Cẩm Y Sát

Chương 35: Mất Đi


Bạn đang đọc Cẩm Y Sát – Chương 35: Mất Đi


Editor: Qingyun16
Sau khi Phó Đình Châu rời đi, Lục Hành cũng đã cười đủ, liền đi hậu viện tìm Vương Ngôn Khanh.
Vương Ngôn Khanh đang ở trong phòng, áo choàng đã được cởi ra.

Nghe thấy Lục Hành tới, nàng đặt bút xuống, đứng dậy ra của nghênh đón Lục Hành: “Nhị ca.”
Lục Hành đứng ở cửa cởi áo choàng ra, nhàn nhạt lên tiếng, nói: “Mau trở về đi, ngươi mặc ít quần áo thế kia, không nên đứng ở cửa lâu.”
Vương Ngôn Khanh bị Lục Hành kéo vào trong phòng.

Sau khi vào trong phòng, Lục Hành liếc mắt một cái liền chú ý tới giấy mực đang trải trên bàn, hắn hỏi: “Vừa rồi muội đang làm gì vậy?”
Vương Ngôn Khanh nhìn trên bàn giấy tờ lộn xộn, vội chạy đến thu dọn: “Không có gì ạ, gần đây muội cầm bút cảm thấy hơi gượng tay, dường như đã rất lâu rồi muội không cầm bút viết, nên muốn lén tự luyện tập chút.”
Vừa rồi Vương Ngôn Khanh đi nghênh đón Lục Hành nên đã quên thu dọn mặt bàn.

Trên giấy nàng mới viết được một nửa, thảm không nỡ nhìn, Vương Ngôn Khanh muốn mau chóng đem phế mấy tờ giấy bỏ đi này giấu đi, nhưng Lục Hành lại đè tay nàng lại, nói: “Đều là huynh muội trong nhà với nhau, ngay cả Nhị ca cũng không cho xem?”
Vương Ngôn Khanh trơ mắt nhìn Lục Hành cầm lấy đống giấy thê thảm này, lật xem từng tờ một, nàng có ý muốn ngăn cản lại không dám, lúng túng nói: “Nhị ca, đống giấy này muội viết chưa được tốt, chờ ngày khác muội viết đẹp lại đưa cho huynh xem.”
“Ca ca lại không phải người ngoài, không cần e ngại.

Lại nói, bất luận Khanh Khanh viết thế nào cũng đều đẹp hết.” Lục Hành không chút để tâm nói vài lời dỗ dành, hắn lật xem vài tờ, đại khái hiểu vì sao Vương Ngôn Khanh lại cảm thấy chữ viết của nàng trông không được tự nhiên.
Nét chữ của nàng như là được trộn lẫn bởi hai loại phong cách khác nhau, có đôi lúc trông mạnh mẽ sắc bén, đây rõ ràng là cách viết của nam nhân, mà có đôi lúc lại là kiểu *trâm hoa tiểu khải, thanh tú nhu mỹ.

Khi nàng đặt bút hai loại phong cách này lẫn lộn thay phiên nhau, ngay cả chính nàng cũng không biết phong cách nào là đúng, cho nên mới cảm thấy mình đã lâu không viết chữ.
*trâm hoa tiểu khải: là bộ thư pháp tiểu khải nét nhỏ, thanh mảnh chuyên dùng cho nữ.

Bộ thư pháp này ra đời vào thời nhà Tấn do Vệ phu nhân sáng tạo ra.
Lục Hành có trí nhớ xuất chúng, vừa nhìn một cái đã nhận ra phong cách mạnh mẽ tráng kiện này là chữ của Phó Đình Châu, còn kiểu chữ đoan chính quyên tú kia mới là của Vương Ngôn Khanh.

Vương Ngôn Khanh trước kia hẳn đã từng cố ý bắt chước nét chữ Phó Đình Châu, mấy nhưng đánh tráo, nhưng sau khi Vương Ngôn Khanh mất trí nhớ không biết việc này, nàng theo bản năng viết, kết quả viết ra hai thể chữ hoàn toàn bất đồng, vô cùng hỗn loạn.
Trong lòng Lục Hành sáng tỏ như gương, nghĩ thầm Phó Đình Châu nhìn *nhân mô cẩu dạng, không ngờ lại làm mấy chuyện buồn nôn như vậy.

