Cẩm Y Hương Khuê

Chương 25


Đọc truyện Cẩm Y Hương Khuê – Chương 25

Edit: Thu Lệ

Tô Cẩm không coi Hoắc Duy Chương là quan trọng, Hoắc Duy Chương cũng rất nhớ thương nàng, người không trở về phủ mà trước tiên phái tùy tùng đi nghe ngón thân phận của tiểu phụ nhân.

Tùy tùng lấy cửa hàng bánh bao Tô làm đầu mối, rất nhanh đã thăm dò được tình huống của Tô Cẩm để bẩm báo với chủ tử.

Hoắc Duy Chương vừa nghe vừa trầm ngâm sờ sờ lên cái cằm.

Tô Cẩm là quả phụ, rất tốt, hắn chỉ thích loại phụ nhân đã thành hôn để tang trượng phu này, cho một số điều tốt lập tức thuận lợi, phụ nhân cũng phóng khoáng hơn mấy cô nương chưa thành thân khác. Chỉ có điều, Tô Cẩm đang ở trong phủ Tiêu Chấn, nàng và Tiêu Chấn chỉ đơn thuần là quan hệ chăm sóc che chở, hay cô nam quả nữ đã sớm quan hệ lén lút?

Hơn nữa đây còn là chuyện riêng tử trong Tiêu phủ, chỉ cần hai người làm việc bí mật, người ngoài hoàn toàn không nghe được, đích thân hắn phải tự tìm hiểu mới được, nếu như Tiêu Chấn không có ý với quả phụ, Hoắc Duy Chương liền có lòng tin khiến Tô Cẩm trở thành kiều thiếp phòng thứ chín của mình.

Đêm đó, Hoắc Duy Chương đến phòng Thất di nương, Thất di nương cũng có đôi mắt phượng, chỉ nhìn một cách đơn thuần từ lỗ mũi trở lên, nàng ta và Tô Cẩm có tương tự bốn năm phần. Sau khi đi vào, Hoắc Duy Chương cố gắng tưởng tượng Thất di nương thành Tô Cẩm, đáng tiếc, thứ nhất trong mắt Thất di nương d.đ;l;q;d không có nhiệt tình hoang dã như Tô Cẩm, chỉ biết thuận theo nhìn hắn, thứ hai Thất di nương đã từng hầu hạ hắn rất nhiều lần, không còn tân nương mới mẻ như lúc ban đầu, chỉ ngắn ngủn hai khắc đồng hồ, Hoắc Duy Chương lập tức buông tay, không có lòng ham chiến.

Mấy ngày kế tiếp, trong đầu Hoắc Duy Chương chỉ toàn nghĩ đến Tô Cẩm, ánh mắt Tô Cẩm tùy ý quan sát hắn cứ cào hắn từng phát từng phát giống như móng vuốt của mèo con, khiến cho trái tim hắn ngứa ngấy khó nhịn.

Đang lo không có cơ hội đến gần tiểu phụ nhân thì buổi sáng ngày hôm đó, gã sai vặt phái đi theo dõi Tô Cẩm hết sức phấn khởi báo lại, nói Tô Cẩm ra khỏi thành!

Tiêu Chấn mới vừa được Liêu Vương nhét vào dưới trướng, ngoại trừ thưởng chỗ ở còn thưởng hắn một trăm lượng bạc.

Tiêu Chấn không chút nghĩ ngợi lập tức giao bạc cho Tô Cẩm.

Tô Cẩm không từ chối!

Trước đây Tiêu Chấn lập công trên chiến trường, triều đình ban cho hắn hai trăm lượng tiền thưởng, Tiêu Chấn đưa nàng nhưng Tô Cẩm kiên quyết không nhận, cuối cùng Tiêu Chấn chịu oan hoạch tội, hai trăm lượng bạc này bị triều đình tịch thu, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, đến nay Tô Cẩm vẫn nhức d/đ;l;q;d nhối tâm can, mặc dù bạc này không phải của nàng. Bây giờ Liêu Vương ban thưởng, Tô Cẩm nhìn Tiêu Chấn mang về một hộp nguyên bảo, lập tức suy ghĩ sao cho vẹn toàn đôi bên.

