Bạn đang đọc Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta – Chương 100
Một đêm hỏa hoạn của Quảng Bình vương phủ chiếu lên tận trời Đại Ngụy.
Có người trong đêm nghe được tiếng cầu cứu hiếu kỳ nhìn thử thì thấy cả vương phủ bị người mặc quan phục vây quanh, nơi đó cũng bị đóng cửa, bá tánh tầm thường cũng không được vây xem.
Một trận hỏa hoạn lớn, bên trong sông tuyết, nghiền tất cả thành tro tàn.
Hừng đông hôm sau, trên đời đã không còn Quảng Bình vương phủ nữa.
Phía quan viên địa phương đưa ra văn bản thông cáo rõ ràng, ban đêm Quảng Bình vương phủ bị cháy, người trong phủ gần như chết hết, chỉ có An Hòa công chúa Lưu Linh và tiểu đệ Lưu Nhuận Bình của nàng sống sót.
Còn có vài hạ nhân cũng không chết trong trận hỏa hoạn.
Nhưng rồi ngay sau đó Quảng Bình vương phủ liền bị tố cáo hai tội “phản quốc” và “mưu phản”, những người may mắn sống sót bị Cẩm y vệ ghi vào danh sách, áp tải đến Nghiệp Kinh thẩm vấn.
Mọi người ở Giang Châu đều biết, sau trận hỏa hoạn lớn đó thì Quảng Bình vương phủ đã không còn tồn tại trên thế gian này.
May mắn tiểu công tử còn sống sót đi theo đại tỷ đến Nghiệp Kinh cư trú.
Mà An Hòa công chúa Lưu Linh bọn họ quen thuộc, quãng đời còn lại cũng không trở về Giang Châu nữa.
Dân chúng lớn tuổi một chút vẫn còn nhớ rõ năm đó, Quảng Bình vương phủ ở Giang Châu là phong cảnh phong quang cỡ nào.
Những bá tánh bình thường rảnh rỗi thì rất thích nói chuyện bát quái của quý nhân, nghe đồn An Hòa công chúa bất hòa với Quảng Bình vương phủ, bất kể thật giả thì mọi người cũng đã nghe rất nhiều năm…
Thời gian như nước, một đi không trở lại.
Tuyết mỗi năm đều rơi, người mỗi năm đều già.
Kể từ khi Quảng Bình vương phủ bị phong tỏa rồi dỡ bỏ, biết bao là lầu cao mọc lên như rừng, biết bao là người tới người lui.
Giang Châu vẫn là Giang Châu, nhưng người nơi Giang Châu cũng đã đổi từng nhóm một.
Giang Châu là cố hương của Lưu Linh, cũng là ác mộng của nàng.
Kể từ sau khi Quảng Bình vương phủ gặp nạn, nàng và trượng phu thường ở Nghiệp Kinh, không đặt chân đến quê hương này nữa.
Trong lòng Lưu Linh thì những thứ khác đều không quan trọng, đều có thể mất đi, chỉ có trượng phu của nàng là quan trọng nhất, là người chẳng thể đánh mất nhất.
Về sau khi nhắc đến chuyện phát sinh vào đêm tuyết ấy, Lưu Linh cũng nói qua đôi câu.
Sau khi Thẩm Yến rơi xuống vực, tâm trạng nàng ngẩn ngơ.
Vừa nhớ nhung cố nhân, vừa hận đám người kia.
Trong lòng nàng có hận ý, giao chứng cứ phạm tội cho Cẩm y vệ rồi an bài nhiệm vụ cho thị vệ của mình.
Chính nàng chưa từng tỏ rõ ý tưởng và mục đích, nhưng để cho Quảng Bình vương phủ biến mất, chắc chắn trong tiềm thức nàng cũng có ý này.
Đêm đó đứng vùi trong tuyết, trời rét đất đông, nàng nghe thấy Thẩm Yến ngừng thở.
Nàng tâm tâm niệm niệm, để tất cả mọi người đến chôn cùng chàng.
Ai cũng không thể sống, ai cũng không thể may mắn.
Nếu như Thẩm Yến không còn thì bọn họ cũng chẳng cần thiết tồn tại nữa.
Nàng mang theo oán khí trở về vương phủ, bắt đầu muốn hành động.
Nàng đi thẳng vào trong viện, nhìn thấy ánh đèn trong phòng.
Lưu Linh bước vào, đứng ở mép giường nhìn đứa trẻ đang cuộn thành một cục ngủ mơ màng.
Lưu Nhuận Bình bị một đôi tay lạnh như băng đánh thức.
Cậu mở mắt ra, cái đầu tiên đập vào mắt là lông mi dài của tỷ tỷ bị đông sương lạnh, tựa như một giọt nước mắt.
Đôi mắt nàng ở trong đêm lạnh trống rỗng như tuyết rơi bên ngoài.
Đại tỷ của cậu từ trong tuyết đi tới, trâm vàng vấn tóc mây đã rơi mất, tóc dài tán loạn cầm đèn đứng trước mặt cậu.
Đèn rung nhẹ, mỹ nhân trước mặt tóc đen rũ đất, dung nhan tựa băng tuyết.
Ánh mắt nàng nhìn cậu rất lạ, rất kỳ quái.
Có nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng trong vuốt ve lại mang run sợ và hận ý.
Lưu Linh kéo Lưu Nhuận Bình từ trong chăn ra, chùm áo choàng lên người cậu rồi phân phó Dương Duệ, “Bây giờ đưa nó đi Nghiệp Kinh, các ngươi cũng đi đi.”
