Đọc truyện Cẩm Y Hương Khuê – Chương 34
Edit: Thu Lệ
Liêu Vương vừa đến, ba mẫu tử Tô Cẩm lập tức quỳ xuống đất hành lễ.
Liêu Vương phi mỉm cười nhìn trượng phu, Chu Nguyên Phưởng nắm tay, cố gắng che giấu sự khẩn trương của mình. Tiếng nói “Tốt” vừa rồi của phụ vương là khen hắn sao?
Dưới gầm trời này, không nhi tử nào mà không muốn được phụ thân tán dương, Chu Nguyên Phưởng vẫn luôn cố gắng nhưng hắn quá nhỏ, bất kể như thế nào cũng không sánh bằng đại ca nhị ca, coi như phụ vương khen hắn, Chu Nguyên Phưởng cũng cảm thấy phụ vương chỉ coi hắn như đứa bé mà dụ dỗ. Hôm nay lại không giống như vậy, hắn cùng với a Triệt đều là trẻ con thi đấu rất công bằng, như vậy phụ vương tán dương cũng là thật.
Hai mắt của nhi tử sáng ngời như sao, giống như một con chó sói con nhìn thấy thịt, trong lòng Liêu Vương mền nhũn, đi tới vỗ vỗ bả vai ấu tử, giọng nói sảng lãng khen ngợi: “Không tệ, tài bắn cung của Nguyên Phưởng lại tiến bộ, cuộc đi săn mùa thu cuối tháng này con cũng đi theo phụ vương đi.”
Liêu Vương giõi võ, chỉ cần không có chiến sự thì tháng chín hàng năm Liêu Vương cũng sẽ đến trường Tùng Lĩnh ở phía Bắc thành Phượng Dương săn thú, Chu Nguyên Phưởng còn nhỏ tuổi nên đến nay cũng chưa được một lần đồng hành. Đối với Chu Nguyên Phưởng mà nói, có thể được phụ vương dẫn đi săn thú đã nói lên hắn đã trưởng thành!
“Đa tạ phụ vương!” Lúc đáp lại, Chu Nguyên Phưởng hưng phấn đến nỗi giọng nói cũng có chút run rẩy, nếu còn nhỏ đi hai tuổi bảo đảm sẽ nhảy dựng lên.
Nhi tử vui mừng, lúc này Liêu Vương mới ra hiệu cho ba mẫu tử Tô Cẩm đang quỳ ở chỗ đó đứng dậy.
Tô Cẩm ghi nhớ những gì Hạ Trúc chỉ dẫn, kính cẩn khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng Thân Vương đương triều.
Liêu Vương cũng không có ý nói chuyện với nàng, nhìn a Triệt hỏi: “Ngươi tên là gì?”
A Triệt rời khỏi bên cạnh mẫu thân, tiến lên hai bước, chắp tay đáp: “Hồi vương gia, thảo dân họ Phùng, độc nhất một chữ Triệt.”
Ở trước mặt hai đấng mày râu khôi ngô mạnh mẽ là Liêu Vương và Tiêu Chấn, a Triệt tám tuổi tựa như một buội cây bách xanh non nớt, hình thể mỏng manh lại tự có khí phách, cho dù nam tử trưởng thành thấy Liêu Vương, cũng chưa chắc có thể làm được hơi thở chững chạc như a Triệt lúc này.
Liêu Vương rất có hứng thú suy nghĩ người này.
Trước khi trọng dụng Tiêu Chấn, Liêu Vương đã phái người thăm dò lai lịch của Tiêu Chấn và Tô Cẩm, gia thế của hai người đều rất trong sạch, điều duy nhất không rõ ràng chính là a Triệt, a Triệt đúng là do Tô Cẩm sinh ra, nhưng ở Dương Châu và Chương Thành đều có lời đồn đãi về thân phụ của a Triệt là người khác, chuyện nhiều năm trước kia đoán chừng chỉ có Tô Cẩm mới biết chân tướng.
Chỉ vừa đối mặt thời thời gian ngắn, Liêu Vương đã nhìn thấy được khí phách của Tiêu Chấn trên người a Triệt, nhưng Tiêu Chấn quá mạnh mẽ, a Triệt. . . . . . Còn có sự sắc sảo, có lẽ là thừa kế từ thân phụ hắn?