Bọn họ huynh muội thế nhưng còn lẫn nhau học tập đối phương bút tích, hay là Phó Đình Châu cũng sẽ viết Vương Ngôn Khanh tự?
*nhân mô cẩu dạng(mặt người tính chó): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.
Thật ghê tởm.
Lục Hành không muốn suy nghĩ xem mối quan hệ này thân cận đến mức nào, ở chung lâu đến đâu mới có thể học được chữ viết của đối phương.

Ngoài miệng Lục Hành nói bất kể Khanh Khanh viết thế nào cũng đều đẹp, nhưng thực tế tay lại cầm bút, không chút khách khí gạch toàn bộ bút tích thuộc về Phó Đình Châu: “Muội đã khôi phục rất tốt, nét chữ này đã giống bảy tám phần nét chữ ban đầu.

Nhưng mấy chữ này không đúng, không biết muội đã ở chỗ nào học được mấy kiểu xấu thế này nữa, làm quấy nhiễu nét chữ nguyên bản của muội.

Không thể thế này được, điều quan trọng nhất khi luyện chữ chính là chữ viết phải dung hoà, thống nhất thành một thể.

Sau này, muội phải loại bỏ kiểu chữ ngoại lai này đi, không thể lại tiếp tục bị ảnh hưởng.”
Vương Ngôn Khanh nghiêm túc lắng nghe, nhanh chóng gật đầu đồng ý.
Sau khi Lục Hành đem phong cách hỗn tạp của Phó Đình Châu gạch hết đi, cuối cùng mới cảm thấy trong lòng thoải mái.

Hắn nhìn xấp giấy mà Vương Ngôn Khanh nghiêm túc luyện viết lại bị hắn gạch đến không ra gì, khó được có chút áy náy, vẫy tay nói với Vương Ngôn Khanh: “Lại đây.”
Vương Ngôn Khanh bước tới bên cạnh Lục Hành, Lục Hành chấm đầu bút vào trong nghiên mực, sau đó mới nâng bút tiêu sái chậm rãi viết ra ba chữ “Vương Ngôn Khanh”.


Hắn đặt bút vào trong tay Vương Ngôn Khanh, nói: “Muội viết thử xem.”
Vương Ngôn Khanh tiếp nhận bút, đỡ ống tay tay áo, hơi cúi người, tay cầm bút đặt xuống trang giấy.

Lục Hành đứng ở bên cạnh, nghiêng người nhìn nàng, hắn phát giác Vương Ngôn Khanh lại theo bản năng bắt chước bút tích Phó Đình Châu, lập tức ngăn lại: “Không được phân tâm, viết theo cảm giác của chính mình, không nên cố bắt chước bút tích của người nào.”
Sau khi bị Lục Hành nhắc nhở, Vương Ngôn Khanh cứng người dừng lại.

Lục Hành duỗi tay, vòng qua nàng bả vai, nắm tay nàng tiếp tục viết: “Muội muốn viết như thế nào thì viết như vậy, đừng suy xét xấu đẹp, cũng không cần suy xét xem người khác có thích hay không.

Hãy thuận theo bản tâm mình.”
Lục Hành nắm tay nàng viết mấy chữ, tay hắn không hề dùng lực, cũng không quấy nhiễu Vương Ngôn Khanh viết chữ, nhưng khi Vương Ngôn Khanh lộ ra một chút dấu hiệu thay đổi cách viết, liền sẽ bị hắn niết tay một chút.

Vương Ngôn Khanh liên tiếp bị niết nhiều lần, phía sau sâu kín truyền đến thanh âm Lục Hành: “Nếu muội lại tiếp tục tái phạm thì không chỉ tay muội bị Nhị ca đánh thôi đâu.”
Vương Ngôn Khanh cảm thấy khẩn trương, không véo tay, chẳng lẽ véo cổ sao? Nàng vừa mới phân tâm, trên eo đã bị người nhéo một cái.

Hắn không dùng lực, nhưng lại khiến Vương Ngôn Khanh hoảng sợ, nàng theo bản năng muốn né tránh, bả vai lại bị Lục Hành giữ lại, không cho nàng trốn: “Tập trung.”
Một tay hắn nắm mu bàn tay Vương Ngôn Khanh, một cái tay khác dừng ở eo nàng, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

Vương Ngôn Khanh cứng đờ viết được nửa trang giấy, từ từ tìm lại cảm giác viết chữ.