Lưu Nhuận Bình ngơ ngác được Dương thị vệ ôm lấy, nhìn Dương thị vệ kích động nói với đại tỷ của cậu, “Chúng ta đi thì công chúa làm thế nào? Thuộc hạ ở lại chờ công chúa…”
Lưu Linh suy nghĩ một chút thì cũng không từ chối, “Một số người các ngươi ở lại giúp ta ngăn cản thị vệ trong phủ.
Bất kỳ người nào cũng không được phép tới quấy rầy ta.”
“Vâng!” Được công chúa phân phó nên Dương Duệ rất vui.
Lưu Nhuận Bình được ôm trong áo choàng nâng đôi mắt ướt đẫm lên nhìn Lưu Linh.
Cậu nhạy cảm mà ngây thơ, nhưng lúc này lại phát hiện ra đại tỷ cậu đã làm gì.
Cậu mở đôi mắt to đen nhánh như quả nho, được đại tỷ ném cho thị vệ, bước chân tập tễnh rời khỏi nơi cậu từng lớn lên.
Cậu không hỏi nhiều một câu.
Không hỏi vì sao mình bị đưa đi, không hỏi đại tỷ muốn làm gì.
Trong mắt cậu có nước mắt nhưng lại không để cho mình khóc lên.
Trước khi rời đi, đứa trẻ ấy nắm tay Lưu Linh thật chặt, âm thanh cuối cùng cũng nghẹn ngào, “Đại tỷ…!Ta ở Nghiệp Kinh chờ tỷ.
Tỷ sẽ đến đón ta, đúng không?”
Lưu Linh ngước mắt lên, xuất thần nhìn tuyết rơi trong không trung.
Nàng không trả lời câu hỏi của tiểu đệ.
Nàng nhìn tuyết từ bầu trời bay xuống một hồi thì xoay người, đi về hướng mình muốn đi.
Lưu Nhuận Bình được Dương Duệ ôm xuyên qua gió rét.
Vương phủ trở nên tĩnh lặng chưa từng có, không có tiếng thở hay chút sức sống nào.
Cậu cắn răng, nghẹn ngào chịu đựng nhưng rồi không nhịn được mà quay đầu, nhìn về phía váy xanh đang đi xa trong tuyết.
Váy xanh tóc đen, lê chân trên nền tuyết trắng, vĩ đại nan điệu*.
Sau đó đi vòng, qua cửa, ném đèn, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của cậu.
Từ đầu đến cuối Lưu Linh không hề quay đầu lại.
(*) 尾大难掉: có nghĩa là đang làm một việc lớn.
Nàng không thể liếc mắt thì sẽ thấy đường về.
Thế giới của nàng là khu rừng tối tăm tịch mịch, gió táp mưa sa, nghiêm đao sương kiếm, từng bước bắt buộc.
Nàng ngược gió, gánh tuyết, là một người càng đi càng xa.
Nước mắt Lưu Nhuận Bình đột nhiên rơi xuống.
Cậu nằm trên vai Dương thị vệ nức nở một tiếng, “Ta nhất định sẽ ở Nghiệp Kinh chờ tỷ!”
Mà Lưu Linh, ở trong sự tha thiết hy vọng của tiểu đệ lại lựa chọn cùng tất cả mọi người trong phủ dùng mạng đổi mạng.
Cho đến khi Thẩm Yến rơi xuống nước mới thức tỉnh được nàng.
Nàng trong nước lạnh ôm lấy người đang hấp hối bơi về phía trên.
Nàng hướng về tuyết trắng trời đêm, rẽ nước mà ra.
Máu tràn ngập bao quanh họ, trước mắt nàng đỏ chói một mảng, dĩ nhiên không phải máu của nàng.
Lúc nãy Lưu Linh bị Quảng Bình vương rạch lên tay một đường, tất nhiên cũng sẽ đau, sẽ có máu, nhưng tuyệt đối không đạt tới phạm vi rộng như vậy.
Nàng mê mê mang mang bơi ngược dòng, cánh tay ôm người trong ngực càng ngày càng kiên định.
Nàng đưa tay đẩy những sợi tóc quấn quanh ra, lại gần nhìn gương mặt như tuyết của chàng.
Thân người mảnh mai, mái tóc xõa tung, lông mày dài, mũi thẳng tắp…!Lưu Linh dán lên đôi môi tái xanh của chàng, độ khí cho chàng.
Họ cùng nhau nổi lên.
Quần áo ngâm trong nước tung bay tựa hoa nở.
Lưu Linh ôm Thẩm Yến giống như ôm mặt trời.
Mặt trời rơi xuống, mặt trời dâng lên.
Khi nàng ôm chàng thì như sống lại một lần nữa.
Ánh tuyết chiếu vào nước, uốn uốn cong cong.
Bốn bề lúc sáng lúc tối, ánh sáng lửng lơ, cá nhỏ bơi lượn.
Lưu Linh ôm Thẩm Yến rẽ nước đi ra.
Đêm đen sương dày, tuyết trắng như ánh sáng lộng lẫy bao lấy hai người đang ướt dầm dề.
Hai người họ cùng nhau nổi lên mặt nước.
Quần áo ướt đẫm của Lưu Linh như đám mây quấn quanh họ.
Nàng ôm Thẩm Yến đi lên bờ.
Nàng vừa thăm dò hơi thở của chàng vừa kêu lên, “Người đâu! Người đâu!”
Thị vệ công chúa giữ lại và Cẩm y vệ cùng chạy đến cứu họ.
Tình hình của Thẩm Yến rất tệ, mọi người cũng không kịp nói gì nên trở về mời Khuất đại phu đến xem.
Không chỉ Khuất đại phu mà còn có cả những vị y giả khác, cũng đều do Cẩm y vệ mời tới.
Một bên là Quảng Bình vương phủ hỏa hoạn, một bên là thương thế của Thẩm Yến.
