Đọc truyện Cẩm Y Hương Khuê – Chương 2
Edit: Thu Lệ
Phương Bắc có thuốc dân gian trị nứt da, hai mẫu tử Tô Cẩm lau nước gừng ấm ba ngày liên tiếp nên bàn chân đã tốt hơn rất nhiều.
Ở đây, sáng sớm ngoài trời còn đen như mực, Tô Cẩm lặng lẽ bò ra khỏi chăn.
A Triệt ngủ rất ngon, Phùng Thực nghe tiếng động ngáp hỏi nàng dâu: “Đã dậy rồi hả?”
Tô Cẩm vừa mặc xiêm áo vừa nhỏ giọng nói: “Thiếp đi nấu cơm, hai người ngủ tiếp đi.”
Phùng Thực buồn ngủ lầm bầm: “Trong phủ có trù nương, không cần nàng nấu cơm đâu.”
Tô Cẩm chê hắn đần: “Tiêu đại nhân đối xử tốt với chàng rất tốt, hiện giờ hai mẫu tử thiếp lại dọn vào, thế nào cũng phải bày tỏ một chút.”
Trong nhà không tiền không thế, chỉ có thể làm chút gì đó trong khả năng của mình.
Phùng Thực suy nghĩ một chút cũng thấy có đạo lý nên không quản nàng dâu nữa mà tiếp tục ngủ.
Tô Cẩm mang hài được làm bằng đế bông vải thật dày rồi sờ soạng đi về phía phòng bếp.
Phủ Thiên Hộ của Tiêu Chấn có tổng cộng hai phòng bếp, phòng bếp nhỏ ở Tiền viện chuyên quản thị vệ người làm, phòng bếp ở nhà chính mới phục vụ Tiêu Chấn cộng thêm cả Phùng Thực. Tô Cẩm đi ra sương phòng phía đông, chỉ thấy phòng bếp ở góc xéo đối diện đã sáng đèn, gió lạnh gào thét giống như mãnh thú, về điểm này vô cùng làm cho người lưu luyến ánh sáng mờ mờ.
Tô Cẩm xoa xoa tay, chạy chậm tới.
Tiêu Chấn sinh sống tiết kiệm, trừ thị vệ giữ cửa, cả tòa phủ đệ chỉ có ba người làm. Lưu thúc giữ cửa quét viện, Lưu thẩm nấu cơm giặt giũ may vá, Xuân Đào mười hai tuổi giúp mẫu thân làm việc vặt như châm củi nhóm lửa, hoặc bưng trà đưa nước. Lưu gia vốn còn một người nhi tử nữa nhưng đã chết trên chiến trường, Tiêu Chấn thuê cả nhà này cũng xem như chăm sóc.
Lưu thẩm nhiệt tình thuần phác, Xuân Đào hiền lành chịu khó, Tô Cẩm thật sự rất thích mẫu nữ nhà này, hôm qua Xuân Đào còn tặng cho bọn họ một củ khoai nướng.
Đẩy cánh cửa gỗ đã nhiều năm ra, Tô Cẩm nhanh chóng chui vào rồi nhanh chóng đóng lại.
“Cẩm nương, sao dậy sớm như vậy?” Lưu thẩm mới vừa nấu một nồi nước nóng, đang chuẩn bị nhào bột mì làm bánh nướng áp chảo.
Tô Cẩm cười nói: “Ta đến đây đã ba ngày mà vẫn ăn không uống không, sáng nay ta hấp bánh bao cho đại nhân để bày tỏ tâm ý.”
Lưu thẩm biết Tô Cẩm mở tiệm bánh bao ở Dương Châu nên lập tức tránh ra, chỉ cho Tô Cẩm biết chỗ để bột mì, còn bà đi rửa cải trắng.
Rửa cải trắng đến một nửa, Lưu thẩm sực nhớ ra gì đó, vội phải nhắc nhở Tô Cẩm Tiêu đại nhân tiết kiệm, dặn dò lúc ăn mì thì nên trộn lẫn bột mì và bột ngô vào với nhau, kết quả bà quay đầu lại thì Tô Cẩm đã châm nước vào trong chậu rồi, bên trong tất cả đều là bột mì trắng tinh. Nhìn dáng vẻ bận rộn phấn khởi bừng bừng của tiểu tức phụ, Lưu thẩm không thể làm gì khác hơn là nuốt lời muốn nói xuống.
