, quỷ mị phờ phạc.
Mấy tầm mắt của nhị nữ đều dừng ở trên tay hắn, khớp xương rõ ràng, ổn trọng có lực.
Lúc ngước mắt lên, đèn đuốc trong phòng chiếu trên mặt hắn, Bóng tối và ánh sáng xen khẽ, hắn quả nhiên như Trường Nhạc quận chúa vẫn thường xuyên nhắc tới – – người có bề ngoài đẹp mắt, trời sinh hội tụ ánh sáng.
“Ta tới trả lại ô cho quận chúa” Thẩm Yến quét mắt nhìn trong phòng một lần, nhíu mi, “Nàng vẫn chưa trở lại?”
Thị nữ tỏ vẻ đau khổ lắc đầu – – Thẩm đại nhân thực khách khí, cả ngôi chùa đều ở trong tầm khống chế của Cẩm y vệ.
Quận chúa có trở về hay không, Thẩm đại nhân hẳn rõ ràng nhất.
Nhưng vì để ý mặt mũi quận chúa, Thẩm đại nhân còn đặc biệt đi một chuyến, thật sự là người tốt.
Thẩm Yến gật đầu, không nói nhiều.
Trời đang mưa mưa, đến lúc này mà vẫn chưa trở về, hắn phải phái người đi tìm thôi.
Chính vào lúc này, có gã sai vặt chạy chậm đi lại, thở phì phò thỉnh an chủ tử, mới nói, “Thẩm đại nhân..
Hai vị tỷ tỷ, bên ngoài chùa có một nữ khách tới đây, nói là muốn tạm tránh mưa.”
Linh Bích không kiên nhẫn nhìn hắn, “Đi nơi khác mà tránh! Ngươi không nói với nàng là ở đây chúng ta có đại nhân vật, không thể bị người rảnh rỗi quấy rầy được à?”
“Nói rồi” Gã sai vặt giải thích, “Cũng báo danh hào của quận chúa rồii, nhưng cô nương này nói, nàng và quận chúa là tri kỷ đã lâu, xem như bạn bè.”
“…”
Linh Tê Linh Bích đều giật mình.
Quận chúa nhà nàng tính nết thế kia, tri kỷ cũng chỉ có vài người.
Khó có cô nương nào tự xưng là quen quận chúa nhà các nàng cả! Tuy rằng nghi hoặc không hiểu, nhưng thấy Thẩm Yến lạnh nhạt bên cạnh, nhị nữ bình tâm – – sợ cái gì? Cho dù đám người Dương Diệp không ở đây, thì còn có Thẩm đại nhân đó thôi.
“Cho nàng vào.”
Theo gã sai vặt nhìn ra phía trước, là một cô nương mặt áo tơ thô màu trắng.
Nàng đi từ trong mưa ra, nhỏ bé và yếu ớt như ánh trăng, khí chất rất được.
Chỉ là mặc dù dùng trang dung tinh xảo che giấu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nàng tiều tụy tái nhợt.
Nhìn thấy vài vị thị nữ, lại còn có nam tử mặc quan phục màu xanh, biểu cảm nàng có chút rụt rè.
“Ngươi rốt cuộc là ai? Ta chưa bao giờ gặp ngươi.” Linh Bích nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Nàng kia dừng một chút, nổi lên dũng khí tiến về phía trước một bước, “Ta họ Nhạc, tên một chữ Linh.
Minh ca..
Ta từ Lục công tử mà biết quận chúa.”
Linh Bích còn có chút hồ đồ, còn mặt Linh Tê thoáng chốc liền khó coi, “Ngươi chính là nữ nhân phá hư tình cảm của quận chúa chúng ta cùng nghi tân đại nhân?”
Thẩm Yến nhíu mày..