Lưu Linh được lịch sự mời đi thay áo nhưng nàng chỉ dùng áo khoác ngoài bọc kín cơ thể, không chịu rời Thẩm Yến nửa bước.
Nàng đứng ngoài cửa, đối diện với La Phàm mặt lạnh, chẳng ai chịu nhường ai một bước.
La Phàm gầm nhẹ, “Công chúa, nếu như người bệnh thì sao? Không phải lại làm cho Thẩm đại nhân lo lắng à? Hay là người đi thay đồ nghỉ ngơi…”
Lưu Linh nói, “Ta không tin tưởng các ngươi, ta muốn đi nhìn Thẩm Yến.”
La Phàm nổi nóng, “Tại sao chúng ta không đáng tin vậy? Chúng ta cũng hy vọng Thẩm đại nhân khỏe mà! Còn cả đống chuyện chờ huynh ấy ra lệnh đấy! Cái ta hy vọng nhất là huynh ấy lập tức mở mắt!”
Lưu Linh nói, “Trước đó các ngươi lừa ta là chàng chết.”
“Đó không phải là lừa người, đó là…” La Phàm nghẹn lại, vẻ mặt có chút phức tạp.
Lời kẹt ở cổ họng hắn, muốn nói ra nhưng lại giống như bị cái gì đó chặn lại, làm hắn không phát ra được âm thanh.
Có tiếng bước chân từ trong buồng truyền ra làm cho tâm tình hắn bực bội, càng không nói nên lời.
Một Cẩm y vệ đẩy cửa đi ra ngoài.
Vốn nhìn thấy La Phàm thì biểu cảm hơi nôn nóng nhưng rồi khi nhìn thấy Lưu Linh đứng đối diện La Phàm thì lại thở phào nhẹ nhõm, nói, “Công chúa, Thẩm đại nhân hôn mê, luôn kêu tên người.
Khuất đại phu nói có lẽ Thẩm đại nhân cần người ở cùng.”
Lưu Linh nhướng mày vượt qua La Phàm đi vào phòng.
Lúc sắp rời khỏi La Phàm thì hắn lại nghiêng đầu, nhẹ giọng nói mấy câu bên tai nàng.
Bước chân Lưu Linh dừng lại, càng kiên quyết đi vào phòng hơn.
Cả phòng toàn là mùi thuốc và máu, Lưu Linh chật vật chỉnh trang rồi đi vào trong nhóm đại phu, ngồi xuống mép giường.
Nàng rũ mắt nhìn thanh niên trên giường, đưa tay ra nắm lấy tay chàng.
Chỉ khi cầm được tay của chàng thì Lưu Linh mới có cảm giác rằng Thẩm Yến còn sống.
Ngay lập tức nàng cảm giác tay mình được nắm lại.
Bất giác cúi đầu, nhưng phát hiện Thẩm Yến vẫn ngủ mê mang.
Khuất đại phu nói, “Đại nhân luôn nhỏ giọng kêu tên người,huynh ấy không bỏ được người.”
Lưu Linh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lòng nàng rơi lệ, lặng lẽ nghĩ: Dĩ nhiên, ta là người chàng thích nhất, chàng dĩ nhiên không bỏ được ta.
Nếu như Diêm Vương tự đến bắt người thì Thẩm Yến cũng phải đấu tranh một trận.
Chàng sợ nàng tìm chết.
Tuyết bay khắp trời trong đêm, bệnh tình của Thẩm Yến trong đêm lại thêm nguy cấp.
Người làm cho cả Quảng Bình vương phủ hóa thành tro bụi trong tối nay, Lưu Linh ngồi bên mép giường của Thẩm Yến, cầm lấy tay chàng, mờ mịt nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nàng suy nghĩ nhiều lần chuyện La Phàm nói với nàng trước khi nàng bước vào phòng, “Khi đó Thẩm đại nhân quả thật đã ngừng thở.
Người không chịu vào nhìn huynh ấy một lần, trong lòng ta thầm hận, gọi người chừng mấy tiếng.
Khuất đại phu nói, lúc ta kêu tên người thì tim huynh ấy dường như đập lại.
Khuất đại phu còn nói, có lẽ hồn phách của đại nhân chưa đi xa, có lẽ huynh luôn đợi người.
Chỉ có người mới có thể làm cho đại nhân tỉnh lại.”
“Nhưng người đi nhanh như vậy, làm sao ta có thể đuổi kịp người rồi trói người lại đưa đến trước giường Thẩm đại nhân chứ? Lúc mấu chốt, Khuất đại phu rống lớn: Thẩm Yến, nếu như ngươi chết thê tử của ngươi tuyệt đối sẽ không sống một mình.
Nàng là một người đàn bà điên, ngươi muốn nàng làm chuyện điên rồ sao? Chính là dựa vào mấy câu này, chúng ta cố gắng đánh thức được Thẩm đại nhân từ quỷ môn quan về.”
“Huynh tỉnh lại, điều đầu tiên là đi ngăn cản người.”
Người ngoài đều không hiểu Lưu Linh, nhưng Thẩm Yến lại rất rõ.
Ở trong mắt mọi người, Lưu Linh tuyệt tình nhẫn tâm.
Người yêu của nàng chết, nàng ra đi đầu không ngoảnh lại, ngay cả một lần cuối cùng cũng không chịu để lại cho người yêu.
Thẩm Yến lại biết, Lưu Linh của chàng rồi sẽ điên thôi.
Bởi vì lúc chàng rơi xuống núi đã nói, “Có một đường hy vọng” Lưu Linh liền trông mong đợi chờ con đường ấy.
Nàng không ôm hy vọng nhưng vẫn chịu đứng chờ.