Lúc này Lục Hành mới miên cưỡng vừa lòng, cuối cùng mới chịu buông tay nàng ra.
Vương Ngôn Khanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó chính mình cũng cảm thấy kỳ quái, nếu không phải được Nhị ca nhắc nhở, nàng cũng không có ý thức được, nàng trong vô ý thức bắt chước một loại bút tích khác mà không phải của mình.
Vì sao lại vậy?
Vương Ngôn Khanh đặt bút xuống, ngượng ngùng thu dọn đống giấy lộn xộn trên bàn: “Đa tạ Nhị ca.

Muội đã lớn chừng này rồi mà vẫn còn phải làm phiền Nhị ca giúp muội luyện chữ.”
Lục Hành chậm rãi thu hồi tay, ngược cảm thấy loại chuyện này có thể tiếp diễn nhiều hơn một chút cũng được.

Lục Hành bịa chuyện nói: “Cùng ca ca khách khí cái gì.

Từ khi muội bắt đầu tập viết, vẫn luôn là ta dạy cho muội.”
Vương Ngôn Khanh không hề cảm thấy ấn tượng, tò mò hỏi: “Thật ạ? Nhưng muội dường như không học được một chút phong vận của Nhị ca.

Huynh học chữ cùng với ai vây?”
Lục Hành đi tới mép giường La Hán ngồi xuống, chỉnh ống tay áo, nói: “Chuyện ta học chữ là chuyện của rất lâu về trước.

Khi đó còn ở Hưng Vương phủ, ta học cùng với Hoàng thượng.”
Vương Ngôn Khanh dừng lại, không hỏi lại nữa, mỉm cười nói: “Khó trách Nhị ca viết chữ tốt như vậy.”
Lục Hành vẫy vẫy tay, ý bảo Vương Ngôn Khanh ngồi xuống.

Hắn thong thả châm trà, nước ào ạt chảy vào ly sứ, hơi nóng bốc lên nghi ngút lượn lờ trong không trung khiến cho hoa văn hoa điểu trên chén phảng phất như sống lại.

Lục Hành lơ đãng hỏi: “Phó Đình Châu hôm nay điên điên khùng khùng, không dọa đến muội chứ?”
Nghe thấy cái tên đó, nụ cười trên mặt Vương Ngôn Khanh dần phai nhạt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Không có việc gì.”
Thái độ của nàng biến hóa vô cùng rõ ràng, Lục Hành nhìn thấy, trong lòng không khỏi thở dài thay cho Phó Đình Châu.


Phó Đình Châu vì nàng mà không buồn ăn uống, thậm chí còn nói chỉ cần nàng có thể trở về, điều kiện gì hắn cũng chấp nhận; chính là Vương Ngôn Khanh lại tránh Phó Đình Châu còn không kịp, khi nhắc đến hắn ta liền nhíu mày.
Mà hết thảy những biến hóa này, đều là kiệt tác của Lục Hành.
Lục Hành xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thậm chí trong lòng còn tràn đầy suy nghĩ ác ý, nếu tương lai Phó Đình Châu biết dưỡng muội của hắn đối với hắn không hề nói gì nghe nấy, ngược lại còn coi hắn là thù địch, không biết biểu tình trên mặt khi đó có thể đặc sắc thế nào nhỉ? Lục Hành vừa nghĩ đến một ngày đó, máu trong cơ thể liền bắt đầu hưng phấn.
Lục Hành mỉm cười đem chung trà đặt tới trước người Vương Ngôn Khanh, nói: “Khanh Khanh đừng nóng giận.

Hôm nay cái tên điên kia mạo phạm Khanh Khanh, ta lấy trà thay rượu, thay hắn hướng Khanh Khanh bồi tội.”
Vương Ngôn Khanh vội vàng nói: “Nhị ca, Phó tặc tiểu nhân cùng huynh thì có quan hệ gì chứ? Muội nào dám nhận cái bồi tội của Nhị ca.”
“Nên vậy.” Lục Hành đè tay Vương Ngôn Khanh, nói, “Là ta sơ sẩy, mới để hắn xông vào trong phủ, quấy nhiễu muội.