Thôi, chỉ một bữa mà thôi, tạm thời cải thiện bữa ăn cho đại nhân, đường đường là Thiên hộ vốn nên ăn uống khá một chút.
Bánh bao thịt nhất định ăn ngon hơn bánh bao nhân rau, hơn nữa nam nhân đều thích ăn thịt, cho nên Tô Cẩm chẳng những dùng bột mì, nàng còn muốn làm bánh bao nhân thịt, đáng tiếc tìm một vòng trong phòng bếp ngay cả chút thịt vụn cũng không có. Hiện tại đi mua cũng không kịp nữa, hết cách Tô Cẩm không thể làm gì khác hơn là dùng rau cải trắng để làm nhân.
Tiểu tức phụ thái rau rất lưu loát, cộp cộp cộp, Lưu thẩm nhìn tốc độ đó vừa hâm mộ vừa xấu hổ.
“Thái nhanh thật đấy.” Lưu thẩm nhìn chằm chằm bản tay nhỏ bé trắng noãn của Tô Cẩm không chớp mắt.
Tô Cẩm nói: “Quen tay hay việc, một ngày ta từng bán được nhiều nhất là lục thập cửu(569) cái bánh bao, thái nhiều tự nhiên sẽ nhanh thôi.”
Lưu thẩm há to miệng, lục thập cửu cái bánh bao, theo như món bánh có nhân rẻ nhất cũng là một văn một cái, nói như vậy một ngày Tô Cẩm có thể bán năm đồng, một tháng kiếm mười lăm lượng?
Tô Cẩm cười ha ha: “Nào có nhiều như vậy, lúc buôn bán tốt thì một ngày có thể bán năm trăm cái, lúc xui xẻo thì bán được năm mươi cái đã không tệ rồi, trừ đi tiền vốn thì một tháng chỉ kiếm được bốn năm lượng.”
Lưu thẩm nghe vậy, hít hà nói: “Năm lượng mà ngươi vẫn còn chê ít? Đại nhân chúng ta quan chính ngũ phẩm, một tháng mới được tám lượng.”
Tô Cẩm ngạc nhiên, ngay sau đó thở dài nói: “Đại nhân là quan, có quyền thế tới tháng lãnh tiền là được, ta bán bánh bao, mỗi ngày gà gáy đã phải thức dậy chuẩn bị, bán đến buổi trưa mới có thể về nhà nghỉ ngơi. Chỉ có điều mệt mỏi còn chưa tính, ngộ nhỡ có trận thiên tai nhân họa buôn bán không được, vậy thì một phần doanh thu cũng không có. Thẩm nhìn ta cực nhọc vất vả dùng tiền bán bánh bao ba năm trời để tới phương Bắc một chuyến mà lộ phí cũng không đủ.”
Lưu thẩm hiểu, dân chúng là khổ nhất rồi, làm gì cũng không dễ dàng.
Hàn huyên tới chỗ này, hai người đều im lặng.
Nhân bánh đã xong, bột cũng không xê xích gì nhiều, Tô Cẩm bắt đầu cán bột.
Lưu thẩm cảm thấy da bánh nàng làm quá mỏng, không gói được nhân.
Tô Cẩm cười không nói, cán bột bóp bánh bao, rất nhanh đã bày đầy một lồng hấp.
“Được rồi, ngươi đi rửa mặt đi, bánh bao ta làm không tốt lắm nhưng nhóm lửa thì không thành vấn đề.” Lưu thẩm cười ha hả nói.
Tô Cẩm dạ, thuận tiện bưng một chậu nước rửa mặt trở về phòng.
Nàng mới vừa dùng bả vai đóng cửa lại, cửa phòng bên phía nhà chính cũng “Két” một tiếng, Tiêu Chấn kéo cửa đi ra ngoài. Lúc này trời đã hơi sáng, nước đã đóng thành băng nhưng nam nhân chỉ mặc một bộ y phục luyện công màu trắng bằng vải thô, trong tay cầm một thanh ngân thương sáng bóng cao một trượng hai đến Tiền viện luyện công buổi sáng. Lúc đi ngang qua phòng bếp thì mùi cơm chín nhàn nhạt bay ra, Tiêu Chấn dừng bước lại nhìn về phía phòng bếp.