Nhưng rồi chàng ở trước mặt nàng ngừng thở, hy vọng của Lưu Linh không còn gì nữa rồi.
Nàng chỉ muốn hủy diệt.
Thở rồi tỉnh dậy, mặc cho mọi người phản đối, Thẩm Yến mạnh mẽ xuống giường, vận khinh công rồi đi tìm Lưu Linh.
Chàng không có sức lực, không thể dùng võ công; chàng bệnh tật, cả người toàn thương tích.
Nhưng khi Lưu Linh gặp chuyện, hơi thở đó phải căng như thế nào.
La Phàm nói, “Thẩm đại nhân, huynh nghĩ ngơi đi! Ta dẫn người đuổi theo công chúa, mang nàng trở về! Ta nói với nàng huynh không chết, không để cho nàng làm chuyện ngu ngốc! Thẩm đại nhân huynh không thể đi, huynh bây giờ…”
Thẩm Yến từ chối.
Chàng thấp giọng, “Ta sẽ không chết.”
Nếu như chàng không xuất hiện, Lưu Linh sẽ không tin.
Cái chết của chàng đem lại đả kích lớn cho Lưu Linh, trừ phi Thẩm Yến tự mình xuất hiện trước mặt Lưu Linh, nếu không thì bất kể là ai nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Cho nên dù biết tình trạng cơ thể của mình thì Thẩm Yến vẫn phải chạy đến.
Cẩm y vệ bắt kịp hỏa hoạn ở vương phủ, trực tiếp tham gia giải quyết hậu sự cho vương phủ.
Thẩm Yến đuổi kịp Lưu Linh, chàng rơi xuống được rồi được Lưu Linh cứu lên.
Chàng sẽ không chết.
Xem như vì Lưu Linh thì chàng cũng không thể chết.
Chàng phải sống.
Chàng sống thì Lưu Linh mới có thể sống.
Tận mắt chàng nhìn thấy, trong màn lửa lớn, Lưu Linh chìm xuống nước, hoàn toàn buông bỏ cuộc đời.
Khi đó chàng mới biết, những điều kia chỉ là kỳ vọng hoàn mỹ, Lưu Linh không làm được.
Chàng hy vọng nàng sống thật tốt, nhưng sống quá khổ rồi, Lưu Linh không chịu được nữa.
Nàng có thể chịu đựng lệ nóng đầy hốc mắt, đẩy chàng xuống vách đá; nàng có thể hung dữ nói “Ta gả cho người đàn ông khác, sinh con cho người đàn ông khác.
Sinh mạng của ta không liên quan tới chàng.” Rất nhiều kỳ vọng cũng chỉ là nói thôi, không làm được chính là không làm được.
Ngay cả chính Thẩm Yến, chàng cũng chưa chắc có thể làm được.
Cuộc sống kết thúc, nếu cả hai người có thể nắm lấy tay nhau, kêu “Một, hai.
ba” rồi cùng nhau rời đi, như vậy thì quá tốt.
Nếu như không làm được, vậy thì chàng phải sống.
Còn sống mới là điều tốt nhất.
Sau khi cơ thể lạnh cóng của Thẩm Yến được tìm được từ trên núi tuyết, Cẩm y vệ đã xin chỉ thị bên phía Nghiệp Kinh, xin bệ hạ phái thái y rời kinh, trị thương cho Thẩm Yến.
Bọn họ đã nhận được tin tức từ Nghiệp Kinh, bệ hạ phê chuẩn, đã cho thái y xuất hành đi đến Giang Châu trị thương cho Thẩm đại nhân.
Nếu không phải bệnh của Thẩm Yến bỗng nhiên trở nặng ngừng thở, chỉ cần chờ đợi thì thái y từ trong kinh sẽ đến rất nhanh.
Bây giờ mặc dù Thẩm Yến đi quanh quỷ môn quan một vòng nhưng tình trạng vẫn nguy hiểm.
Vốn là bị thương nặng, nay lại dùng thêm khinh công, lại rơi xuống nước, chàng bệnh lại chàng thêm bệnh.
Từ đêm đó về sau, chưa từng tỉnh lại.
Làm thê tử của Thẩm Yến, Lưu Linh lập tức đưa ra quyết định.
Nàng sẽ liên lạc với thái y xuất hành, nàng mang theo Thẩm Yến đi về hướng Nghiệp Kinh, thái y lại từ Nghiệp Kinh đi về Giang Châu.
Hai bên đều nhanh chân, nhanh chóng gặp mặt nhau rồi chữa trị cho Thẩm Yến tốt lên.
Lại nói cơ thể bị thương nghiêm trọng như vậy không thích hợp để đi lại, nhưng Lưu Linh lại suy nghĩ một chút, Thẩm Yến đã thành bộ dạng này thì chàng cũng không có khả năng lại nặng hơn nữa, cho nên vẫn quyết định xuất hành.
Công chúa muốn dẫn phu quân của mình đi khám bệnh, Cẩm y vệ dĩ nhiên không thể ngăn cản.
Nhưng nếu đi…!”Công chúa, Thẩm đại nhân đi rồi thì chuyện bên Giang Châu sẽ làm thế nào?”
“Đúng vậy, Quảng Bình vương phủ bị người một đuốc thiêu trụi, chuyện này chúng thần nên báo hay không nên báo?”
“Còn người còn sống ở Quảng Bình vương phủ thì chúng thần phải làm sao? Đây đều là chỉ thị của Thẩm đại nhân, chúng thần không thể trực tiếp xin phép bệ hạ được…”
Lưu Linh nói, “Ý của Thẩm Yến là các ngươi trước tiên xử lý chuyện kế tiếp! Không phải Nghiệp Kinh hạ chỉ muốn nghiêm tra sao*? Vậy cách ngươi nghiêm tra đi!”