Yên tâm, về sau sẽ không có loại chuyện này xảy ra nữa.

Nếu muội không uống chính là không tha thứ cho ca ca.”
Vương Ngôn Khanh không lay chuyển được Lục Hành, đành phải lui một bước, bưng chén trà lên nói: “Lời này của Nhị ca lời khiến muội không chỗ dung thân.

Muội sao có thể sẽ vì loại việc nhỏ này mà oán trách nhị ca được chứ”
Trong lòng Lục Hành khẽ động, nửa thật nửa giả cười nói: “Vậy nếu là đại sự thì sao?”
Vương Ngôn Khanh lại lắc đầu, vô cùng kiên định nói: “Nếu là đại sự, Nhị ca sẽ không có lỗi với muội.

Cho dù thật sự có, cũng là vì muốn tốt cho muội.”
Lục Hành mỉm cười nhìn Vương Ngôn Khanh, cúi đầu uống trà, khuôn mặt bị ẩn sau màn sương, khiến người đối diện không thể nhìn rõ thần sắc thật sự của hắn.
Khi nàng đối xử tốt với một người, thật sự vô cùng chân thành, nhiệt tình và cố chấp.

Đáng tiếc, hắn cũng chỉ là một kẻ lừa đảo.
Sau khi Phó Đình Châu ra khỏi Lục phủ, sắc mặt vô cùng kém.

Nô bộc của Trấn Viễn Hầu phủ đứng bên ngoài vội vàng tới đón dò hỏi: “Hầu gia, ngài làm sao vậy?”
Trong lồng ngực Phó Đình Châu vốn đang tràn ngập tức giận không có chỗ phát tiết.

Hắn quát một câu: “Không được phép theo ta”, rồi đoạt lấy dây cương, xoay người lên ngựa, quất một roi thật mạnh trên lưng ngựa.

Tuấn mã màu mận chín hí vang một tiếng, tung bốn vó chạy như bay.

Thị vệ Trấn Viễn Hầu phủ vội vàng đuổi theo đi, hô lớn: “Hầu gia, ngài muốn đi đâu?”
Người phía trước không hề phản ứng, chỉ có tiếng vó ngựa lạnh lẽo lộc cộc đi xa dần.

Nô bộc Trấn Viễn Hầu phủ quay mặt nhìn nhau, cũng không hiểu hầu gia xảy ra chuyện gì mà sau khi cùng Lục đại nhân trò chuyện, đến khi trở về liền biến thành như vậy?
Phó Đình Châu không muốn về nhà, không muốn nói chuyện, cũng không muốn nhìn thấy bất cứ kẻ nào.

Hắn phi một mạch ra ngoài thành, chạy trong gió lạnh suốt một canh giờ, cuối cùng mới cảm thấy thần chí tỉnh trở táo lại.
Phó Đình Châu ngửa đầu, thẫn thờ nhìn lên không trung.

Nơi này hoang vu rộng lớn, mây mù dày đặc, thiên hạ to lớn như vậy mà sao con người lại vô cùng nhỏ bé?

Phó Đình Châu cưỡi trên lưng ngựa đứng sừng sững trong gió, nhìn chăm chú những đám mây bay lửng lơ trên bầu trời một lúc lâu, lâu đến nỗi thân thể cũng mất đi tri giác, vậy mà cũng không có người tới tìm hắn.
Trước kia, mỗi khi tâm tình hắn không tốt, cũng sẽ vứt bỏ đám người hầu lại, tìm một nơi một mình yên lặng.

Nhưng mỗi lần bất luận hắn trốn ở nơi nào, đi đến nơi hẻo lánh ra sao, Khanh Khanh vẫn luôn là người tìm được đầu tiên.
Chỉ là lần này, sẽ không có người tìm thấy hắn nữa.
Trước kia, hắn chưa từng cảm thấy chuyện này có gì đặc biệt, có quá nhiều thứ nắm trong tay đã lâu, liền cho rằng đó là điều hiển nhiên.

Lần này đổi thành hắn, Phó Đình Châu mới biết được, hóa ra tìm người lại khó như vậy.
Khanh Khanh, thiên hạ rộng lớn, mà nàng đang ở nơi nào?
Phó Đình Châu đứng ngẩn người cho đến khi sắc trời tối mịt mới hồi hầu phủ.