Đầu tiên, nàng khẳng định không thể lấy không bạc của Tiêu Chấn, tiếp theo, nàng không bao giờ muốn trơ mắt nhìn bạc của Tiêu Chấn bị quan phủ tịch thu nữa!


Cho nên, Tô Cẩm đề nghị với Tiêu Chấn, trước khi Tiêu Chấn thành thân, tất cả bổng lộc tiền thưởng hắn nhận được đều giao cho nàng giữ, nàng sẽ làm sổ sách ghi nhớ rõ ràng mỗi một khoản tiền, chờ sau này Tiêu Chấn cưới nàng dâu, Tô Cẩm sẽ giao tất cả tiền bạc mà Tiêu Chấn để nàng giữ ra. Ngộ nhỡ giữa đường Tiêu Chấn bị hoạch tội, Tô Cẩm sẽ giả bộ không có liên quan gì đến Tiêu Chấn thì những bạc kia đều là của nàng, không coi là gia sản của Tiêu Chấn!

Tiêu Chấn là một người độc thân, trên không cha mẹ muốn hắn hiếu kính, dưới không thê tử muốn hắn nuôi, đối với hắn mà nói chỉ cần ăn mặc không lo, tiền tài đều là vật ngoài thân, thay vì nát trong tay hắn, không bằng đưa cho ba mẫu tử Tô Cẩm, dù thế nào đi nữa hắn đã xem a Triệt A Mãn là con của mình rồi, tiền của hắn cũng chính là tiền của hai đứa nhỏ. Hơn nữa, Phùng Thực vì cứu hắn mà chết, nếu như Tô Cẩm yêu cầu đoạt lấy tiền tài mà hắn kiếm cả đời, Tiêu Chấn cũng sẽ đồng ý.

Nói tóm lại, Tiêu Chấn chỉ để ý kiếm tiền, kiếm xong rồi giao cho Tô Cẩm, để mặc Tô Cẩm xử trí như thế nào, tương lai thật sự cưới thê tử, hắn cũng sẽ không tính toán sổ sách gì đó với Tô Cẩm, sau khi cưới kiếm thêm cho thê tử là được.

Tiêu Chấn mới được hai gã sai vặt, Từ Vũ hắn mang theo bên cạnh để sai bảo, Từ Văn để ở nhà. Tô Cẩm tán gẫu với Từ Văn, phát hiện Từ Văn có khiếu quản gia tốt, lập tức phái Từ Văn ra ngoài hỏi thăm chỗ nào có bán đất đai không, nàng muốn dùng một trăm lượng bạc của Tiêu Chấn đổi thành điền đất ruộng rồi cho thuê đỡ lo.

Từ Văn chạy bên ngoài nửa tháng, biết được một ông lão họ Tào muốn bán đất. Gia cảnh của ông lão họ Tào đó rất sung túc, có hơn bốn mươi mẫu ruộng tốt, vốn dĩ người một nhà cơm áo không lo cuộc sống trôi qua thật tốt, thế nhưng nhi tử của ông lại bị người ta làm hư, dính vào nghiện bài bạc, thua sạch tiền để dành của mình, trong lúc say xỉn còn bị bẫy một tờ giấy nợ kết xù, không giao tiền ra phải lấy mạng đền.

Ông lão họ Tào tức thì tức nhưng sao có thể trơ mắt nhìn nhi tử đi chịu chết, bất đắc dĩ phải móc tất cả của cải ra, còn thiếu trăm lượng, chỉ có thể bán đất.

Hai mươi mẫu ruộng đất của Tào gia này tốt thành tiếng, lúc Tào gia không có việc gì thì có Phú Hộ thấy thèm muốn mua, ông Tào nói gì cũng không chịu bán, hiện giờ Tào gia nóng lòng trả nợ đánh bạc, thì mấy phú hộ muốn mua đó nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, rối rít đè thấp giá tiền, vốn dĩ có thể bán hơn 100 lượng nhưng hiện giờ giá cao nhất cũng mới mới đến 92.