Bất kể như thế nào, Liêu Vương coi trọng đứa nhỏ này rồi.
Mắt nhìn nhi tử, Liêu Vương trịnh trọng nói với a Triệt nói: “Bên cạnh Thế tử còn thiếu một thư đồng, Thế tử ở nhà, thư đồng cùng hắn đi học tập võ, Thế tử đi ra ngoài, thư đồng như hình với bóng, nhưng nếu Thế tử gặp phải nguy hiểm, lúc này thư đồng phải lấy mạng để bảo vệ. Phùng Triệt, Bổn vương muốn giao phó nhiệm vụ quan trọng ấy cho ngươi… Ngươi có dám nhận không?”
Lời vừa nói ra, trừ Liêu Vương phi dường như đã sớm có dự liệu, những người khác đều ngây ngẩn cả người.
Chu Nguyên Phưởng nhíu mày, ghét bỏ nhìn a Triệt.
Tô Cẩm nghe được một nửa thì rất vui mừng, tiên sinh dạy học ở vương phủ nhất định có học vấn cao, so với Phu Tử tư thục thì mạnh gấp trăm lần, nhi tử làm thư đồng cho Thế tử sẽ đi theo lạy vi sư có tài có đức. Nhưng, nghe thấy thư đồng phải liều mạng bảo vệ Thế tử, Tô Cẩm nhất thời đánh trống lui đường, Phùng Thực đã bởi vì sốt ruột lập công mà ra đi, nàng chỉ muốn nhi tử thật tốt, dù là cả đời làm kẻ vô tích sự.
“Vương. . . . . .”
Tô Cẩm từ chối thay nhi tử, nhưng nàng mới miễn cưỡng phát ra một tiếng nói, a Triệt đột nhiên quỳ trên mặt đất, dập đầu nói với Liêu Vương: “Nhờ Vương Gia coi trọng, Phùng Triệt nguyện là thư đồng cho Thế tử, thề chết nguyện trung thành.”
“Khá lắm thề chết nguyện trung thành, Nguyên Phưởng, con hãy đỡ Phùng Triệt dậy.” Liêu Vương cười to, nói với ấu tử, hành động này là hoàn thành lễn a Triệt nhận chủ.
Bên cạnh Chu Nguyên Phưởng đều có gã sai vặt thái giám quen thuộc, cũng không muốn có thêm người không quen biết đi vào, nhưng hắn không dám không vâng lời phụ vương.
Mím môi, Chu Nguyên Phưởng tự tay đỡ a Triệt lên.
“Đa tạ Thế tử.” Đứng thẳng, a Triệt cung kính nói.
Chu Nguyên Phưởng đáp lời qua loa, nghiêng đầu một cái nhìn thấy tiểu A Mãn ngước đầu đứng ở bên cạnh mẫu thân của bé, ngốc nghếch nhìn bọn họ, làm như không hiểu bọn họ đang làm gì. Trong tội nâm Chu Nguyên Phưởng khẽ động, về sau a Triệt là người của hắn, vậy hắn muốn gặp A Mãn thì bảo a Triệt dẫn muội muội tới đây không phải là được rồi?
Nghĩ như vậy, Chu Nguyên Phưởng đột nhiên cảm thấy, bên cạnh có thêm a Triệt cũng không tồi.
.
Tiêu Chấn phải ở cùng Liêu Vương, a Triệt cũng phải ở lại vương phủ học chút quy củ, Tô Cẩm dẫn nữ nhi về phủ trước.
“Nương, thư đồng là gì ạ?” Lên kháng, A Mãn ngồi vào trên đùi mẫu thân, không hiểu hỏi.
Trong lòng Tô Cẩm ngũ vị tạp trần, đơn giản giải thích: “Chính là ca ca phải dời đến vương phủ sống cùng một viện với Thế tử, cùng Thế tử đi học, tập võ, còn phải cùng Thế tử chơi đùa, cùng Thế tử ra cửa, chỉ có mùng mười và hai mươi mỗi tháng ca ca mới có thể về nhà thăm chúng ta.”
A Mãn nghe thấy úp sấp trong ngực mẫu thân khóc hu hu: “Con không muốn ca ca đi vương phủ. . . . . .”