Vừa vào cửa, quản gia hầu phủ đã đứng đợi không ngừng chào đón: “Hầu gia, ngài cuối cùng đã trở lại.

Người hầu nói ngài từ lúc ở trong phủ Lục đại nhân bước ra liền cưỡi ngựa ra khỏi thành, lão phu nhân phái người tìm ngài rất lâu, ngài rốt cuộc đi đâu vậy?”
Phó Đình Châu không có hứng thú nói chuyện, thuận miệng ứng phó nói: “Ở trong thành buồn chán, tùy tiện đi ra ngoài đi dạo một chút.”
Phó Đình Châu nói xong liền muốn trở về phòng, quản gia vội vàng ngăn lại, căng da đầu khuyên nhủ: “Hầu gia, hôm nay ngày tết, lão phu nhân cùng vài vị cô nương đang sum họp trong phòng thái phu nhân, mọi người đều đang đợi ngài đấy.”
Lúc này Phó Đình Châu mới nhớ ra, hôm nay là trừ tịch, là ngày toàn gia đoàn viên.

Phó Đình Châu không hề cảm thấy một chút không khí vui vẻ của ngày tết, nhưng hắn thân là người đứng đầu hầu phủ, đến phụng bồi để nữ quyến an tâm cũng là nghĩa vụ của hắn.
Trong lòng Phó Đình Châu tràn đầy mệt mỏi, tính toán đi đến phòng thái phu nhân tùy tiện ứng phó một lúc rồi rời đi.

Lúc này trong phòng thái phu nhân, Phó Xương, Trần thị, thiếp thất được Phó Xương sủng ái cùng mấy vị thiếu gia tiểu thư đều có mặt đông đủ.

Trần thị hiếm khi được làm đương gia chủ mẫu, năm nay vô cùng cao hứng, đem tất cả mọi người tới ăn tết.

Mọi người phòng đều rất vui vẻ náo nhiệt, mà người quan trọng nhất trong hầu phủ lại vắng mặt —— Phó Đình Châu.
Mọi người nghe nói Phó Đình Châu tới phủ Lục Hành, cũng không dám thúc giục, đều ở trong phòng náo nhiệt.

Nhưng mắt thấy thời gian mỗi lúc một trôi đi, lấy quan hệ của Phó gia với Lục Hành, đi chúc tết cũng có cần lâu như vậy không? Trần thị chờ mãi chờ mãi mà không thấy bóng ai, cuối cùng mất kiên nhẫn, sai người ra ngoài hỏi thăm.
Mà vừa hỏi mới biết, Phó Đình Châu từ rất sớm đã ra khỏi phủ Lục Hành, hắn không cho người đi theo, tự mình cưỡi ngựa đi ngoài thành.

Người hầu đi theo trước đó không dám nói cho Trần thị, lặng lẽ về phủ trước đứng chờ, cho rằng một lát nữa hầu gia sẽ trở lại.

Không nghĩ tới chờ đến lúc mặt trời ngả về phía tây rồi vẫn không thấy hầu gia hồi phủ, người phía dưới mắt thấy giấu không được, lúc này mới nói thật với Trần thị.
Trần thị vừa nghe, vừa tức giận đám hạ nhân lừa gạt bà ta, lại vừa tức giận khi Phó Đình Châu không cho bà ta mặt mũi.

Bà ta không dám đi Lục phủ hỏi thăm, liền phái người ra ngoài thành tìm kiếm, cần phải đem Phó Đình Châu tìm trở về.

Nhưng mà Trần thị đã phái vài nhóm người ra ngoài tìm đều không thu hoạch được gì, Trần thị tức giận đến sốt ruột nóng nảy cả lên, bầu không khí trong phòng thái phu nhân cũng trở nên căng thẳng, mấy thứ nữ không dám ở lại trước mặt đích mẫu, đồng loạt tìm cớ vào sương phòng trò chuyện.
Cuối cùng khi bữa tối dọn ra, Phó Đình Châu đã trở lại.

các tiểu thư Phó gia nghe được hạ nhân bẩm báo “Hầu gia tới”, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, vội bước đến chính phòng cọ không khí vui mừng.
Phó Xương bối phận tuy cao, nhưng Phó Đình Châu mới là chủ nhân chân chính của Trấn Viễn Hầu phủ, thái độ của Phó Đình Châu không chỉ ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống sinh hoạt thường ngày của các nàng ở hầu phủ, mà còn ảnh hưởng tới của hồi môn thậm chí là tương lai nhà chồng của các nàng.