(*) Điều tra nghiêm ngặt.
Nhưng mà vương phủ cũng…!có cái gì tốt để tra đâu…!Hơn nữa đây là người nhà công chúa mà, nên tra tới độ nào đây, chúng thần không nắm chắc được.
Lưu Linh đưa một đống chuyện nhảm nhí ném cho La Phàm đi làm.
La Phàm rất kinh ngạc, cảm thấy mình đã được coi trọng, đây là biểu hiện cho thấy có một cơ hội tốt…!Hắn biết ơn xiết bao khi bản thân mình thường hay đung đưa dưới mí mắt công chúa, để công chúa nhớ mình rồi cho mình cơ hội.
Hắn lập tức bảo đảm, “Xin công chúa và Thẩm đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ gửi gắm, xử lý đẹp đẽ chuyện kế tiếp ở Giang Châu!”
Lưu Linh ho khan một tiếng, thật ra nàng hơi chột dạ.
Trước khi đi nàng nói với La Phàm, “Chờ Thẩm Yến tỉnh lại thì ta sẽ nói với chàng, chàng sẽ liên lạc với các ngươi từ xa.”
Trong lòng La Phàm cảm thấy cực kỳ ổn định: Có Thẩm đại nhân ở phía trên chỉ điểm, hắn có tự tin, không sợ không khống chế được tình thế.
Còn Lục Minh Sơn?
Lưu Linh đã quên nhân vật này.
Sau khi Cẩm y vệ phong tỏa vương phủ thì xác nhận từng thi thể, tạm thời chưa nhìn thấy Lục Minh Sơn.
Sau trận hỏa hoạn, Cẩm y vệ tìm được không ít đồ thú vị trong đống tàn tích.
Ví dụ như chứng cứ mưu phản, phản quốc….!Còn Lục Minh Sơn thì vẫn chưa xác minh được, nhưng rất nhanh bọn họ cũng tìm thấy thi thể của Lục Minh Sơn.
Lục Minh Sơn chết trước khi bước ra khỏi nhà một bước.
Tay hắn mắc trên ngưỡng cửa, bên cạnh còn có một cái ly cháy xém.
Có một người con gái dựa vào trong ngực hắn, qua xác nhận thì người con gái đó chính là Nhạc Linh.
Ngỗ tác* kết luận, trên người hai thi thể này đều có dấu vết của độc mãn tính.
Khụ khụ, trước đó cái Lưu Linh hạ người trong phủ chỉ làm người ta không có sức lực, vậy nên cũng không thể gọi là độc, thế nên ngỗ tác vẫn chưa phát hiện.
Hiện tại thì ngỗ tác cảm thấy rất hứng thú với hai thi thể này, sợ rằng đây chính là nguyên nhân làm Lục công tử không thể bò ra cửa được.
(*) 仵作: Chức quan kiểm tra tử thi ngày xưa.
Nay được gọi là pháp y.
Lục Minh Sơn và Nhạc Linh, sống sờ sờ bị thiêu chết trong hỏa hoạn.
Trên người không có dấu vết giãy giụa, chỉ là hai người trước khi chết rất an tĩnh, một chút xíu ý giãy giụa cũng không có.
Giống như bị liệt bên trong lửa lớn, muốn cùng nhau ước hẹn tốt đẹp vậy.
Án này quả thật thú vị, được ngỗ tác cường điệu ghi lại.
Rất nhiều năm sau, quan viên Giang Châu đổi từng nhóm một.
Rất nhiều người lật đến ký lục của ngõ tác đều cảm thấy thú vị.
Lúc rảnh rỗi sẽ cùng người khác nói chuyện, trong miệng mọi người đây đều là một câu chuyện tình yêu hoàn mỹ.
Từng là danh môn công tử – Lục Minh Sơn và tiểu thiếp của mình thật lòng yêu nhau, nhưng rồi không được gia tộc thừa nhận, khi sống không thể ở cùng một chỗ, chết đi thì muốn ở bên nhau.
Hai người họ bên trong hỏa hoạn, gắn bó ung dung chết đi, trên mặt còn mang nụ cười, tựa như tâm nguyện đã được hoàn thành.
Chuyện này làm vô số người thổn thức rơi lệ.
Nhưng tình huống chân thật lại là do Lưu Linh hạ độc, làm cho nàng ta và Lục Minh Sơn không thể nhúc nhích được trơ mắt nhìn lửa lớn ập đến, từ vạt áo thiêu trụi toàn thân.
Bấy nhiêu đau thì bấy nhiêu hận.
Trong mắt Lục Minh Sơn hận nàng biết bao nhưng hắn không thể mở miệng được; hắn muốn bóp chết người phụ nữ này nhưng hắn chỉ có thể ôm Nhạc Linh không nhúc nhích, nương nhau mà chết.
Đây chính là kết cục Lưu Linh muốn.
Cái hắn thiếu nàng, phụ nàng, dùng tính mạng tới đổi đi.
Công chúa muốn Lục Minh Sơn thống khổ cả đời, bị hành hạ cả đời.
Nhưng Nhạc Linh muốn chết chung với Lục Minh Sơn, giống như một lời ước hẹn vậy.
Hẹn người vào hoàng hôn sau, dưới ánh trăng treo đầu cành liễu, mình cầm tay nhau đứng đấy, cùng nhau mỉm cười.
Đó thuộc về thời gian rất xa, Nhạc Linh không đi đến được.
Nàng ta là một người phụ nữ thôn quê, đất trời Nghiệp Kinh không thuộc về nàng, nàng rất hoang mang.
Đó cũng không phải là nơi thuộc về Lục Minh Sơn.