Ông Tào không nỡ bán đổ bán tháo, lại lo lắng nhi tử bị sòng bạc lôi đi, mắt nhìn thấy ngày sòng bạc quy định đã tới rồi, ông Tào buồn đến nỗi khóe miệng bị mọc vài mụn nước.

Từ Văn dò tin tức lập tức báo cho Tô Cẩm, Tô Cẩm nghe tin, sau khi bàn bạc với Tiêu Chấn thì mang theo bạc tới gặp ông lão họ Tào.

Xe ngựa ra khỏi cửa thành, đi dọc theo đường đất đến chỗ của ông lão họ Tào ở thôn Đại Vượng. Hai khắc sau, xe ngựa dừng lại trước cửa Tào gia, Tô Cẩm mới vừa được Như Ý đỡ xuống xe đứng vững, sau lưng đột nhiên truyền đến hai tiếng vó ngựa dồn dập. Bách tính bình thường không nuôi nổi ngựa, Tô Cẩm tò mò d/đ;l;q;d nhìn sang, chỉ thấy một tuấn mã nhanh chóng chạy đến, nam nhân mặc trường bào cổ tròn màu xanh dương, gương mặt tuấn tú Như Ngọc, vừa có vẻ oai hùng như Tiêu Chấn, vừa có khí chất cao quý bẩm sinh của đệ tử hào môn.

Tô Cẩm cau mày, Hoắc Duy Chương tới thôn Đại Vượng làm cái gì?

Từ Văn tới cùng Tô Cẩm, Hoắc Duy Chương không biết hắn, trước đây Từ Văn làm việc ở Vương phủ nên nhận ra Hoắc Duy Chương. Mắt thấy Hoắc Duy Chương chậm tốc độ lại, liếc mắt nhìn Tào gia mấy cái, lông mày như ngọn núi của Từ Văn nhíu lại, khẽ nói bên cạnh Tô Cẩm: “Phu nhân, đó là Hữu Vệ Hoắc Thống lĩnh của Vương phủ, có lẽ cũng muốn mua.”

Tâm tư Tô Cẩm thay đổi thật nhanh, mắt nhìn mọi người Tào gia nghe thấy động tĩnh đi ra ngoài, thừa dịp trước khi Hoắc Duy Chương xuống ngựa, nàng hỏi Từ Văn: “Hôm qua ngươi tới hỏi thăm có nghe nói Hoắc Thống lĩnh cố ý mua đất không?”


Từ Văn làm việc vô cùng chững chạc, lập tức nói lại: “Ít nhất trước khi nô tài trở về phủ tuyệt đối không có Hoắc Thống lĩnh tới Tào gia ra giá.”

Tô Cẩm giật giật ngón tay.

Hôm qua, lúc Từ Văn trở về thành từ Tào đã là hoàng hôn mặt trời lặn, có thể nói Từ Văn vào thành không lâu thì cửa thành đóng lại, nếu không hôm qua nàng đã tới Tào gia chứ không để đến sớm vừa mới cửa thành đã vội đi. Nếu như nói người làm Hoắc gia đã hỏi thăm được Tào gia muốn bán đất trong thời gian ngắn như vậy đã bẩm báo cho Hoắc Duy Chương, vậy cũng không khỏi quá khéo.

Cảm nhận được tầm mắt của Hoắc Duy Chương, Tô Cẩm càng tin tưởng, sáng nay người bên cạnh Hoắc Duy Chương nhìn thấy nàng ra khỏi thành, biết chủ tử có tâm tư, đối phương lập tức bẩm báo cho Hoắc Duy Chương, sau đó Hoắc Duy Chương nhanh chóng ra roi thúc ngựa chạy tới, có lẽ lúc này Hoắc Duy Chương cũng không biết nàng đến mua đất.