Trước kia ca ca đi học ở học đường buổi tối cũng sẽ trở lại, ca ca đi vương phủ thì bé không thể gặp ca ca mỗi ngày rồi.
Tô Cẩm có vô số lý do đồng ý với nữ nhi, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể sử dụng những lời trái lương tâm khuyên nữ nhi: “Ca ca đi vương phủ là chuyện tốt, thức ăn ở vương phủ ăn ngon hơn nhà chúng ta, còn có tơ lụa xiêm áo mặc, Phu Tử cũng hiểu biết hơn Phu tử tư thục nhiều lắm, đúng rồi ca ca làm thư đồng, mỗi tháng còn có thể kiếm bạc trắng đấy.”
A Mãn càng nghe càng mơ hồ, trong đôi mắt to trào ra từng giọt lên đứt đoạn, quan tâm hỏi: “Kiếm bao nhiêu?”
Tô Cẩm đưa hai ngón tay với nữ nhi: “Hai lượng bạc, ca ca làm tốt còn có thể kiếm được tiền thưởng đấy.”
Hai mắt A Mãn sáng rực lên, vội vã nói: “Vậy con cũng đi!”
Tô Cẩm không nhịn được đánh mông nhỏ của nữ nhi. Kích động giải thích: “Người ta không cần nữ hài tử, chỉ có ca ca mới được.”
A Mãn chu môi.
Tô Cẩm bóp miệng nhỏ nữ nhi: “Con cũng không muốn ở cùng nương?”
“Muốn!” Rốt cuộc A Mãn cũng nhớ lại chuyện làm thư đồng thì không thể về nhà, vội vàng ôm chặt lấy mẫu thân.
Tô Cẩm ôm nữ nhi khe khẽ thở dài, a Triệt của nàng đời này đến tột cùng là mệnh gì hả? Nhi tử nhỏ đã xa thân mẫu, nếu sau này trưởng thành thôi nhớ lại khi còn bé bị giễu cợt, hoặc là bị ức hiếp thì tử có oán hận người thân mẫu này đã sinh hắn ra không?
Chuyện sau này, Tô Cẩm thật sự không biết.
Trước buổi trưa, a Triệt được người làm của Vương phủ đua về.
Tô Cẩm vội vàng lôi kéo nhi tử hỏi thăm.
A Triệt lần lượt trả lời. Trước tiên vương phi sai người đo kích thước a Triệt may xiêm y hắn, Vương tiên sinh dạy Thế tử học hành kiểm tra bài tập của a Triệt, a Triệt còn đi gian phòng sau này mà hắn ở. Trước khi đi, Liêu Vương phi lại gọi hắn và Thế tử Chu Nguyên Phưởng vào, chia ra dặn dò một phen, muốn hai người hỗ trợ lẫn nhau.
Những thứ này đều hỏi ngay trước mặt A Mãn, cơm nước xong A Mãn đi ngủ trưa Tô Cẩm mới hỏi nhi tử: “A Triệt phải nói thật cho nương biết, tại sao con lại muốn đi làm thư đồng?”
A Triệt nhìn nàng, nói: “Bên cạnh thế tử, con có thể học được nhiều hơn.”
Học được đa tài sẽ còn có bản lĩnh, có bản lĩnh mới có thể bảo vệ được cho mẫu thân muội muội, mới có thể làm nhiều chuyện tốt hơn cho dân chúng.
Nam oa ngước đầu nghiêm túc kiên định nói.
Tô Cẩm cũng thấy được bóng của một người nam nhân khác từ trên nét mặt ngây thơ của nhi tử.
“Cẩm nương, cưới nàng ta rồi con đường làm quan của ta sẽ dễ dàng rất nhiều.”
Nhi tử này của nàng đúng là vẫn kế thừa dòng máu của nhà họ Thẩm, còn nhỏ tuổi mà đã biết mưu kế về lâu về dài.
Tô Cẩm không cách nào hình dung mùi vị trong lòng, nhi tử thông minh như tên họ Thẩm đó thì nàng cũng không lo lắng nhi tử sẽ bị uất ức ở bên ngoài, Phùng Thực và Tiêu Chấn như quả trứng ngu ngốc mới cần nàng quan tâm, nhưng Tô Cẩm sợ bao nhiêu năm sau, nhi tử quá thông minh sẽ hoàn toàn biến thành như tên họ Thẩm.