Đối với các tiểu thư Phó gia mà nói, lấy lòng huynh trưởng so với lấy lòng phụ thân, đích mẫu còn quan trọng hơn nhiều.
Mấy thứ nữ vội vàng chạy tới phòng thái phu nhân, hiện giờ trong phòng đã chật cứng người, Phó Đình Châu ngồi ở vị trí trung tâm, thái độ ôn hòa vấn an tổ mẫu, cha mẹ: “Hài nhi bất hiếu, khiến tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân lo lắng.

Bữa cơm tất niên mẫu thân cứ trực tiếp dùng bữa trước là được, không cần phải chờ nhi tử.”
“Thế này sao được?” Trần thị phủ quyết, “Bữa cơm đoàn viên là bữa cơm đoàn viên, là muốn người một nhà tụ hợp quây quần bên nhau dùng bữa.

Mã Não, hầu gia đã trở lại, các ngươi mau đi xuống dọn cơm lên đi.”
Cho dù không có bữa cơm đoàn viên đoàn viên này, hầu phủ cũng sẽ không có chuyện không đợi Phó Đình Châu trở về mà dùng bữa trước.


Phó Đình Châu mới là Trấn Viễn Hầu, tất cả mọi người đều phải dựa vào Phó Đình Châu, chính chủ còn chưa tới, ai dám dùng bữa trước?
Mà hiện tại, điều Phó Đình Châu không muốn nghe nhất chính là hai chữ “Đoàn viên” này.

Trần thị bận rộn thu xếp bữa cơm, Phó Xương vẻ mặt hồng hào rực rỡ ngồi hưởng thụ thiếp thất nịnh nọt lấy lòng, mấy vị tiểu thư Phó gia cũng vây quanh bên người thái phu nhân nói mấy lời chúc phúc, giọng nói ngọt ngào trong trẻo như tiếng chuông bạc, không một ai nhớ tới, hiện tại sinh tử của Vương Ngôn Khanh vẫn còn chưa rõ.
Có lẽ, chưa chắc là không nhớ rõ, mà là không thèm quan tâm.
Phó Đình Châu nhìn những người này vô cùng náo nhiệt đón tết, bọn họ càng cười, trong lòng hắn lại càng lạnh.

Sâu trong nội tâm hắn phảng phất như bị một cây châm đâm vào, ngày thường nhìn không ra, nhưng mỗi một lần hô hấp, cây châm kia sẽ đâm càng sâu hơn, cuối cùng tạo thành một vết thương dài, đau tới nỗi khiến hắn dường như hít thở không thông.
Vậy mà Trần thị còn muốn rắc muối lên miệng vết thương của hắn, cao giọng nói: “Hầu gia, cuối cùng con cũng trở lại.

Vừa rồi Vĩnh Bình hầu phủ tới tặng hộp quà mừng tân niên, con đến xem, nghe nói hộp quà này là do Hồng tam tiểu thư giúp đỡ chuẩn bị đấy.”
Người trong phòng nghe thấy lời này, đều mỉm cười nhìn Phó Đình Châu.

Phó Đình Châu ngồi ở tầm mắt trung tâm, nhưng lại không cảm nhận được một chút vui mừng phấn khởi.

Hắn nở nụ cười lấy lệ, thờ ơ nói: “Nhi tử đã biết, đặt sang một bên đi.

Ngày mai nhi tử sẽ đi chúc tết Võ Định hầu cùng Vĩnh Bình hầu, đến lúc đó nhi tử sẽ nói lời cảm tạ.”
Nha hoàn còn đang vui vẻ mang hộp quà tới, nghe nói Phó Đình Châu vậy, bọn họ đồng thời sửng sốt.

Nhưng hầu gia thật sự không có một chút ý tứ tò mò, ngay cả liếc mắt nhìn về phía không thèm liếc.