Khá lắm buội hoa lão thủ!

Đổi lại cô nương khác được một quân gia tuấn lãng như thế “Dụng tâm” đến gần, có lẽ trái tim đã ngầm cho phép rồi, nhưng đời này Tô Cẩm hận nhất là loại nam nhân như Hoắc Duy Chương và Thẩm thư sinh, lúc theo đuổi những cô nương thì lời ngon tiếng ngọt nói đến là đến, thủ đoạn khiến người ta yêu mến tầng tầng lớp lớp, cuối cùng thu người vào tay, sau khi ngủ được rồi thì vứt bỏ như giày cũ!

Vì vậy, cho dù dáng vẻ Hoắc Duy Chương có tuấn lãng đi nữa thì Tô Cẩm cũng lười nhìn nhiều thêm mấy lần.

Nàng nháy mắt với Từ Văn.

Từ Văn ngầm hiểu trong lòng, trực tiếp giới thiệu với lão Tào: “Lão Tào, vị này chính là phu nhân của chúng ta, phu nhân chúng ta thiện tâm, biết ngài cần dùng tiền gấp, mong muốn dùng 110 lượng mua hai mươi mẫu ruộng tốt của ngươi.”

Tô Cẩm đã cùng thương lượng với Tiêu Chấn về giá tiền này, Tô Cẩm thích tiền nhưng cũng không muốn chiêm tiện nghi của lão nhân gia, Tiêu Chấn càng phóng khoáng hơn nàng, còn muốn nhiều hơn mấy lượng đấy.

Cuối cùng cũng xuất hiện người mua có lương tâm, lão Tào eo không đau khóe miệng cũng không nổi hột, lúc này mới thở dài hành lễ với Tô Cẩm.

“Chờ đã, ta ra 120 lượng.” Hoắc Duy Chương vứt dây cương cho gã sai vặt, sải bước đi thẳng đến.

Lão Tào bất ngờ nhìn sang, phía sau lão nhân là thê tử, nhi tức nghe thấy giá cao cũng sáng mắt!


Tô Cẩm yên lặng quan sát.

Có người ra giá cao còn là một quân gia, lão Tào không khỏi do dự, sau lưng thê tử càng nhỏ giọng khuyên lão bán cho chủ mới, lão lại càng dao động khó xử nhìn chủ tớ Tô Cẩm, ý đó chính là nếu Tô Cẩm không tăng giá, lão chỉ có thể bán cho Hoắc Duy Chương.

Từ Văn không vui nói: “Lão Tào, hôm qua ta và ngươi đã nói trước, chỉ cần phu nhân chúng ta ra giá cao hơn trăm lượng thì ngài sẽ không bán cho người khác, thế nào, bây giờ có người ra cao giá hơn, ngài lập tức muốn đổi ý sao?”

Lão Tào lộ vẻ mặt xấu hổ, Hoắc Duy Chương ho khan một cái, gã sai vặt của hắn lập tức đi tới, trầm mặt nói với lão Tào: “Gia chúng ta là Hoắc Thống lĩnh bên cạnh Vương Gia, trông coi năm ngàn tinh binh, đến mua đất của ngươi là để mắt đến ngươi, cũng hợp quy củ ai trả giá cao thì được, chẳng lẽ ngươi muốn gia chúng ta một chuyến tay không?”

Lão Tào bị hắn hù dọa một cái như vậy, nhất thời quên quy vủ thứ tự đến trước và sau, cuối cùng nhìn Tô Cẩm, lão khom người nói với Hoắc Duy Chương: “Không dám không dám, vậy thì……”

Nói tới chỗ này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, tiếng cười của nữ nhân nhẹ nhàng, mang theo châm chọc.

Lão Tào nghi ngờ nhìn tới, Hoắc Duy Chương càng thêm nắm lấy cơ hội, mỉm cười đến gần Tô Cẩm: “Tại sao tiểu nương tử lại bật cười?”