“Nương, người không vui sao?” Chú ý tới sắc mặt nặng nề của mẫu thân, a Triệt căng thẳng hỏi.
Tô Cẩm thay đổi suy nghĩ một cái nhỏ giọng hỏi nhi tử: “Nương vui mừng như thế nào, mất hứng thì như thế nào?”
A Triệt suy nghĩ một chút, nhìn mẫu thân nói: “Nương vui mừng, con sẽ cố gắng làm tốt hơn, nương mất hứng, chỉ cần nương nói có đạo lý thì con sẽ lập tức đến chịu tội với Vương Gia, không làm thư đồng cho thế tử nữa.”
Nhi tử coi trọng hỉ nộ ái ố của nàng như vậy, Tô Cẩm không nhịn được ướt hốc mắt, ôm nhi tử cắn răng nghiến lợi nói: “Năm đó, trước khi rời khỏi ta, thân phụ chết tiệt của con cũng nói một câu tương tự, bảo cưới tiểu thư quan già thì tiền đồ của hắn sẽ dễ dàng rất nhiều, không quan tâm ta phải sống khó khăn như thế nào.”
A Triệt hận nhất người cha đã vứt bỏ mẫu thân đó, nghe vậy vừa giận vừa vội: “Nương, con không đi nữa! Người đừng khó chịu! Con. . . . . .”
Tô Cẩm đưa tay bịt miệng nhi tử lại, hôn nhi tử một cái rồi mới cười nói: “Nhi tử ngốc, Vương Gia coi trọng chúng ta đó là chuyện tốt, nương chỉ bị câu nói phải liều mạng bảo vệ thế tử của con hù sợ thôi, lo lắng con gặp nạn, cho nên suy nghĩ lung tung một lát, về phần người cha đáng chết kia của con, hắn không quan tâm nương thì a Triệt quan tâm nương là được, chỉ cần con bảo đảm với nương, về sau trừ phi vạn bất đắc dĩ, tuyệt không bội bạc như hắn thì nương yên tâm rồi.”
A Triệt lập tức nói: “Nhi tử không phải loại người như vậy, nếu như con không nghe lời của nương thì. . . . . .”
Tô Cẩm lần nữa che miệng nhi tử, quở trách lắc đầu một cái.
Không cần nhi tử thề Tô Cẩm cũng xác định, nhi tử thông minh giống như tên họ Thẩm chết tiệt kia, nhưng nhi tử đứng đắn hơn hắn nhiều.
.
Phủ Liêu Vương, mặt trời đỏ lặn về Tây, mắt thấy Tiêu Chấn sắp hạ trực, Liêu Vương kêu hắn đến thư phòng.
Tiêu Chấn là một người có tính tình trầm mặc ít nói, bất kể ở chung với ai cũng là do người khác tìm đề tài, nếu như đối phương là quan viên cấp trên của hắn, vậy thì sẽ lập tức trở thành ngươi hỏi cái gì hắn sẽ đáp cái đó, không hỏi, trừ khi cần Tiêu Chấn bẩm rõ quân vụ thì ngay cả một chữ hắn cũng không nói, a dua nịnh hót nịnh nọt, hắn đều không liên quan.
Liêu Vương đã thành thói quen nên lập tức hỏi thăm một số chuyện của a Triệt với Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn trả lời đầu đuôi gốc ngọn, tuyệt không phóng đại một từ.
Liêu Vương gật đầu liên tục, chợt nhớ tới cái gì đó tò mò hỏi: “Ta nghe có người nghị luận, nói thân phụ của a Triệt là người khác, đây là lời đồn hay sự thật?”
Tiêu Chấn cau mày nhìn Liêu Vương, hắn trầm giọng nói: “Trước khi xuất giá, Tô thị gặp người đó, bị người ta chiếm tiện nghi rồi hủy hôn rời đi, Tô thị bất đắc dĩ nói rõ mọi chuyện với Phùng Thực, Phùng Thực yêu mến nàng đã lâu nên cũng không ngại, sau khi cưới Tô thị qua cửa, cũng coi a Triệt như máu mủ ruột thịt của mình. Vương Gia, chuyện này liên quan đến danh tiếng một nhà Phùng Thực, ngài hỏi thuộc hạ, thuộc hạ không dám giấu giếm, mong rằng Vương Gia đừng nhắc tới chuyện đó với người khác.”