Nhạc Linh chọn tới chọn lui, nghĩ ra cho mình và Lục Minh Sơn một cái chết êm đẹp nhất.
Cảm ơn công chúa, nàng đã chờ được cơ hội này rồi.
Cái Nhạc Linh nghĩ đến nhiều nhất chính là một kết cục như vậy.
Tình nồng chẳng thể tỏ, đành dùng cái chết chứng minh.
[ Hoặc là yêu ta, hoặc là chết.
Lục Minh Sơn, chàng chọn một cái đi.
Chàng không chọn sao? Vậy ta giúp chàng chọn.
Coi như chàng hận ta thì chàng cũng chết ở trong tay ta, trước khi chết, người chàng ôm cũng chính là ta.]
Đây là trận tuyết cuối cùng của cuối đông đầu xuân, tuyết rơi đứt quãng, tất cả dơ bẩn đều bị tuyết lớn che mất.
Trời nhanh chóng tạnh tuyết, cỏ cây bị tuyết che lấp cũng mọc ra, vạn vật bắt đầu sống lại vui vẻ.
Sau trận tuyết lớn ấy, mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Ấy là ánh sáng trước đêm tối cuối cùng, khi nó đến, tất cả mọi thứ đều có hy vọng.
Bởi vì trời hết lạnh, khí hậu trở nên ấm áp hơn, tuyết cũng chẳng rơi như mưa nữa.
Một đường ra Bắc, chưa bao giờ nhìn thấy trời đầy mây.
Khí trời tốt hơn một chút, lại có Khuất đại phu cả đường tận tâm chăm sóc nên Thẩm Yến bị hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều.
Khuất đại phu nhìn thấy được hy vọng, bắt đầu bắt tay vào giúp chàng giải độc…
Khi ở Ninh Châu, thái y từ trong cung cũng chạm mặt đúng hẹn.
Sau buổi lễ ra mắt của thái y và công chúa thì họ cũng tiếp nhận Thẩm Yến từ tay Khuất đại phu để chữa trị.
Khuất đại phu theo trước theo sau, muốn nhìn trộm y thuật của thái y để nâng cao y thuật của mình.
Không biết là vận khí thay đổi hay là y thuật của thái y cao, tóm lại Thẩm Yến một đường bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, sốt cao không ngừng ở dưới tay của thái y thì cơ thể thật sự ngày càng tốt lên.
Chàng có thể mở mắt.
Có thể phối hợp với trị liệu của thái y.
Chàng có thể chống lại nội lực hỗn loạn, chờ thái y mỗi ngày tới châm cứu.
Chàng có thể cười và nói với Lưu Linh vài lời mỗi ngày, nhìn nàng vụng về học cách chăm sóc mình.
Bệ hạ rất hiểu biết, nghe được chuyện Thẩm Yến bị thương nặng hấp hối thì không chỉ cho thái y xuất kinh mà còn đóng gói nhóm thị nữ người hầu của Thẩm phủ đưa tới.
Rốt cuộc Lưu Linh không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng lo lắng mình đụng trúng người bệnh, còn có Linh Tê và Linh Bích thích hợp hầu hạ hơn đang chờ sẵn.
Lưu Linh từ tự sốt ruột lo lắng cũng được giải thoát.
Nàng lại trở về cuộc sống được đám thị nữ vây quanh chăm sóc.
Thương thế của Thẩm Yến ngày một tốt lên, chàng bắt đầu xử lý chuyện Giang Châu bên kia.
Vừa liên lạc với Cẩm y vệ được giữ lại bên Giang Châu, vừa báo cáo với bên Nghiệp Kinh.
Chẳng qua là Nghiệp Kinh bên kia đang phong tỏa toàn tuyến, thư từ qua lại có hơi bất tiện.
Nhưng mỗi ngày truyền tin xử lý chuyện kế tiếp bên Giang Châu vốn dĩ cũng là chuyện rườm rà bậc nhất.
Thẩm Yến biết được tất cả chuyện Lưu Linh làm, tính toán đưa thê tử ra khỏi chuyện này.
Chàng cũng biết nam đinh duy nhất của Quảng Bình vương phủ Lưu Nhuận Bình được Lưu Linh đưa đến Định Bắc Hầu phủ ở Nghiệp Kinh, chàng suy nghĩ một chút, không hỏi ý kiến Lưu Linh mà quyết định che chở cho Lưu Nhuận Bình.
Dẫu sao đây cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới tám tuổi.
Quảng Bình vương phủ đã không còn, nếu như bệ hạ không yên tâm thì có thể giữ Lưu Nhuận Bình lại Nghiệp Kinh nuôi nấng.
Cuối cùng thì đoán chừng Lưu Linh cũng không bao giờ nguyện ý trở về Giang Châu.
Nàng đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn với Giang Châu.
Nhưng so với những chuyện này thì ngược lại Thẩm Yến cảm thấy thái độ của Lưu Linh đối với chàng rất kỳ quái.
Dĩ nhiên chàng tin tưởng Lưu Linh yêu chàng, trong lòng toàn là chàng.
Chẳng qua biểu hiện tình yêu ra bên ngoài của Lưu Linh, chính là kiểu thái độ nắm chặt lấy….!Lòng chàng hơi trầm xuống, tựa như nhớ về ngày trước Lục Minh Sơn ép Lưu Linh nhảy vực, sau khi Lưu Linh được chàng cứu thì thái độ cực kỳ thân thiện.
Trong lòng Thẩm Yến thương tiếc: Nàng sợ mất đi mình lần nữa, cho nên sợ hãi như vậy?
Thẩm Yến muốn nói chuyện với Lưu Linh một chút.
Đáng tiếc là Thẩm Yến vẫn còn đang trị thương, lần nào nói chuyện cũng rất gắng sức, cơ thể không thoải mái, mỗi ngày đều tra tấn thần kinh của chàng.