Nha hoàn không còn mặt mũi, vội ôm đồ vật lui ra.
Trần thị lại không để trong lòng, vẫn vô cùng cao hứng nói về chuyện nghị thân: “Chờ thêm hai tháng nữa, hiếu kỳ tổ phụ con kết thúc là con có thể cùng Hồng tam tiểu thư đính hôn.

Hồng tam tiểu thư xuất thân cao quý lại hiền huệ hiếu thuận, chờ đến khi qua cửa, chắc chắn sẽ là chủ mẫu tốt.”
Phó Đình Châu ngồi ở vị trí chủ vị, nghe Trần thị còn đang nói cười vui vẻ, thầm nghĩ tổ phụ chướng mắt đôi phu thê này, đúng thật là không hề oan uổng bọn họ.

Không có nhãn lực đành thôi, đang trong thời kỳ thủ hiếu này còn có thể vui vẻ công khai nói chuyện nghị thân sao?
Phó Đình Châu lạnh lùng ngắt lời nói: “Hiếu kỳ của Tổ phụ còn chưa qua, không được mở yến tiệc gả cưới, mẫu thân nên nói cẩn thận.”
Trần thị liên tiếp chạm vào cái đinh mềm, cuối cùng mới cảm giác được cảm xúc của Phó Đình Châu có gì không đúng.

Bà ta kinh ngạc nhìn sắc mặt Phó Đình Châu, suy tư một lát sau đó bừng tỉnh đại ngộ, liền minh bạch được nguyên nhân khiến Phó Đình Châu không vui: “Hầu gia, con đang suy nghĩ sự việc trong triều đình sao? Trách ta không đúng, hôm nay con tới phủ Lục đại nhân, chắc chắn là trao đổi bàn bạc việc chính sự, vậy mà ta còn lôi kéo con nói chuyện trong nhà……”
Phó Đình Châu nghe được cái tên kia, tâm tình càng lúc càng kém, lạnh lùng nói: “Không liên quan tới hắn ta.”
“Không phải Lục đại nhân?” Trần thị giật mình, bà ta vỗ vỗ bộ ngực, cố ý khoe khoang với thiếp thất thứ nữ bên cạnh nói, “Vậy là tốt rồi.

Vị này Lục đại nhân cũng không phải là dễ đối phó, khoảng thời gian trước án tham ô án chính là hắn điều tra ra đúng không? Kinh thành có vô số người bị xét nhà, cuối cùng cũng không ngờ được ngay cả thủ phụ cũng không trong sạch, thật là dọa người.”
Các nữ quyến không hiểu lắm chuyện đấu tranh ở triều đình, nhưng đối với chuyện phong ba xét nhà trong khoảng thời gian trước mà lòng vẫn còn sợ hãi.

Các nữ quyến ngươi một câu ta một lời oán giận nửa ngày, ai cũng không dám nhắc tới vị Lục chỉ huy sứ kia.

Dù cho người này chỉ lớn hơn Phó Đình Châu hai tuổi, nhưng hiện giờ đã là quan tam phẩm, vào ra ngự tiền, nắm quyền lực trong tay, từ góc độ chọn *tế tử mà nói, người này so với Phó Đình Châu còn xuất sắc tài tuấn hơn, nhưng trong kinh thành không có một nữ quyến nào muốn gả cho hắn.
*tế tử: con rể
Cho dù Trần thị có ý khoe khoang, thì nhận thức của bà ta về triều đình cũng chỉ có một chút như vậy mà thôi, rất nhanh liền không nói tiếp chuyện này nữa.

Cuối cùng thì, đề tài của các nữ quyến vẫn là tập trung vào việc ăn uống vui chơi.
Mấy ngày nữa chính là tết Thượng Nguyên, là cơ hội duy nhất mà nữ quyến có thể quang minh chính đại ra cửa du ngoạn, bốn vị tiểu thư Phó gia đều chờ ngày này đã đâu.

Trần thị nhận được ám chỉ của nữ nhi, hỏi Phó Đình Châu: “Hầu gia, mấy ngày nữa là tết Thượng nguyên, con có tính toán gì không?”
“Tính toán?” Phó Đình Châu nghe mà không hiểu, “Một ngày hội bình thường mà thôi, có thể có tính toán gì sao?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.