Nói thật, tài nấu nướng của Lưu thẩm không tốt lắm, làm đồ ăn chỉ có thể nói là không khó ăn, mùi cơm chín mê người như thế này một năm cũng không ngửi thấy được mấy phần. Tiêu Chấn xuất thân bần hàn, hôm nay có chút công danh nhưng hắn vẫn giữ nếp sống đơn giản như thuở nhỏ, ăn, mặc, ở, đi lại đều không bắt bẻ, nhưng nếu như tài nấu nướng của Lưu thẩm có thể tiến bộ thì hắn cũng thấy vui khi bà đã thành công.
Múa thương hai khắc đồng hồ, toàn thân Tiêu Chấn đã nóng lên nên đi trở về, đến hậu viện đúng lúc thấy Phùng Thực bưng nước rửa mặt ra ngoài.
“Đại nhân chào buổi sáng.” Mặt mày Phùng Thực tươi cười chào hỏi.
Tiêu Chấn không khỏi nhớ đến tiếng kêu vào đêm khuya, mà từ lúc Tô Cẩm tới đây, mỗi ngày Phùng Thực đều cười như vậy.
Hắn gật đầu một cái.
Phùng Thực bưng chậu nước đi hắt.
Tiêu Chấn liếc nhìn sương phòng phía đông hơi cau mày, bưng trà rót nước, cái này không phải là việc của nữ nhân sao? Phùng Thực nuông chiều thê tử hắn quá rồi.
Đầu tiên là không biết thẹn mà rên rỉ trên giường, sau đó lại sai bảo trượng phu đôn hậu chất phác như hạ nhân, ấn tượng của Tiêu Chấn đối với Tô Cẩm rất không tốt.
Xuân Đào bưng nước nóng tới, Tiêu Chấn tự mình mặt súc miệng, nàng đi trải giường chiếu xếp chăn.
Tiêu Chấn nói năng thận trọng, khí thế uy nghiêm, Xuân Đào mười hai tuổi rất sợ hắn, có thể không nói chuyện thì sẽ không nói lời nào.
Lúc Tiêu Chấn xoắn tay áo lên, vô ý liếc nhìn bóng lưng chịu khó làm việc của tiểu nha hoàn, nghĩ thầm tương lai hắn cưới thê tử, chắc chắn sẽ dạy dỗ thê tử ngoan ngoan ngoãn ngoãn, d.đ”l;q;d bảo nàng đi hướng đông nàng không dám đi hướng tây, bảo nàng câm miệng nàng tuyệt không dám lên tiếng. Nam nhân ở bên ngoài đánh giặc kiếm công danh, nữ nhân ở nhà tương phu giáo tử(giúp chồng dạy con), đây mới là phu thê.
“Đại nhân, thuộc hạ đưa Cẩm nương và A Triệt đến thỉnh an người.”
Ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói vang dội của Phùng Thực, Tiêu Chấn mặc y phục quan ngay ngắn rồi đi ra ngoài. Trời mùa đông, tất cả mọi nhà đều đổi màn cửa bằng vải bông thật dày, bởi vì vóc dáng quá cao nên lúc đi ra ngoài Tiêu Chấn không thể không khom lưng xuống, thừa dịp khoảnh khắc khom lưng ngắn ngủi này, Tiêu Chấn không để lại dấu vết liếc nhìn một nhà ba người trong nhà chính.
Phùng Thực là người quen thuộc, hôm nay bên cạnh hắn có thêm một nữ nhân mặc áo ngắn màu hồng, váy dài màu sáng, từ lúc Tiêu Chấn đi tới Chương Thành, hắn chưa từng thấy xiêm y mào đỏ nào tươi đẹp như vậy. Tiêu Chấn không nhìn lên trên, nhưng hắn vẫn thấy được a Triệt đứng giữa đôi phu thê, nam oa năm tuổi môi hồng da trắng, đôi mắt long lanh đào hoa, hơi có vẻ căng thẳng nhìn hắn, căng thẳng nhưng không hèn nhát.
Tiêu Chấn hơi bất ngờ.
Toàn thân đứa nhỏ này không có chỗ nào giống Phùng Thực, bao gồm phong thái trầm ổn hiếm thấy tren người nam hài.