Lưu Linh còn chưa thất thường đến nỗi biến thành một con người khác…!Thẩm Yến không mở miệng, trước tiên quan sát đã.
Trạng thái thân thể của chàng chỉ chàng rõ ràng nhất, vẫn xem việc trị thương là quan trọng.
Cả ngày nay trong phòng, thái y hằng ngày đến chẩn bệnh rời đi, thị nữ cũng cúi người lui ra.
Thẩm Yến dựa vào gối, ngồi trên giường nhìn chăm chú Lưu Linh đang trầm tư.
Trong phòng được đầy mùi thuốc, Lưu Linh ngồi xổm trước án, cầm cái muỗng nhỏ đang đo nhiệt độ của thuốc.
Mỗi ngày Thẩm Yến đều uống nhiều thuốc, chuyện khác Lưu Linh không làm được nhưng chuyện chăm sóc này nàng vẫn có thể làm cho Thẩm Yến.
Đột nhiên cổ họng Thẩm Yến đau, chàng ho khan một tiếng làm Lưu Linh ở cách đó không xa hai vai run lên, cái muỗng trong tay run một cái, hốt hoảng đứng dậy.
Nước thuốc bị vẩy ra vài giọt, văng đến ngực nàng rồi ước một mảng.
Nàng cũng chẳng quan tâm, vội vàng chạy đến đỡ lấy Thẩm Yến, nhìn thấy chàng nằm ở đầu giường ho ra máu.
Đợi đến khi chàng tốt hơn một chút, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi chốc lát.
Gương mặt tái nhợt không màu của chàng nâng lên, cười với nàng một cái.
Chàng vừa định mở miệng thì đã bị Lưu Linh che miệng lại.
Lưu Linh bình tĩnh nói, “Không sao, ta nghe thái y nói đây là hiện tượng bình thường.
Chàng uống thuốc trước đi.”
Lưu Linh quen thuộc nhìn chàng uống thuốc, nàng đứng một bên quan sát Thẩm Yến hồi lâu.
Đột nhiên Thẩm Yến nghe Lưu Linh nói, “Thẩm Yến, chàng có muốn ôm ta một cái không?”
Thẩm Yến cầm chén thuốc trên tay dừng lại một chút.
Ánh mắt chàng nâng lên, nhìn thê tử nhỏ kiều mỹ như hoa của mình.
Chàng cười, khẽ gật đầu.
Lưu Linh lập tức đi đến ôm chàng vào trong ngực, nhiệt tình tham lam ôm lấy.
Nàng ôm đến thâm tình như vậy đấy.
Chén thuốc trong tay của Thẩm Yến không biết đặt ở đâu.
Thẩm Yến cứng một chút, bởi vì mặt của chàng đang tựa vào nơi đẫy đà của Lưu Linh.
Cả gương mặt chàng chôn trong đó, Thẩm Yến ho khan một tiếng.
Lưu Linh lập tức khom người hỏi chàng, “Vẫn đau à?”
Thẩm Yến yên lặng uống xong thuốc rồi đặt chén thuốc ra xa.
Chàng nâng mắt, nhìn trước ngực hơi ướt của Lưu Linh, áo lót bên trong lộ ra rất rõ ràng.
Chàng hơi nghi ngờ một chút, bất giác lại ngắm thêm vài lần.
Lưu Linh cúi đầu nhìn ngực mình.
Trên mặt nàng lộ vẻ sáng tỏ, “Chàng còn muốn ôm ta, đúng không?”
Thẩm Yến chưa nói được gì thì đã được Lưu Linh ôm vào trong ngực một lần nữa.
Một lần nữa chôn mặt vào ngực.
“…” Thẩm Yến bị Lưu Linh chọc cười, cười một tiếng rồi lại bắt đầu ho khan.
Lưu Linh hoang mang nhìn chàng, “Ta ôm chàng một cái thì chàng ho khan.
Tại sao? Chàng không thích ôm ta à?”
Trong mắt nàng có ý mất mát.
Thẩm Yến không thể không mở miệng, “Không phải.”
“Vậy ôm thêm một chút nữa đi.”
“…” Bên tai Thẩm Yến đỏ rồi.
Lúng túng thấm vào trong không khí.
Chờ đến khi Lưu Linh tìm cớ muốn ôm chàng lần nữa thì chàng đã lùi về phía sau, “Cảm ơn nàng đã an ủi.
Được rồi, ta thoải mái nhiều rồi, không cần nữa.”
Chàng dừng một chút, giương mắt nhìn nàng, “Có lẽ nàng cần ta an ủi?”
Lưu Linh suy nghĩ một tí, “Không, ta không cần.
Chàng ở nơi này thì ta đã được an ủi rồi.”
Phải không?
Thẩm Yến rũ mắt —— Nhưng tại sao, chàng lại cảm thấy nàng thích chàng, thích đến mức không hề bình thường chứ?
Bởi vì Lưu Linh ý thức được bản thân mình không thích hợp để chăm sóc người khác, nên dọc đường hồi kinh nàng từ đầu đến cuối đều không ngủ cùng Thẩm Yến.
Nàng nói với Thẩm Yến, “Ta chàng muốn chăm sóc chàng thì chàng lại bị ta kéo đến thương thế càng nặng.
Rốt cuộc ta cũng không hiểu, chàng cũng chẳng nói.
Ta không tin tưởng bản thân mình, cũng như không tin tưởng chàng.
Cho nên trước khi bệnh của chàng ổn thì chúng ta chia phòng ngủ.
Hy vọng chàng có thể hiểu.”
“…” Thẩm Yến chỉ có thể gật đầu.