Hắn cũng không phải cố ý muốn đối nghịch với Tô Cẩm, mà chỉ muốn thông qua cách này để Tô Cẩm biết thân phận của hắn, chờ Tô Cẩm không cam lòng tranh đoạt ruộng đất, hắn thuận thế nhượng bộ, đòi tiểu phụ nhân một lòng vui vẻ.

Tô Cẩm đã sớm đoán được tâm tư của hắn, đối mặt với Hoắc Duy Chương đang đến gần, nàng coi như không nghe thấy, nhìn chằm chằm lão Tào nói: “Tuy ta chỉ là một nữ nhân bình thường không đọc bao nhiêu sách, nhưng cũng biết đạo lỹ cha không dạy con tội lỗi. Lệnh lang ham bài bạc thành ghiền, khiến táng gia bại sản không khỏi liên quan đến việc lão không biết dạy bảo. Hiện giờ mấy tôn tử của lão đều đang ở bên cạnh nhìn, lão Tào còn muốn làm gương tốt, tự mình dạy bọn họ làm trái với cam kết, thấy lợi quên nghĩa sao? Nếu thật như thế, không bằng thừa dịp có người ra giá cao mua đất, lão hãy bán luôn hai mươi mẫu còn lại đi, tiết kiệm mấy chục năm sau, tôn tử của lão lại bài bạc thua gia sản, khi đó chưa chắc có người còn chịu ra giá cao.”

Từ nhỏ Tô Cẩm đã giúp một nhà bá phụ bày quầy bán bánh bao, đã sớm luyện được tiếng nói thánh thót, giọng nói nặng nhẹ đắn đo vừa đúng, không cần cố ý nâng cao giọng cũng rõ ràng truyền đến tai mọi người như nước chảy.

Hoắc Duy Chương kinh ngạc nhìn tiểu phụ nhân ở phía xéo đối diện, không ngờ một quả phụ bán bánh bao lại nói lên đạo lý như vậy.

Bên Tào gia, nhi tử bài bạc của lão cúi gằm đầu không mặt mũi gặp người, lão Tào xấu hổ không chịu nổi, tầm mắt liếc qua từng tôn tử đang ngây thơ nhìn lão, lão Tào khẽ cắn răng, chắp tay nói với Hoắc Duy Chương: “Hoắc Thống lĩnh, ngài đã nghe rồi đấy, vị phu nhân này nói rất phải, lão phu đã phế đi d/đ;l;q;d một đứa nhi tử, bất kể như thế nào cũng không thể dạy dư nhóm tôn tử, lão phu phải giữ lời bán đất cho vị phu nhân này, làm phiền Hoắc Thống lĩnh lãng phí thời giờ, lão phu có tội.”

Mãi đến lúc này, Tô Cẩm mới liếc mắt nhìn Hoắc Duy Chương một cái, muốn nhìn xem nam nhân này định làm như thế nào.

Hoắc Duy Chương là buội hoa lão thủ, nhạy bén nhận thấy được tầm mắt của Tô Cẩm, Hoắc Duy Chương vội vàng đỡ lão Tào dậy, vô cùng xấu hổ mà nói: “Là Hoắc mỗ thất lễ, lão Tào không nên tự trách.”

Trấn an lão Tào xong, Hoắc Duy Chương nghiêm nghị đi tới trước mặt Tô Cẩm, nghiêm trang đạo mạo thở dài với Tô Cẩm, một đôi mắt đen lại mỉm cười nhìn Tô Cẩm nói: “Hoắc mỗ là một kẻ vũ phu, từ nhỏ quen lỗ mãng đã làm không ít chuyện sai lầm, mới vừa nghe tiểu nương tử răn dạy một phen càng hơn hẳn mười năm đi học, thật là thụ giáo.”


Nam nhân làm bộ làm tịch, Tô Cẩm còn ngán hơn ăn một chén thịt mỡ, xoay người dặn dò Từ Văn: “Ngươi và lão Tào đổi lại khế ước, ta đi nhìn ruộng một chút.”

Từ Văn cung kính lĩnh mệnh.