Giống nương sao?
Đứng thẳng người, Tiêu Chấn ngẩng đầu.
Hắn là chủ nhân của tòa phủ đệ này, cũng là Thiên Hộ Đại Nhân mà một nhà ba người tới thỉnh an, từ lúc Tiêu Chấn ra ngoài, Tô Cẩm đã tò mò quan sát hắn. Chiều cao của nam nhân nàng đã từng nhìn thấy, vào lúc này thấy rõ khuôn mặt của nam nhân, mày kiếm mắt sao, oai hùng ngay thẳng, mơ hồ có khí thế đại tướng quân bén nhọn đập vào mặt, Tô Cẩm là tiểu tức phục chưa từng thấy việc đời không nhịn được hoảng hốt trong lòng, vội vàng rủ tầm mắt xuống, cung kính cúi người nói: “Dân nữ Tô thị bái kiến đại nhân, Tạ ân huệ chứa chấp của đại nhân.”
Cũng vì cái cúi đầu này nên nàng đã bỏ lỡ vẻ phức tạp trong mắt Tiêu Chấn.
Chính mắt thấy khuôn mặt xinh đẹp của tiểu phụ nhân xinh đẹp, y phục mùa đông thật dày cũng không che giấu được dáng người xinh đẹp, chính tai nghe thấy giọng nói dịu dàng đáng yêu lúc nàng nói chuyện, Tiêu Chấn nhìn lại a Triệt, lồng ngực dần dần bốc lên lửa giận.
Hắn nhìn rất rõ ràng, Tô Cẩm là mắt xếch, a Triệt ngoại trừ cằm có điểm giống nàng, có lẽ màu da cũng giống nàng thì hai mẫu tử không còn chỗ nào giống nhau nữa. Một đứa bé, d/đ;l;q;d không giống mẫu thân cũng không giống phụ thân, vậy cũng chỉ có hai loại có thể, một là đứa nhỏ đó được hai phu thê nhặt về, hoặc sinh phụ của đứa nhỏ đó là người khác.
Tiêu Chấn xem Phùng Thực như huynh đệ tốt vào sinh ra tử, nếu như thân phận của a Triệt là người sau, vậy thì Tiêu Chấn không có cách nào dễ dàng tha thứ.
Chỉ có điều chân tướng còn phải đợi điều tra rõ ràng đã.
“Tiêu mỗ và Phùng huynh tình như thủ túc, đệ muội không cần đa lễ, an tâm ở lại là được.” Tiêu Chấn nghiêm mặt nói.
Tô Cẩm nghe vậy âm thầm vui mừng, không ngờ ngu nam nhân của nàng lại có ngu phúc, thế nhưng được Tiêu Chấn coi trọng như vậy, ngay cả nàng cũng gọi là đệ muội.
“Không dám nhận không dám nhận, đại nhân quá khách khí.” Tô Cẩm liên tiếp khiêm tốn nói, nói xong khe khẽ đẩy đẩy nhi tử.
A Triệt tiến lên hai bước, quỳ xuống đất rất ra dáng dập đầu với Tiêu Chấn: “A Triệt bái kiến đại nhân, Tạ đại nhân chứa chấp gia đình con.”
Trẻ con vô tội, Tiêu Chấn lập tức đỡ nam oa lên.
Hành lễ xong a Triệt ngoan ngoãn lui lại bên cạnh mẫu thân, môi mỏng mím chặt, mí mắt dày đặc rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiêu Chấn xem nhẹ nhạy cảm của đứa trẻ, trực tiếp ngồi xuống.
Lưu thẩm cười khanh khách chạy tới, hỏi có thể dọn cơm được chưa, còn cố ý bẩm rõ với Tiêu Chấn: “Đại nhân, sáng nay Cẩm nương xuống bếp hấp bánh bao thơm lắm!”
Tiêu Chấn nhướng mày.
Tô Cẩm ngượng ngùng nói: “Trên đường vội vàng, dân nữ quên chuẩn bị lễ, chỉ biết lấy sở trường làm bánh bao hiếu kính đại nhân, mong đại nhân đừng ghét bỏ.”
Tiêu Chấn nói: “Khách khí rồi.”
Tô Cẩm nháy mắt với Phùng Thực.