Nhưng đêm đó, cơ thể yếu ớt lại bị tra tấn đến nỗi không thể ngủ được thì Thẩm Yến nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ.
Chàng nghiêng đầu nhìn lại, trong màn đêm có ánh trăng trong suốt, bóng dáng của Lưu Linh từ sau cửa đi vào.
Nàng giống như bay, bay đến trước giường chàng.
Thẩm Yến nhắm mắt lại, làm như không biết.
Chàng nghi ngờ Lưu Linh muốn làm cái gì đó.
Nhưng Lưu Linh chỉ vô thanh vô tức đứng bên mép giường chàng, không nói chuyện mà cũng chẳng có hành động gì.
Nếu như không có hơi thở rất nhỏ thì Thẩm Yến cũng gần như cho rằng nàng đã rời đi rồi.
Thật lâu sau có giọt nước tí tách rơi, nhỏ liên tục vào mặt Thẩm Yến.
Bất chợt chàng mở mắt ra.
Chẳng có cách nào giả vờ ngủ nữa.
Chàng đột nhiên ngồi dậy, một tay cầm lấy tay Lưu Linh, một tay sờ lên mắt nàng.
Quả nhiên chàng sờ đến một cái tay ướt lạnh.
Lưu Linh hơi co rúm lại, cơ thể bị việc chàng đột nhiên đứng dậy làm cho cứng đờ.
Trong đêm đen, Thẩm Yến thấp giọng hỏi nàng, “Nàng sao vậy? Không phải là không ngủ cùng ta à?”
Lưu Linh được chàng ôm vào trong ngực không dám giãy giụa.
Nàng sợ mình động đậy một cái thì lại làm cho vết thương của Thẩm Yến nặng thêm.
Nàng được chàng ôm trong ngực, đầu dựa vào ngực chàng.
Ngực chàng gầy yếu, cả người đầy mùi thuốc.
Nước mắt Lưu Linh lại không thể kiềm chế được nữa rồi.
Nàng khẽ hỏi, “Chàng muốn ngủ cùng ta à?”
Nàng đoán, nhất định chàng sẽ cười nàng, nói không có, hoặc là nói linh tinh nàng đúng là gấp đến không thể đợi được.
Thẩm Yến vẫn luôn cười nàng như vậy.
Chàng trêu nàng một chút, có lẽ nàng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Nhưng rồi Thẩm Yến lại cúi đầu, đối diện với đôi mắt ướt át của nàng trong bóng đêm, chàng nghiêm túc nói, “Cực kỳ muốn.”
“…” Một giọt lệ từ trên má Lưu Linh trượt xuống.
Thẩm Yến cúi đầu, hàng mi dài quét qua mắt nàng, vừa mềm vừa ngứa.
Mặt bắt đầu nóng lên, cảm giác rùng mình từ xương cục Lưu Linh truyền đến toàn thân.
Nàng đưa tay ra ôm chàng, sờ lên khóe miệng chàng, hỏi, “Tại sao dừng lại? Tại sao không hôn ta? Chàng ghét bỏ ta à?”
“Ta sợ nàng ghét bỏ ta mà,” âm thanh chàng dịu dàng, rõ ràng trong đêm đen, “Trong miệng ta toàn mùi thuốc, nàng không thích đâu.”
“Ta thích…” Môi của nàng bị lấp kín.
Một chiếc hôn ngọt ngào triền miên.
Thẩm Yến kéo chăn gấm ra, bọc Lưu Linh vào, “Ta mời nàng ngủ cùng ta.”
Lưu Linh nghiêng đầu nhìn giường chiếu dưới ánh trăng.
Nàng cười rồi bò vào trong chăn.
Trong chăn nóng hổi, tất cả đều là hơi thở của Thẩm Yến.
Trong lòng của Lưu Linh, sau một đêm suy sụp thì lúc này cửa đã bắt đầu mở ra, đã có một chút ánh sáng.
Nàng lộ ra ý cười, cúi người hôn lên đôi môi tình lang.
Lưu Linh chắc chắn rằng Thẩm Yến chẳng biết cái gì —— Nhưng Thẩm Yến lại thần kỳ như vậy.
Dù chàng không biết tí gì cả nhưng vẫn làm cho tâm trạng nàng tốt lên như cũ.
Chàng cười thì nàng ngay lập tức muốn cười theo.
Chàng luôn như vậy.
Đúng vậy, đây chính là duyên phận.
Từ lúc bắt đầu, khi Lưu Linh động tâm với Thẩm Yến chính là vì chàng có thể sờ đúng mạch của nàng một cách không giải thích được.
Chàng khẽ cười, cảm xúc không ổn định lại bắt đầu ho khan.
Thẩm Yến nói, “Nàng quả thật muốn mạng của ta, nàng…” Chàng bị Lưu Linh cúi người hôn một cái, lời cũng chẳng cất nữa.
Đêm rất dài, Lưu Linh nguyện ý ở trong ngực của Thẩm Yến ẩn náu cả đời.
Nàng rất yêu chàng.
Ngôn ngữ không thể diễn tả được, cũng chẳng có từ ngữ nào để hình dung.
Loại cảm giác này chính là sống chết chẳng màng, bất kể thật giả.
Chàng gọi nàng một tiếng, nàng có thể lập tức quay đầu lại.
Khi nàng ở bên trong trời tuyết tán loạn, nặng nề chìm vào hồ nước, nghe được tiếng “Lưu Linh” thì lòng của nàng đã bắt đầu rơi lệ.
Vừa khóc vừa quay đầu ——
Nàng muốn nhìn thấy chàng.
Chẳng cần nguyên nhân gì cả, nàng ngay lập tức phải nhìn thấy chàng, nhất định phải nhìn thấy chàng!