Lão Tào rất cảm kích Tô Cẩm, an bài Đại Tôn Nữ Phương Nhi của lão dẫn đường cho Tô Cẩm.

Phương Nhi mười sáu tuổi, nhìn rất dịu dàng ít nói, Tô Cẩm để cho Phương Nhi và Như Ý ngồi vào trước xe. Ba nữ tử ngồi đàng hoàng xong, phu xe đánh xe lên đường.

Hoắc Duy Chương nhìn xe ngựa như có điều suy nghĩ.

Từ Văn nhìn hắn một cái.

Hoắc Duy Chương lo lắng lộ ra dấu vết, Từ Văn trở về sẽ tố cáo với Tiêu Chấn lập tức thu hồi tầm mắt xoay người lên ngựa, lần theo đường cũ đi về ngược hướng với Tô Cẩm. Thành Phượng Dương có một Hoắc Thống lĩnh phong lưu háo sắc, Từ Văn sớm có nghe thấy, hắn cũng mơ hồ đoán được Hoắc Duy Chương đã coi trọng Tô Cẩm rồi, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của Tô Cẩm, sơ sót một cái còn có thể ảnh hưởng đến quan hệ của Tiêu Chấn và Hoắc Duy Chương, không có chứng cớ xác thực, Từ Văn tạm thời không có ý định báo lên cho chủ mới Tiêu Chấn.

Bên kia, dưới sự hướng dẫn của Phương Nhi, Tô Cẩm quan sát hai mươi mẫu ruộng tốt mà nàng đã mua giúp Tiêu Chấn.

Ở nông thôn, đường đất miễn cưỡng có thể chứa hai chiếc xe ngựa song song, hai bên đường đều là đất đai bằng phẳng mênh mông bát ngát, ruộng của lão Tào ở đường phía Nam. Phương Nhi để Tô Cẩm đứng ở nơi bắt đầu ruộng đất phía sườn đông, nàng chạy dọc theo đường đất về phía trước một đoạn rồi dừng lại, bày tỏ nơi đó chính là hướng cuối phía Tây của hai mươi mẫu đất, sau đó lại chạy vào trong đất chỉ ra hướng cuối phía Nam cho Tô Cẩm.

Hai mươi mẫu đất, rất rộng đấy nha.

Tô Cẩm tự mình vòng quanh 20 mẫu đất chạy một vòng, hiện tại còn trong trồng Mạch Tử, Tào lão Ông gia thu Mạch Tử hậu, đất này liền chính thức về nàng cùng Tiêu Chấn xử lý.

Xem xong, Tô Cẩm ngồi xe trở về thôn Đại Vượng.

Từ Văn và lão Tào đã đến quan phủ giao nhận khế đất rồi, Tô Cẩm ở lại trong thôn cũng không có chuyện gì, sai khi Phương Nhi xuống xe, Tô Cẩm dặn dò phu xe về thẳng thành. Xe ngựa quẹo qua quẹo lại trong thôn, lúc đi ngang qua một nhà thì đột nhiên nghe thấy tiếng “écc écccc” của heo, hẳn là gia đình nào đó có chuyện vui nên muốn giết heo, nếu mình nuôi heo sẽ tiết kiệm đi mua thịt.

Nghe tiếng hét thê thảm này, Tô Cẩm nghĩ tới cửa hàng bánh bao của nàng, bánh bao nhân thịt rất tốn thịt, nếu như chính nàng có heo……

Buổi trưa Từ Văn cầm theo khế đất hai mươi mẫu ruộng trở lại, Tô Cẩm lập tức dặn dò chuyện mới, để cho hắn đi ngoại ô mua một nhà nông thích hợp chăn nuôi heo, số tiền này chính bản thân nàng chi.

Trong lúc Tô Cẩm đang hùng hùng hổ hổ chuẩn bị đích thân nuôi heo để cung ứng cho cửa hàng bánh bao Tô Ký cần đến thì Hoắc Duy Chương đi tìm Tiêu Chấn lôi kéo tình cảm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.