Phùng Thực một lòng nhớ kỹ nàng dâu tự mình làm bánh bao nên không nhìn thấy.
Tô Cẩm không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng: “Vậy đại nhân từ từ dùng, chúng ta lui xuống trước.”
Tiêu Chấn gật đầu.
Tô Cẩm lập tức dắt nhi tử, lôi Phùng Thực đi về sương phòng của mình ăn.
Sau khi bọn họ đi không lâu, Lưu thẩm bưng hai bát bánh bao lớn, một chén đặt ba cái.
Tô Cẩm làm bánh bao vừa trắng vừa to, da mỏng nhân bánh nhiều bốc khói hôi hổi, tràn đầy mùi thơm.
Tiêu Chấn không khống chế được đói khát trong bụng, nhưng thân thế của a Triệt vẫn chưa làm rõ, hắn không muốn ăn đồ ăn do nữ nhân kia làm ra.
Lưu thẩm lui xuống, Tiêu Chấn đi vào trong nhà tìm hai tờ giấy dầu, chia sáu bánh bao ra làm hai phần gói kỹ lại giấu ở phòng ngủ.
“Như thế nào, thủ nghệ của Cẩm nương không tệ chứ?” Sau một lát, Lưu thẩm tới thu dọn bàn cơm, thấy hai chén đều trống trơn, vui mừng tán gẫu.
Tiêu Chấn không yên lòng.
Sau khi ăn xong, hắn và Phùng Thực cởi ngựa tiến về phía doanh trại.
Trên đường, Tiêu Chấn hiếm khi nói nhiều một lần, chủ động tán gẫu về a Triệt với Phùng Thực, khen nam oa trầm ổn hiểu chuyện.
Phùng Thực vô cùng tự hào cười hắc hắc: “Cẩm nương dạy tốt, về sau để a Triệt đi học thi tú tài.”
Tiêu Chấn thử dò xét: “Ta thấy a Triệt cao hơn đứa bé năm tuổi bình thường một chút, sinh vào đầu năm?”
Cùng là năm tuổi nhưng sinh vào tháng một và tháng chạp thì tương đương với kém một tuổi.
Phùng Thực vẫn cười: “Lần này đại nhân đoán sai rồi, a Triệt sinh vào hai mươi tháng chạp, tên tiểu tử thúi này giày vò Cẩm nương một ngày một đêm mới chịu ra ngoài.”
Tiêu Chấn nắm chặt dây cương.
Bây giờ thì hắn cực kỳ khẳng định a Triệt là con của Tô Cẩm, nhưng không phải là máu mủ của Phùng Thực.
Liên quan đến tôn nghiêm nam nhân của Phùng Thực, Tiêu Chấn rất muốn nhịn, muốn tìm một thời cơ tốt hơn để nhắc Phùng Thực, nhưng Phùng Thực càng không ngừng tán dương a Triệt, mỗi lần khen một câu tính nhẫn nại của Tiêu Chấn lại ít đi d/đ;l;q;d một phần, khi doanh trại xuất hiện trong tầm mắt, khi Phùng Thực khen a Triệt đặc biệt hiếu thuận hắn thì cuối cùng Tiêu Chấn không nén được lửa giận, trầm giọng nói: “Thứ cho ta nói thẳng, dáng vẻ a Triệt không hề giống ngươi.”
Tiếng cười của Phùng Thực ngừng lại.
Tâm trạng Tiêu Chấn nặng nề, siết dây cương nhìn về phương xa, không đành lòng nhìn thấy vẻ khổ sở trên mặt hảo hữu.
Vậy mà sau khi im lặng khá dài, Phùng Thực lại giục ngựa đi tới bên cạnh Tiêu Chấn, thẳng thắn mà nói: “Nếu đại nhân đã nhìn ra, thuộc hạ cũng không dối gạt người, thật ra thì trước khi gả cho thuộc hạ, Cẩm nương từng có hôn ước với người khác, như sau đó người nọ đã bội bạc bỏ lại nàng đi mất, Cẩm nương phát hiện mình mang thai, sợ phá thai sẽ tôn thương thân thể, hỏi ta có nguyện ý cưới nàng không.”
Tiêu Chấn khó có thể tin quay đầu lại.
Phùng Thực thật thà cười: “Ta đương nhiên nguyện ý, Cẩm nương tốt như vậy mà.”