Liêu Vương rất hài lòng sự thẳng thắn của Tiêu Chấn, thở dài nói: “Phùng Thực thuần phác có trách nhiệm, là hảo hán đáng được kính nể, ngươi yên tâm, Bổn vương tuyệt đối không truyền ra người ngoài, chỉ có điều a Triệt làm thư đồng Thế tử, Bổn vương muốn hiểu rõ hơn về thân phụ của hắn mấy phần, Phùng Thực có từng nhắc tới với ngươi không?”
Tiêu Chấn lắc đầu: “Chuyện này chỉ có một mình Tô thị biết được, đó là một tên tiểu nhân nên nàng không muốn nhắc lại, thuộc hạ cũng không tiện thăm dò. Vương Gia cứ yên tâm đi, trước khi tới Bắc Địa Tô thị chưa bao giờ rời khỏi Dương Châu, thân phụ của a Triệt nhất định cũng là dân chúng Dương Châu, cộng thêm phẩm hạnh không đoan chính nên không uy hiếp được a Triệt và an nguy của thế tử đâu.”
Hắn đoán, Liêu Vương đang lo lắng thân phụ của a Triệt là người ngoại tộc.
Liêu Vương không suy nghĩ nhiều như vậy, làm sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy? Hắn chỉ có thói quen tất cả mọi chuyện đều phải nằm trong lòng bàn tay mà thôi.
Nếu Tiêu Chấn không rõ ràng lắm thì Liêu Vương cũng kết thúc màn hỏi thăm ở đây, nói cho cùng đây chỉ là một việc nhỏ.
Hai ngày sau đó, a Triệt chính thức vào ở trong vương phủ.
A Triệt rời khỏi, đối với Tiêu Chấn không có ảnh hưởng quá lớn, dù sao trước kia hắn cũng chỉ dậy sớm, gần tối mới gặp a Triệt một lát, hiện tại a Triệt ở vương phủ tiếp nhận học vấn, chỉ dạy võ nghệ tốt hơn, Tiêu Chấn còn rất vui mừng nữa là.
Gần tối trở về phủ, Tiêu Chấn vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng, ngoài ý muốn thấy Tô Cẩm dắt A Mãn đứng ở mái nhà cong, mà không phải một mình A Mãn tới đón hắn.
Tiêu Chấn vẫn tránh nhìn thẳng vào mắt Tô Cẩm như cũ, khó hiểu hỏi: “Đệ muội có chuyện gì sao?”
Tô Cẩm không kịp chờ đợi hỏi hắn: “Đại nhân đi vương phủ có nhìn thấy a Triệt không?”
Đây là buổi tối đầu tiên nhi tử ở bên ngoài nên Tô Cẩm không yên lòng, tên Chu Nguyên Phưởng đó vừa nhìn đã giống người thích ức hiếp, Tô Cẩm sợ nhi tử bị đánh.
Tiêu Chấn chưa từng gặp a Triệt, nam nhân cẩu thả vốn không ngờ đến chuyện này.
Lần này thì hay rồi, Tô Cẩm nín một bụng hỏi thăm cũng không cần phải nói rồi!
Nàng u oán nhìn hắn, ai bảo Tiêu Chấn là đường tắt duy nhất để nàng hỏi thăm tình hình của nhi tử chứ?
Tiểu phụ nhân khẽ cắn môi đỏ mọng, vô ý lộ ra nũng nịu quyến rũ, so với cố ý quyến rũ còn làm cho người ta mềm nhũn xương cốt hơn.
Tiêu Chấn không khỏi rũ mắt xuống, lắp bắp nói: “Ngày… Ngày mai ta tìm cơ hội hỏi thăm giúp đệ muội một chút.”
Tô Cẩm nhất thời chuyển giận làm vui, ngọt ngào cười với hắn: “Vậy làm phiền đại nhân, hôm nay đã muộn, tối mai ta sẽ nấu chân giò cho đại nhân!”